Dị Thế Tà Quân
Chương 767: Không chết không thôi
Miêu Vô Cực nét mặt bình tĩnh, ánh mắt như điện, lăng không trong màn đêm đen, giọng đả kích nói:
- Mai Tôn Giả, chẳng lẽ ngươi thật không hiểu nguyên do bên trong? Ta sở dĩ ra tay với Đông Phương Vấn Tâm chính là muốn dụ ngươi ra mặt. Hiện giờ ngươi nếu đã ra rồi thì nàng ta tự nhiên sẽ không có việc gì. Ngươi cũng không cần ở đây châm chọc, chẳng lẽ ngươi cho là bằng ba người chúng ta còn có thể bị lời nói của ngươi chọc giận sao? Coi như ngươi có thể chọc giận chúng ta đi, rồi ngươi có thể làm được gì nữa?
- Dụ ta đi ra? Chỉ sợ không phải chỉ có như vậy?
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cần là dụ ta ra tay công kích bọn ngươi trước, đây mới là ý muốn chính của các ngươi. Chỉ cần ta ra tay trước các ngươi liền có lý do để bỏ qua minh ước khi xưa, hợp lực giết ta ngay chỗ này, có đúng không? Việc bịt tay trộm chuông như vậy thật khiến cho người ta chê cười. Chẳng qua, ta vẫn còn một câu muốn hỏi, Thiên Phạt rốt cuộc trở thành cái gai trong mắt Tam Đại Thánh Địa các ngươi từ khi nào? Như thể không thuận theo thì không buông tha? Ngươi lần trước tính kế, hiện giờ lại có tam đại Thánh Giả cùng nhau bố trí cạm bẫy giết người này. Ba vị nếu đã tự hạ thấp thân phận mình, bố trí cạm bẫy này thì hãy nói cho ta biết lý do chính đi.
Miêu Vô Cực hai mắt hơi nhíu lại, vẻ mặt bất động lạnh nhạt nói
- Tốt, Mai Tôn Giả nếu đã hỏi, bản tôn phá lệ sẽ nói cho ngươi biết. Quả thật Thiên Phạt từ xưa tới này chưa từng làm sai chuyện gì. Nhưng sai cũng bởi vì Thiên Phạt.
Hắn nói những lời này rất mâu thuẫn nhưng Mai Tuyết Yên lại hiểu rõ từng chữ một.
Nàng cười thảm, thê lương nói:
- Không sai Thiên Phạt không có sai nhưng sai bởi vì Thiên Phạt. Miêu Vô Cực ngươi nói những lời này có thể đại biểu cho Tam Đại Thánh Địa không?
Thiên Phạt không có làm sai nhưng sai cũng bởi vì Thiên Phạt. Những lời này làm cho Mai Tuyết Yên tâm lạnh như băng. Sai chính là Thiên Phạt, là huyền thú, không phải là nhân loại. Hàm ý này biểu hiện rõ ràng trong câu nói vừa rồi.
Miêu Vô Cực trầm ngâm một hồi mới nói
- Mai Tôn Giả, ta kính ngươi là một đời bá chủ, ngươi đã hỏi, ta vì không muốn làm cho ngươi chết không minh bạch nên mới phá lệ nói ra. Hiện giờ ngươi đã là kẻ sắp chết, cần gì phải hùng hổ doạ người như thế?
Đối với câu hỏi sắc bén của Mai Tuyết Yên, Miêu Vô Cực không thể trả lời, cho dù biết cũng không dám trả lời.
Hắn biết nếu trả lời thẳng thắn thì sẽ mang đến biến đổi lớn kinh thiên thế nào. Loại hậu quả này, nhất là trong hoàn cảnh không sáng tỏ như hiện tại, cho dù là vị Thánh Giả Miêu Vô Cực này cũng không gánh nổi. Huống chi, hắn cũng không có tư cách nói mình có thể đại biểu cho Tam Đại Thánh Địa.
Ma Đao Thánh Giả Vũ Thiên Hồn đang vẫn đứng một bên, thản nhiên nói
- Đương nhiên, Mai Tôn Giả nếu không dám đánh một trận vậy thì hãy lui về bên trong Thiên Phạt Sâm Lâm, ta cũng chỉ cần đem Đông Phương Vấn Tâm đi, chờ Quân Mạc Tà đến gặp mặt.
Ánh mắt hắn thâm thúy như xuyên phá bầu trời đêm, nhìn chăm chú trên người Mai Tuyết Yên, nói
- Ngươi yên tâm, đối với Đông Phương Vấn Tâm, chúng ta vẫn còn thương hại cho một nữ nhân bình thường đã mất trượng phu. Nàng ta nhất định có thể sống tốt. Chỉ sợ là sau khi Quân Mạc Tà chết, nàng ta vẫn như cũ có thể sống đến trăm tuổi.
Lời nói thật cay độc, sắc bén, hắn chính là sợ Mai Tuyết Yên không ứng chiến, nên mới khích tướng
- Đánh? Có gì mà không dám?
Mai Tuyết Yên sắc mặt kiên quyết, ngay cả Đông Phương Vấn Tâm không xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không thể để cho địch nhân ở trước mặt mình mang mẫu thân Quân Mạc Tà đi, cũng chính là bắt mẹ chồng của mình đem đi.
