Dị Thế Tà Quân
Chương 731: Tuyệt vong !
Hối hận!
: DongHongAnh
Biên Tập
Từ bốn phía Đông Tây Nam Bắc đội ngũ ma thú dày đặc phô thiên cái địa kéo đến dồn lại một góc!
Đội ngũ Huyền thú! Lực lượng Quân gia!
Ầm ầm một trận khí thế nặng nề áp xuống, cuối cùng một đám Huyền thú phi hành từ đỉnh đầu hạ xuống che kín đi tia sáng cuối cùng cũng là phá hỏng con đường chạy trốn cuối cùng!
Trời ạ!
Tám người đang đào động ánh mắt đăm đăm nhìn chăm chú vào cảnh tượng hùng tráng trên bầu trời, đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh chạy từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu một mạch chạy xuống đến hậu môn! Rồi ngồi phịch xuống!
Cả đám ngơ ngẩn đồng dạng đặt mông ngồi trên mặt đất,giờ khắc này tám người có chung một suy nghĩ: triệt hồi Huyền công phòng hộ rồi đập đầu vào thạch bích tự sát còn hơn (!
Còn đánh? Đánh cái rắm ấy! Cái đội ngũ khủng bố như thế này, chúng ta ngay cả làm đồ ăn cũng không đủ nhét kẽ răng cho chúng!
Đối phương quân kỉ nghiêm túc, thực lực vẹn toàn lại được nghỉ ngơi dưỡng sức tinh khí thần đều ở đỉnh phong bốn phương tám hướng trên trời dưới đất mà đánh đến!
Sức chiến đấu lớn nhất mạnh nhất thì vẫn còn bị chôn trong lòng đất! Cho dù có thành công ngoi lên được thì cũng khẳng định là toàn thân thương tích sưc cùng lực kiệt, còn phải trực tiếp đối mặt với đối phương có thanh thế lớn như thế này!
Trực tiêp mà nói thì không có nửa điểm hy vọng mà mong đợi!
Hoàn toàn chính là giống như quả phụ mà lại mất đi đứa con duy nhất, không có nửa điểm trông cậy vào …
Ngay lúc bát đại chí tôn cao thủ lâm vào thời khắc cực độ tuyệt vọng, lại đột nhiên nghe thấy "Oanh"một tiếng. Lúc trước trong ngoài cùng hợp lực làm lớp đất đá cản trở được giảm bớt hơn nhiều.
Tám người này mặc dù vì đánh mất tin tưởng đã đình chỉ hoạt động nhưng người bên trong lại dùng hết sức lực cuối cùng quyết chí vượt qua sinh tử mang niềm tin cầu sinh mà bạo phát lực lượng, cuối cùng thông đạo đã được đả thông!
Mạc Tiêu Diêu cùng đám người cuối cùng đã nhìn lại được ánh mặt trời, mà bên ngoài tám đại cao thủ chứng kiến hiện trạng Mạc Tiêu Diêu cùng đám người thì lại không có bất cứ người nào mang sắc thái vui mừng.
Nếu là một khắc trước mọi người liền động thổ mà ra, không thể nghi ngờ là mang đến một hy vọng to lớn, nhưng vào lúc này cảm xúc tuyệt vọng không hề giảm đi mà so với lúc đầu lại càng ảm đạm hơn!
Ngay cả ngươi trước kia thân phận cao bao nhiêu, thực lực mạnh bao nhiêu, chiến tích có bao nhiêu huy hoàng, giờ phút này ngươi lại chỉ là một người mắc nạn, một người từ đầu đến đuôi là thất bại, là kẻ yếu!
Đối mặt với cục diện tồi tệ như,hơn nữa mọi người hầu hết cũng đã bị thương vô cùng thê thảm không nỡ nhìn, có ra hay là không ra được thì có cái gì khác đâu? Có ý nghĩa gì nữa?
Nếu là rõ ràng đã phải chôn thây dưới đó thì còn có thể lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng. Một khi đi ra lại cũng sẽ chịu thêm một tầng vũ nhuc mà thôi, sớm hay muộn cũng là một con đường chết, điểm này, dĩ nhiên là không còn là suy nghĩ!
