Đích Nữ Vô Song
Chương 199: Giúp đỡ
Editor: Vy Vy 1505
Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Vạn Quan Hiểu, trong lòng Bùi Nguyên Ca âm thầm suy tư, vẻ mặt thản nhiên vuốt cằm nói: "Vạn đại nhân mạnh khỏe. Ta vốn tưởng rằng lúc này phụ thân đang rảnh rỗi cho nên lại đây, không nghĩ tới Vạn đại nhân đang ở nơi này, chắc là có chuyện quan trọng thương nghị, nhưng thật ra ta tới không khéo. Một khi đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy, chờ lát nữa ta lại đến.", nói xong, xoay người rời đi.
"Bùi tứ tiểu thư xin dừng bước!", Vạn Quan Hiểu vội nói: "Ta tìm Bùi thượng thư cũng không có chuyện gì quan trọng, hơn nữa cũng đang muốn cáo từ, Bùi tứ tiểu thư không cần để ý ta, mời vào đi thôi!", nói xong, chắp tay với Bùi Nguyên Ca, chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng dáng Vạn Quan Hiểu đi xa, mày Bùi Nguyên Ca nhíu lại, quay đầu hỏi hộ vệ trước thư phòng: "Vạn đại nhân tới đã bao lâu?"
Hộ vệ bên người Bùi Chư Thành đều biết Bùi Chư Thành thương yêu nhất là vị này tứ tiểu thư, hơn nữa tứ tiểu thư nay ở trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu cũng đang được sủng ái, hộ vệ không dám chậm trễ, khom người nói: "Hồi tứ tiểu thư, Vạn đại nhân vừa tới không bao lâu, chỉ vào khoảng một khắc thì đi ra. Mấy ngày nay, Vạn đại nhân thường đến bái phỏng lão gia, nhưng mà gần đây lão gia có vẻ bận việc, thường không ở nhà. Nhưng mà cho dù ngẫu nhiên gặp được lúc lão gia ở phủ, Vạn đại nhân cũng không có ở bao lâu thì cáo từ, theo như lời hắn nói, cũng không có chuyện gì quan trọng, tứ tiểu thư đừng để ý, mau vào đi thôi!"
Thường đến bái phỏng phụ thân, lại không ngồi bao lâu thì cáo từ?
Bùi Nguyên Ca hơi liễm mắt, theo như hiểu biết của nàng về Vạn Quan Hiểu, nếu là lúc ban đầu hắn và phụ thân quen biết, Vạn Quan Hiểu là người đầu cơ trục lợi, tất nhiên sẽ thường lấy cớ tìm đến phụ thân, hoặc là luận bàn võ nghệ, hoặc là thỉnh giáo binh pháp, gãi đúng chỗ ngứa, làm sâu sắc hảo cảm của phụ thân đối với hắn, đây là việc Vạn Quan Hiểu sẽ làm. Nhưng hiện tại, phụ thân thưởng thức hắn mọi người đều biết, hắn không cần phải cố ý lấy lòng? Huống chi, gần đây sự vụ Hình bộ bận rộn, phụ thân bận tối mày tối mặt, Vạn Quan Hiểu lại vừa mới thụ chức, đúng là lúc nên hạ mình luồn cúi, tại sao có thể thường xuyên tới thăm phụ thân như vậy?
Huống chi, không ngồi bao lâu thì cáo từ, có chút có lệ, nhưng mà lại thường thường đến...
Bùi Nguyên Ca suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến Bùi Nguyên Dung gần đây hơi dị thường. Trong khoảng thời gian này nàng đều ở quý phủ, khi thỉnh an mẫu thân ngẫu nhiên gặp được Bùi Nguyên Dung, có cảm giác nàng ấy không hăng hái như trước kia nữa, càng thêm không thẹn thùng sáng rọi như cô gái hoài xuân (đang yêu), ngược lại có chút gầy yếu tiều tụy, cả người đều có vẻ vô tình... Chẳng lẽ Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu có vấn đề gì xảy ra? Cẩn thận ngẫm lại, chuyện dị thường hình như là bắt đầu từ sau đêm khất nguyện chương đó...
Nói như vậy, Vạn Quan Hiểu liên tiếp xuất hiện ở Bùi phủ chỉ sợ là ý tại ngôn ngoại (ý không ở trong lời nói)?
Nghĩ, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên nháy mắt với Tử Uyển bên cạnh, phân phó nói: "Đúng rồi, ta đột nhiên nhớ đến, ta cố ý thêu cái hà bao cho phụ thân, nhưng quên mang theo. Tử Uyển, ngươi về Tĩnh Xu trai giúp ta tìm xem, nếu tìm được liền đưa lại đây cho ta, vừa vặn đưa cho phụ thân. Ngươi biết là hà bao để ở đâu không?"
"Tiểu thư ngài yên tâm, Tử Uyển biết!", Tử Uyển hiểu ý điểm gật đầu, liền xoay người rời đi.
Hộ vệ một chút cũng không nhận thấy dị thường, cười nói: "Tứ tiểu thư thật là có hiếu tâm, khó trách lão gia yêu thương ngài nhất!"
Bùi Nguyên Ca chỉ mỉm cười, phân phó Sở Quỳ ở ngoài thư phòng, chính mình đẩy cửa đi vào, thấy Bùi Chư Thành mặc một thân xiêm y ở nhà màu lam, ngồi trên bàn xem công văn. Từ sau lúc ở từ đường bị phụ thân biết chuyện giữa mình và Vũ Hoàng Mặc, đây là lần đầu tiên Bùi Nguyên Ca một mình gặp mặt phụ thân, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo sợ, thử thăm dò nói: "Phụ thân, vừa rồi con gái nhìn thấy Vạn đại nhân vừa mới rời đi, nghe nói hắn gần đây thường tìm đến ngài, có phải có chuyện gì quan trọng hay không?"
