Dị Thế Tà Quân
Chương 752: Đả kích
+ Thương!
Biên Tập: Thương!
Đáp án cho những việc tưởng như mơ này quả thực không cần nghĩ cũng biết. Nhất định là có cao nhân ẩn thân nơi Quân phủ động tay chân, xem ra người này thủ đoạn phi thường, có thể dùng cho huyền thú, cũng có thể dùng cho con người, thậm chí là hoàn toàn không thèm để ý đến thiên phú của người đó, quả thực là thần tích mà.
Tin rằng một thời gian sau, hai tiểu tử tàn phế này khi trưởng thành sẽ trở thành hai lãnh huyết sát thủ làm cho cả thiên hạ phải khiếp sợ. Ba vị Thánh Giả cũng có thể đoán được: hai tiểu tử kia cho dù là giết sạch toàn bộ người trong thiên hạ cũng chỉ sợ sẽ không có một chút xúc động nào. Sát thủ trời sinh. Máu lạnh bẩm sinh!
Fyck, đây là nơi nào sao lại có nhiều quái vật như vậy? Ba vị Thánh Giả đều cảm giác thực sự vô lực. Nơi này đến tột cùng là thế nào mà có nhiều thứ kỳ quái, còn chưa gặp người kia nhưng những gì hiện có cũng đủ để đã kích người khác rồi, thật sự buồn bực a.
- À, hai vị tiểu đệ, chúng ta đến để thăm Linh Mộng công chúa.
Lý Du Nhiên bày ra khuôn mặt tươi cười, hoà nhã dễ gần nhất, nghênh đón, điềm đạm nói.
Lý Du Nhiên cũng không có nhãn lực và kiến thức như ba vị Thánh Giả, tuy rằng cũng thấy hai tiểu hài tử làm cho người ta cảm giác không thoải mái nhưng căn bản không để trong mắt. Nếu không phải hai tiểu đồng này là người của Quân gia thì hắn một chút phản ứng cũng không có.
Lý Du Nhiên vốn đang chờ Lão Bàng giới thiệu nhưng nhìn lại mới phát hiện lão già kia không biết trốn đi từ khi nào. Lý Du Nhiên trong bụng mắng thầm, không biết làm gì hơn, đành phải tự thân xuất mã.
- Vấn an Linh Mộng công chúa? Ngươi là ai? Tại sao lại cười ghê tởm như vậy? Ngươi có bệnh sao?
Thanh âm nói chuyện phát ra từ tiểu đồng bên trái nhưng điều quái dị là đôi mắt lại như mũi kiếm chiếu vào mặt Lý Du Nhiên. Giờ khắc này Lý Du Nhiên cảm thấy đồng tử mình có chút cảm giác đau đớn. Mợ, thật đáng sợ!
Ba vị Thánh Giả lại cũng đồng thời phát giác ra một chuyện không thể tưởng tượng được: tiểu đồng này nói chuyện không hề mở miệng. Cái miệng của hắn vẫn ngậm chặt như cũ, không chút động đậy nào, nhưng thanh âm vẫn cứ phát ra. Rốt cuộc phát ra là từ nơi nào?
Điểm này ba vị Thánh Giả cũng nhìn ra: Bụng. Vì khi hắn nói chuyện, quần áo chỗ vùng bụng hơi hơi phập phồng, hiển nhiên là do chấn động ở khoang bụng hình thành nên âm điệu tạo nên, có thể nói chuyện bằng cách này thật sự làm cho người khác kinh ngạc. Oh shyt! Chẳng khác nào yêu tinh.
Ba vị Thánh Giả giờ khắc này cảm thấy mình thật sự sụp đổ. Tại sao lại xuất hiện chuyện tình mê hoặc như vậy chứ? Quả thật là làm cho người ta khó hiểu. Chẳng lẽ hai tiểu đồng này không những cụt tay mà còn bị câm? Không thể mở miệng để nói chuyện
- À, ta là Lý Du Nhiên, ha ha, hai vị tiểu đệ, cho chúng ta đi qua đi, chúng ta đều là người tốt.
Lý Du Nhiên từ trong lòng móc ra hai đĩnh hoàng kim, đưa tới tặng. Trên mặt nụ cười càng thêm thân thiết hòa nhã.
- Thì ra ngươi chính là tên ngụy quân tử Lý Du Nhiên kia.
