Đích Nữ Vô Song
Chương 288
Editor: Vy Vy 1505
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy một nữ tử mặc quần áo đỏ chậm rãi vào điện, vẻ mặt tự phụ, đúng là Lý Minh Tâm.
Nhưng sau khi nhìn thấy cách Lý Minh Tâm ăn mặc trang điểm, tất cả mọi người không tự giác chuyển dời ánh mắt về phía Liễu Băng My, đơn giản là vì hôm nay Lý Minh Tâm cũng mặc trang phục màu đỏ hải đường, áo lụa cổ lá sen, phía dưới là váy đỏ, trên đầu đội trang sức vàng ròng, trang điểm vô cùng minh diễm đẹp đẽ quý giá, thoạt nhìn nàng và Liễu Băng My giống như tỷ muội song sinh, có người hơi chút bỡn cợt không tự giác nhỏ giọng bật cười.
Liễu Băng My hận cắn răng.
Trường hợp long trọng như thế này vốn có chút kiêng kỵ đụng hàng, huống chi người đụng hàng với nàng lại là Lý Minh Tâm! Lần trước chuyện ở tiệc mừng thọ Liễu phủ bị truyền ra, trong giới tiểu thư quý tộc ở kinh thành, Lý Minh Tâm đã trở thành trò cười, trước mắt hai người lại mặc quần áo và trang sức giống nhau, nếu bị người ghét nàng truyền ra, không biết sẽ truyền nàng như thế nào? Huống chi...
Màu đỏ tiên diễm quyến rũ như vậy, Lý Minh Tâm cũng xứng sao?
"Lý tiểu thư thật mạnh miệng, không biết chuẩn bị trân phẩm dạng gì hiếm thấy?" Liễu Băng My nửa chế giễu nửa vui đùa nói. Ngay cả tranh thêu nàng khổ tâm chuẩn bị đều bị Liễu Băng Y áp chế nổi bật, Lý gia mới đến kinh thành bao lâu? Có thể chuẩn bị dạng gì tốt chứ?
Lý Minh Tâm cũng không nói nhiều, xoay người kiêu căng lấy hộp gấm, mở ra tranh thêu bên trong.
Tất cả mọi người ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên lụa trắng trơn bóng như tuyết thêu một cây hoa đào sáng lạn, bên cạnh là một nữ tử áo đỏ đứng lặng, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng tóc đen như mực, dáng vẻ yểu điệu, hàm ý xa xưa mà làm người ta tò mò.
"Tranh thêu của Lý tiểu thư cũng xem như tinh xảo, nhưng muốn so với tranh của Liễu tam tiểu thư chỉ sợ còn chưa đủ?" Mọi người ở đây đều xuất thân quan gia quý tộc, vốn khinh thường loại nhà giàu mới nổi như Lý Minh Tâm, cộng thêm Lý Minh Tâm còn không biết thu liễm, khắp nơi đều bày ra bộ dáng tài trí hơn người, tự nhận chính mình thiên hạ vô song, càng làm cho các tiểu thư cáu giận, lúc này liền có người nói: "Vân Kinh chú vốn không dễ bắt chước, viết thư pháp còn không dễ huống chi là thêu? Với lại tranh thêu Vân Kinh chú còn cực có phong vận của Mẫn Triều An, kết hợp hoàn mỹ thư pháp và thêu thùa, thật không hổ là tiểu thư thế tộc!"
Nói đến sau cùng, cũng là lấy gia thế của Liễu Băng Y châm chọc Lý phủ gốc rễ nông cạn.
Lý Minh Tâm cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời, chỉ cầm tranh thêu trong tay cuốn lại, lộ ra mặt trái.
Tất cả mọi người khó hiểu, nhưng cũng bị động tác của nàng hấp dẫn lực chú ý, định thần vừa thấy, lập tức chấn động. Chỉ thấy mặt trái tranh thêu lại là một bức tranh thêu khác, chính là hoa hải đường nở rộ, nữ tử áo đỏ đứng bên cạnh bụi hoa, hơi lộ sườn mặt nhưng vẫn thấy không rõ, chi thấy gò má tinh xảo cũng đã vô hạn động lòng người. Mặt trái mặt phải đều là tranh thêu, hiển nhiên đây là thêu hai mặt.
Thêu hai mặt vốn đã khó, mà tranh này cả hai mặt đều không lộ ra mối chỉ, hơn nữa hai mặt tranh cũng không giống nhau, một mặt là hoa đào, một mặt là hải đường, tư thái của nữ tử áo đỏ cũng khác nhau, kết cấu lại đều tinh tế mềm mại, không có nửa điểm gượng gạo, có thể nói là cực phẩm trong thêu hai mặt!
Nếu luận về kỹ thuật thêu, tranh của Lý Minh Tâm hiển nhiên cao hơn một bậc so với Liễu Băng Y.
Nhìn ánh mắt mọi người kinh ngạc, trong lòng Lý Minh Tâm khinh thường. Kinh thành khuê tú, gặp chuyện như vậy chỉ biết tìm kiếm tú nương tốt nhất kinh thành, lại không biết Giang Nam mới thật là nơi phồn thịnh nhất về thêu thùa. Cũng may Lăng bá bá ở Tĩnh Châu sớm được tin đấu thêu, lúc này ngay tại phía Nam tìm kiếm tú nương tốt nhất, tranh thêu và thư cùng nhau đưa đến Lý phủ, cho nên mới có một bức tranh tinh xảo thêu hai mặt xuất hiện trên đấu thêu, trước mắt quả nhiên đè ép mọi người một bậc.
Thấy Lý Minh Tâm càng kiêu ngạo, trong lòng mọi người càng thêm khó chịu.
Hơn nữa, cũng có người tâm tư sâu xa nhìn nữ tử áo đỏ trên tranh thêu, lại nhìn Lý Minh Tâm, càng hiểu được dụng ý trong tranh của Lý Minh Tâm.
Nếu bức tranh thêu này thật sự đoạt giải nhất, tự nhiên thanh danh sẽ truyền xa, được mọi người quý trọng, theo đó nội dung tranh thêu cũng sẽ được tán dương. Trên này thêu nữ tử áo đỏ, mà Lý Minh Tâm thích mặc quần áo màu đỏ, hai chuyện cộng lại, hơn phân nửa mọi người sẽ đoán rằng nữ tử trên tranh thêu chính là Lý Minh Tâm.
Đến lúc đó tranh này được tán dương càng rộng, giá trị con người Lý Minh Tâm cũng càng ngày càng cao.
Nàng chẳng những muốn lấy tranh thêu đoạt giải nhất, còn muốn dùng tranh này gia tăng giá trị con người chính mình! Lý Minh Tâm tính toán cũng thật giỏi!
Càng nghĩ như vậy, các tiểu thư có mặt ở đây lại càng cáu giận ghen tỵ.