Nếu là như vậy, Mai Tuyết Yên sao còn thể diện ở lại Quân gia? Tam Đại Thánh Địa dùng chiêu thức này đúng là trúng ngay mệnh môn của Mai Tuyết Yên. Không thể không đánh. Nhất định phải đánh một trận. Nhưng là một trận chiến mười phần chết cả mười.
- Ta đi cùng với các ngươi.
Hai câu nói một câu xuất phát từ miệng Mai Tuyết Yên, một câu khác lại đi ra từ trong miệng Đông Phương Vấn Tâm. Chẳng biết lúc nào, Đông Phương Vấn Tâm thân thể phong phanh, xuất hiện ở bờ tường tiểu viện. Ánh mắt kiên quyết nhìn tam đại Thánh Giả, rồi chuyển sang Mai Tuyết Yên, biểu lộ sự hài lòng, êm ái nói:
- Tuyết Yên nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi đi xuống trước đi; Nếu Mạc Tà trở về nói cho hắn biết, ta chưa bao giờ cảm thấy thanh thản như lúc này. Đúng vậy.
Mai Tuyết Yên trong lòng chấn động, trong nháy mắt liền cảm thấy được ý định tự sát của Đông Phương Vấn Tâm, liền không quản lớn tiếng quát:
- Thiên Tầm! Đem phu nhân dẫn đi, bảo hộ cho tốt.
Đông Phương Vấn Tâm thà rằng chính mình chịu chết cũng không muốn Mai Tuyết Yên vì mình bị thương tổn. Nhưng Mai Tuyết Yên sao lại không biết điều đó. Nàng thà rằng chính mình chết đi, cũng không chịu để cho mẫu thân Quân Mạc Tà bị bất cứ tổn thương gì. Bởi vì đây cũng chính là mẫu thân của mình.
Một thân lục y, Xà Vương Thiên Tầm, nghe tiếng bước ra. Bóng người chợt lóe lên rồi ôm lấy Đông Phương Vấn Tâm, sau đó liếc nhìn Mai Tuyết Yên thật lâu, quay đầu lao xuống bờ tường, nhanh chóng biến mấy trong bóng đêm. Trên bầu trời, đông nghìn nghịt huyền phi hành, vô thanh vô tức lao lên. Từng ánh mắt hung hãn như điện lóe lên.
Nhưng ở nơi xa, sáu bóng người cũng đồng thời bay lên, phát ra khí thế diệt thiên cao vời vợi, xuất hiện trong không trung. Lạnh lùng nhìn chăm chú vào động tĩnh bên mình. Mai Tuyết Yên thống khổ cắn môi. Vì cái gì nơi này không phải là Thiên Phạt sâm lâm.
Nàng rất muốn, rất muốn vung tay lên, ra lệnh mấy ngàn huyền thú đồng thời ra tay. Cùng nhau đối phó địch nhân. Nhưng nếu như vậy thì tổn thất thật sự rất lớn. Hơn nữa, coi như miễn cưỡng có thể bức lui chín vị Thánh Giả nhưng cũng không thể lưu lại bất cứ người nào trong bọn hắn, thậm chí làm bị thương cũng không được. Một khi như vậy, Quân gia xem như xong rồi.
- Mai Tôn Giả quả nhiên không hổ là nữ trung hào kiệt. Nhưng Miêu mỗ thù một kiếm này phải báo. Mời.
Miêu Vô Cực trong mắt xuất ra hàn quang vô tận, cả người chậm rãi bay tới. Chỉ một câu này, hắn đã đem lí do của trận chiến quy kết cho nhát kiếm vừa rồi của Mai Tuyết Yên. Một trận chiến này, lại có thể biến thành ân oán cá nhân, một trận chiến này, cũng không liên quan tới Tam Đại Thánh Địa, cũng không liên quan tới Thiên Phạt. Nhưng lại không hề nói tới, một kiếm này là bởi vì hắn muốn cướp đi mẫu thẫn của người ta.
Mai Tuyết Yên không đáp lời, cổ tay rung lên, thanh thần kiếm trong suốt như dòng nước liền nằm gọn trong tay. Dáng người yểu điệu, không gió mà bay, chậm rãi hướng không trung bay lên. Nàng đã không thể không đánh, không thể không chiến?
- Lão Đại! Mọi người chúng ta cùng tiến lên, xé nát mấy tên cẩu tạp chủng này. Hắn hướng người khiêu chiến chẳng khác nào hướng Thiên Phạt hung thú khiêu chiến.
Hạc Trùng Tiêu hóa thân hình hạc lăng không bay tới. Phía dưới Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa đám người gào rít vang trời như tia chớp lao lên hướng về hai vị Thánh Giả công kích.
Hạc Trùng Tiêu nói không sai, Miêu Vô Cực là không đủ tư cách đại biểu Tam Đại Thánh Địa, nhưng Mai Tuyết Yên lại có thể đại biểu Thiên Phạt hung thú, húng thú có thể dựa vào điểm này mà tham dự trận chiến là điều đương nhiên.
- Lui về nhanh.