Tiểu đồng khinh thường nhìn thoáng qua hoàng kim trên tay hắn, nhướng mí mắt, tiếp tục dùng giọng điệu cổ quái nói:
- Chúng ta đã sớm nghe người ta nói về ngươi. Ngươi chính là một tên ác quỷ háo sắc, hơn nữa không chuyện ác nào không làm, lấn nam, ép nữ, lừa trên gạt dưới, ở nhà cũng không thành thật, từ lúc ngươi cười cho tới giờ đều không phải là chuyện tốt gì. Ngươi, ngươi vì sao lại cười với ta? Ngươi có ý đồ gì?
Lý Du Nhiên cười đau khổ, ai da, ca ca ta hình tượng khi nào lại biến thành cái dạng này? Ác quỷ háo sắc? Không chuyện ác nào không làm, ngươi nói lời này có vẻ như đang miêu tả Quân Mạc Tà, thiếu gia của các ngươi. Tại sao lại đổ hết lên người ta? Ca ca ta đời này tuy rằng cũng đã từng làm một ít chuyện xấu, nhưng đều là làm sau lưng người, căn bản là chẳng ai biết cả.
- Thiên Tàn, nói chuyện với bọn họ làm gì? Để cho bọn họ vào vấn an Linh Mộng tỷ tỷ đi, chúng ta ở một bên quan sát là được rồi. Chẳng lẽ trong thiên hạ còn có người nào có thể ở trước mặt hai người chúng ta giở trò sao?
Tiểu đồng bên phải rốt cục cũng bắt đầu nói chuyện, có thể phát ra âm thanh mà không cần há miệng, vẫn là âm điệu cổ quái kia. Hơn nữa tiểu tử này lại có mười phần tự tin. Trong thiên hạ không ai có thể trước mặt bọn họ phá rối?
- Hai tên tiểu tử kia, các ngươi tại sao không dùng miệng nói chuyện?
Trì Thiên Phong cười dài hỏi.
- Dùng bụng nói chuyện rất vui vẻ sao?
Hai tiểu đồng cùng khinh bỉ nhìn hắn một cái, giống như là nhìn thấy một tên thiếu trí não, đồng thời nói:
- Thích thú cái rắm. Chúng ta nếu có thể dùng miệng nói chuyện thì đã sớm dùng rồi, ngươi tuổi đã nhiều mà sao cũng giống một tên ngu ngốc như vậy?
Nói xong hai tiểu đồng cùng mở miệng sau đó ngậm lại. Trên mặt hiện ra biểu tình xem thường, châm biếm.
- Thiếu gia các ngươi cũng thật ngoan độc, lại đem đầu lưỡi của các ngươi cắt cụt.
Tát Thanh Lưu chớp chớp con ngươi, đùa với hai tên tiểu tử nói.
- Không được phép mắng thiếu gia của chúng ta.
Hai tiểu đồng cùng trừng mắt lên, không ngờ là hung quang bắn ra bốn phía giống như độc xà lộ ra răng nanh.
- Đầu lưỡi của chúng ta bị ai cắt có quan hệ gì tới các ngươi? Các ngươi không phải đến thăm Linh Mộng tỷ tỷ sao? Nếu không vào thì xin mời trở về.
Lý Du Nhiên cùng ba vị Thánh Giả bất đắc dĩ cười khổ, đối với tính tình cổ quái của hai tiểu oa nhi này cũng không thể làm gì được. Bốn người bước vào phòng. Thiên Tàn Địa Khuyết cũng mắt nhắm mắt mở theo vào, đồng thời nhìn chăm chăm vào bọn họ như phòng trộm vậy.
Linh Mộng công chúa hiện tại nằm chỗ trước kia của Quân Mạc Tà, vẫn hôn mê bất tỉnh. Có ba bốn thị nữ ở trong phòng hầu hạ.
Lý Du Nhiên trong mắt chợt lóe một chút bi thương, chậm rãi đi tới, đang muốn đến gần hơn để quan sát thì một thân ảnh nhỏ nhắn chợt lóe lên, Thiên Tàn đã chặn trước mặt hắn.
- Ở chỗ này xem. Không được lại gần hơn. Nếu không ta một kiếm giết ngươi. Khi đó đừng trách ta không báo trước.