"Hừ, đấu thêu lần này liên quan đến Đại Hạ và Kinh quốc nghị hòa, quan hệ uy danh hai nước, Lý Minh Tâm lại thêu chính mình lên tranh rắp tâm gì chứ? Chẳng lẽ nàng còn tưởng rằng là thanh lâu chọn hoa khôi hay sao? Quả nhiên là xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, cho dù thăng chức, cũng lỗ mãng nông cạn như cũ!" Có người thấp giọng nghị luận.
Ở đây không ai thích Lý Minh Tâm, nghe vậy lập tức đều phụ họa.
"Hừ, ăn không được nên nói nho chua, chẳng qua là hâm mộ ghen tỵ thôi!" Lý Minh Tâm tự nhiên cũng nghe những lời này, tuy trong lòng tức giận, nhưng nhiều hơn là kiêu căng, lạnh lùng nói.
Lý Thụ Kiệt đã sớm giải thích với Lý Minh Tâm dụng ý trong tranh thêu, trước mắt thấy mọi người đều nói không ra lời với tranh thêu của nàng, trong lòng Lý Minh Tâm càng hân hoan. Đợi cho tranh thêu của nàng đoạt giải nhất, thanh danh của nàng cũng sẽ được tán dương rộng rãi, đến lúc đó tất nhiên sẽ được nam tử quý tộc trong kinh thành truy đuổi, trong đó tự nhiên cũng bao gồm Cửu điện hạ!
Nghĩ đến Vũ Hoàng Mặc tuyệt sắc dung nhan, thâm tình dịu dàng như nước, Lý Minh Tâm lập tức đỏ ửng hai gò má, ánh mắt say mê.
Mà thái độ này trong mắt mọi người lại càng không được yêu thích.
Hơn nữa nghĩ đến cho dù các nàng chửi bới Lý Minh Tâm như thế nào, tranh thêu này xác thực xuất sắc, nói không chừng thật sự có thể được chọn đấu thêu với Kinh quốc, thành tựu thanh danh Lý Minh Tâm, mọi người càng cảm thấy không cam lòng, ai cũng không muốn quan tâm Lý Minh Tâm, đều nhìn chung quanh tìm đề tài nói, ý định xa lánh vắng vẻ Lý Minh Tâm.
"Di? Mọi người mau xem đó là gì?"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người thất thanh nói, giọng có hơi bén nhọn, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Nói chuyện là một nữ tử mặc quần áo tím thêu hoa hồng, nàng đang kinh ngạc nhìn xa xa.
Xuyên qua cửa sổ, cách hơn mười bước là một thiên điện, thềm đá trước điện bày hoa tươi theo mùa. Nay đã là cuối thu đầu đông, chỉ có chút hoa cúc nở muộn, đa số là màu vàng vô cùng chói mắt. Nhưng mà, giữa sắc vàng của hoa cúc nở muộn, không ngờ nhiều thêm một chậu hoa mẫu đơn, thoạt nhìn là giống Ngụy Tử được xưng tụng là hoàng hậu của các loài hoa, cuối mùa thu có vẻ phá lệ phồn hoa cẩm thịnh.
"Kỳ quái, đã là cuối thu lại còn hoa mẫu đơn?" nữ tử kia lẩm bẩm.
Chuyện này lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người. Ít có nữ tử nào không yêu hoa, nhất là mẫu đơn tượng trưng cho phú quý cẩm tú, lại được mọi người yêu thích, hơn nữa vào lúc trăm hoa điêu linh đột nhiên xuất hiện hoa mẫu đơn, càng làm cho người ta tò mò: "Chắc là giống hoa nhà ấm mới trồng được? Nhưng mà lại có thể nở rộ cuối mùa thu, hơn nữa nở tốt như vậy, thật là khó được!"
"Chắc là vậy? Không biết làm sao trồng được, nếu có thể đặt một chậu trong phòng thì tốt rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, không chỉ trang trí, lót bên trong áo hay chăn cũng được."
...
Mọi người đều nghị luận, tình hình vô cùng nhiệt liệt, ngay cả mới vừa rồi tranh chấp đều tạm thời quẳng ra sau đầu.
Lúc này đã có người tò mò tiến lên xem xét, kết quả đến đó mới kinh ngạc lên tiếng: "Di? Đây không phải hoa mẫu đơn... Đây là... là một bức tranh thêu! Trời ạ, lại có tranh thêu sống động như vậy, quả thực giống hoa thật như đúc!" Nói chuyện, vẫn nhịn không được lấy tay chạm đến đóa hoa mềm mại kia, hình như vẫn không thể tin, bồn Ngụy Tử này là thêu ra, mà không phải thật.
Nghe nói đây cũng là tranh thêu, mọi người ồ lên, lập tức đều xúm lại.
Mãi đến khi chạm tay vào, mọi người mới xác định đây thật là một bức tranh thêu, bên cạnh cửa son, hoa mẫu đơn nở rộ, chẳng qua thêu quá mức giống thật, mà nền lại tương tự cung điện phía sau, hơn nữa không biết thêu như thế nào mà hoa mẫu đơn giống như nổi, mười phần cảm giác ba chiều, liếc mắt một cái như là hoa thật. Kỹ thuật thêu sống động như vậy thật là chưa bao giờ nghe thấy! (cái này hiện đại mình gọi là thêu 3D)
"Thực không thể tin được đây là thêu ra, vô cùng xảo đoạt thiên công!" Có người cảm thán nói.
Mọi người vốn không muốn Lý Minh Tâm đoạt xuất sắc, lúc này thấy có tranh thêu có thể áp chế nổi bật của nàng, lập tức bốn phía khích lệ, ca ngợi không dứt bên tai.
Lý Minh Tâm ở bên cạnh nhìn, tức giận đến sắc mặt xanh mét, điều này sao có thể? Lại có tranh thêu còn xuất sắc hơn tranh của nàng?
Hồi lâu, mọi người mới phản ứng lại, đều hỏi thăm: "Tranh thêu này là của ai?"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng cười truyền đến, ngay sau đó Liễu quý phi ung dung đẹp đẽ quý giá liền xuất hiện trước mắt mọi người. Nàng nắm tay nữ tử áo xanh bên cạnh, tán thưởng nói: "Sơ Tụ, bản cung và con đánh cược, bản cung thắng rồi! Bản cung đã sớm nói, tranh thêu này sống động xuất chúng, mọi người thấy đều sẽ tưởng là thật, con không tin. Hiện tại như thế nào? Bản cung đã bày tranh thêu này ở sáu cung khác nhau, người nhìn thấy đều tưởng thật, đều tò mò vì sao cuối thu còn có hoa mẫu đơn? Người trong nhà ấm trồng hoa hôm nay không biết bị truy vấn bao nhiêu lần, người người đều không hiểu."
Viên Sơ Tụ vẻ mặt kính cẩn nói: "Quý phi nương nương khen trật rồi, đây là mọi người cất nhắc nô tỳ thôi!"
