Dị Thế Tà Quân
Chương 650: Sơn Băng Địa Liệt
: Laohactu
Biên Tập: Maison
Trong lúc ba người Mộng Huyễn Huyết Hải phát ngốc ra, năm người Độn Thế Tiên Cung cũng lục tục đi xuống, một người trong số đó không khỏi hỏi: "Sao lại không có ai chứ? Thật sự đã lục soát bốn phía rồi sao?" Hiển nhiên cũng rất là ngoài ý muốn.
"Không ai!? Thực quái! Ủa sao không có ai vậy chứ?" Một vị Huyết Hải cao thủ gãi gãi đầu, thật là trăm đường khó giải.
Có lẽ từ khi huyền công đại thành, liền không còn ngứa ngáy da đầu nữa, hiện tại lại có thể đêm thói quen thời thơ ấu làm lại. [DG: mịe, tụi nó thì tốt rồi, ta mỗi ngày gội 2 lần chứ không thì đố mà chịu nỗi, gội đủ loại mà chả chất lượng như quảng cáo, khốn thật]
Tám người thử gõ gõ đập đập kiểm tra, nhất trí đưa ra quyết định: đây là một cái động thẳng đứng, bốn phía đều là dày đất cùng dung nham hình thành nên vách động kiên cố, tuyệt đối không tồn tại ngả rẽ nào khác. Gần như là không có khả năng, cái loại cảm giác chân thật này, rõ ràng nói cho chúng nhân sự thật này.
"Phải làm minh bạch một phen, ha ha, khoảng cách chỉ năm mươi trượng, lo lắng đề phòng, sợ quá mức. Cũng chỉ là một chuyến mất công không" một tên tự giễu cười cười nói: "Nếu đã không có ai, chúng ta tức khắc nhanh chóng đi lên. Nơi này tối om om, ta như thế nào cũng cũng cảm thấy chỗ này có chỗ không hợp lý…"
Như đã không cái ai, thì còn ở nơi này làm cái gì? Nơi này chính là dưới lòng đất ít nhất năm mươi trượng a, không phải là một địa phương tốt.
Đang lúc còn hoài nghi, đột nhiên một người mạnh liệt nhảy dựng lên, hét lớn: "Mọi người mau nhìn! Lão Thiên của ta a!"
Bảy người còn lại không thể tưởng được vị hảo hữu nào lại không có phong độ mà kêu trời như vậy, đang muốn châm chọc, đột nhiên bảy gười đồng thời hoảng sợ kêu lên: "***, như thế nào lại đột nhiên có nhiều nước như vậy?"
Nguyên lai trên mặt đất nước đang chảy ra ào ào giống như suối, mát mẻ dễ chịu, trong nháy mắt đã muốn tới mắt cá chân. Vừa rồi bọn họ rõ ràng đã xem xét qua, phía dưới này khô ráo đến cực hạn, so vói vách tường lò gạch cũng không kém là bao. Nhưng…. Như thế nào nước lại đột nhiên cảy ra thế này?
Nhưng, hiện tại không phải là thời điểm cảm thụ cảm giác mát mẻ kia, cũng không phải suy xét vấn đề đó, đáy động nước vẫn tuôn trào. Việc này ý nghĩa… động này… lập tức sẽ sụp đổ… Hơn nữa, đây chính là ở sâu trong lòng đất, cách mặt đất năm mươi trượng. Một khi sụp…
Tám ngươi đồng thời kinh hãi, nhanh chóng nhảy lên, bám lấy thổ thạch bích, một đường leo ra ngoài. Lấy thực lực của tám người này, nếu không có gì ngoài ý muốn, có cơ hội lớn chạy thoát ra ngoài rồi. [ayza, sao mà thoát được chứ hả? Thoát được mới là có quỷ đó. Thiệt là hết đường rồi mà. Ngươi xong roài. Ầyzà], nước phía dưới có xu hướng tăng lên, nhưng căn bản là không có nhanh như vậy…
Nhưng đột nhiên vào lúc này, phía trên vách động kịch liệt lay động một trận khó hiểu, tám người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đồng thời tròng lòng kêu to: "Khổ rồi!"