Bùi Chư Thành lắc đầu, nói: "Không có gì quan trọng, chính là mới nhậm chức quan, có chút lo sợ, cho nên tới tìm ta nói chuyện."
"Phụ thân còn giận con sao?". Thấy ông ngay cả đầu cũng không nâng, Bùi Nguyên Ca càng thêm bất an, cũng không biết đêm đó sau khi nàng rời đi từ đường, tên Hoàng Mặc kia và phụ thân rốt cuộc đã nói những gì? Nghĩ, nhìn Bùi Chư Thành thủy chung vẫn cúi thấp đầu, nàng nhịn không được nói: "Phụ thân, về chuyện của Hoàng Mặc, con gái không phải là có ý định giấu diếm phụ thân, chỉ là lúc trước cũng không sáng tỏ, là lần này thu săn mới.... Hơn nữa, loại chuyện này, con gái cũng không biết nên nói với phụ thân như thế nào. Con biết, con tùy hứng làm cho phụ thân khó xử. Nếu cha còn tức giận, cha hãy phạt con đi!"
Bùi Nguyên Ca rất rõ ràng, nàng và Hoàng Mặc tự đính chung thân, chuyện đó sẽ không chỉ là chuyện của hai người, còn liên lụy đến Liễu thị và Bùi phủ.
Thời gian này, Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Triết càng đấu long trời lở đất, trong triều cũng bởi vậy chia vài phe, nhưng phụ thân thủy chung chưa từng biểu lộ ra dấu hiệu duy trì phe nào, bảo trì trung lập. Mà nếu nàng và Hoàng Mặc thành thân, có tầng này quan hệ thông gia, bất luận như thế nào, ở trong mắt người khác, Bùi phủ chẳng khác nào đứng ở trận doanh của Hoàng Mặc và Liễu thị. Mà phụ thân là cật lực tránh tình hình đứng thành hàng này, ông vẫn không muốn cuốn vào vòng xoáy đoạt đích...
Cũng khó trách, phụ thân sẽ tức giận.
Bùi Chư Thành rốt cục ngẩng đầu, nhìn tiểu nữ nhi trước mắt sợ hãi, có chút thở dài.
Nếu như Vũ Hoàng Mặc là người bình thường, chỉ bằng này phần tâm tư, ông rất thích ý hứa gả Ca nhi cho hắn.
Nhưng mà, Vũ Hoàng Mặc cũng là Cửu điện hạ, đoạt đích cùng Ngũ điện hạ càng đấu long trời lở đất, nếu đoạt đích thua, tất nhiên vạn kiếp bất phục, nhưng cho dù thắng, Cửu điện hạ làm Thái tử thậm chí Hoàng đế, đối với Ca nhi cũng chưa chắc là chuyện tốt. Bởi vậy ông mới phá lệ thận trọng, hỏi Vũ Hoàng Mặc tương lai tính như thế nào, ngoài dự đoán, Cửu điện hạ trong lời đồn đãi kiêu ngạo ngang ngược phóng túng, lại quy củ trả lời ông, như là cân nhắc thật lâu, không giống bộ dáng vì tranh thủ tín nhiệm của ông mà thuận miệng cho có lệ.
Nhưng đến tột cùng là như thế nào, còn muốn xem tình thế phát triển trong tương lai.
Nhưng mà, nhìn đủ loại biểu hiện của hắn, Bùi Chư Thành nhưng thật ra buông lỏng không ít, tuy rằng ông càng hy vọng tương lai Ca nhi có thể an ổn thuận lợi, nhưng chuyện thế gian thường khó có thể tận thiện tận mỹ, có lẽ với khả năng của ông có thể vì Ca nhi tìm được nhà chồng đơn giản thuận lợi, nhưng tất nhiên không thể tìm được vị hôn phu như Vũ Hoàng Mặc dám vì Ca nhi liều mạng, mà Ca nhi lại là tính tình như vậy, nam tử tầm thường chỉ sợ cũng khó có thể làm cho nàng ái mộ... Thôi thôi thôi, Ca nhi là đứa nhỏ thông minh có chủ kiến, nàng không thể nào không biết lựa chọn Vũ Hoàng Mặc tương lai sẽ phải đối mặt đau khổ khúc chiết, nếu nàng nguyện ý vì Vũ Hoàng Mặc như vậy, ông là phụ thân cũng không thể nói gì hơn. Dù sao, cuối cùng Ca nhi vẫn là sống vì chính mình, ai cũng không thể thay thế nàng nhận định tốt xấu.
Nghĩ đến đây, Bùi Chư Thành không khỏi thở dài, nói: "Thôi, chỉ cần con biết chính mình lựa chọn con đường gì, tương lai không hối hận là tốt rồi."
"Cha!", Bùi Nguyên Ca mạnh mẽ giương mắt, kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ) dị thường.
Nhìn thấy sự vui sướng trong mắt nàng, Bùi Chư Thành nhịn không được cảm thấy có chút chói mắt, quả nhiên con gái lớn thì không thể lưu, lúc trước trong mắt chỉ có ông cha này, bây giờ có người trong lòng, không quan tâm cảm thụ của ông! Bùi Chư Thành hừ lạnh một tiếng, phụng phịu nói: "Nói cho cái tên kia, về sau phải quy củ, không được lại làm chuyện tự ý lẻn vào Bùi phủ nữa!". Dù sao làm như vậy không hợp lễ pháp, nếu bị người phát hiện hắn và Ca nhi lén gặp gỡ, rất có tổn hại đối với thanh danh Ca nhi.
Nhưng mà.... Hừ, cho dù Vũ Hoàng Mặc lại muốn lẻn vào Bùi phủ, chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy.
