Dị Thế Tà Quân
Chương 560: Đại địch tới cửa
Đêm đến, Lệ Vô Bi cùng Thạch Trường Tiếu vẫn chưa đi, đều ở lại Quân gia, khách nhân không nói đến chuyện bỏ đi, chủ nhân tất nhiên không thể trục khách, nhất là thân phận Chí Tôn cao thượng. Chỉ là Quân lão gia tử có chút kì quái, hai đại Chí Tôn này có thể tới đây đã là không ngờ rồi, vậy mà còn ở lại đến tận bây giờ thì thật quái lạ.
Còn cả Phong Quyển Vân và Ưng Bác Không cũng tới cùng một lúc.
Từ xế chiều, tiếng gió thổi đã chậm rãi biến mất vô hình, thiên đại một mảnh tĩnh lặng, chỉ có những bông tuyết bạc trắng mang theo ánh sáng như mộng như ảo từ từ hạ xuống, rơi trên mặt đất, trên cây, trên mái nhà thành một tầng tuyết trắng.
Mặt đất trắng xóa, một mảnh mông lung.
Nửa đêm, một thoáng tĩnh lặng, đột nhiên có bóng người lay động. Có tới hàng trăm bóng người trong màn tuyết hướng về Quân gia đại viện, người nào cũng thân pháp nhẹ nhàng, trông giống như cưỡi gió mà đến. Trong nháy mắt, phía trên Quân gia đã có tới mấy chục hắc y nhân đang đứng.
Vô thanh vô tức mà đến, những người này công lực cao tuyệt, thậm chí Quân gia thị vệ ngay dưới chân tường chạy qua chạy lại, vẫn không phát hiện trên đỉnh đầu mình có người đang đứng!
Xa xa, bảy tám bóng người như từ hư không mà bay đến, thân pháp bọn chúng tựa hồ so với những bông tuyết đang bay đầy trời còn nhẹ nhàng tiêu sái hơn.
Trong nhã hương tiểu trúc, Mai Tuyết Yên đang nằm trên giường đột nhiên chau mày ngồi dậy, thân hình chợt lóe đã đem quần áo mặc vào. Ngón tay bắn ra, một tờ giấy nhỏ siu một tiếng xuyên qua cửa sổ, tại không trung lại có thể rẽ vào một ngã rẽ, bay vào phòng Xà Vương Thiên Tầm.
Tiếp đó, Mai Tuyết Yên thân hình thoáng động, đã đứng trước cửa sổ, ngưng thần nhìn ra, chỉ thấy trong màn tuyết dày đặc, bên trên Quân phủ có vô số hắc y nhân theo bông tuyết chậm rãi hạ xuống!
Ánh mắt Mai Tuyết Yên chợt hiện sát khí! Trên mặt lạnh lùng, đột nhiên mở cửa, vô thanh vô tức nhẹ nhàng đi ra, thân mình yểu điệu chợt lóe lên như tiên tử lăng không đã ra ngoài vài chục trượng, vững vàng đứng trên đỉnh tháp Quân gia quát lạnh, nói:
- Tam Đại Thánh Địa, cư nhiên là loại bỉ ổi như vậy sao? Ngay cả việc đánh lén một gia tộc thế tục khiến người khác khinh thường cũng làm! Thật khiến người khác khinh bỉ!
Cúng lúc đó, khí thế kinh người của Mai Tuyết yên điên cuồng hướng về bốn phía như gió cuốn sóng trào, chỉ qua một hai nhịp thở, cả Quân gia đại viện, đã hoàn toàn bị khí thế của nàng bao phủ!
Giống như một ao hồ khô cạn bị sóng lớn của biển cả ào ạt đổ vào, thoáng chốc đã đầy ắp mà vẫn không hề dừng lại, trăm hướng đổ vào, khí thế dồi dào, kèm theo vô số tia chớp lạnh lẽo tàn phá khắp không gian!
Trên đỉnh tháp cao cao, trong mưa tuyết đầy trời, Mai Tuyết Yên một thân trắng hơn tuyết, mái tóc dài bồng bềnh như thác nước, dáng người yểu điệu ngạo nghễ mà đứng, khuôn mặt tinh xảo khiến cho cả thiên hạ phải kinh diễm, tản ra hàn khí khiến lòng người lạnh buốt. Khí thế cuồn cuộn của nàng khiến những bông tuyết đang bay bốn phía chậm rãi xoay tròn, giờ phút này Mai Tuyết Yên thật giống thần tiên hạ phàm, nhưng vị thần tiên lúc này lại mang theo sát khí kinh thiên động địa!
