Dị Thế Tà Quân
Chương 567: Thiêu đốt Dư Nhất Bán
: c0f7e3
Bởi vì những lần trước nhiều nhất chỉ là mượn uy lực của Hồng Quân tháp, đại bộ phận tinh thần lực của Quân Mạc Tà dùng để tự bảo vệ bản thân, nhưng lúc này đã không hề bảo lưu. Đồng dạng là mượn, nhưng lúc này cơ hồ chính là Hồng Quân tháp mượn Quân Mạc Tà. Hơn nữa thời gian càng lúc càng rút ngắn.
Một hồi đánh cược sinh tử!
Quân Mạc Tà tùy tiện mỗi một phút giây đều là ở trạng thái đi trên dây cao vạn trượng. Tinh thần lực càng lúc càng cạn kiệt, không có một điểm nào có thể dựa vào, càng không có nửa điểm biện pháp an toàn, chỉ cần có chút hơi sơ sẩy chính là xương tan thịt nát. Nhưng Quân Mạc Tà không có lựa chọn nào khác. Hắn chỉ có đánh cược một ván được ăn cả ngã về không.Vạn hạnh chính là, hắn thành công.Hơn nữa lần này vừa hiện thân liền thành công chấn nhiếp toàn trường.
Kỳ thật cái này cũng hợp tình hợp lý, dù sao Hồng Quân tháp cũng hội tụ năng lượng tinh thuần nhất thiên hạ.Tuy rằng Quân Mạc Tà không biết lúc này đang mượn Hồng Quân tháp mấy thành thực lực, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác rõ ràng, ngay cả giờ phút này đem chính mình làm vật trung gian cũng xa xa không thể đạt tới giới hạn của Hồng Quân tháp.
Nếu như nói chính mình là một tinh cầu, vậy Hồng Quân tháp là cả vũ trụ. Quân Mạc Tà có cảm giác mênh mông như vậy. Thần vật này thời viễn cổ đã tạo ra uy lực kinh thiên như thế, Quân Mạc Tà rung động không nói hết. Theo thực lực bản thân tăng lên, hắn lại càng thấy chính mình nhỏ bé.
Sau đó, Quân Mạc Tà mở ra Âm Dương độn. Theo đỉnh tháp từng bước đi xuống. Lại thêm một trận kinh sợ. Đối diện với gần trăm tên lọc lõi có cả trăm năm trí tuệ, chắc chắc không thể chỉ có vài câu là hù bọn chúng sợ được.
Điều này Quân Mạc Tà đã có chuẩn bị, cho nên sau khi hắn uy hiếp, thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, hắn lập tức triển khai sự kinh sợ lần thứ ba.
Kim chi lực!
Một thanh thần binh lợi khí, cứ như vậy trong phút chốc tiếp xúc với hai ngón tay mình hóa thành nước thép, cho tới bây giờ Quân Mạc Tà có thể nói là trong lòng đã định. Ba tràng biểu hiện thần công kinh thế hãi tục đã muốn làm toàn trường hoàn toàn kinh sợ. Cho nên Quân Mạc Tà lập tức đề xuất muốn bọn họ bỏ chạy.
Quân Mạc Tà tuyệt đối muốn đem những người này toàn bộ giết sạch ở đây, nhưng muốn chỉ là muốn, trước mắt hắn còn không có thực lực như vậy, coi như liều mạng ra tay cũng không thể. Nếu vạn nhất làm bọn họ kích động không để ý hậu quả mà ra tay, lập tức sẽ vạch trần mình.
Cho nên Quân Mạc Tà không hề động thủ, vẫn không thể bức bọn chúng đến đường cùng. Vạn nhất phát sinh biến cố, ngày hôm nay có thể chân chính triệt để biến thành bi kịch. Quân gia mấy nghìn người, chỉ sợ trừ mình có năng lực chạy thoát, những người khác hết thảy đều ở lại chỗ này, dù là Mai Tuyết Yên cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng mắt thấy đối phương sắp chịu thua, lại bung ra một tên Dư Nhất Bán. Đúng là người tính không bằng trời tính.