Bùn đất tảng lớn tảng nhỏ tức thì ầm ầm rơi xuống, trong đó còn hỗn tạp cả những tảng đá lớn a! Đây chính là năm mươi trượng sâu dưới lòng đất a!
Tám người bất chấp sống chết, liều mạng xông lên, nhưng chỉ nghe "Oanh" một tiếng, tức khắc đã thấy tối om, nhìn không thấy gì nữa, chính là cả vách động đồng thời sụp xuống. Tổng cộng tám gã cao thủ Chí Tôn Thượng thừa tuyệt đỉnh, đúng là bị chôn sống trong huyệt động rồi!
Bên trên, đám người Chân Từ Bi đang chờ tin tức tốt lành, nhừng chờ mãi, đột nhiên cảm giác dưới chân xuất hiện chấn động, Đỗ Tuyệt phản ứng nhanh nhất, nhảy vọt lên, sau đó bọn chúng cùng nhau nhảy ra khỏi cửa động.
Cùng lúc đó, cả cửa động vang lên "Rầm" một tiếng, sụp cả xuống. Bốn phương tám hướng đất đá đồng thời chen nhau rơi xuống nơi này… Nháy mắt sẽ đem bốn phía cửa động lấp kín mít lại.
Chân Từ Bi cùng Tử Kinh Hồng chửi ầm lên: "Mịe! Đây lại là một cạm bẫy!"
Giờ khắc này, Chân Từ Bi một chút vẻ hiền lành cũng không có mà đã trở nên dữ tợn đáng sợ, giống như là muốn ăn thịt người, hỗn hển chửi ầm lên: "Sở Khấp Hồn chó chết! Cả nhà ngươi đều là vương bát đản! Cư nhiên lại nghĩ ra chiêu âm hiểm như vậy! Trời a! Ông tổ mày!"
Một lão nhân mặt mũi hiền lành, hòa nhã, dễ gần chợt đột nhiên biến thành một mụ đàn bà chua ngoa ngoài đường[DG: ở mình hay gọi là bà bán cá đây mà], là loại cảm giác gì chứ? Hẳn là hùng tráng đến cỡ nào? Ta không biết; nhưng giờ phút này những cao thủ của tam đại Thánh địa cũng đã có được những nhận thức mới.
Cả đám câm như hến nhìn lên vị bạch hồ tử Từ Bi Chí Tôn giâm chân mắng to, ô ngôn uế ngữ thao thao bất tuyệt, quả thật so với trong ngày nóng bức bị mụ đàn bà mập chửi còn ngoan độc hơn… Chân Từ Bi không thể không giận, không thể không kinh!
Hắn vì đề phòng vạn nhất nên một hơi phái đi ra năm vị đều là cao thủ Chí Tôn Thượng thừa tuyệt đỉnh. Những người này chỉ thiếu chút nữa là có thể rảo bước tiến lên cấp bậc Tôn giả tuyệt đỉnh cao thủ a, nếu tổn thất nay là sự thật thì … hậu quả thật khó lường. Nghiêm trọng đến mức ngay cả hắn cũng không thể chống đỡ nổi. hơn nữa kế hoạch này là do hắn đề ra. Mà Tử Kinh Hồng cũng đã bác bỏ.
Tử Kinh Hồng cũng đồng dạng khuôn mặt đỏ bừng mắng to không thôi, trong lòng bi thống, nhưng cũng mơ hồ có chút khoái cảm: bà nội ngươi! Đây là do ngươi bố trí. Cha ngươi! Kết quả này tốt quá đi!? Người của ta chôn ba, mà người của ngươi tổn thất năm.
So với Huyết Hải ta còn hơn hai, nhưng tất cả lại đều là đỉnh phong cao thủ! Con mẹ nó, nếu dưới đó không phải có người của ta, lão tử hiện tại đã có thể ở một bên mười phần vui vẻ rồi.
Đỗ Tuyệt nhếch nhếch miệng, cơ mặt co rút, trong mắt ánh lên vẻ vui sướng khi người gặp họa [hạnh tai nhạc họa], miệng lại đồng tình nói: "Nguyên lai nơi đây lại là một cạm bẫy oa… thật không thể nào ngờ mà lường trước được… Hai vị, hãy nén bi thương, dù sao người chết cũng không thể sống lại… Huyền Huyền đại lục nhân tài đông đúc, tiếp tục thu thập mấy người cao thủ vẫn phải có mà…"
Đỗ Tuyệt khen chê chưa nói đến, đem Chân Từ Bi cùng Tử Kinh Hồng đồng thời tức giận.
Nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên, tam Phật niết bàn! Đây mà còn gọi là tiếng người được sao? Chính là bị chôn sống, còn chưa có chết sao, ngươi bây giờ lại có thể cần nén bi thương thuận thay đổi! Đây không phải nguyền rủa sao!
"Người đâu! Khẩn trương lấy tốc độ nhanh nhất khai mở cái động này cho lão tử! Mau lên!" Chân Từ Bi thần tình sát khí, hai tay chống nạnh, lớn tiếng rống to! Bên kia, Tử Kim Hồng nhanh chóng hạ một đạo mệnh lệnh tương tự!
Dưới lòng đất, ở một nơi nào đó: Quân Mạc Tà hai mắt khép hờ, hai tay hợp lại, đột nhiên song thủ chấn động, từng làn sóng quang mang thổ hoàng sắc nhỏ đột nhiên gợn sóng từ trên người hắn phát ra, nháy mắt tan vào những địa tầng chung quanh, mắt thường khó thấy, tiếp tục khuyếch tán ra xa, mà trên người Quân Mạc Tà hoàng quang nhỏ bé không ngừng xuất hiện, cấp tốc xuất hiện, không ngừng không nghỉ xuất hiện, ta muốn làm cho nơi này thiên tháp địa hãm!
Cuối cùng, Quân Mạc Tà sắc mặt trắng nhợt, mạnh mẽ mở mắt, hai mắt huyết quang mạnh mẽ lóe lên, hét lớn một tiếng, vô hạn hoàng quang ầm ầm bạo tán ra ngoài, thân mình mệt mỏi vô lực từ từ ngã sấp xuống, miệng cấp tốc nói: "Đi nhanh lên! Rời đi nơi này, càng nhanh càng tốt!!"
Sở Khấp Hồn lao ra ôm lấy hắn, giống như lợi kiếm cấp tốc theo con đường lát gạch tối om lui đi; Mai Tuyết Yên theo sát phía sau, nháy mắt liền tiêu thất…
Trên mặt đất, ngay lúc tam đại Thánh địa dự định bắt đầu đào bới đất cứu người, một vị cao thủ mới vừa nhấc lên một khối bùn đất, chợt đột nhiên mọi người đồng thời cảm thấy dưới chân chấn động. Mặt đất dưới chân, chấn động giống như đang khoan khoái mà khiêu vũ.
Lúc này đây chấn động so với khi nãy còn mạnh hơn rất nhiều. Cả những tảng đá trên mặt đất cũng bị bắn lên cao…
Chúng nhân đều cảm thấy ngay cả đứng cũng có chút không vững, Đỗ Tuyệt vừa ngẩng đầu nhìn, sắc mặt đại biến, chớp mắt đã trở nên trắng bệch, quát to "**! Nơi này sắp sửa lở núi… Nơi này sao có thể lở núi a… Mọi người chạy nhanh lên!"
Lướt thân đi, "sưu" một tiếng như mũi tên nhọn rời cung. Những cao thủ Chí Tôn Kim Thành hô to gọi nhỏ sôi nổi đuổi theo…
"Không được đi! Người còn chưa cứu lên, ai cũng không được phép…" Chân Từ Bi tức giận đến cơ hồ hộc máu, nhưng vừa đảo mắt nhìn, ánh mắt cũng không khỏi thẳng đơ, nhất thời câm mồm.
Tà cốc hai bên hai ngọn núi đồng thời lung lay, vốn là đỉnh núi tuyết đọng vang lên ầm ầm mang theo xu thế vạn mã bôn đằng đổ sạp xuống dưới. Tuyết lở! Nhưng còn chưa kết thúc, đỉnh núi vẫn tiếp tục lắc lư, đột nhiên giống như người say rượu, đột ngột cắm đầu xuống đất…
Hai tòa núi bất ngờ sụp đổ, một trái một phải, hướng về giữa mà đổ ập xuống. Vô số cự thạch thiên cân, vạn cân từ đỉnh núi lăn xuống, thanh thế trùng trùng điệp điệp, tựa như con đê cao vạn trượng đột nhiên bị vỡ. Hơn nữa thoáng chốc từ trên cao rơi thẳng xuống dưới, trực tiếp thể hiện đúng với bốn chữ thành ngữ: Thái Sơn áp đỉnh!