Tiêu Dao Tôn Giả Mạc Tiêu Diêu một thân máu đen, khóe miệng rướm máu, trên mặt nhiều chỗ máu ứ đọng, tóc trên đầu cũng có nhiều chỗ bị máu tươi dính vào. Một thân quần áo vô cùng thê thảm đến không nỡ nhìn vào, không còn một chút khí độ phong phạm của trước kia!
Nhưng so sánh ra mà nói thì Tiêu Dao Tôn Giả vẫn còn xem như người bị trúng thương nhẹ nhất trong cả đám. Trên dưới một trăm người đi sau đều không ngoại lệ, mỗi người viết thương chồng chất, sắc mặt xanh trắng, há hốc mồm thở hổn hển, càng không ít người là tay chân què cụt tàn tạ mà bò ra…
Những người này vận khí vốn đang tính là không tệ, cố gắng tự mình đào trên mặt đất một cái động lớn để dung thân tị nạn, cuối cùng mà có thể như thế tránh qua được một hồi hạo kiếp. Nếu như không có mấy phần may mắn thì khó mà làm được như vậy!
Hoặc là bởi vì trong lúc gian nan khủng khiếp bỏ chạy trốn làm bọn họ mất hết khí công còn lại, hoặc sau đó mọi người bên trong phát hiện ra một tầng Vạn Niên Huyền Băng!
Cho dù là những tảng đá lớn cũng không khiến cho các Tôn Giả Chí Tôn Thượng thừa tuyệt vọng như vậy.
Nhưng tầng Huyền Băng có độ cứng rắn so với đá tảng còn cứng rắn hơn rất nhiều! Cái này cũng làm cho bọn hắn sống ở phía dưới thời gian quá lâu!Thiếu chút nữa một đám đều chết!
Hơn nữa lúc trước đồng lòng chống cự núi rơi xuống. Rồi đến kế tiếp chấn động nện vào, sau đó gần như chịu sức ép vô cùng vô tận làm cả nhóm người dù đông đến hiếm có hàng mấy trăm cao thủ hàng đầu đều tiêu hao một thân Huyền lực tới bảy tám thành, thật sự là rất thảm!
Lúc trước trốn đi vào gần ba trăm người, hiện giờ có thể sống sót lại không tới một trăm người! Những người khác đều chôn xương ở dưới đất, còn những người gắng gượng thoát ra cũng đều là mỗi người mang thương tích, sức cùng lực kiệt!
Mạc Tiêu Diêu cùng Cố Thanh Vân Tiếu Thiên Nhai mới vừa xuất hiện ở lối ra, một lần nữa hít thở không khí tươi mới, tinh thần vừa mới phấn chấn thì lập tức sắc mặt đại biến, toàn thân lạnh lẽo đến ngây người ra!
Bọn hắn bây giờ, thân là tứ cấp Tôn Giả cho dù là chiến lực chỉ còn lại hai thành thì cũng miễn cưỡng tương đương nhưng đối phương lại đều đã được nghỉ ngơi dưỡng sức, lại dùng đại binh áp chế!
Đánh trận này làm sao mà có thể nghĩ tới được nữa! Hoàn toàn không cần phải đánh! Miễn cưỡng ra ta chỉ là tìm lấy ngược đãi cùng lăng nhục mà thôi!
Đám người Mai Tuyết Yên dưới sự sắp xếp của Quân Vô Ý dựa theo thời gian Quân Mạc Tà chỉ định mà tới!
Nhưng đại quân mới vừa đi tới nửa đường thì Kiếm Phong cao ngất sụp đổ, làm cho tám phần phi hành Huyền thú sợ tới mức cũng chao đảo rồi rơi xuống một loạt.
Sau đó gần như bị tuyết lở chôn sống, may mắn là khoảng cách quá xa nên chỉ gặp tuyết lở nhỏ mà không có nghuy hiểm lớn. Với thực lưc mạnh mẽ của mọi người nên còn chống đỡ được mà không có hao tổn.
NHưng mà như thế mọi người xũng đã sợ đến mức mặt mũi trắng xanh nuốt nước bọt ừng ực! Mai Tuyết Yên cùng Sở Khấp Hồn đều rõ trong lòng.
Kiếm Phong kia… Chính xác Kiếm Phong đã sụp! Lời thề Đông Phương Thế Gia đã phá! Lời thề không thể phá hủy cuối cùng đã tan biến! Tin tưởng rằng ngoài Quân Mạc Tà thì ở trên đời này không ai có năng lực làm điều đó!