Cho nên Quân Mạc Tà cắn răng một cái, bất kể như thế nào cũng muốn đem người này hạ thủ. Hơn nữa với những lời vũ nhục Mai Tuyết Yên vừa rồi, người này cũng không cần sống nữa. Quân Mạc Tà bản ý là trước tiên đem bọn họ lừa đi. Sau đó hợp tác với Mai Tuyết Yên tìm thời gian khác tính sổ với Dư Nhất Bán, nhưng nếu hắn cứ như vậy nhảy ra, nói không chừng mượn hắn lập uy thêm một lần đi.
Lần chấn nhiếp thứ tư!
Như vậy hoàn toàn triệt để, hoàn toàn khiến người khác không thể quên. Lần này chính là mấu chốt nhất. Ba lượt trước, tuy rằng trấn trụ toàn trường nhưng lại không thể đem bọn chúng dọa chạy. Chỉ có lần sau cùng này, chấn động có thừa, tin tưởng nhất định có thể làm cho những tên hỗn đản này thống khoái rời đi.
Nhưng nếu chấn nhiếp thất bại, Quân gia lập cả tộc toàn diệt. Không có một chút may mắn nào. Cho nên đây cũng là một lần tối mạo hiểm.
Lý do vẫn giống như lần trước, ván này phải cược rồi. Quân Mạc Tà không thể ko cược. Thân phận của hắn bây giờ chính là một vị siêu cấp cao thủ, đối mặt với khiêu khích của người khác như vậy mà còn thờ ơ, vậy ba lượt cường thế chấn nhiếp cũng chẳng khác nào không có.
Cho nên Quân Mạc Tà không có đường lui. Dư Nhất Bán không thể không chết.
Dư Nhất Bán the thé thét dài:
- Ta gọi ngươi là tiền bối, ôn tồn nói với ngươi, ai ngờ ngươi lại dám vũ nhục ta? Ngươi cho rằng ta thực sự sợ ngươi sao?
- Ngươi sợ hay không sợ lão phu, lão phu một chút cũng không thèm để ý, lão phu chính là quyết định giết ngươi!
Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng quát:
- Dư Nhất Bán, ngươi đã chỉ còn lại một nửa còn sống cũng không có ý tứ gì, để lão phu tiễn một nửa của ngươi lên đường đi theo nửa kia làm bạn đi!
Đột nhiên thân hình hắn không hề có chút dấu hiệu nào phiêu hốt bay tới. Dư Nhất Bán có chút bất an xoay chuyển con ngươi duy nhất của mình, lại phát hiện Tử Kinh Hồng cùng Tiêu Vị Thành đều thối lui hai bước, ánh mắt nhìn mình rõ ràng có một loại ý tứ "ngươi cứ thử đi".
Dư Nhất Bán trong lòng đại định, biết rõ bọn hắn sẽ không thể mặc kệ mà vứt bỏ mình, chỉ cần mình có thể đỡ được đợt công kích thứ nhất của thần bí hắc bào nhân, lập tức có viện thủ, thần bí nhân trước mắt có thể một kích giết chết Chí tôn Lệ Tuyệt Thiên là cực hạn, chưa hẳn có thể giết chết người đã sớm đạt tới chí tôn như mình, ít nhất một chiêu khẳng định là không thể.
Mình chỉ cần đỡ được một chiêu của hắn mà không tổn hại, mọi người sẽ có dũng khí vây công hắn! Nghĩ đến đây, dũng khí nổi lên, hắn đột nhiên hét lớn một tiến, một chân đạp mạnh dẫn đầu nhảy ra ngoài, đơn chưởng giơ lên, ống tay áo trống trơn bên trái lăng không mà cuộn, thậm chí có tiếng gió phần phật giống như nhuyễn tiên.
