Đích Nữ Vô Song

Chương 117: Cảnh cáo, địch ý của Hoàng Hậu

“Uhm, ngày đầu tiên vào cung, chính là ngươi truyền tin cho ta, giúp ta lần đó tránh không đi Phù Dung đình, lạc đường đến chỗ này, nhìn thấy ở cùng này có nữ tử hơi thất thường. Có điều chỉ là nhìn mắt, không thấy rõ ràng.” Bùi Nguyên Ca nói giản lược, “Ta đoán là phi tần của Hoàng thượng sau khi thất sủng ở đây, ngẫm lại thật sự là đáng buồn. Bao nhiêu nữ tử chen lấn muốn vào cùng, lại không biết trong cung vinh hoa ngắn tịch mịch dài, oan hồn nhiều, không phải là chốn nữ tử nên ở nhất.”

Nghe trong lời nàng có nhiều tình cảm thương xót, trong lòng Vũ Hoằng Mặc an tâm một chút, nhìn xa hướng tiếng nháo lớn truyền đến, thần sắc bi thương.

Bọn họ ở vị trí cao, có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình trong cung điện hoang vắng kia, nữ tử mặt che lụa mỏng lại giãy dụa cào xé, lăn lộn cùng cung nữ chung quanh, giống như điên cuồng... Vũ Hoằng Mặc lẳng lặng nhìn, gió đêm thổi làm ánh nến trong đèn lồng lay động, lúc sáng lúc tối, bóng dáng những người đó trở nên mập mờ, bên tai dường như lại văng vẳng những tiếng mắng chửi, xô đẩy tranh chấp, bén nhọn thê lương.

“Ngươi cút cho ta, vĩnh viễn không được trở về, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

“Ta chán ghét nhìn khuôn mặt này của ngươi, nó mỗi thời mỗi khắc nhắc nhở tình cảnh hiện tại của ta bi thảm thế nào, cút ngay, đừng đụng vào ta!”

....

Trong trí nhớ đã từng có cỏ thơm tràn ngập mùi hương, đã từng có kí ức ấm áp vui vẻ, giờ chỉ còn... Vũ Hoằng Mặc lắc đầu, muốn quăng đi những hồi ức này. Người trong hoàng cung, đều là sinh ra trong khóm bụi gai, trưởng thành trong khóm bụi gai, thời thời khắc khắc phải ghi nhớ điều ấy, không thể có giây phút lơi lỏng! Chỉ là mỗi lần đến nơi đây, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của “người”, trong lòng hắn đều dâng lên cảm xúc nén giận cùng cay đắng, đau khổ khôn nguôi.

Dù vậy, hắn vẫn muốn lưu lại lâu hơi, chăm chú nhìn “người” nhiều hơn...

Dù cho, càng nhìn càng đau..

Bùi Nguyên Ca rốt cục nhận thấy Vũ Hoằng Mặc khác thường, có chút kinh ngạc nhìn hắn. Quen biết Vũ Hoằng Mặc đã lâu, dù là lúc phóng túng khi dễ người, hay là ngây thơ trẻ con, thậm chí hối hận tức giận tàn nhẫn... Vũ Hoằng Mặc cho nàng cảm giác cuộc sống luôn tươi sáng, cho tới bây giờ không nghĩ tới, hắn cũng sẽ có biểu cảm đau thương đạm mạc này, giống như là bức tranh thuỷ mặc phác họa hai màu trắng đen, bề ngoài có vẻ nhạt nhẽo nhưng hàm ý ngân nga, càng xem càng làm cho người ta cảm thấy bi thương buồn bã.

Chẳng lẽ nữ tử che mặt trong cung này, có quan hệ gì với Vũ Hoằng Mặc sao?

Trong đình viện, nữ tử che mặt rốt cục bị các cung nữ nửa khuyên giải an ủi nửa xô đẩy đi ngủ, một thoáng chốc ánh nến trong điện tắt hẳn, hẳn là cho nữ tử uống thuốc an thần xong để nàng ngủ thiếp đi. Đình viện vốn đang xôn xao rất nhanh yên tĩnh lại, mặc dù có ngọn đèn dầu chiếu rọi nhưng vẫn khó giảm ý thê lương.