Chân Từ Bi khóe mắt muốn nứt ra, hét lớn một tiếng: "Chạy mau đi!" thanh âm đã biến đổi. Làm cho hơn một trăm cao thủ nhất thời tan tác như ong vỡ tổ…
Nhưng dù sao cũng không bằng Đỗ Tuyệt nắm bắt tình hình sớm hơn một chút, cuối cùng có không ít người lớn tiếng gào thét thê lương bị vùi lấp vào trong đó, chỉ có thể tự thân dùng huyền công của mình mà ngạnh kháng… Oanh Oanh long long sơn băng địa liệt [đất rung núi lở] ước chừng liên tục một chung trà công phu, bây giờ nhìn lại khe sâu kia, hai bên ngọn núi đã là giống nhau thành một vùng đất bằng phẳng.
Nguyên bản giữa hai tòa sơn phong có một đường khe núi mới gọi là hạp cốc, hiện tại lại bị đảo ngược, ba mặt đều cân bằng, thành bình nguyên, biến cố trong nháy mắt, thương hải tang điền, chưa có việc gì đến như thế.
Một đám cao thủ tam đại Thánh địa thở hỗn hển như vừa mới khai khẩn bình nguyên vậy, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước mà không thể tin nổi một màn này, chỉ cảm thấy trên ngực từng đợt rét lạnh, mồ hôi lạnh chảy xoát xoát đầy mình, cả đám mặt môi trắng bệch, mặt không còn chút máu! Thiên địa thần uy bậc này, ai có thể khàng cự đây?
Bên dưới, thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ, từng khối cự thạch chậm chậm bị đẩy qua… Không thể không nói những cao thủ Chí Tôn Thượng thừa có xương cốt đúng là cứng rắn a, núi lở quy mô lớn như thế nhưng cũng đè không chết! Bất quá cả đám cũng đều bị thương đổ máu …
Trên thân, trên mặt từng khối từng khối tím bầm, áo quần te tua đẫm máu thành màu đỏ chót cho dù đâu phải đang mặc đồ tân hôn, nhất thời một phiến tĩnh lặng! Đột nhiên…
"Cứu người a a… Các ngươi, cái lũ vương bát đản! Đều lũ đầu gỗ, thần kinh tê liệt a!" Chân Từ Bi vỗ ngực tức giận, đứng lên rống to
"Lão tử không nói lời nào chẳng lẽ các ngươi cứ như vậy mà nhìn bọn hắn ở dưới đấy vùng vẫy giành sự sống thôi sao? Một lũ hỗn tạp! ** on bà các ngươi..." Vừa mới mắng xong, đột nhiên cấp nộ công tâm, phun ra một khẩu tiên huyết! Song nhãn huyết hồng!
Suốt bảy ngày sau đó, nơi nay mới miễn cưỡng xem như thu dọn xong, tam đại Thánh địa lần này tụ tập ở đây tổng số một trăm năm mươi hai người, bị núi lở đè bị thương mười bảy người, trong đó gãy chân hai tên, đứt tay ba tên, những tên khác trên thân đều có tổn thương, may mắn chưa tai nạn chết người.
Toàn bộ đám lão cốt đầu may mắn này thật là đủ cứng rắn a! Huyền công tương đương trăm năm, thật không vô ích a…
Cuối cùng lại bắt đầu khai quật cái động kia, thoáng chốc tới trưa đã đào xuống tới bốn mươi trượng, xem như cuối cùng đã có thể đem tám người kia lên rồi, tám người này thật sự là đủ đường xui xẻo mà, đang nỗ lực hướng lên trên ra cửa động, đột nhiên lại lở núi, một khối lại một khối, giống như là cự chùy hung hăng nện xuống, đem khắp nơi phiến thổ địa nện thực chắc xuống, tám người cơ hồ bị đè chết… Sau đó lại cơ hồ bị ngạt chết.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Biên Tập: Maison
Trong lúc ba người Mộng Huyễn Huyết Hải phát ngốc ra, năm người Độn Thế Tiên Cung cũng lục tục đi xuống, một người trong số đó không khỏi hỏi: "Sao lại không có ai chứ? Thật sự đã lục soát bốn phía rồi sao?" Hiển nhiên cũng rất là ngoài ý muốn.
