Dị Thế Tà Quân
Chương 728: Kiếm Phong băng tháp tuyết sơn
: HoangLong2009
Biên Tập
Lúc này mọi người mới kinh ngạc nhao nhao đứng dậy, nhìn xung quanh, hai mặt nhìn nhau, mỗi người trên mặt kinh nghi bất định thần sắc!
Lúc này, mặt đất dao động càng thêm lợi hại, dưới lòng đất âm thanh cũng tạo thành một cơn địa chấn.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Rốt cuộc là tiếng động gì vậy?" Mọi người xôn xao tập trung vào một chỗ nhao nhao hỏi.
Đồng tử Mạc Tiêu Diêu nheo lại nhìn Kiếm Phong rồi đột nhiên hét lớn một tiếng, ánh mắt trợn trừng như đóng băng trong hốc mắt "Mọi người chạy mau! Kiếm Phong muốn sụp đổ!"
Bởi vì lão phát hiện Kiếm Phong với tốc độ vô cùng từ từ đang đổ xuống về phía quân mình! Giống như một người khổng lồ đầu chạm mây xanh đang chậm rãi ngã xuống.
Mặc dù là thong thả nhưng cũng có thể thấy được rõ ràng. Nhưng chậm rồi, mọi thứ đã chậm! Không trung đột nhiên vang lên một tiếng rít rung trời, tiếng rít mãnh liệt xuyên qua tầng mây vang dội đi vạn dặm.
Âm thanh kéo dài như gươm giáo va vào nhau rung chuyển bầu trời, chấn động mặt đất, có một không hai trong lịch sử từ cổ chí kim. Nó khoan thai vang dội mà rất hùng hồn mãnh liệt truyền đi khắp cả trăm núi ngàn sông như tuyên bố với thế giới rằng: "Huyền thú ra hết Thiên phạt, Kiếm Phong sụp đổ! Lời thề này đã bị phá bỏ, Đông Phương gia tộc vĩnh hằng!"
Âm thanh hùng tráng quanh quẩn trong thiên địa thật lâu, thậm chí tiếng động thiên băng địa liệt này tạo ra hỗn loạn thật lớn!
Mạc Tiêu Diêu đứng sững sờ nheo mắt lại, tiếp theo lão chỉ thấy trên không trung có bóng trắng nho nhỏ đột nhiên từ trong núi Kiếm Phong bay ra mang theo rít dài thê lương, sau đó trong nháy mắt lại giống như sao băng lao thẳng vào núi. Kiếm quang như bạch ngọc bạo phát khắp trời!
Dường như giữa không trung đột nhiên xuất hiện một mặt trời cực mạnh có ánh sáng vạn trượng! Nó nhằm hướng Kiếm Phong mạnh mẽ bay tới! Một cú va đập mạnh! Cực kì mạnh!
Va chạm cùng với Tuyết Phong đang chậm rãi đổ xuống làm cho người ta có cảm giác như ngày tận thế đã đến.
Tựa hồ chính hôm nay, tại đây trong nháy mắt đã lâm vào cuồng bạo tuyệt đối, rồi lại là tuyệt đối yên lặng! Cả thế giới khắp nơi đều rầm rầm tiếng nổ nhưng trong tai Mạc Tiêu Diêu hình như không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, toàn bộ tâm linh lão đã bị bóng người cùng kiếm quang đột nhiên xuất hiện trên bầu trời chấn nhiếp!
Đạo quang mang giống như là thần linh tức giận có thể hủy diệt vũ trụ! Nguy cơ tử vong mạnh mẽ xuất hiện đè nén lên tâm linh mọi người! Một tiếng thét vang như sét đánh: "Sụp đổ đi! Kiếm Phong."
Thân hình run lên một cái, Mạc Tiêu Diêu rốt cuộc cũng hồi tỉnh sợ hãi hét to: "Mọi người chạy mau …"
Oanh một tiếng, bóng hình áo trắng đã mạnh mẽ đánh vào trên Kiếm Phong vốn đang nghiêng ngả! Trở thành một chiêu tối hậu đạp vào cây rơm đang xiên xiên!
