Dị Thế Tà Quân
Chương 707: Bởi vì ta không cam lòng!
: Pika412
Biên Tập: Maison
Bởi vì Quân Mạc Tà cảm thấy có ba luồng khí tức cường đại đang bay tới nơi này! Cho dù là địch hay là bạn thì giờ phút này cũng là thời khắc mấu chốt nhất của Mai Tuyết Yên nên tuyệt không thể bị quấy rầy! Vì thế hắn lập tức trốn vào dưới lòng đất.
Ba đai Tôn Giả Mạc Tiêu Diêu với thân pháp hiếm thấy, một khi toàn lực triển khai thì ngay lập tức liền vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng.
Họ mau chóng đáp xuống ở giữa hạp cốc, đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng là một mảnh tuyết mịt mờ, im ắng, không thấy nửa bóng người!
Nơi đây rõ ràng là nơi lôi kiếp xảy ra, như thế nào toàn bộ không có nửa điểm hơi người!"Hẳn là chính là nơi này, quyết định không sai được! Nhưng sao không có ai vậy? Chẳng lẽ là ta phán đoán có lầm?" Mạc Tiêu Diêu nhướng mày, thấp giọng nói.
"Không thể sai, bởi vì ta cảm ứng được vị trí cũng là nơi đây, tản ra chung quanh tìm xem." Cổ Thanh Vân nói.
"Không thích hợp!" Vệ Không Quần nhíu mày
"Tiêu Diêu, chúng ta cũng từng trải qua Thiên lôi chi Lực đánh xuống. Mỗi lần ta nằm mơ mà nhớ lại tình hình ngày đó thì đến nay vẫn sợ. Ta nhớ sau khi ta thành công vượt ải thì bốn phía đều đen thui, khắp nơi đều bị bổ đến không nhận ra hình dáng"
"Ngay cả nơi ta ở trên núi cũng bị đánh tan tành, nghĩ đến tình huống của ngươi cũng có thể không sai biệt lắm. Nhưng các ngươi nhìn nơi này xem"
Hắn hít một hơi "Với uy lực lớn lao của lôi điện vừa rồi mà nói thì cả ba ngọn núi ở nơi này cũng bị san bằng. Thậm chí chém thành hẻm núi thì ta cũng thấy không có gì nằm ngoài dự liệu, bởi vì lôi kiếp vừa xong thật sự rất kinh khủng!"
" Nhưng nơi này lại có vẻ... Chưa phát sinh việc gì! Không nói tới đỉnh núi, thậm chí ngay cả trên mặt tuyết cũng không mảy may bị xáo trộn... Tiêu Diêu,cái này hình như có chuyện gì khác thường đi?!"
Mạc Tiêu Diêu ừ một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn khắp nơi bên trong sơn cốc đánh giá rồi trầm giọng nói "Quả nhiên như thế, mới vừa rồi ta cũng nghĩ tới vấn đề này. Có thể sinh như vậy hiện tượng, theo ta phán đoán, có thể đưa ra không ngoài ba giả thuyết"
"Thứ nhất, chính là người này thực lực rất cao, thân mình thực lực đã tới cảnh giới tuyệt đỉnh có thể trực tiếp đón đỡ lôi kiếp mà hóa giải!"
"Còn khả năng thứ hai?"
"Thứ hai, người này trên người mang theo thần khí bảo vật hiếm thấy, có thể hấp thu, hóa giải lôi điện lực!"
Mạc Tiêu Diêu cẩn thận nhìn địa hình xung quanh rồi nói tiếp "Thứ ba là khu vực đất nơi này có cái gì đó cổ quái, Lôi điện chi Lực không thể xuyên thấu cho nên khó lòng làm tổn hại"
Vệ Không Quần cười rộ lên
"Ta tình nguyện tin tưởng điểm thứ hai cùng điểm thứ ba, nhưng không thể tin được điểm thứ nhất. Nếu là đúng như thế thì thực lực người đó chính thức không khỏi làm cho người ta hỏng mất rồi. Tin tưởng rằng cho dù cao thủ cấp Thánh Giả cũng không thể làm như vậy..."
