Đích Nữ Vô Song
Chương 237: Tranh giành hôn sự
Editor: Vy Vy 1505
Hoàng đế im lặng, đây không phải lần đầu tiên Vũ Hoàng Mặc đưa ra thỉnh cầu tứ hôn.
Từ lúc mấy tháng trước, sau khi Vũ Hoàng Mặc phụng chỉ quét sạch thế lực địa phương ở Dương Châu, từng từ chối ông ban thưởng mà đưa ra thỉnh cầu tứ hôn. Lúc ấy Hoàng đế còn kỳ quái, đã hai năm Vũ Hoàng Mặc không hề đề cập tới Bùi Nguyên Ca, sao lại có thể đột nhiên xin tứ hôn. Suy nghĩ hồi lâu mới nhớ đến, ngày đó Vũ Hoàng Mặc xin chỉ tứ hôn là ngày đầu tiên của tháng thứ hai mươi tám sau khi Vương mỹ nhân qua đời ... .
Túc trực bên linh cữu ba năm, để tang đủ hai mươi bảy tháng.
(Mình giải thích một chút: một năm tang kỳ là chín tháng, ba năm tang kỳ là hai mươi bảy tháng, chứ không phải ba mươi sáu tháng đâu nhé)
Tuy rằng khi Vương mỹ nhân hạ táng đã là Tiệp Dư, theo quy chế, Vũ Hoàng Mặc chỉ cần để tang trăm ngày, sau đó có thể trừ hiếu (xả tang). Mà Vũ Hoàng Mặc cũng không bày ra bộ dáng tiếp tục giữ đạo hiếu, vẫn bỏ tang phục, lên triều đình nhậm chức làm việc bình thường, giống như không có gì khác trước. Mãi đến lúc hắn đưa ra đề nghị tứ hôn, Hoàng đế mới nhớ tới hai mươi bảy tháng hạn chế, hồi tưởng hành vi của Vũ Hoàng Mặc trong hai mươi bảy tháng này, lại đột nhiên phát hiện, trong hai mươi bảy tháng này, Vũ Hoàng Mặc vẫn tuân theo tất cả quy củ thủ tang như cũ, không ăn thức ăn mặn, không uống rượu, không gần nữ sắc, không tham gia yến hội, hơn nữa không còn mặc quần áo đỏ thẫm... .
Hắn chỉ một mình, yên lặng, không để bất luận kẻ nào biết hắn vì Vương mỹ nhân giữ đạo hiếu.
Mà khi hiếu kỳ vừa qua, ngày hôm sau hắn lập tức thỉnh chỉ tứ hôn cho hắn và Bùi Nguyên Ca...
Nếu tất cả hành vi của hắn đều thật sự xuất phát từ đáy lòng, không hề giả bộ, như vậy, giống như lời Bùi Nguyên Ca, tình cảm Vũ Hoàng Mặc dành cho Vương mỹ nhân xác thực rất sâu, hơn nữa thật lòng với Bùi Nguyên Ca. Nhưng mà, có lẽ là lúc trước lời Bùi Nguyên Ca nói làm ông rung động quá lớn, thế cho nên hiện tại Hoàng đế không dám tin tưởng phán đoán của chính mình như trước, cho nên lúc đó Hoàng đế thay đổi sắc mặt, phất tay áo rời đi, mà Vũ Hoàng Mặc cũng không tiếp tục kiên trì.
Tiếp theo, năm tháng sau, lần thứ hai Vũ Hoàng Mặc nhắc tới chuyện này.
Bốn tháng trước, lần thứ ba...
Mà lần này đã là lần thứ tư.
Tuy rằng Hoàng đế còn muốn đợi chút, lại xác định một chút, nhưng mà tính toán lại, Bùi Nguyên Ca đã mười sáu tuổi, không thể lại kéo dài, hôn sự của nàng cũng nên định rồi. Đôi mắt Hoàng đế cụp xuống, hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Trẫm đã biết, một đường từ Tây Bắc biên quan về kinh con cũng vất vả, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Đa tạ phụ hoàng!"
Vũ Hoàng Mặc xoay người rời đi ngự thư phòng, trên đường về Xuân Dương cung bước chân có chút nhẹ nhàng. Lần đầu tiên xin phụ hoàng hạ chỉ, phụ hoàng ngay lập tức biến sắc mặt, phất tay áo rời đi, mà Vũ Hoàng Mặc cũng không nổi giận; mỗi một lần lập công lao liền cầu một lần ý chỉ, tuy rằng phụ hoàng chưa bao giờ nhận lời, nhưng mỗi một lần vẻ mặt hình như đều dịu đi một chút, điều này càng làm cho Vũ Hoàng Mặc thấy được hy vọng, nếu Nguyên Ca thật sự hoàn toàn làm phụ hoàng tức giận, nếu phụ hoàng quả thật không muốn tứ hôn cho Nguyên Ca và hắn thì đã sớm mở miệng cự tuyệt, làm cho chuyện này không còn đường cứu vãn.
Nếu thái độ phụ hoàng ái muội không rõ, vậy nghĩa là hắn còn có cơ hội.
Tuy rằng không biết ba năm trước đây, đến tột cùng vì sao Nguyên Ca làm phụ hoàng tức giận, thế cho nên ngay cả Bùi thượng thư cũng bị giận chó đánh mèo, nhưng tuyệt đối có liên quan với hắn. Nguyên Ca đối với hắn tình thâm ý trọng, cho dù như thế nào hắn cũng không muốn nàng lại chịu ủy khuất. Cho nên, chẳng sợ hy vọng xa vời, hắn vẫn muốn đi con đường này, xin phụ hoàng tứ hôn, để cho Nguyên Ca đường đường chính chính phong cảnh thật lớn gả cho hắn.
Quả nhiên, lần này hắn thỉnh chỉ lần nữa, phụ hoàng chẳng những không có vẻ mặt giận dữ, ngược lại còn nói "Trẫm đã biết" ...
Nếu đã nói như vậy hẳn chính là điềm báo nhận lời!
Ba năm, tính đúng thời gian thì hiện tại cũng nên là lúc Bùi thượng thư về kinh báo cáo công tác, nếu hắn không đoán sai, phụ hoàng hẳn là trong khoảng thời gian này sẽ kết luận ... Nghĩ đến Nguyên Ca đã lâu không gặp, khuôn mặt như băng sương của Vũ Hoàng Mặc ba năm nay rốt cuộc toát ra một tia dịu dàng, tim bỗng nhiên rung động, đã ba năm rồi, không biết Nguyên Ca như thế nào?
Trong ba năm này, hắn cũng từng lặng lẽ đi qua Quan Châu nhưng cũng không thể gặp Nguyên Ca, hồng nhạn truyền thư cho tới bây giờ cũng không được Nguyên Ca hồi âm. Có đôi khi hắn cũng sẽ dao động, sẽ bàng hoàng, không biết vì sao Nguyên Ca không chịu gặp lại hắn, không chịu viết cho hắn dù chỉ một chữ, cảm xúc lo lắng thế này càng làm hắn cảm thấy dày vò hơn so với khốn cảnh.
Tuy rằng hắn có thể thông qua mạng lưới tình báo biết tình hình gần đây của Nguyên Ca, nhưng mà... tin tức hắn biết từ những dòng chữ đen lạnh như băng trên mật thư căn bản làm sao so được với chính miệng Nguyên Ca nói cho hắn hay tự tay viết thư cho hắn... Hắn từng đoán, có lẽ Nguyên Ca làm như vậy có liên quan với chuyện lúc trước nàng làm phụ hoàng tức giận, có lẽ nàng từng đáp ứng điều kiện gì của phụ hoàng, cho nên lúc trước xảy ra chuyện ở Lãnh Thúy cung, phụ hoàng rõ ràng ngờ vực vô căn cứ chán ghét hắn như vậy, nhưng ba năm này lại giống như không hề làm khó dễ hay có đãi ngộ khác biệt ... Có lẽ, Nguyên Ca nghĩ rằng nàng làm phụ hoàng tức giận, lo lắng sẽ liên lụy hắn cho nên mới không gặp hắn...
Nhưng cho dù như thế nào, hắn tin tưởng Nguyên Ca tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ!
Niềm tin này cùng với những lời ngày ấy Nguyên Ca nói giữa Lãnh Thúy cung trắng toát trở thành chống đỡ và an ủi lớn nhất của hắn trong ba năm này.
Mà lần này, Bùi thượng thư về kinh báo cáo công tác hẳn là đưa Nguyên Ca đi cùng.
Rốt cuộc... có thể gặp lại Nguyên Ca!
Nghĩ đến đây, trong lòng Vũ Hoàng Mặc dâng lên rung động trước nay chưa từng có, Nguyên Ca! Nguyên Ca!
Nhưng mà, ngay sau khi ánh mắt xẹt qua một bóng dáng xa xa, cảm xúc trên mặt Vũ Hoàng Mặc lập tức biến mất không còn, trở nên đạm mạc mà xa cách, cũng không né tránh, ngược lại tiến lên, nhợt nhạt cười: "Thất hoàng huynh, đã lâu không gặp! Lần này ta từ Tây Bắc biên quan trở về mang theo một ít đặc sản, chờ một chút sẽ phái người mang qua cung điện của Thất hoàng huynh. Chỉ là không biết Thất hoàng huynh yêu thích cái gì, cũng không biết lễ vật có hợp tâm ý của ngươi hay không!"
Nghe vậy, trên mặt Vũ Hoàng Diệp nhất thời hiện lên vẻ mặt giận dữ.
Lần trước, Vũ Hoàng Mặc từ Dương Châu trở về, lễ vật đưa đến Đức Chiêu cung lại là một mô hình phòng ốc điêu khắc bằng gỗ, cái khác không nói, vấn đề là chiếc giường trong phòng kia, Vũ Hoàng Diệp nhìn thế nào cũng thấy giống chiếc giường trong Tĩnh Xu Trai. Nghĩ đến lúc trước chính là trên chiếc giường này hắn và Bùi Nguyên Vũ điên loan đảo phượng, thế nên bị Bùi Chư Thành uy hiếp, lỡ mất ba năm cơ hội, trong lòng Vũ Hoàng Diệp tức giận đến mức nôn đến chết; hơn nữa, nếu Vũ Hoàng Mặc có thể làm cho người ta điêu khắc ra bộ dáng chiếc giường này, hiển nhiên là hắn từng vào khuê phòng Bùi Nguyên Ca, thập phần quen thuộc với đồ dùng trong phòng nàng; còn nữa, hắn cũng biết chuyện lúc trước sau khi hắn rời đi, Bùi Nguyên Ca thiêu hủy nhà giữa Tĩnh Xu Trai, ngay cả chiếc giường kia cũng đốt thành tro tàn ...
Ba chuyện xảy ra cùng một lúc, tim bị chọc ba đao, Vũ Hoàng Diệp gần như hộc máu.
Cố tình trước mặt phụ hoàng và mẫu phi, cái gì hắn cũng không thể nói, còn phải bày ra khuôn mặt tươi cười hàm hồ đáp ứng, bên trong lại nghẹn đến mức nội thương.
Lễ vật lần này cũng tuyệt đối sẽ không là thứ tốt gì, tất nhiên lại là muốn tới kích thích hắn! Vũ Hoàng Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Mặc, cười lạnh nói: "Vũ Hoàng Mặc, đừng quá đắc ý! Kỳ hạn ba năm sắp hết, ta cũng có thể xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, đến cuối cùng hoa lạc vào nhà ai còn chưa biết (chưa biết ai giành được thắng lợi, giống như câu ‘hươu chết về tay ai còn chưa biết’). Hơn nữa,… " nói tới đây, trong đôi mắt hắn xẹt qua một chút mỉa mai: "Theo vi huynh biết, Cửu hoàng đệ từng ba lần đến Quan Châu, kết quả ba lần cũng không thể nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, thoạt nhìn, địa vị của ngươi ở trong lòng Bùi Nguyên Ca cũng không quan trọng gì mấy! Cách ba năm không gặp, ngươi tưởng rằng Bùi Nguyên Ca còn si mê ngươi giống như ba năm trước đây sao?"
"Lời Thất hoàng huynh nói nhưng thật ra đúng lý hợp tình, chẳng lẽ đã quên một đường đạo phỉ từ kinh thành đến Đức Châu sao?", Vũ Hoàng Mặc cười yếu ớt nói: "Lại nói, quan viên địa phương ven đường này cũng quá sơ sót, lại làm cho tâm phúc của Thất hoàng huynh nửa đường bị giết, Thất hoàng huynh hẳn là truy cứu tới cùng mới phải, không thể dễ dàng buông tha đám quan viên ngồi không ăn bám này!"
Phương diện này có một tầng thâm ý khác.
Tuy rằng Vũ Hoàng Diệp đáp ứng Bùi Chư Thành, trong vòng ba năm sẽ không xin Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, nhưng mà cũng từng phái người đến Quan Châu, thậm chí từng tự mình đi qua, đáng tiếc, ven đường "đạo phỉ" túa ra, mỗi lần hắn phái người đi sẽ gặp đủ loại ngoài ý muốn, thậm chí có lần hắn tự mình tiến đến, cũng bị "đạo phỉ" gây thương tích, không thể không nửa đường đi vòng trở về, dẫn tới Liễu quý phi và Hoàng đế giận dữ, trừng trị nghiêm quan viên trực thuộc.
Nhưng trong lòng Vũ Hoàng Diệp biết rõ ràng, đạo phỉ cái gì chứ, căn bản chính là Vũ Hoàng Mặc gian lận, cản lại hắn đi gặp Bùi Nguyên Ca.