Ở giữa Kiếm Phong bỗng nhiên nổi lên một vùng mây như cái nấm hướng thẳng lên trời! Vô số đá vụn bay ra giữa không trung tung tóe trong chớp mắt biến thành sao băng lao thẳng xuống!
Kiếm Phong đang từ từ đổ xuống bỗng nhiên tăng tốc, tựa như một chiếc máy kéo đang chuyển động lại đột nhiên biến thành tốc độ tối đa của một chiếc Ferrari! Mang theo tốc độ như gió cuốn cùng với khí thế như Thái Sơn đập muỗi, hướng tới hắc điểm phía ép xuống tới! Đạo bóng trắng, đúng là Quân Mạc Tà!
( Lạy hồn, lão Phong Lăng chạy đua với thời gian nên nghĩ được từ nào là nhả ra ngay lập tức, ko buồn suy nghĩ)
Hắn tới sườn núi, hành động tiếp theo sau khi ra ngoài đầu tiên là điên cuồng huy kiếm, song chưởng như cơn lốc đánh tới sườn núi, Viêm Hoàng Chi Huyết tựa hồ chịu ảnh hưởng bởi hắn mà cũng kích động hoàn toàn trỗi dậy, kiếm khí giống như rồng ngâm hổ gầm, rung động trời cao!
Cơ hồ trong nháy, ngàn vạn đạo kiếm khí hướng tới Kiếm Phong đánh tới. Sau đó, thu hồi trường kiếm song chưởng dùng lực lượng bài sơn đảo hải điên cuồng oanh kích!
Trong nháy mắt, trước sau mấy trăm chưởng nặng nề oanh tới cùng một vị trí! Giống như là mấy trăm, mấy vạn đại chuỳ mạnh mẽ đánh tới cùng một vị trí! Đây là Lôi Đình Chi Nộ! Đây là Thiên Địa chi thành!
Quân Mạc Tà bây giờ chính là hàng thật đúng giá Tôn giả tu vi cấp hai! Hơn nữa Khai Thiên Tạo Hóa Công năng lực cường đại! Cho dù là dưới nền Kiếm Phong hoàn toàn chưa từng chịu tổn thương thì hắn cũng có thể phá ra một cái động lớn!
Vì vậy Kiếm Phong đang từ từ sụp đổ đột nhiên tốc độ nhanh hơn. Thôi Kim Sơn đảo Ngọc Trụ "Oanh" một tiếng xuống tới! Vô số tảng đá lớn nhỏ từ trên đỉnh núi lăn xuống mặt đất giống như chớp giật, Thiên băng Địa liệt!
Trên mặt đất, đám người Mạc Tiêu Dao chỉ cảm thấy vốn bầu trời trong xanh thoáng chốc đã tối sầm! Kiếm phong cao ngàn trượng, một khi đổ xuống phạm vi bao trùm tự nhiên cũng là rộng lớn khôn cùng. Huống chi lại còn bị vỡ ra nên phạm vi bao phủ cơ hồ tăng thêm gấp đôi!
Đám người Mạc Tiêu Diêu tay nắm chặt kiếm. Với tốc độ sụp đổ của Kiếm Phong sợ rằng hơn năm trăm người ở đây cho dù là tu vi Thánh giả cũng tuyệt đối không có khả năng bay ra khỏi phạm vi tử vong trước khi Kiếm Phong sụp đổ xuống!
Đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này Tam Đại Thánh Địa vô luận là lúc trước tới mai phục hay là đại đội nhân mã mới tới đều bỏ chạy như ong vỡ tổ!
Lúc này còn đếm xỉa gì đến nhiệm vụ, còn gì là nguyên tắc, giữ tính mạng quan trọng hơn! Mỗi người trên mặt đều là kinh hoảng thất thố, bị bóng ma tử vong bao phủ trong tuyệt vọng, ý niệm sắp bị dẫn độ tới hoàng tuyền xuất hiện trong lòng mỗi người!