"Đích xác rất dễ làm cho người ta hỏng mất" Mạc Tiêu Diêu gật đầu, thần sắc cũng cho thấy lão đang nghĩ về một chuyện khó có thể hình dung
"Nhưng mà vẫn có một chút là có thể xác định, người này cho dù không có cấp độ thực lực kinh khủng như vậy thì vẫn có thực lực mạnh mẽ không dưới chúng ta, chắc chắn là không thể nghi ngờ!"
"Không sai, điểm ấy quả thật không thể nghi ngờ!" Hai người còn lại tràn đầy cảm giác khó nói, liên tục gật đầu.
"Đại khái là chúng ta đến chậm một chút. Người này độ kiếp đã xong liền tự mình rời đi, nểu là chúng ta thì cũng sẽ làm như vậy." Mạc Tiêu Diêu ngước nhìn bầu trời, bần thần yên lặng một hồi rồi tiếp tục
"Chúng ta đi thôi. Người đó cho dù còn không đi xa, với tình hình trước mắt mà đoán thì cũng không chịu bất cứ tổn thương nào. Điều kiện tiên quyết trong kế hoạch ban đầu của chúng ta là người nọ khi vượt qua cửa ải then chốt thì huyền khí tổn hao nhiều. Như thế, chúng ta mới có thể thập phần chắc thắng!"
" Hiện giờ với thực lực của ba người chúng ta thì không thể không trả giá rất lớn nếu muốn hạ người này. Vạn nhất, người này thực lực cao thâm khó lường, tùy tiện truy tung người ta sẽ khiến họ bất mãn..."
Hắn lắc đầu, vẻ mặt có chút buồn bã. Ba người lại liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rốt cục phi thân rời đi.
Đợi cho họ chính thức rời xa đến gặp lại đám nhân mã của mình rồi cùng đi về phía Ngân Thành, Quân Mạc Tà lúc này rốt cục mới thở phào một hơi! Khí thế cường giả của ba người này thì đám người Tiếu Thiên Nhai không thể so sánh được, quả nhiên là cực kì cường đại!
Đảo mắt nhìn sang Mai Tuyết Yên bên cạnh, chỉ thấy nàng đang lẳng lặng nhắm mắt, trên mặt lộ ra một vẻ an bình mà lại tươi cười, cả người trên dưới cũng lộ ra một khí tức thánh khiết rực rỡ. Trong lúc nhất thời Quân Mạc Tà đúng là ngây người.
Sau một hồi lâu, Quân đại thiếu gia đột nhiên ngồi phịch xuống đất, nguyên nhân là Hồng Quân Tháp bắt đầu cắn trả rồi. Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy trong ý nghĩ tựa như có hàng ngàn hàng vạn kim châm cùng nhau đâm vào làm đau nhức nhối.
Lúc vừa mới rồi sau khi đình chỉ vận chuyển Hồng Quân Tháp, tinh thần hắn còn cực kì căng thẳng. Tiếp theo lại có ba người đến khiến cho Quân Mạc Tà dốc sức dùng lực tàn cuối cùng để ẩn vào dưới nền đất. Trong tình thế đối đầu kẻ địch mạnh nên vẫn chưa có cảm giác.
Nhưng giờ phút này kẻ địch vừa đi, tâm thần thoải mái thì lập tức cảm giác cả người trên dưới không còn lực mà gắng gượng nữa. Lúc này hắn không để ý gì đến hình tượng mà ngồi bệt xuống đất!
Lần này điều khiển Hồng Quân Tháp vận chuyển mạnh mẽ như vậy, ngay cả với năng lực trước mắt của Quân Mạc Tà thì vẫn là còn có chút miễn cưỡng, huống hồ lại kéo dài trong thời gian lâu như thế?
Hơn nữa chính Hồng Quân Tháp sau khi hấp thu chỗ lôi điện thì đột nhiên trong nháy mắt sinh ra thái độ điên cuồng như vậy càng khiến cho tâm thần Quân Mạc Tà rơi vào thời điểm suýt nữa thất thủ!