"Không cần, nghe nói lần này kiểm tra đánh giá Bùi đại nhân được nhận xét tốt, Quan Châu Thứ Sử cũng cực kỳ tôn sùng Bùi đại nhân, lần này Bùi đại nhân vào kinh báo cáo công tác, hơn phân nửa là được giữ lại kinh thành, đến lúc đó tất nhiên sẽ có cơ hội. Tổng không đến mức giữa ban ngày, ngay cả kinh thành cũng có đạo phỉ ra vào chứ?" Vũ Hoàng Diệp không cam lòng yếu thế, phản thứ nói.
Đúng lúc này, vừa vặn có thái giám lại đây truyền chỉ: "Thì ra hai vị điện hạ đều ở đây, quý phi nương nương đang tìm hai vị, xin theo nô tài đến đó đi!"
Lúc này Liễu quý phi tìm bọn họ?
Trong lòng Vũ Hoàng Mặc hiểu rõ, hắn đã qua tuổi mười chín, Vũ Hoàng Diệp đã hai mươi, lại đều chưa cưới vợ, chuyện này vẫn luôn treo trong lòng Liễu quý phi, dù sao ngay cả lục hoàng huynh ốm yếu một năm trước cũng đã phụng ý chỉ phụ hoàng cưới đích nữ Đỗ Nhược Lan con gái Lễ bộ thượng thư Đỗ Tiệm Vi làm chính phi, mà bọn họ đến bây giờ cũng chậm chạp chưa lập chính phi, lần này tìm bọn họ tám phần cũng là vì chuyện này.
Trước đó Vũ Hoàng Diệp có ba năm hạn chế nên không mở miệng, nhưng lần này hắn sẽ không khách khí.
Trong lòng Vũ Hoàng Mặc vừa động. Bất luận hắn hỏi thăm như thế nào cũng không thể hỏi được ba năm trước đây, đến tột cùng vì sao Nguyên Ca làm phụ hoàng tức giận như vậy. Mà sau đó phụ hoàng vốn ghét cay ghét đắng hắn lại có chút đổi mới, không lẽ là có liên quan tới điều kiện mà trước đó phụ hoàng nhận lời Nguyên Ca? Tuy rằng mấy năm nay chỉ cần có người nhắc tới Nguyên Ca và Bùi đại nhân, sắc mặt phụ hoàng sẽ rất khó xem, giống như thập phần không muốn nghe thấy bọn họ, nhưng hắn liên tiếp thỉnh chỉ tứ hôn, phụ hoàng lại không quả quyết cự tuyệt, thái độ ái muội... . Những chi tiết nhìn như không có gì, lại để lộ ra một chút kỳ quái.
Có lẽ, phụ hoàng cũng không ghét cay ghét đắng Nguyên Ca giống như ông biểu hiện ra ngoài như vậy?
Vừa vặn có thể thừa cơ hội này thử xem.
Sau khi rời đi ngự thư phòng, Hoàng đế lập tức đi tới Trường Xuân cung của Liễu quý phi, Liễu quý phi tất nhiên vui sướng, hầu hạ cẩn thận, sau khi hàn huyên, Liễu quý phi dò xét sắc mặt Hoàng đế, bỗng nhiên cười nói: "Hoàng thượng, thiếp thân có chuyện muốn xin Hoàng thượng làm chủ."
"Chuyện gì?" Hoàng đế thổi mạnh lá trà nổi trên mặt, đạm cười nói.
Vẻ mặt Liễu quý phi dịu dàng uyển chuyển: "Vài ngày trước Lục hoàng tử phi truyền ra tin vui, nếu Đức phi tỷ tỷ trên trời có linh chắc cũng sẽ vui mừng. Nhưng mà, hai hài tử của thiếp thân đến bây giờ còn chưa cưới vợ, nghĩ như vậy thiếp thân nhịn không được ghen tị Đức phi tỷ tỷ. Hoàng thượng, cũng đến lúc nên tứ hôn cho Diệp nhi và Mặc nhi rồi có phải không? Trong lòng nô tì đã sớm nôn nóng như lửa đốt!"
Nhìn Liễu quý phi cười ngâm ngâm, đầy mặt từ ái, Hoàng đế chỉ cười không nói.
Đứa nhỏ Vũ Hoàng Mặc này, từ rất sớm lúc trước ông đã cảm thấy có chút nhìn không thấu, hơn nữa trong ba năm này, cảm giác càng thêm mãnh liệt. Nhưng mà, nghe xong lời Nguyên Ca nói, Hoàng đế lại phát hiện, trong hoàng cung còn có một người nữa ông cũng nhìn không thấu, chính là Liễu quý phi trước mắt. Lời Nguyên Ca nói ngày đó xác thực nói có sách mách có chứng, làm cho ông nhịn không được tin tưởng, mà trong ba năm này, tin tưởng Vũ Hoàng Mặc càng thêm sâu, nhưng mà sở dĩ ông không thể định luận, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Liễu quý phi trước mắt.
Nếu Vũ Hoàng Mặc là vô tội, như vậy người sát hại Vương mỹ nhân giá họa cho Vũ Hoàng Mặc hơn phân nửa chính là Liễu quý phi.
Nhưng ba năm này, biểu hiện của Liễu quý phi cũng đồng dạng không thể chỉ trích. Khi xảy ra chuyện ở Lãnh Thúy cung, Liễu quý phi không hề suy nghĩ mà lập tức cầu tình với ông, phát hiện sau khi Vũ Hoàng Mặc xả tang, Hoàng đế đối đãi hắn vẫn như xưa, giống như cũng không có gì khác thường, chính là bộ dáng thực cao hứng vì Vũ Hoàng Mặc; mà ba năm này, Liễu quý phi có lẽ thiên vị Vũ Hoàng Diệp một ít, nhưng mà chưa từng bởi vậy vắng vẻ Vũ Hoàng Mặc, biểu hiện ra ngoài đúng là bộ dáng một người mẹ hiền từ đối đãi với con ruột thất lạc đã lâu và con nuôi do chính tay nuôi lớn ... .
Hai người biểu hiện đều hoàn mỹ không tỳ vết, giống như đều bị oan uổng, cho nên Hoàng đế càng thêm lưỡng lự.
"Nếu nói như vậy, trong lòng nàng đã có người được chọn thích hợp sao?", Hoàng đế cười yếu ớt hỏi, trong đôi mắt lại hiện lên một tia sắc bén.
Liễu quý phi trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: "Hoàng thượng, tuy rằng hôn nhân đại sự nên nghe theo lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, nhưng mà chung quy là bọn nhỏ cùng nhau qua cả đời, dù sao bọn họ cũng phải tự nguyện mới được. Hơn nữa, cá tính Diệp nhi và Mặc nhi đều cổ quái như vậy, thiếp thân nhìn vừa lòng, bọn họ chưa chắc vừa ý, vậy chẳng phải là ngược lại thành vợ chồng bất hoà? Còn không bằng hỏi một chút tâm tư bọn nhỏ, xem bọn hắn có ý trung nhân hay không?"
"Nào có quy củ như vậy chứ? Nàng cũng quá nuông chìu bọn họ rồi!" trong giọng nói Hoàng đế mang ý trách cứ.
Liễu quý phi lại cười nói: "Cho dù quy củ cũng không thể không thuận theo lòng người, huống chi là chung thân đại sự cả đời chứ? Cho dù không hợp quy củ, thiếp thân cũng muốn lo lắng vì Diệp nhi và Mặc nhi nhiều thêm vài phần mới được, Hoàng thượng ngài xem như thương Diệp nhi và Mặc nhi một chút đi!", nói cười yến yến, đúng là bộ dáng một người mẹ thập phần yêu thương bọn nhỏ.
Quả nhiên vẫn là biểu hiện chu toàn như thế!
Hoàng đế cười nhẹ, lúc trước chuyện thích khách ở thu săn, Liễu quý phi lưu Bùi Nguyên Ca ở lại, mà đêm đó Vũ Hoàng Mặc cũng trọng thương ở trong lều, hơn phân nửa là biết chuyện tình cảm giữa Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca; mà sau khi vừa nhận lại Vũ Hoàng Diệp, đối với phụ hoàng là ông đây, Vũ Hoàng Diệp còn từng đề cập muốn cầu cưới Bùi Nguyên Ca, huống chi là đối với mẹ ruột Liễu quý phi yêu thương hắn tận xương, không có khả năng hắn không nói.
Nếu nàng biết rõ tình cảm của Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca, lại còn khuyến khích ông tứ hôn cho Vũ Hoàng Diệp và Bùi Nguyên Ca, rõ ràng chính là thiên vị Vũ Hoàng Diệp.
Nhưng mặc dù là lúc xảy ra chuyện ở Lãnh Thúy cung, Liễu quý phi cũng không từng giúp Vũ Hoàng Diệp cầu cưới Bùi Nguyên Ca, hiện tại lại đổ tất cả lên người Vũ Hoàng Diệp và Vũ Hoàng Mặc, nửa điểm không phát biểu ý kiến, có vẻ thập phần công chính (công bằng + chính trực), nửa điểm cũng không thể chỉ trích.
Khoan đã!
Trong lòng Hoàng đế bỗng nhiên cảnh giác.
Tuy rằng trong ba năm này, Vũ Hoàng Mặc và Liễu quý phi giống như thập phần hòa thuận, mẹ con tình thâm, nhưng chuyện quan trọng như tứ hôn hắn không đi cầu Liễu quý phi nói tốt, mà lại đến cầu phụ hoàng là ông, có nghĩa là trong lòng hắn có khúc mắc với Liễu quý phi, không hề tin tưởng Liễu quý phi. Dù sao, chuyện ở Lãnh Thúy cung không phải Vũ Hoàng Mặc thì chính là Liễu quý phi, vậy rất dễ dàng nghĩ đến, trong lòng Vũ Hoàng Mặc hoài nghi Liễu quý phi, không thể tin cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng mà Liễu quý phi... .
Chẳng lẽ cho tới bây giờ Liễu quý phi cũng chưa từng hoài nghi là Vũ Hoàng Mặc giết mẹ sao?
Cho dù nàng chưa từng hoài nghi Vũ Hoàng Mặc giết mẹ, nhưng đêm đó Vũ Hoàng Mặc đột nhiên thể hiện ra tình thâm với Vương mỹ nhân như vậy, khác xa với biểu hiện của hắn trong quá khứ, chẳng lẽ trong lòng Liễu quý phi không có khúc mắc sao? Đứa nhỏ mà mình yêu thương đã lâu nhưng thì ra trong lòng hắn còn nhớ mẹ đẻ, hơn nữa diễn trò trước mặt nàng nhiều năm, chẳng lẽ Liễu quý phi một chút cũng không để ý, còn có thể từ ái công bằng với Vũ Hoàng Mặc như vậy sao?
Hoàng đế nghĩ, trên mặt lại không lộ chút nào, cười nói: "Nàng đã nói đến mức như vậy, gọi bọn họ tới hỏi một chút đi!"
Không lâu lắm, Vũ Hoàng Diệp và Vũ Hoàng Mặc đều đến.
Sau khi nghe Liễu quý phi nói xong ân điển của Hoàng đế, Vũ Hoàng Diệp e sợ Vũ Hoàng Mặc mở miệng trước, giành nói ngay: "Nếu phụ hoàng và mẫu phi yêu thương nhi thần như vậy, nhi thần cũng nói thật. Kỳ thật chuyện này phụ hoàng đã biết đến, nhi thần thích Bùi Nguyên Ca con gái Bùi Chư Thành, ba năm trước đây đã từng xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn. Nay nhi thần nhắc lại chuyện xưa, còn thỉnh phụ hoàng thành toàn."
Hoàng đế nao nao, ba năm trước đây Vũ Hoàng Diệp xác thực từng xin ông hạ chỉ tứ hôn, nhưng sau đó lại không hề đề cập tới, vì sao hôm nay lại... .
Sau khi giành nói xong, Vũ Hoàng Diệp mới nói với Vũ Hoàng Mặc: "Cửu hoàng đệ, ngươi thì sao?"
Vũ Hoàng Mặc im lặng không nói, dù sao hắn đã sớm thỉnh chỉ.
Vũ Hoàng Diệp đang định nói chuyện, lại nghe Hoàng đế cười yếu ớt một tiếng, giống như có chút bất đắc dĩ nói: "Thật là kỳ quái, vì sao hai huynh đệ các ngươi lại cầu cưới cùng một người? Vừa rồi ở ngự thư phòng, Hoàng Mặc cũng xin trẫm hạ chỉ, muốn cưới Bùi Nguyên Ca con gái Bùi Chư Thành làm chính phi. Quý phi, nàng nói chuyện này phải giải quyết như thế nào mới tốt?", nháy cũng không nháy mắt nhìn Liễu quý phi, không bỏ sót tí gì.
Liễu quý phi nhìn Vũ Hoàng Diệp, lại nhìn Vũ Hoàng Mặc, vẻ mặt khó xử: "Hoàng thượng, thiếp thân cũng không biết giải quyết như thế nào cho phải."
"Thật sự là thanh quan khó xử việc nhà, trẫm cũng không biết phải quyết định như thế này!" Thấy Liễu quý phi không phát biểu ý kiến, Hoàng đế cười nhẹ, đứng dậy nói: "Thôi, chuyện này tạm thời gác lại, đợi cho Bùi Chư Thành và con gái hắn hồi kinh rồi nói sau!" nói xong liền đứng dậy rời khỏi.
Đợi cho ông vừa đi, Vũ Hoàng Mặc nhân tiện nói: "Mẫu phi, con một đường về kinh có chút mệt mỏi, xin cáo lui trước!"