Mặc dù tất cả mọi người biết rõ hết thảy giãy dụa đều là phí công nhưng mỗi người đều cố gắng vận sức vào hai chân mà chạy. Con người luôn tiếc tính mạng, khi cái chết cận kề luôn cố sức giãy dụa, cho dù một phút, thậm chí một giây cũng được.
Bây giờ thì cái gì mà tu dưỡng, cái gì phong độ, cái gì thân phận, cái gì mặt mũi đều quăng ra ngoài chín tầng mây, chỉ hận cha mẹ sinh ra không cho thêm đôi chân.
Đối mặt hoàn cảnh lực lượng kinh khủng của quả núi tự nhiên sụp đổ thì tuyệt không phải sức người có thể ngăn cản được. Cho dù ngươi có tu vi cao thâm tới đâu, cũng không nắm chắc thoát khỏi trường hạo kiếp này!
Mạc Tiêu Diêu cùng đám người Cổ Thanh Vân cơ hồ gấp đến phun máu! Không nghĩ tới là bị người chơi một vố! Hơn nữa là một vố vô cùng thê thảm! Hèn hạ a! Vô sỉ a! Hỗn trướng a! Xấu xa a!
Mặc dù bọn họ cũng không biết tại sao năng lực con người có thể làm ra rung chuyển quả núi đã có từ bao đời như Kiếm Phong, nhưng chuyện này không thể trùng hợp!
Thời gian ước định đã qua, đối phương ngay cả bóng người cũng không thấy. Đúng giờ ước hẹn thì mọi người lại bị tai nạn chết người như thế này, còn có bóng trắng quỷ dị kia. Hết thảy đã rõ ràng đây là cái bẫy chết người của đối phương!
Chính là như thế, không thể sai!
Vừa toàn lực chạy trốn, hai người vừa phẫn hận cơ hồ hộc máu, hối hận tự trách mình biết rõ đối phương ước chiến tuyệt đối không có hảo ý. Nhưng mọi người hết lần này tới lần khác chính là vẫn còn ỷ vào thực lực hùng hậu, không hề cố kỵ đến đây theo ước hẹn! Căn bản là chính mình đưa đầu cho người ta chém a!
Mạc Tiêu Diêu trong lòng càng chán nản,thất vọng muốn hộc máu! Chính mình cả đời tự phụ mưu trí vô song, hết lần này tới lần khác bị lật thuyền trong rãnh nước lại bị đối phương đùa bỡn trong tay mà không hay biết!
Vừa rồi lúc mới tới nơi này thấy đối phương không có ý đến, lão đã nhận ra chuyện dị thường, khi đó nên lập tức rút lui! Nhưng chính mình mặc dù đã phát giác ra điều không bình thường mà vẫn còn không có đặt ở trong lòng!
Chỉ là, biến cố này cũng thực sự rất thái quá? Mịa nó chứ làm sao mà trách được lão phu? Ai có thể nghĩ tới nói quả núi đổ thì liền sụp xuống? Đó là thủ đoạn dạng gì mới có thể tạo thành tai ách kinh khủng dường này.
Mụ nội nó chứ, chẳng lẻ là đang nằm mơ sao? Cho dù là cơn ác mộng …… thì cũng không có thể 'Ác' như vậy! Mạc Tiêu Diêu cơ hồ muốn khóc! Rốt cuộc là vận xui quá lớn đây!
Lúc bình thường thì đâu có phải để cho Tôn giả ra mặt? Tùy tiện đưa một cao thủ Chí Tôn là có thể quét ngang thiên hạ, xưng vương xưng bá!
Nhưng lúc này, chính mình bây giờ mang theo một đám Tôn giả, Chí Tôn Thượng thừa mà lại rơi vào kết cục thảm hại như vậy? Vốn định dùng thế cuồng phong quét lá rụng để giết sạch Thiên phạt và Quân gia, sau đó sẽ liền quay về núi chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp tới.