Trong lúc hai người nói chuyện, các tiểu thư cũng hiểu được, thì ra bức ‘Cửa Son Cẩm Tú’ là Viên Sơ Tụ thêu.
Lúc trước lời đồn ‘sủng thiếp diệt thê’ truyền ở kinh thành lâu như vậy, tuy sau đó lời đồn dần dần bình ổn, nhưng Viên thị cũng trở nên nổi tiếng. Nay lại đột nhiên đưa một bức tranh thêu như vậy, mọi người không nhịn được cẩn thận đánh giá.
Chỉ thấy nàng mặc áo cân vạt màu lam thêu hoa cỏ, phía dưới là váy lụa trơn, trên đầu cài một trâm phượng, dải châu tua rua nhẹ nhàng lay động, càng tôn lên gương mặt nàng trắng nõn nà như tuyết, bên trong minh diễm lại lộ ra dịu dàng quyến rũ, hoàn toàn không mềm mại dịu dàng giống lần trước ở thược dược hoa yến, nhưng lại làm cho người ta trước mắt sáng ngời. Cộng thêm giọng nói dễ nghe êm tai, thần thái nhu hòa, khiến người ta có cảm giác muốn tiếp tục nghe nàng nói chuyện, vô cùng nhận người thích.
Nhìn Viên Sơ Tụ trước mắt, có người chậm rãi tin tưởng lời đồn Thất điện hạ sủng thiếp diệt thê lúc trước.
Có nữ tử kiều mỵ như vậy trong lòng, làm sao Lý Tiêm Nhu có thể là đối thủ?
Nhưng mà nay Lý Tiêm Nhu đã qua đời, nhắc lại chuyện này cũng không có ý nghĩa. Huống chi hiện tại Liễu quý phi lại khen nàng không dứt, vẻ mặt ôn hoà với một thị thiếp nho nhỏ như Viên Sơ Tụ, trò chuyện vui vẻ, hiển nhiên là muốn đỡ Viên thị thượng vị. Hơn nữa, tranh thêu của Viên Sơ Tụ cũng xác thực xảo đoạt thiên công, vừa vặn có thể ngăn chận hào quang của Lý Minh Tâm, dưới tình huống như vậy, mọi người ai cũng sẽ không phản đối quyết định của Liễu quý phi, lúc này tiến lên khen tặng.
"Tình hình trước mắt, hôm nay hạng nhất đấu thêu khẳng định là Viên cô nương!"
"Đúng vậy, tranh thêu tinh xảo khéo léo như vậy nhất định có thể áp chế Kinh quốc, làm rạng rỡ Đại Hạ ta."
"Rốt cuộc là người trong cung Thất điện hạ, tâm linh khéo tay!"
... .
Lần này đấu thêu còn chưa bắt đầu, nhưng từ tranh thêu của Liễu Băng My, lại đến tranh thêu của Liễu Băng Y, rồi còn tranh thêu của Lý Minh Tâm, cuối cùng là Viên Sơ Tụ áp chế mọi người, các bức tranh thêu đều xác thực trân quý phi phàm, lời khen thay nhau nổi lên, tuy là khen tặng nhưng trong giọng nói cũng mang theo vài phần ganh tỵ tự đáy lòng.
Trong tiếng ca ngợi, chỉ có Liễu Băng Y mặt mang mỉm cười, trong lòng cũng là vô cùng bình tĩnh.
Vốn Cửu hoàng tử phi muốn thêu giùm nàng, chính mình không tham gia đấu thêu lần này, nhưng sau đó nàng kiên trì muốn chính mình ra tay, hy vọng có thể được Cửu hoàng tử phi chỉ điểm. Tuy thực vừa lòng Vân Kinh chú, nhưng dù sao chuyện không có tuyệt đối, để ngừa vạn nhất, Cửu hoàng tử cũng thêu một bức. Nếu tranh của nàng có thể đoạt giải nhất tự nhiên không cần nói, nhưng nếu tranh của những người khác tốt hơn của nàng, Cửu hoàng tử phi sẽ mang tranh thêu xuất hiện, cho dù như thế nào, không thể làm cho nổi bật lần này bị người của Thất điện hạ cướp đi.
‘Cửa Son Cẩm Tú’ của Viên Sơ Tụ xác thực xuất sắc, nhưng so sánh với kỹ thuật thêu của Cửu hoàng tử phi thì còn kém xa.
Nghĩ đến tranh thêu chính mình từng thoáng nhìn, mặc kệ nhớ lại bao nhiêu lần, trong lòng Liễu Băng Y vẫn tràn ngập rung động. Thực đáng tiếc, tranh Cửu hoàng tử phi lấy tham gia đấu thêu cũng không phải bức kia, nếu không tuyệt đối sẽ làm tất cả mọi người ở đây á khẩu không nói chuyện được, đó mới là chân chính xảo đoạt thiên công! Nhưng mà, cho dù lấy tranh Cửu hoàng tử phi mới thêu gần đây cũng không phải không thể áp chế Viên Sơ Tụ.
Không biết đến lúc đó, những người ở đây lại là biểu tình gì?
Liễu quý phi đương nhiên vô cùng tin tưởng với tranh thêu này, nhưng nàng lại càng hy vọng có thể dệt hoa trên gấm, ở thời điểm thỏa đáng nhất dùng phương thức dẫn người chú ý nhất xuất hiện, chấn động toàn trường, như vậy mới có lực rung động. Bởi vậy, nàng vẫn phái người nhìn chằm chằm tình hình trong điện, thấy mọi người đều bị Lý Minh Tâm kiêu ngạo khí diễm chọc giận, lại cố tình không thể áp chế tranh thêu của Lý Minh Tâm, nàng chỉ biết cơ hội tới, cố ý đặt tranh thêu giữa cúc vàng, lấy hiệu quả làm người ta kinh diễm.
Quả nhiên, tình hình trước mắt đúng như Liễu quý phi dự liệu, mọi người đều ca ngợi, nhận định tranh thêu của Viên Sơ Tụ sẽ đoạt giải nhất.
Nay mọi chuyện thuận lợi, sầu lo duy nhất chính là Bùi Nguyên Ca bên kia... . Hy vọng bên kia cũng có thể tất cả thuận lợi!
——— —————— —————— ————
Tình hình trong điện tự nhiên cũng rơi vào tai Bùi Nguyên Ca. Vốn theo dự tính của nàng, tranh thêu của Liễu Băng Y đã đủ để lấy làm kiêu ngạo ở kinh thành, Lý Minh Tâm và Viên Sơ Tụ đều lấy ra tranh thêu tuyệt hơn, chỉ sợ là tìm tú nương ở phía Nam. Nhưng Bùi Nguyên Ca ở Quan Châu ba năm, cộng thêm kinh nghiệm kiếp trước, cũng vô cùng hiểu biết đối với kỹ thuật thêu của Giang Nam, tin tưởng tranh thêu của chính mình có thể chiếm thượng phong.