"Một khi đã như vậy, nghỉ ngơi thật tốt đi!", Liễu quý phi từ ái nói.
Vũ Hoàng Diệp thật không ngờ Vũ Hoàng Mặc xuống tay nhanh như vậy, thế nhưng đã thỉnh chỉ trước, đợi cho hắn rời đi, lập tức đến bên người Liễu quý phi, năn nỉ nói: "Mẫu phi, chuyện này ngài nhất định phải thành toàn con, con thật sự thực thích Bùi Nguyên Ca. Mẫu phi, ngài phải giúp con nói tốt với phụ hoàng. Vũ Hoàng Mặc hắn chính là cố ý muốn đoạt với con, cố ý đối nghịch với con!"
Nhìn đứa con trước mắt, làm sao Liễu quý phi không muốn thỏa mãn tất cả nguyện vọng của hắn?
Vốn tưởng rằng xảy ra chuyện ở Lãnh Thúy cung, Hoàng đế hẳn là chán ghét Vũ Hoàng Mặc, mà Hoàng đế lại thực thích Bùi Nguyên Ca, hai bên cân nhắc, cho dù nàng không mở miệng, chỉ cần Diệp nhi cầu Hoàng đế cũng sẽ đáp ứng. Không nghĩ tới, Bùi Nguyên Ca lại xúc động như vậy, vì cầu tình cho Vũ Hoàng Mặc mà làm Hoàng đế tức giận phải rời xa kinh thành, mà đợi cho Vũ Hoàng Mặc qua đại tang, Hoàng đế thế nhưng vẫn trọng dụng Vũ Hoàng Mặc như trước kia, tất cả mọi chuyện đều ra ngoài suy đoán của Liễu quý phi. Biết quá khứ của Hoàng đế, đương nhiên nàng cũng lo lắng Hoàng đế sẽ nhận thấy được chuyện ở Lãnh Thúy cung là nàng gây nên, sinh ra chán ghét nàng, cho nên mặc dù trong lòng không tình nguyện, nàng vẫn phải từ ái có thêm đối với Vũ Hoàng Mặc, tránh cho bị Hoàng đế nhìn ra sơ hở.
Chuyện trước mắt làm sao nàng có thể chỉ cầu tình vì Vũ Hoàng Diệp? Vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ trêu chọc Hoàng đế nghi ngờ sao?
Nàng nghĩ thiết kế một cái bẫy không có sơ hở cho Vũ Hoàng Mặc, nhưng không biết làm sao ra sai lầm, thế nhưng cuối cùng biến thành chính mình bị trói chân trói tay! Trong lòng Liễu quý phi một trận chua xót.
Mà sau khi ra khỏi Trường Xuân cung, tâm tình Vũ Hoàng Mặc càng thêm thoải mái so với lúc nãy.
Phản ứng vừa rồi của Hoàng đế càng xác minh suy đoán của hắn —— việc Nguyên Ca làm phụ hoàng tức giận chỉ sợ có nội tình khác.
Theo đạo lý mà nói, từ trước trong hoàng thất, hai vị hoàng tử cùng tranh đoạt một nữ tử chính là tối kỵ. Nếu Nguyên Ca thật sự làm phụ hoàng tức giận thế nên phụ hoàng thậm chí giận chó đánh mèo Bùi đại nhân, biếm ông đến Quan Châu làm Bố Chính Sử, khi gặp được chuyện như vậy, phụ hoàng hẳn là giận dữ mới đúng! Nhưng hiện tại, phụ hoàng không vì nguyên nhân này mà tức giận Nguyên Ca, trong giọng nói thậm chí mơ hồ để lộ ra ông sẽ nghe ý kiến Bùi thượng thư trong việc hôn sự của Nguyên Ca...
Thái độ này của phụ hoàng rõ ràng chính là còn thực xem trọng Nguyên Ca.
Tuy rằng không biết đến tột cùng ba năm trước đây có nội tình gì nhưng phụ hoàng vẫn coi trọng Nguyên Ca, với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt, dù sao như vậy thì cơ hội phụ hoàng thành toàn hắn và Nguyên Ca lại lớn hơn một chút, hơn nữa cứ như vậy hắn cũng có thể động tay chân...
"Hàn Lân, giúp ta đi tìm Mục công công, ta có việc muốn phân phó hắn!"
Đêm nay, Hoàng đế rời khỏi ngự thư phòng, đi dạo trên đường trước Ngọc Long cung, đang chậm rãi đi tới, bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến khe khẽ tiếng nói nhỏ: "Hồng Thanh tỷ tỷ, hôm nay muội đi qua Đức Chiêu cung, tỷ đoán muội nhìn thấy cái gì? Vốn muội còn tưởng rằng Thất điện hạ không có thị thiếp, ai biết lại nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như hoa, bộ dạng thật sự rất đẹp mắt, ăn mặc không giống cung nữ tầm thường, cung nhân Đức Chiêu cung đối với nàng cũng không giống bình thường, khẳng định không phải cung nữ tầm thường đâu!"
Nghe người ta nhắc tới Vũ Hoàng Diệp, Hoàng đế nghỉ chân, vẫy tay chế trụ Trương Đức Hải muốn quát lớn.
"Vậy thì thế nào? Trong cung Hoàng tử có thị thiếp là chuyện bình thường thôi mà."
"Nhưng mà trong cung Cửu điện hạ không có!". Cung nữ trước đó không phục nói, lập tức giọng nói lại có chút nghi hoặc: "Nhưng mà, muội cảm thấy vị thị thiếp kia có chút quen mặt, giống như gặp qua ở nơi nào rồi, chỉ là đột nhiên nghĩ không ra. A, muội nhớ ra rồi, bộ dáng vị thị thiếp kia có chút giống Bùi đại tiểu thư ba năm trước đây từng tiến cung hầu hạ Thái hậu!"
"Muội nói như vậy nhưng thật ra tỷ nhớ đến một chuyện. Muội cũng từng nghe nói đi? Thu săn ba năm trước đây, lúc ấy Thất điện hạ còn chưa công bố thân phận từng đi tìm Bùi đại tiểu thư nói chuyện, kết quả bị Bùi đại tiểu thư khinh thường mắng một trận, hình như lúc ấy nháo rất lớn, rất nhiều người nhìn thấy. Chẳng lẽ Thất điện hạ thích Bùi phủ đại tiểu thư, nhưng mà Bùi đại tiểu thư hương tiêu ngọc vẫn (qua đời) nên tìm người có dung mạo tương tự làm thế thân sao?"
Bùi Nguyên Vũ?
Nghe các nàng nói như vậy, Hoàng đế nhất thời cũng nhớ đến chuyện trên thu săn, mày nhíu lại.
"Nhưng mà, muội nghe các tỷ tỷ bên Trường Xuân cung nói, hôm nay Thất điện hạ xin Hoàng thượng hạ chỉ, muốn cầu cưới tứ tiểu thư con gái Bùi đại nhân làm vợ đấy! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bởi vì Bùi tứ tiểu thư và Bùi đại tiểu thư là tỷ muội, cho nên Thất điện hạ yêu ai yêu cả đường đi sao?"
"Ai biết được?", cung nữ Hồng Thanh hạ giọng nói: "Tỷ kể cho muội nghe một chuyện, nhưng muội đừng nói cho người khác. Tỷ nghe nói, ba năm trước đây có một buổi tối Thất điện hạ không ở Đức Chiêu cung, không biết đi đâu. Kết quả ngày hôm sau, Tĩnh Xu Trai của Bùi tứ tiểu thư cháy, ngay sau đó lại nghe được tin Bùi đại tiểu thư bệnh nặng qua đời, sau đó Bùi tứ tiểu thư làm Hoàng thượng tức giận. Nếu nói trong mấy chuyện xảy ra liên tiếp này không có ẩn tình, đánh chết ta cũng không tin!"
"Hồng Thanh tỷ tỷ ngươi làm sao biết việc này?"
"Khi đó có một cung nữ hầu hạ ở Đức Chiêu cung là đồng hương của ta. Nghe nói đêm đó Thất điện hạ đến khuya mới trở về, nổi giận đùng đùng, vẻ mặt thập phần khó coi đấy.. ."
Hai cung nữ vẫn đang cúi đầu nói bát quái (nhiều chuyện), nhưng Hoàng đế cũng không muốn nghe nữa, xoay người rời đi, trên mặt mang theo một chút tức giận.
Tuy rằng cung nữ này phỏng đoán có chút vớ vẩn, nhưng có một số việc Hoàng đế thật là biết đến, trên thu săn Vũ Hoàng Diệp từng nói chuyện với Bùi Nguyên Vũ. Đêm đó Tĩnh Xu Trai cháy, nếu Vũ Hoàng Diệp xác thực từng rời cung, ngay sau đó Bùi Nguyên Vũ bệnh qua đời, rốt cuộc có liên hệ gì giữa ba chuyện này? Nếu trong cung Vũ Hoàng Diệp xác thực có một thị thiếp có dung mạo tương tự Bùi Nguyên Vũ, chẳng lẽ người Vũ Hoàng Diệp chân chính vừa ý kỳ thật là Bùi Nguyên Vũ?
Vậy vì sao hắn yêu cầu cưới Bùi Nguyên Ca?
Còn có ba năm trước đây, rõ ràng Vũ Hoàng Diệp từng cầu cưới Bùi Nguyên Ca, vì sao sau khi Bùi Nguyên Vũ qua đời lại không đề cập tới việc này, mãi đến hôm nay mới nhắc lại chuyện cầu cưới Bùi Nguyên Ca?
Nghe được Hoàng đế lặng lẽ phái người đến Đức Chiêu cung kiểm chứng việc thị thiếp, khóe miệng Vũ Hoàng Mặc lộ ra một tia mỉm cười.
Lúc trước, Bùi đại nhân đúng là từng đáp ứng Vũ Hoàng Diệp, ông sẽ không nói ra chuyện giữa Vũ Hoàng Diệp và Bùi Nguyên Vũ, đổi lại chính là trong vòng ba năm Vũ Hoàng Diệp không thể xin Hoàng đế hạ chỉ... . Nhưng mà, người đáp ứng điều kiện này là Bùi đại nhân, không liên quan gì với Vũ Hoàng Mặc hắn! Lúc trước hắn tính kế Vũ Hoàng Diệp và Bùi Nguyên Vũ cũng không chỉ vì muốn Vũ Hoàng Diệp đáp ứng trong ba năm không cầu cưới Nguyên Ca, tác dụng thực sự của chuyện này chính là vào lúc này, chỉ cần Vũ Hoàng Diệp cầu cưới, hắn lập tức lặng lẽ để lộ chuyện này cho phụ hoàng biết. Với sự yêu thương của phụ hoàng dành cho Nguyên Ca, khi biết Vũ Hoàng Diệp và Bùi Nguyên Vũ làm ra loại chuyện này, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng hắn thỉnh chỉ.
Đáng tiếc, sau đó lại không biết vì sao Nguyên Ca làm phụ hoàng tức giận, hắn từng nghĩ rằng chuyện này đã không còn công dụng gì.
Nhưng mà hiện tại thoạt nhìn, tình hình thực tế giống như không phải như thế... .
Nếu phụ hoàng còn coi trọng Nguyên Ca, cộng thêm chuyện này, khả năng phụ hoàng tứ hôn cho Vũ Hoàng Diệp càng thêm nhỏ.
Hiện tại, hắn chờ mong nhất chính là gặp lại Nguyên Ca!
Nghĩ, trong đôi mắt Vũ Hoàng Mặc nhất thời lại nở rộ ra liễm diễm sáng rọi đã lâu chưa thấy, tôn lên dung nhan sáng rọi của hắn toả sáng càng thêm kinh thế tuyệt diễm (quá mức đẹp đẽ, chỉ có trên trời mới có, người thường không sánh bằng) so với ba năm trước đây, tựa như bước ra từ trong tranh, dưới ánh nến ban đêm chiếu rọi, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
—— Ta là đường ranh giới Nguyên Ca sắp xuất hiện ——
Mùa xuân băng chưa tan hết, nước sông lạnh như băng xanh thẳm thấu triệt, giống như gấm vóc bóng loáng mềm mại. Thuyền lớn thuận gió mà đi tạo nên tầng tầng gợn sóng trên mặt sông bình tĩnh, giống như một cây kéo, cắt giữa khối gấm vóc này. Cây liễu hai bên bờ sông đang nảy mầm mới, hoa cỏ dại không biết tên tỏa hương thơm, cộng thêm tiếng chim hót thanh thúy, có vẻ yên tĩnh mà bừng bừng sức sống.
"Bùi đại ca, sắp đến kinh thành rồi!"
Trên đầu thuyền, người trung niên mặc áo bào màu lam thêu hoa văn màu tối nói với người mặc kính trang bên cạnh.
"Đúng vậy, sắp trở lại kinh thành rồi!" Nhìn mặt sông lóng lánh sóng nước, nhìn tòa thành trì ở phương xa kia, Bùi Chư Thành cảm khái ngàn vạn.
Không biết lúc trước đến tột cùng Nguyên Ca nói gì với Hoàng thượng, thế nhưng chọc Hoàng thượng giận dữ, liên quan ông cũng bị giáng chức đến địa phương. Nhưng mà, tại thời điểm đó, Cửu điện hạ tạm thời yên lặng, ông có thể đến Quan Châu, tránh đi thị phi ở kinh thành, ngược lại là chuyện tốt. Hơn nữa, Quan Châu Thứ Sử Trịnh Sào là đồng chí cũ của ông, cho dù hiện tại ông trở thành cấp dưới của ông ấy, ông ấy vẫn tôn kính có thêm với ông như cũ. Hơn nữa chuyện quản Hình án và Binh vụ đều là chuyện ông vô cùng thuần thục, ba năm này thật ra thư thái vô cùng.