Nghĩ đến, thậm chí biết là một chuyện,mà tận mắt nhìn thấy là một chuyện khác. Khi mọi người chứng kiến quả núi khổng lồ nằm ngang trên mặt đất, ngay cả người có chuản bị tâm lí mà vẫn còn không tự chủ được thấy sống lưng lạnh toát!
Đứng trước quả núi khổng lồ như thế, cảm thấy mình nhỏ bé như con kiến! Vậy mà Quân Mạc Tà lại có thể làm cho cả quả núi sụp đổ, chuyện như vậy quả là làm cho không ai có thể tưởng tượng nổi!
Trước mắt mọi người mặc dù đã sớm chứng kiến đủ loại thần kì trên người Quân đại thiếu gia, nhưng đối mặt với sự tình thần kì hôm nay mọi người cũng khó mà nuốt trôi! Làm cho thiên đại dị biến như thế này là chuyện mà con người có thể làm được hay sao?
Chấn động hồi lâu, Quân Vô Ý bỗng thấy cần phải thay đổi lại sắp xếp ban đầu. Đem toàn bộ huyền thú cùng cao thủ phân làm bảy đội từ bốn phía mà đánh vào hình thành thế trận thiên la địa võng mà bay tới
Kết hợp cùng chiến thư của Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý nháy mắt đã hình thành sách lược mới, vô cùng kín kẽ kết hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh! Nghiêm mật mà vây bọc đánh vào, quyết tâm không để ai có thế chạy thoát khỏi lưới bao vây của huyền thú mà di ra!
Đoàn người hạ xuống một lúc, chia binh làm hai đường, Quân gia thì vây đánh bên ngoài, Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, Quân Vô Ý, Tư Không Ám Dạ, Đoan Mộc Siêu Phàm cùng Đông Phương Tam Kiếm khách thì hướng về Tiêu Gia mà chạy tới!
Mai Tuyết Yên lại thống lĩnh toàn bộ Thiên Phạt chiến lực, đem toàn bộ đám người Mạc Tiêu Diêu vây khốn xung quanh, đến giọt nước cũng không lọt qua được!
Đối mặt Quân Gia chiến ý hưng hực ép tới đám người Tiêu gia lộn xôn thành một đám, hai chân mỏi nhừ run rẩy lẩy bẩy mà té lên cả mặt đất! Bọn chúng đã mất đi cái dũng khí chống cự cuối cùng rồi!
Quân Mạc Tà ở trên không quan sát một hồi, xác định không có con cá nào lọt lưới hay chuyện gì ý muốn xảy ra lúc này mới từ từ hạ xuống.Lúc trước hắn một mực ở trên cao giám thị, nếu quả thật có người muốn nhân cơ hội thừa nước đục thả câu hắn sẽ ngay lập tức điều nhân thủ của hắn chặt cái đầu của đối phương xuống!
Quân gia bọc đánh bên kia kết cục đã định, Tiêu gia mọi ngườ đều đã tan rã ý chí chiến đấu, cơ bản trực tiếp chính là thúc thủ chịu trói không còn nguy hiểm gì hết! Cho nên Quân Mạc Tà mới hạ xuống vè bên Thiên Phạt.
Đám người Mạc Tiêu Diêu tuy rằng thân chịu trọng thương, chiến lực kiệt quệ nhưng cả đám lại lộ rõ khí chất của cường giả ngoan cố chống cự. Nếu để chiến lực bộc phát điên cuồng thì thật sự cũng sẽ xuất hiện thương vong đáng kể!
Mà Quân Mạc Tà hao hết tâm tư bày ra cục diện bây giờ chính là muốn tránh cho việc xuất hiện thương vong, nếu là dưới tình huống này mà còn xuất hiện tổn thất, thậm trí là trả giá đắt…Quân đại thiếu gia sẽ phi thường mất hứng.
"Mai tôn giả…Thực là hảo thủ đoạn!" Mạc Tiêu Diêu ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu mang theo cả bùn đất,tơ máu còn vương trên miệng, khuôn mặt xám trắng, cười lạnh nói:"Âm mưu quỷ kể như thê…khụ khụ… Quả nhiên là ngươi cũng nghĩ ra được! Bội phục, bội phục"
"Không dám, không dám, thủ đoạn như vậy so sánh với bên Tam Đại Thánh Địa đủ loại cao thâm phương pháp, bất quá cũng chỉ là gặp sư phụ mà thôi. Mạc Tôn Giả đã quá khen."