Lúc này Vũ Hoằng Mặc mới thu hồi ánh mắt, trầm mặc không nói.

Trong lòng có Bùi Nguyên Ca có rất nhiều tò mò cùng suy đoán, chỉ là nhìn bộ dáng Vũ Hoằng Mặc, dễ nhận thấy đây là chuyện thương tâm của hắn, mà câu nói “về sau sẽ nói cho ngươi” lúc trước cũng biểu lộ hắn tạm thời không muốn nhắc đến chuyện này. Bùi Nguyên Ca rất rõ ràng, mỗi người đều có bí mật ở đáy lòng, bởi vậy hắn không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ là trong ánh mắt không tự giác hiện ra vẻ an ủi và quan tâm.


Rất lâu sau, Vũ Hoằng Mặc mới lấy lại tinh thần, đón nhận ánh mắt của Bùi Nguyên Ca, trong lòng cảm thấy ấm áp, lắc đầu nói: “Không có việc gì. Ta và nàng đều có việc bận rộn, để ta đưa nàng xuất cung.”

Cấp cho Nguyên Ca đạo thánh chỉ kia, Hoàng đế tất nhiên cũng đã an bài tốt.

Hai người mới ra Tây Hoa môn không bao lâu, liền nhìn thấy Trương Thống lĩnh cùng cấm vệ quân đợi ở giữa đường. Những người này hiển nhiên là tâm phúc của Hoàng đế nên biết rất nhiều, bởi vậy thấy Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc cùng đi tới, không có chút kinh ngạc nào, cử chỉ nghiêm cẩn có độ, chắp tay nói: “Ty chức lúc trước ngu muội không phát hiện, khiến Bùi tứ tiểu thư bị kinh hách, mong Bùi tứ tiểu thư thứ tội!”

Biết việc này không nên nói thêm, hắn khom người đưa tay nói: “Bùi tứ tiểu thư mời lên xe, ty chức phụng mệnh hộ tống Bùi tứ tiểu thư đến Diệp phủ tuyên chỉ!”

Bùi Nguyên Ca tạm biệt Vũ Hoằng Mặc, lên xe ngựa, xa phu phía trước giương roi lên, xe ngựa lăn bánh lộc cộc đi về hướng Diệp phủ.

Có thánh chỉ trong tay, sự tình thuận lợi hơn rất nhiều, đến Diệp phủ tuyên chỉ, dẫn theo đầu bếp nữ vào cung lần nữa, rồi trở lại Huyên Huy cung.

Thái hậu và Bùi Nguyên Vũ cùng đám người Tử Uyển Sở Quỳ trắng đêm chưa ngủ, một mực chờ tin tức, thấy Bùi Nguyên Ca bình yên vô sự trở về, nửa thực nửa giả ngoài mặt đều vui mừng. Đợi sau khi tất cả mọi người lui ra, Thái hậu lại một tay ôm Bùi Nguyên Ca vào trong ngực, vuốt nhẹ không ngừng, Bùi Nguyên Ca cũng phối hợp bày tỏ cảm tạ của nàng với Thái hậu. Cùng Thái hậu hỏi chuyện đã trải qua, Bùi Nguyên Ca thuật lại một lần lời Hoàng đế nói, Thái hậu quả nhiên không có sinh nghi, từ ái an ủi một phen, rồi sắp xếp nàng trở lại Sương Nguyệt viện.

Trở lại Sương Nguyệt viện, Tử Uyển Sở Quỳ đã sớm gấp đến độ nước mắt chảy ra, Bùi Nguyên Ca an ủi một hồi lâu, mới rửa mặt nằm ngủ.

Mở mắt lần nữa, đã là gần ngọ.

Trừ bỏ lần bị tập kích ở Bạch Y am, Bùi Nguyên Ca rất ít thức dậy trễ như vậy. Nhưng lần đó có phu nhân Thư Tuyết Ngọc đi cùng, hiện nay lại đang tại Huyên Huy cung, hơi sơ ý đều có thể bị người nắm được nhược điểm, Bùi Nguyên Ca có chút tức giận, trách cứ Tử Uyển và Sở Quỳ tại sao không gọi nàng.