Mai Tuyết Yên quát to.
Ma Đao Thánh Giả Vũ Thiên Hồn cười lạnh một tiếng, thân mình đang ở giữa không trung xuất ra bảy tám cái tàn ảnh, nháy mắt xuất hiện phía trước Hạc Trùng Tiêu. Hạc Trùng Tiêu hai mắt đỏ ngầu, cuồng mãnh lao xuống.
Oanh. Hạc Trùng Tiêu thân thể khổng lồ lăng không lộn mấy vòng văng ra ngoài bốn mươi, năm mươi thước. Lông chim trên người tung bay, rơi lất phấp.
Yêu Kiếm Thánh Giả Thẩm Thanh Vân cũng toàn lực hạ xuống, phân biệt chống lại Hùng Khai Sơn Hồ Liệt Địa cùng đám người còn lại. Kiếm quang như yêu mỵ chợt lóe. Đám người Hùng Khai Sơn dùng toàn lực oanh kích lên người hắn nhưng hắn vẫn lù lù bất động, nhưng tam đại thú vương trên mặt lại đỏ lựng, phun ra từng ngụm máu tươi.
- Mọi người dừng tay.
Mai Tuyết Yên lớn tiếng gào to.
Thẩm Thanh Vân thu kiếm lui về phía sau thản nhiên nói
- Ta cũng không muốn giết bọn hắn ngươi có thể yên tâm. Giết bọn hắn với ta mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng bản tôn lại nghĩ thắng vậy cũng không hay ho gì. Thẩm Thanh Vân ta không cần làm chuyện cỏn con như vậy.
- Tất cả mọi người, toàn bộ lui ra, nếu kẻ nào còn chần chừ không lùi lại, Mai Tuyết Yên ta liền lập tức tự sát tại chỗ này.
Mai Tuyết Yên, mái tóc đen nhánh bay phất phơ trong gió, lăng không lớn tiếng quát. Đám người Hùng Khai Sơn rơi trên mặt đất, đang lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống lại đột nhiên nghe thấy Mai Tuyết Yên lớn tiếng ra lệnh, không khỏi chấn động cả người, phẫn nộ kêu lên:
- Đại tỷ Chuyện này...
- Lui! Tất cả mọi người lui ra.
Mai Tuyết Yên trong mắt bình tĩnh quát lên. Đám người Hùng Khai Sơn đột nhiên cùng nhau quỳ xuống, thảm thiết nói:
- Lão Đại, chúng ta…
- Lui ra.
Mai Tuyết Yên lần thứ ba quát lên, trong ánh mắt lộ ra tình cảm thân thiết, chậm rãi nói:
- Các huynh đệ ta nhờ các người bảo vệ tốt người nhà của ta. Đừng để bọn họ bị tổn thương.
Nói xong thân thể của nàng ở giữa không trung gập lại, như Lăng Ba tiên tử lăng không phi độ, ở trong bóng đêm vẽ ra một đạo ánh sáng thê lương diễm lệ, biến mất nơi phương xa.
Hạc Trùng Tiêu trong miệng phun ra máu tươi, từ không trung bay trở về, bi phẫn quát:
- Tất cả mọi người lui về. Đừng để tâm ý đại tỷ một phen trôi theo dòng nước. Chờ ngày chúng ta sẽ báo đại thù này.
Toàn bộ huyền thú đều không nói gì, chỉ lẳng lặng quỳ trên mặt đất si ngốc nhìn thân ảnh màu trắng giữa không trung chậm rãi biến mất ở phương xa. Ba vị Thánh Giả đồng thời biến mất, phương xa lục đại thân ảnh cũng không biết khi nào đã bặt vô âm tín.
Hùng Khai Sơn đám người rơi nước mắt, bi phẫn tới cực điểm, khí thế ngập tràn trời cao.
Đây cũng là cảm giác toàn thân vô lực.
Bọn hắn chỉ hận vì sao tu vi thấp kém như thế. Tại thời khắc mấu chốt lại giúp không giúp được gì, ngược lại còn trở thành vướng bận cho lão Đại.
- Tam Đại Thánh Địa! Từ nay về sau chúng ta Thiên Phạt hung thú thề cùng bọn ngươi không chết không thôi.
Hạc Trùng Tiêu ánh mắt đỏ bừng, mắt thấy không còn người nào trên bầu trời, máu ở khóe miệng vẫn không ngừng chảy xuống trên mặt đất tạo thành một bãi lớn nhưng một cái nháy mắt cũng không có. Không chết không thôi. Đám người Hùng Khai Sơn mặc dù không có đem bốn chữ nói ra miệng nhưng đã khắc sâu trong lòng. Mai Tuyết Yên trước khi bay đi, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, chỉ còn lại một vẻ lạnh lùng.
Phía sau Miêu Vô Cực thản nhiên nhìn thân ảnh của nàng, trong ánh mắt toát ra sát khí dày đặc: chín vị tôn giả, sáu trăm cao thủ, huyết hải thâm cừu này, rốt cục đêm nay có thể đòi được khoản nợ máu này rồi? Rốt cục đêm nay có thể đem một đời thú hoàng Chí Tôn dồn vào tuyệt cảnh, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tôn Giả không hoàn thành trách nhiệm, liền để thánh giả hoàn thành, cũng xem như là thỏa mãn tâm nguyện của những người đã chết. Mặc dù phải phá lệ đại khai sát giới thì còn cách nào đây? Ở phía sau hắn, sáu vị thánh giả cũng hiện vẻ thoải mái trên mặt.