Cho nên mức cắn trả lúc này quả là hung dữ chưa từng có, đúng là mạnh hơn bất kì lần nào trước đây!
Lúc này nguy cơ đã hết, Mai Tuyết Yên cũng đang đột phá, thành công trong tầm mắt, tâm thần thư giãn Quân đại thiếu gia rốt cục cảm thấy thực sự mệt mỏi! Trong não cũng đau nhói lên.
Hắn lẳng lặng ngồi dưới đất nhắm mắt lại dốc sức chịu đựng nỗi đau đớn khó tả trong đầu. Hắn cũng cố không tạo ra tiếng động vì sợ sẽ quấy rầy tu luyện của Mai Tuyết Yên.
Cơ mặt Quân Mạc Tà càng ngày càng lộ vẻ nhăn nhúm méo mó, cả người bỗng đột nhiên xuất hiện sự run rẩy làm hắn co rúm lại. Mồ hôi hột chảy ròng ròng xuống làm ướt mèm quần áo khắp người.
Ở chỗ này độ ấm cực thấp, mồ hôi một khi gặp phải khí lạnh thì đột nhiên bốc lên, trong hố tuyết dưới nền đất này ngay lập tức tràn ngập sương mù màu trắng đậm đặc!
Lần này không phải là linh khí nữa mà thực sự là hơi nước... do lượng lớn mồ hôi của Quân Mạc Tà tạo thành! Hắn cứ ngồi như vậy cuối cùng cũng không biết vào lúc nào thì hoàn toàn mất đi ý thức...
Rất lâu sau, lúc Quân Mạc Tà lại tỉnh dậy thì hắn cảm thấy có một đôi tay mềm mại ôm mình trong ngực, đang nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt mình.
Đồng thời, một cỗ Huyền lực bàng bạc mà hết sức hùng hậu ấm áp không ngừng vận chuyển vào trong thân thể mìnhchuyển vận lại đây. Hắn từ từ tỉnh lại chỉ thấy gương mặt xinh đẹp lo lắng của Mai Tuyết Yên.
"Nàng ra sao rồi?" Quân Mạc Tà suy yếu cười cười hỏi tiếp "Sau khi đột phá thì cảm giác như thế nào, có thể đạt tiến triển lớn không??"
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, lúc này mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã về trong lều vải nơi trú chân. Mà trong lều vải lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ...
Hắn thử cử động thì phát giác cả người đau nhức, cơn đau trong óc không vì lần hôn mê vừa rồi mà chuyển biến tốt hơn. Vẫn như có ngàn vạn mũi kim châm khắp người, thậm chí là càng đau hơn trước. Có lẽ chỉ trong chốc lát mồ hôi lạnh trên trán hắn lại túa ra, thật sự là rất đau đớn...
"Mạc Tà, chàng đừng di chuyển, cứ nằm yên mà lẳng lặng tu dưỡng đi. Mẫu thân cùng Thanh Hàn vừa rồi cũng đã tới, nhưng ta bảo cả hai người cứ đi nghỉ ngơi rồi. Ta nói để chữa thương cho ngươi thì không thể có người ở bên cạnh quấy nhiễu. Ta cho rằng, chàng hẳn là có điều muốn nói với ta..."
Âm thanh mềm mại của Mai Tuyết Yên thốt lên mang theo nghẹn ngào
"Chàng thật là ngốc, làm sao không nói sớm... để giúp ta tăng công lực mà chàng phải chịu đựng sự cắn trả nặng như vậy, vì sao chàng không nói sớm? Nếu là chàng nói sớm thì dù là ta có chết... Cũng không để cho chàng làm như vậy! Chàng... Chàng thật khờ..."
"Ha hả... Có chuyện cần nói... thì ta đương nhiên là đã nói!" Quân Mạc Tà suy yếu cười cười nói nhỏ
"Nàng biết không? Ta... Ta cũng chỉ là không cam lòng mà thôi, cũng chỉ là không cam lòng bị người ta chèn ép, luôn luôn áp chế trên đầu ta. Cảm giác như vậy thật sự không chịu nổi, khụ khụ..."