Mai Tuyết Yên không mặn không nhạt nói. Nàng một thân tuyết y trắng,cùng Mạc Tiêu Diêu giờ phút này chật vật vừa lúc đã hình thành một cảnh so sánh, như trời với đất, chân chính cao thấp rõ ràng.
"Hừ! Rõ rệt tặng chiến thư, ước định quyết chiến, lại âm thầm đùa giỡn như thế này,thủ đoạn hèn hạ, chờ sẵn để ám toán ta! Lật lọng, nói không giữ lời! Thắng không nhờ võ công, không thắng mà lại mỉm cười!"
Mạc Tiêu Diêu bi thương ánh mắt chậm độ nhìn quét qua nhìn lại nhân thủ bên mình cả thân đều run rẩy lên: "Mai Tôn Giả, ngươi còn có thể là Thiên Phạt đứng đầu chúng thú, một đời bá chủ sao? Bản thân ngươi thấy phương pháp như thế phù hợp với thân phận người đứng đầu Thiên Phạt sao?"
"Thiên Phạt đứng đầu thì như thế nào? Bất quá cũng là đối tượng bị nhóm người Tam Đại Thánh Địa các ngươi đuổi giết mà thôi.Mạc Tiêu Diêu, hiện giờ tình thế nghịch chuyển, tại sao toàn bộ cái xấu lại thành của ta? Còn không phải nói sao? Còn có ý nghĩa gì sao?"Mai Tuyết Yên lạnh lùng trả lời, trong mắt trán đầy khinh bỉ.
Giờ phút này Mạc Tiêu Diêu quả thật bi phẫn chỉ muốn tự sát! Cao thủ đi theo mình ra khỏi Tam Đại Thánh Địa tổng số khó khăn lắm mới được gần sáu trăm người. Lần này Kiếm Phong ngoài ý liệu sụp đổ không sai biệt lắm đem năm trăm người đè chết bên dưới còn thừa lại không đủ trăm người!
Thật là trầm trọng đả kích!
Chân nhân như Mạc Tiêu Diêu mà cũng có một loại cảm xúc mãnh liệt muốn tự sát ngay tại chỗ! Lần này hầu hết đều là chiến lực tinh nhuệ của Đoạt Thiên chi chiến đó a...!
Tam Đại Thánh Địa toàn bộ chiến lực trải qua một trận này chợt tổn thất một phần ba, sắp đến Đoạt Thiên chi chiến biết ứng phó như thế nào? Hiện tại Mạc Tiêu Diêu cũng không có giả vờ tốt đẹp, lão quả thật thiệt tình chân ý lo lắng an nguy trên đại lục!
Lúc trước vào thời gian Tam Đại Thánh Địa thực lực hùng hậu, chính bọn hắn chưa bao giờ từng cho rằng Đoạt Thiên chi chiến sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.Thâm chí tự bản thân cảm giác loại lực lượng này thật khổng lồ, không có chút gì xem trọng ngoại tộc hỗn tạp…
Cho nên mới có suy nghĩ mê muội nhắm vào Thiên Phạt này, thực hiện tham vọng của chính mình quét sạch bên trong rồi mới thôn tính bên ngoài!
Trước đem Thiên Phạt Diệt trừ, thậm chí bắt tù binh thú vương mang về làm vật cưỡi, săn bắt huyền đan để tăng chiến lực của bản thân, sau đó lại tập trung lưc lượng ứng phó Đoạt Thiên chi chiến.
Đại công quang vinh cứu vớt nhân loại lúc an nguy này một mình chiếm hết! Đồng thời rửa sạch câu nói sỉ nhục từ vạn năm trước "Đoạt Thiên chi chiến, Thiên Phạt đứng đầu"!
Nhưng trước mắt Mạc Tiêu Diêu thực sự hối hận!
Sự tình sao không thể để sau Đoạt Thiên chi chiến! Hiện tại Mạc Tiêu Diêu suy nghĩ không phải là về chuyện sinh tử của phe bên mình nữa rồi, ngược lại lão nghĩ sau khi quân mình chết hết thì Đoạt Thiên chi chiến còn có thể thắng sao!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
: DongHongAnh
Biên Tập
Từ bốn phía Đông Tây Nam Bắc đội ngũ ma thú dày đặc phô thiên cái địa kéo đến dồn lại một góc!
