Đi Trong Sương Mù
Chương 54: C54: Sao có thể xác định người này còn sống
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 54.
Sao có thể xác định người này còn sống?
7 giờ tối, Lâm Tái Xuyên mang theo ánh trăng trở lại Cục Công an thành phố, vào văn phòng bố trí công tác điều tra tiếp theo nhằm vào Phùng Nham Ngũ và Ngô Xương Quảng. Sau đó, anh phát hiện Tín Túc đang lười biếng nằm bò trên bàn làm việc trong phòng anh, một tay giơ di động ra trước mặt, thỉnh thoảng dùng ngón tay chọc chọc màn hình.
Người này thế mà không tan làm đúng giờ.
Tín Túc nhậm chức hơn một tháng, chỉ có tình cờ mấy ngày chăm chỉ tăng ca. Những ngày còn lại, cơ bản vừa đến giờ tan làm, người đã không thấy bóng. Đến muộn nhất, về sớm nhất. Nếu Cục Công an thành phố có công tác thống kê thời gian đi làm, Tín Túc khẳng định không cần bàn cãi là người đứng đầu từ dưới lên.
"Đội trưởng Lâm!"
"Đội trưởng Lâm!"
Cảnh sát trong văn phòng nhìn thấy Lâm Tái Xuyên trở về đều đứng dậy hô một tiếng.
Tín Túc nghe tiếng, cũng chỉ chống tay ngồi dậy, thẳng lưng nhìn về phía Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên cũng nhìn cậu, "Không về nhà à?"
Tín Túc cười khẽ: "Nghe nói bên mọi người giống như xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên muốn ở lại, nghe một chút".
Người này trước giờ luôn thích xem việc vui, không phân biệt địch-ta.
Lâm Tái Xuyên gật đầu nói: "Phùng Nham Ngũ thuê một phòng trong quán bar dưới tầng hầm khách sạn bốn tiếng. Nhưng ông ta chỉ ở trong phòng chưa đầy nửa giờ. Hai giờ chiều đã ngồi xe của một người đàn ông khác rời đi".
"Hai giờ chiều...", Tín Túc nói, "Lúc đó, mọi người vừa mới xác định được vị trí của ông ta nhỉ? Vậy nghĩa là, lúc cảnh sát còn chưa đến, ông ta đã đi rồi".
Lúc ấy, xe của Phùng Nham Ngũ còn đỗ ở bãi đỗ xe quán bar, cảnh sát trông chừng các cửa ra vào, không nhìn thấy ông ta rời đi nên ai cũng nghĩ ông ta vẫn còn ở trong quán bar. Bọn họ canh giữ kín kẽ, không một kẽ hở cả phía trước và sau quán bar suốt hai giờ, cuối cùng lại thành trông không khí.
Tín Túc dựa về phía sau, hai chân vắt chéo: "Vậy thông tin về thân phận của người cùng rời đi với Phùng Nham Ngũ thì sao?"
"Tạm thời còn chưa tra được".
"Căn phòng trong quán bar là do Phùng Nham Ngũ thuê. Người kia không để lại bất kì thông tin gì ở quán bar. Dựa vào biển số xe của chiếc xe van kia, tra được chủ xe là một người phụ nữ, không có liên quan gì đến vụ án này".
Vẻ mặt Tín Túc như suy nghĩ gì đó: "Nghe có vẻ rất cẩn thận. Hẳn là không phải quan hệ khách hàng bình thường hoặc bạn bè đơn giản".
Cậu ngừng một chút, tiếp tục suy luận: "Các hoạt động điều tra, truy vết của chúng ta đều tiến hành bí mật. Theo lý thuyết, Phùng Nham Nghĩ hiện tại hẳn còn chưa biết ông ta đã bị lộ, rất có thể sẽ trở về lấy xe".
"Đúng vậy. Đội trưởng Lâm cũng nghĩ như vậy", Hạ Tranh lúc này nói chen vào, "Chúng tôi đã phái đồng sự theo dõi sát quán bar, văn phòng luật sư, khu dân cư Thịnh Quang. Chỉ cần Phùng Nham Ngũ xuất hiện, sẽ lập tức bắt ông ta đem về điều tra vụ án!"
Tín Túc nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy không bỏ sót gì.