Sau khi ống tay áo như roi quất tới hắc bào nhân. Hắn dù sao vẫn kiêng kị thực lực quỷ thần khó lường của đối phương. Không dám dùng tay phải của mình cận thân tiến công, dùng ống tay áo tấn công cho dù tổn thất cũng không sao, nếu dùng tay phải có thể bị đối phương trực tiếp phế đi.
Cho nên tay phải của hắn luôn quán chú toàn thân công lực. Tùy thời chuẩn bị quay đầu bỏ chạy. Thậm chí toàn bộ công lực trên tay phải có thể trở thành lực lượng trở ngược lại. Nếu thật sự không thể toàn thân trở ra, như vậy thà rằng chịu nội thương cũng muốn lợi dụng công lực phản kích trở lại thoát thân mà đi.
Đã bố trí đủ loại cũng chỉ cầu có thể đỡ được đợt công kích thứ nhất của thần bí nhân này, đúng là bất đắc dĩ. Không thể không nói, Quân Mạc Tà giả dạng hắc bào nhân có khí thế kinh thiên động địa, đối với Dư Nhất Bán quả thực quá rung động.
Nhưng Quân Mạc Tà chính là cần hắn như vậy. Nếu Dư Nhất Bán toàn lực tiến công mà nói, ngược lại sẽ tạo thành phiền phức lớn cho Quân Mạc Tà. Thậm chí đủ để tạo thành điểm trí mạng, dù sao thực lực hắn cũng vượt xa Quân Mạc Tà, nhìn khắp toàn trường chỉ có Mai Tuyết Yên có thể thắng được dễ dàng.
May mắn là hắn không dám.
Khoảng cách song phương không xa, nhất thời đã tiếp cận cùng một chỗ. Quân Mạc Tà tự nhiên chậm rãi tiến lên, Dư Nhất Bán lại khẩn trương hạn chế hơn nhiều! Trên mặt thậm chí toát ra mồ hôi lạnh.
Đám người Mai Tuyết Yên cũng như đám người Tử Kinh Hồng đối diện biểu tình giốn nhau, đều tụ tập toàn bộ tinh thần lực bản thân dùng thần thức cảm ứng, quan sát một trận chiến này. Sau một trận này, thực lực hắc bào nhân tất phải hoàn toàn thể hiện ra. Giờ khắc này quan hệ tới sự tồn vong của cả Quân gia.
Hai người nháy mắt tiếp cận, Dư Nhất Bán chứng kiến trong mắt hắc bào nhân đối diện quang mang thâm thúy như biển, cho dù rõ ràng đã chuẩn bị vẹn toàn vẫn cảm thấy mạc danh hoảng hốt, ống tay trái xoát một tiếng chém ra một đường hướng vào trước ngực Quân Mạc Tà. Nhưng thần bí nhân đột nhiên không thấy đâu, ở trước mắt mọi người, biến mất ngay trước mặt Dư Nhất Bán.
Tất cả mọi người chấn động, dùng hết toàn bộ thần thức dò xét, thế nhưng cái gì cũng đều không dò xét không ra. Chẳng lẽ hắc bào nhân kia cứ như vậy tiêu thất?
Mà đúng lúc này, đột nhiên Dư Nhất Bán phát ra một tiếng rống thảm thiết, âm thanh cao vút vang tới chín tầng mây! Tiếng kêu cực kỳ thê thảm giống như rút ruột rút gan.
Mọi người trừng mắt nhìn, không khỏi một trận trợn mắt há hốc mồm. Ở trên cái chân còn lại của Dư Nhất Bán, một đoàn lửa ngăm đen không nhanh không chậm thiêu đốt lên.