Nhưng dù như thế nào cũng nghĩ không ra ngược lại còn bị đối phương lấy cả quả núi lớn đè xuống, tử vong đã thấy trước mắt! Chẳng lẻ lần này thực sự là tai nạn khó tránh, thật sự vụ biến thành thịt băm?
Ngửa đầu xem quả núi lớn càng ngày càng đổ xuống gần, Mạc Tiêu Diêu rốt cục khóc thành tiếng: cái này xem ra chỉ sợ biến thành thịt băm cũng là hy vọng xa vời. Sợ rằng hoàn toàn tan xương thịt nát, trực tiếp biến thành thịt vụn, có làm nhân bánh bao cũng không cần băm thêm nữa, cứ như vậy là có thể dùng ……
( chắc lão Phong Lăng ko ăn bánh bao)
Thân là cao thủ Tôn giả cấp bốn một đời mà phải chết như vậy thì thật sự là quáoan uổng. Ta không cam lòng...
Cổ Thanh Vân đang chạy trốn đột nhiên đứng lại gầm lên như phát điên "Tất cả mọi người đừng bỏ chạy nữa. Ngọn núi này bao trùm diện tích thật sự quá rộng. Chúng ta không có khả năng chạy thoát ra khỏi phạm vi của nó"
Giọng của lão vừa nhanh vừa vội, chỉ nghe tiếng của lão mà cảm giác như sắp sửa hộc máu...
Mạc Tiêu Diêu lập tức tỉnh ngộ, cúng cất tiếng mà gào lớn!
Hai người này đạt cảnh giới Tôn giả cấp bốn, Huyền công thâm hậu. Lúc này lại toàn lực điên cuồng hét lên, tuy là trong những âm thanh loạn xạ thì vẫn chấn động khắp nơi nên mọi người nghe được ngay lập tức.
Nhưng nghe được là một chuyện; còn có thể làm được hay không lại là một chuyện khác!
Trong khoảng thời gian ngắn, có hai ba trăm người suy tính mau lẹ nhanh chóng chạy đến chỗ hai người bọn họ. Còn những người khác dù nghe thấy những vẫn bỏ chạy toán loạn như ong vỡ tổ, mỗi người làm theo ý mình.
Đặc biệt những người lúc trước nấp ở ngoài rìa hay kẻ có tu vi khinh công cao thì ỷ vào khinh công của mình hoặc là có thể dốc sức chạy trốn.
Trong giờ phút sanh tử này thì ai còn quản gì đến hiệu lệnh của Tôn giả, cứ coi như Mạc Tiêu Diêu và Cố Thanh Vân đang đang đánh rắm, tai điếc mắt ngơ mà vẫn toàn lực bỏ chạy.
Lại có rất nhiều kẻ khác hiển nhiên đã bị biến cố ngoài ý muốn làm sợ đến mất thần chí, cho dù có nghe được cũng không phản ứng nổi! Mà đúng lúc này thì "Oanh" một tiếng, cả mặt đất đột ngột chấn động vài cái, tảng đá lớn đầu tiên rốt cục đã rơi xuống tới nơi!
Ta đề tiền cả đêm tựu trở về, hảo hảo cho hắn lão nhân gia chúc thọ khứ. Ân, tỉ mỉ đích bằng hữu có thể phát giác, lăng thiên truyền thuyết đích giá tháng cũng thỉnh quá giả. Bất quá năm ngoái thị âm lịch thập một tháng hai mươi hai, năm nay thành thập một tháng hai mươi mốt liễu. Hắc hắc.
Giá là chúng ta cộng đồng thương lượng đích, bởi vì sanh nhật ngày đó thị tinh kì nhất; mà ngày mai vừa lúc tinh kì thiên, mọi người đều có không. Tác tính đề tiền một ngày quá. Cữu gia di gia cô gia đích biểu ca biểu đệ môn đều trở về,quay lại, còn có bổn gia đích đường các huynh đệ, nhưng lại hữu vượt qua hai vị sổ đích tiểu la bặc đầu môn …… hẳn là hội phi thường náo nhiệt!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Biên Tập
Lúc này mọi người mới kinh ngạc nhao nhao đứng dậy, nhìn xung quanh, hai mặt nhìn nhau, mỗi người trên mặt kinh nghi bất định thần sắc!