Tuy rằng trong lòng ít nhiều có chút hổ thẹn nhưng hai mục tiêu là Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên này, trong đêm nay có thể giải quyết xong một cái.
Những người trong cuộc thân pháp thần tốc, chỉ trong chốc lát liền ra khỏi thành. Mai Tuyết Yên thét dài một tiếng, cầm kiếm đứng yên, thản nhiên nói
- Đến đây đi. Các ngươi cùng lên đi.
Miêu Vô Cực mỉm cười
- Là dụng ý gì, mọi người liên thủ. Miêu mỗ một người cũng đủ rồi.
Trong tiếng cười lớn, thân mình đột nhiên cấp tốc xoay tròn, hóa thành một đoàn hư ảnh, trong nháy mắt hướng thẳng lên không trung, đột nhiên bốn phương tám hướng đều có cơn lốc nổi lên hướng về Mai Tuyết Yên đánh úp lại.
Mai Tuyết Yên thân mình cũng vừa động. Kiếm quang sắc bén như mưa rơi quét ra. Trong phút chốc kiếm khí bay đầy trời, hoa rụng khắp nơi, cả khu vực chiến đấu tràn ngập một bầu không khí quái dị tới cực điểm: hạ cuồng bạo, thu thơm ngát, đông lạnh giá, xuân ấm áp. Chính là Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm.
Đây là tuyệt học hắn dạy cho ta, là tuyết thế kiếm pháp của hai người chúng ta. Mai Tuyết Yên vận dụng bộ kiếm pháp tuyệt thế như mây trôi nước chảy, ngăn cản tấn công địch nhân như giống như mưa rền, gió rít, trong lòng lộ vẻ bình tĩnh, thỏa mãn vô hạn. Cho dù ở chiến trường tràn ngập sát khí bực này, lòng nàng vẫn trần ngập nhu tình, ý đẹp.
Mai Tuyết Yên thân hình phất phơ, trên mặt lộ vẻ thoải mái không màng danh lợi, thân hình phất phơ trong gió, áo trắng như tuyết, chợt nam, chợt bắc, chợt trước, chợt sau, lát thì xuất hiện ở nam bắc, rồi tây đông. Chỉ dựa vào bộ kiếm pháp này với thực lực Tôn giả cấp 4 vẫn có thể cùng Thánh Giả cấp bậc đánh ngang tay, không một chút hạ phong.
Ở một bên xem cuộc chiến, tám vị Thánh Giả trên mặt đểu lộ ra thần sắc kinh ngạc dị thường.
Thực lực sai biệt, vốn là không thể dùng bất cứ thứ gì để bù đắp chênh lệch. Đây cũng là lệ thường từ xưa tới nay. Nhưng lệ thường này hôm nay lại bị Mai Tuyết Yên phá vỡ. Hết thảy đều bởi vì trong tay nàng có một bộ kiếm pháp thần diệu.
Miêu Vô Cực đánh lâu không thắng, cảm thấy mất mặt, hừng hực giận dữ, hét to một tiếng. Đột nhiên hư ảnh hoàn toàn biến mất, thân thể hắn trở nên thẳng tắp, bay lên thẳng lên trời ước chừng cao năm mươi trượng. Sau đó đầu chúc xuống, hữu chưởng đẩy ra, một đạo kình phong cuồng mãnh trong bàn tay hắn phát ra hóa thành một chưởng thật lớn như cái cối xay đánh xuống. Bão táp nổi lên, sấm vang chớp giật.
Hắn cũng tự biết khó có thể chiến thắng Mai Tuyết Yên bằng võ công nên dùng huyền công, thân thể cường hãn của Thánh Giả, lấy mạnh khắc yếu.
Mai Tuyết Yên định lắc mình tránh thế công hiện tại nhưng không ngờ một kích này của đối phương đã phong tỏa không gian chung quanh, muốn động đậy cũng không thể được. Ngay cả trong không gian này, không khí cũng bị ép ra ngoài, một chút cũng không có. Đây là Thiên Địa Tù Lung? Thánh Giả cấp một sử dụng Thiên Địa Tù Lung sao?
Mai Tuyết Yên đứng yên, tóc dài bay phất phới trong cuồng phong, bão táp. Giờ khắc này, trên mặt của nàng chỉ có sự bình tĩnh, một cái bình ngọc nho nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, vô thanh vô tức nổ ra, ba khỏa đan dược vàng óng, nhấp nháy kim quang yêu dị, mang theo lực lượng khủng khiếp xuất hiện trước mặt nàng, trôi nổi trong hư không.