Dư Nhất Bán kêu lên một tràng dài thảm thiết, ở giữa không trung cố gắng vung tay như gió lốc, muốn dùng gió dập tắt ngọn lửa. Nhưng ngọn lửa màu đen này cũng không chịu ảnh hưởng gì, cứ như vậy mà không nhanh không chậm thiêu đốt, những người có ánh mắt tinh tường đều có thể nhìn ra độc cước của Dư Nhất Bán trong nháy mắt đã ngắn lại một phần ba. Không ngờ chỉ thời gian mấy cái nháy mắt, ngay cả một chút xương cốt máu thịt cũng bị thiêu hủy không còn.
Dư Nhất Bán kêu lên cực kỳ thê thảm. Đột nhiên nặng nề hạ xuống, hắn rốt cuộc không chịu nổi tuyệt đại thống khổ cùng với tuyệt đại sợ hãi này, dùng huyền lực bao phủ bàn tay phải hoàn hảo còn lại muốn đánh xuống một chưởng, nhưng chưởng này vừa đánh xuống, ngón tay vừa mới tiếp xúc với ngọn lửa màu đen kia, Dư Nhất Bán đột nhiên lại kêu lên càng thảm thiết hơn. Cả người hắn đều run rẩy, con mắt duy nhất trừng lên cơ hồ muốn rụng ra ngoài hốc mắt, trên trán gân xanh phồng lên giống như một đám giun bò.
Năm ngón tay đều bắt lửa. Vẫn là ngọn lửa đen ngòm kia!
Hỗn Độn Hỏa, gặp mộc đốt mộc, gặp thủy đốt thủy, gặp kim đốt kim, gặp thổ đốt thổ, gặp khí đốt khí. Trong thiên địa quyết không tồn tại thứ gì Hỗn Độn Hỏa không thể thiêu đốt!
Dư Nhất Bán ba một tiếng rơi trên mặt đất, ngọn lửa trên chân đã thiêu đốt tới đùi, trên tay lửa đã thiêu tới vai, vẫn là không nhanh không chậm thiêu đốt lên. Chậm rãi tao nhã, tựa hồ cháy lên một điệu múa thần bí quý phái, lại như đang cử hành một loại nghi thức tôn giáo thần bí…
Mọi người trừng mắt há miệng, nhìn thấy Dư Nhất Bán ở trong ngọn lửa thống khổ giãy dụa, cả người run lên. Hỗn Độn Hỏa thiêu đốt trên người hắn đang kịch liệt co rút lại trên thân thể của hắn, gân cốt trên người của hắn cũng từ chỗ đó từ từ biến dạng. Nhưng ngọn lửa tạm thời chưa thiêu đốt tới vị trí yếu hại.
"Thương!" Trường kiếm của Trữ Vô Tình rút ra khỏi vỏ, nhân kiếm hợp nhất, như một đạo cầu vồng vạch giữa không trung, một kiếm chém lên bả vai, một kiếm chém lên đùi Dư Nhất Bán, đem hai bộ phận đang cháy chặt đứt.
"Ngươi nghĩ chỉ cần đơn giản, dễ dàng như vậy sao?" Một âm thanh lãnh đạm tới cực điểm nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy Dư Nhất Bán vốn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên một đoàn bóng đen xông ra, xuất hiện trong gió tuyết, chính là hắc bào nhân, hắn rõ ràng vừa tiêu thất không ngờ lại có thể đột ngột xuất hiện. Chỉ thấy hắn thương hại nhìn Trữ Vô Tình, chậm rãi nói: "Người này ta muốn giết, cho dù ngươi có biến hắn tàn phế, cũng vẫn không thể không chết." Nói xong duỗi tay ra, chợt có hai mảnh hắc sắc hỏa diễm đồng thời xuất hiện, giữa màn đêm, bầu trời gió tuyết gào thét, hai luồng hắc hỏa giống như mở ra cánh cửa địa ngục.
Lúc này, ngọn lửa trên người Dư Nhất Bán tựa như hai con hỏa long, lay động trong gió tuyết.
- Trữ Vô Tình, ngươi có muốn nếm thử một chút hay không?