" Từ khi ta đi tới thế giới này, cho dù có làm chuyện gì, chung quy chỉ cảm giác thực lực của đối thủ vượt xa ta rất nhiều, luôn luôn áp chế ta đến hết mức! Mỗi một lần ta đột phá thì cảm thấy thực lực của mình tăng trưởng một bước lớn, có cảm giác có thể coi thường hết thảy."
" Nhưng rồi lại gặp phải kẻ địch mới, đối thủ không thể chiến thắng; mỗi một lần đều bị ép tới thở không nổi, ha hả... Vì vậy sau mỗi một lần đột phá ta lại bắt đầu tiếp tục liều mạng..."
Trong mắt hắn bắn ra vẻ điên cuồng, sắc bén mà lại có chút kiệt sức "Loại cảm giác này không dễ đón nhận! Ta thật sự quá mệt mỏi, quá khổ cực! Đối với ta, tuyệt đối không muốn bị bất luận kẻ nào áp chế, bất kì đối thủ nào cũng không được!"
" Ta chính là Tà chi Quân chủ! Ta mới là Ám dạ Quân vương ( vua ngầm)! Bị người khác áp chế thì ta không phục! Càng không cam lòng! Ta muốn vượt lên tất cả kẻ địch, bất cứ cường giả nào cũng không phải ngoại lệ!"
Mai Tuyết Yên nghẹn ngào, nàng có thể cảm nhận được sự mềm yếu trong lòng cùng với áp lực điên cuồng của Quân Mạc Tà!
Trong đêm đông giá lạnh này, sau khi phải chịu đựng sự cắn trả khủng khiếp thì Quân Mạc Tà lâm vào tình trạnh suy yếu cực độ. Tà Quân, từ lúc chào đời tới nay thì đây là lần đầu tiên thể hiện trần trụi suy tư của mình, áp lực cũng như điều không cam lòng của mình!
"Đầu tiên là Hoàng quyền cao cao tại thượng chốn thế tục, sau đó đến thế lực siêu cấp như Phong Tuyết Ngân Thành... nó tựa như một quả núi lớn vĩnh viễn tồn tại từ lâu đời. Tuy nó xa cuối chân trời, nhưng lại chèn ép nặng nề lên đầu lên ngực mình!"
" Sau đó lại có Huyết Hồn Sơn Trang khi dễ tiếp đầy ngang ngược bá đạo; bây giờ lại xuấ hiện Tam Đại Thánh Địa, phía sau lại còn có Phiêu Miểu Huyễn Phủ. Biết đâu còn nảy ra thế lực nào đó lớn hơn nữa!"
Quân Mạc Tà nhắm mắt lại, trên mặt chợt hiện một màu hồng "Không nói xa, cứ lấy ví dụ trước mắt của Tam Đại Thánh Địa. Nhưng con bài chưa lật của bọn họ dường như là vô cùng vô tận!"
" Khi ta tưởng rằng Chí Tôn chính là cao thủ liền tùy tiện nảy ra đẳng cấp cao hơn là Chí Tôn Thượng thừa! Lúc ta tưởng rằng đó đã là cực đỉnh rồi thì lại xuất hiện rất nhiều Tôn Giả, mà còn cả cấp Thánh Giả ở trên Tôn Giả... "
"Áp lực khổng lồ như vậy làm cho ta vô lực! Làm cho ta lúc nào cũng cảm thấy có một cảm giác đang đối mặt một quả núi lớn không thể nàu rung chuyển! Ta cực kỳ ức chế! Tại thế giới này, ta con mẹ nó cực kỳ ức chế!"