Nhưng mà, đúng là vẫn còn phải trở về!
Trong lòng Bùi Chư Thành rất rõ ràng, ba năm này, nếu không phải Cửu điện hạ ở kinh thành nghĩ biện pháp kiềm chế Thất điện hạ, ông ở Quan Châu cũng sẽ không thư thái như vậy, Nguyên Ca đã mười sáu tuổi, hôn sự không thể lại kéo dài, đúng là vẫn phải trở lại kinh thành, trốn không thoát đối mặt thị phi, hơn nữa, ông cũng không muốn chạy trốn nữa! Vậy...chiến đi!
Nhìn Bùi Chư Thành cảm khái ngàn vạn, trong lòng Trịnh Sào âm thầm bất bình thay cho vị cấp trên cũ này.
Với quân công của Bùi đại ca, theo lý thuyết đã sớm nên được phong tước, cho dù là chức vị quốc công cũng không quá, cố tình đám nhãi nhép Ngự Sử Đài thích sinh sự, chỉ vì chút chuyện cũ nhỏ nhặt đã lâu mà không bỏ qua, làm hại mười mấy năm qua Bùi đại ca không có hy vọng với tước vị. Kết quả lại còn bỏ võ theo văn, làm Hình bộ thượng thư, như vậy cũng thôi đi, rõ ràng lúc bình định Diệp thị phản loạn lập công lớn, kết quả chẳng những không có luận công ban thưởng mà còn bị biếm đến Quan Châu làm Bố Chính Sử, lại thành cấp dưới của ông, chỉ sợ Hoàng thượng cũng là già rồi nên hồ đồ!
Trong lòng Trịnh Sào oán thầm, không khỏi an ủi nói: "Bùi đại ca yên tâm, lần này báo cáo công việc làm rất tốt, đệ đã thay đại ca hỏi thăm Lại bộ, lần này đại khái hai ta đều sẽ được giữ lại ở kinh thành, nếu không sẽ không kêu huynh đệ ta đều mang theo gia quyến vào kinh, khẳng định không có vấn đề! Cho tới bây giờ đệ cũng chưa từng tới kinh thành, đến lúc đó các nơi đều phải dựa vào Bùi đại ca, nếu đại ca mặc kệ đệ sẽ ăn vạ nhà các người không đi!"
Bùi Chư Thành không khỏi bật cười: "Trịnh lão đệ, đều làm đến chức Thứ Sử, sao tính tình lại vẫn giống như còn trong quân thế này!"
"Đệ thích! Dù sao đệ là Quan Châu Thứ Sử, ở Quan Châu đệ là lớn nhất, chỉ có bọn họ tùy theo ý đệ, nào có đạo lý đệ đi theo bọn họ?". Trịnh Sào đỉnh đạc nói, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, xoa tay nói: "Nếu không phải đệ là Quan Châu Thứ Sử, không có chuyện quan trọng không thể rời đi Quan Châu, đệ đã sớm thượng kinh, không vì cái gì khác, thế nào cũng phải đi đánh hỗn đản Phó Anh Kiệt kia một trận! Thực con mẹ nó không có tình nghĩa, lúc trước Bùi đại ca đối đãi hắn như thế nào, lại dám vong ân phụ nghĩa, đệ không đánh đến khi hắn nằm úp sấp, tên đệ Trịnh Sào sẽ viết ngược lại!"
Bùi Chư Thành nhịn không được nở nụ cười: "Con trai người ta cưới công chúa, đệ dám tới cửa đánh thử xem, cẩn thận bị người ta bẩm báo trước mặt Hoàng thượng!"
Trịnh Sào trệ trệ, lập tức lại nói: "Vậy không tới cửa đánh hắn, canh lúc hắn đi ra ngoài một mình, trùm bao bố đánh cho chết khiếp, hắn có giỏi tìm người ra mặt xem! Ở Quan Châu, loại chuyện này đệ làm cũng không ít!". Nói xong, lại nghĩ tới một chuyện, nhịn không được nói: "Đệ nói Bùi đại ca, tuổi của Nguyên Ca cũng không còn nhỏ, hay là chúng ta lại kết thân gia? Thê tử kia của đệ mỗi ngày đi theo đệ thúc giục! Đại ca xem đi, đệ cũng thích nha đầu Nguyên Ca kia, thê tử đệ cũng thích, con trai đệ càng không cần nói đến, Nguyên Ca gả qua đây nửa điểm ủy khuất cũng không chịu, thật là việc hôn nhân tốt? Đại ca có đồng ý hay không?"
Bùi Chư Thành có chút thở dài, nếu lúc trước ở kinh thành là Trịnh Sào mà không phải Phó Anh Kiệt... .
"Trịnh lão đệ, chúng ta làm huynh đệ đã lâu, đại ca sẽ không giấu đệ, đại ca không làm chủ được việc hôn nhân của Nguyên Ca!". Bùi Chư Thành thở dài nói: "Còn có, lúc trước khi đến Quan Châu, đại ca cũng từng nói với đệ, đại ca ở kinh thành đắc tội quý nhân, tuy rằng đã cách ba năm, nhưng chỉ sợ phiền phức cũng không dừng lại ở đó. Lần này trở lại kinh thành, nói không chừng các đệ cũng sẽ bị đại ca liên lụy, đệ phải có chuẩn bị tâm lý!"
"Bùi đại ca này nói cái gì vậy, đệ cũng không phải là con chó con vong ân phụ nghĩa giống Phó Anh Kiệt kia! Kẻ ghi hận Bùi đại ca khẳng định không phải người tốt gì, nếu ngay cả người như Bùi đại ca cũng không thể sống yên trong triều, quan chức trước mặt cũng không có ý nghĩa, cùng lắm thì ta đi theo Bùi đại ca về quê trồng trọt, cũng không phải không sống nỗi?". Trịnh Sào chẳng hề để ý nói: "Hay là, đừng về quê, chúng ta đi chỗ lão Lý hoặc là lão Triệu, bọn họ còn nhớ Bùi đại ca hơn so với đệ đấy! Nếu đại ca đến, bọn họ khẳng định xem đại ca như thổ địa mà cung kính!"
Nhìn bộ dáng Trịnh Sào đỉnh đạc hào phóng, Bùi Chư Thành mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của ông.
Tuy rằng trong số huynh đệ của ông có hỗn đản như Phó Anh Kiệt vậy, nhưng mà cũng có hán tử tính tình ngay thẳng giống Trịnh Sào vậy, huynh đệ chân chính!
"Cha!" Đúng lúc này, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên từ khoang thuyền đi ra, phúc thân với Trịnh Sào, nói: "Mẫu thân và Trịnh thẩm thẩm đang nói chuyện, thấy con ngồi nhàm chán, kêu con đi ra hít thở không khí. Cha và Trịnh thúc thúc đang nói cái gì vậy?". Nói xong, ánh mắt cũng không tự giác nhìn về phương hướng kinh thành, từ trên thuyền nhìn đến, thành trì phương xa đã lộ ra đại khái hình dáng, giống như đưa tay có thể đụng tới.
Người nàng yêu, đang ở nơi đó.
Tuy rằng trong ba năm này, từ chỗ phụ thân nghe được không ít tin tức của hắn, biết hắn vẫn được Hoàng đế coi trọng, biết hắn nhiều lần lập công lao, biết hắn và Vũ Hoàng Diệp được xưng tụng là kinh thành song kiệt... . Đủ chuyện đủ chuyện, đều tỏ rõ hắn đã vượt qua năm tháng gian nan nhất khi Vương mỹ nhân mất, có thể tự mình đảm đương một phía, chống chọi lại Liễu quý phi, tất cả tất cả đều phát triển tới phương diện tốt.
Nhưng mà, không có tận mắt nhìn thấy, nàng luôn không thể an tâm.
Không biết hắn hiện tại, thế nào?
Tổng cảm thấy, mỗi khi con thuyền tới gần kinh thành một phần, tim của nàng đập lại càng nhanh một phần.
Mắt thấy đã nhanh đến bến tàu kinh thành, người ven bờ dần dần đông hơn, Bùi Nguyên Ca không tiện lại lộ diện, quay về bên trong khoang thuyền, giảng thuật lộ trình và phong cảnh ven bờ với Thư Tuyết Ngọc và Trịnh phu nhân. Bùi Nguyên Ca nhanh mồm nhanh miệng, biết cách ăn nói, chọc hai người thoải mái cười to, không khí trong khoang thuyền ấm áp hòa thuận. Duy độc bản nhân người nói chuyện, tâm tư thong thả chậm rãi bay xa, bay đến bên trong kinh thành.
Nhìn bộ dáng nàng đột nhiên thất thần, trong lòng Thư Tuyết Ngọc biết rõ ràng, cười thở dài.
Đúng lúc này, thân thuyền bỗng nhiên đột ngột chấn động, giống như bị vật gì đụng vào, kịch liệt lay động, vật trang trí trong khoang thuyền nhất thời đều ngã xuống, Thư Tuyết Ngọc, Trịnh phu nhân và Bùi Nguyên Ca cũng không phòng bị, lảo đảo theo thân thuyền nghiêng trượt xuống, nếu không nhờ Bùi Nguyên Ca nhanh tay lẹ mắt, bắt được tay vịn cố định ở thân thuyền, đúng lúc ổn định ba người, chỉ sợ đều sẽ đâm bị thương.
"Sao lại thế này?", Thư Tuyết Ngọc kinh nghi (ngạc nhiên + nghi hoặc) bất định: "Ta nhớ rõ đoạn này đến bến tàu kinh thành cũng không có chỗ nào gập ghềnh!"
"Đây chính là đường chính thủy lộ, người lái thuyền lại đều có kinh nghiệm nhiều năm, làm sao có thể xảy ra chuyện này?". Trịnh phu nhân cũng thực khó hiểu, nha hoàn kêu cách vách đi hỏi thăm tin tức, thuận tiện nhìn xem những người khác trên thuyền có bị thương hay không.
Không lâu lắm, Sở Quỳ vội vàng tiến vào, phúc thân hành lễ với ba người, thế này mới nói: "Khởi bẩm phu nhân, tiểu thư, nô tỳ hỏi thăm được, nghe nói là thuyền chúng ta sắp đến bến tàu, kết quả nửa đường lao tới một cái thuyền muốn đoạt đường vào, kết quả liền đâm vào thuyền chúng ta. Có vài tôi tớ không chú ý, té ngã bị thương, Tử Uyển tỷ tỷ đang giúp bọn hắn xem vết thương. Nghe nói đối phương không có phái người lại đây nhận lỗi, lão gia và Trịnh đại nhân đều rất tức giận!"
Trên đầu thuyền.
"Người nào kiêu ngạo như vậy? Mắt thấy đến bến tàu kinh thành lại còn ngang như vậy?" Trịnh Sào nhìn thuyền đối phương, tức giận nói, lúc này giương giọng hô: "Này, người trên thuyền kia có biết lái thuyền hay không vậy? Lại cướp đường đụng vào thuyền chúng ta!". Bởi vì không biết địa vị đối phương, ngược lại Trịnh Sào cũng không tuỳ tiện khiêu khích, chỉ là lời nói thập phần không khách khí.
Một lát sau, chỗ mép thuyền đối phương đi ra một người tuổi còn trẻ, ăn mặc có chút hoa lệ chói mắt, cất giọng nói: "Thật ngại quá, không cẩn thận đụng tới! Đều là đồng liêu (người làm quan cùng triều) vội vã hồi kinh báo cáo công tác, cũng đừng quá tính toán chi li!", lời nói thập phần có lệ, hiển nhiên căn bản cũng không thành tâm nói lời xin lỗi.
"Bùi Đại ca, đệ muốn giáo huấn hắn, đại ca đừng cản trở đệ!", Trịnh Sào nhẹ giọng nói, quay đầu lại nói nhỏ với người bên cạnh: "Đi nói cho các huynh đệ lái thuyền, hung hăng đụng thuyền bên đó cho ta, nếu không bọn họ còn cho là chúng ta dễ bắt nạt!". Nói xong, cũng cất giọng nói: "Quên đi, nể mặt các ngươi cũng là quan viên về kinh báo cáo công tác, đồng bệnh tương liên (hoàn cảnh giống nhau nên thông cảm), ta sẽ không so đo!"
Thấy Trịnh Sào đơn giản chịu thua, thuyền đối phương lại dần dần rời xa, cho rằng đó là một người nhát gan sợ phiền phức, đối phương thập phần đắc ý, đang muốn đi vào bến, đã thấy thuyền Trịnh Sào bỗng nhiên tăng tốc, lấy tốc độ cực nhanh đuổi tới. Người mặc quần áo hoa lệ còn cho là bọn họ lạc bánh lái thuyền, đang muốn cười nhạo, lại đột nhiên phát hiện phương hướng mũi thuyền không đúng, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy thân thuyền kịch liệt lay động, trong khoang thuyền truyền đến tiếng bùm bùm vỡ vụn liên tiếp, mà dưới chân hắn đứng không vững ngã lộn nhào "bùm" một tiếng rơi vào trong nước.
"Thật ngại quá, không cẩn thận đụng tới! Đều là đồng liêu vội vã hồi kinh báo cáo công tác, cũng đừng quá tính toán chi li!", Trịnh Sào đứng ở đầu thuyền cười híp mắt nói, cũng là hoàn trả nguyên văn lời nói của người mặc quần áo hoa lệ.