Từ sau đêm đó ở từ đường, nhận thấy được Vũ Hoàng Mặc dù bị thương vẫn lặng yên không một tiếng động ra vào Bùi phủ, Bùi Chư Thành tìm mấy ngày công phu, một lần nữa thẩm tra Bùi phủ hộ vệ, bổ khuyết lỗ hổng đang có, lại gia tăng trạm canh gác lưu động, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Tốt xấu gì hơn mười năm làm trấn biên đại tướng quân cũng không phải làm không, ông cũng không tin, như vậy Vũ Hoàng Mặc còn có thể lặng yên không một tiếng động xông vào Bùi phủ! Bùi Chư Thành nghĩ như thế.
"Lại đây tìm cha, sẽ không là chuyên môn nhận sai đi? Có chuyện gì mau nói đi!"
"Dạ, là về một chuyện ở thu săn.". Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, kể lại chuyện ở thu săn phát sinh xung đột với Diệp Vấn Khanh, hơn nữa nhắc đến lời nói và ánh mắt Hoàng đế ngay lúc đó: "Xem bộ dáng Hoàng thượng lúc đó, con cảm thấy ngài ấy như là muốn cho cha và Diệp thị ra chút ma sát xung đột, mục đích phân hoá Diệp thị. Vốn thu săn trở về, con nên nói cho cha, kết quả đã xảy ra chuyện kia.... Con đã quên!", Bùi Nguyên Ca có chút ngượng ngùng nói.
Hừ, là lo lắng Cửu điện hạ đó mà! Bùi Chư Thành có chút nghiến răng.
Nhưng mà rất nhanh, Bùi Nguyên Ca chuyển ánh mắt về Bùi Chư Thành: "Cha, ý của cha ra sao?"
"Hoàng thượng.... Thoạt nhìn là chuẩn bị khai đao với Diệp thị!", Bùi Chư Thành suy tư hồi lâu, mới chậm rãi nói.
Lúc trước cùng Trấn Quốc hầu làm ầm ĩ đến trước mặt Hoàng thượng, ông từng nói qua chính mình làm không tốt Hình bộ thượng thư, lúc ấy Hoàng đế nói nếu đã cử ông làm Hình bộ thượng thư, tự nhiên có chỗ nhìn trúng ông, làm cho ông suy nghĩ kĩ lại. Sau đó Bùi Chư Thành vì thế cân nhắc thật lâu, hơn nữa kế tiếp một loạt sự tình, ẩn ẩn hiểu được, Hoàng đế cử ông làm Hình bộ thượng thư chỉ sợ nhìn trúng tính tình ông cái loại này đầu gỗ! (thẳng tính)
Trong khoảng thời gian này làm Hình bộ thượng thư, đối với Hình bộ chồng chất án xử và nhiều án kiện cũng có chút hiểu biết, hết thẩy án kiện khó xử, vu án phức tạp khó có thể điều tra rõ chân tướng không bao nhiêu, càng nhiều là án kiện liên lụy đến mạng lưới quan hệ. Mà tại đây chút án kiện, mười án đặc biệt thì có ít nhất có năm sáu cái liên quan đến Diệp thị. Bởi vì Diệp thị ra một Thái hậu, ra một Hoàng hậu, còn có vị Ngũ điện hạ tiếng hô cực cao, Hình bộ thượng thư trước đó phần lớn không giải quyết được gì, hoặc là làm án chưa giải quyết, để đó mà không phán. Hoàng đế cắt cử ông vốn là võ tướng không biết gì đối với hình án đến làm Hình bộ thượng thư, có lẽ chính là muốn thanh lọc không khí, áp chế Diệp thị kiêu ngạo làm càn.
Thừa dịp sau khi phế hậu phong ba, ông trình báo lên án kiện có liên quan đến Diệp thị, rất nhanh có bộ phận phúc đáp ý kiến, tuy rằng còn là râu ria Diệp thị, chưa chạm đến trung tâm. Mà trong đó lại hỗn loạn rất nhiều án kiện khác, khiến cho hết thảy cũng không rõ ràng, nhưng trong lòng Bùi Chư Thành đã có phỏng đoán, Hoàng thượng chỉ sợ là sẽ xuống tay với Diệp thị. Hiện tại lại nghe lời nói của Nguyên Ca, tự nhiên rõ ràng hơn tâm ý của Hoàng đế. Nhưng mà như vậy cũng tốt, theo ông tiếp xúc đến hình án, Diệp thị hiển nhiên đã trở thành u ác tính của Đại Hạ vương triều, nếu có thể hiệp trợ Hoàng đế xóa bỏ khối u ác tính này, cũng là việc của một thần tử nên làm.
"Cha hiểu được ý của Hoàng thượng, cũng biết nên làm như thế nào, Ca nhi con không cần lo lắng!", Bùi Chư Thành gật gật đầu nói.
Bùi Nguyên Ca gật đầu nói: "Con giúp cha sửa sang lại công văn nha!"
"Không cần", Bùi Chư Thành lắc đầu, thấy bộ dáng Bùi Nguyên Ca có chút mất mát, lại có chút ảm đạm, hiển nhiên là cho rằng ông còn tức giận, trong lòng bỗng nhiên thư thái rất nhiều, cười nói: "Ca nhi miên man suy nghĩ cái gì vậy? Theo ý Hoàng thượng, cha bên này lập tức sẽ cùng Diệp thị loạn lên, đến lúc đó Thái hậu bên kia có rất nhiều việc Ca nhi phải lo liệu, con trước hết nghĩ phải giải thích với Thái hậu bên ra sao, như thế nào trấn an Thái hậu đi! Thừa dịp mấy ngày nay coi như rảnh rỗi, tĩnh dưỡng thật tốt đi! Lại nói tiếp là cha vô dụng, hộ không được con, bằng không cũng sẽ không để con còn tuổi nhỏ mà bị cuốn vào vòng xoáy thị phi như vậy, hao tổn tâm huyết, tương lai cũng không ưu việt. Ca nhi, con phải chú ý thân thể, trở về nghỉ cho khỏe đi!"