Lúc này, mặt đất dao động càng thêm lợi hại, dưới lòng đất âm thanh cũng tạo thành một cơn địa chấn.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Rốt cuộc là tiếng động gì vậy?" Mọi người xôn xao tập trung vào một chỗ nhao nhao hỏi.
Đồng tử Mạc Tiêu Diêu nheo lại nhìn Kiếm Phong rồi đột nhiên hét lớn một tiếng, ánh mắt trợn trừng như đóng băng trong hốc mắt "Mọi người chạy mau! Kiếm Phong muốn sụp đổ!"
Bởi vì lão phát hiện Kiếm Phong với tốc độ vô cùng từ từ đang đổ xuống về phía quân mình! Giống như một người khổng lồ đầu chạm mây xanh đang chậm rãi ngã xuống.
Mặc dù là thong thả nhưng cũng có thể thấy được rõ ràng. Nhưng chậm rồi, mọi thứ đã chậm! Không trung đột nhiên vang lên một tiếng rít rung trời, tiếng rít mãnh liệt xuyên qua tầng mây vang dội đi vạn dặm.
Âm thanh kéo dài như gươm giáo va vào nhau rung chuyển bầu trời, chấn động mặt đất, có một không hai trong lịch sử từ cổ chí kim. Nó khoan thai vang dội mà rất hùng hồn mãnh liệt truyền đi khắp cả trăm núi ngàn sông như tuyên bố với thế giới rằng: "Huyền thú ra hết Thiên phạt, Kiếm Phong sụp đổ! Lời thề này đã bị phá bỏ, Đông Phương gia tộc vĩnh hằng!"
Âm thanh hùng tráng quanh quẩn trong thiên địa thật lâu, thậm chí tiếng động thiên băng địa liệt này tạo ra hỗn loạn thật lớn!
Mạc Tiêu Diêu đứng sững sờ nheo mắt lại, tiếp theo lão chỉ thấy trên không trung có bóng trắng nho nhỏ đột nhiên từ trong núi Kiếm Phong bay ra mang theo rít dài thê lương, sau đó trong nháy mắt lại giống như sao băng lao thẳng vào núi. Kiếm quang như bạch ngọc bạo phát khắp trời!
Dường như giữa không trung đột nhiên xuất hiện một mặt trời cực mạnh có ánh sáng vạn trượng! Nó nhằm hướng Kiếm Phong mạnh mẽ bay tới! Một cú va đập mạnh! Cực kì mạnh!
Va chạm cùng với Tuyết Phong đang chậm rãi đổ xuống làm cho người ta có cảm giác như ngày tận thế đã đến.
Tựa hồ chính hôm nay, tại đây trong nháy mắt đã lâm vào cuồng bạo tuyệt đối, rồi lại là tuyệt đối yên lặng! Cả thế giới khắp nơi đều rầm rầm tiếng nổ nhưng trong tai Mạc Tiêu Diêu hình như không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, toàn bộ tâm linh lão đã bị bóng người cùng kiếm quang đột nhiên xuất hiện trên bầu trời chấn nhiếp!
Đạo quang mang giống như là thần linh tức giận có thể hủy diệt vũ trụ! Nguy cơ tử vong mạnh mẽ xuất hiện đè nén lên tâm linh mọi người! Một tiếng thét vang như sét đánh: "Sụp đổ đi! Kiếm Phong."
Thân hình run lên một cái, Mạc Tiêu Diêu rốt cuộc cũng hồi tỉnh sợ hãi hét to: "Mọi người chạy mau …"
Oanh một tiếng, bóng hình áo trắng đã mạnh mẽ đánh vào trên Kiếm Phong vốn đang nghiêng ngả! Trở thành một chiêu tối hậu đạp vào cây rơm đang xiên xiên!