Mai Tuyết Yên sắc mặt không đổi, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng, nhu tình cùng tuyệt vọng. Nhưng nàng không chút do dự, mở miệng đem ba khỏa đan nuốt xuống hoàn toàn. Sau đó, nàng liền nhắm mắt lại. Thánh Vương đan.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Dị Thế Tà Quân
- Mai Tôn Giả, chẳng lẽ ngươi thật không hiểu nguyên do bên trong? Ta sở dĩ ra tay với Đông Phương Vấn Tâm chính là muốn dụ ngươi ra mặt. Hiện giờ ngươi nếu đã ra rồi thì nàng ta tự nhiên sẽ không có việc gì. Ngươi cũng không cần ở đây châm chọc, chẳng lẽ ngươi cho là bằng ba người chúng ta còn có thể bị lời nói của ngươi chọc giận sao? Coi như ngươi có thể chọc giận chúng ta đi, rồi ngươi có thể làm được gì nữa?
- Dụ ta đi ra? Chỉ sợ không phải chỉ có như vậy?
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cần là dụ ta ra tay công kích bọn ngươi trước, đây mới là ý muốn chính của các ngươi. Chỉ cần ta ra tay trước các ngươi liền có lý do để bỏ qua minh ước khi xưa, hợp lực giết ta ngay chỗ này, có đúng không? Việc bịt tay trộm chuông như vậy thật khiến cho người ta chê cười. Chẳng qua, ta vẫn còn một câu muốn hỏi, Thiên Phạt rốt cuộc trở thành cái gai trong mắt Tam Đại Thánh Địa các ngươi từ khi nào? Như thể không thuận theo thì không buông tha? Ngươi lần trước tính kế, hiện giờ lại có tam đại Thánh Giả cùng nhau bố trí cạm bẫy giết người này. Ba vị nếu đã tự hạ thấp thân phận mình, bố trí cạm bẫy này thì hãy nói cho ta biết lý do chính đi.
Miêu Vô Cực hai mắt hơi nhíu lại, vẻ mặt bất động lạnh nhạt nói
- Tốt, Mai Tôn Giả nếu đã hỏi, bản tôn phá lệ sẽ nói cho ngươi biết. Quả thật Thiên Phạt từ xưa tới này chưa từng làm sai chuyện gì. Nhưng sai cũng bởi vì Thiên Phạt.
Hắn nói những lời này rất mâu thuẫn nhưng Mai Tuyết Yên lại hiểu rõ từng chữ một.
Nàng cười thảm, thê lương nói:
- Không sai Thiên Phạt không có sai nhưng sai bởi vì Thiên Phạt. Miêu Vô Cực ngươi nói những lời này có thể đại biểu cho Tam Đại Thánh Địa không?
Thiên Phạt không có làm sai nhưng sai cũng bởi vì Thiên Phạt. Những lời này làm cho Mai Tuyết Yên tâm lạnh như băng. Sai chính là Thiên Phạt, là huyền thú, không phải là nhân loại. Hàm ý này biểu hiện rõ ràng trong câu nói vừa rồi.
Miêu Vô Cực trầm ngâm một hồi mới nói
- Mai Tôn Giả, ta kính ngươi là một đời bá chủ, ngươi đã hỏi, ta vì không muốn làm cho ngươi chết không minh bạch nên mới phá lệ nói ra. Hiện giờ ngươi đã là kẻ sắp chết, cần gì phải hùng hổ doạ người như thế?
Đối với câu hỏi sắc bén của Mai Tuyết Yên, Miêu Vô Cực không thể trả lời, cho dù biết cũng không dám trả lời.
Hắn biết nếu trả lời thẳng thắn thì sẽ mang đến biến đổi lớn kinh thiên thế nào. Loại hậu quả này, nhất là trong hoàn cảnh không sáng tỏ như hiện tại, cho dù là vị Thánh Giả Miêu Vô Cực này cũng không gánh nổi. Huống chi, hắn cũng không có tư cách nói mình có thể đại biểu cho Tam Đại Thánh Địa.
Ma Đao Thánh Giả Vũ Thiên Hồn đang vẫn đứng một bên, thản nhiên nói
- Đương nhiên, Mai Tôn Giả nếu không dám đánh một trận vậy thì hãy lui về bên trong Thiên Phạt Sâm Lâm, ta cũng chỉ cần đem Đông Phương Vấn Tâm đi, chờ Quân Mạc Tà đến gặp mặt.
Ánh mắt hắn thâm thúy như xuyên phá bầu trời đêm, nhìn chăm chú trên người Mai Tuyết Yên, nói
- Ngươi yên tâm, đối với Đông Phương Vấn Tâm, chúng ta vẫn còn thương hại cho một nữ nhân bình thường đã mất trượng phu. Nàng ta nhất định có thể sống tốt. Chỉ sợ là sau khi Quân Mạc Tà chết, nàng ta vẫn như cũ có thể sống đến trăm tuổi.
Lời nói thật cay độc, sắc bén, hắn chính là sợ Mai Tuyết Yên không ứng chiến, nên mới khích tướng
- Đánh? Có gì mà không dám?
Mai Tuyết Yên sắc mặt kiên quyết, ngay cả Đông Phương Vấn Tâm không xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không thể để cho địch nhân ở trước mặt mình mang mẫu thân Quân Mạc Tà đi, cũng chính là bắt mẹ chồng của mình đem đi.