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca nhất thời lại vui sướng đứng lên, dịu dàng nói: "Con biết cha thương yêu con nhất!"
Trở lại Tĩnh Xu trai không bao lâu, Tử Uyển đã trở lại bẩm báo Bùi Nguyên Ca: " Sau khi Vạn Quan Hiểu rời đi thư phòng, cũng không vội vã rời khỏi Bùi phủ, mà là chậm rì rì đi, ngẫu nhiên ánh mắt hoảng thần, vẻ mặt có chút lo âu, bộ dáng như đang tìm người nào. Nô tỳ nghĩ, tiểu thư sai nô tỳ theo dõi động tĩnh của hắn, chỉ sợ có thâm ý khác, đã nghĩ ra một chiêu, tìm một gã sai vặt truyền tin giả, tùy ý tìm một cái cớ giữ lại Vạn Quan Hiểu. Kết quả, Vạn Quan Hiểu cũng không tức giận bởi vì gã sai vặt kia, ngược lại bộ dáng như là có chút cao hứng, khẳng định có ý đồ khác! Nô tỳ thấy thế mới trở về, chờ tiểu thư phân phó."
"Tử Uyển ngươi thật sự là giun đũa trong bụng ta!". Thấy Tử Uyển chỉ là xem một ánh mắt mà có thể đoán được tâm ý chính mình, Bùi Nguyên Ca nhịn không được khen: "Nếu là về sau Tử Uyển ngươi gả cho người, không ở bên người ta, làm sao ta tìm thấy người nào giống ngươi như vậy biết lòng ta đây?"
"Tiểu thư đừng giễu cợt ta chứ!", Tử Uyển tức khắc đỏ mặt, lập tức lại kiên định nói: "Nô tỳ ở trước phật tổ phát thề, đời này không lấy chồng, hầu hạ bên người tiểu thư! Tốt xấu gì nô tỳ cũng biết chút y thuật dược vật, ở bên người tiểu thư luôn luôn có ích lợi, nếu là xa tiểu thư, nô tỳ cũng không yên tâm! Tiểu thư, ngài trăm ngàn đừng đuổi nô tỳ đi!"
"Như vậy sao được? Sao có thể vì ta chậm trễ chuyện cả đời ngươi? Mắt nhìn ngươi tuổi cũng kém không nhiều lắm, nếu là có người để ý hãy nói cho ta biết, ta nhất định sẽ thành toàn ngươi.". Nói tới đây, Bùi Nguyên Ca cũng có chút buồn bã, Tử Uyển biết y thuật, vừa cẩn thận chu toàn, lại trung tâm, theo lý thuyết khi nàng xuất giá hẳn là muốn dẫn theo Tử Uyển. Chỉ là nàng nay mới mười ba tuổi, muốn xuất giá ít nhất cũng đợi đến mười lăm tuổi cập kê, nhưng mà Tử Uyển đã gần mười chín tuổi, đến tuổi phải lập gia đình, nếu lại phí thời gian hai năm, hai mươi mốt muốn kết hôn có chút trễ nãi. Nhưng nếu ở Bùi phủ xứng hôn cho nàng ấy, sau khi xuất giá chỉ sợ sẽ không thể mang theo nàng ấy....
Nhưng mà Tử Uyển đối với nàng trung thành và tận tâm, giúp nàng rất nhiều việc, tổng không thể bởi vì chính mình liền chậm trễ chung thân của nàng ấy, bởi vậy đối với hôn sự của Tử Uyển, Bùi Nguyên Ca cũng thực để bụng.
"Tiểu thư, nô tỳ không phải nói vui đùa, đã nói đời này không lấy chồng chính là không lấy chồng, chỉ cần tiểu thư để cho nô tỳ hầu hạ ngài là được rồi!". Tử Uyển kiên định nói, nàng hiển nhiên cũng biết Bùi Nguyên Ca khó xử, càng hiểu được Bùi Nguyên Ca vì nàng suy nghĩ, không muốn phụ tâm ý của nàng ấy, nhưng vì tiểu thư đối tốt với nàng như vậy nên nàng mới càng không thể bỏ mặc tiểu thư không màng, bởi vậy tình nguyện chung thân không lấy chồng, chỉ cầu hầu hạ tiểu thư!
"Tiểu thư, Vạn Quan Hiểu bên kia người tính làm như thế nào?". Không muốn tiếp tục tranh cãi vấn đề này, Tử Uyển chuyển khai đề tài, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, để sát vào Bùi Nguyên Ca, nói nhỏ: "Còn có, nô tỳ phát hiện Vạn Quan Hiểu hình như là...."
Nghe Tử Uyển nói, ánh mắt Bùi Nguyên Ca có chút sáng lên, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Thoạt nhìn tình hình hiện tại chỉ sợ là Bùi Nguyên Dung đã tỉnh táo lại từ trong cái gọi là tình yêu, xem thường Vạn Quan Hiểu xuất thân hàn môn đệ tử (cửa nhỏ nhà nghèo), cho nên muốn đổi ý. Nhưng mà với tính tình của Vạn Quan Hiểu, phí hết tâm huyết quyến rũ con cá lớn Bùi Nguyên Dung, làm sao dễ dàng từ bỏ như vậy? Huống chi, hiện nay đúng là thời điểm thanh thế Bùi Nguyên thịnh nhất, Vạn Quan Hiểu càng luyến tiếc bỏ qua cửa quan hệ thông gia với Bùi phủ, mấy ngày nay liên tiếp thường lui tới Bùi phủ, chỉ sợ chính là muốn gặp mặt Bùi Nguyên Dung một lần, nghĩ biện pháp vãn hồi tâm tư Bùi Nguyên Dung, nếu lời nói không thể vãn hồi chỉ sợ sẽ....
Một khi đã như vậy, nàng phải giúp đỡ Vạn Quan Hiểu một phen mới được!