Quân Mạc Tà hử một tiếng, lành lạnh nói.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Bởi vì những lần trước nhiều nhất chỉ là mượn uy lực của Hồng Quân tháp, đại bộ phận tinh thần lực của Quân Mạc Tà dùng để tự bảo vệ bản thân, nhưng lúc này đã không hề bảo lưu. Đồng dạng là mượn, nhưng lúc này cơ hồ chính là Hồng Quân tháp mượn Quân Mạc Tà. Hơn nữa thời gian càng lúc càng rút ngắn.
Một hồi đánh cược sinh tử!
Quân Mạc Tà tùy tiện mỗi một phút giây đều là ở trạng thái đi trên dây cao vạn trượng. Tinh thần lực càng lúc càng cạn kiệt, không có một điểm nào có thể dựa vào, càng không có nửa điểm biện pháp an toàn, chỉ cần có chút hơi sơ sẩy chính là xương tan thịt nát. Nhưng Quân Mạc Tà không có lựa chọn nào khác. Hắn chỉ có đánh cược một ván được ăn cả ngã về không.Vạn hạnh chính là, hắn thành công.Hơn nữa lần này vừa hiện thân liền thành công chấn nhiếp toàn trường.
Kỳ thật cái này cũng hợp tình hợp lý, dù sao Hồng Quân tháp cũng hội tụ năng lượng tinh thuần nhất thiên hạ.Tuy rằng Quân Mạc Tà không biết lúc này đang mượn Hồng Quân tháp mấy thành thực lực, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác rõ ràng, ngay cả giờ phút này đem chính mình làm vật trung gian cũng xa xa không thể đạt tới giới hạn của Hồng Quân tháp.
Nếu như nói chính mình là một tinh cầu, vậy Hồng Quân tháp là cả vũ trụ. Quân Mạc Tà có cảm giác mênh mông như vậy. Thần vật này thời viễn cổ đã tạo ra uy lực kinh thiên như thế, Quân Mạc Tà rung động không nói hết. Theo thực lực bản thân tăng lên, hắn lại càng thấy chính mình nhỏ bé.
Sau đó, Quân Mạc Tà mở ra Âm Dương độn. Theo đỉnh tháp từng bước đi xuống. Lại thêm một trận kinh sợ. Đối diện với gần trăm tên lọc lõi có cả trăm năm trí tuệ, chắc chắc không thể chỉ có vài câu là hù bọn chúng sợ được.
Điều này Quân Mạc Tà đã có chuẩn bị, cho nên sau khi hắn uy hiếp, thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, hắn lập tức triển khai sự kinh sợ lần thứ ba.
Kim chi lực!
Một thanh thần binh lợi khí, cứ như vậy trong phút chốc tiếp xúc với hai ngón tay mình hóa thành nước thép, cho tới bây giờ Quân Mạc Tà có thể nói là trong lòng đã định. Ba tràng biểu hiện thần công kinh thế hãi tục đã muốn làm toàn trường hoàn toàn kinh sợ. Cho nên Quân Mạc Tà lập tức đề xuất muốn bọn họ bỏ chạy.
Quân Mạc Tà tuyệt đối muốn đem những người này toàn bộ giết sạch ở đây, nhưng muốn chỉ là muốn, trước mắt hắn còn không có thực lực như vậy, coi như liều mạng ra tay cũng không thể. Nếu vạn nhất làm bọn họ kích động không để ý hậu quả mà ra tay, lập tức sẽ vạch trần mình.
Cho nên Quân Mạc Tà không hề động thủ, vẫn không thể bức bọn chúng đến đường cùng. Vạn nhất phát sinh biến cố, ngày hôm nay có thể chân chính triệt để biến thành bi kịch. Quân gia mấy nghìn người, chỉ sợ trừ mình có năng lực chạy thoát, những người khác hết thảy đều ở lại chỗ này, dù là Mai Tuyết Yên cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng mắt thấy đối phương sắp chịu thua, lại bung ra một tên Dư Nhất Bán. Đúng là người tính không bằng trời tính.