Cảnh sát đã bố trí các "đôi mắt" ở những nơi Phùng Nham Ngũ có khả năng xuất hiện, giờ chỉ cần ôm cây đợi thỏ, chờ ông ta trở về chui đầu vào lưới.
Nhưng, 10 tiếng đồng hồ qua đi, sắc trời từ tối đen rồi lại sáng trở lại, Phùng Nham Ngũ vẫn không hề xuất hiện ở bất kì chỗ nào. Ông ta không trở về lấy xe, không đến văn phòng luật sư; thậm chí, cả đêm không hề về nhà.
Hôm nay, sao trời sáng lấp lánh, bầu trời trong vắt không một gợn mây.
Thành phố Phù Tụ về đêm cực kỳ an tĩnh.
......
Sáng ngày hôm sau, Tín Túc 8 giờ sáng đến Cục Công an thành phố đi làm, nhìn thấy trên mặt các cảnh sát trong văn phòng đều như thể được trang điểm đậm. Chỉ sợ mọi người cả một đêm không ai chợp mắt, quầng thâm dưới mắt một người so với một người càng thâm, giống như một ổ gấu trúc báu vật quốc gia.
Cả văn phòng tràn ngập mùi tinh dầu và cà phê nồng nặc, Tín Túc đi vào lập tức ho sặc sụa.
"Khụ khụ, khụ......"
Cậu ho đến mức mũi đỏ bừng. Tín Túc duỗi tay mở cửa sổ thông gió: "Tình hình của mọi người đây là thế nào?"
Chương Phỉ đưa hai mắt chết lặng nhìn cậu, môi giật giật: "Tín Túc, cậu đến rồi".
Tín Túc nhìn vẻ mặt căng thẳng, u ám của mọi người, nhận ra gì đó, "Thế nào? Tiến triển không thuận lợi à?"
"Đừng nói quán bar, ông ta thậm chí còn không về nhà! Đồng sự canh giữ cả đêm ở hành lang nhà ông ta thế mà đến sợi lông cũng chưa thấy". Hà Tranh cúi đầu, dùng tay dụi mạnh hai mắt, nói đầy vẻ nghi ngờ: "Có khi nào lúc chúng ta truy dấu bị Phùng Nham Ngũ phát hiện cho nên ông ta ve sầu thoát xác chạy mất rồi không?"
Một cảnh sát khác nói: "Không thể nào! Trừ bỏ quán bar cuối cùng, cơ bản, toàn bộ hành trình chúng ta theo dấu trên internet, chưa từng gặp ông ta. Sao Phùng Nham Ngũ có thể phát hiện chúng ta?"
Không ai đoán được hành tung kì lạ của Phùng Nham Ngũ thế này là đang làm gì. Tín Túc nghe xong nhất thời cũng không có manh mối gì, liếc mắt về vị trí nào đó, hỏi: "Đội trưởng Lâm đâu?"
Hạ Tranh nói: "Bên quản lý giao thông nói chiếc xe van biển số kia lần cuối xuất hiện là ở khu phía Bắc thành phố. Đội trưởng Lâm nhận được thông tin, sáng sớm đã mang các đồng sự sang đó".
Tín Túc quét mắt nhìn quanh văn phòng vắng vẻ. Hơn một nửa cảnh sát hình sự của Cục Công an thành phố lúc này còn chưa về.
Truy vết, theo dõi, thăm hỏi điều tra...
Bọn họ trải qua đêm trắng không ngủ ở những nơi khác nhau, muốn lần theo dấu vết để tìm được hình bóng Phùng Nham Ngũ ở phân khu Cẩm Quang diện tích hơn ngàn kilômét vuông này. Có điều, không thu hoạch được gì.
Kỳ thật, đây mới là trạng thái bình thường của công tác điều tra phá án.
Đa phần các manh mối có được sau thời gian dài tìm kiếm, loại bỏ, cuối cùng sàng lọc ra một hai cái là "kíp nổ" có trợ giúp rất nhỏ cho công tác phá án.
Vụ án Hình Chiêu kia có thể được phá trong thời gian ngắn như vậy là vì trong vụ án đó, Tín Túc dùng thân phận "nhà giàu ăn chơi trác táng", đánh bậy đánh bạ tìm được Thành Cẩm Tú, giúp Cục Công an thành phố một ơn lớn.