Đích Nữ Vô Song
Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Vạn Quan Hiểu, trong lòng Bùi Nguyên Ca âm thầm suy tư, vẻ mặt thản nhiên vuốt cằm nói: "Vạn đại nhân mạnh khỏe. Ta vốn tưởng rằng lúc này phụ thân đang rảnh rỗi cho nên lại đây, không nghĩ tới Vạn đại nhân đang ở nơi này, chắc là có chuyện quan trọng thương nghị, nhưng thật ra ta tới không khéo. Một khi đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy, chờ lát nữa ta lại đến.", nói xong, xoay người rời đi.
"Bùi tứ tiểu thư xin dừng bước!", Vạn Quan Hiểu vội nói: "Ta tìm Bùi thượng thư cũng không có chuyện gì quan trọng, hơn nữa cũng đang muốn cáo từ, Bùi tứ tiểu thư không cần để ý ta, mời vào đi thôi!", nói xong, chắp tay với Bùi Nguyên Ca, chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng dáng Vạn Quan Hiểu đi xa, mày Bùi Nguyên Ca nhíu lại, quay đầu hỏi hộ vệ trước thư phòng: "Vạn đại nhân tới đã bao lâu?"
Hộ vệ bên người Bùi Chư Thành đều biết Bùi Chư Thành thương yêu nhất là vị này tứ tiểu thư, hơn nữa tứ tiểu thư nay ở trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu cũng đang được sủng ái, hộ vệ không dám chậm trễ, khom người nói: "Hồi tứ tiểu thư, Vạn đại nhân vừa tới không bao lâu, chỉ vào khoảng một khắc thì đi ra. Mấy ngày nay, Vạn đại nhân thường đến bái phỏng lão gia, nhưng mà gần đây lão gia có vẻ bận việc, thường không ở nhà. Nhưng mà cho dù ngẫu nhiên gặp được lúc lão gia ở phủ, Vạn đại nhân cũng không có ở bao lâu thì cáo từ, theo như lời hắn nói, cũng không có chuyện gì quan trọng, tứ tiểu thư đừng để ý, mau vào đi thôi!"
Thường đến bái phỏng phụ thân, lại không ngồi bao lâu thì cáo từ?
Bùi Nguyên Ca hơi liễm mắt, theo như hiểu biết của nàng về Vạn Quan Hiểu, nếu là lúc ban đầu hắn và phụ thân quen biết, Vạn Quan Hiểu là người đầu cơ trục lợi, tất nhiên sẽ thường lấy cớ tìm đến phụ thân, hoặc là luận bàn võ nghệ, hoặc là thỉnh giáo binh pháp, gãi đúng chỗ ngứa, làm sâu sắc hảo cảm của phụ thân đối với hắn, đây là việc Vạn Quan Hiểu sẽ làm. Nhưng hiện tại, phụ thân thưởng thức hắn mọi người đều biết, hắn không cần phải cố ý lấy lòng? Huống chi, gần đây sự vụ Hình bộ bận rộn, phụ thân bận tối mày tối mặt, Vạn Quan Hiểu lại vừa mới thụ chức, đúng là lúc nên hạ mình luồn cúi, tại sao có thể thường xuyên tới thăm phụ thân như vậy?
Huống chi, không ngồi bao lâu thì cáo từ, có chút có lệ, nhưng mà lại thường thường đến...
Bùi Nguyên Ca suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến Bùi Nguyên Dung gần đây hơi dị thường. Trong khoảng thời gian này nàng đều ở quý phủ, khi thỉnh an mẫu thân ngẫu nhiên gặp được Bùi Nguyên Dung, có cảm giác nàng ấy không hăng hái như trước kia nữa, càng thêm không thẹn thùng sáng rọi như cô gái hoài xuân (đang yêu), ngược lại có chút gầy yếu tiều tụy, cả người đều có vẻ vô tình... Chẳng lẽ Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu có vấn đề gì xảy ra? Cẩn thận ngẫm lại, chuyện dị thường hình như là bắt đầu từ sau đêm khất nguyện chương đó...
Nói như vậy, Vạn Quan Hiểu liên tiếp xuất hiện ở Bùi phủ chỉ sợ là ý tại ngôn ngoại (ý không ở trong lời nói)?
Nghĩ, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên nháy mắt với Tử Uyển bên cạnh, phân phó nói: "Đúng rồi, ta đột nhiên nhớ đến, ta cố ý thêu cái hà bao cho phụ thân, nhưng quên mang theo. Tử Uyển, ngươi về Tĩnh Xu trai giúp ta tìm xem, nếu tìm được liền đưa lại đây cho ta, vừa vặn đưa cho phụ thân. Ngươi biết là hà bao để ở đâu không?"
"Tiểu thư ngài yên tâm, Tử Uyển biết!", Tử Uyển hiểu ý điểm gật đầu, liền xoay người rời đi.
Hộ vệ một chút cũng không nhận thấy dị thường, cười nói: "Tứ tiểu thư thật là có hiếu tâm, khó trách lão gia yêu thương ngài nhất!"
Bùi Nguyên Ca chỉ mỉm cười, phân phó Sở Quỳ ở ngoài thư phòng, chính mình đẩy cửa đi vào, thấy Bùi Chư Thành mặc một thân xiêm y ở nhà màu lam, ngồi trên bàn xem công văn. Từ sau lúc ở từ đường bị phụ thân biết chuyện giữa mình và Vũ Hoàng Mặc, đây là lần đầu tiên Bùi Nguyên Ca một mình gặp mặt phụ thân, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo sợ, thử thăm dò nói: "Phụ thân, vừa rồi con gái nhìn thấy Vạn đại nhân vừa mới rời đi, nghe nói hắn gần đây thường tìm đến ngài, có phải có chuyện gì quan trọng hay không?"
Bùi Chư Thành lắc đầu, nói: "Không có gì quan trọng, chính là mới nhậm chức quan, có chút lo sợ, cho nên tới tìm ta nói chuyện."