Kiếm phong chợt lóe, Lý Du Nhiên cảm thấy bị hàn khí bao phủ. Một thanh đoản kiếm hoành ngang trước mặt hắn, giờ khắc này đang đối diện với một tiểu đồng nhỏ, giống như một đứa bé đang cầm một thanh đoản kiếm đồ chơi nhưng Lý Du Nhiên lại cảm thấy người ớn lạnh, lông tóc dựng đứng.
Giống như trước mặt mình căn bản không phải là một đứa trẻ mời tuổi mà là một độc xà kịch độc. Mà độc xà này đang chuẩn bị nhắm cắn mình.
Lý Du Nhiên bỗng dưng lui về phía sau hai bước, cố gắng thể hiện nụ cười của mình càng thêm hòa hoãn, ôn nhu hơn, nhẹ giọng nói:
- Ca ca chỉ là muốn nhìn xem có thể cứu tỉnh Linh Mộng tỷ tỷ của ngươi hay không thôi.
- Ngươi không cần phải giả đò tốt bụng. Linh Mộng tỷ tỷ sinh là người của công tử nhà ta, chết là quỷ của công tử nhà ta! Có quan hệ gì tới ngươi? Cần ngươi tới để làm bộ làm tịch à?
Thiên Tàn nhìn vào hắn với cái ánh mắt chỉ muốn đâm một lỗ máu lên cái khuôn mặt anh tuấn đó! Giọng điệu mặc dù cổ quái nhưng tràn ngập vẻ dứt khoát và sát khí mãnh liệt!
Lúc này, Thôi Trường Hà trong ba Thánh giả lắc lắc đầu rồi nháy mắt với Lý Du Nhiên. Lý Du Nhiên hiểu ý mà buông tay nói: - Nếu đã như vậy thì ta xin cáo từ, ngày khác lại tới thăm!
- Không cần, cả đời này ngươi cũng không cần phải tới nữa! Nếu lại xuất hiện trước mặt chúng ta thì tiếp đón ngươi chính là kiếm của chúng ta!
Lời này là của Địa Khuyết, câu nói càng lạnh lẽo hơn.
Lý Du Nhiên cùng ba vị Thánh giả chậm rãi ra ngoài, lại nghe thấy hai người Thiên Tàn Địa Khuyết ở bên trong đang dùng cái giọng cổ quái của bọn họ nói nhỏ với nhau:
- Cái mà mà tới thăm người bệnh chứ? Rõ ràng là tới chẳng có ý tốt gì cả.
- Đúng vậy, tới thăm người bệnh gì mà chẳng mang tới một mẩu quà! Thật không lễ phép. Ta khinh bỉ hắn. Mợ, ngay cả đóng kịch cũng không biết. Hàng thế mà còn không biết xấu hổ xưng là Thiên Hương đệ nhất tài tử. Ta xem thấy đệ nhất hạt giống mới phải. He he......
- Phải đó, nghĩ cũng không chu đáo bằng chúng ta. Thảm nào công tử thường xuyên nói gia hỏa này thoạt nhìn thì thông minh nhưng kỳ thật chỉ là một tên não tàn. Chúng ta ũng lắm chỉ là cụt tay, hắn thì cụt cả tim, cả... chym, còn tàn phế hơn cả chúng ta...
- Ngươi sao cứ nói linh tinh thế. Tiểu tử kia ngoại trừ tứ chi hoàn thiện ra thì chuyện khác có thể so sánh với chúng ta được sao!?
- Uh đúng, là ta nói sai, hắn có cái gì so được với ta hả....
Lý Du Nhiên gần như muốn hộc máu. Mình, một người đầy mưu kế, đầy trí tuệ, thằng nào thấy mà chẳng kiêng kị? Không ngờ ở đây lại bị hai tiểu hài tử của Quân gia khinh bỉ như thế...… Hơn nữa lại là bị khinh bỉ một cách húng hồn, không kiêng nể gì nữa!
Mà đúng lúc này, đột nhiên tới một tiếng quát vang lên:
- Lý Du Nhiên, tên sắc lang nhà ngươi sao lại đi ra từ chỗ này? Nói, ngươi đến là có ý đồ bất lương gì?