Ở giữa Kiếm Phong bỗng nhiên nổi lên một vùng mây như cái nấm hướng thẳng lên trời! Vô số đá vụn bay ra giữa không trung tung tóe trong chớp mắt biến thành sao băng lao thẳng xuống!
Kiếm Phong đang từ từ đổ xuống bỗng nhiên tăng tốc, tựa như một chiếc máy kéo đang chuyển động lại đột nhiên biến thành tốc độ tối đa của một chiếc Ferrari! Mang theo tốc độ như gió cuốn cùng với khí thế như Thái Sơn đập muỗi, hướng tới hắc điểm phía ép xuống tới! Đạo bóng trắng, đúng là Quân Mạc Tà!
( Lạy hồn, lão Phong Lăng chạy đua với thời gian nên nghĩ được từ nào là nhả ra ngay lập tức, ko buồn suy nghĩ)
Hắn tới sườn núi, hành động tiếp theo sau khi ra ngoài đầu tiên là điên cuồng huy kiếm, song chưởng như cơn lốc đánh tới sườn núi, Viêm Hoàng Chi Huyết tựa hồ chịu ảnh hưởng bởi hắn mà cũng kích động hoàn toàn trỗi dậy, kiếm khí giống như rồng ngâm hổ gầm, rung động trời cao!
Cơ hồ trong nháy, ngàn vạn đạo kiếm khí hướng tới Kiếm Phong đánh tới. Sau đó, thu hồi trường kiếm song chưởng dùng lực lượng bài sơn đảo hải điên cuồng oanh kích!
Trong nháy mắt, trước sau mấy trăm chưởng nặng nề oanh tới cùng một vị trí! Giống như là mấy trăm, mấy vạn đại chuỳ mạnh mẽ đánh tới cùng một vị trí! Đây là Lôi Đình Chi Nộ! Đây là Thiên Địa chi thành!
Quân Mạc Tà bây giờ chính là hàng thật đúng giá Tôn giả tu vi cấp hai! Hơn nữa Khai Thiên Tạo Hóa Công năng lực cường đại! Cho dù là dưới nền Kiếm Phong hoàn toàn chưa từng chịu tổn thương thì hắn cũng có thể phá ra một cái động lớn!
Vì vậy Kiếm Phong đang từ từ sụp đổ đột nhiên tốc độ nhanh hơn. Thôi Kim Sơn đảo Ngọc Trụ "Oanh" một tiếng xuống tới! Vô số tảng đá lớn nhỏ từ trên đỉnh núi lăn xuống mặt đất giống như chớp giật, Thiên băng Địa liệt!
Trên mặt đất, đám người Mạc Tiêu Dao chỉ cảm thấy vốn bầu trời trong xanh thoáng chốc đã tối sầm! Kiếm phong cao ngàn trượng, một khi đổ xuống phạm vi bao trùm tự nhiên cũng là rộng lớn khôn cùng. Huống chi lại còn bị vỡ ra nên phạm vi bao phủ cơ hồ tăng thêm gấp đôi!
Đám người Mạc Tiêu Diêu tay nắm chặt kiếm. Với tốc độ sụp đổ của Kiếm Phong sợ rằng hơn năm trăm người ở đây cho dù là tu vi Thánh giả cũng tuyệt đối không có khả năng bay ra khỏi phạm vi tử vong trước khi Kiếm Phong sụp đổ xuống!
Đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này Tam Đại Thánh Địa vô luận là lúc trước tới mai phục hay là đại đội nhân mã mới tới đều bỏ chạy như ong vỡ tổ!
Lúc này còn đếm xỉa gì đến nhiệm vụ, còn gì là nguyên tắc, giữ tính mạng quan trọng hơn! Mỗi người trên mặt đều là kinh hoảng thất thố, bị bóng ma tử vong bao phủ trong tuyệt vọng, ý niệm sắp bị dẫn độ tới hoàng tuyền xuất hiện trong lòng mỗi người!