Nếu là như vậy, Mai Tuyết Yên sao còn thể diện ở lại Quân gia? Tam Đại Thánh Địa dùng chiêu thức này đúng là trúng ngay mệnh môn của Mai Tuyết Yên. Không thể không đánh. Nhất định phải đánh một trận. Nhưng là một trận chiến mười phần chết cả mười.
- Ta đi cùng với các ngươi.
Hai câu nói một câu xuất phát từ miệng Mai Tuyết Yên, một câu khác lại đi ra từ trong miệng Đông Phương Vấn Tâm. Chẳng biết lúc nào, Đông Phương Vấn Tâm thân thể phong phanh, xuất hiện ở bờ tường tiểu viện. Ánh mắt kiên quyết nhìn tam đại Thánh Giả, rồi chuyển sang Mai Tuyết Yên, biểu lộ sự hài lòng, êm ái nói:
- Tuyết Yên nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi đi xuống trước đi; Nếu Mạc Tà trở về nói cho hắn biết, ta chưa bao giờ cảm thấy thanh thản như lúc này. Đúng vậy.
Mai Tuyết Yên trong lòng chấn động, trong nháy mắt liền cảm thấy được ý định tự sát của Đông Phương Vấn Tâm, liền không quản lớn tiếng quát:
- Thiên Tầm! Đem phu nhân dẫn đi, bảo hộ cho tốt.
Đông Phương Vấn Tâm thà rằng chính mình chịu chết cũng không muốn Mai Tuyết Yên vì mình bị thương tổn. Nhưng Mai Tuyết Yên sao lại không biết điều đó. Nàng thà rằng chính mình chết đi, cũng không chịu để cho mẫu thân Quân Mạc Tà bị bất cứ tổn thương gì. Bởi vì đây cũng chính là mẫu thân của mình.
Một thân lục y, Xà Vương Thiên Tầm, nghe tiếng bước ra. Bóng người chợt lóe lên rồi ôm lấy Đông Phương Vấn Tâm, sau đó liếc nhìn Mai Tuyết Yên thật lâu, quay đầu lao xuống bờ tường, nhanh chóng biến mấy trong bóng đêm. Trên bầu trời, đông nghìn nghịt huyền phi hành, vô thanh vô tức lao lên. Từng ánh mắt hung hãn như điện lóe lên.
Nhưng ở nơi xa, sáu bóng người cũng đồng thời bay lên, phát ra khí thế diệt thiên cao vời vợi, xuất hiện trong không trung. Lạnh lùng nhìn chăm chú vào động tĩnh bên mình. Mai Tuyết Yên thống khổ cắn môi. Vì cái gì nơi này không phải là Thiên Phạt sâm lâm.
Nàng rất muốn, rất muốn vung tay lên, ra lệnh mấy ngàn huyền thú đồng thời ra tay. Cùng nhau đối phó địch nhân. Nhưng nếu như vậy thì tổn thất thật sự rất lớn. Hơn nữa, coi như miễn cưỡng có thể bức lui chín vị Thánh Giả nhưng cũng không thể lưu lại bất cứ người nào trong bọn hắn, thậm chí làm bị thương cũng không được. Một khi như vậy, Quân gia xem như xong rồi.
- Mai Tôn Giả quả nhiên không hổ là nữ trung hào kiệt. Nhưng Miêu mỗ thù một kiếm này phải báo. Mời.
Miêu Vô Cực trong mắt xuất ra hàn quang vô tận, cả người chậm rãi bay tới. Chỉ một câu này, hắn đã đem lí do của trận chiến quy kết cho nhát kiếm vừa rồi của Mai Tuyết Yên. Một trận chiến này, lại có thể biến thành ân oán cá nhân, một trận chiến này, cũng không liên quan tới Tam Đại Thánh Địa, cũng không liên quan tới Thiên Phạt. Nhưng lại không hề nói tới, một kiếm này là bởi vì hắn muốn cướp đi mẫu thẫn của người ta.
Mai Tuyết Yên không đáp lời, cổ tay rung lên, thanh thần kiếm trong suốt như dòng nước liền nằm gọn trong tay. Dáng người yểu điệu, không gió mà bay, chậm rãi hướng không trung bay lên. Nàng đã không thể không đánh, không thể không chiến?
- Lão Đại! Mọi người chúng ta cùng tiến lên, xé nát mấy tên cẩu tạp chủng này. Hắn hướng người khiêu chiến chẳng khác nào hướng Thiên Phạt hung thú khiêu chiến.
Hạc Trùng Tiêu hóa thân hình hạc lăng không bay tới. Phía dưới Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa đám người gào rít vang trời như tia chớp lao lên hướng về hai vị Thánh Giả công kích.
Hạc Trùng Tiêu nói không sai, Miêu Vô Cực là không đủ tư cách đại biểu Tam Đại Thánh Địa, nhưng Mai Tuyết Yên lại có thể đại biểu Thiên Phạt hung thú, húng thú có thể dựa vào điểm này mà tham dự trận chiến là điều đương nhiên.
- Lui về nhanh.
Mai Tuyết Yên quát to.