Chính là Độc Cô Tiểu Nghệ cũng với Tiểu Bạch Bạch đang vẫy vẫy đuôi chạy theo sau, lúc này hai mắt nàng sáng ngời hung tợn nhìn vào Lý Du Nhiên, giống như là đang nhìn một con sói háo sắc từ đầu tới đuôi.
- Du Nhiên tới thăm Linh Mộng công chúa điện hạ. Sao, có vấn đề gì ư?
Hôm nay, có thể nói, Lý Du Nhiên làm cái gì cũng không suôn sẻ, một chút thu hoạch cũng không có, ngay cả tới cuối cùng muốn thăm Linh Mộng công chúa một lần cũng không thể được. Mà lúc này, trong lòng thì uất, lại gặp phải sự chất vấn đầy dữ tợn của Độc Cô Tiểu Nghệ thì rất khó chịu. Ta sao lại như sắc lang vậy? Vị Du Nhiên công tử luôn tỏ vẻ thong dong này không ngờ lại lần đầu tiên lộ bộ mặt hung dữ trước mặt con gái.
Lý Du Nhiên làm người tuy rằng âm ngoan, tàn khốc, vô tình, có thể không tiếc hy sinh bất luận kẻ nào khi cần thiết, trong đó bao gồm cả Linh Mộng công chúa. Nhưng không thể phủ nhận, Linh Mộng công chúa vẫn là nữ nhân yêu dấu nhất trong suốt cuộc đời hắn!
Mắt thấy nữ nhân yêu dấu của mình nằm trên giường mà không biết sống chết, trong lòng đâu thấy máu, nhưng lại còn được biết: "Linh Mộng tỷ tỷ sinh là người của công tử nhà ta, chết là quỷ của công tử nhà ta! Có quan hệ gì tới ngươi?!"
Những lời này đối với Lý Du Nhiên có đả kích không nhỏ, một kích đi thẳng vào sâu trong tận tâm linh hắn, khiến hắn một vị Du Nhiên công tử luôn lòng dạ thâm trầm, giận không nộ trên mặt này gần như hộc máu ngay đương trường!
Nam nhân trên đời có ai mà không xúc động khi nhìn thấy nữ nhân mình yêu bị gọi là người phụ nữ của kẻ khác? Hắn không lập tức liều mạng đâm một dao ngay tại đó đã được xem như là có tu dưỡng tốt vô cùng rồi. Vì thế khi Độc Cô Tiểu Nghệ nói ra những lời kia, lập tức nó đã dẫn và đốt lên tâm hoả của Lý Du Nhiên!
- Thăm Linh Mộng à? Linh Mộng tỷ tỷ là người ngươi có thể gặp sao? Lý Du Nhiên, rốt cuộc thì ngươi giả nhân giả nghĩa làm cái giề? Ngươi thật sự nghĩ rằng những chuyện ngươi làm, người trong thiên hạ không biết sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ đã nổi giận. Làm chị em tốt nhất của Linh Mộng công chúa, Độc Cô Tiểu Nghệ đối với chuyện của Linh Mộng công chúa biết rất rõ ràng. Hơn nữa Quân Mạc Tà còn từng ở một bên giải thích một cách tỉ mỉ cho nàng nữa, vì thế cảm giác của Độc Cô Tiểu Nghệ đối với Lý Du Nhiên quả thực tệ tới tới cực điểm!
Giờ phút này, thấy Lý Du Nhiên còn dám tranh luận, ngay tức khắc, Độc Cô Tiểu Nghệ tức khí chửi lên. Nàng lần này tới vốn là để tiến hành công việc khiêu khích theo an bài của Quân lão gia tử, giờ lại được thuận lý thành chương mà nổi cái uy của phải nữ!
Quân Chiến Thiên an bài, hết một vòng lại thủ sẵn vòng khác. Lão gia tử rất có tự tin rằng, cho dù có là thần tiên tới đây thì với trận thế này cũng có thể đạt được hiệu quả mình mong muốn!
Khi Độc Cô Tiểu Nghệ nhảy ra, lão gia tử đang ở thư phòng vuốt râu. lật một bộ binh pháp, thật sảng khoái.........
" Lý Du Nhiên à? Cưng tuy rằng trí kế vô song nhưng vẫn còn trẻ. Chơi thủ đoạn trước mặt lão phu à... Đừng nói tới cưng, cho dù là gia gia Lý Thượng của cưng thì vẫn còn quá non...."