Đích Nữ Vô Song
Hoàng đế im lặng, đây không phải lần đầu tiên Vũ Hoàng Mặc đưa ra thỉnh cầu tứ hôn.
Từ lúc mấy tháng trước, sau khi Vũ Hoàng Mặc phụng chỉ quét sạch thế lực địa phương ở Dương Châu, từng từ chối ông ban thưởng mà đưa ra thỉnh cầu tứ hôn. Lúc ấy Hoàng đế còn kỳ quái, đã hai năm Vũ Hoàng Mặc không hề đề cập tới Bùi Nguyên Ca, sao lại có thể đột nhiên xin tứ hôn. Suy nghĩ hồi lâu mới nhớ đến, ngày đó Vũ Hoàng Mặc xin chỉ tứ hôn là ngày đầu tiên của tháng thứ hai mươi tám sau khi Vương mỹ nhân qua đời ... .
Túc trực bên linh cữu ba năm, để tang đủ hai mươi bảy tháng.
(Mình giải thích một chút: một năm tang kỳ là chín tháng, ba năm tang kỳ là hai mươi bảy tháng, chứ không phải ba mươi sáu tháng đâu nhé)
Tuy rằng khi Vương mỹ nhân hạ táng đã là Tiệp Dư, theo quy chế, Vũ Hoàng Mặc chỉ cần để tang trăm ngày, sau đó có thể trừ hiếu (xả tang). Mà Vũ Hoàng Mặc cũng không bày ra bộ dáng tiếp tục giữ đạo hiếu, vẫn bỏ tang phục, lên triều đình nhậm chức làm việc bình thường, giống như không có gì khác trước. Mãi đến lúc hắn đưa ra đề nghị tứ hôn, Hoàng đế mới nhớ tới hai mươi bảy tháng hạn chế, hồi tưởng hành vi của Vũ Hoàng Mặc trong hai mươi bảy tháng này, lại đột nhiên phát hiện, trong hai mươi bảy tháng này, Vũ Hoàng Mặc vẫn tuân theo tất cả quy củ thủ tang như cũ, không ăn thức ăn mặn, không uống rượu, không gần nữ sắc, không tham gia yến hội, hơn nữa không còn mặc quần áo đỏ thẫm... .
Hắn chỉ một mình, yên lặng, không để bất luận kẻ nào biết hắn vì Vương mỹ nhân giữ đạo hiếu.
Mà khi hiếu kỳ vừa qua, ngày hôm sau hắn lập tức thỉnh chỉ tứ hôn cho hắn và Bùi Nguyên Ca...
Nếu tất cả hành vi của hắn đều thật sự xuất phát từ đáy lòng, không hề giả bộ, như vậy, giống như lời Bùi Nguyên Ca, tình cảm Vũ Hoàng Mặc dành cho Vương mỹ nhân xác thực rất sâu, hơn nữa thật lòng với Bùi Nguyên Ca. Nhưng mà, có lẽ là lúc trước lời Bùi Nguyên Ca nói làm ông rung động quá lớn, thế cho nên hiện tại Hoàng đế không dám tin tưởng phán đoán của chính mình như trước, cho nên lúc đó Hoàng đế thay đổi sắc mặt, phất tay áo rời đi, mà Vũ Hoàng Mặc cũng không tiếp tục kiên trì.
Tiếp theo, năm tháng sau, lần thứ hai Vũ Hoàng Mặc nhắc tới chuyện này.
Bốn tháng trước, lần thứ ba...
Mà lần này đã là lần thứ tư.
Tuy rằng Hoàng đế còn muốn đợi chút, lại xác định một chút, nhưng mà tính toán lại, Bùi Nguyên Ca đã mười sáu tuổi, không thể lại kéo dài, hôn sự của nàng cũng nên định rồi. Đôi mắt Hoàng đế cụp xuống, hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Trẫm đã biết, một đường từ Tây Bắc biên quan về kinh con cũng vất vả, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Đa tạ phụ hoàng!"
Vũ Hoàng Mặc xoay người rời đi ngự thư phòng, trên đường về Xuân Dương cung bước chân có chút nhẹ nhàng. Lần đầu tiên xin phụ hoàng hạ chỉ, phụ hoàng ngay lập tức biến sắc mặt, phất tay áo rời đi, mà Vũ Hoàng Mặc cũng không nổi giận; mỗi một lần lập công lao liền cầu một lần ý chỉ, tuy rằng phụ hoàng chưa bao giờ nhận lời, nhưng mỗi một lần vẻ mặt hình như đều dịu đi một chút, điều này càng làm cho Vũ Hoàng Mặc thấy được hy vọng, nếu Nguyên Ca thật sự hoàn toàn làm phụ hoàng tức giận, nếu phụ hoàng quả thật không muốn tứ hôn cho Nguyên Ca và hắn thì đã sớm mở miệng cự tuyệt, làm cho chuyện này không còn đường cứu vãn.
Nếu thái độ phụ hoàng ái muội không rõ, vậy nghĩa là hắn còn có cơ hội.
Tuy rằng không biết ba năm trước đây, đến tột cùng vì sao Nguyên Ca làm phụ hoàng tức giận, thế cho nên ngay cả Bùi thượng thư cũng bị giận chó đánh mèo, nhưng tuyệt đối có liên quan với hắn. Nguyên Ca đối với hắn tình thâm ý trọng, cho dù như thế nào hắn cũng không muốn nàng lại chịu ủy khuất. Cho nên, chẳng sợ hy vọng xa vời, hắn vẫn muốn đi con đường này, xin phụ hoàng tứ hôn, để cho Nguyên Ca đường đường chính chính phong cảnh thật lớn gả cho hắn.
Quả nhiên, lần này hắn thỉnh chỉ lần nữa, phụ hoàng chẳng những không có vẻ mặt giận dữ, ngược lại còn nói "Trẫm đã biết" ...
Nếu đã nói như vậy hẳn chính là điềm báo nhận lời!
Ba năm, tính đúng thời gian thì hiện tại cũng nên là lúc Bùi thượng thư về kinh báo cáo công tác, nếu hắn không đoán sai, phụ hoàng hẳn là trong khoảng thời gian này sẽ kết luận ... Nghĩ đến Nguyên Ca đã lâu không gặp, khuôn mặt như băng sương của Vũ Hoàng Mặc ba năm nay rốt cuộc toát ra một tia dịu dàng, tim bỗng nhiên rung động, đã ba năm rồi, không biết Nguyên Ca như thế nào?
Trong ba năm này, hắn cũng từng lặng lẽ đi qua Quan Châu nhưng cũng không thể gặp Nguyên Ca, hồng nhạn truyền thư cho tới bây giờ cũng không được Nguyên Ca hồi âm. Có đôi khi hắn cũng sẽ dao động, sẽ bàng hoàng, không biết vì sao Nguyên Ca không chịu gặp lại hắn, không chịu viết cho hắn dù chỉ một chữ, cảm xúc lo lắng thế này càng làm hắn cảm thấy dày vò hơn so với khốn cảnh.
Tuy rằng hắn có thể thông qua mạng lưới tình báo biết tình hình gần đây của Nguyên Ca, nhưng mà... tin tức hắn biết từ những dòng chữ đen lạnh như băng trên mật thư căn bản làm sao so được với chính miệng Nguyên Ca nói cho hắn hay tự tay viết thư cho hắn... Hắn từng đoán, có lẽ Nguyên Ca làm như vậy có liên quan với chuyện lúc trước nàng làm phụ hoàng tức giận, có lẽ nàng từng đáp ứng điều kiện gì của phụ hoàng, cho nên lúc trước xảy ra chuyện ở Lãnh Thúy cung, phụ hoàng rõ ràng ngờ vực vô căn cứ chán ghét hắn như vậy, nhưng ba năm này lại giống như không hề làm khó dễ hay có đãi ngộ khác biệt ... Có lẽ, Nguyên Ca nghĩ rằng nàng làm phụ hoàng tức giận, lo lắng sẽ liên lụy hắn cho nên mới không gặp hắn...
Nhưng cho dù như thế nào, hắn tin tưởng Nguyên Ca tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ!
Niềm tin này cùng với những lời ngày ấy Nguyên Ca nói giữa Lãnh Thúy cung trắng toát trở thành chống đỡ và an ủi lớn nhất của hắn trong ba năm này.
Mà lần này, Bùi thượng thư về kinh báo cáo công tác hẳn là đưa Nguyên Ca đi cùng.
Rốt cuộc... có thể gặp lại Nguyên Ca!
Nghĩ đến đây, trong lòng Vũ Hoàng Mặc dâng lên rung động trước nay chưa từng có, Nguyên Ca! Nguyên Ca!
Nhưng mà, ngay sau khi ánh mắt xẹt qua một bóng dáng xa xa, cảm xúc trên mặt Vũ Hoàng Mặc lập tức biến mất không còn, trở nên đạm mạc mà xa cách, cũng không né tránh, ngược lại tiến lên, nhợt nhạt cười: "Thất hoàng huynh, đã lâu không gặp! Lần này ta từ Tây Bắc biên quan trở về mang theo một ít đặc sản, chờ một chút sẽ phái người mang qua cung điện của Thất hoàng huynh. Chỉ là không biết Thất hoàng huynh yêu thích cái gì, cũng không biết lễ vật có hợp tâm ý của ngươi hay không!"
Nghe vậy, trên mặt Vũ Hoàng Diệp nhất thời hiện lên vẻ mặt giận dữ.
Lần trước, Vũ Hoàng Mặc từ Dương Châu trở về, lễ vật đưa đến Đức Chiêu cung lại là một mô hình phòng ốc điêu khắc bằng gỗ, cái khác không nói, vấn đề là chiếc giường trong phòng kia, Vũ Hoàng Diệp nhìn thế nào cũng thấy giống chiếc giường trong Tĩnh Xu Trai. Nghĩ đến lúc trước chính là trên chiếc giường này hắn và Bùi Nguyên Vũ điên loan đảo phượng, thế nên bị Bùi Chư Thành uy hiếp, lỡ mất ba năm cơ hội, trong lòng Vũ Hoàng Diệp tức giận đến mức nôn đến chết; hơn nữa, nếu Vũ Hoàng Mặc có thể làm cho người ta điêu khắc ra bộ dáng chiếc giường này, hiển nhiên là hắn từng vào khuê phòng Bùi Nguyên Ca, thập phần quen thuộc với đồ dùng trong phòng nàng; còn nữa, hắn cũng biết chuyện lúc trước sau khi hắn rời đi, Bùi Nguyên Ca thiêu hủy nhà giữa Tĩnh Xu Trai, ngay cả chiếc giường kia cũng đốt thành tro tàn ...
Ba chuyện xảy ra cùng một lúc, tim bị chọc ba đao, Vũ Hoàng Diệp gần như hộc máu.
Cố tình trước mặt phụ hoàng và mẫu phi, cái gì hắn cũng không thể nói, còn phải bày ra khuôn mặt tươi cười hàm hồ đáp ứng, bên trong lại nghẹn đến mức nội thương.
Lễ vật lần này cũng tuyệt đối sẽ không là thứ tốt gì, tất nhiên lại là muốn tới kích thích hắn! Vũ Hoàng Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Mặc, cười lạnh nói: "Vũ Hoàng Mặc, đừng quá đắc ý! Kỳ hạn ba năm sắp hết, ta cũng có thể xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, đến cuối cùng hoa lạc vào nhà ai còn chưa biết (chưa biết ai giành được thắng lợi, giống như câu ‘hươu chết về tay ai còn chưa biết’). Hơn nữa,… " nói tới đây, trong đôi mắt hắn xẹt qua một chút mỉa mai: "Theo vi huynh biết, Cửu hoàng đệ từng ba lần đến Quan Châu, kết quả ba lần cũng không thể nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, thoạt nhìn, địa vị của ngươi ở trong lòng Bùi Nguyên Ca cũng không quan trọng gì mấy! Cách ba năm không gặp, ngươi tưởng rằng Bùi Nguyên Ca còn si mê ngươi giống như ba năm trước đây sao?"
"Lời Thất hoàng huynh nói nhưng thật ra đúng lý hợp tình, chẳng lẽ đã quên một đường đạo phỉ từ kinh thành đến Đức Châu sao?", Vũ Hoàng Mặc cười yếu ớt nói: "Lại nói, quan viên địa phương ven đường này cũng quá sơ sót, lại làm cho tâm phúc của Thất hoàng huynh nửa đường bị giết, Thất hoàng huynh hẳn là truy cứu tới cùng mới phải, không thể dễ dàng buông tha đám quan viên ngồi không ăn bám này!"
Phương diện này có một tầng thâm ý khác.
Tuy rằng Vũ Hoàng Diệp đáp ứng Bùi Chư Thành, trong vòng ba năm sẽ không xin Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, nhưng mà cũng từng phái người đến Quan Châu, thậm chí từng tự mình đi qua, đáng tiếc, ven đường "đạo phỉ" túa ra, mỗi lần hắn phái người đi sẽ gặp đủ loại ngoài ý muốn, thậm chí có lần hắn tự mình tiến đến, cũng bị "đạo phỉ" gây thương tích, không thể không nửa đường đi vòng trở về, dẫn tới Liễu quý phi và Hoàng đế giận dữ, trừng trị nghiêm quan viên trực thuộc.
Nhưng trong lòng Vũ Hoàng Diệp biết rõ ràng, đạo phỉ cái gì chứ, căn bản chính là Vũ Hoàng Mặc gian lận, cản lại hắn đi gặp Bùi Nguyên Ca.
