Dị Thế Tà Quân

Chương 961: Không tới

: ursawarrious

- Nhược điểm? Vậy nhược điểm của hắn là gì?

- Nhược điểm của Mặc Quân Dạ kia, kỳ thực cũng đều giống các ngươi, bệnh chung của thiếu niên nhân, rất dễ bị kích động a.

Chiến Thanh Phong cười cười, nhướng mày nói:

- Sở dĩ dễ kích động, đều do tâm khí cao ngạo! Mà người như vậy sẽ không cho phép mình không đánh mà lui. Cho nên ta phán đoán dù hôm nay hắn biết gặp khó, hắn cũng sẽ đến phó ước!

- Ngay cả khi biết rõ có thể chịu nhục, cho dù đầu rơi máu chảy, chật vật tới cực điểm, hắn cũng không bao giờ lùi bước!

Chiến Thanh Phong mỉm cười nhìn mọi người:

- Nến hắn thật sự đến, ngàn vạn lần đừng kêu hắn ngu xuẩn, bởi vì, có can đảm đối mặt với hết thảy, chính là phẩm chất quan trọng nhất nếu muốn trở thành một đời tuyệt thế cường giả! Nhất là hiện tại, cho dù đám lão gia của chúng ta cũng không nắm chắc có dám ra tay với hắn hay không, chính hắn cũng biết như vậy, nếu đã không có nguy hiểm thực chất, dù sao không dám đến? Nhưng nến hắn dám đến đây, sỉ nhục ngày hôm nay chỉ sợ sẽ khiến hắn cả đời khó quên, cả đời này chỉ sợ là không dám ngẩng mặt làm người! Chúng ta thực hiện việc này, ngay cả ta là bố trí, suy ngẫm một chút cũng phải rung mảnh, chẳng lẽ hắn lại có thể can đảm tiến đến thừa nhận tất cả chuyện này?

Chiến Ngọc Thụ mờ mịt nhìn vào đội hình phô trương ở bên cạnh, hơi cân nhắc một chú rồi nói:

- Đương nhiên! Nếu hôm nay hắn không đến, như vậy sau này cũng không đáng để chúng ta đề phòng nữa! Bởi vì đấy chính là hạng người chưa đánh đã chạy! Đối với người thường thì không phải là chuyện gì to tát, nhưng đối với một kẻ tu luyện giả lấy cực hạn làm mục tiêu, nhất định sẽ để lại tâm ma vinh viễn! Mỗi lần gặp khiêu chiến chỉ sợ sẽ đều nhớ lại!

- Nếu hắn đến đây, bất quá cũng chỉ phải chịu nhục nhã nhât thời, hơn nữa không chừng còn biến thành động lực thúc đẩy hắn khổ tu, nhưng nếu là lùi bước, có lẽ chuyện này sẽ trở thành chuyện nhục nhã mà cả đời hắn khó thể rưa sạch! Cả đời, không quên!

Chiến Thanh Phong bình tĩnh nói:

- Cho nên, hắn nhất đinh sẽ đến! Không thể không đến.

- Bởi vậy, đổ cục giữa ta và Miêu cô nương, lúc này vẫn chưa phải là chân chính bắt đầu! Tự nhiên cũng không liên quan đến việc đạt được danh ngạch hay không.

Chiến Thanh Phong mỉm cười nói:

- Các ngươi cần giữ vững tinh thần, hôm nay chúng ta sẽ phải cùng một vị có linh thể chất kỳ ảo hiếm có giao thủ. Mặc kệ là thắng hay bại, nhưng tuyệt đối sẽ là một hồi ức đặc sắc.


- Không sai, được chứng kiến một vị không linh thể chất bị hành hạ đếm thảm thương quả là một mĩ cảnh.

Chiến Ngọc Thụ cười to.

- Vị tất! Hôm nay trước khi đi, gia gia đã từng nói qua: kẻ có được không linh thể chất tới lúc này trên thế gian đều là thiên tài trong thiên tài! Mặc kệ là làm gì hay học cái gì, đều phi thường nhanh! Cho nên, gia gia nói cho ta biết một chuyện.

Đám thiếu niên nháy đều ngưng thở chờ đợi.

- Câu nói này chính là: bất luận trên người kẻ này phát sinh sự tình gì, các ngươi cũng đừng kinh ngạc! Bởi vì…hắn là người có được không linh thể chất! Nếu làm ra sự việc không khiến kẻ khácc giật mình mới là chuyện tình đáng kinh ngạc!

Chiến Thanh Phong nói:

- Vị Mặc công tử kia tuyệt đối sẽ là một đối thủ cường đại!

Các ngươi vạn lần không được xem thường!

- Đại ca nếu tiểu tử đó thực sự qua cửa, cái kia……chẳng lẽ huynh định nhường cho hắn?

Chiến Ngọc Thụ dè dặt hỏi.

- Nhường! Sao lại không? Bất quá chỉ là một cái danh ngạch mà thôi, chẳng lẽ chúng ta thực sự để ý hay sao?