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Dị Thế Tà Quân
Biên Tập: Thương!
Đáp án cho những việc tưởng như mơ này quả thực không cần nghĩ cũng biết. Nhất định là có cao nhân ẩn thân nơi Quân phủ động tay chân, xem ra người này thủ đoạn phi thường, có thể dùng cho huyền thú, cũng có thể dùng cho con người, thậm chí là hoàn toàn không thèm để ý đến thiên phú của người đó, quả thực là thần tích mà.
Tin rằng một thời gian sau, hai tiểu tử tàn phế này khi trưởng thành sẽ trở thành hai lãnh huyết sát thủ làm cho cả thiên hạ phải khiếp sợ. Ba vị Thánh Giả cũng có thể đoán được: hai tiểu tử kia cho dù là giết sạch toàn bộ người trong thiên hạ cũng chỉ sợ sẽ không có một chút xúc động nào. Sát thủ trời sinh. Máu lạnh bẩm sinh!
Fyck, đây là nơi nào sao lại có nhiều quái vật như vậy? Ba vị Thánh Giả đều cảm giác thực sự vô lực. Nơi này đến tột cùng là thế nào mà có nhiều thứ kỳ quái, còn chưa gặp người kia nhưng những gì hiện có cũng đủ để đã kích người khác rồi, thật sự buồn bực a.
- À, hai vị tiểu đệ, chúng ta đến để thăm Linh Mộng công chúa.
Lý Du Nhiên bày ra khuôn mặt tươi cười, hoà nhã dễ gần nhất, nghênh đón, điềm đạm nói.
Lý Du Nhiên cũng không có nhãn lực và kiến thức như ba vị Thánh Giả, tuy rằng cũng thấy hai tiểu hài tử làm cho người ta cảm giác không thoải mái nhưng căn bản không để trong mắt. Nếu không phải hai tiểu đồng này là người của Quân gia thì hắn một chút phản ứng cũng không có.
Lý Du Nhiên vốn đang chờ Lão Bàng giới thiệu nhưng nhìn lại mới phát hiện lão già kia không biết trốn đi từ khi nào. Lý Du Nhiên trong bụng mắng thầm, không biết làm gì hơn, đành phải tự thân xuất mã.
- Vấn an Linh Mộng công chúa? Ngươi là ai? Tại sao lại cười ghê tởm như vậy? Ngươi có bệnh sao?
Thanh âm nói chuyện phát ra từ tiểu đồng bên trái nhưng điều quái dị là đôi mắt lại như mũi kiếm chiếu vào mặt Lý Du Nhiên. Giờ khắc này Lý Du Nhiên cảm thấy đồng tử mình có chút cảm giác đau đớn. Mợ, thật đáng sợ!
Ba vị Thánh Giả lại cũng đồng thời phát giác ra một chuyện không thể tưởng tượng được: tiểu đồng này nói chuyện không hề mở miệng. Cái miệng của hắn vẫn ngậm chặt như cũ, không chút động đậy nào, nhưng thanh âm vẫn cứ phát ra. Rốt cuộc phát ra là từ nơi nào?
Điểm này ba vị Thánh Giả cũng nhìn ra: Bụng. Vì khi hắn nói chuyện, quần áo chỗ vùng bụng hơi hơi phập phồng, hiển nhiên là do chấn động ở khoang bụng hình thành nên âm điệu tạo nên, có thể nói chuyện bằng cách này thật sự làm cho người khác kinh ngạc. Oh shyt! Chẳng khác nào yêu tinh.
Ba vị Thánh Giả giờ khắc này cảm thấy mình thật sự sụp đổ. Tại sao lại xuất hiện chuyện tình mê hoặc như vậy chứ? Quả thật là làm cho người ta khó hiểu. Chẳng lẽ hai tiểu đồng này không những cụt tay mà còn bị câm? Không thể mở miệng để nói chuyện
- À, ta là Lý Du Nhiên, ha ha, hai vị tiểu đệ, cho chúng ta đi qua đi, chúng ta đều là người tốt.
Lý Du Nhiên từ trong lòng móc ra hai đĩnh hoàng kim, đưa tới tặng. Trên mặt nụ cười càng thêm thân thiết hòa nhã.
- Thì ra ngươi chính là tên ngụy quân tử Lý Du Nhiên kia.
