Dị Thế Tà Quân

Chương 711: Nội chiến Ngân thành

Ba người ở phía sau chính là Thiên Nhai Tôn Giả Tiếu Thiên Nhai, Đoạn Kiếm Tôn Giả Hoa Phong Vẫn, Tàn Đao Tôn Giả Khúc Vô Tình! Ba người bề ngoài cùng lần trước gặp mặt thì cũng không có gì khác, duy có khuôn mặt mơ hồ lộ mấy phần tái nhợt, trong đôi mắt ẩn chứa oán giận.

Ba người dắt nhau đi kiếm người thị uy, lại bị người ta chấn nhiếp, tổng cộng đi sáu cao thủ thì hai chết một trọng thương, còn lại ba người cũng đều bị thương, như thế nào có thể không giận? Ba vị tôn giả quả thực nghẹn khuất mà hôn mê. Cho đến giờ từng trải qua bao tai nạn, nhưng đã khi nào phải chịu bực bội như vậy...

Tam Đại Thánh Địa cũng chỉ được sáu người đang ở đây, các cao thủ khác thì hiện không có mặt, nhưng chỉ sáu người bọn họ cũng đã đủ. Đừng nói là sáu người, chỉ một người ra mặt thì cũng rất có phân lượng rồi.

Lúc Quân Mạc Tà đến, Ngân thành Thành Chủ Hàn Trảm Mộng đang lên tiếng. trên mặt của lão hàm chứa vẻ lo lắng sâu xa mà nói từ tốn

"…Chuyện cũ trước kia, đủ loại nhân quả, nói vậy tất cả mọi người đã rõ ràng sự thật. Ngay tại đây, Hàn mỗi cũng không nói nhiều. Chuyện Quân gia theo ý của ta vẫn còn phải yên lặng theo dõi kỳ biến. Nếu chúng ta nhúng tay mạnh mẽ nhiều mặt, chỉ sợ… Lấy thế đè người, lấy đa số để thắng thì sẽ bị người đời bêu danh, không khỏi làm ô danh thánh địa"

Tiêu Hành Vân hừ một tiếng nói: " Thành chủ nói như thế, ta có thể hay không lý giải rằng, chuyện này chính là do Tiêu gia làm, về phần hậu quả cũng chỉ có Tiêu gia một mình gánh hết. Nói cách khác, bây giờ đại quân của Quân gia tiếp cận, trực tiếp đẩy cả Tiêu gia ta ra tùy ý đồ sát, báo thù rửa hận, trảm thảo trừ căn! Sau đó, mọi người liền hóa giải can qua, miễn làm tổn thương hòa khí!"

"Đại trưởng lão lời này cũng đã nói qua" Hàn Trảm Mộng lẳng lặng nói

" Chuyện thế gia " Thị phi tự có công luận, thiên lý tự tại nhân" Gieo nhân nào gặt quả đấy. Điểm này không ai có thể chối bỏ! Người giang hồ mà phát sinh chuyện thì dù có mù mờ hỗn độn, nhưng sớm muộn rồi cũng trả miếng nhau. Việc này mọi người đều biết, chẵng lẽ chỉ cho phép các ngươi khi dễ Quân gia, cũng không cho Quân gia tới cửa báo thù sao?"

Hắn cường ngạnh cười cười nói " Một người gây chuyện thì một người trả thù! Đó mới là lẽ phải! Lần này Quân gia quang minh chính đại đánh tới cửa, nếu như ngươi có bản lãnh thì có thể đem tàn sát hết đi, giết đến manh giáp không còn! Bản thành chủ quyết… không ngăn trở!"


"Đánh lại? Ý của thành chủ không nói cũng biết? Quân gia hiện tại thực lực vượt xa chúng ta, như vậy Tiêu gia ta bị đồ sát diệt tộc, Ngân thành cũng sẽ không nhúng tay…!?"