"Không cần, nghe nói lần này kiểm tra đánh giá Bùi đại nhân được nhận xét tốt, Quan Châu Thứ Sử cũng cực kỳ tôn sùng Bùi đại nhân, lần này Bùi đại nhân vào kinh báo cáo công tác, hơn phân nửa là được giữ lại kinh thành, đến lúc đó tất nhiên sẽ có cơ hội. Tổng không đến mức giữa ban ngày, ngay cả kinh thành cũng có đạo phỉ ra vào chứ?" Vũ Hoàng Diệp không cam lòng yếu thế, phản thứ nói.
Đúng lúc này, vừa vặn có thái giám lại đây truyền chỉ: "Thì ra hai vị điện hạ đều ở đây, quý phi nương nương đang tìm hai vị, xin theo nô tài đến đó đi!"
Lúc này Liễu quý phi tìm bọn họ?
Trong lòng Vũ Hoàng Mặc hiểu rõ, hắn đã qua tuổi mười chín, Vũ Hoàng Diệp đã hai mươi, lại đều chưa cưới vợ, chuyện này vẫn luôn treo trong lòng Liễu quý phi, dù sao ngay cả lục hoàng huynh ốm yếu một năm trước cũng đã phụng ý chỉ phụ hoàng cưới đích nữ Đỗ Nhược Lan con gái Lễ bộ thượng thư Đỗ Tiệm Vi làm chính phi, mà bọn họ đến bây giờ cũng chậm chạp chưa lập chính phi, lần này tìm bọn họ tám phần cũng là vì chuyện này.
Trước đó Vũ Hoàng Diệp có ba năm hạn chế nên không mở miệng, nhưng lần này hắn sẽ không khách khí.
Trong lòng Vũ Hoàng Mặc vừa động. Bất luận hắn hỏi thăm như thế nào cũng không thể hỏi được ba năm trước đây, đến tột cùng vì sao Nguyên Ca làm phụ hoàng tức giận như vậy. Mà sau đó phụ hoàng vốn ghét cay ghét đắng hắn lại có chút đổi mới, không lẽ là có liên quan tới điều kiện mà trước đó phụ hoàng nhận lời Nguyên Ca? Tuy rằng mấy năm nay chỉ cần có người nhắc tới Nguyên Ca và Bùi đại nhân, sắc mặt phụ hoàng sẽ rất khó xem, giống như thập phần không muốn nghe thấy bọn họ, nhưng hắn liên tiếp thỉnh chỉ tứ hôn, phụ hoàng lại không quả quyết cự tuyệt, thái độ ái muội... . Những chi tiết nhìn như không có gì, lại để lộ ra một chút kỳ quái.
Có lẽ, phụ hoàng cũng không ghét cay ghét đắng Nguyên Ca giống như ông biểu hiện ra ngoài như vậy?
Vừa vặn có thể thừa cơ hội này thử xem.
Sau khi rời đi ngự thư phòng, Hoàng đế lập tức đi tới Trường Xuân cung của Liễu quý phi, Liễu quý phi tất nhiên vui sướng, hầu hạ cẩn thận, sau khi hàn huyên, Liễu quý phi dò xét sắc mặt Hoàng đế, bỗng nhiên cười nói: "Hoàng thượng, thiếp thân có chuyện muốn xin Hoàng thượng làm chủ."
"Chuyện gì?" Hoàng đế thổi mạnh lá trà nổi trên mặt, đạm cười nói.
Vẻ mặt Liễu quý phi dịu dàng uyển chuyển: "Vài ngày trước Lục hoàng tử phi truyền ra tin vui, nếu Đức phi tỷ tỷ trên trời có linh chắc cũng sẽ vui mừng. Nhưng mà, hai hài tử của thiếp thân đến bây giờ còn chưa cưới vợ, nghĩ như vậy thiếp thân nhịn không được ghen tị Đức phi tỷ tỷ. Hoàng thượng, cũng đến lúc nên tứ hôn cho Diệp nhi và Mặc nhi rồi có phải không? Trong lòng nô tì đã sớm nôn nóng như lửa đốt!"
Nhìn Liễu quý phi cười ngâm ngâm, đầy mặt từ ái, Hoàng đế chỉ cười không nói.
Đứa nhỏ Vũ Hoàng Mặc này, từ rất sớm lúc trước ông đã cảm thấy có chút nhìn không thấu, hơn nữa trong ba năm này, cảm giác càng thêm mãnh liệt. Nhưng mà, nghe xong lời Nguyên Ca nói, Hoàng đế lại phát hiện, trong hoàng cung còn có một người nữa ông cũng nhìn không thấu, chính là Liễu quý phi trước mắt. Lời Nguyên Ca nói ngày đó xác thực nói có sách mách có chứng, làm cho ông nhịn không được tin tưởng, mà trong ba năm này, tin tưởng Vũ Hoàng Mặc càng thêm sâu, nhưng mà sở dĩ ông không thể định luận, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Liễu quý phi trước mắt.
Nếu Vũ Hoàng Mặc là vô tội, như vậy người sát hại Vương mỹ nhân giá họa cho Vũ Hoàng Mặc hơn phân nửa chính là Liễu quý phi.
Nhưng ba năm này, biểu hiện của Liễu quý phi cũng đồng dạng không thể chỉ trích. Khi xảy ra chuyện ở Lãnh Thúy cung, Liễu quý phi không hề suy nghĩ mà lập tức cầu tình với ông, phát hiện sau khi Vũ Hoàng Mặc xả tang, Hoàng đế đối đãi hắn vẫn như xưa, giống như cũng không có gì khác thường, chính là bộ dáng thực cao hứng vì Vũ Hoàng Mặc; mà ba năm này, Liễu quý phi có lẽ thiên vị Vũ Hoàng Diệp một ít, nhưng mà chưa từng bởi vậy vắng vẻ Vũ Hoàng Mặc, biểu hiện ra ngoài đúng là bộ dáng một người mẹ hiền từ đối đãi với con ruột thất lạc đã lâu và con nuôi do chính tay nuôi lớn ... .
Hai người biểu hiện đều hoàn mỹ không tỳ vết, giống như đều bị oan uổng, cho nên Hoàng đế càng thêm lưỡng lự.
"Nếu nói như vậy, trong lòng nàng đã có người được chọn thích hợp sao?", Hoàng đế cười yếu ớt hỏi, trong đôi mắt lại hiện lên một tia sắc bén.
Liễu quý phi trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: "Hoàng thượng, tuy rằng hôn nhân đại sự nên nghe theo lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, nhưng mà chung quy là bọn nhỏ cùng nhau qua cả đời, dù sao bọn họ cũng phải tự nguyện mới được. Hơn nữa, cá tính Diệp nhi và Mặc nhi đều cổ quái như vậy, thiếp thân nhìn vừa lòng, bọn họ chưa chắc vừa ý, vậy chẳng phải là ngược lại thành vợ chồng bất hoà? Còn không bằng hỏi một chút tâm tư bọn nhỏ, xem bọn hắn có ý trung nhân hay không?"
"Nào có quy củ như vậy chứ? Nàng cũng quá nuông chìu bọn họ rồi!" trong giọng nói Hoàng đế mang ý trách cứ.
Liễu quý phi lại cười nói: "Cho dù quy củ cũng không thể không thuận theo lòng người, huống chi là chung thân đại sự cả đời chứ? Cho dù không hợp quy củ, thiếp thân cũng muốn lo lắng vì Diệp nhi và Mặc nhi nhiều thêm vài phần mới được, Hoàng thượng ngài xem như thương Diệp nhi và Mặc nhi một chút đi!", nói cười yến yến, đúng là bộ dáng một người mẹ thập phần yêu thương bọn nhỏ.
Quả nhiên vẫn là biểu hiện chu toàn như thế!
Hoàng đế cười nhẹ, lúc trước chuyện thích khách ở thu săn, Liễu quý phi lưu Bùi Nguyên Ca ở lại, mà đêm đó Vũ Hoàng Mặc cũng trọng thương ở trong lều, hơn phân nửa là biết chuyện tình cảm giữa Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca; mà sau khi vừa nhận lại Vũ Hoàng Diệp, đối với phụ hoàng là ông đây, Vũ Hoàng Diệp còn từng đề cập muốn cầu cưới Bùi Nguyên Ca, huống chi là đối với mẹ ruột Liễu quý phi yêu thương hắn tận xương, không có khả năng hắn không nói.
Nếu nàng biết rõ tình cảm của Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca, lại còn khuyến khích ông tứ hôn cho Vũ Hoàng Diệp và Bùi Nguyên Ca, rõ ràng chính là thiên vị Vũ Hoàng Diệp.
Nhưng mặc dù là lúc xảy ra chuyện ở Lãnh Thúy cung, Liễu quý phi cũng không từng giúp Vũ Hoàng Diệp cầu cưới Bùi Nguyên Ca, hiện tại lại đổ tất cả lên người Vũ Hoàng Diệp và Vũ Hoàng Mặc, nửa điểm không phát biểu ý kiến, có vẻ thập phần công chính (công bằng + chính trực), nửa điểm cũng không thể chỉ trích.
Khoan đã!
Trong lòng Hoàng đế bỗng nhiên cảnh giác.
Tuy rằng trong ba năm này, Vũ Hoàng Mặc và Liễu quý phi giống như thập phần hòa thuận, mẹ con tình thâm, nhưng chuyện quan trọng như tứ hôn hắn không đi cầu Liễu quý phi nói tốt, mà lại đến cầu phụ hoàng là ông, có nghĩa là trong lòng hắn có khúc mắc với Liễu quý phi, không hề tin tưởng Liễu quý phi. Dù sao, chuyện ở Lãnh Thúy cung không phải Vũ Hoàng Mặc thì chính là Liễu quý phi, vậy rất dễ dàng nghĩ đến, trong lòng Vũ Hoàng Mặc hoài nghi Liễu quý phi, không thể tin cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng mà Liễu quý phi... .
Chẳng lẽ cho tới bây giờ Liễu quý phi cũng chưa từng hoài nghi là Vũ Hoàng Mặc giết mẹ sao?
Cho dù nàng chưa từng hoài nghi Vũ Hoàng Mặc giết mẹ, nhưng đêm đó Vũ Hoàng Mặc đột nhiên thể hiện ra tình thâm với Vương mỹ nhân như vậy, khác xa với biểu hiện của hắn trong quá khứ, chẳng lẽ trong lòng Liễu quý phi không có khúc mắc sao? Đứa nhỏ mà mình yêu thương đã lâu nhưng thì ra trong lòng hắn còn nhớ mẹ đẻ, hơn nữa diễn trò trước mặt nàng nhiều năm, chẳng lẽ Liễu quý phi một chút cũng không để ý, còn có thể từ ái công bằng với Vũ Hoàng Mặc như vậy sao?
Hoàng đế nghĩ, trên mặt lại không lộ chút nào, cười nói: "Nàng đã nói đến mức như vậy, gọi bọn họ tới hỏi một chút đi!"
Không lâu lắm, Vũ Hoàng Diệp và Vũ Hoàng Mặc đều đến.
Sau khi nghe Liễu quý phi nói xong ân điển của Hoàng đế, Vũ Hoàng Diệp e sợ Vũ Hoàng Mặc mở miệng trước, giành nói ngay: "Nếu phụ hoàng và mẫu phi yêu thương nhi thần như vậy, nhi thần cũng nói thật. Kỳ thật chuyện này phụ hoàng đã biết đến, nhi thần thích Bùi Nguyên Ca con gái Bùi Chư Thành, ba năm trước đây đã từng xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn. Nay nhi thần nhắc lại chuyện xưa, còn thỉnh phụ hoàng thành toàn."
Hoàng đế nao nao, ba năm trước đây Vũ Hoàng Diệp xác thực từng xin ông hạ chỉ tứ hôn, nhưng sau đó lại không hề đề cập tới, vì sao hôm nay lại... .
Sau khi giành nói xong, Vũ Hoàng Diệp mới nói với Vũ Hoàng Mặc: "Cửu hoàng đệ, ngươi thì sao?"
Vũ Hoàng Mặc im lặng không nói, dù sao hắn đã sớm thỉnh chỉ.
Vũ Hoàng Diệp đang định nói chuyện, lại nghe Hoàng đế cười yếu ớt một tiếng, giống như có chút bất đắc dĩ nói: "Thật là kỳ quái, vì sao hai huynh đệ các ngươi lại cầu cưới cùng một người? Vừa rồi ở ngự thư phòng, Hoàng Mặc cũng xin trẫm hạ chỉ, muốn cưới Bùi Nguyên Ca con gái Bùi Chư Thành làm chính phi. Quý phi, nàng nói chuyện này phải giải quyết như thế nào mới tốt?", nháy cũng không nháy mắt nhìn Liễu quý phi, không bỏ sót tí gì.
Liễu quý phi nhìn Vũ Hoàng Diệp, lại nhìn Vũ Hoàng Mặc, vẻ mặt khó xử: "Hoàng thượng, thiếp thân cũng không biết giải quyết như thế nào cho phải."
"Thật sự là thanh quan khó xử việc nhà, trẫm cũng không biết phải quyết định như thế này!" Thấy Liễu quý phi không phát biểu ý kiến, Hoàng đế cười nhẹ, đứng dậy nói: "Thôi, chuyện này tạm thời gác lại, đợi cho Bùi Chư Thành và con gái hắn hồi kinh rồi nói sau!" nói xong liền đứng dậy rời khỏi.
Đợi cho ông vừa đi, Vũ Hoàng Mặc nhân tiện nói: "Mẫu phi, con một đường về kinh có chút mệt mỏi, xin cáo lui trước!"
"Một khi đã như vậy, nghỉ ngơi thật tốt đi!", Liễu quý phi từ ái nói.