Đội ngũ Huyền thú! Lực lượng Quân gia!
Ầm ầm một trận khí thế nặng nề áp xuống, cuối cùng một đám Huyền thú phi hành từ đỉnh đầu hạ xuống che kín đi tia sáng cuối cùng cũng là phá hỏng con đường chạy trốn cuối cùng!
Trời ạ!
Tám người đang đào động ánh mắt đăm đăm nhìn chăm chú vào cảnh tượng hùng tráng trên bầu trời, đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh chạy từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu một mạch chạy xuống đến hậu môn! Rồi ngồi phịch xuống!
Cả đám ngơ ngẩn đồng dạng đặt mông ngồi trên mặt đất,giờ khắc này tám người có chung một suy nghĩ: triệt hồi Huyền công phòng hộ rồi đập đầu vào thạch bích tự sát còn hơn (!
Còn đánh? Đánh cái rắm ấy! Cái đội ngũ khủng bố như thế này, chúng ta ngay cả làm đồ ăn cũng không đủ nhét kẽ răng cho chúng!
Đối phương quân kỉ nghiêm túc, thực lực vẹn toàn lại được nghỉ ngơi dưỡng sức tinh khí thần đều ở đỉnh phong bốn phương tám hướng trên trời dưới đất mà đánh đến!
Sức chiến đấu lớn nhất mạnh nhất thì vẫn còn bị chôn trong lòng đất! Cho dù có thành công ngoi lên được thì cũng khẳng định là toàn thân thương tích sưc cùng lực kiệt, còn phải trực tiếp đối mặt với đối phương có thanh thế lớn như thế này!
Trực tiêp mà nói thì không có nửa điểm hy vọng mà mong đợi!
Hoàn toàn chính là giống như quả phụ mà lại mất đi đứa con duy nhất, không có nửa điểm trông cậy vào …
Ngay lúc bát đại chí tôn cao thủ lâm vào thời khắc cực độ tuyệt vọng, lại đột nhiên nghe thấy "Oanh"một tiếng. Lúc trước trong ngoài cùng hợp lực làm lớp đất đá cản trở được giảm bớt hơn nhiều.
Tám người này mặc dù vì đánh mất tin tưởng đã đình chỉ hoạt động nhưng người bên trong lại dùng hết sức lực cuối cùng quyết chí vượt qua sinh tử mang niềm tin cầu sinh mà bạo phát lực lượng, cuối cùng thông đạo đã được đả thông!
Mạc Tiêu Diêu cùng đám người cuối cùng đã nhìn lại được ánh mặt trời, mà bên ngoài tám đại cao thủ chứng kiến hiện trạng Mạc Tiêu Diêu cùng đám người thì lại không có bất cứ người nào mang sắc thái vui mừng.
Nếu là một khắc trước mọi người liền động thổ mà ra, không thể nghi ngờ là mang đến một hy vọng to lớn, nhưng vào lúc này cảm xúc tuyệt vọng không hề giảm đi mà so với lúc đầu lại càng ảm đạm hơn!
Ngay cả ngươi trước kia thân phận cao bao nhiêu, thực lực mạnh bao nhiêu, chiến tích có bao nhiêu huy hoàng, giờ phút này ngươi lại chỉ là một người mắc nạn, một người từ đầu đến đuôi là thất bại, là kẻ yếu!
Đối mặt với cục diện tồi tệ như,hơn nữa mọi người hầu hết cũng đã bị thương vô cùng thê thảm không nỡ nhìn, có ra hay là không ra được thì có cái gì khác đâu? Có ý nghĩa gì nữa?
Nếu là rõ ràng đã phải chôn thây dưới đó thì còn có thể lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng. Một khi đi ra lại cũng sẽ chịu thêm một tầng vũ nhuc mà thôi, sớm hay muộn cũng là một con đường chết, điểm này, dĩ nhiên là không còn là suy nghĩ!
Tiêu Dao Tôn Giả Mạc Tiêu Diêu một thân máu đen, khóe miệng rướm máu, trên mặt nhiều chỗ máu ứ đọng, tóc trên đầu cũng có nhiều chỗ bị máu tươi dính vào. Một thân quần áo vô cùng thê thảm đến không nỡ nhìn vào, không còn một chút khí độ phong phạm của trước kia!