Cho nên Quân Mạc Tà cắn răng một cái, bất kể như thế nào cũng muốn đem người này hạ thủ. Hơn nữa với những lời vũ nhục Mai Tuyết Yên vừa rồi, người này cũng không cần sống nữa. Quân Mạc Tà bản ý là trước tiên đem bọn họ lừa đi. Sau đó hợp tác với Mai Tuyết Yên tìm thời gian khác tính sổ với Dư Nhất Bán, nhưng nếu hắn cứ như vậy nhảy ra, nói không chừng mượn hắn lập uy thêm một lần đi.
Lần chấn nhiếp thứ tư!
Như vậy hoàn toàn triệt để, hoàn toàn khiến người khác không thể quên. Lần này chính là mấu chốt nhất. Ba lượt trước, tuy rằng trấn trụ toàn trường nhưng lại không thể đem bọn chúng dọa chạy. Chỉ có lần sau cùng này, chấn động có thừa, tin tưởng nhất định có thể làm cho những tên hỗn đản này thống khoái rời đi.
Nhưng nếu chấn nhiếp thất bại, Quân gia lập cả tộc toàn diệt. Không có một chút may mắn nào. Cho nên đây cũng là một lần tối mạo hiểm.
Lý do vẫn giống như lần trước, ván này phải cược rồi. Quân Mạc Tà không thể ko cược. Thân phận của hắn bây giờ chính là một vị siêu cấp cao thủ, đối mặt với khiêu khích của người khác như vậy mà còn thờ ơ, vậy ba lượt cường thế chấn nhiếp cũng chẳng khác nào không có.
Cho nên Quân Mạc Tà không có đường lui. Dư Nhất Bán không thể không chết.
Dư Nhất Bán the thé thét dài:
- Ta gọi ngươi là tiền bối, ôn tồn nói với ngươi, ai ngờ ngươi lại dám vũ nhục ta? Ngươi cho rằng ta thực sự sợ ngươi sao?
- Ngươi sợ hay không sợ lão phu, lão phu một chút cũng không thèm để ý, lão phu chính là quyết định giết ngươi!
Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng quát:
- Dư Nhất Bán, ngươi đã chỉ còn lại một nửa còn sống cũng không có ý tứ gì, để lão phu tiễn một nửa của ngươi lên đường đi theo nửa kia làm bạn đi!
Đột nhiên thân hình hắn không hề có chút dấu hiệu nào phiêu hốt bay tới. Dư Nhất Bán có chút bất an xoay chuyển con ngươi duy nhất của mình, lại phát hiện Tử Kinh Hồng cùng Tiêu Vị Thành đều thối lui hai bước, ánh mắt nhìn mình rõ ràng có một loại ý tứ "ngươi cứ thử đi".
Dư Nhất Bán trong lòng đại định, biết rõ bọn hắn sẽ không thể mặc kệ mà vứt bỏ mình, chỉ cần mình có thể đỡ được đợt công kích thứ nhất của thần bí hắc bào nhân, lập tức có viện thủ, thần bí nhân trước mắt có thể một kích giết chết Chí tôn Lệ Tuyệt Thiên là cực hạn, chưa hẳn có thể giết chết người đã sớm đạt tới chí tôn như mình, ít nhất một chiêu khẳng định là không thể.
Mình chỉ cần đỡ được một chiêu của hắn mà không tổn hại, mọi người sẽ có dũng khí vây công hắn! Nghĩ đến đây, dũng khí nổi lên, hắn đột nhiên hét lớn một tiến, một chân đạp mạnh dẫn đầu nhảy ra ngoài, đơn chưởng giơ lên, ống tay áo trống trơn bên trái lăng không mà cuộn, thậm chí có tiếng gió phần phật giống như nhuyễn tiên.