Tiểu đồng khinh thường nhìn thoáng qua hoàng kim trên tay hắn, nhướng mí mắt, tiếp tục dùng giọng điệu cổ quái nói:
- Chúng ta đã sớm nghe người ta nói về ngươi. Ngươi chính là một tên ác quỷ háo sắc, hơn nữa không chuyện ác nào không làm, lấn nam, ép nữ, lừa trên gạt dưới, ở nhà cũng không thành thật, từ lúc ngươi cười cho tới giờ đều không phải là chuyện tốt gì. Ngươi, ngươi vì sao lại cười với ta? Ngươi có ý đồ gì?
Lý Du Nhiên cười đau khổ, ai da, ca ca ta hình tượng khi nào lại biến thành cái dạng này? Ác quỷ háo sắc? Không chuyện ác nào không làm, ngươi nói lời này có vẻ như đang miêu tả Quân Mạc Tà, thiếu gia của các ngươi. Tại sao lại đổ hết lên người ta? Ca ca ta đời này tuy rằng cũng đã từng làm một ít chuyện xấu, nhưng đều là làm sau lưng người, căn bản là chẳng ai biết cả.
- Thiên Tàn, nói chuyện với bọn họ làm gì? Để cho bọn họ vào vấn an Linh Mộng tỷ tỷ đi, chúng ta ở một bên quan sát là được rồi. Chẳng lẽ trong thiên hạ còn có người nào có thể ở trước mặt hai người chúng ta giở trò sao?
Tiểu đồng bên phải rốt cục cũng bắt đầu nói chuyện, có thể phát ra âm thanh mà không cần há miệng, vẫn là âm điệu cổ quái kia. Hơn nữa tiểu tử này lại có mười phần tự tin. Trong thiên hạ không ai có thể trước mặt bọn họ phá rối?
- Hai tên tiểu tử kia, các ngươi tại sao không dùng miệng nói chuyện?
Trì Thiên Phong cười dài hỏi.
- Dùng bụng nói chuyện rất vui vẻ sao?
Hai tiểu đồng cùng khinh bỉ nhìn hắn một cái, giống như là nhìn thấy một tên thiếu trí não, đồng thời nói:
- Thích thú cái rắm. Chúng ta nếu có thể dùng miệng nói chuyện thì đã sớm dùng rồi, ngươi tuổi đã nhiều mà sao cũng giống một tên ngu ngốc như vậy?
Nói xong hai tiểu đồng cùng mở miệng sau đó ngậm lại. Trên mặt hiện ra biểu tình xem thường, châm biếm.
- Thiếu gia các ngươi cũng thật ngoan độc, lại đem đầu lưỡi của các ngươi cắt cụt.
Tát Thanh Lưu chớp chớp con ngươi, đùa với hai tên tiểu tử nói.
- Không được phép mắng thiếu gia của chúng ta.
Hai tiểu đồng cùng trừng mắt lên, không ngờ là hung quang bắn ra bốn phía giống như độc xà lộ ra răng nanh.
- Đầu lưỡi của chúng ta bị ai cắt có quan hệ gì tới các ngươi? Các ngươi không phải đến thăm Linh Mộng tỷ tỷ sao? Nếu không vào thì xin mời trở về.
Lý Du Nhiên cùng ba vị Thánh Giả bất đắc dĩ cười khổ, đối với tính tình cổ quái của hai tiểu oa nhi này cũng không thể làm gì được. Bốn người bước vào phòng. Thiên Tàn Địa Khuyết cũng mắt nhắm mắt mở theo vào, đồng thời nhìn chăm chăm vào bọn họ như phòng trộm vậy.
Linh Mộng công chúa hiện tại nằm chỗ trước kia của Quân Mạc Tà, vẫn hôn mê bất tỉnh. Có ba bốn thị nữ ở trong phòng hầu hạ.
Lý Du Nhiên trong mắt chợt lóe một chút bi thương, chậm rãi đi tới, đang muốn đến gần hơn để quan sát thì một thân ảnh nhỏ nhắn chợt lóe lên, Thiên Tàn đã chặn trước mặt hắn.
- Ở chỗ này xem. Không được lại gần hơn. Nếu không ta một kiếm giết ngươi. Khi đó đừng trách ta không báo trước.