Quân Mạc Tà hung hăng thở hỗn hển mà nói một hơi, hai mắt thâm thúy lóe lên một khí thế mạnh mẽ "Cho nên ta muốn bóp nát bọn họ! Bóp chết tất cả! Toàn bộ đập nát!" Những lời này đúng là hắn phun ra từ kẽ răng, từng chữ từng chữ nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Biên Tập: Maison
Bởi vì Quân Mạc Tà cảm thấy có ba luồng khí tức cường đại đang bay tới nơi này! Cho dù là địch hay là bạn thì giờ phút này cũng là thời khắc mấu chốt nhất của Mai Tuyết Yên nên tuyệt không thể bị quấy rầy! Vì thế hắn lập tức trốn vào dưới lòng đất.
Ba đai Tôn Giả Mạc Tiêu Diêu với thân pháp hiếm thấy, một khi toàn lực triển khai thì ngay lập tức liền vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng.
Họ mau chóng đáp xuống ở giữa hạp cốc, đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng là một mảnh tuyết mịt mờ, im ắng, không thấy nửa bóng người!
Nơi đây rõ ràng là nơi lôi kiếp xảy ra, như thế nào toàn bộ không có nửa điểm hơi người!"Hẳn là chính là nơi này, quyết định không sai được! Nhưng sao không có ai vậy? Chẳng lẽ là ta phán đoán có lầm?" Mạc Tiêu Diêu nhướng mày, thấp giọng nói.
"Không thể sai, bởi vì ta cảm ứng được vị trí cũng là nơi đây, tản ra chung quanh tìm xem." Cổ Thanh Vân nói.
"Không thích hợp!" Vệ Không Quần nhíu mày
"Tiêu Diêu, chúng ta cũng từng trải qua Thiên lôi chi Lực đánh xuống. Mỗi lần ta nằm mơ mà nhớ lại tình hình ngày đó thì đến nay vẫn sợ. Ta nhớ sau khi ta thành công vượt ải thì bốn phía đều đen thui, khắp nơi đều bị bổ đến không nhận ra hình dáng"
"Ngay cả nơi ta ở trên núi cũng bị đánh tan tành, nghĩ đến tình huống của ngươi cũng có thể không sai biệt lắm. Nhưng các ngươi nhìn nơi này xem"
Hắn hít một hơi "Với uy lực lớn lao của lôi điện vừa rồi mà nói thì cả ba ngọn núi ở nơi này cũng bị san bằng. Thậm chí chém thành hẻm núi thì ta cũng thấy không có gì nằm ngoài dự liệu, bởi vì lôi kiếp vừa xong thật sự rất kinh khủng!"
" Nhưng nơi này lại có vẻ... Chưa phát sinh việc gì! Không nói tới đỉnh núi, thậm chí ngay cả trên mặt tuyết cũng không mảy may bị xáo trộn... Tiêu Diêu,cái này hình như có chuyện gì khác thường đi?!"
Mạc Tiêu Diêu ừ một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn khắp nơi bên trong sơn cốc đánh giá rồi trầm giọng nói "Quả nhiên như thế, mới vừa rồi ta cũng nghĩ tới vấn đề này. Có thể sinh như vậy hiện tượng, theo ta phán đoán, có thể đưa ra không ngoài ba giả thuyết"
"Thứ nhất, chính là người này thực lực rất cao, thân mình thực lực đã tới cảnh giới tuyệt đỉnh có thể trực tiếp đón đỡ lôi kiếp mà hóa giải!"
"Còn khả năng thứ hai?"
"Thứ hai, người này trên người mang theo thần khí bảo vật hiếm thấy, có thể hấp thu, hóa giải lôi điện lực!"
Mạc Tiêu Diêu cẩn thận nhìn địa hình xung quanh rồi nói tiếp "Thứ ba là khu vực đất nơi này có cái gì đó cổ quái, Lôi điện chi Lực không thể xuyên thấu cho nên khó lòng làm tổn hại"
Vệ Không Quần cười rộ lên
"Ta tình nguyện tin tưởng điểm thứ hai cùng điểm thứ ba, nhưng không thể tin được điểm thứ nhất. Nếu là đúng như thế thì thực lực người đó chính thức không khỏi làm cho người ta hỏng mất rồi. Tin tưởng rằng cho dù cao thủ cấp Thánh Giả cũng không thể làm như vậy..."