Tiêu Hành Vân cười lạnh một tiếng, mắt lộ ra vẻ sắc bén nhìn Hàn Trảm Mộng

"Ý của thành chủ là như vậy, ta không có hiểu lầm chứ? Như vậy Tiêu gia chúng ta nhiều đời thuần phục Ngân Thành đến cùng là có được kết quả gì? Hay là tại thời khắc nguy hiểm thì bị vứt bỏ một cách vô tình? Lúc cường địch tiếp cận cũng không được chủ tử ủng hộ? Hàn Thành Chủ, lời này của ngươi có phần làm cho lòng người lạnh đi!"

Hàn Trảm Mộng trước đó đã được lão gia tử Hàn Phong Tuyết dặn dò tự nhiên không chịu nhượng bộ; nhưng Tiêu gia lúc này có Tam Đại Thánh Địa làm chi viện nên lông cánh đủ vững lại càng không khoan nhượng!

Cho nên hai người liền ở trong đại sảnh đứng lên đấu khẩu. Trưởng lảo cùng thành chủ đương đầu là lần đầu tiên trong lịch sử Ngân Thành, tuyệt đối là lần đầu tiên! Mạc Tiêu Diêu lạnh nhạt nhìn hai người tranh chấp, không lên tiếng.

"Đại trưỡng lão, việc này còn muốn nói lại một lần nữa sao?" Thê tử Hàn Trảm Mộng, Vạn Lý Phi Sương Tuyết Sương Thanh hơi nhíu khẽ đôi mày nói

" Năm đó Tiêu gia đối phó Quân gia, không phải không nói một lời đã phái người đi! Tới nỗi thiên hạ nỗi lên phong ba. Ta từ trong miệng các đệ tử Tiêu gia biết được Tiêu gia dám mạo hiểm giết Bạch Y Quân Soái Quân Vô Hối trụ cột của quân đội Thiên Hương đế quốc!"

" Năm đó ngươi khư khư cố chấp, có xem chúng ta là chủ tử? Năm đó Thành Chủ ra nghiêm lệnh cho các ngươi quay về, các ngươi có quay về không? Còn không phải làm cho thiên hạ đại loạn các ngươi mới đắc ý quay trở về"

"Các ngươi làm như vậy thì đặt Phong Tuyết Ngân thành chúng ta ở chỗ nào? Cuối cùng trở về, Thành chũ nghiêm lệnh không thể hạ độc thũ với Quân gia, mà các ngươi ba năm sau lại mưu đồ bí mật sát hại hai vị nhân tài mới xuất hiện của Quân gia, lấy lớn hiếp nhỏ, mạnh hiếp yếu, như thế nào không sợ người khác cười chê!"



" Các ngươi tự hỏi lòng mình đi, có bao giờ các ngươi coi chính mình là thuộc hạ của Ngân Thành? Năm đó các ngươi khư khư cố chấp, giết tới khoái ý, chẵng lẽ hiện tại người ta tới báo cừu, lại muốn Ngân Thành Hàn gia thay thế các ngươi gánh trách nhiệm?"

" Đây là cái đạo lý gì? Gây chuyện đến thống khoái, dẫn đến chuyện lớn không cách nào giải quyết hậu quả, các ngươi lại tìm kẻ chết thay? Mà các ngươi Tiêu gia thì tiếp tục dưỡng sức, giấu tài?"

Tuyết Sương Thanh vẻ mặt có chút phát hồng " Trên đời có chuyện tiện nghi vậy sao?"

"Nhưng các ngươi thủy chung là chủ nhân Phong Tuyết Ngân Thành! Điểm này không thể phủ nhận. Nếu như các ngươi là chủ một thành, cũng không thể không che chở an nguy của thủ hạ, cho chúng ta an toàn mà dựa vào. Như vậy, chúngta thuần phục các ngươi có nghĩa lý gì?"

" Làm một người lãnh đạo đủ tư cách chẵng lẽ là vậy sao? Gặp một ít chuyện tình khó khăn, các ngươi đem thủ hạ, huynh đệ như tay chân mình bỏ đi? Chính mình ở một bên xem trò? Như vậy, Ngân Thành rốt cuộc tính làm gì" Tiêu Hành Vân ánh mắt chớp động, cưỡng từ đoạt lý mà lớn tiếng chất vấn.