Chỉ là đáng tiếc, nếu có thể cho Liễu Băng Y đoạt giải nhất, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nhưng trước mắt cũng không thể làm cho Vũ Hoàng Diệp có cơ hội giải trừ cấm túc! Bùi Nguyên Ca nghĩ, lệnh cho Tử Uyển mang theo tranh thêu nàng chuẩn bị tốt, đi tới cung điện diễn ra đấu thêu.
Nhưng ngay lúc xe liễn của nàng đi được một đoạn, đột nhiên nghe được "rầm" một tiếng, không biết từ đâu tới một chậu nước từ trên trời giáng xuống, hắt vừa vặn vào đám người Bùi Nguyên Ca. Tuy đám người Tử Uyển nhận thấy được không đúng, lập tức che chở Bùi Nguyên Ca, nhưng trên người Bùi Nguyên Ca vẫn dính vào không ít nước, tình hình có vẻ chật vật.
Thanh Đại hỏi Bùi Nguyên Ca có khỏe không, lập tức tức giận quát: "Ai hắt nước? Mau ra đây nhận tội, nếu làm cho ta điều tra ra, tất cả đánh chết!"
Trên tầng cao cung điện bên cạnh lập tức có người lên tiếng nói: "Nha, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Ngay sau đó có người chạy vội xuống, từ cửa cung điện chạy ra, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, run run nói: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết! Mới vừa rồi Tôn ngự nữ trang điểm bị lem, bởi vậy nô tài múc nước cho Tôn ngự nữ rửa mặt. Xong rồi lười biếng đi xa nên mới từ trên lầu đổ xuống, không nghĩ tới Cửu hoàng tử phi vừa vặn đi qua... . Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!"
Nói xong dập đầu như đảo tỏi.
"Nói bậy! Trong cung muốn đổ nước cũng có chỗ quy định, ai dám từ trên lầu trực tiếp hắt xuống? Huống chi lầu kia cách tường cung còn có một đoạn, nếu không phải dùng hết khí lực, cố ý hắt tới Cửu hoàng tử phi bên này, làm sao có thể hắt xa như vậy? Ngươi nghĩ chúng ta đều là đồ ngốc, tưởng cứ như vậy hồ lộng hay sao?" Thanh Đại nhanh mồm nhanh miệng quát lớn, chuyện này rõ ràng có kỳ quái!
Tiểu thái giám chỉ liên tiếp dập đầu, nhất định nhận là muốn lười biếng mới có thể như vậy.
Tử Uyển kiểm tra, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Hoàng tử phi, nguy rồi, tranh thêu bị bẩn!"
Trong nháy mắt bị hắt nước, nàng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ một lòng muốn che chở Bùi Nguyên Ca, bởi vậy không chú ý tới cái khác, hơn nữa tình hình hỗn loạn, tuy tranh thêu cất trong hộp gấm, nhưng vẫn lộ ra khe hở, lây dính nước bẩn, vốn lụa trắng như tuyết nhất thời nhiễm chút dấu vết đen đen hồng hồng, hủy hoại toàn bộ tranh thêu.
Tình hình rõ ràng như vậy, làm sao Bùi Nguyên Ca nhìn không ra kỳ quái? Tiểu thái giám này tám phần là hướng về tranh thêu của nàng mà đến, chắc chắn bị Liễu quý phi sai sử, cố ý phá hoại. Mà lính tôm tướng cua kiểu này, Bùi Nguyên Ca cũng không muốn dây dưa, lạnh lùng nói: "Thanh Đại, không cần dong dài với hắn, trực tiếp đưa đến Ngự Hình Giam, giao cho bọn họ xử trí!"
Lập tức có người bước ra khỏi hàng, kéo tiểu thái giám đi.
"Hoàng tử phi, trước mắt tranh thêu bị bẩn, hiển nhiên không thể lấy đi đấu thêu được, phải làm sao bây giờ?" Thanh Đại căm giận nói” "Cũng không thể làm cho Viên Sơ Tụ đoạt hạng nhất, nói không chừng còn có thể thuận thế cầu tình, giải trừ cấm túc cho Thất điện hạ!" Vất vả lắm Thất điện hạ mới bị cấm túc, Xuân Dương cung sống yên ổn được mấy ngày, huống chi Liễu quý phi dùng thủ đoạn như vậy, nghĩ tới đã thấy tức giận.
Không thể cứ như vậy tiện nghi nàng!
Bùi Nguyên Ca tự nhiên cũng hiểu được mấu chốt trong đó, hơn ai hết, nàng càng không muốn Vũ Hoàng Diệp được giải trừ cấm túc: "Quên đi, quần áo của ta bẩn rồi, về Xuân Dương cung thay quần áo trước, chuyện này lại chậm rãi tính toán."
Nếu không muốn Liễu quý phi thực hiện được, vậy chỉ có... .
Bùi Nguyên Ca hơi thở dài, vốn nàng không muốn lấy tranh thêu kia giành nổi bật, nhưng tình hình trước mắt bắt buộc, cũng chỉ có thể lấy ra!
——— —————— ————————
Trong điện, Liễu quý phi đang trò chuyện vui vẻ với mọi người, Chu ma ma lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó lại lặng lẽ tiến vào, nhẹ giọng nói mấy câu bên tai Liễu quý phi. vẻ mặt Liễu quý phi hơi nhíu, lập tức chậm rãi giãn ra.
Từ sau thược dược hoa yến, ở hậu cung nàng đã không giống lúc trước một tay che trời, hơn nữa lúc Trịnh tu dung chưởng cung, thuộc hạ của nàng bị ép buộc rời đi không ít, nay tâm phúc có thể dùng càng ngày càng ít. Nhưng lần này vì hủy hoại tranh thêu, khiến Bùi Nguyên Ca không thể tham gia đấu thêu, nàng không thể không bại lộ cơ sở ngầm ở chỗ Tôn ngự nữ. Rõ ràng như ban ngày, Bùi Nguyên Ca thông minh, tất nhiên có thể nhìn ra, tiểu thái giám mười phần mười không bảo đảm mạng. trong lòng Liễu quý phi khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Nhưng mà, vì có thể làm cho Diệp nhi được giải trừ cấm túc, cũng đáng giá!
Mọi người đang nói giỡn, bỗng nhiên có người cao giọng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm."
Cung điện này vốn là Hoàng đế dùng để tiếp đãi sứ giả Kinh quốc, cũng là nơi diễn ra đấu thêu, hiện tại nếu Hoàng thượng đến, nói vậy đấu thêu cũng cũng sắp bắt đầu. Trường hợp này quan hệ đến hai nước nghị hòa, các vị tiểu thư hiển nhiên không thích hợp ở đây, bởi vậy đều lảng tránh đến sườn điện, lại nhịn không được tò mò, cách bức rèm che lén lút nhìn ra bên ngoài.
Đợi cho mọi người lảng tránh xong, Hoàng đế mang theo trọng thần trong triều vào điện, lại là một trận hành lễ, thế này mới ngồi xuống.