Kiếm phong chợt lóe, Lý Du Nhiên cảm thấy bị hàn khí bao phủ. Một thanh đoản kiếm hoành ngang trước mặt hắn, giờ khắc này đang đối diện với một tiểu đồng nhỏ, giống như một đứa bé đang cầm một thanh đoản kiếm đồ chơi nhưng Lý Du Nhiên lại cảm thấy người ớn lạnh, lông tóc dựng đứng.
Giống như trước mặt mình căn bản không phải là một đứa trẻ mời tuổi mà là một độc xà kịch độc. Mà độc xà này đang chuẩn bị nhắm cắn mình.
Lý Du Nhiên bỗng dưng lui về phía sau hai bước, cố gắng thể hiện nụ cười của mình càng thêm hòa hoãn, ôn nhu hơn, nhẹ giọng nói:
- Ca ca chỉ là muốn nhìn xem có thể cứu tỉnh Linh Mộng tỷ tỷ của ngươi hay không thôi.
- Ngươi không cần phải giả đò tốt bụng. Linh Mộng tỷ tỷ sinh là người của công tử nhà ta, chết là quỷ của công tử nhà ta! Có quan hệ gì tới ngươi? Cần ngươi tới để làm bộ làm tịch à?
Thiên Tàn nhìn vào hắn với cái ánh mắt chỉ muốn đâm một lỗ máu lên cái khuôn mặt anh tuấn đó! Giọng điệu mặc dù cổ quái nhưng tràn ngập vẻ dứt khoát và sát khí mãnh liệt!
Lúc này, Thôi Trường Hà trong ba Thánh giả lắc lắc đầu rồi nháy mắt với Lý Du Nhiên. Lý Du Nhiên hiểu ý mà buông tay nói: - Nếu đã như vậy thì ta xin cáo từ, ngày khác lại tới thăm!
- Không cần, cả đời này ngươi cũng không cần phải tới nữa! Nếu lại xuất hiện trước mặt chúng ta thì tiếp đón ngươi chính là kiếm của chúng ta!
Lời này là của Địa Khuyết, câu nói càng lạnh lẽo hơn.
Lý Du Nhiên cùng ba vị Thánh giả chậm rãi ra ngoài, lại nghe thấy hai người Thiên Tàn Địa Khuyết ở bên trong đang dùng cái giọng cổ quái của bọn họ nói nhỏ với nhau:
- Cái mà mà tới thăm người bệnh chứ? Rõ ràng là tới chẳng có ý tốt gì cả.
- Đúng vậy, tới thăm người bệnh gì mà chẳng mang tới một mẩu quà! Thật không lễ phép. Ta khinh bỉ hắn. Mợ, ngay cả đóng kịch cũng không biết. Hàng thế mà còn không biết xấu hổ xưng là Thiên Hương đệ nhất tài tử. Ta xem thấy đệ nhất hạt giống mới phải. He he......
- Phải đó, nghĩ cũng không chu đáo bằng chúng ta. Thảm nào công tử thường xuyên nói gia hỏa này thoạt nhìn thì thông minh nhưng kỳ thật chỉ là một tên não tàn. Chúng ta ũng lắm chỉ là cụt tay, hắn thì cụt cả tim, cả... chym, còn tàn phế hơn cả chúng ta...
- Ngươi sao cứ nói linh tinh thế. Tiểu tử kia ngoại trừ tứ chi hoàn thiện ra thì chuyện khác có thể so sánh với chúng ta được sao!?
- Uh đúng, là ta nói sai, hắn có cái gì so được với ta hả....
Lý Du Nhiên gần như muốn hộc máu. Mình, một người đầy mưu kế, đầy trí tuệ, thằng nào thấy mà chẳng kiêng kị? Không ngờ ở đây lại bị hai tiểu hài tử của Quân gia khinh bỉ như thế...… Hơn nữa lại là bị khinh bỉ một cách húng hồn, không kiêng nể gì nữa!
Mà đúng lúc này, đột nhiên tới một tiếng quát vang lên:
- Lý Du Nhiên, tên sắc lang nhà ngươi sao lại đi ra từ chỗ này? Nói, ngươi đến là có ý đồ bất lương gì?
Chính là Độc Cô Tiểu Nghệ cũng với Tiểu Bạch Bạch đang vẫy vẫy đuôi chạy theo sau, lúc này hai mắt nàng sáng ngời hung tợn nhìn vào Lý Du Nhiên, giống như là đang nhìn một con sói háo sắc từ đầu tới đuôi.