"Đích xác rất dễ làm cho người ta hỏng mất" Mạc Tiêu Diêu gật đầu, thần sắc cũng cho thấy lão đang nghĩ về một chuyện khó có thể hình dung
"Nhưng mà vẫn có một chút là có thể xác định, người này cho dù không có cấp độ thực lực kinh khủng như vậy thì vẫn có thực lực mạnh mẽ không dưới chúng ta, chắc chắn là không thể nghi ngờ!"
"Không sai, điểm ấy quả thật không thể nghi ngờ!" Hai người còn lại tràn đầy cảm giác khó nói, liên tục gật đầu.
"Đại khái là chúng ta đến chậm một chút. Người này độ kiếp đã xong liền tự mình rời đi, nểu là chúng ta thì cũng sẽ làm như vậy." Mạc Tiêu Diêu ngước nhìn bầu trời, bần thần yên lặng một hồi rồi tiếp tục
"Chúng ta đi thôi. Người đó cho dù còn không đi xa, với tình hình trước mắt mà đoán thì cũng không chịu bất cứ tổn thương nào. Điều kiện tiên quyết trong kế hoạch ban đầu của chúng ta là người nọ khi vượt qua cửa ải then chốt thì huyền khí tổn hao nhiều. Như thế, chúng ta mới có thể thập phần chắc thắng!"
" Hiện giờ với thực lực của ba người chúng ta thì không thể không trả giá rất lớn nếu muốn hạ người này. Vạn nhất, người này thực lực cao thâm khó lường, tùy tiện truy tung người ta sẽ khiến họ bất mãn..."
Hắn lắc đầu, vẻ mặt có chút buồn bã. Ba người lại liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rốt cục phi thân rời đi.
Đợi cho họ chính thức rời xa đến gặp lại đám nhân mã của mình rồi cùng đi về phía Ngân Thành, Quân Mạc Tà lúc này rốt cục mới thở phào một hơi! Khí thế cường giả của ba người này thì đám người Tiếu Thiên Nhai không thể so sánh được, quả nhiên là cực kì cường đại!
Đảo mắt nhìn sang Mai Tuyết Yên bên cạnh, chỉ thấy nàng đang lẳng lặng nhắm mắt, trên mặt lộ ra một vẻ an bình mà lại tươi cười, cả người trên dưới cũng lộ ra một khí tức thánh khiết rực rỡ. Trong lúc nhất thời Quân Mạc Tà đúng là ngây người.
Sau một hồi lâu, Quân đại thiếu gia đột nhiên ngồi phịch xuống đất, nguyên nhân là Hồng Quân Tháp bắt đầu cắn trả rồi. Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy trong ý nghĩ tựa như có hàng ngàn hàng vạn kim châm cùng nhau đâm vào làm đau nhức nhối.
Lúc vừa mới rồi sau khi đình chỉ vận chuyển Hồng Quân Tháp, tinh thần hắn còn cực kì căng thẳng. Tiếp theo lại có ba người đến khiến cho Quân Mạc Tà dốc sức dùng lực tàn cuối cùng để ẩn vào dưới nền đất. Trong tình thế đối đầu kẻ địch mạnh nên vẫn chưa có cảm giác.
Nhưng giờ phút này kẻ địch vừa đi, tâm thần thoải mái thì lập tức cảm giác cả người trên dưới không còn lực mà gắng gượng nữa. Lúc này hắn không để ý gì đến hình tượng mà ngồi bệt xuống đất!
Lần này điều khiển Hồng Quân Tháp vận chuyển mạnh mẽ như vậy, ngay cả với năng lực trước mắt của Quân Mạc Tà thì vẫn là còn có chút miễn cưỡng, huống hồ lại kéo dài trong thời gian lâu như thế?
Hơn nữa chính Hồng Quân Tháp sau khi hấp thu chỗ lôi điện thì đột nhiên trong nháy mắt sinh ra thái độ điên cuồng như vậy càng khiến cho tâm thần Quân Mạc Tà rơi vào thời điểm suýt nữa thất thủ!