"Phụ thân còn giận con sao?". Thấy ông ngay cả đầu cũng không nâng, Bùi Nguyên Ca càng thêm bất an, cũng không biết đêm đó sau khi nàng rời đi từ đường, tên Hoàng Mặc kia và phụ thân rốt cuộc đã nói những gì? Nghĩ, nhìn Bùi Chư Thành thủy chung vẫn cúi thấp đầu, nàng nhịn không được nói: "Phụ thân, về chuyện của Hoàng Mặc, con gái không phải là có ý định giấu diếm phụ thân, chỉ là lúc trước cũng không sáng tỏ, là lần này thu săn mới.... Hơn nữa, loại chuyện này, con gái cũng không biết nên nói với phụ thân như thế nào. Con biết, con tùy hứng làm cho phụ thân khó xử. Nếu cha còn tức giận, cha hãy phạt con đi!"
Bùi Nguyên Ca rất rõ ràng, nàng và Hoàng Mặc tự đính chung thân, chuyện đó sẽ không chỉ là chuyện của hai người, còn liên lụy đến Liễu thị và Bùi phủ.
Thời gian này, Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Triết càng đấu long trời lở đất, trong triều cũng bởi vậy chia vài phe, nhưng phụ thân thủy chung chưa từng biểu lộ ra dấu hiệu duy trì phe nào, bảo trì trung lập. Mà nếu nàng và Hoàng Mặc thành thân, có tầng này quan hệ thông gia, bất luận như thế nào, ở trong mắt người khác, Bùi phủ chẳng khác nào đứng ở trận doanh của Hoàng Mặc và Liễu thị. Mà phụ thân là cật lực tránh tình hình đứng thành hàng này, ông vẫn không muốn cuốn vào vòng xoáy đoạt đích...
Cũng khó trách, phụ thân sẽ tức giận.
Bùi Chư Thành rốt cục ngẩng đầu, nhìn tiểu nữ nhi trước mắt sợ hãi, có chút thở dài.
Nếu như Vũ Hoàng Mặc là người bình thường, chỉ bằng này phần tâm tư, ông rất thích ý hứa gả Ca nhi cho hắn.
Nhưng mà, Vũ Hoàng Mặc cũng là Cửu điện hạ, đoạt đích cùng Ngũ điện hạ càng đấu long trời lở đất, nếu đoạt đích thua, tất nhiên vạn kiếp bất phục, nhưng cho dù thắng, Cửu điện hạ làm Thái tử thậm chí Hoàng đế, đối với Ca nhi cũng chưa chắc là chuyện tốt. Bởi vậy ông mới phá lệ thận trọng, hỏi Vũ Hoàng Mặc tương lai tính như thế nào, ngoài dự đoán, Cửu điện hạ trong lời đồn đãi kiêu ngạo ngang ngược phóng túng, lại quy củ trả lời ông, như là cân nhắc thật lâu, không giống bộ dáng vì tranh thủ tín nhiệm của ông mà thuận miệng cho có lệ.
Nhưng đến tột cùng là như thế nào, còn muốn xem tình thế phát triển trong tương lai.
Nhưng mà, nhìn đủ loại biểu hiện của hắn, Bùi Chư Thành nhưng thật ra buông lỏng không ít, tuy rằng ông càng hy vọng tương lai Ca nhi có thể an ổn thuận lợi, nhưng chuyện thế gian thường khó có thể tận thiện tận mỹ, có lẽ với khả năng của ông có thể vì Ca nhi tìm được nhà chồng đơn giản thuận lợi, nhưng tất nhiên không thể tìm được vị hôn phu như Vũ Hoàng Mặc dám vì Ca nhi liều mạng, mà Ca nhi lại là tính tình như vậy, nam tử tầm thường chỉ sợ cũng khó có thể làm cho nàng ái mộ... Thôi thôi thôi, Ca nhi là đứa nhỏ thông minh có chủ kiến, nàng không thể nào không biết lựa chọn Vũ Hoàng Mặc tương lai sẽ phải đối mặt đau khổ khúc chiết, nếu nàng nguyện ý vì Vũ Hoàng Mặc như vậy, ông là phụ thân cũng không thể nói gì hơn. Dù sao, cuối cùng Ca nhi vẫn là sống vì chính mình, ai cũng không thể thay thế nàng nhận định tốt xấu.
Nghĩ đến đây, Bùi Chư Thành không khỏi thở dài, nói: "Thôi, chỉ cần con biết chính mình lựa chọn con đường gì, tương lai không hối hận là tốt rồi."
"Cha!", Bùi Nguyên Ca mạnh mẽ giương mắt, kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ) dị thường.
Nhìn thấy sự vui sướng trong mắt nàng, Bùi Chư Thành nhịn không được cảm thấy có chút chói mắt, quả nhiên con gái lớn thì không thể lưu, lúc trước trong mắt chỉ có ông cha này, bây giờ có người trong lòng, không quan tâm cảm thụ của ông! Bùi Chư Thành hừ lạnh một tiếng, phụng phịu nói: "Nói cho cái tên kia, về sau phải quy củ, không được lại làm chuyện tự ý lẻn vào Bùi phủ nữa!". Dù sao làm như vậy không hợp lễ pháp, nếu bị người phát hiện hắn và Ca nhi lén gặp gỡ, rất có tổn hại đối với thanh danh Ca nhi.
Nhưng mà.... Hừ, cho dù Vũ Hoàng Mặc lại muốn lẻn vào Bùi phủ, chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy.
Từ sau đêm đó ở từ đường, nhận thấy được Vũ Hoàng Mặc dù bị thương vẫn lặng yên không một tiếng động ra vào Bùi phủ, Bùi Chư Thành tìm mấy ngày công phu, một lần nữa thẩm tra Bùi phủ hộ vệ, bổ khuyết lỗ hổng đang có, lại gia tăng trạm canh gác lưu động, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Tốt xấu gì hơn mười năm làm trấn biên đại tướng quân cũng không phải làm không, ông cũng không tin, như vậy Vũ Hoàng Mặc còn có thể lặng yên không một tiếng động xông vào Bùi phủ! Bùi Chư Thành nghĩ như thế.