Hoàng đế liền hỏi Liễu quý phi: "Thế nào? Có bức tranh thêu nào xuất sắc hay không?"
"Hoàng thượng xem nơi đó." Liễu quý phi chỉ vào giắt thêu, cười ngâm ngâm nói: "Vừa rồi thần thiếp xem xét tranh thêu của các tiểu thư, tranh của mỗi người đều có nét nổi bật riêng, nhưng cuối cùng bức ‘Cửa Son Cẩm Tú’ rất sinh động giống thật, được công nhận tốt nhất. Ngay cả lần đầu tiên thiếp thân nhìn thấy bức tranh thêu này, cũng tưởng rằng hoa mẫu đơn là thật, thiếu chút nữa náo loạn chê cười, nói vậy dù cho tranh thêu của sứ giả Kinh quốc có tốt đến mấy cũng không bằng tranh này."
Nhìn hoa mẫu đơn rất sống động, Hoàng đế gật gật đầu, hỏi: "Không tệ, ai thêu?"
"Hồi Hoàng thượng, là thị thiếp Viên thị của Diệp nhi thêu." Liễu quý phi cười yếu ớt nói, nếu tranh thêu này có thể áp chế sứ giả Kinh quốc, Viên thị tất nhiên trở thành công thần lớn, đến lúc đó Viên thị thừa cơ cầu tình, cộng thêm Liễu thị thúc đẩy, muốn giải trừ cấm túc cho Diệp nhi sẽ có hy vọng.
Nghe vậy, trong đôi mắt Hoàng đế hiện lên u ám quang mang, hỏi: "Hoàng tử phi của Hoàng Mặc đưa tranh thêu gì?"
Hỏi chính là Bùi Nguyên Ca, trong lòng Liễu quý phi trầm xuống, trên mặt lại vẫn mang ý cười dịu dàng: "Nhược Lan đã sớm đến đây, đưa một bộ ‘Tùng Hạc Mừng Thọ’, cũng vô cùng tinh xảo, chỉ là không sống động bằng ‘Cửa Son Cẩm Tú’. Nhưng đứa nhỏ Nguyên Ca này đến nay vẫn không thấy mặt mũi." Dừng một chút, cười nói: "Chỉ sợ là có chuyện gì chậm trễ, hay là thiếp thân lại sai người thúc giục? Hơn nữa, tay nghề thêu của Nguyên Ca thực rất cao, nói không chừng tranh thêu của nàng sẽ tốt hơn, cũng là vinh quang cho Đại Hạ."
Xác định Bùi Nguyên Ca chuẩn bị tranh thêu đã bị bẩn, không thể lấy đến đấu thêu, Liễu quý phi cũng không keo kiệt nói vài lời hay.
Hoàng đế đang trầm tư, bên ngoài đã có người cao giọng thông truyền: "Kinh quốc sứ giả đến!"
Nếu sứ giả Kinh quốc đã đến, đấu thêu cũng sắp bắt đầu, cho dù trước mắt lại phái người mời Bùi Nguyên Ca chỉ sợ cũng không kịp thời gian, mà Hoàng đế cũng không thể vì chờ Bùi Nguyên Ca mà lùi lại tiếp kiến sứ giả Kinh quốc... Liễu quý phi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện thuận lợi, nói vậy sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng hơi trấn định.
Hoàng đế hiển nhiên cũng hiểu được, thở dài nói: "Tuyên!"
Rất nhanh, đoàn sứ giả Kinh quốc quan phục màu lam đậm tiến vào điện, người đi đầu có gương mặt chữ điền, mày rậm mắt to, lưng thẳng tắp tiêu sái, hiển nhiên đó là chính sử nghị hòa, phía sau đi theo hai thị vệ thân hình mạnh mẽ.
Hành lễ qua, chính sử nghị hòa nhàn nhạt nói: "Vi thần đã sớm nghe nói Đại Hạ là nước lớn mênh mông, văn thải tinh hoa, thêu thùa cũng là vô cùng hưng thịnh, vừa vặn tệ quốc cũng ưa thích thêu thùa, liên hệ hỗ trợ, lẫn nhau trao đổi, bởi vậy quốc chủ tệ quốc lệnh cho vi thần mang đến một bức tranh thêu. Nghĩ đến Đại Hạ nước lớn mênh mông, nhân tài xuất hiện lớp lớp, nói vậy thêu thùa cũng là kinh diễm tuyệt luân, tệ quốc tay nghề thô thiển xin được xấu mặt."
Lời nói ra vẻ kính cẩn, ngữ điệu lại vô cùng kiêu căng.
Hắn cố ý nịnh hót nói Đại Hạ là nước lớn mênh mông, nhân tài xuất hiện lớp lớp, bức tranh thêu hắn mang đến tất nhiên thất bại, ngụ ý chính là nếu như đấu thêu, tranh thêu của Đại Hạ không thể áp chế tranh thêu sứ giả Kinh quốc mang đến, vậy Đại Hạ tự xưng là nước lớn chính là nói bậy. Nếu mở đầu liền bị khí thế Kinh quốc ngăn chận, mặc dù Kinh quốc đưa ra yêu cầu nghị hòa, trong quá trình nghị hòa cũng sẽ chiếm chủ động.
Chỉ có hung hăng ngăn chận Kinh quốc nổi bật, nghị hòa lần này Đại Hạ mới có thể chiếm ưu thế lớn nhất, mưu lợi ích nhiều nhất.
Hắn muốn lớn tiếng dọa người, Hoàng đế cũng không nguyện ý thế cục bị hắn nắm trong tay, thản nhiên nói: "Nói đến cùng, rất nhiều thứ ở Kinh quốc và Đại Hạ vốn đều giống nhau, không chỉ thêu, nghe nói Kinh quốc cũng phá lệ yêu thích hoa cỏ, nói vậy sứ giả Kinh quốc cũng vô cùng tinh thông hoa cỏ, vừa vặn trong viện trang trí mấy bồn hoa cỏ theo mùa, không biết chính sử có nhận ra là giống gì không?"
Kinh quốc chính sử khẽ nhíu mày, vẫn xoay người nhìn ngoài điện, lập tức bật cười nói: "Hoa cúc đó đều là giống Kim Trản, sắc vàng óng ánh, nhưng cũng không phải vật quý giá gì lắm, nhưng thật ra bồn Ngụy Tử kia rất phi phàm, thời tiết như vậy lại còn có hoa mẫu đơn nở rộ, cực khó được."
Mới vừa rồi khi Hoàng đế hỏi, Liễu quý phi trả lời, tất cả mọi người nghe, biết đây là Hoàng đế lấy tranh thêu hố sứ giả Kinh quốc.