- Du Nhiên tới thăm Linh Mộng công chúa điện hạ. Sao, có vấn đề gì ư?
Hôm nay, có thể nói, Lý Du Nhiên làm cái gì cũng không suôn sẻ, một chút thu hoạch cũng không có, ngay cả tới cuối cùng muốn thăm Linh Mộng công chúa một lần cũng không thể được. Mà lúc này, trong lòng thì uất, lại gặp phải sự chất vấn đầy dữ tợn của Độc Cô Tiểu Nghệ thì rất khó chịu. Ta sao lại như sắc lang vậy? Vị Du Nhiên công tử luôn tỏ vẻ thong dong này không ngờ lại lần đầu tiên lộ bộ mặt hung dữ trước mặt con gái.
Lý Du Nhiên làm người tuy rằng âm ngoan, tàn khốc, vô tình, có thể không tiếc hy sinh bất luận kẻ nào khi cần thiết, trong đó bao gồm cả Linh Mộng công chúa. Nhưng không thể phủ nhận, Linh Mộng công chúa vẫn là nữ nhân yêu dấu nhất trong suốt cuộc đời hắn!
Mắt thấy nữ nhân yêu dấu của mình nằm trên giường mà không biết sống chết, trong lòng đâu thấy máu, nhưng lại còn được biết: "Linh Mộng tỷ tỷ sinh là người của công tử nhà ta, chết là quỷ của công tử nhà ta! Có quan hệ gì tới ngươi?!"
Những lời này đối với Lý Du Nhiên có đả kích không nhỏ, một kích đi thẳng vào sâu trong tận tâm linh hắn, khiến hắn một vị Du Nhiên công tử luôn lòng dạ thâm trầm, giận không nộ trên mặt này gần như hộc máu ngay đương trường!
Nam nhân trên đời có ai mà không xúc động khi nhìn thấy nữ nhân mình yêu bị gọi là người phụ nữ của kẻ khác? Hắn không lập tức liều mạng đâm một dao ngay tại đó đã được xem như là có tu dưỡng tốt vô cùng rồi. Vì thế khi Độc Cô Tiểu Nghệ nói ra những lời kia, lập tức nó đã dẫn và đốt lên tâm hoả của Lý Du Nhiên!
- Thăm Linh Mộng à? Linh Mộng tỷ tỷ là người ngươi có thể gặp sao? Lý Du Nhiên, rốt cuộc thì ngươi giả nhân giả nghĩa làm cái giề? Ngươi thật sự nghĩ rằng những chuyện ngươi làm, người trong thiên hạ không biết sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ đã nổi giận. Làm chị em tốt nhất của Linh Mộng công chúa, Độc Cô Tiểu Nghệ đối với chuyện của Linh Mộng công chúa biết rất rõ ràng. Hơn nữa Quân Mạc Tà còn từng ở một bên giải thích một cách tỉ mỉ cho nàng nữa, vì thế cảm giác của Độc Cô Tiểu Nghệ đối với Lý Du Nhiên quả thực tệ tới tới cực điểm!
Giờ phút này, thấy Lý Du Nhiên còn dám tranh luận, ngay tức khắc, Độc Cô Tiểu Nghệ tức khí chửi lên. Nàng lần này tới vốn là để tiến hành công việc khiêu khích theo an bài của Quân lão gia tử, giờ lại được thuận lý thành chương mà nổi cái uy của phải nữ!
Quân Chiến Thiên an bài, hết một vòng lại thủ sẵn vòng khác. Lão gia tử rất có tự tin rằng, cho dù có là thần tiên tới đây thì với trận thế này cũng có thể đạt được hiệu quả mình mong muốn!
Khi Độc Cô Tiểu Nghệ nhảy ra, lão gia tử đang ở thư phòng vuốt râu. lật một bộ binh pháp, thật sảng khoái.........
" Lý Du Nhiên à? Cưng tuy rằng trí kế vô song nhưng vẫn còn trẻ. Chơi thủ đoạn trước mặt lão phu à... Đừng nói tới cưng, cho dù là gia gia Lý Thượng của cưng thì vẫn còn quá non...."
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 752: Đả kích
9.5/10 từ 42 lượt.