"Lại đây tìm cha, sẽ không là chuyên môn nhận sai đi? Có chuyện gì mau nói đi!"
"Dạ, là về một chuyện ở thu săn.". Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, kể lại chuyện ở thu săn phát sinh xung đột với Diệp Vấn Khanh, hơn nữa nhắc đến lời nói và ánh mắt Hoàng đế ngay lúc đó: "Xem bộ dáng Hoàng thượng lúc đó, con cảm thấy ngài ấy như là muốn cho cha và Diệp thị ra chút ma sát xung đột, mục đích phân hoá Diệp thị. Vốn thu săn trở về, con nên nói cho cha, kết quả đã xảy ra chuyện kia.... Con đã quên!", Bùi Nguyên Ca có chút ngượng ngùng nói.
Hừ, là lo lắng Cửu điện hạ đó mà! Bùi Chư Thành có chút nghiến răng.
Nhưng mà rất nhanh, Bùi Nguyên Ca chuyển ánh mắt về Bùi Chư Thành: "Cha, ý của cha ra sao?"
"Hoàng thượng.... Thoạt nhìn là chuẩn bị khai đao với Diệp thị!", Bùi Chư Thành suy tư hồi lâu, mới chậm rãi nói.
Lúc trước cùng Trấn Quốc hầu làm ầm ĩ đến trước mặt Hoàng thượng, ông từng nói qua chính mình làm không tốt Hình bộ thượng thư, lúc ấy Hoàng đế nói nếu đã cử ông làm Hình bộ thượng thư, tự nhiên có chỗ nhìn trúng ông, làm cho ông suy nghĩ kĩ lại. Sau đó Bùi Chư Thành vì thế cân nhắc thật lâu, hơn nữa kế tiếp một loạt sự tình, ẩn ẩn hiểu được, Hoàng đế cử ông làm Hình bộ thượng thư chỉ sợ nhìn trúng tính tình ông cái loại này đầu gỗ! (thẳng tính)
Trong khoảng thời gian này làm Hình bộ thượng thư, đối với Hình bộ chồng chất án xử và nhiều án kiện cũng có chút hiểu biết, hết thẩy án kiện khó xử, vu án phức tạp khó có thể điều tra rõ chân tướng không bao nhiêu, càng nhiều là án kiện liên lụy đến mạng lưới quan hệ. Mà tại đây chút án kiện, mười án đặc biệt thì có ít nhất có năm sáu cái liên quan đến Diệp thị. Bởi vì Diệp thị ra một Thái hậu, ra một Hoàng hậu, còn có vị Ngũ điện hạ tiếng hô cực cao, Hình bộ thượng thư trước đó phần lớn không giải quyết được gì, hoặc là làm án chưa giải quyết, để đó mà không phán. Hoàng đế cắt cử ông vốn là võ tướng không biết gì đối với hình án đến làm Hình bộ thượng thư, có lẽ chính là muốn thanh lọc không khí, áp chế Diệp thị kiêu ngạo làm càn.
Thừa dịp sau khi phế hậu phong ba, ông trình báo lên án kiện có liên quan đến Diệp thị, rất nhanh có bộ phận phúc đáp ý kiến, tuy rằng còn là râu ria Diệp thị, chưa chạm đến trung tâm. Mà trong đó lại hỗn loạn rất nhiều án kiện khác, khiến cho hết thảy cũng không rõ ràng, nhưng trong lòng Bùi Chư Thành đã có phỏng đoán, Hoàng thượng chỉ sợ là sẽ xuống tay với Diệp thị. Hiện tại lại nghe lời nói của Nguyên Ca, tự nhiên rõ ràng hơn tâm ý của Hoàng đế. Nhưng mà như vậy cũng tốt, theo ông tiếp xúc đến hình án, Diệp thị hiển nhiên đã trở thành u ác tính của Đại Hạ vương triều, nếu có thể hiệp trợ Hoàng đế xóa bỏ khối u ác tính này, cũng là việc của một thần tử nên làm.
"Cha hiểu được ý của Hoàng thượng, cũng biết nên làm như thế nào, Ca nhi con không cần lo lắng!", Bùi Chư Thành gật gật đầu nói.
Bùi Nguyên Ca gật đầu nói: "Con giúp cha sửa sang lại công văn nha!"
"Không cần", Bùi Chư Thành lắc đầu, thấy bộ dáng Bùi Nguyên Ca có chút mất mát, lại có chút ảm đạm, hiển nhiên là cho rằng ông còn tức giận, trong lòng bỗng nhiên thư thái rất nhiều, cười nói: "Ca nhi miên man suy nghĩ cái gì vậy? Theo ý Hoàng thượng, cha bên này lập tức sẽ cùng Diệp thị loạn lên, đến lúc đó Thái hậu bên kia có rất nhiều việc Ca nhi phải lo liệu, con trước hết nghĩ phải giải thích với Thái hậu bên ra sao, như thế nào trấn an Thái hậu đi! Thừa dịp mấy ngày nay coi như rảnh rỗi, tĩnh dưỡng thật tốt đi! Lại nói tiếp là cha vô dụng, hộ không được con, bằng không cũng sẽ không để con còn tuổi nhỏ mà bị cuốn vào vòng xoáy thị phi như vậy, hao tổn tâm huyết, tương lai cũng không ưu việt. Ca nhi, con phải chú ý thân thể, trở về nghỉ cho khỏe đi!"
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca nhất thời lại vui sướng đứng lên, dịu dàng nói: "Con biết cha thương yêu con nhất!"