"Không ai!? Thực quái! Ủa sao không có ai vậy chứ?" Một vị Huyết Hải cao thủ gãi gãi đầu, thật là trăm đường khó giải.
Có lẽ từ khi huyền công đại thành, liền không còn ngứa ngáy da đầu nữa, hiện tại lại có thể đêm thói quen thời thơ ấu làm lại. [DG: mịe, tụi nó thì tốt rồi, ta mỗi ngày gội 2 lần chứ không thì đố mà chịu nỗi, gội đủ loại mà chả chất lượng như quảng cáo, khốn thật]
Tám người thử gõ gõ đập đập kiểm tra, nhất trí đưa ra quyết định: đây là một cái động thẳng đứng, bốn phía đều là dày đất cùng dung nham hình thành nên vách động kiên cố, tuyệt đối không tồn tại ngả rẽ nào khác. Gần như là không có khả năng, cái loại cảm giác chân thật này, rõ ràng nói cho chúng nhân sự thật này.
"Phải làm minh bạch một phen, ha ha, khoảng cách chỉ năm mươi trượng, lo lắng đề phòng, sợ quá mức. Cũng chỉ là một chuyến mất công không" một tên tự giễu cười cười nói: "Nếu đã không có ai, chúng ta tức khắc nhanh chóng đi lên. Nơi này tối om om, ta như thế nào cũng cũng cảm thấy chỗ này có chỗ không hợp lý…"
Như đã không cái ai, thì còn ở nơi này làm cái gì? Nơi này chính là dưới lòng đất ít nhất năm mươi trượng a, không phải là một địa phương tốt.
Đang lúc còn hoài nghi, đột nhiên một người mạnh liệt nhảy dựng lên, hét lớn: "Mọi người mau nhìn! Lão Thiên của ta a!"
Bảy người còn lại không thể tưởng được vị hảo hữu nào lại không có phong độ mà kêu trời như vậy, đang muốn châm chọc, đột nhiên bảy gười đồng thời hoảng sợ kêu lên: "***, như thế nào lại đột nhiên có nhiều nước như vậy?"
Nguyên lai trên mặt đất nước đang chảy ra ào ào giống như suối, mát mẻ dễ chịu, trong nháy mắt đã muốn tới mắt cá chân. Vừa rồi bọn họ rõ ràng đã xem xét qua, phía dưới này khô ráo đến cực hạn, so vói vách tường lò gạch cũng không kém là bao. Nhưng…. Như thế nào nước lại đột nhiên cảy ra thế này?
Nhưng, hiện tại không phải là thời điểm cảm thụ cảm giác mát mẻ kia, cũng không phải suy xét vấn đề đó, đáy động nước vẫn tuôn trào. Việc này ý nghĩa… động này… lập tức sẽ sụp đổ… Hơn nữa, đây chính là ở sâu trong lòng đất, cách mặt đất năm mươi trượng. Một khi sụp…
Tám ngươi đồng thời kinh hãi, nhanh chóng nhảy lên, bám lấy thổ thạch bích, một đường leo ra ngoài. Lấy thực lực của tám người này, nếu không có gì ngoài ý muốn, có cơ hội lớn chạy thoát ra ngoài rồi. [ayza, sao mà thoát được chứ hả? Thoát được mới là có quỷ đó. Thiệt là hết đường rồi mà. Ngươi xong roài. Ầyzà], nước phía dưới có xu hướng tăng lên, nhưng căn bản là không có nhanh như vậy…
Nhưng đột nhiên vào lúc này, phía trên vách động kịch liệt lay động một trận khó hiểu, tám người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đồng thời tròng lòng kêu to: "Khổ rồi!"
Bùn đất tảng lớn tảng nhỏ tức thì ầm ầm rơi xuống, trong đó còn hỗn tạp cả những tảng đá lớn a! Đây chính là năm mươi trượng sâu dưới lòng đất a!