Ma Đao Thánh Giả Vũ Thiên Hồn cười lạnh một tiếng, thân mình đang ở giữa không trung xuất ra bảy tám cái tàn ảnh, nháy mắt xuất hiện phía trước Hạc Trùng Tiêu. Hạc Trùng Tiêu hai mắt đỏ ngầu, cuồng mãnh lao xuống.
Oanh. Hạc Trùng Tiêu thân thể khổng lồ lăng không lộn mấy vòng văng ra ngoài bốn mươi, năm mươi thước. Lông chim trên người tung bay, rơi lất phấp.
Yêu Kiếm Thánh Giả Thẩm Thanh Vân cũng toàn lực hạ xuống, phân biệt chống lại Hùng Khai Sơn Hồ Liệt Địa cùng đám người còn lại. Kiếm quang như yêu mỵ chợt lóe. Đám người Hùng Khai Sơn dùng toàn lực oanh kích lên người hắn nhưng hắn vẫn lù lù bất động, nhưng tam đại thú vương trên mặt lại đỏ lựng, phun ra từng ngụm máu tươi.
- Mọi người dừng tay.
Mai Tuyết Yên lớn tiếng gào to.
Thẩm Thanh Vân thu kiếm lui về phía sau thản nhiên nói
- Ta cũng không muốn giết bọn hắn ngươi có thể yên tâm. Giết bọn hắn với ta mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng bản tôn lại nghĩ thắng vậy cũng không hay ho gì. Thẩm Thanh Vân ta không cần làm chuyện cỏn con như vậy.
- Tất cả mọi người, toàn bộ lui ra, nếu kẻ nào còn chần chừ không lùi lại, Mai Tuyết Yên ta liền lập tức tự sát tại chỗ này.
Mai Tuyết Yên, mái tóc đen nhánh bay phất phơ trong gió, lăng không lớn tiếng quát. Đám người Hùng Khai Sơn rơi trên mặt đất, đang lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống lại đột nhiên nghe thấy Mai Tuyết Yên lớn tiếng ra lệnh, không khỏi chấn động cả người, phẫn nộ kêu lên:
- Đại tỷ Chuyện này...
- Lui! Tất cả mọi người lui ra.
Mai Tuyết Yên trong mắt bình tĩnh quát lên. Đám người Hùng Khai Sơn đột nhiên cùng nhau quỳ xuống, thảm thiết nói:
- Lão Đại, chúng ta…
- Lui ra.
Mai Tuyết Yên lần thứ ba quát lên, trong ánh mắt lộ ra tình cảm thân thiết, chậm rãi nói:
- Các huynh đệ ta nhờ các người bảo vệ tốt người nhà của ta. Đừng để bọn họ bị tổn thương.
Nói xong thân thể của nàng ở giữa không trung gập lại, như Lăng Ba tiên tử lăng không phi độ, ở trong bóng đêm vẽ ra một đạo ánh sáng thê lương diễm lệ, biến mất nơi phương xa.
Hạc Trùng Tiêu trong miệng phun ra máu tươi, từ không trung bay trở về, bi phẫn quát:
- Tất cả mọi người lui về. Đừng để tâm ý đại tỷ một phen trôi theo dòng nước. Chờ ngày chúng ta sẽ báo đại thù này.
Toàn bộ huyền thú đều không nói gì, chỉ lẳng lặng quỳ trên mặt đất si ngốc nhìn thân ảnh màu trắng giữa không trung chậm rãi biến mất ở phương xa. Ba vị Thánh Giả đồng thời biến mất, phương xa lục đại thân ảnh cũng không biết khi nào đã bặt vô âm tín.
Hùng Khai Sơn đám người rơi nước mắt, bi phẫn tới cực điểm, khí thế ngập tràn trời cao.
Đây cũng là cảm giác toàn thân vô lực.
Bọn hắn chỉ hận vì sao tu vi thấp kém như thế. Tại thời khắc mấu chốt lại giúp không giúp được gì, ngược lại còn trở thành vướng bận cho lão Đại.
- Tam Đại Thánh Địa! Từ nay về sau chúng ta Thiên Phạt hung thú thề cùng bọn ngươi không chết không thôi.
Hạc Trùng Tiêu ánh mắt đỏ bừng, mắt thấy không còn người nào trên bầu trời, máu ở khóe miệng vẫn không ngừng chảy xuống trên mặt đất tạo thành một bãi lớn nhưng một cái nháy mắt cũng không có. Không chết không thôi. Đám người Hùng Khai Sơn mặc dù không có đem bốn chữ nói ra miệng nhưng đã khắc sâu trong lòng. Mai Tuyết Yên trước khi bay đi, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, chỉ còn lại một vẻ lạnh lùng.
Phía sau Miêu Vô Cực thản nhiên nhìn thân ảnh của nàng, trong ánh mắt toát ra sát khí dày đặc: chín vị tôn giả, sáu trăm cao thủ, huyết hải thâm cừu này, rốt cục đêm nay có thể đòi được khoản nợ máu này rồi? Rốt cục đêm nay có thể đem một đời thú hoàng Chí Tôn dồn vào tuyệt cảnh, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tôn Giả không hoàn thành trách nhiệm, liền để thánh giả hoàn thành, cũng xem như là thỏa mãn tâm nguyện của những người đã chết. Mặc dù phải phá lệ đại khai sát giới thì còn cách nào đây? Ở phía sau hắn, sáu vị thánh giả cũng hiện vẻ thoải mái trên mặt.