Sứ giả Kinh quốc tưởng Hoàng đế cố ý làm khó dễ hắn, bởi vậy dáng vẻ sẵn sàng trận địa đón quân địch, không muốn thua một bậc ở đấu thêu, lại không biết ý của Hoàng đế không ở trong lời. Thoáng nhìn, sứ giả Kinh quốc cũng tưởng tranh thêu kia là hoa mẫu đơn thật, xem ra lần này đấu thêu Đại Hạ tất nhiên sẽ thắng.
Ôn Các lão liền tiến lên từng bước, cười nói: "Chính sử đại nhân chỉ sợ nhìn sai lầm rồi, bồn hoa mẫu đơn kia là tranh thêu của Đại Hạ ta."
Kinh quốc chính sử ngẩn ra, hắn và thị vệ phía sau hai mặt nhìn nhau.
Một người trong đó liền đi tới phía trước bức tranh thêu của Viên Sơ Tụ, đưa tay sờ sờ, sau đó mở ra hộp gấm trong tay, giũ ra bức tranh thêu bên trong, nội dung tranh thêu cũng là hoa mẫu đơn, chẳng qua, mẫu đơn trong ‘Cửa Son Cẩm Tú’ là Ngụy Tử, còn hoa mẫu đơn trong tranh thêu của Kinh quốc là Diêu Hoàng, hai hoa mẫu đơn nở trên cùng một gốc, hoa đoàn cẩm tú, phong phú tươi tốt, phảng phất là thật, nếu không phải tận mắt thấy thị vệ lấy trong hộp gấm, chỉ sợ mỗi người đều nghĩ hoa này cũng là chân chính hoa mẫu đơn.
Tranh thêu sứ giả Kinh quốc mang đến, thế nhưng cũng là hoa mẫu đơn thật đến mức làm người ta sinh ra ảo giác!
Tất cả mọi người ở đây lập tức kinh ngạc, cũng có người nhịn không được xúm lại, phát hiện hai bức tranh thêu thủ pháp vô cùng giống nhau, đều là đồ án có hơi nổi lên, có vẻ phá lệ lập thể sống động, mà thêu công cũng đều tinh xảo tuyệt luân, không soi mói ra nửa điểm tỳ vết nào, hai bức tranh đặt song song giữa hoa cúc Kim Trản, giống như hoàng hậu và tướng của các loài hoa, đúng là khó phân cao thấp.
Nhưng mà lúc nãy sứ giả Kinh quốc cho rằng hoa mẫu đơn trên ‘Cửa Son Cẩm Tú’ là hoa thật, mà tranh thêu của Kinh quốc lại là thị vệ lấy ra trong hộp gấm, bởi vậy tất cả mọi người không nhận nhầm như vậy, cho nên nếu luận theo khí thế, thật ra sứ giả Kinh quốc thua một bậc.
Sứ giả Kinh quốc khẽ nhíu mày, ‘Hoa Nở Cẩm Tú’ vốn là kỹ thuật thêu Kinh quốc vừa nghiên cứu ra, có thể thêu đóa hoa trông rất sống động, vốn nghĩ lần này đến Đại Hạ tất nhiên có thể thắng, không nghĩ tới Đại Hạ lại có người có suy nghĩ tương tự, hai bức tranh thêu thế nhưng đụng hàng, khó phân cao thấp. Cũng may trước khi đến đã có biện pháp mười phần nắm chắc, trước mắt cũng chỉ phải...
Ngay tại lúc hai bức tranh thêu khó có thể bình luận cao thấp, không biết từ nơi nào bỗng nhiên bay ra một đôi bướm xanh ngọc, xoay trong không trung vài vòng rồi khoan thai bay về phía hai bức tranh thêu, chậm rãi đáp lên ‘Hoa Nở Cẩm Tú’ sứ giả Kinh quốc mang đến, cánh bướm xanh ngọc hơi lay động, nhưng dừng lại không đi, bộ dáng bọn nó đúng là xem hoa mẫu đơn thêu trên ‘Hoa Nở Cẩm Tú’ thành mẫu đơn thật, muốn hút mật hoa.
Nay thời tiết dần dần rét lạnh, bởi vậy đôi bướm này rất nhanh bị đông chết, từ trên tranh thêu rơi xuống đất.
"Thoạt nhìn, mắt người không thể nhận định cao thấp tranh thêu hoa mẫu đơn, nên để đôi bướm này nhận định." Kinh quốc chính sử có chút tự đắc cười nói: "Hai bức tranh thêu sử dụng tài nghệ tương tự, thêu công đều kỹ càng soi mói không ra tỳ vết nào, nhưng mà, dù sao bướm hiểu rõ về hoa nhất, so với mắt người càng sâu sắc hơn, hiển nhiên đôi bướm cho rằng tranh thêu Kinh quốc ta sống động hơn, đấu thêu cao thấp cũng vừa thấy hiểu ngay."
Thời tiết cuối thu đầu đông làm sao có bướm? Trong đó rõ ràng có kỳ quái!
Tuy con bướm xuất hiện kỳ quái, nhưng hai bức tranh thêu đặt song song, con bướm lại chỉ đậu trên tranh thêu Kinh quốc sứ giả mang đến, nửa điểm cũng chưa từng bay về phía tranh thêu của Đại Hạ, Kinh quốc sứ giả lấy chuyện này phán đoán suy luận tranh thêu cao thấp, cũng xem như hợp lý. Chính là không biết vì sao con bướm kia bay thẳng về phía tranh thêu Kinh quốc sứ giả mang đến, chẳng lẽ tranh thêu của Kinh quốc giống thật hơn so với tranh thêu của Đại Hạ sao?
Quần thần xem trong mắt, đều cảm thấy rất không cam lòng, nhưng lại không thể bác bỏ.
Thua? Thế nhưng thua!
Liễu quý phi sớm đã như rớt vào hầm băng, nàng khó khăn lắm mới tìm được tú nương từ Giang Nam, nghiên cứu ra kỹ thuật thêu mới, vốn nghĩ tất nhiên có thể đoạt giải nhất, không nghĩ tới đụng hàng với tranh thêu sứ giả Kinh quốc mang đến, mà cục diện vốn khó phân cao thấp lại bị một đôi bướm đảo loạn, đến cuối cùng Đại Hạ thế nhưng thua bởi Kinh quốc, làm sao nàng có thể cam tâm?
Nếu không thể thắng đấu thêu, làm sao có thể cầu tình vì Diệp nhi?
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên có tiểu thái giám lặng lẽ tiến vào, thì thầm vài câu với Trương Đức Hải. Trương Đức Hải mặt biến sắc, nói nhỏ với Hoàng đế: "Hoàng thượng, nô tài sai người hỏi thăm được, nghe nói trên đường Cửu hoàng tử phi mang tranh thêu tới đây, bị người hắt một chậu nước, tranh thêu cũng bẩn, phải quay trở về thay quần áo cho nên mới muộn."
Đôi mắt Hoàng đế chợt lóe, ánh mắt lợi hại lập tức chuyển hướng Liễu quý phi.