Sau khi ống tay áo như roi quất tới hắc bào nhân. Hắn dù sao vẫn kiêng kị thực lực quỷ thần khó lường của đối phương. Không dám dùng tay phải của mình cận thân tiến công, dùng ống tay áo tấn công cho dù tổn thất cũng không sao, nếu dùng tay phải có thể bị đối phương trực tiếp phế đi.
Cho nên tay phải của hắn luôn quán chú toàn thân công lực. Tùy thời chuẩn bị quay đầu bỏ chạy. Thậm chí toàn bộ công lực trên tay phải có thể trở thành lực lượng trở ngược lại. Nếu thật sự không thể toàn thân trở ra, như vậy thà rằng chịu nội thương cũng muốn lợi dụng công lực phản kích trở lại thoát thân mà đi.
Đã bố trí đủ loại cũng chỉ cầu có thể đỡ được đợt công kích thứ nhất của thần bí nhân này, đúng là bất đắc dĩ. Không thể không nói, Quân Mạc Tà giả dạng hắc bào nhân có khí thế kinh thiên động địa, đối với Dư Nhất Bán quả thực quá rung động.
Nhưng Quân Mạc Tà chính là cần hắn như vậy. Nếu Dư Nhất Bán toàn lực tiến công mà nói, ngược lại sẽ tạo thành phiền phức lớn cho Quân Mạc Tà. Thậm chí đủ để tạo thành điểm trí mạng, dù sao thực lực hắn cũng vượt xa Quân Mạc Tà, nhìn khắp toàn trường chỉ có Mai Tuyết Yên có thể thắng được dễ dàng.
May mắn là hắn không dám.
Khoảng cách song phương không xa, nhất thời đã tiếp cận cùng một chỗ. Quân Mạc Tà tự nhiên chậm rãi tiến lên, Dư Nhất Bán lại khẩn trương hạn chế hơn nhiều! Trên mặt thậm chí toát ra mồ hôi lạnh.
Đám người Mai Tuyết Yên cũng như đám người Tử Kinh Hồng đối diện biểu tình giốn nhau, đều tụ tập toàn bộ tinh thần lực bản thân dùng thần thức cảm ứng, quan sát một trận chiến này. Sau một trận này, thực lực hắc bào nhân tất phải hoàn toàn thể hiện ra. Giờ khắc này quan hệ tới sự tồn vong của cả Quân gia.
Hai người nháy mắt tiếp cận, Dư Nhất Bán chứng kiến trong mắt hắc bào nhân đối diện quang mang thâm thúy như biển, cho dù rõ ràng đã chuẩn bị vẹn toàn vẫn cảm thấy mạc danh hoảng hốt, ống tay trái xoát một tiếng chém ra một đường hướng vào trước ngực Quân Mạc Tà. Nhưng thần bí nhân đột nhiên không thấy đâu, ở trước mắt mọi người, biến mất ngay trước mặt Dư Nhất Bán.
Tất cả mọi người chấn động, dùng hết toàn bộ thần thức dò xét, thế nhưng cái gì cũng đều không dò xét không ra. Chẳng lẽ hắc bào nhân kia cứ như vậy tiêu thất?
Mà đúng lúc này, đột nhiên Dư Nhất Bán phát ra một tiếng rống thảm thiết, âm thanh cao vút vang tới chín tầng mây! Tiếng kêu cực kỳ thê thảm giống như rút ruột rút gan.
Mọi người trừng mắt nhìn, không khỏi một trận trợn mắt há hốc mồm. Ở trên cái chân còn lại của Dư Nhất Bán, một đoàn lửa ngăm đen không nhanh không chậm thiêu đốt lên.
Dư Nhất Bán kêu lên một tràng dài thảm thiết, ở giữa không trung cố gắng vung tay như gió lốc, muốn dùng gió dập tắt ngọn lửa. Nhưng ngọn lửa màu đen này cũng không chịu ảnh hưởng gì, cứ như vậy mà không nhanh không chậm thiêu đốt, những người có ánh mắt tinh tường đều có thể nhìn ra độc cước của Dư Nhất Bán trong nháy mắt đã ngắn lại một phần ba. Không ngờ chỉ thời gian mấy cái nháy mắt, ngay cả một chút xương cốt máu thịt cũng bị thiêu hủy không còn.