Nhưng lần này Tín Túc đúng thật là thương nhưng không giúp được gì, chỉ có thể phát huy sở trường của mình trong lĩnh vực thẩm vấn.
Tín Túc ngồi xuống bàn của mình, mở máy vi tính, xem lại một lượt đoạn video giám sát Lâm Tái Xuyên gửi cho cậu, sau đó, nhỏ giọng hỏi Chương Phỉ ngồi trước mặt, "Chị Chương Phỉ, Hà Phương hẳn vẫn đang ở Cục Công an à?"
Sáng hôm qua, sau khi Hà Phương tiếp thu thẩm vấn, cả người giống như gặp phải công kích tinh thần vô cùng nghiêm trọng, trạng thái rõ ràng không tốt lắm. Cục Công an thành phố cũng không dám cứ thế mà đưa cậu về Trung tâm Cải tạo Thiếu niên mà phái chuyên gia trông nom, chăm sóc.
Chương Phỉ: "Còn. Sao vậy?"
Tín Túc nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta một chút."
Chương Phỉ nhìn cậu một giây, sau đó thở dài, nói: "Nghe nói sáng nay Hà Phương vẫn chưa ăn gì. Tình trạng hiện tại của cậu ta... có thể không phù hợp để tiếp thu thẩm vấn lắm".
Tín Túc cong cong đôi mắt: "Tôi sẽ mang bữa sáng cho cậu ta. Lần này tôi sẽ rất ôn hòa. Tôi đảm bảo".
Chương Phỉ vẫn hơi cau mày, không đồng ý lắm.
Hà Phương dù có máu lạnh, ác nghiệt thì vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Sau này, cậu ta còn phải trở lại xã hội để trưởng thành. So với những tội phạm hung hãn tàn bạo dù sao cũng không giống nhau, không thể dùng cách thức thẩm vấn quá khắc nghiệt đối với cậu ta.
Mà Tín Túc tạo thành "tổn thương tinh thần" là thật. Trong thời gian ngắn, tốt nhất là hạn chế để hai người họ tiếp xúc với nhau.
Tín Túc chắp tay trước ngực, đôi mắt phượng tròn xoe vô tội, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn thẳng Chương Phỉ: "Tuyệt đối sẽ không gây rắc rối! Thật sự!"
Chương Phỉ: "........."
Trên thế giới, chỉ sợ không ai có thể chịu được đòn này của Tín Túc. Một lúc lâu sau, cô thỏa hiệp, nói: "Nếu phát hiện tình huống Hà Phương không đúng, nhất định phải lập tức ngừng thẩm vấn. Cậu cũng không muốn đội trưởng Lâm trở về gọi tên cậu phê bình trước cả văn phòng nhỉ?"
Tín Túc: "Được!"
Trước khi vào phòng thẩm vấn, Tín Túc đi mua một phần bữa sáng về, là quán ăn vặt bán hoành thánh gạch cua và bánh bao nhân trứng sữa đối diện Cục Công an.
Hà Phương nhìn thấy người đi vào là Tín Túc, cả người lập tức cứng đờ.
Mặc dù đã qua một ngày, cậu vẫn nhớ rất rõ nỗi sợ hãi mà người thanh niên này mang đến cho cậu.
Tín Túc đặt bữa sáng lên tay Hà Phương, "Ăn đi, không nóng đâu".
"........." Hà Phương không hề tự hỏi mà lập tức cúi đầu ăn, máy móc há mồm, nhai nuốt như thể tính phục tùng mệnh lệnh của người khác đã trở thành phản xạ có điều kiện.
Tín Túc lại rót một cốc nước ấm, đặt vào tay Hà Phương.
Mặc dù cậu không thích đứa trẻ này nhưng cậu đại để có thể đoán được ba năm này, cậu ta đã trải qua những gì. Nói cho cùng, cậu ta chỉ là người bị ép buộc mài mòn hết nhân tính, một con rối gỗ đờ đẫn không có quyền lựa chọn mà thôi.
Vừa đáng giận, lại đáng thương.
Chờ đến khi Hà Phương ăn xong bữa sáng, Tín Túc mới hạ mắt cá chân gác lên đầu gối xuống, nói dịu dàng: "Đừng sợ. Lần này, cậu chỉ cần trả lời tôi một vấn đề là được rồi".
Hà Phương cứng đờ nhìn đối phương.