Tử Uyển vừa hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt, vừa ủy khuất nói: “Thái hậu nương nương cố ý phái người qua đây, phân phó nói tối hôm qua tiểu thư bị kinh hách, cẩn thận nghỉ ngơi, bảo nô tỳ không được quấy nhiễu tiểu thư!”

Nàng cũng là đau lòng tiểu thư bị kinh hách, muốn người ngủ một giấc thật ngon.

“Nếu là ở trong phủ, ngươi làm như vậy không sai, nhưng hiện giờ đang ở trong cung!” Tuy biết bọn họ có ý tốt, nhưng đang ở trong cung, lại có Thái hậu uy hiếp, Bùi Nguyên Ca không dám có chút lơi lỏng, bởi vậy vô cùng tức giận với hành vi của Tử Uyển Sở Quỳ, hạ giọng nói, “Hiện tại ta là tình cảnh gì, người khác không biết chẳng nhẽ các ngươi cũng không biết? Ta vốn tưởng rằng chủ tớ chúng ta đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim (1), dù Quan Đô cũng khó vượt qua. Hiện tại xem ra, các ngươi sớm đã không đồng tâm với ta, mà là dựa vào Thái Hậu rồi.”



Nói đến câu sau, nàng thở dài sâu xa, thần thái buồn bã bi thương, tựa như có chút nản lòng thoái chí.

Bùi Nguyên Ca chưa bao giờ nói nặng nề với các nàng như vậy, Tử Uyển Sở Quỳ sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất, trong lòng sợ hãi.

“Tiểu thư, Minh Cẩm phu nhân có ân cứu mạng và đức nuôi nấng nô tỳ, mệnh này của nô tỳ chính là của Minh Cẩm phu nhân và tiểu thư, đừng nói Thái hậu, ngay cả trước mặt Hoàng thượng, Thiên hoàng lão tử, Ngọc Hoàng đại đế hay Vương Mẫu nương nương cũng là như thế này. Nô tỳ dám thề với trời, nếu nô tỳ hai lòng với tiểu thư, thì nô tỳ sẽ bị trời giáng ngũ lôi oanh, sau khi chết đày xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không thể siêu sinh!” Tử Uyển nước mắt lã chã, giơ tay chỉ trời, vẻ mặt nghiêm trọng.

Sở Quỳ không giỏi nói chuyện, chỉ nói: “Nô tỳ là người Tĩnh Xu trai, là người của tiểu thư, đời này đều là như vậy!”

Bùi Nguyên Ca chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của hai nha hoàn này, nhưng lấy việc đề phòng cẩn thận, bởi vậy vẫn nói: “Các ngươi nói là nha hoàn của ta, nếu như là nha hoàn của ta thì mọi việc phải nghe theo phân phó của ta chứ không phải người khác, dù người kia là Thái hậu cũng không được!” Thấy Tử Uyển và Sở Quỳ đều mang vẻ sợ hãi, nàng trầm mặt nhìn chăm chú hai người hồi lâu mới hơi thu lại giọng điệu, “Ta biết, các ngươi muốn tốt cho ta, muốn ta nghỉ ngơi nhiều một chút. Nhưng mà Tử Uyển Sở Quỳ, nơi này là hoàng cung, mọi chuyện đều biến hoá khó dò, người người tính kế nhau, có một số việc mặt ngoài có vẻ như là tốt với ta, có lợi với ta, nhưng ngầm là cạm bẫy vạn kiếp bất phục. Các ngươi cảm thấy, các ngươi có thể nhìn thấu tất cả cạm bẫy, khẳng định bất cứ mọi việc đều sẽ không hại ngược lại ta sao?”

Tử Uyển và Sở Quỳ đối diện, trong lòng càng thêm hổ thẹn, cắn môi thấp giọng nói: “Nô tỳ không thể.”

Tiểu thư thông minh tài trí, không phải những nha hoàn như bọn họ có thể bằng được.

“Nếu đã như vậy, tại sao các ngươi dám tự chủ trương làm theo ý mình? Ta biết các ngươi trung thành với ta, muốn tốt cho ta, cho nên ta càng không hy vọng các ngươi vì phần trung tâm này mà bị người tính kế, đến sau cùng là hại ta, cũng hại các ngươi!” Bùi Nguyên Ca giãi bày, ba phần nhu hòa, ba phần nghiêm khắc, ba phần ngưng trọng.