Dư Nhất Bán kêu lên cực kỳ thê thảm. Đột nhiên nặng nề hạ xuống, hắn rốt cuộc không chịu nổi tuyệt đại thống khổ cùng với tuyệt đại sợ hãi này, dùng huyền lực bao phủ bàn tay phải hoàn hảo còn lại muốn đánh xuống một chưởng, nhưng chưởng này vừa đánh xuống, ngón tay vừa mới tiếp xúc với ngọn lửa màu đen kia, Dư Nhất Bán đột nhiên lại kêu lên càng thảm thiết hơn. Cả người hắn đều run rẩy, con mắt duy nhất trừng lên cơ hồ muốn rụng ra ngoài hốc mắt, trên trán gân xanh phồng lên giống như một đám giun bò.
Năm ngón tay đều bắt lửa. Vẫn là ngọn lửa đen ngòm kia!
Hỗn Độn Hỏa, gặp mộc đốt mộc, gặp thủy đốt thủy, gặp kim đốt kim, gặp thổ đốt thổ, gặp khí đốt khí. Trong thiên địa quyết không tồn tại thứ gì Hỗn Độn Hỏa không thể thiêu đốt!
Dư Nhất Bán ba một tiếng rơi trên mặt đất, ngọn lửa trên chân đã thiêu đốt tới đùi, trên tay lửa đã thiêu tới vai, vẫn là không nhanh không chậm thiêu đốt lên. Chậm rãi tao nhã, tựa hồ cháy lên một điệu múa thần bí quý phái, lại như đang cử hành một loại nghi thức tôn giáo thần bí…
Mọi người trừng mắt há miệng, nhìn thấy Dư Nhất Bán ở trong ngọn lửa thống khổ giãy dụa, cả người run lên. Hỗn Độn Hỏa thiêu đốt trên người hắn đang kịch liệt co rút lại trên thân thể của hắn, gân cốt trên người của hắn cũng từ chỗ đó từ từ biến dạng. Nhưng ngọn lửa tạm thời chưa thiêu đốt tới vị trí yếu hại.
"Thương!" Trường kiếm của Trữ Vô Tình rút ra khỏi vỏ, nhân kiếm hợp nhất, như một đạo cầu vồng vạch giữa không trung, một kiếm chém lên bả vai, một kiếm chém lên đùi Dư Nhất Bán, đem hai bộ phận đang cháy chặt đứt.
"Ngươi nghĩ chỉ cần đơn giản, dễ dàng như vậy sao?" Một âm thanh lãnh đạm tới cực điểm nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy Dư Nhất Bán vốn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên một đoàn bóng đen xông ra, xuất hiện trong gió tuyết, chính là hắc bào nhân, hắn rõ ràng vừa tiêu thất không ngờ lại có thể đột ngột xuất hiện. Chỉ thấy hắn thương hại nhìn Trữ Vô Tình, chậm rãi nói: "Người này ta muốn giết, cho dù ngươi có biến hắn tàn phế, cũng vẫn không thể không chết." Nói xong duỗi tay ra, chợt có hai mảnh hắc sắc hỏa diễm đồng thời xuất hiện, giữa màn đêm, bầu trời gió tuyết gào thét, hai luồng hắc hỏa giống như mở ra cánh cửa địa ngục.
Lúc này, ngọn lửa trên người Dư Nhất Bán tựa như hai con hỏa long, lay động trong gió tuyết.
- Trữ Vô Tình, ngươi có muốn nếm thử một chút hay không?
Quân Mạc Tà hử một tiếng, lành lạnh nói.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 567: Thiêu đốt Dư Nhất Bán
9.5/10 từ 42 lượt.