Tín Túc lấy ra một tấm ảnh chụp, giơ trước mặt Hà Phương – là ảnh cắt từ video giám sát ở quán bar, hình ảnh người đàn ông đi cùng Phùng Nham Ngũ được phóng to, có thể loáng thoáng nhìn ra hình dáng gương mặt ông ta.
Tín Túc hỏi: "Cậu từng gặp người này chưa?"
Vấn đề này, căn bản Hà Phương không cần trả lời. Chỉ nhìn thấy gương mặt người đàn ông kia, cả người cậu run lên, mặt lộ ra biểu cảm cực kỳ sợ hãi. Lúc Hà Phương nhìn thấy ảnh Phùng Nham Ngũ, cậu hoàn toàn không có loại phản ứng này. Người đàn ông trong ảnh chụp lần này không chừng là người từng tự tay "huấn luyện" cậu.
Tín Túc biết Hà Phương sợ hãi khi thấy người này, vì thế vô cùng tốt bụng mà cất ảnh chụp đi. Cậu dừng lại một chút, nói khẽ: "Hà Phương, tôi biết cậu có thể từng trải qua một khoảng thời gian rất không tốt. Bọn họ ép buộc cậu làm rất nhiều việc. Những thủ đoạn đó dần mài mòn nhân tính của cậu, thuần hóa cậu thành một con động vật yếu đuối nhưng nghe lời. Cho nên, có rất nhiều lời, cậu không thể nói ra, cũng không dám mở miệng. Nhưng hiện tại, cảnh sát đã theo dõi bọn họ. Những người đối với cậu là những con quái vật khổng lồ cuối cùng sẽ trải qua quãng đời còn lại trong tù. Mà cậu sẽ một mình trở lại xã hội, một mình đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm".
Cậu rũ mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Một ngày nào đó, cậu cần học được việc tự mình đi ra khỏi bóng ma thời niên thiếu".
Nghe những lời dịu dàng này, Chương Phỉ hơi kinh ngạc, nhìn về phía Tín Túc. Bởi vì Tín Túc chưa bao giờ là "cán bộ thẩm vấn" tốt bụng, lựa theo lòng người. Những người tiếp nhận thẩm vấn của cậu đều có cảm giác nguy hiểm sắc bén như lưỡi dao dính máu. Vậy mà cậu lại thấp giọng dịu dàng an ủi một tội phạm giết người nhỏ tuổi.
Chương Phỉ luôn cảm thấy Tín Túc có ý đồ khác.
Quả nhiên, sau khi Tín Túc tự mình đưa một viên "kẹo" lại cúi người, ngồi xổm trước mặt Hà Phương, hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Cho nên, hiện giờ, cậu có thể thử nói cho tôi biết, người đàn ông kia tên là gì không?"
Hà Phương dùng sức nắm chặt tay vịn ghế dựa, môi run rẩy một lúc lâu, hầu kết không ngừng chuyển động, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
Tín Túc hơi mỉm cười: "Không sao. Vậy để tôi đổi một vấn đề cậu có thể trả lời".
"Giết Ngô Xương Quảng để bịt miệng là Phùng Nham Ngũ bảo cậu làm hay là mệnh lệnh của những người đó?". Ngôn Tình Cổ Đại
Hà Phương dại ra, cúi đầu nhìn Tín Túc, như thể không hiểu những lời này có ý gì. Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi nói ra hai chữ, "Là, Phùng".
"Vì sao Phùng Nham Ngũ sai cậu giết ông ta?"
"Tôi... không biết......"
Hà Phương chỉ là một thanh đao giết người. Công cụ đương nhiên không cần biết tâm tư của người chủ, cũng không xứng để được biết.
Tín Túc đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn thẩm vấn, cầm lên một món đồ, đưa cho Hà Phương, "Một mình ở phòng khách chắc cậu rất nhàm chán. Cầm theo cái này về chơi đi".
Đó là một chiếc máy tính bảng không nối mạng. Bên trong chỉ tải mấy bộ phim hoạt hình bé trai thích xem. Ngoài ra, không còn chức năng gì khác.
Hà Phương ngơ ngác nhìn chằm chằm món đồ chơi trên tay.
Tín Túc khẽ mỉm cười: "Trẻ nhỏ nói thật sẽ được thưởng. Cậu xem, nói ra mấy lời vừa rồi, cũng không ai có thể trừng phạt cậu".