Chiến Thanh Phong hừ một tiếng nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, nói là làm! Thua phải chịu, làm người phải giữ chữ tín, chúng ta sao có thể nói không giữ lời, nếu không làm sao có thể sống được trong trời đất này?

- Nhưng…nha đầu kia, nếu thực sự tiến nhập vào Linh Dược viên… vạn nhất trờ thành chủ dược viên…. Vậy…… ta lại càng không có hi vọng a.

Chiến Ngọc Thụ nhìn đại ca mình khẩn cầu:


- Đại ca, danh ngạch trân quý như vậy, huynh để cho ngoại nhân không bằng trực tiếp tặng cho đệ đệ ta đi…Hoặc là chúng ta kiếm đại một lí do thoái thác cái đổ ước ban đầu kia không được sao. Hà tất phải như thế? Danh ngạch trong yếu như vậy, huynh sao lại lấu ra làm vật cá cược cho cái đổ ước vớ vẩn này, cái này cũng quá hoang phí đi!

- Ngươi thúi lắm! Đổ ước này sao lại là vớ vẩn?

Chiến Thanh Phong cả giận nói:

- Chẳng lẽ ngươi chắc chắn rằng ta sẽ thua sao?

Nói xong, hắn thở dài một hơi nói:

- Trong mắt ngươi chỉ có mĩ sắc, mà không thấy chuyện khác. Ngươi nha ngươi nah… khi nào mới biết lo đến đại cục, chân chính trưởng thành đây.

- Đại cục?

Chiến Ngọc Thụ nghi vấn nói.

- Hiện giờ, hậu bối Miêu gia tuy đã có xu hướng suy thoái, nhưng các cao thủ thế hệ trước, Miêu gia như cũ vấn chiếm tương đối trong Huyễn phủ.

Chiến Thanh Phong âm trầm nói:

- Những người này chẳng những có thực lực kinh người, lại vô cùng nhẫn nại.

Chiến Ngọc Thụ cười ha hả. Hắn cũng phải bội phục ngôn từ của đại ca, rõ ràng chửi đám người kia là những lão bất tử, lại hết lần này đến lần khác nói người ta nhẫn nại.

Cái này quả thực là thóa mạ người mà không thô tục a.

- Nói chuyện đến lúc này, thắng thua tuy rằng chưa biết. Nhưng tỉ lệ chiến thắng của bọn hắn cực cao, chí ít cũng có chín thành!

Ngón tay của Chiến Thanh Phong mở ra, cong một đầu ngón tay lên, còn chín ngón tay còn lại thẳng tắp về phía trước, cứ như vậy nhìn ngón tay trắng nõ của mình chậm rãi nói:

- Nhưng nếu là hắn không đến, cũng là tương đương với chuyện tỷ thí kia không có. Tự nhiên là đánh cuộc không thành!


- Thì ra là thế, đại ca hành sự thận trong, quả thực vô cùng cao minh! Tiểu đệ vạn phần bội phục!

Chiến Ngọc Thụ tỉnh ngộ.

Vừa vặn đúng lúc này,ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, sau đó ngay lập tức yên tĩnh trở lại. Thanh âm lấy lòng chợt vang lên:

- Thì ra là Tiểu Miêu muội muội đại giá quang lâm, mau mời vào!

Thanh âm của Miêu Tiểu Miêu truyền đến:

- Không cần khách khí, để tự ta vào.

Ngay sau đó là một làn hương thanh nhã truyền vào bên trong, Miêu Tiểu Miêu dáng người yểu điệu chậm rãi bước vào đại sảnh, vừa nhìn thấy bộ dạng nơi này, không khỏi buồn cười nói:

- Tại sao phải khua chiêng gióng chống như vậy? Quả thực không khỏi có chút chuyện bé xé ra to chứ? Cho dù là đổ ước kia, cũng không cần làm cho mọi người tổn hao tâm huyết như vậy chứ!

- Cùng với kẻ có được không linh thể chất vạn năm khó gặp giao đâu, tự nhiên là muốn lựa cho một tràng đấu tốt nhất! Tin tưởng bất luận người nào đều sẽ cẩn thận như vậy.

Chiến Thanh Phong ôn hòa cười nói:

- Mặc kệ kết quả của đổ cục này là thua hay thắng, đây chính là cơ hội hiếm có có thể được giao thủ cùng người có được không linh thể chất! Qua vạn năm, cũng chỉ có hai người có được thể chất này mà thôi… Tiểu Miêu muội muội, vị thiên tài không linh thể chất đang ở đâu? Nghe nói lúc trước không phải đang ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm với muội hay sao? Không phải không dám tới chứ?