Nhưng so sánh ra mà nói thì Tiêu Dao Tôn Giả vẫn còn xem như người bị trúng thương nhẹ nhất trong cả đám. Trên dưới một trăm người đi sau đều không ngoại lệ, mỗi người viết thương chồng chất, sắc mặt xanh trắng, há hốc mồm thở hổn hển, càng không ít người là tay chân què cụt tàn tạ mà bò ra…
Những người này vận khí vốn đang tính là không tệ, cố gắng tự mình đào trên mặt đất một cái động lớn để dung thân tị nạn, cuối cùng mà có thể như thế tránh qua được một hồi hạo kiếp. Nếu như không có mấy phần may mắn thì khó mà làm được như vậy!
Hoặc là bởi vì trong lúc gian nan khủng khiếp bỏ chạy trốn làm bọn họ mất hết khí công còn lại, hoặc sau đó mọi người bên trong phát hiện ra một tầng Vạn Niên Huyền Băng!
Cho dù là những tảng đá lớn cũng không khiến cho các Tôn Giả Chí Tôn Thượng thừa tuyệt vọng như vậy.
Nhưng tầng Huyền Băng có độ cứng rắn so với đá tảng còn cứng rắn hơn rất nhiều! Cái này cũng làm cho bọn hắn sống ở phía dưới thời gian quá lâu!Thiếu chút nữa một đám đều chết!
Hơn nữa lúc trước đồng lòng chống cự núi rơi xuống. Rồi đến kế tiếp chấn động nện vào, sau đó gần như chịu sức ép vô cùng vô tận làm cả nhóm người dù đông đến hiếm có hàng mấy trăm cao thủ hàng đầu đều tiêu hao một thân Huyền lực tới bảy tám thành, thật sự là rất thảm!
Lúc trước trốn đi vào gần ba trăm người, hiện giờ có thể sống sót lại không tới một trăm người! Những người khác đều chôn xương ở dưới đất, còn những người gắng gượng thoát ra cũng đều là mỗi người mang thương tích, sức cùng lực kiệt!
Mạc Tiêu Diêu cùng Cố Thanh Vân Tiếu Thiên Nhai mới vừa xuất hiện ở lối ra, một lần nữa hít thở không khí tươi mới, tinh thần vừa mới phấn chấn thì lập tức sắc mặt đại biến, toàn thân lạnh lẽo đến ngây người ra!
Bọn hắn bây giờ, thân là tứ cấp Tôn Giả cho dù là chiến lực chỉ còn lại hai thành thì cũng miễn cưỡng tương đương nhưng đối phương lại đều đã được nghỉ ngơi dưỡng sức, lại dùng đại binh áp chế!
Đánh trận này làm sao mà có thể nghĩ tới được nữa! Hoàn toàn không cần phải đánh! Miễn cưỡng ra ta chỉ là tìm lấy ngược đãi cùng lăng nhục mà thôi!
Đám người Mai Tuyết Yên dưới sự sắp xếp của Quân Vô Ý dựa theo thời gian Quân Mạc Tà chỉ định mà tới!
Nhưng đại quân mới vừa đi tới nửa đường thì Kiếm Phong cao ngất sụp đổ, làm cho tám phần phi hành Huyền thú sợ tới mức cũng chao đảo rồi rơi xuống một loạt.
Sau đó gần như bị tuyết lở chôn sống, may mắn là khoảng cách quá xa nên chỉ gặp tuyết lở nhỏ mà không có nghuy hiểm lớn. Với thực lưc mạnh mẽ của mọi người nên còn chống đỡ được mà không có hao tổn.
NHưng mà như thế mọi người xũng đã sợ đến mức mặt mũi trắng xanh nuốt nước bọt ừng ực! Mai Tuyết Yên cùng Sở Khấp Hồn đều rõ trong lòng.
Kiếm Phong kia… Chính xác Kiếm Phong đã sụp! Lời thề Đông Phương Thế Gia đã phá! Lời thề không thể phá hủy cuối cùng đã tan biến! Tin tưởng rằng ngoài Quân Mạc Tà thì ở trên đời này không ai có năng lực làm điều đó!