Cho nên mức cắn trả lúc này quả là hung dữ chưa từng có, đúng là mạnh hơn bất kì lần nào trước đây!
Lúc này nguy cơ đã hết, Mai Tuyết Yên cũng đang đột phá, thành công trong tầm mắt, tâm thần thư giãn Quân đại thiếu gia rốt cục cảm thấy thực sự mệt mỏi! Trong não cũng đau nhói lên.
Hắn lẳng lặng ngồi dưới đất nhắm mắt lại dốc sức chịu đựng nỗi đau đớn khó tả trong đầu. Hắn cũng cố không tạo ra tiếng động vì sợ sẽ quấy rầy tu luyện của Mai Tuyết Yên.
Cơ mặt Quân Mạc Tà càng ngày càng lộ vẻ nhăn nhúm méo mó, cả người bỗng đột nhiên xuất hiện sự run rẩy làm hắn co rúm lại. Mồ hôi hột chảy ròng ròng xuống làm ướt mèm quần áo khắp người.
Ở chỗ này độ ấm cực thấp, mồ hôi một khi gặp phải khí lạnh thì đột nhiên bốc lên, trong hố tuyết dưới nền đất này ngay lập tức tràn ngập sương mù màu trắng đậm đặc!
Lần này không phải là linh khí nữa mà thực sự là hơi nước... do lượng lớn mồ hôi của Quân Mạc Tà tạo thành! Hắn cứ ngồi như vậy cuối cùng cũng không biết vào lúc nào thì hoàn toàn mất đi ý thức...
Rất lâu sau, lúc Quân Mạc Tà lại tỉnh dậy thì hắn cảm thấy có một đôi tay mềm mại ôm mình trong ngực, đang nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt mình.
Đồng thời, một cỗ Huyền lực bàng bạc mà hết sức hùng hậu ấm áp không ngừng vận chuyển vào trong thân thể mìnhchuyển vận lại đây. Hắn từ từ tỉnh lại chỉ thấy gương mặt xinh đẹp lo lắng của Mai Tuyết Yên.
"Nàng ra sao rồi?" Quân Mạc Tà suy yếu cười cười hỏi tiếp "Sau khi đột phá thì cảm giác như thế nào, có thể đạt tiến triển lớn không??"
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, lúc này mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã về trong lều vải nơi trú chân. Mà trong lều vải lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ...
Hắn thử cử động thì phát giác cả người đau nhức, cơn đau trong óc không vì lần hôn mê vừa rồi mà chuyển biến tốt hơn. Vẫn như có ngàn vạn mũi kim châm khắp người, thậm chí là càng đau hơn trước. Có lẽ chỉ trong chốc lát mồ hôi lạnh trên trán hắn lại túa ra, thật sự là rất đau đớn...
"Mạc Tà, chàng đừng di chuyển, cứ nằm yên mà lẳng lặng tu dưỡng đi. Mẫu thân cùng Thanh Hàn vừa rồi cũng đã tới, nhưng ta bảo cả hai người cứ đi nghỉ ngơi rồi. Ta nói để chữa thương cho ngươi thì không thể có người ở bên cạnh quấy nhiễu. Ta cho rằng, chàng hẳn là có điều muốn nói với ta..."
Âm thanh mềm mại của Mai Tuyết Yên thốt lên mang theo nghẹn ngào
"Chàng thật là ngốc, làm sao không nói sớm... để giúp ta tăng công lực mà chàng phải chịu đựng sự cắn trả nặng như vậy, vì sao chàng không nói sớm? Nếu là chàng nói sớm thì dù là ta có chết... Cũng không để cho chàng làm như vậy! Chàng... Chàng thật khờ..."
"Ha hả... Có chuyện cần nói... thì ta đương nhiên là đã nói!" Quân Mạc Tà suy yếu cười cười nói nhỏ
"Nàng biết không? Ta... Ta cũng chỉ là không cam lòng mà thôi, cũng chỉ là không cam lòng bị người ta chèn ép, luôn luôn áp chế trên đầu ta. Cảm giác như vậy thật sự không chịu nổi, khụ khụ..."