*
* *
Sau khi rời đi vào buổi sáng, cả ngày Lâm Tái Xuyên cũng không trở lại Cục Công an thành phố. Những người liên quan đến vụ án này giống như vô cùng am hiểm việc đi lại ở khu vực "điểm mù" trong tầm nhìn của cảnh sát.
Hà Phương "biến mất" trong bóng đêm trước camera theo dõi. Phùng Nham Ngũ đổi xe rời đi dưới mí mắt cảnh sát, mà chiếc xe van cũ nát được độ khi sau khi đi vào khu vực phía Bắc thành phố cũng không xuất hiện lại, như thể bốc hơi.
Cảnh sát Cục Công an thành phố lúc này đứng trước khả năng bất lợi nhất: Phùng Nham Ngũ biết thân phận bị bại lộ, bỏ trốn cùng đồng bọn.
Cảnh sát giao thông khu vực ngồi trước máy tính, quay đầu nói: "Đội trưởng Lâm, video giám sát bên chúng tôi cho thấy, chiếc xe van từng đi qua ngã tư Văn Hoa lúc 1 giờ 14 phút. Trước mắt còn chưa theo dõi được bọn họ đi từ đường nào ra. Hẳn là ở trong khu vực này. Chúng tôi đã tăng cường lực lượng ở các cổng ra của thành phố. Chỉ cần phát hiện tung tích chiếc xe van này, chúng tôi sẽ lập tức chặn lại".
Cảnh sát giao thông nhanh chóng nhấp chuột, trên màn hình tạo thành một đường cong được đánh dấu bằng các màu sắc khác nhau trên bản đồ: "Hai bên đường này đều có máy theo dõi liên tục. Phạm vi hoạt động của chiếc xe van chỉ có thể trong khu vực này. Một khi vượt rào, sẽ lập tức tiến vào khu vực theo dõi của chúng ta".
Lâm Tái Xuyên nhận giấy tờ, gật đầu nói: "Cảm ơn".
Tăng cường canh phòng nghiêm ngặt ở các trục ra chính, cảnh sát mặc thường phục đẩy mạnh tìm kiếm, thăm dò phạm vi hoạt động của chiếc xe van, không để sót cả các kho hàng chứa đồ cũ nát của những người làm ăn nhỏ lẻ ven đường...
Nhưng kì lạ là, không thu hoạch được gì.
Phùng Nham Ngũ cùng đồng bọn, cả phương tiện giao thông của hai người họ, lặng yên không tiếng động mà biến mất trong một góc bí ẩn của thành phố Phù Tụ.
7 giờ rưỡi tối, văn phòng Cục Công an thành phố.
"Chiếc xe này sau khi đi vào liền không thấy đi ra. Những nơi có thể tìm, chúng tôi đều đã đi tìm, giữa trưa còn không kịp ăn miếng cơm. Thế mà tìm cả buổi trưa, bánh xe cũng không thấy. Rất kì lạ! Bọn họ không thể đào một đường hầm để đi chứ!"
Cảnh sát bên cạnh phỏng đoán: "Không chừng hai người kia lại đổi một chiếc xe. Có thể đã sớm quy hoạch con đường chạy trốn".
Người đàn ông đón Phùng Nham Ngũ có thể là tội phạm bỏ trốn, ý thức chống truy vết rất mạnh, không để lại bất kì dấu vết gì trong phòng quán bar, cắt đuôi cảnh sát truy dấu dọc đường.
Trong văn phòng, vẻ mặt Trịnh Trị Quốc nặng nề: "Phùng Nham Ngũ đã 24 giờ không có tung tích. Hiện tại cũng không quản được có thể rút dây động rừng hay không, tiếp tục tìm kiếm không có mục tiêu như vậy cũng không phải biện pháp. Đội trưởng Lâm, chúng ta vẫn nên công bố lệnh truy nã toàn thành phố đi".
Hạ Tranh gật gật đầu: "Sáng nay, chúng tôi cũng đã thông báo các bến xe, bến tàu, bến tàu cao tốc, sân bay, còn có các đường cao tốc. Phùng Nham Ngũ không ra được. Tôi không tin ông ta có thể bay!"
Phùng Nham Ngũ giống bóng ma ban ngày, nhiều lần biến mất trước mắt cảnh sát khiến công tác điều tra liên quan rơi vào cục diện bế tắc.