Nghĩ đến, thậm chí biết là một chuyện,mà tận mắt nhìn thấy là một chuyện khác. Khi mọi người chứng kiến quả núi khổng lồ nằm ngang trên mặt đất, ngay cả người có chuản bị tâm lí mà vẫn còn không tự chủ được thấy sống lưng lạnh toát!
Đứng trước quả núi khổng lồ như thế, cảm thấy mình nhỏ bé như con kiến! Vậy mà Quân Mạc Tà lại có thể làm cho cả quả núi sụp đổ, chuyện như vậy quả là làm cho không ai có thể tưởng tượng nổi!
Trước mắt mọi người mặc dù đã sớm chứng kiến đủ loại thần kì trên người Quân đại thiếu gia, nhưng đối mặt với sự tình thần kì hôm nay mọi người cũng khó mà nuốt trôi! Làm cho thiên đại dị biến như thế này là chuyện mà con người có thể làm được hay sao?
Chấn động hồi lâu, Quân Vô Ý bỗng thấy cần phải thay đổi lại sắp xếp ban đầu. Đem toàn bộ huyền thú cùng cao thủ phân làm bảy đội từ bốn phía mà đánh vào hình thành thế trận thiên la địa võng mà bay tới
Kết hợp cùng chiến thư của Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý nháy mắt đã hình thành sách lược mới, vô cùng kín kẽ kết hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh! Nghiêm mật mà vây bọc đánh vào, quyết tâm không để ai có thế chạy thoát khỏi lưới bao vây của huyền thú mà di ra!
Đoàn người hạ xuống một lúc, chia binh làm hai đường, Quân gia thì vây đánh bên ngoài, Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, Quân Vô Ý, Tư Không Ám Dạ, Đoan Mộc Siêu Phàm cùng Đông Phương Tam Kiếm khách thì hướng về Tiêu Gia mà chạy tới!
Mai Tuyết Yên lại thống lĩnh toàn bộ Thiên Phạt chiến lực, đem toàn bộ đám người Mạc Tiêu Diêu vây khốn xung quanh, đến giọt nước cũng không lọt qua được!
Đối mặt Quân Gia chiến ý hưng hực ép tới đám người Tiêu gia lộn xôn thành một đám, hai chân mỏi nhừ run rẩy lẩy bẩy mà té lên cả mặt đất! Bọn chúng đã mất đi cái dũng khí chống cự cuối cùng rồi!
Quân Mạc Tà ở trên không quan sát một hồi, xác định không có con cá nào lọt lưới hay chuyện gì ý muốn xảy ra lúc này mới từ từ hạ xuống.Lúc trước hắn một mực ở trên cao giám thị, nếu quả thật có người muốn nhân cơ hội thừa nước đục thả câu hắn sẽ ngay lập tức điều nhân thủ của hắn chặt cái đầu của đối phương xuống!
Quân gia bọc đánh bên kia kết cục đã định, Tiêu gia mọi ngườ đều đã tan rã ý chí chiến đấu, cơ bản trực tiếp chính là thúc thủ chịu trói không còn nguy hiểm gì hết! Cho nên Quân Mạc Tà mới hạ xuống vè bên Thiên Phạt.
Đám người Mạc Tiêu Diêu tuy rằng thân chịu trọng thương, chiến lực kiệt quệ nhưng cả đám lại lộ rõ khí chất của cường giả ngoan cố chống cự. Nếu để chiến lực bộc phát điên cuồng thì thật sự cũng sẽ xuất hiện thương vong đáng kể!
Mà Quân Mạc Tà hao hết tâm tư bày ra cục diện bây giờ chính là muốn tránh cho việc xuất hiện thương vong, nếu là dưới tình huống này mà còn xuất hiện tổn thất, thậm trí là trả giá đắt…Quân đại thiếu gia sẽ phi thường mất hứng.
"Mai tôn giả…Thực là hảo thủ đoạn!" Mạc Tiêu Diêu ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu mang theo cả bùn đất,tơ máu còn vương trên miệng, khuôn mặt xám trắng, cười lạnh nói:"Âm mưu quỷ kể như thê…khụ khụ… Quả nhiên là ngươi cũng nghĩ ra được! Bội phục, bội phục"
"Không dám, không dám, thủ đoạn như vậy so sánh với bên Tam Đại Thánh Địa đủ loại cao thâm phương pháp, bất quá cũng chỉ là gặp sư phụ mà thôi. Mạc Tôn Giả đã quá khen."