Vũ Hoàng Diệp thật không ngờ Vũ Hoàng Mặc xuống tay nhanh như vậy, thế nhưng đã thỉnh chỉ trước, đợi cho hắn rời đi, lập tức đến bên người Liễu quý phi, năn nỉ nói: "Mẫu phi, chuyện này ngài nhất định phải thành toàn con, con thật sự thực thích Bùi Nguyên Ca. Mẫu phi, ngài phải giúp con nói tốt với phụ hoàng. Vũ Hoàng Mặc hắn chính là cố ý muốn đoạt với con, cố ý đối nghịch với con!"
Nhìn đứa con trước mắt, làm sao Liễu quý phi không muốn thỏa mãn tất cả nguyện vọng của hắn?
Vốn tưởng rằng xảy ra chuyện ở Lãnh Thúy cung, Hoàng đế hẳn là chán ghét Vũ Hoàng Mặc, mà Hoàng đế lại thực thích Bùi Nguyên Ca, hai bên cân nhắc, cho dù nàng không mở miệng, chỉ cần Diệp nhi cầu Hoàng đế cũng sẽ đáp ứng. Không nghĩ tới, Bùi Nguyên Ca lại xúc động như vậy, vì cầu tình cho Vũ Hoàng Mặc mà làm Hoàng đế tức giận phải rời xa kinh thành, mà đợi cho Vũ Hoàng Mặc qua đại tang, Hoàng đế thế nhưng vẫn trọng dụng Vũ Hoàng Mặc như trước kia, tất cả mọi chuyện đều ra ngoài suy đoán của Liễu quý phi. Biết quá khứ của Hoàng đế, đương nhiên nàng cũng lo lắng Hoàng đế sẽ nhận thấy được chuyện ở Lãnh Thúy cung là nàng gây nên, sinh ra chán ghét nàng, cho nên mặc dù trong lòng không tình nguyện, nàng vẫn phải từ ái có thêm đối với Vũ Hoàng Mặc, tránh cho bị Hoàng đế nhìn ra sơ hở.
Chuyện trước mắt làm sao nàng có thể chỉ cầu tình vì Vũ Hoàng Diệp? Vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ trêu chọc Hoàng đế nghi ngờ sao?
Nàng nghĩ thiết kế một cái bẫy không có sơ hở cho Vũ Hoàng Mặc, nhưng không biết làm sao ra sai lầm, thế nhưng cuối cùng biến thành chính mình bị trói chân trói tay! Trong lòng Liễu quý phi một trận chua xót.
Mà sau khi ra khỏi Trường Xuân cung, tâm tình Vũ Hoàng Mặc càng thêm thoải mái so với lúc nãy.
Phản ứng vừa rồi của Hoàng đế càng xác minh suy đoán của hắn —— việc Nguyên Ca làm phụ hoàng tức giận chỉ sợ có nội tình khác.
Theo đạo lý mà nói, từ trước trong hoàng thất, hai vị hoàng tử cùng tranh đoạt một nữ tử chính là tối kỵ. Nếu Nguyên Ca thật sự làm phụ hoàng tức giận thế nên phụ hoàng thậm chí giận chó đánh mèo Bùi đại nhân, biếm ông đến Quan Châu làm Bố Chính Sử, khi gặp được chuyện như vậy, phụ hoàng hẳn là giận dữ mới đúng! Nhưng hiện tại, phụ hoàng không vì nguyên nhân này mà tức giận Nguyên Ca, trong giọng nói thậm chí mơ hồ để lộ ra ông sẽ nghe ý kiến Bùi thượng thư trong việc hôn sự của Nguyên Ca...
Thái độ này của phụ hoàng rõ ràng chính là còn thực xem trọng Nguyên Ca.
Tuy rằng không biết đến tột cùng ba năm trước đây có nội tình gì nhưng phụ hoàng vẫn coi trọng Nguyên Ca, với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt, dù sao như vậy thì cơ hội phụ hoàng thành toàn hắn và Nguyên Ca lại lớn hơn một chút, hơn nữa cứ như vậy hắn cũng có thể động tay chân...
"Hàn Lân, giúp ta đi tìm Mục công công, ta có việc muốn phân phó hắn!"
Đêm nay, Hoàng đế rời khỏi ngự thư phòng, đi dạo trên đường trước Ngọc Long cung, đang chậm rãi đi tới, bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến khe khẽ tiếng nói nhỏ: "Hồng Thanh tỷ tỷ, hôm nay muội đi qua Đức Chiêu cung, tỷ đoán muội nhìn thấy cái gì? Vốn muội còn tưởng rằng Thất điện hạ không có thị thiếp, ai biết lại nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như hoa, bộ dạng thật sự rất đẹp mắt, ăn mặc không giống cung nữ tầm thường, cung nhân Đức Chiêu cung đối với nàng cũng không giống bình thường, khẳng định không phải cung nữ tầm thường đâu!"
Nghe người ta nhắc tới Vũ Hoàng Diệp, Hoàng đế nghỉ chân, vẫy tay chế trụ Trương Đức Hải muốn quát lớn.
"Vậy thì thế nào? Trong cung Hoàng tử có thị thiếp là chuyện bình thường thôi mà."
"Nhưng mà trong cung Cửu điện hạ không có!". Cung nữ trước đó không phục nói, lập tức giọng nói lại có chút nghi hoặc: "Nhưng mà, muội cảm thấy vị thị thiếp kia có chút quen mặt, giống như gặp qua ở nơi nào rồi, chỉ là đột nhiên nghĩ không ra. A, muội nhớ ra rồi, bộ dáng vị thị thiếp kia có chút giống Bùi đại tiểu thư ba năm trước đây từng tiến cung hầu hạ Thái hậu!"
"Muội nói như vậy nhưng thật ra tỷ nhớ đến một chuyện. Muội cũng từng nghe nói đi? Thu săn ba năm trước đây, lúc ấy Thất điện hạ còn chưa công bố thân phận từng đi tìm Bùi đại tiểu thư nói chuyện, kết quả bị Bùi đại tiểu thư khinh thường mắng một trận, hình như lúc ấy nháo rất lớn, rất nhiều người nhìn thấy. Chẳng lẽ Thất điện hạ thích Bùi phủ đại tiểu thư, nhưng mà Bùi đại tiểu thư hương tiêu ngọc vẫn (qua đời) nên tìm người có dung mạo tương tự làm thế thân sao?"
Bùi Nguyên Vũ?
Nghe các nàng nói như vậy, Hoàng đế nhất thời cũng nhớ đến chuyện trên thu săn, mày nhíu lại.
"Nhưng mà, muội nghe các tỷ tỷ bên Trường Xuân cung nói, hôm nay Thất điện hạ xin Hoàng thượng hạ chỉ, muốn cầu cưới tứ tiểu thư con gái Bùi đại nhân làm vợ đấy! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bởi vì Bùi tứ tiểu thư và Bùi đại tiểu thư là tỷ muội, cho nên Thất điện hạ yêu ai yêu cả đường đi sao?"
"Ai biết được?", cung nữ Hồng Thanh hạ giọng nói: "Tỷ kể cho muội nghe một chuyện, nhưng muội đừng nói cho người khác. Tỷ nghe nói, ba năm trước đây có một buổi tối Thất điện hạ không ở Đức Chiêu cung, không biết đi đâu. Kết quả ngày hôm sau, Tĩnh Xu Trai của Bùi tứ tiểu thư cháy, ngay sau đó lại nghe được tin Bùi đại tiểu thư bệnh nặng qua đời, sau đó Bùi tứ tiểu thư làm Hoàng thượng tức giận. Nếu nói trong mấy chuyện xảy ra liên tiếp này không có ẩn tình, đánh chết ta cũng không tin!"
"Hồng Thanh tỷ tỷ ngươi làm sao biết việc này?"
"Khi đó có một cung nữ hầu hạ ở Đức Chiêu cung là đồng hương của ta. Nghe nói đêm đó Thất điện hạ đến khuya mới trở về, nổi giận đùng đùng, vẻ mặt thập phần khó coi đấy.. ."
Hai cung nữ vẫn đang cúi đầu nói bát quái (nhiều chuyện), nhưng Hoàng đế cũng không muốn nghe nữa, xoay người rời đi, trên mặt mang theo một chút tức giận.
Tuy rằng cung nữ này phỏng đoán có chút vớ vẩn, nhưng có một số việc Hoàng đế thật là biết đến, trên thu săn Vũ Hoàng Diệp từng nói chuyện với Bùi Nguyên Vũ. Đêm đó Tĩnh Xu Trai cháy, nếu Vũ Hoàng Diệp xác thực từng rời cung, ngay sau đó Bùi Nguyên Vũ bệnh qua đời, rốt cuộc có liên hệ gì giữa ba chuyện này? Nếu trong cung Vũ Hoàng Diệp xác thực có một thị thiếp có dung mạo tương tự Bùi Nguyên Vũ, chẳng lẽ người Vũ Hoàng Diệp chân chính vừa ý kỳ thật là Bùi Nguyên Vũ?
Vậy vì sao hắn yêu cầu cưới Bùi Nguyên Ca?
Còn có ba năm trước đây, rõ ràng Vũ Hoàng Diệp từng cầu cưới Bùi Nguyên Ca, vì sao sau khi Bùi Nguyên Vũ qua đời lại không đề cập tới việc này, mãi đến hôm nay mới nhắc lại chuyện cầu cưới Bùi Nguyên Ca?
Nghe được Hoàng đế lặng lẽ phái người đến Đức Chiêu cung kiểm chứng việc thị thiếp, khóe miệng Vũ Hoàng Mặc lộ ra một tia mỉm cười.
Lúc trước, Bùi đại nhân đúng là từng đáp ứng Vũ Hoàng Diệp, ông sẽ không nói ra chuyện giữa Vũ Hoàng Diệp và Bùi Nguyên Vũ, đổi lại chính là trong vòng ba năm Vũ Hoàng Diệp không thể xin Hoàng đế hạ chỉ... . Nhưng mà, người đáp ứng điều kiện này là Bùi đại nhân, không liên quan gì với Vũ Hoàng Mặc hắn! Lúc trước hắn tính kế Vũ Hoàng Diệp và Bùi Nguyên Vũ cũng không chỉ vì muốn Vũ Hoàng Diệp đáp ứng trong ba năm không cầu cưới Nguyên Ca, tác dụng thực sự của chuyện này chính là vào lúc này, chỉ cần Vũ Hoàng Diệp cầu cưới, hắn lập tức lặng lẽ để lộ chuyện này cho phụ hoàng biết. Với sự yêu thương của phụ hoàng dành cho Nguyên Ca, khi biết Vũ Hoàng Diệp và Bùi Nguyên Vũ làm ra loại chuyện này, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng hắn thỉnh chỉ.
Đáng tiếc, sau đó lại không biết vì sao Nguyên Ca làm phụ hoàng tức giận, hắn từng nghĩ rằng chuyện này đã không còn công dụng gì.
Nhưng mà hiện tại thoạt nhìn, tình hình thực tế giống như không phải như thế... .
Nếu phụ hoàng còn coi trọng Nguyên Ca, cộng thêm chuyện này, khả năng phụ hoàng tứ hôn cho Vũ Hoàng Diệp càng thêm nhỏ.
Hiện tại, hắn chờ mong nhất chính là gặp lại Nguyên Ca!
Nghĩ, trong đôi mắt Vũ Hoàng Mặc nhất thời lại nở rộ ra liễm diễm sáng rọi đã lâu chưa thấy, tôn lên dung nhan sáng rọi của hắn toả sáng càng thêm kinh thế tuyệt diễm (quá mức đẹp đẽ, chỉ có trên trời mới có, người thường không sánh bằng) so với ba năm trước đây, tựa như bước ra từ trong tranh, dưới ánh nến ban đêm chiếu rọi, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
—— Ta là đường ranh giới Nguyên Ca sắp xuất hiện ——
Mùa xuân băng chưa tan hết, nước sông lạnh như băng xanh thẳm thấu triệt, giống như gấm vóc bóng loáng mềm mại. Thuyền lớn thuận gió mà đi tạo nên tầng tầng gợn sóng trên mặt sông bình tĩnh, giống như một cây kéo, cắt giữa khối gấm vóc này. Cây liễu hai bên bờ sông đang nảy mầm mới, hoa cỏ dại không biết tên tỏa hương thơm, cộng thêm tiếng chim hót thanh thúy, có vẻ yên tĩnh mà bừng bừng sức sống.
"Bùi đại ca, sắp đến kinh thành rồi!"
Trên đầu thuyền, người trung niên mặc áo bào màu lam thêu hoa văn màu tối nói với người mặc kính trang bên cạnh.
"Đúng vậy, sắp trở lại kinh thành rồi!" Nhìn mặt sông lóng lánh sóng nước, nhìn tòa thành trì ở phương xa kia, Bùi Chư Thành cảm khái ngàn vạn.
Không biết lúc trước đến tột cùng Nguyên Ca nói gì với Hoàng thượng, thế nhưng chọc Hoàng thượng giận dữ, liên quan ông cũng bị giáng chức đến địa phương. Nhưng mà, tại thời điểm đó, Cửu điện hạ tạm thời yên lặng, ông có thể đến Quan Châu, tránh đi thị phi ở kinh thành, ngược lại là chuyện tốt. Hơn nữa, Quan Châu Thứ Sử Trịnh Sào là đồng chí cũ của ông, cho dù hiện tại ông trở thành cấp dưới của ông ấy, ông ấy vẫn tôn kính có thêm với ông như cũ. Hơn nữa chuyện quản Hình án và Binh vụ đều là chuyện ông vô cùng thuần thục, ba năm này thật ra thư thái vô cùng.