Mặc dù tất cả mọi người biết rõ hết thảy giãy dụa đều là phí công nhưng mỗi người đều cố gắng vận sức vào hai chân mà chạy. Con người luôn tiếc tính mạng, khi cái chết cận kề luôn cố sức giãy dụa, cho dù một phút, thậm chí một giây cũng được.
Bây giờ thì cái gì mà tu dưỡng, cái gì phong độ, cái gì thân phận, cái gì mặt mũi đều quăng ra ngoài chín tầng mây, chỉ hận cha mẹ sinh ra không cho thêm đôi chân.
Đối mặt hoàn cảnh lực lượng kinh khủng của quả núi tự nhiên sụp đổ thì tuyệt không phải sức người có thể ngăn cản được. Cho dù ngươi có tu vi cao thâm tới đâu, cũng không nắm chắc thoát khỏi trường hạo kiếp này!
Mạc Tiêu Diêu cùng đám người Cổ Thanh Vân cơ hồ gấp đến phun máu! Không nghĩ tới là bị người chơi một vố! Hơn nữa là một vố vô cùng thê thảm! Hèn hạ a! Vô sỉ a! Hỗn trướng a! Xấu xa a!
Mặc dù bọn họ cũng không biết tại sao năng lực con người có thể làm ra rung chuyển quả núi đã có từ bao đời như Kiếm Phong, nhưng chuyện này không thể trùng hợp!
Thời gian ước định đã qua, đối phương ngay cả bóng người cũng không thấy. Đúng giờ ước hẹn thì mọi người lại bị tai nạn chết người như thế này, còn có bóng trắng quỷ dị kia. Hết thảy đã rõ ràng đây là cái bẫy chết người của đối phương!
Chính là như thế, không thể sai!
Vừa toàn lực chạy trốn, hai người vừa phẫn hận cơ hồ hộc máu, hối hận tự trách mình biết rõ đối phương ước chiến tuyệt đối không có hảo ý. Nhưng mọi người hết lần này tới lần khác chính là vẫn còn ỷ vào thực lực hùng hậu, không hề cố kỵ đến đây theo ước hẹn! Căn bản là chính mình đưa đầu cho người ta chém a!
Mạc Tiêu Diêu trong lòng càng chán nản,thất vọng muốn hộc máu! Chính mình cả đời tự phụ mưu trí vô song, hết lần này tới lần khác bị lật thuyền trong rãnh nước lại bị đối phương đùa bỡn trong tay mà không hay biết!
Vừa rồi lúc mới tới nơi này thấy đối phương không có ý đến, lão đã nhận ra chuyện dị thường, khi đó nên lập tức rút lui! Nhưng chính mình mặc dù đã phát giác ra điều không bình thường mà vẫn còn không có đặt ở trong lòng!
Chỉ là, biến cố này cũng thực sự rất thái quá? Mịa nó chứ làm sao mà trách được lão phu? Ai có thể nghĩ tới nói quả núi đổ thì liền sụp xuống? Đó là thủ đoạn dạng gì mới có thể tạo thành tai ách kinh khủng dường này.
Mụ nội nó chứ, chẳng lẻ là đang nằm mơ sao? Cho dù là cơn ác mộng …… thì cũng không có thể 'Ác' như vậy! Mạc Tiêu Diêu cơ hồ muốn khóc! Rốt cuộc là vận xui quá lớn đây!
Lúc bình thường thì đâu có phải để cho Tôn giả ra mặt? Tùy tiện đưa một cao thủ Chí Tôn là có thể quét ngang thiên hạ, xưng vương xưng bá!
Nhưng lúc này, chính mình bây giờ mang theo một đám Tôn giả, Chí Tôn Thượng thừa mà lại rơi vào kết cục thảm hại như vậy? Vốn định dùng thế cuồng phong quét lá rụng để giết sạch Thiên phạt và Quân gia, sau đó sẽ liền quay về núi chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp tới.
Nhưng dù như thế nào cũng nghĩ không ra ngược lại còn bị đối phương lấy cả quả núi lớn đè xuống, tử vong đã thấy trước mắt! Chẳng lẻ lần này thực sự là tai nạn khó tránh, thật sự vụ biến thành thịt băm?