Mai Tuyết Yên không mặn không nhạt nói. Nàng một thân tuyết y trắng,cùng Mạc Tiêu Diêu giờ phút này chật vật vừa lúc đã hình thành một cảnh so sánh, như trời với đất, chân chính cao thấp rõ ràng.
"Hừ! Rõ rệt tặng chiến thư, ước định quyết chiến, lại âm thầm đùa giỡn như thế này,thủ đoạn hèn hạ, chờ sẵn để ám toán ta! Lật lọng, nói không giữ lời! Thắng không nhờ võ công, không thắng mà lại mỉm cười!"
Mạc Tiêu Diêu bi thương ánh mắt chậm độ nhìn quét qua nhìn lại nhân thủ bên mình cả thân đều run rẩy lên: "Mai Tôn Giả, ngươi còn có thể là Thiên Phạt đứng đầu chúng thú, một đời bá chủ sao? Bản thân ngươi thấy phương pháp như thế phù hợp với thân phận người đứng đầu Thiên Phạt sao?"
"Thiên Phạt đứng đầu thì như thế nào? Bất quá cũng là đối tượng bị nhóm người Tam Đại Thánh Địa các ngươi đuổi giết mà thôi.Mạc Tiêu Diêu, hiện giờ tình thế nghịch chuyển, tại sao toàn bộ cái xấu lại thành của ta? Còn không phải nói sao? Còn có ý nghĩa gì sao?"Mai Tuyết Yên lạnh lùng trả lời, trong mắt trán đầy khinh bỉ.
Giờ phút này Mạc Tiêu Diêu quả thật bi phẫn chỉ muốn tự sát! Cao thủ đi theo mình ra khỏi Tam Đại Thánh Địa tổng số khó khăn lắm mới được gần sáu trăm người. Lần này Kiếm Phong ngoài ý liệu sụp đổ không sai biệt lắm đem năm trăm người đè chết bên dưới còn thừa lại không đủ trăm người!
Thật là trầm trọng đả kích!
Chân nhân như Mạc Tiêu Diêu mà cũng có một loại cảm xúc mãnh liệt muốn tự sát ngay tại chỗ! Lần này hầu hết đều là chiến lực tinh nhuệ của Đoạt Thiên chi chiến đó a...!
Tam Đại Thánh Địa toàn bộ chiến lực trải qua một trận này chợt tổn thất một phần ba, sắp đến Đoạt Thiên chi chiến biết ứng phó như thế nào? Hiện tại Mạc Tiêu Diêu cũng không có giả vờ tốt đẹp, lão quả thật thiệt tình chân ý lo lắng an nguy trên đại lục!
Lúc trước vào thời gian Tam Đại Thánh Địa thực lực hùng hậu, chính bọn hắn chưa bao giờ từng cho rằng Đoạt Thiên chi chiến sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.Thâm chí tự bản thân cảm giác loại lực lượng này thật khổng lồ, không có chút gì xem trọng ngoại tộc hỗn tạp…
Cho nên mới có suy nghĩ mê muội nhắm vào Thiên Phạt này, thực hiện tham vọng của chính mình quét sạch bên trong rồi mới thôn tính bên ngoài!
Trước đem Thiên Phạt Diệt trừ, thậm chí bắt tù binh thú vương mang về làm vật cưỡi, săn bắt huyền đan để tăng chiến lực của bản thân, sau đó lại tập trung lưc lượng ứng phó Đoạt Thiên chi chiến.
Đại công quang vinh cứu vớt nhân loại lúc an nguy này một mình chiếm hết! Đồng thời rửa sạch câu nói sỉ nhục từ vạn năm trước "Đoạt Thiên chi chiến, Thiên Phạt đứng đầu"!
Nhưng trước mắt Mạc Tiêu Diêu thực sự hối hận!
Sự tình sao không thể để sau Đoạt Thiên chi chiến! Hiện tại Mạc Tiêu Diêu suy nghĩ không phải là về chuyện sinh tử của phe bên mình nữa rồi, ngược lại lão nghĩ sau khi quân mình chết hết thì Đoạt Thiên chi chiến còn có thể thắng sao!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 731: Tuyệt vong !
9.5/10 từ 42 lượt.