Tám người bất chấp sống chết, liều mạng xông lên, nhưng chỉ nghe "Oanh" một tiếng, tức khắc đã thấy tối om, nhìn không thấy gì nữa, chính là cả vách động đồng thời sụp xuống. Tổng cộng tám gã cao thủ Chí Tôn Thượng thừa tuyệt đỉnh, đúng là bị chôn sống trong huyệt động rồi!
Bên trên, đám người Chân Từ Bi đang chờ tin tức tốt lành, nhừng chờ mãi, đột nhiên cảm giác dưới chân xuất hiện chấn động, Đỗ Tuyệt phản ứng nhanh nhất, nhảy vọt lên, sau đó bọn chúng cùng nhau nhảy ra khỏi cửa động.
Cùng lúc đó, cả cửa động vang lên "Rầm" một tiếng, sụp cả xuống. Bốn phương tám hướng đất đá đồng thời chen nhau rơi xuống nơi này… Nháy mắt sẽ đem bốn phía cửa động lấp kín mít lại.
Chân Từ Bi cùng Tử Kinh Hồng chửi ầm lên: "Mịe! Đây lại là một cạm bẫy!"
Giờ khắc này, Chân Từ Bi một chút vẻ hiền lành cũng không có mà đã trở nên dữ tợn đáng sợ, giống như là muốn ăn thịt người, hỗn hển chửi ầm lên: "Sở Khấp Hồn chó chết! Cả nhà ngươi đều là vương bát đản! Cư nhiên lại nghĩ ra chiêu âm hiểm như vậy! Trời a! Ông tổ mày!"
Một lão nhân mặt mũi hiền lành, hòa nhã, dễ gần chợt đột nhiên biến thành một mụ đàn bà chua ngoa ngoài đường[DG: ở mình hay gọi là bà bán cá đây mà], là loại cảm giác gì chứ? Hẳn là hùng tráng đến cỡ nào? Ta không biết; nhưng giờ phút này những cao thủ của tam đại Thánh địa cũng đã có được những nhận thức mới.
Cả đám câm như hến nhìn lên vị bạch hồ tử Từ Bi Chí Tôn giâm chân mắng to, ô ngôn uế ngữ thao thao bất tuyệt, quả thật so với trong ngày nóng bức bị mụ đàn bà mập chửi còn ngoan độc hơn… Chân Từ Bi không thể không giận, không thể không kinh!
Hắn vì đề phòng vạn nhất nên một hơi phái đi ra năm vị đều là cao thủ Chí Tôn Thượng thừa tuyệt đỉnh. Những người này chỉ thiếu chút nữa là có thể rảo bước tiến lên cấp bậc Tôn giả tuyệt đỉnh cao thủ a, nếu tổn thất nay là sự thật thì … hậu quả thật khó lường. Nghiêm trọng đến mức ngay cả hắn cũng không thể chống đỡ nổi. hơn nữa kế hoạch này là do hắn đề ra. Mà Tử Kinh Hồng cũng đã bác bỏ.
Tử Kinh Hồng cũng đồng dạng khuôn mặt đỏ bừng mắng to không thôi, trong lòng bi thống, nhưng cũng mơ hồ có chút khoái cảm: bà nội ngươi! Đây là do ngươi bố trí. Cha ngươi! Kết quả này tốt quá đi!? Người của ta chôn ba, mà người của ngươi tổn thất năm.
So với Huyết Hải ta còn hơn hai, nhưng tất cả lại đều là đỉnh phong cao thủ! Con mẹ nó, nếu dưới đó không phải có người của ta, lão tử hiện tại đã có thể ở một bên mười phần vui vẻ rồi.
Đỗ Tuyệt nhếch nhếch miệng, cơ mặt co rút, trong mắt ánh lên vẻ vui sướng khi người gặp họa [hạnh tai nhạc họa], miệng lại đồng tình nói: "Nguyên lai nơi đây lại là một cạm bẫy oa… thật không thể nào ngờ mà lường trước được… Hai vị, hãy nén bi thương, dù sao người chết cũng không thể sống lại… Huyền Huyền đại lục nhân tài đông đúc, tiếp tục thu thập mấy người cao thủ vẫn phải có mà…"
Đỗ Tuyệt khen chê chưa nói đến, đem Chân Từ Bi cùng Tử Kinh Hồng đồng thời tức giận.
Nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên, tam Phật niết bàn! Đây mà còn gọi là tiếng người được sao? Chính là bị chôn sống, còn chưa có chết sao, ngươi bây giờ lại có thể cần nén bi thương thuận thay đổi! Đây không phải nguyền rủa sao!
"Người đâu! Khẩn trương lấy tốc độ nhanh nhất khai mở cái động này cho lão tử! Mau lên!" Chân Từ Bi thần tình sát khí, hai tay chống nạnh, lớn tiếng rống to! Bên kia, Tử Kim Hồng nhanh chóng hạ một đạo mệnh lệnh tương tự!
Dưới lòng đất, ở một nơi nào đó: Quân Mạc Tà hai mắt khép hờ, hai tay hợp lại, đột nhiên song thủ chấn động, từng làn sóng quang mang thổ hoàng sắc nhỏ đột nhiên gợn sóng từ trên người hắn phát ra, nháy mắt tan vào những địa tầng chung quanh, mắt thường khó thấy, tiếp tục khuyếch tán ra xa, mà trên người Quân Mạc Tà hoàng quang nhỏ bé không ngừng xuất hiện, cấp tốc xuất hiện, không ngừng không nghỉ xuất hiện, ta muốn làm cho nơi này thiên tháp địa hãm!
Cuối cùng, Quân Mạc Tà sắc mặt trắng nhợt, mạnh mẽ mở mắt, hai mắt huyết quang mạnh mẽ lóe lên, hét lớn một tiếng, vô hạn hoàng quang ầm ầm bạo tán ra ngoài, thân mình mệt mỏi vô lực từ từ ngã sấp xuống, miệng cấp tốc nói: "Đi nhanh lên! Rời đi nơi này, càng nhanh càng tốt!!"
Sở Khấp Hồn lao ra ôm lấy hắn, giống như lợi kiếm cấp tốc theo con đường lát gạch tối om lui đi; Mai Tuyết Yên theo sát phía sau, nháy mắt liền tiêu thất…
Trên mặt đất, ngay lúc tam đại Thánh địa dự định bắt đầu đào bới đất cứu người, một vị cao thủ mới vừa nhấc lên một khối bùn đất, chợt đột nhiên mọi người đồng thời cảm thấy dưới chân chấn động. Mặt đất dưới chân, chấn động giống như đang khoan khoái mà khiêu vũ.
Lúc này đây chấn động so với khi nãy còn mạnh hơn rất nhiều. Cả những tảng đá trên mặt đất cũng bị bắn lên cao…
Chúng nhân đều cảm thấy ngay cả đứng cũng có chút không vững, Đỗ Tuyệt vừa ngẩng đầu nhìn, sắc mặt đại biến, chớp mắt đã trở nên trắng bệch, quát to "**! Nơi này sắp sửa lở núi… Nơi này sao có thể lở núi a… Mọi người chạy nhanh lên!"
Lướt thân đi, "sưu" một tiếng như mũi tên nhọn rời cung. Những cao thủ Chí Tôn Kim Thành hô to gọi nhỏ sôi nổi đuổi theo…
"Không được đi! Người còn chưa cứu lên, ai cũng không được phép…" Chân Từ Bi tức giận đến cơ hồ hộc máu, nhưng vừa đảo mắt nhìn, ánh mắt cũng không khỏi thẳng đơ, nhất thời câm mồm.
Tà cốc hai bên hai ngọn núi đồng thời lung lay, vốn là đỉnh núi tuyết đọng vang lên ầm ầm mang theo xu thế vạn mã bôn đằng đổ sạp xuống dưới. Tuyết lở! Nhưng còn chưa kết thúc, đỉnh núi vẫn tiếp tục lắc lư, đột nhiên giống như người say rượu, đột ngột cắm đầu xuống đất…
Hai tòa núi bất ngờ sụp đổ, một trái một phải, hướng về giữa mà đổ ập xuống. Vô số cự thạch thiên cân, vạn cân từ đỉnh núi lăn xuống, thanh thế trùng trùng điệp điệp, tựa như con đê cao vạn trượng đột nhiên bị vỡ. Hơn nữa thoáng chốc từ trên cao rơi thẳng xuống dưới, trực tiếp thể hiện đúng với bốn chữ thành ngữ: Thái Sơn áp đỉnh!