" Từ khi ta đi tới thế giới này, cho dù có làm chuyện gì, chung quy chỉ cảm giác thực lực của đối thủ vượt xa ta rất nhiều, luôn luôn áp chế ta đến hết mức! Mỗi một lần ta đột phá thì cảm thấy thực lực của mình tăng trưởng một bước lớn, có cảm giác có thể coi thường hết thảy."
" Nhưng rồi lại gặp phải kẻ địch mới, đối thủ không thể chiến thắng; mỗi một lần đều bị ép tới thở không nổi, ha hả... Vì vậy sau mỗi một lần đột phá ta lại bắt đầu tiếp tục liều mạng..."
Trong mắt hắn bắn ra vẻ điên cuồng, sắc bén mà lại có chút kiệt sức "Loại cảm giác này không dễ đón nhận! Ta thật sự quá mệt mỏi, quá khổ cực! Đối với ta, tuyệt đối không muốn bị bất luận kẻ nào áp chế, bất kì đối thủ nào cũng không được!"
" Ta chính là Tà chi Quân chủ! Ta mới là Ám dạ Quân vương ( vua ngầm)! Bị người khác áp chế thì ta không phục! Càng không cam lòng! Ta muốn vượt lên tất cả kẻ địch, bất cứ cường giả nào cũng không phải ngoại lệ!"
Mai Tuyết Yên nghẹn ngào, nàng có thể cảm nhận được sự mềm yếu trong lòng cùng với áp lực điên cuồng của Quân Mạc Tà!
Trong đêm đông giá lạnh này, sau khi phải chịu đựng sự cắn trả khủng khiếp thì Quân Mạc Tà lâm vào tình trạnh suy yếu cực độ. Tà Quân, từ lúc chào đời tới nay thì đây là lần đầu tiên thể hiện trần trụi suy tư của mình, áp lực cũng như điều không cam lòng của mình!
"Đầu tiên là Hoàng quyền cao cao tại thượng chốn thế tục, sau đó đến thế lực siêu cấp như Phong Tuyết Ngân Thành... nó tựa như một quả núi lớn vĩnh viễn tồn tại từ lâu đời. Tuy nó xa cuối chân trời, nhưng lại chèn ép nặng nề lên đầu lên ngực mình!"
" Sau đó lại có Huyết Hồn Sơn Trang khi dễ tiếp đầy ngang ngược bá đạo; bây giờ lại xuấ hiện Tam Đại Thánh Địa, phía sau lại còn có Phiêu Miểu Huyễn Phủ. Biết đâu còn nảy ra thế lực nào đó lớn hơn nữa!"
Quân Mạc Tà nhắm mắt lại, trên mặt chợt hiện một màu hồng "Không nói xa, cứ lấy ví dụ trước mắt của Tam Đại Thánh Địa. Nhưng con bài chưa lật của bọn họ dường như là vô cùng vô tận!"
" Khi ta tưởng rằng Chí Tôn chính là cao thủ liền tùy tiện nảy ra đẳng cấp cao hơn là Chí Tôn Thượng thừa! Lúc ta tưởng rằng đó đã là cực đỉnh rồi thì lại xuất hiện rất nhiều Tôn Giả, mà còn cả cấp Thánh Giả ở trên Tôn Giả... "
"Áp lực khổng lồ như vậy làm cho ta vô lực! Làm cho ta lúc nào cũng cảm thấy có một cảm giác đang đối mặt một quả núi lớn không thể nàu rung chuyển! Ta cực kỳ ức chế! Tại thế giới này, ta con mẹ nó cực kỳ ức chế!"
Quân Mạc Tà hung hăng thở hỗn hển mà nói một hơi, hai mắt thâm thúy lóe lên một khí thế mạnh mẽ "Cho nên ta muốn bóp nát bọn họ! Bóp chết tất cả! Toàn bộ đập nát!" Những lời này đúng là hắn phun ra từ kẽ răng, từng chữ từng chữ nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 707: Bởi vì ta không cam lòng!
9.5/10 từ 42 lượt.