"Nếu như các ngươi không thể che chở thủ hạ của mình, không thể mở rộng chánh nghĩa. Như vậy Tiêu mỗ cả gan yêu cầu!" Tiêu Hành Vân ánh mắt sắc bắn nhìn xung quanh lớn tiếng nói

" Liền xin Hàn gia giao ra chức Thành Chủ, giao ra quyền khống chế Ngân thành! Bởi vì chúng ta cũng không thể đón nhận một chủ tử yếu đuối làm cho thuộc hạ uất ức! Đây cũng là sự sĩ nhục lớn nhất của một bang phái! Các ngươi không có đảm lượng vì thuộc hạ chủ trì công đạo, chúng ta sẽ tự chính mình chủ trì, Hàn gia cũng không cần gánh…cái danh phận này!"

" Biểu dương chánh nghĩa? Chủ trì công đạo? Ta thực sự không hiểu sao ngươi có thể nói hai từ này? Nói đến nói đi, ngươi còn không phải muốn chức Thành Chủ này sao! Ngươi lòng lang dạ thú rốt cuộc cũng xuất hiện! Tiêu Hành Vân, vì một ngày này, ngươi đã tính toán lâu rồi phải không? Phải chăng hôm nay có nắm chắc rồi? Vì vậy tính toán cuối cùng cũng để lộ ra?" Hàn Trảm Mộng có chút nheo mắt, âm u nhìn Tiêu Hành Vân

"Hàn Trảm Mộng, ngươi không cần chụp mũ ta! Ngươi nhát gan sợ phiền phức, yếu đuối vô năng! Dựa vào cái gì có thể đảm đương được vị trí Thành Chủ? Bởi vì ngươi là cháu ruột của trưởng tử Hàn gia sao? Hôm nay, các vị tiền bối Tam Đại Thánh Địa ở đây làm chứng, ngươi mưu toan bán đứng thuộc hạ, ý đồ cầu bình an sống tạm cũng đã lộ ra, ngươi còn muốn như thế nào?"


Tiêu Hành Vân cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng chức Thành Chủ của mình để ép người hay sao! vậy thì từ lúc này, Tiêu gia sẽ không thừa nhận ngươi là Thành Chủ nữa, cũng không phụ thuộc Hàn gia nữa!"

"Hảo hảo! Tiêu Hành Vân ngươi rốt cuộc cũng lộ ra mặt chó của ngươi sao?" Hành Trảm Mộng lạnh nhạt nhìn hắn

"Ta hỏi ngươi! Tam trưởng lão, Lục trưởng lão bọn họ hiện ở nơi nào? Có hay không đã bị ngươi hạ độc thủ? Mộ Tuyết Đồng cùng Mộng Nhi hiện đang ở đâu? Nói vậy, Tiêu Hành Vân ngươi cũng đã bố trí rất lâu rồi? Cũng không ngờ ngươi có thể kiên nhẫn như vậy, một mực ẩn nhẩn tới lúc tóc bạc trắng như thế này mới bại lộ!"

"Hiện tại chúng ta đứng trước mặt nguy cơ! Cái họa Quân gia vô cùng cấp bách, bọn người Tam trưởng lão ở đâu làm sao ta biết? Có thể bọn họ đi chơi đâu đó, chơi đùa vui vẻ, chưa muốn quay về cũng nên!"

Tiêu Hành Vân cười lạnh nói: " Phải biết rằng Tiêu Hàn cùng Tiêu Phượng Ngô, hai hậu bối của Tiêu gia ta ở trong đội ngũ kia, lão phu còn nóng lòng hơn so với người a! A…Cũng có thể người sợ Tiêu gia chúng ta đoạt quyền, sai người sát hại bọn họ? Điều này cũng có khả năng, thế hệ ngươi chỉ có hai nữ nhi, vồn không có người nối nghiệp Ngân Thành. Nhưng lão phu lại không thể nghĩ ra, ngươi lại có mục đích hèn hạ thế, dĩ nhiên đem con cháu tương lai ưu tú của Ngân Thành chúng ta chôn vùi!"