Lúc này, Mai Tuyết Yên đã thật sự nổi giận!
Đối mặt với hành động bỉ ổi của Tam Đại Thánh Địa, nàng xưa nay ung dung thanh lịch, luôn lấy đại cục làm trọng, rốt cục hôm nay lần đầu tiên lộ ra sát khí!
Thật sự là sát khí! Hơn nữa còn là không giết không thôi sát khí!
Xoát xoát xoát.
Tay áo liên tiếp xé gió vang lên, Mai Tuyết Yên âm thầm đếm, trước sau có tới chín mươi bóng người, từ bốn phương tám hướng mà tới, tụ tập phía trên tháp cao!
Những người này hết thảy đều là nhất đẳng cao thủ, mấy người đứng đầu lại càng lịch duyệt hơn người, kinh nghiệm phong phú. Nhanh chóng đoán được, dưới tình huống như vậy, nếu bọn chúng phân tán lực lượng, những người công lực tương đối yếu kém có thể không đỡ nổi một kích đoạt mạng của nữ tử thanh lệ kia, tùy lúc đều có thể lạc bại thân vong, cao thủ bên mình chưa chắc đã kịp cứu viện!
Dưới khí thế dị thường mạnh mẽ của Mai Tuyết Yên, những người đứng đầu chín mươi vị cao thủ ngay từ đầu đã bàn tính như vậy, tụ tập lại với nhau, không để Mai Tuyết Yên có cơ hội đánh bại từng người một, vì hiện giờ Mai Tuyết Yên nhất định sẽ không khách khí!
Chỉ một người dùng khí thế mạnh mẽ áp bức, khiến cho chín mươi cao thủ đồng thời sợ hãi!
Thần uy của Mai Tuyết Yên đúng là kinh thiên động địa!
Đồng thời có vô số luồng khí thế khổng lồ xông lên không trung, khiến không gian xao động, đầy trời hoa tuyết thế nhưng chỉ một thoáng trống rỗng, phía trên Quân gia đại viện giống như có một chiếc vung vô hình, đêm tất cả bông tuyết chắn ở bên ngoài.
Khí thế phản kích lên, khiến quần áo toàn thân Mai Tuyết Yên bay phần phật thành tiếng.
- Chuyện của Tam Đại Thánh Địa không tới phiên ngươi can thiệp, tất cả chuyện chúng ta làm đều là vì chúng sinh thiên hạ, ngươi thì hiểu cái gì?
Một thanh âm quái dị chói tai vang lên. Thanh âm gê tởm này giống như tiếng mài răng của con chuột trong đêm tối, lại phảng phất như tiếng rít của cú mèo trên nấm mộ, giống như thanh âm từ âm phủ, như tiếng ác quỷ một mạch tuôn ra, tóm lại, thanh âm đó khó nghe như tất cả các thanh âm khó nghe trên đời cộng lại.
Theo thanh âm này vang lên, một người khiến người khác kinh hoảng từ trong đám đông nhẹ nhàng lướt ra, chính là nhẹ nhàng lướt ra, bởi vì toàn thân y không động. Cứ như vậy nhẹ nhàng lướt ra, giống như quỷ mị.
Dưới ánh tuyết chiếu xuống, người này tóc rối tung, khuôn mặt khô héo, hai gò má hõm sâu, một con mắt trong hốc mắt thật sâu tản ra lãnh quang u ám, một mắt còn lại chỉ là một hắc động!
Nhìn thân hình hắn phiêu động, có thể nhìn ra ống tay trái của hắn phiêu phiêu bay về phía sau, hiển nhiên bên trong không có cánh tay; một ống quần cũng trống rỗng, đúng là chân cũng thiếu một cái, nếu cẩn thận quan sát cái đầu của hắn, người này ngay cả tai cũng chỉ còn một bên! Hắn đứng ở đó giống như cương thi trong phần mộ nhảy ra, âm khí dày đặc.
Người này đúng là bị tàn tật nghiêm trọng!
Mai Tuyết Yên biến sắc, nàng nhận ra người này!
Sở dĩ nàng nhận ra, là bởi vì trận vây công đánh lén lần trước, chính là tên này cầm đầu!
Người này họ Dư, nguyên danh gọi là Dư Đắc Thắng; nhưng từ khi bị đại bại trở nên tàn tật, các bộ phận trên thân thể may mắn chỉ còn một nửa, vì thế hắn có thêm một cái tên là "Dư Nhất Bán" mà bản thân hắn cũng không để ý đến cái tên đó. Dần dà, cái tên Dư Nhất Bán đại danh đỉnh đỉnh, tên Dư Đắc Thắng lại không có ai gọi nữa.