Tuy chuyện hôm nay không việc gì, nhưng nàng không thể dung túng thói quen này.

Tử Uyển Sở Quỳ ban đầu vẫn cảm thấy có chút ủy khuất, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, rõ ràng các nàng là vì muốn tốt cho tiểu thư, nhưng nghe xong Bùi Nguyên Ca giải thích, lấy tình để cảm động, những ủy nhất đó bỗng chốc tan thành mây khói, trở thành xấu hổ cùng bất an, các nàng thật sự quá sơ suất rồi! Hai người thành tâm thành ý nói, “Nô tỳ biết sai rồi!”

Bùi Nguyên Ca hỏi, “Về sau gặp lại chuyện này, nên làm như thế nào?”

“Nô tỳ trước tiên nên đánh thức tiểu thư, nói cho tiểu thư phân phó của Thái hậu, để tiểu thư quyết định.” Tử Uyển và Sở Quỳ cùng đồng thanh.

Bùi Nguyên Ca gật đầu hài lòng: “Đây mới là nha hoàn của Bùi Nguyên Ca ta, nhớ kỹ, trong hoàng cung, bất luận chuyện gì đều phải nói cho ta, không cần vì muốn tốt cho ta, không cho ta lo lắng mà giấu diếm ta tự chủ trương, như vậy kết quả có thể sẽ càng tệ hơn!”



“Các ngươi nhớ kĩ giáo huấn hôm nay, về sau lại có loại chuyện này, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi dễ dàng như vậy!” Bùi Nguyên Ca lại cảnh cáo nói, thấy các nàng kinh sợ mới cười nói, “Được rồi, nếu biết sai rồi, vậy tới đây giúp ta rửa mặt trang điểm đi!”

Nghe nói Bùi Nguyên Ca đã thức dậy, Thái hậu liền phái người tới mời nàng đến thiên điện.

Bùi Nguyên Ca đi tới thiên điện, chỉ thấy Thái hậu ngồi ở chính giữa, mặt mũi phúc hậu, ngồi bên trái là một vị mỹ phụ trung niên ung dung cao quý, thân sắc vàng thêu phượng tường, chính trang tường vân nhẹ nhàng, đầu đội phượng trâm cữu vĩ bằng vàng ròng khảm ngọc lưu ly bát bảo, dáng người đoan trang, my vũ (vùng trên giữa hai lông mày) mang thịnh khí, hẳn là Hoàng Hậu. Ngồi dưới bên tay trái lại có một vị nữ tử khác, thân vàng nhạt thêu hoa lựu vạn phúc, so với thịnh khí đoan trang của Hoàng hậu, nữ tử này lại có vẻ mỏng manh, kiều mỵ uyển chuyển, mặt mày mỉm cười, xem ra là người dễ thân, chính là Liễu quý phi.

Bùi Nguyên Ca không nghĩ tới Hoàng Hậu và Liễu quý phi đều ở đây, bước lên phía trước bái kiến.

Ánh mắt hai người đồng thời quét qua nàng đánh giá.

Thiếu nữ trước mắt mặc áo ngắn bạch lăng, dưới thân là quần lụa nhăn màu lam, chớp động theo từng bước đi mềm mại của nàng, thêm dung mạo thanh lệ, mi mắt trầm tĩnh, da thịt trắng ngọc giống như băng sương ngưng tụ thành, xuất trần thoát tục. Tuy mặt mũi còn mang nét trẻ con nhưng tư thái yêu kiều tĩnh mịch, tại trong thời tiết nắng gắt như này, đúng là ngưng băng ngự sương mà đến, làm cho người ta không tự giác cảm thấy mát rượi thoải mái. Hoàng Hậu và Liễu quý phi không khỏi đồng thời dâng lên cảm giác “vừa thấy đã thương“.

Liễu quý phi chỉ mỉm cười không nói, thần thái ôn hòa, trong mắt Hoàng hậu bất giác tăng ba phần đích ý, ba phần cáu giận.

“Nghe nói tối qua Bùi tứ tiểu thư không ở Huyên Huy cung?” Hoàng Hậu cười mở miệng, đôi mắt lại vô cùng bén nhọn.