Trở lại Tĩnh Xu trai không bao lâu, Tử Uyển đã trở lại bẩm báo Bùi Nguyên Ca: " Sau khi Vạn Quan Hiểu rời đi thư phòng, cũng không vội vã rời khỏi Bùi phủ, mà là chậm rì rì đi, ngẫu nhiên ánh mắt hoảng thần, vẻ mặt có chút lo âu, bộ dáng như đang tìm người nào. Nô tỳ nghĩ, tiểu thư sai nô tỳ theo dõi động tĩnh của hắn, chỉ sợ có thâm ý khác, đã nghĩ ra một chiêu, tìm một gã sai vặt truyền tin giả, tùy ý tìm một cái cớ giữ lại Vạn Quan Hiểu. Kết quả, Vạn Quan Hiểu cũng không tức giận bởi vì gã sai vặt kia, ngược lại bộ dáng như là có chút cao hứng, khẳng định có ý đồ khác! Nô tỳ thấy thế mới trở về, chờ tiểu thư phân phó."
"Tử Uyển ngươi thật sự là giun đũa trong bụng ta!". Thấy Tử Uyển chỉ là xem một ánh mắt mà có thể đoán được tâm ý chính mình, Bùi Nguyên Ca nhịn không được khen: "Nếu là về sau Tử Uyển ngươi gả cho người, không ở bên người ta, làm sao ta tìm thấy người nào giống ngươi như vậy biết lòng ta đây?"
"Tiểu thư đừng giễu cợt ta chứ!", Tử Uyển tức khắc đỏ mặt, lập tức lại kiên định nói: "Nô tỳ ở trước phật tổ phát thề, đời này không lấy chồng, hầu hạ bên người tiểu thư! Tốt xấu gì nô tỳ cũng biết chút y thuật dược vật, ở bên người tiểu thư luôn luôn có ích lợi, nếu là xa tiểu thư, nô tỳ cũng không yên tâm! Tiểu thư, ngài trăm ngàn đừng đuổi nô tỳ đi!"
"Như vậy sao được? Sao có thể vì ta chậm trễ chuyện cả đời ngươi? Mắt nhìn ngươi tuổi cũng kém không nhiều lắm, nếu là có người để ý hãy nói cho ta biết, ta nhất định sẽ thành toàn ngươi.". Nói tới đây, Bùi Nguyên Ca cũng có chút buồn bã, Tử Uyển biết y thuật, vừa cẩn thận chu toàn, lại trung tâm, theo lý thuyết khi nàng xuất giá hẳn là muốn dẫn theo Tử Uyển. Chỉ là nàng nay mới mười ba tuổi, muốn xuất giá ít nhất cũng đợi đến mười lăm tuổi cập kê, nhưng mà Tử Uyển đã gần mười chín tuổi, đến tuổi phải lập gia đình, nếu lại phí thời gian hai năm, hai mươi mốt muốn kết hôn có chút trễ nãi. Nhưng nếu ở Bùi phủ xứng hôn cho nàng ấy, sau khi xuất giá chỉ sợ sẽ không thể mang theo nàng ấy....
Nhưng mà Tử Uyển đối với nàng trung thành và tận tâm, giúp nàng rất nhiều việc, tổng không thể bởi vì chính mình liền chậm trễ chung thân của nàng ấy, bởi vậy đối với hôn sự của Tử Uyển, Bùi Nguyên Ca cũng thực để bụng.
"Tiểu thư, nô tỳ không phải nói vui đùa, đã nói đời này không lấy chồng chính là không lấy chồng, chỉ cần tiểu thư để cho nô tỳ hầu hạ ngài là được rồi!". Tử Uyển kiên định nói, nàng hiển nhiên cũng biết Bùi Nguyên Ca khó xử, càng hiểu được Bùi Nguyên Ca vì nàng suy nghĩ, không muốn phụ tâm ý của nàng ấy, nhưng vì tiểu thư đối tốt với nàng như vậy nên nàng mới càng không thể bỏ mặc tiểu thư không màng, bởi vậy tình nguyện chung thân không lấy chồng, chỉ cầu hầu hạ tiểu thư!
"Tiểu thư, Vạn Quan Hiểu bên kia người tính làm như thế nào?". Không muốn tiếp tục tranh cãi vấn đề này, Tử Uyển chuyển khai đề tài, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, để sát vào Bùi Nguyên Ca, nói nhỏ: "Còn có, nô tỳ phát hiện Vạn Quan Hiểu hình như là...."
Nghe Tử Uyển nói, ánh mắt Bùi Nguyên Ca có chút sáng lên, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Thoạt nhìn tình hình hiện tại chỉ sợ là Bùi Nguyên Dung đã tỉnh táo lại từ trong cái gọi là tình yêu, xem thường Vạn Quan Hiểu xuất thân hàn môn đệ tử (cửa nhỏ nhà nghèo), cho nên muốn đổi ý. Nhưng mà với tính tình của Vạn Quan Hiểu, phí hết tâm huyết quyến rũ con cá lớn Bùi Nguyên Dung, làm sao dễ dàng từ bỏ như vậy? Huống chi, hiện nay đúng là thời điểm thanh thế Bùi Nguyên thịnh nhất, Vạn Quan Hiểu càng luyến tiếc bỏ qua cửa quan hệ thông gia với Bùi phủ, mấy ngày nay liên tiếp thường lui tới Bùi phủ, chỉ sợ chính là muốn gặp mặt Bùi Nguyên Dung một lần, nghĩ biện pháp vãn hồi tâm tư Bùi Nguyên Dung, nếu lời nói không thể vãn hồi chỉ sợ sẽ....
Một khi đã như vậy, nàng phải giúp đỡ Vạn Quan Hiểu một phen mới được!
Đích Nữ Vô Song
Đánh giá:
Truyện Đích Nữ Vô Song
Story
Chương 199: Giúp đỡ
10.0/10 từ 40 lượt.