Nhưng mà, đúng là vẫn còn phải trở về!
Trong lòng Bùi Chư Thành rất rõ ràng, ba năm này, nếu không phải Cửu điện hạ ở kinh thành nghĩ biện pháp kiềm chế Thất điện hạ, ông ở Quan Châu cũng sẽ không thư thái như vậy, Nguyên Ca đã mười sáu tuổi, hôn sự không thể lại kéo dài, đúng là vẫn phải trở lại kinh thành, trốn không thoát đối mặt thị phi, hơn nữa, ông cũng không muốn chạy trốn nữa! Vậy...chiến đi!
Nhìn Bùi Chư Thành cảm khái ngàn vạn, trong lòng Trịnh Sào âm thầm bất bình thay cho vị cấp trên cũ này.
Với quân công của Bùi đại ca, theo lý thuyết đã sớm nên được phong tước, cho dù là chức vị quốc công cũng không quá, cố tình đám nhãi nhép Ngự Sử Đài thích sinh sự, chỉ vì chút chuyện cũ nhỏ nhặt đã lâu mà không bỏ qua, làm hại mười mấy năm qua Bùi đại ca không có hy vọng với tước vị. Kết quả lại còn bỏ võ theo văn, làm Hình bộ thượng thư, như vậy cũng thôi đi, rõ ràng lúc bình định Diệp thị phản loạn lập công lớn, kết quả chẳng những không có luận công ban thưởng mà còn bị biếm đến Quan Châu làm Bố Chính Sử, lại thành cấp dưới của ông, chỉ sợ Hoàng thượng cũng là già rồi nên hồ đồ!
Trong lòng Trịnh Sào oán thầm, không khỏi an ủi nói: "Bùi đại ca yên tâm, lần này báo cáo công việc làm rất tốt, đệ đã thay đại ca hỏi thăm Lại bộ, lần này đại khái hai ta đều sẽ được giữ lại ở kinh thành, nếu không sẽ không kêu huynh đệ ta đều mang theo gia quyến vào kinh, khẳng định không có vấn đề! Cho tới bây giờ đệ cũng chưa từng tới kinh thành, đến lúc đó các nơi đều phải dựa vào Bùi đại ca, nếu đại ca mặc kệ đệ sẽ ăn vạ nhà các người không đi!"
Bùi Chư Thành không khỏi bật cười: "Trịnh lão đệ, đều làm đến chức Thứ Sử, sao tính tình lại vẫn giống như còn trong quân thế này!"
"Đệ thích! Dù sao đệ là Quan Châu Thứ Sử, ở Quan Châu đệ là lớn nhất, chỉ có bọn họ tùy theo ý đệ, nào có đạo lý đệ đi theo bọn họ?". Trịnh Sào đỉnh đạc nói, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, xoa tay nói: "Nếu không phải đệ là Quan Châu Thứ Sử, không có chuyện quan trọng không thể rời đi Quan Châu, đệ đã sớm thượng kinh, không vì cái gì khác, thế nào cũng phải đi đánh hỗn đản Phó Anh Kiệt kia một trận! Thực con mẹ nó không có tình nghĩa, lúc trước Bùi đại ca đối đãi hắn như thế nào, lại dám vong ân phụ nghĩa, đệ không đánh đến khi hắn nằm úp sấp, tên đệ Trịnh Sào sẽ viết ngược lại!"
Bùi Chư Thành nhịn không được nở nụ cười: "Con trai người ta cưới công chúa, đệ dám tới cửa đánh thử xem, cẩn thận bị người ta bẩm báo trước mặt Hoàng thượng!"
Trịnh Sào trệ trệ, lập tức lại nói: "Vậy không tới cửa đánh hắn, canh lúc hắn đi ra ngoài một mình, trùm bao bố đánh cho chết khiếp, hắn có giỏi tìm người ra mặt xem! Ở Quan Châu, loại chuyện này đệ làm cũng không ít!". Nói xong, lại nghĩ tới một chuyện, nhịn không được nói: "Đệ nói Bùi đại ca, tuổi của Nguyên Ca cũng không còn nhỏ, hay là chúng ta lại kết thân gia? Thê tử kia của đệ mỗi ngày đi theo đệ thúc giục! Đại ca xem đi, đệ cũng thích nha đầu Nguyên Ca kia, thê tử đệ cũng thích, con trai đệ càng không cần nói đến, Nguyên Ca gả qua đây nửa điểm ủy khuất cũng không chịu, thật là việc hôn nhân tốt? Đại ca có đồng ý hay không?"
Bùi Chư Thành có chút thở dài, nếu lúc trước ở kinh thành là Trịnh Sào mà không phải Phó Anh Kiệt... .
"Trịnh lão đệ, chúng ta làm huynh đệ đã lâu, đại ca sẽ không giấu đệ, đại ca không làm chủ được việc hôn nhân của Nguyên Ca!". Bùi Chư Thành thở dài nói: "Còn có, lúc trước khi đến Quan Châu, đại ca cũng từng nói với đệ, đại ca ở kinh thành đắc tội quý nhân, tuy rằng đã cách ba năm, nhưng chỉ sợ phiền phức cũng không dừng lại ở đó. Lần này trở lại kinh thành, nói không chừng các đệ cũng sẽ bị đại ca liên lụy, đệ phải có chuẩn bị tâm lý!"
"Bùi đại ca này nói cái gì vậy, đệ cũng không phải là con chó con vong ân phụ nghĩa giống Phó Anh Kiệt kia! Kẻ ghi hận Bùi đại ca khẳng định không phải người tốt gì, nếu ngay cả người như Bùi đại ca cũng không thể sống yên trong triều, quan chức trước mặt cũng không có ý nghĩa, cùng lắm thì ta đi theo Bùi đại ca về quê trồng trọt, cũng không phải không sống nỗi?". Trịnh Sào chẳng hề để ý nói: "Hay là, đừng về quê, chúng ta đi chỗ lão Lý hoặc là lão Triệu, bọn họ còn nhớ Bùi đại ca hơn so với đệ đấy! Nếu đại ca đến, bọn họ khẳng định xem đại ca như thổ địa mà cung kính!"
Nhìn bộ dáng Trịnh Sào đỉnh đạc hào phóng, Bùi Chư Thành mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của ông.
Tuy rằng trong số huynh đệ của ông có hỗn đản như Phó Anh Kiệt vậy, nhưng mà cũng có hán tử tính tình ngay thẳng giống Trịnh Sào vậy, huynh đệ chân chính!
"Cha!" Đúng lúc này, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên từ khoang thuyền đi ra, phúc thân với Trịnh Sào, nói: "Mẫu thân và Trịnh thẩm thẩm đang nói chuyện, thấy con ngồi nhàm chán, kêu con đi ra hít thở không khí. Cha và Trịnh thúc thúc đang nói cái gì vậy?". Nói xong, ánh mắt cũng không tự giác nhìn về phương hướng kinh thành, từ trên thuyền nhìn đến, thành trì phương xa đã lộ ra đại khái hình dáng, giống như đưa tay có thể đụng tới.
Người nàng yêu, đang ở nơi đó.
Tuy rằng trong ba năm này, từ chỗ phụ thân nghe được không ít tin tức của hắn, biết hắn vẫn được Hoàng đế coi trọng, biết hắn nhiều lần lập công lao, biết hắn và Vũ Hoàng Diệp được xưng tụng là kinh thành song kiệt... . Đủ chuyện đủ chuyện, đều tỏ rõ hắn đã vượt qua năm tháng gian nan nhất khi Vương mỹ nhân mất, có thể tự mình đảm đương một phía, chống chọi lại Liễu quý phi, tất cả tất cả đều phát triển tới phương diện tốt.
Nhưng mà, không có tận mắt nhìn thấy, nàng luôn không thể an tâm.
Không biết hắn hiện tại, thế nào?
Tổng cảm thấy, mỗi khi con thuyền tới gần kinh thành một phần, tim của nàng đập lại càng nhanh một phần.
Mắt thấy đã nhanh đến bến tàu kinh thành, người ven bờ dần dần đông hơn, Bùi Nguyên Ca không tiện lại lộ diện, quay về bên trong khoang thuyền, giảng thuật lộ trình và phong cảnh ven bờ với Thư Tuyết Ngọc và Trịnh phu nhân. Bùi Nguyên Ca nhanh mồm nhanh miệng, biết cách ăn nói, chọc hai người thoải mái cười to, không khí trong khoang thuyền ấm áp hòa thuận. Duy độc bản nhân người nói chuyện, tâm tư thong thả chậm rãi bay xa, bay đến bên trong kinh thành.
Nhìn bộ dáng nàng đột nhiên thất thần, trong lòng Thư Tuyết Ngọc biết rõ ràng, cười thở dài.
Đúng lúc này, thân thuyền bỗng nhiên đột ngột chấn động, giống như bị vật gì đụng vào, kịch liệt lay động, vật trang trí trong khoang thuyền nhất thời đều ngã xuống, Thư Tuyết Ngọc, Trịnh phu nhân và Bùi Nguyên Ca cũng không phòng bị, lảo đảo theo thân thuyền nghiêng trượt xuống, nếu không nhờ Bùi Nguyên Ca nhanh tay lẹ mắt, bắt được tay vịn cố định ở thân thuyền, đúng lúc ổn định ba người, chỉ sợ đều sẽ đâm bị thương.
"Sao lại thế này?", Thư Tuyết Ngọc kinh nghi (ngạc nhiên + nghi hoặc) bất định: "Ta nhớ rõ đoạn này đến bến tàu kinh thành cũng không có chỗ nào gập ghềnh!"
"Đây chính là đường chính thủy lộ, người lái thuyền lại đều có kinh nghiệm nhiều năm, làm sao có thể xảy ra chuyện này?". Trịnh phu nhân cũng thực khó hiểu, nha hoàn kêu cách vách đi hỏi thăm tin tức, thuận tiện nhìn xem những người khác trên thuyền có bị thương hay không.
Không lâu lắm, Sở Quỳ vội vàng tiến vào, phúc thân hành lễ với ba người, thế này mới nói: "Khởi bẩm phu nhân, tiểu thư, nô tỳ hỏi thăm được, nghe nói là thuyền chúng ta sắp đến bến tàu, kết quả nửa đường lao tới một cái thuyền muốn đoạt đường vào, kết quả liền đâm vào thuyền chúng ta. Có vài tôi tớ không chú ý, té ngã bị thương, Tử Uyển tỷ tỷ đang giúp bọn hắn xem vết thương. Nghe nói đối phương không có phái người lại đây nhận lỗi, lão gia và Trịnh đại nhân đều rất tức giận!"
Trên đầu thuyền.
"Người nào kiêu ngạo như vậy? Mắt thấy đến bến tàu kinh thành lại còn ngang như vậy?" Trịnh Sào nhìn thuyền đối phương, tức giận nói, lúc này giương giọng hô: "Này, người trên thuyền kia có biết lái thuyền hay không vậy? Lại cướp đường đụng vào thuyền chúng ta!". Bởi vì không biết địa vị đối phương, ngược lại Trịnh Sào cũng không tuỳ tiện khiêu khích, chỉ là lời nói thập phần không khách khí.
Một lát sau, chỗ mép thuyền đối phương đi ra một người tuổi còn trẻ, ăn mặc có chút hoa lệ chói mắt, cất giọng nói: "Thật ngại quá, không cẩn thận đụng tới! Đều là đồng liêu (người làm quan cùng triều) vội vã hồi kinh báo cáo công tác, cũng đừng quá tính toán chi li!", lời nói thập phần có lệ, hiển nhiên căn bản cũng không thành tâm nói lời xin lỗi.
"Bùi Đại ca, đệ muốn giáo huấn hắn, đại ca đừng cản trở đệ!", Trịnh Sào nhẹ giọng nói, quay đầu lại nói nhỏ với người bên cạnh: "Đi nói cho các huynh đệ lái thuyền, hung hăng đụng thuyền bên đó cho ta, nếu không bọn họ còn cho là chúng ta dễ bắt nạt!". Nói xong, cũng cất giọng nói: "Quên đi, nể mặt các ngươi cũng là quan viên về kinh báo cáo công tác, đồng bệnh tương liên (hoàn cảnh giống nhau nên thông cảm), ta sẽ không so đo!"
Thấy Trịnh Sào đơn giản chịu thua, thuyền đối phương lại dần dần rời xa, cho rằng đó là một người nhát gan sợ phiền phức, đối phương thập phần đắc ý, đang muốn đi vào bến, đã thấy thuyền Trịnh Sào bỗng nhiên tăng tốc, lấy tốc độ cực nhanh đuổi tới. Người mặc quần áo hoa lệ còn cho là bọn họ lạc bánh lái thuyền, đang muốn cười nhạo, lại đột nhiên phát hiện phương hướng mũi thuyền không đúng, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy thân thuyền kịch liệt lay động, trong khoang thuyền truyền đến tiếng bùm bùm vỡ vụn liên tiếp, mà dưới chân hắn đứng không vững ngã lộn nhào "bùm" một tiếng rơi vào trong nước.
"Thật ngại quá, không cẩn thận đụng tới! Đều là đồng liêu vội vã hồi kinh báo cáo công tác, cũng đừng quá tính toán chi li!", Trịnh Sào đứng ở đầu thuyền cười híp mắt nói, cũng là hoàn trả nguyên văn lời nói của người mặc quần áo hoa lệ.
Đích Nữ Vô Song
Đánh giá:
Truyện Đích Nữ Vô Song
Story
Chương 237: Tranh giành hôn sự
10.0/10 từ 40 lượt.