Thái hậu hơi nhíu mày, tối hôm qua sau khi Bùi Nguyên Ca gặp nạn trở về, với chuyện bị cưỡng ép hết sức cảm kích, xem bộ dáng hình như đã bị bà đả động, hiện tại chính là quân cơ quan trọng bà dùng để mượn sức Hoàng đế, tuyệt đối không để nàng thương tổn một sợi lông. Chuyện Bùi Nguyên Ca bị cưỡng ép tối qua, không lớn không nhỏ, nháo lớn không tốt, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Nguyên Ca, đây cũng không phải kết quả Thái hậu muốn nhìn đến. Nhưng bà không ngờ tới, người đầu tiên làm khó dễ không phải Liễu quý phi, mà là Hoàng Hậu cháu gái ruột của bà, nhất thời đối với Hoàng Hậu không để ý đại cục mà chĩa mũi nhọn hết sức không vui.

“Không phải sao? Tối qua ai gia đột nhiên nhớ tới bánh sen của Diệp phủ rất lâu trước đây, lúc đó vô cùng thèm ăn không kiềm nén được, may có Nguyên Ca nha đầu đau lòng ai gia, không để ý đêm dài đường xa, liền xuất cùng thay ai gia đi tìm người.” Thái hậu cười mỉm, ánh mắt từ ái, “Không ngờ tối qua lại xuất hiện thích khách, cửa cung đóng chặt, đúng là rất khó ra ngoài. Ai dè không biết tại sao Hoàng thượng biết rõ việc này, vì ai gia trịnh trọng hạ thánh chỉ, lại sai cấm vệ quân hộ tống nàng đi. Nói ra, vì ai gia nhất thời tham ăn mà khiến sự tình nháo lớn như vậy, trong lòng ai gia thật có chút băn khoăn, nhưng nghĩ đến Hoàng đế hiếu thuận và Nguyên Ca nha đầu săn sóc, ai gia lại cảm thấy trong lòng hết sức vui mừng.”

Thái hậu nói xong, từ ái vẫy tay với Bùi Nguyên Ca, mệnh nàng đến bên cạnh ngồi chung với bà.

Lời này triệt để nói rõ chuyện tối qua, đồng thời cũng là cảnh cáo Hoàng Hậu.

“Thái hậu người là mẫu thân của Hoàng thượng, Hoàng thượng không hiếu thuận người còn có thể hiếu thuận ai?” Liễu quý phi lại cười nói, thần sắc nhu hòa, thái độ thân thiện, “Còn Nguyên Ca nha đầu bôn ba suốt đêm quả thực vất vả rồi. Đây cũng là do Thái hậu yêu thương nàng, nha đầu kia cảm nhân được nên lúc này mới tận tâm như vậy. Phần hiếu tâm này, để thiếp thân hổ thẹn rồi.”



Nhưng Thái hậu đã biểu lộ thái độ, Hoàng đế hiển nhiên cũng bảo vệ Bùi Nguyên Ca, trong lòng Hoàng Hậu tuy khó chịu, nhưng cũng không làm khó dễ nữa.

Trải qua màn đệm nhỏ này, mọi người lại hàn huyên một trận, Liễu quý phi biết, lần này Hoàng Hậu tới Huyên Huy cung là có chuyện khác muốn thương lượng cùng Thái hậu, tương đối thâm ý đánh giá Bùi Nguyên Ca lại một phen, liền thức thời cáo từ. Hoàng Hậu đang muốn mở miệng, nhìn nhìn Bùi Nguyên Ca lại nuốt xuống, tiếp tục tán gẫu bình thường.

Thấy thế, Bùi Nguyên Ca liền biết Hoàng Hậu có chuyện, ngại nàng ở đây không tiện nói thẳng, bèn đứng dậy nói: “Sắp đến bữa trưa. Tiểu nữ đi xem phòng bếp chuẩn bị thế nào?”

Nói xong đứng dậy, đang muốn cáo từ thì Thái hậu ngăn lại, chậm rãi nói: “Nguyên Ca nha đầu ngồi xuống, bữa trưa đã có Trương ma ma nhìn, đâu nào nhọc đến ngươi? Ngươi ngồi xuống.” Lại quay đầu nói với Hoàng Hậu, “Ngươi có chuyện cứ nói đừng ngại.”