Chân Từ Bi khóe mắt muốn nứt ra, hét lớn một tiếng: "Chạy mau đi!" thanh âm đã biến đổi. Làm cho hơn một trăm cao thủ nhất thời tan tác như ong vỡ tổ…
Nhưng dù sao cũng không bằng Đỗ Tuyệt nắm bắt tình hình sớm hơn một chút, cuối cùng có không ít người lớn tiếng gào thét thê lương bị vùi lấp vào trong đó, chỉ có thể tự thân dùng huyền công của mình mà ngạnh kháng… Oanh Oanh long long sơn băng địa liệt [đất rung núi lở] ước chừng liên tục một chung trà công phu, bây giờ nhìn lại khe sâu kia, hai bên ngọn núi đã là giống nhau thành một vùng đất bằng phẳng.
Nguyên bản giữa hai tòa sơn phong có một đường khe núi mới gọi là hạp cốc, hiện tại lại bị đảo ngược, ba mặt đều cân bằng, thành bình nguyên, biến cố trong nháy mắt, thương hải tang điền, chưa có việc gì đến như thế.
Một đám cao thủ tam đại Thánh địa thở hỗn hển như vừa mới khai khẩn bình nguyên vậy, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước mà không thể tin nổi một màn này, chỉ cảm thấy trên ngực từng đợt rét lạnh, mồ hôi lạnh chảy xoát xoát đầy mình, cả đám mặt môi trắng bệch, mặt không còn chút máu! Thiên địa thần uy bậc này, ai có thể khàng cự đây?
Bên dưới, thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ, từng khối cự thạch chậm chậm bị đẩy qua… Không thể không nói những cao thủ Chí Tôn Thượng thừa có xương cốt đúng là cứng rắn a, núi lở quy mô lớn như thế nhưng cũng đè không chết! Bất quá cả đám cũng đều bị thương đổ máu …
Trên thân, trên mặt từng khối từng khối tím bầm, áo quần te tua đẫm máu thành màu đỏ chót cho dù đâu phải đang mặc đồ tân hôn, nhất thời một phiến tĩnh lặng! Đột nhiên…
"Cứu người a a… Các ngươi, cái lũ vương bát đản! Đều lũ đầu gỗ, thần kinh tê liệt a!" Chân Từ Bi vỗ ngực tức giận, đứng lên rống to
"Lão tử không nói lời nào chẳng lẽ các ngươi cứ như vậy mà nhìn bọn hắn ở dưới đấy vùng vẫy giành sự sống thôi sao? Một lũ hỗn tạp! ** on bà các ngươi..." Vừa mới mắng xong, đột nhiên cấp nộ công tâm, phun ra một khẩu tiên huyết! Song nhãn huyết hồng!
Suốt bảy ngày sau đó, nơi nay mới miễn cưỡng xem như thu dọn xong, tam đại Thánh địa lần này tụ tập ở đây tổng số một trăm năm mươi hai người, bị núi lở đè bị thương mười bảy người, trong đó gãy chân hai tên, đứt tay ba tên, những tên khác trên thân đều có tổn thương, may mắn chưa tai nạn chết người.
Toàn bộ đám lão cốt đầu may mắn này thật là đủ cứng rắn a! Huyền công tương đương trăm năm, thật không vô ích a…
Cuối cùng lại bắt đầu khai quật cái động kia, thoáng chốc tới trưa đã đào xuống tới bốn mươi trượng, xem như cuối cùng đã có thể đem tám người kia lên rồi, tám người này thật sự là đủ đường xui xẻo mà, đang nỗ lực hướng lên trên ra cửa động, đột nhiên lại lở núi, một khối lại một khối, giống như là cự chùy hung hăng nện xuống, đem khắp nơi phiến thổ địa nện thực chắc xuống, tám người cơ hồ bị đè chết… Sau đó lại cơ hồ bị ngạt chết.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 650: Sơn Băng Địa Liệt
9.5/10 từ 42 lượt.