Tuy rằng trong lòng ít nhiều có chút hổ thẹn nhưng hai mục tiêu là Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên này, trong đêm nay có thể giải quyết xong một cái.
Những người trong cuộc thân pháp thần tốc, chỉ trong chốc lát liền ra khỏi thành. Mai Tuyết Yên thét dài một tiếng, cầm kiếm đứng yên, thản nhiên nói
- Đến đây đi. Các ngươi cùng lên đi.
Miêu Vô Cực mỉm cười
- Là dụng ý gì, mọi người liên thủ. Miêu mỗ một người cũng đủ rồi.
Trong tiếng cười lớn, thân mình đột nhiên cấp tốc xoay tròn, hóa thành một đoàn hư ảnh, trong nháy mắt hướng thẳng lên không trung, đột nhiên bốn phương tám hướng đều có cơn lốc nổi lên hướng về Mai Tuyết Yên đánh úp lại.
Mai Tuyết Yên thân mình cũng vừa động. Kiếm quang sắc bén như mưa rơi quét ra. Trong phút chốc kiếm khí bay đầy trời, hoa rụng khắp nơi, cả khu vực chiến đấu tràn ngập một bầu không khí quái dị tới cực điểm: hạ cuồng bạo, thu thơm ngát, đông lạnh giá, xuân ấm áp. Chính là Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm.
Đây là tuyệt học hắn dạy cho ta, là tuyết thế kiếm pháp của hai người chúng ta. Mai Tuyết Yên vận dụng bộ kiếm pháp tuyệt thế như mây trôi nước chảy, ngăn cản tấn công địch nhân như giống như mưa rền, gió rít, trong lòng lộ vẻ bình tĩnh, thỏa mãn vô hạn. Cho dù ở chiến trường tràn ngập sát khí bực này, lòng nàng vẫn trần ngập nhu tình, ý đẹp.
Mai Tuyết Yên thân hình phất phơ, trên mặt lộ vẻ thoải mái không màng danh lợi, thân hình phất phơ trong gió, áo trắng như tuyết, chợt nam, chợt bắc, chợt trước, chợt sau, lát thì xuất hiện ở nam bắc, rồi tây đông. Chỉ dựa vào bộ kiếm pháp này với thực lực Tôn giả cấp 4 vẫn có thể cùng Thánh Giả cấp bậc đánh ngang tay, không một chút hạ phong.
Ở một bên xem cuộc chiến, tám vị Thánh Giả trên mặt đểu lộ ra thần sắc kinh ngạc dị thường.
Thực lực sai biệt, vốn là không thể dùng bất cứ thứ gì để bù đắp chênh lệch. Đây cũng là lệ thường từ xưa tới nay. Nhưng lệ thường này hôm nay lại bị Mai Tuyết Yên phá vỡ. Hết thảy đều bởi vì trong tay nàng có một bộ kiếm pháp thần diệu.
Miêu Vô Cực đánh lâu không thắng, cảm thấy mất mặt, hừng hực giận dữ, hét to một tiếng. Đột nhiên hư ảnh hoàn toàn biến mất, thân thể hắn trở nên thẳng tắp, bay lên thẳng lên trời ước chừng cao năm mươi trượng. Sau đó đầu chúc xuống, hữu chưởng đẩy ra, một đạo kình phong cuồng mãnh trong bàn tay hắn phát ra hóa thành một chưởng thật lớn như cái cối xay đánh xuống. Bão táp nổi lên, sấm vang chớp giật.
Hắn cũng tự biết khó có thể chiến thắng Mai Tuyết Yên bằng võ công nên dùng huyền công, thân thể cường hãn của Thánh Giả, lấy mạnh khắc yếu.
Mai Tuyết Yên định lắc mình tránh thế công hiện tại nhưng không ngờ một kích này của đối phương đã phong tỏa không gian chung quanh, muốn động đậy cũng không thể được. Ngay cả trong không gian này, không khí cũng bị ép ra ngoài, một chút cũng không có. Đây là Thiên Địa Tù Lung? Thánh Giả cấp một sử dụng Thiên Địa Tù Lung sao?
Mai Tuyết Yên đứng yên, tóc dài bay phất phới trong cuồng phong, bão táp. Giờ khắc này, trên mặt của nàng chỉ có sự bình tĩnh, một cái bình ngọc nho nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, vô thanh vô tức nổ ra, ba khỏa đan dược vàng óng, nhấp nháy kim quang yêu dị, mang theo lực lượng khủng khiếp xuất hiện trước mặt nàng, trôi nổi trong hư không.
Mai Tuyết Yên sắc mặt không đổi, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng, nhu tình cùng tuyệt vọng. Nhưng nàng không chút do dự, mở miệng đem ba khỏa đan nuốt xuống hoàn toàn. Sau đó, nàng liền nhắm mắt lại. Thánh Vương đan.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 767: Không chết không thôi
9.5/10 từ 42 lượt.