Trước vì áp chế nhuệ khí cùng ngạo khí của Bùi Nguyên Ca, có thể nói Thái hậu sử dụng không ít thủ đoạn, triệt để đẩy Bùi Nguyên Ca vào tuyệt cảnh, để cho Bùi Nguyên Ca ý thức được khoảng cách chệch lệch giữa hai người, hoàn toàn không thể phản kháng lại, sau cùng rốt cục khiến Bùi Nguyên Ca khuất phục. Nếu muốn Bùi Nguyên Ca để bà sử dụng, chỉ dựa vào cưỡng bức hiển nhiên không đủ, nếu Bùi Nguyên Ca đã thức thời hướng về bà, Thái hậu cũng không keo kiệt để Bùi Nguyên Ca biết chỗ tốt khi quy phục bà, hiếm quý không cần phải nói, quan trọng hơn là để cho nàng tâm phục, tối hôm qua thích khách cưỡng ép, Thái hậu che dấu thích khách xuất cung vì nàng là một lần ân tình, mà lời này chính là lần thứ hai.

Bà muốn cho Bùi Nguyên Ca cảm thấy được, bà rất xem trọng Bùi Nguyên Ca, đặc biệt tín nhiệm nàng.

Quả nhiên, thốt ra lời này, Thái hậu liền nhìn thấy trong ánh mắt Bùi Nguyên Ca hiển lên vẻ cảm kích cùng cảm động, trong lòng mỉm cười.

Đối với bà, Bùi phủ nho nhỏ không đáng giá nhắc tới, Bùi Nguyên Ca ở trong cung lại càng không có căn cơ, dưới sự cưỡng bức của bà, ngoại trừ đầu phục bà không còn đường khác, bởi vậy vô cùng tự tin không chút hoài nghi Bùi Nguyên Ca giả bộ, bởi vì bà không thể ngờ được, Bùi Nguyên Ca lại có thể đầu phục Hoàng đế.

Hoàng Hậu không rõ đây là Thái hậu cho Bùi Nguyên Ca cái ơn, chỉ cho là Thái hậu hết sức tín nhiệm Bùi Nguyên Ca, trong lòng địch ý càng sâu.

“Nếu Thái hậu nương nương nói như vậy, nô tì cũng không che giấu nữa.” Vẻ mặt Hoàng Hậu vô cùng tức giận, có Bùi Nguyên Ca ở đây cũng phải nói chuyện cần nói, “Tối hôm qua Hoàng thượng đã đáp ứng Lý Thế Hải tiếp nhận chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, vốn là lâm triều hôm nay tuyên bố. Ai ngờ, hôm nay lâm triều lại có Ngự Sử buộc tội hắn. Điều này cũng cho thôi, tệ nhất chính là thủ phụ Ôn Cảnh Các mới nhậm chức cũng dâng thư buộc tội, nói Lý Thế Hải phẩm hạnh không đoan chính, bôi nhọ triều đình nên bị cách chức, vĩnh viễn không được trọng dụng. Hắn vừa dâng thư này, rất nhiều quan văn đồng thời làm theo biến buổi triều hôm nay thiếu chút nữa thành thẩm đường của Lý Thế Hải.”

Sắc mặt Thái hậu kịch biến: “Có chuyện này?”

Diệp gia trên triều nhân mạch rộng, nhưng chủ yếu là quan văn, chỗ binh quyền trước nay không sờ tới, lần này khó khăn lắm mới tìm được cơ hội đưa Lý Thế Hải vào vị trí thống lĩnh cấm vệ quân, còn chưa kịp vui mừng đã nghe việc này, trong lòng Thái hậu tức giận mất mác là có thể hiểu được.

“Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì, ngươi hỏi thăm rõ ràng chưa?” Thái hậu không nhịn được hỏi.

Nghe sự tình liên quan đến Lý Thế Hải, Bùi Nguyên Ca cũng không khỏi ngưng thần lắng nghe.

Đích Nữ Vô Song
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đích Nữ Vô Song Truyện Đích Nữ Vô Song Story Chương 117: Cảnh cáo, địch ý của Hoàng Hậu
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...