- Chiến huynh đoán cũng gần đúng rồi đó, nghe được tin các ngươi bày ra trận thế hoan nghênh lớn như vậy, làm cho người kia sợ tới mực trực tiếp không dám tơi đây. Vừa rồi ta cơ hồ phải cứng rắn dẫn theo hắn đến, chỉ là tiểu từ này sống chết không theo, kiên trì phải về nhà ngủ, hắn không đến, ta lại không dám a, dù sao nơi này nghi thức hoan nghênh như vậy, thực khiến ta cảm thấy hứng thú.

Nói xong, vươn tay chỉ bốn phía trong đại sảnh, mỉm cười nói.

Hành động này hiển nhiên có ý chính là các ngươi chuẩn bị một hồi vô ích, coi như chuẩn bị vô số thủ đoạn, nhưng không có đối tượng thực thi, còn ý nghĩa gì sao?

- không tới.


Mặc dù mọi người đang suy đoán xem vị có được không linh thể chất kia có hay không bởi nhận lực tụ tập nơi này thế lực quá mức không lồ mà sợ đến mức không dám tới, thậm chí trong lòng mọi người đều đã có câu trả lời, thành thật mà nói, hôm nay phô trương như vậy, nghẫm từ mình mà ra, nếu đổi thành bản thân mình chắc chắn cũng sẽ không đến, quả thực rất hung hiểm a! Nhưng lúc này khi nghe được Miêu Tiểu Miêu chính thức xác nhận tinh tức này, mọi người cũng không nhịn được mà bức xúc

- Khốn nạn! Tên hỗn đản này! Lại có thể không tới, hắn rốt cục có phải là nam nhân hay không.

Trong mắt Chiến Ngọc Thụ lệ quang chợt lóe, âm u nói:

- Chúng ta nhiều ngươi như vậy ở chỗ này chờ hắn, hắn không hợp ý là không tới, hắn cho rằng chúng ta là gì? Là đối tượng mặc cho hắn đùa bỡn sao?

Những lời này của Chiến Ngọc Thụ, lập tức khơi dậy oán hận chung của mọi người! Cho dù bọn hắn đều hiểu rõ thế cục trước mắt, thậm chí trong lòng hoàn toàn có thể lý giải được lựa chọn của Mặc Quân Dạ, nhưng nhân sinh vốn là như thế, bản thân có thể hí lộng người khác, nhưng đến khi mình bị người khác hí lộng, vô luận lập trường thế nào, đều bị vứt lên chín tầng mây.

- Không thể như thế được! Tên Mặc Quân Dạ chết tiệt này tự phụ có được không linh thể chất, lại có thể không đem mấy người chúng ta để ở trong mắt! Việc hắn sỉ nhục ta ngày hôm nay, cả đời ta sẽ không quên, quyết không thể dễ dàng tha cho hắn!

Một tên thiếu niên lục y nói:

- Coi như hắn hơn người có được không linh thể chất thì sao? Bằng thứ rác rưởi như thắn, cho dù tư chất suất xắc như thế nào, nhưng thủy chung trụ cột quá yếu, trong vòng trăm năm hắn quyết không cản nổi chúng ta! Nói cách khác, chúng ta có ít nhất một trăm này để có thể chà đạp hắn.

Một tên thiếu niên áo trắng, phe phẩy cây quạt, ngâm nga hai tiếng, cười như không cười nói:

- Coi như hắn có được không linh thể chất, nhưng trong vòng một trăm năm này, hắn cũng sẽ phải sống cuộc đời một ngày dài tựa một năm, từng giây từng phút đều phải thận trọng! Hết một trăm năm sau, mọi người ở đây đều đã có được địa vị, hắn coi như muốn trả thù, cũng phải cân nhắc nặng nhẹ, coi như hắn có can đảm liều lĩnh trả thù, cũng không có thế lực chịu ủng hộ hắn! Mặc Quân Dạ này, coi như có thể tránh hôm nay, ngày mai, từ nay trở đi, chẳng lẽ vĩnh viến trốn như vậy sao? Sự việc ngày hôm nay thực sự đã đắc tội với toàn bộ thanh niên tài tuấn trong huyễn phủ, có thể nói là vô cùng ngu xuẩn a!

Chiến Thanh Phong cúi đầu, hơi nhíu này, lẩm bẩm:

- Hắn sao lại không đến? Không có lý nào a, hắn sao lại có thể không đến đây? Chuyện này quả thực kì quá… Chẳng lẽ, hắn không sợ gieo xuống tâm ma, sau này tu hành có thể bị cắn trả? Cái này quả thực không thể lí giải a, chẳng lẽ hắn không có tâm háo thắng sao?

Bình thường mà nói, phán đoán của Chiến Thanh Phong không sai chút nào, tu vi bình thường, Mặc quân dạ bởi vì run sợ mà không dám tới, thực sự sẽ gieo xuống tâm ma, ngay cả khi có không linh thể chất làm trụ cột, tiến cảnh trong đời tất nhiên sẽ gặp rất nhiều chông gai vô cùng gian nan.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Dị Thế Tà Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân Truyện Dị Thế Tà Quân Story Chương 961: Không tới
9.5/10 từ 42 lượt.
loading...