Tiêu Hành Vân phản đòn đánh bừa, nhưng người nghe lại đều là trong lòng chấn động. Có không ít người chuyển mắt nhìn Hàn Yên Mộng, trong mắt mơ hồ có thần sắc hoài nghi. Tiêu Hành Vân nói như vậy có thể nói đúng tâm bệnh trong lòng người

Hàn Trảm Mộng toàn thân phát run, ngay cả con ngươi cũng đỏ lên, lão phát hiện điểm không đúng trong lời của Tiêu Hành Vân! Lúc trước hỏi hắn, hắn luôn nói bọn người Tam trưởng lão ở bên ngoài đang tiến hành chuyện gì, nhưng bây giờ lão lại nói: "Ta làm sao biết?"

Trước sau mâu thuẫn, chuyện tình trong đó cũng đoán được… "Tiêu Hành Vân, ngươi quả thật độc ác!" Hàn Trảm Mộng vỗ mạnh tay vịn, thân mình dựng lên, nhìn Tiêu Hành Vân, dằn từng từ một " Cứ như lời ngươi nói thì hẳn là làm những việc phải trả giá lớn!"

"Trả giá? Lão phu đã trả giá từ lâu rồi! Tiêu gia chúng ta cũng đã trả bao đời!" Tiêu Hành Vân thê lương cười lớn

"Trước sau mấy trăm năm kiếp sống nô dịch, mấy trăm năm nay đều bị Hàn gia các ngươi hô to gọi lớn, trả giá như thế còn chưa đủ sao? Tiêu gia ta nhiều thế hệ thuần phục trung thành!"

" Hôm nay lại chịu kết cục bị vứt bỏ hảm hại, trả giá như vậy còn không đủ sao? Coi như là trả giá, chả lẽ chúng ta còn không làm đến mức không dậy nổi sao? Hàn Trảm Mộng! Ngươi đừng vội nói nhãm cái gì, lão phu không nói với ngươi nữa!"

Quân Mạc Tà không nghĩ tới đến Phong Tuyết Ngân Thành thì thấy hai nhà Hàn, Tiêu nội chiến. Nhìn hai người phía dưới khí thế ngút trời; nhưng đám người Tam Đại Thành Địa không lộ vẻ gì.

Quân Mạc Tà liền nghĩ: Đến cùng là Tiêu gia cùng Tam Đại Thánh Địa có hiệp nghị gì! Nếu không, nhiều cao thủ Tôn Giả ở chỗ này, Tiêu gia làm sao dám phóng túng? Chớ để nói là đoạt quyền, e là chỉ lớn tiếng nói chuyện cũng là không dám?

Quân Mạc Tà nhãn châu xoay động: Các ngươi đã chơi đùa vô sĩ, giờ bị cắn ngược lại một cái. Vậy để ta đến đổ thêm ít dầu cho các ngươi!

Tam trưởng lão bị vây công diệt khẩu, tất nhiên là chết không đối chứng. Phía Hàn gia có hai người còn sống bây giờ đang ở lều dưới chân núi, khẳng định không đến đây kịp.

Nhưng phía Tiêu gia khẳng định là không có bị diệt khẩu, mặc dù thành tàn phế nhưng cũng không thể chết được. Thậm chí Tiêu Hàn vô sỉ kia … chính mình cũng không giết, như thế nào lại vô thanh vô tức biến mất? Khẳng định là bị người Tiêu gia giấu đi. Lão tử đem bọn họ ra chất vấn để xem các ngươi giải thích thế nào!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Dị Thế Tà Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân Truyện Dị Thế Tà Quân Story Chương 711: Nội chiến Ngân thành
9.5/10 từ 42 lượt.
loading...