Ngửa đầu xem quả núi lớn càng ngày càng đổ xuống gần, Mạc Tiêu Diêu rốt cục khóc thành tiếng: cái này xem ra chỉ sợ biến thành thịt băm cũng là hy vọng xa vời. Sợ rằng hoàn toàn tan xương thịt nát, trực tiếp biến thành thịt vụn, có làm nhân bánh bao cũng không cần băm thêm nữa, cứ như vậy là có thể dùng ……
( chắc lão Phong Lăng ko ăn bánh bao)
Thân là cao thủ Tôn giả cấp bốn một đời mà phải chết như vậy thì thật sự là quáoan uổng. Ta không cam lòng...
Cổ Thanh Vân đang chạy trốn đột nhiên đứng lại gầm lên như phát điên "Tất cả mọi người đừng bỏ chạy nữa. Ngọn núi này bao trùm diện tích thật sự quá rộng. Chúng ta không có khả năng chạy thoát ra khỏi phạm vi của nó"
Giọng của lão vừa nhanh vừa vội, chỉ nghe tiếng của lão mà cảm giác như sắp sửa hộc máu...
Mạc Tiêu Diêu lập tức tỉnh ngộ, cúng cất tiếng mà gào lớn!
Hai người này đạt cảnh giới Tôn giả cấp bốn, Huyền công thâm hậu. Lúc này lại toàn lực điên cuồng hét lên, tuy là trong những âm thanh loạn xạ thì vẫn chấn động khắp nơi nên mọi người nghe được ngay lập tức.
Nhưng nghe được là một chuyện; còn có thể làm được hay không lại là một chuyện khác!
Trong khoảng thời gian ngắn, có hai ba trăm người suy tính mau lẹ nhanh chóng chạy đến chỗ hai người bọn họ. Còn những người khác dù nghe thấy những vẫn bỏ chạy toán loạn như ong vỡ tổ, mỗi người làm theo ý mình.
Đặc biệt những người lúc trước nấp ở ngoài rìa hay kẻ có tu vi khinh công cao thì ỷ vào khinh công của mình hoặc là có thể dốc sức chạy trốn.
Trong giờ phút sanh tử này thì ai còn quản gì đến hiệu lệnh của Tôn giả, cứ coi như Mạc Tiêu Diêu và Cố Thanh Vân đang đang đánh rắm, tai điếc mắt ngơ mà vẫn toàn lực bỏ chạy.
Lại có rất nhiều kẻ khác hiển nhiên đã bị biến cố ngoài ý muốn làm sợ đến mất thần chí, cho dù có nghe được cũng không phản ứng nổi! Mà đúng lúc này thì "Oanh" một tiếng, cả mặt đất đột ngột chấn động vài cái, tảng đá lớn đầu tiên rốt cục đã rơi xuống tới nơi!
Ta đề tiền cả đêm tựu trở về, hảo hảo cho hắn lão nhân gia chúc thọ khứ. Ân, tỉ mỉ đích bằng hữu có thể phát giác, lăng thiên truyền thuyết đích giá tháng cũng thỉnh quá giả. Bất quá năm ngoái thị âm lịch thập một tháng hai mươi hai, năm nay thành thập một tháng hai mươi mốt liễu. Hắc hắc.
Giá là chúng ta cộng đồng thương lượng đích, bởi vì sanh nhật ngày đó thị tinh kì nhất; mà ngày mai vừa lúc tinh kì thiên, mọi người đều có không. Tác tính đề tiền một ngày quá. Cữu gia di gia cô gia đích biểu ca biểu đệ môn đều trở về,quay lại, còn có bổn gia đích đường các huynh đệ, nhưng lại hữu vượt qua hai vị sổ đích tiểu la bặc đầu môn …… hẳn là hội phi thường náo nhiệt!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 728: Kiếm Phong băng tháp tuyết sơn
9.5/10 từ 42 lượt.