Liễu quý phi thế mới biết, tuy rằng đấu thêu đã bắt đầu, nhưng Hoàng đế vẫn sai người hỏi thăm hành tung Bùi Nguyên Ca, mà hiện tại...
"Hạ nhân trong cung càng ngày càng làm càn, ngay cả hoàng tử phi cũng dám đối đãi như vậy, quý phi chưởng cung hình như hơi bất lợi đấy? Nếu thật sự không gánh nổi trách nhiệm lớn đến thế, không ngại làm cho Mạc chiêu nghi và Tạ sung viện hiệp trợ, miễn cho hoàng cung rối loạn." vẻ mặt Hoàng đế đạm mạc, giọng nói lại lạnh như băng.
Trong lòng Liễu quý phi run lên, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng đế nói như vậy, rõ ràng đã hiểu được bồn nước kia có miêu ngấy, nếu tranh thêu của Viên Sơ Tụ thắng đấu thêu cũng thôi đi, chỉ cần không bắt được chứng cứ, Hoàng đế cũng không nhất định có thể làm gì nàng; nhưng nay tranh thêu của Viên Sơ Tụ thua, nếu tranh thêu Bùi Nguyên Ca chuẩn bị vốn có thể thắng đấu thêu, lại bị bồn nước bẩn này hủy diệt, khiến Đại Hạ mất mặt trước sứ giả Kinh quốc, làm cho chưa nghị hòa đã bị đè ở hạ phong, vậy thật sự phiền toái.
Đến lúc đó cho dù chuyện tiểu thái giám không có chứng cớ, nhưng tội danh chưởng cung bất lợi chắc chắn tính trên đầu nàng.
Có nhược điểm này, quyền bính nàng mới vừa đoạt lại, nói không chừng sẽ lại mất đi...
Hoàng đế chỉ nhợt nhạt nói những lời này lại quay đầu đi, hiển nhiên có mặt sứ giả Kinh quốc, không nên nghị luận Liễu quý phi trước mặt mọi người, nhưng trong lời nói đều chiêu hiển ông tức giận.
Liễu quý phi tâm loạn như ma, nhưng tình hình trước mắt, cũng không có cơ hội để nàng biện giải.
"Đương nhiên, việc đấu thêu là quốc chủ tệ quốc nhất thời hứng khởi, chuẩn bị chu toàn, vi thần cũng không thể chiếm tiện nghi, chỉ có một bức tranh thêu này cũng chưa chắc có thể đại biểu trình độ thêu của Đại Hạ, nếu quốc chủ Đại Hạ có thể đưa ra tranh thêu tốt hơn, học tập lẫn nhau, vi thần cũng vui lòng lĩnh giáo." Mắt thấy chiếm thượng phong, sứ giả Kinh quốc được tiện nghi còn khoe mẽ, ra vẻ công chính nói.
Nhưng trên thực tế, nếu tranh này đã được quốc chủ Đại Hạ chọn để đấu thêu, tự nhiên chính là tốt nhất.
Điểm ấy trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ ràng, nhìn sắc mặt kiêu căng của sứ giả Kinh quốc, trong lòng đều cảm thấy vô cùng chán ghét, chỉ có thể hận không thể lấy ra tranh thêu tốt hơn chặn miệng của hắn, trong lòng đều nghẹn khuất không thôi.
Liễu quý phi nhìn tình hình này, trong lòng không yên.
Giờ khắc này Đại Hạ bị nhục nhã càng sâu, đợi cho nghị hòa chấm dứt, tình cảnh của nàng lại càng không ổn, dù sao, nếu tranh thêu của Bùi Nguyên Ca thật vô cùng xuất sắc, lại bị hủy trong tay nàng, làm cho cục diện hiện tại bất lợi với Đại Hạ, tội của nàng lại càng lớn. Hơn nữa chúng triều thần có mặt đều sẽ trút hết khuất nghẹn, giận dữ và nhục nhã giờ phút này lên người nàng....
Trước mắt, Liễu quý phi thiệt tình hy vọng ai đó có thể lấy ra một bức tranh thêu kinh thế hãi tục, áp chế nổi bật của sứ giả Kinh quốc.
Nhưng mà, còn có ai có thể làm được đây?
"Thoạt nhìn hình như Đại Hạ không có tranh thêu khác có thể mang ra, mà ‘Cửa son cẩm tú’ chính là trình độ cao nhất của Đại Hạ, thì ra chỉ thường thôi!" Kinh quốc chính sử thấy mọi người đều á khẩu không trả lời được, vẻ mặt càng đắc ý: "Vậy mà Đại Hạ còn nói xằng nước lớn mênh mông, thêu thùa là từ Đại Hạ truyền qua Kinh quốc, nay lại phát dương quang đại ở Kinh quốc ta, ngược lại áp chế tranh thêu của Đại Hạ, nếu muốn Kinh quốc chúng ta thần phục, không khỏi làm cho người ta không thể tâm phục!"
Cái này cũng là thăng cấp vấn đề, từ tranh thêu đẩy lên cục diện hai nước.
Kỹ thuật thêu của Kinh quốc vốn đến từ Đại Hạ, hiện tại lại có thể áp chế Đại Hạ, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy Đại Hạ suy tàn, có cớ này, Kinh quốc lại càng kiêu ngạo, chuyện này cực kỳ bất lợi trong việc nghị hòa.
"Thì ra sứ giả Kinh quốc không phải đến nghị hòa, mà là đến khiêu khích!" Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành bỗng nhiên hừ lạnh nói: "Một khi đã như vậy, Kinh quốc cần gì phải cầu hòa với Đại Hạ ta?" Cũng là lấy chiến sự giữa Đại Hạ và Kinh quốc làm chứng cớ, là Kinh quốc cầu hòa với Đại Hạ trước, theo thế cục, tự nhiên là Kinh quốc yếu mà Đại Hạ mạnh, bằng vào hai bên chiến thế áp Kinh quốc một đầu.
"Kinh quốc ta nếu nghị hòa, tự nhiên có thành ý, chẳng qua cũng muốn Đại Hạ có thể làm cho người dân Kinh quốc ta tâm phục khẩu phục mới được, ngược lại, nếu Đại Hạ muốn ỷ thế hiếp người, lấy mạnh chế yếu, cho dù Kinh quốc bị diệt vong cũng sẽ không khuất phục!" sứ giả Kinh quốc mồm miệng vô cùng lanh lợi, cũng không bị lời Bùi Chư Thành nói áp chế, ngược lại trở nên vô cùng cường ngạnh.
Mà hắn nói như vậy, thật như là Đại Hạ hoành hành ngang ngược, ức hiếp nước láng giềng, Kinh quốc lập tức thắng về mặt dư luận.