Thời gian từng giây, từng phút trôi qua, trên mặt các cảnh sát không giấu được vẻ nôn nóng. Vụ án mạng kéo dài càng lâu, tiến triển điều tra của bọn họ càng bất lợi.
Bên tai truyền đến tiếng nói của các đồng sự, Lâm Tái Xuyên chỉ bình tĩnh nhìn mặt bàn, trầm mặc tự hỏi vụ án này còn có khả năng nào bị bỏ sót không.
Bất kể là người hay xe đều không thể biến mất trong không khí. Hiện tượng nhìn có vẻ kì lạ thật ra chỉ là "thủ thuật che mắt" bên ngoài. Tình hình trước mắt là nhất định xuất hiện khả năng nào đó mà bọn họ không nghĩ tới.
Tín Túc nhìn mọi người muốn bày ra thế trận vây kín khắp nơi, chống cằm nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút. Tôi có một vấn đề".
Kỳ thật, Tín Túc ở văn phòng không nói nhiều lắm. Thông thường, cậu chỉ châm chọc mỉa mai chỉ số thông minh của nghi phạm vài câu, hoặc là nói mấy câu ngọt ngào với các đồng sự trong văn phòng. Mỗi lần cậu ở văn phòng, nói chuyện "chính sự", đều không phải chuyện gì tốt.
Toàn bộ văn phòng im lặng một lúc, sau đó, các cảnh sát đồng loạt quay đầu nhìn cậu.
Giọng Tín Túc bình thản, mang theo vẻ hoài nghi: "Khoảng cách từ lần trước nhìn thấy Phùng Nham Ngũ còn sống đã qua hơn 30 giờ. Cho nên, mọi người vì sao xác định hiện tại, Phùng Nham Ngũ còn sống? Có khả năng: Nguyên nhân chúng ta không tìm thấy ông ta, không phải do cảnh sát bị bại lộ, cũng không phải Phùng Nham Ngũ không muốn về mà là ông ta không về được không?"
Cảnh sát trong văn phòng đều ngẩn người, hoài nghi: "Ý cậu là, Phùng Nham Ngũ đã chết? Vì sao?"
Nghe Tín Túc nói, Lâm Tái Xuyên lập tức cau mày, trong đầu hiện ra một tia sáng, trong nháy máy đó, anh nhận ra một điều.
Đúng vậy, vụ án này vẫn còn một khả năng khác!
Ý tưởng trong đầu Tín Túc như thể Trời sinh không giống với những người khác. Cậu dường như có thói quen luôn dùng góc độ ác độc nhất phỏng đoán ý đồ của mỗi người. Khi một sự việc vừa phát sinh, cậu đã có thể nghĩ đến kết quả xấu nhất.
Ngón tay Tín Túc khẽ dừng trên mặt bàn: "Dựa vào lời khai của Hà Phương, còn có suy luận của chúng ta, Phùng Nham Ngũ và Ngô Xương Quảng tồn tại ân oán cá nhân nào đó. Cho nên, Phùng Nham Ngũ muốn giết Ngô Xương Quảng để bịt miệng, tự ý dùng Hà Phương xử lý. Đây là hành vi cá nhân ông ta. Tổ chức sau lưng có lẽ cơ bản không biết chuyện này. Mà hành động này của Phùng Nham Ngũ rõ ràng không thông minh, đẩy Hà Phương, thậm chí toàn bộ tập đoàn tội phạm của bọn họ ra trước mặt cảnh sát, khiến tổ chức gặp phải nguy hiểm bị cớm theo dõi. Ông ta chính là tạo ra rắc rối lớn cho tổ chức chuyên nghiệp. Có dùng cái chết chuộc tội cũng không đủ. Hơn nữa, một khi Phùng Nham Ngũ sa lưới, rất có khả năng ông ta sẽ khai ra tổ chức. Có thể huấn luyện ra sát thủ thiếu niên như Hà Phương, những người đó hẳn đều là những người tàn nhẫn, độc ác, máu lạnh, vô tình".
Tín Túc hơi nhướn mày, "Cho nên, vì sao mọi người đều cho rằng, người đàn ông kia tới đón Phùng Nham Ngũ mà không phải đến "thanh lý thành viên" của tổ chức?"
Hết chương 54
Đến chương 55
Đi Trong Sương Mù