Đúng như lời nhị hoàng tử nói, nay tình hình Kinh quốc vốn không ổn, nếu không biểu hiện kiên cường chút, chỉ sợ sẽ bị Đại Hạ tùy ý xâm lược. Ngược lại, nếu bày ra tư thế thà rằng ngọc đá cùng vỡ, nói vậy Đại Hạ cũng phải cân nhắc, dù sao tiếp tục chinh chiến không có lợi cho cả Đại Hạ và Kinh quốc, chiến tranh thời gian lâu, hậu quả quá lớn cũng liên lụy Đại Hạ. Chỉ cần như vậy, bọn họ mới có thể chiếm cứ chủ động trong lúc nghị hòa, vì Kinh quốc tranh thủ lợi ích lớn nhất.
"Nếu tranh thêu của Đại Hạ ta có thể áp chế Kinh quốc, có phải người dân Kinh quốc có thể tâm phục khẩu phục hay không?"
Đúng lúc này, một giọng nữ tử thanh thúy vang lên trong điện, cùng với tiếng thái giám thông báo, Bùi Nguyên Ca khí thế vô cùng tiến vào điện, mặc một thân chính trang hoàng tử phi, châu hoàn ngọc thúy, trang điểm tỉ mỉ, có vẻ phá lệ ung dung đẹp đẽ quý giá, khí độ bức người. Nàng không tiếp tục lời nói lúc nãy, mà phúc thân hành lễ với Hoàng đế trước, nói: "Phụ hoàng, trên đường thiếp thân gặp chút chuyện nên đã tới muộn, lại nghe sứ giả Kinh quốc vô lễ kiêu căng ngang ngược, nhịn không được mở miệng cãi lại, xin phụ hoàng thứ tội!"
Nhìn thấy Bùi Nguyên Ca thanh lệ như hoa sen, trong đôi mắt thị vệ phía sau Kinh quốc chính sử bỗng nhiên hiện lên một chút ánh sáng, đợi cho nghe được cung nhân chung quanh gọi nàng là Cửu hoàng tử phi, hắn lại ngẩn ra, thì ra là thê tử của tên Vũ Hoàng Mặc kia!
Một nữ tử khí thế kinh người, đáng tiếc đã thành thân, lại là thê tử của Vũ Hoàng Mặc...
Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca thế nhưng sẽ đến, chẳng lẽ ... Hoàng đế suy tư, trên mặt hiện lên ý cười thản nhiên: "Đứng lên đi!"
"Tạ phụ hoàng!" Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn sứ giả Kinh quốc, trên mặt hiện lên ý cười khinh thường.
Bị sắc đẹp và khí thế của Bùi Nguyên Ca làm cho kinh ngạc, Kinh quốc chính sử đang cảm thấy kinh diễm, lại nhìn thấy nàng khinh thường cười lạnh, nhịn không được nói: "Cửu hoàng tử phi cười cái gì?" Hắn cũng nghe cung nhân chung quanh gọi Bùi Nguyên Ca.
"Ta cười có người giống như ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng." Bùi Nguyên Ca cười lạnh nói: "Kinh quốc các ngươi nếu đã cầu hòa với Đại Hạ ta, vậy chính là thủ hạ bại tướng, không đáng để nhắc đến, chẳng lẽ chỉ vì một bức tranh thêu của các ngươi mà Đại Hạ ta phải huy động lực lượng cả nước, tranh chút nổi bật này với các ngươi sao? Chẳng qua là tiện tay lấy ra một bức tranh thêu chơi đùa với các ngươi thôi, vậy mà các ngươi lại lấy tranh này đánh giá tiêu chuẩn kỹ thuật thêu của Đại Hạ, dương dương tự đắc, cuồng vọng như vậy thật làm người ta buồn cười!"
Bị nàng nói như vậy, thật có vẻ sứ giả Kinh quốc nông cạn cuồng vọng, trên mặt chúng đại thần chung quanh nhất thời lộ ra một chút ý cười.
Bùi Chư Thành lại vẻ mặt kiêu ngạo, vẫn là Ca nhi mồm miệng lợi hại, lập tức xoay chuyển thế cục.
Thấy ánh mắt mọi người chung quanh giống như chính mình chỉ là đứa nhỏ thiên chân ngây thơ, tự cao tự đại, sứ giả Kinh quốc không khỏi vừa thẹn vừa giận, nói: "Cửu hoàng tử phi mồm miệng thật lanh lợi, chính là nay tranh thêu của Đại Hạ thua bởi Kinh quốc ta là chuyện thực không thể chối cãi. Nếu Cửu hoàng tử phi cảm thấy ta tự cao tự đại, cứ việc lấy ra bức tranh thêu có thể chân chính làm người ta rung động, khiến ta thua tâm phục khẩu phục!"
Nếu bàn về đấu võ mồm, hắn chỉ sợ nói không lại nữ tử này, bởi vậy cắn chặt muốn phân cao thấp bằng tranh thêu.
"Thôi, ngươi đã thành tâm thỉnh giáo, vậy bản cung sẽ chỉ điểm ngươi, tuy tay nghề thêu của bản cung ở Đại Hạ cũng không hơn được mấy người, nhưng nếu dùng để chỉ điểm các ngươi vẫn dư dả!" Bùi Nguyên Ca cũng không khiêm nhượng chút nào nói: "‘Hoa Nở Cẩm Tú’ của chính sử đại nhân và ‘Cửa Son Cẩm Tú’ nhiều nhất cũng chỉ ngang tay, về phần con bướm đậu trên đó, chẳng qua là sợi tơ trước khi thêu đã phao qua hương phấn hoa mẫu đơn, lây dính mùi hoa, cho nên mới hấp dẫn con bướm, nào có nửa điểm quan hệ gì với sống động hay không sống động? Đây là trò xiếc nhỏ bản cung đã sớm nhìn ra, vậy mà chính sử còn có mặt mũi ở đây dương dương tự đắc?"
Kinh quốc chính sử vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên là bị Bùi Nguyên Ca nói trúng.
Nghe vậy, mọi người mới biết được vì sao con bướm lại đậu trên tranh thêu của Kinh quốc.
"Nếu là đấu thêu, tự nhiên phải dùng kỹ thuật thêu để phân cao thấp, đùa giỡn kỹ xảo thì có ý nghĩa gì chứ?" Bùi Nguyên Ca cười nhẹ: "Nếu chính sử luôn miệng nói muốn dùng tranh thêu phân cao thấp, bản cung nơi này cũng có một bức tranh thêu muốn nhờ chính sử chỉ điểm, thuận tiện làm cho chính sử biết, cái gì gọi là chân chính thêu!" Nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, giương giọng nói: "Tử Uyển, Thanh Đại, đưa tranh thêu của bản cung vào!"
Tử Uyển và Thanh Đại đang chờ ở bên ngoài điện, nghe vậy lập tức lệnh cho cung nữ thái giám nâng một bức thêu bình chậm rãi tiến vào.
Thêu bình vừa xuất hiện, cung điện to như vậy lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh châm rơi có thể nghe, trên nét mặt mọi người bao gồm sứ giả Kinh quốc đều tràn ngập rung động...
Đích Nữ Vô Song