Cái tên có chút buồn cười, nhưng người này tuyệt không buồn cười chút nào. Thói quen của hắn chính là "Kiến diện phân nhất bán" (gặp mặt chia một nửa). Chẳng qua một nửa này không phải một nửa tài sản, mà là một nửa thân thể của đối thủ.
Thấy Dư Nhất Bán, gặp mặt phân một nửa!
Người này mặc dù tàn phế, nhưng thực lực rất mạnh, thân phận rất cao, chính là đại tổng quản của Đôn Thế Tiên Cung! Là kẻ có tiếng tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo! Một thân huyền công trác tuyệt, bình sinh hiếm có địch thủ, lần trước vây công Mai Tuyết Yên nếu không có người này toàn lực kiềm chế, vị tất Mai Tuyết Yên đã chịu thương tích nặng như vậy!
Lúc này cũng rất trùng hợp, lại là hắn lộ mặt đầu tiên, xem ra lần này gặp mặt nhất định phải trả thù xưa!
Chỉ thấy hắn âm u ngẩng đâu lên, một mắt bắn ra quang mang lãnh khốc, nhíu mày nhìn Mai Tuyết Yên, đột nhiên cười một tiếng quái dị, nói:
- Tiểu nha đầu kia, không cần to mồm; đứng cao quá cẩn thận gió lớn thổi cho đau lưỡi.
Mai Tuyết Yên trên cao nhìn xuống, lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Lui ra ngoài!
Tuy chỉ là ba tiếng, nhưng ba tiếng đó như sấm rền nổ vang, cả mặt đất cũng run rẩy mấy cái, trong phạm vi mười trượng, tuyết đọng trên cây rào rào rơi xuống!
Trong viện, chín mươi người đồng thời chấn động. Cực kỳ sợ hãi. Tuy sớm biết Quân gia có tuyệt đỉnh cao thủ trấn giữ, nhưng vạn lần không ngờ tới, cao thủ đó lại đạt tới trình độ này!
Lấy tu vi huyền công này mà nói, tổng cộng chín mươi đỉnh phong cường giả của Tam Đại Thánh Địa ở đây không ai có thể sánh kịp!
Nhưng bọn chúng cũng không lo lắng, lần này tới đây, người thấp nhất cũng đạt tới trình độ Chí Tôn, có tới ba mươi vị đạt tới trình độ trên cả Chí Tôn cao thủ, Tam Đại Thánh Địa mỗi bên xuất ra mười người, lần này liên thủ xem như là lực lượng lớn nhất của Tam Đại Thánh Địa mấy trăm năm qua!
Sáu mươi vị Chí Tôn cao thủ, ba mươi vị Chí Tôn chi thượng cường giả, nếu bị người khác một câu hù ngã, vậy đúng là chuyện nực cười rồi!
Tuy nữ tử trước mắt huyền công kinh người, nhưng cho dù mãnh hổ cũng không chống nổi một đàn lang; năm đó lão đại Thiên Phạt sâm lâm Mai Tôn Giả có mạnh không, có bá đạo không? Còn không phải bị thập đại cao thủ liên thủ đánh cho đại bại, chật vật chạy chốn, hiện giờ có lý đâu lại sợ một nữ tử trẻ tuổi kia.
- Tiểu nha đầu, đừng có đứng đó mà nói lời vô nghĩa. Nếu quả thật có bản lĩnh sao không xuống đây chứng thực, chỉ cần nắm đấm của ngươi lớn, người khác sẽ nghe lời ngươi!
Dư Nhất Bán híp con mắt lại, buồn bực nói. Bên cạnh hắn còn có một kẻ lợi hại khác, chính là Trữ Vô Tình, còn một vị tiên phong đạo cốt, khuôn mặt gầy, râu bạc tóc trắng, trầm ổn tựa sơn. Phía sau lại có bảy người, xếp thành hình cánh nhạn, thêm hai mươi người phân thành hai nhóm ở hai bên, đây chính là toàn bộ đội hình của Độn Thế Tiên Cung.
Mai Tuyết Yên từ trên cao nhìn xuống, thờ ơ nhìn bọn chúng sắp thành trận thế, trong lòng thở dài không thôi. Trận thế trước mắt nhất định có huyền cơ. Tiến có thể công lui có thể thủ, đúng là một đám người thân trải trăm trận mới có thể trong nháy mắt tự sắp xếp thành đội hình chiến đấu như vậy!
Bởi vậy có thể thấy được, những người này đã có thời gian phối hợp với nhau rất ăn ý.
Mà sự chuẩn bị này chính là vì Đoạt Thiên chi chiến sau này, thế nhưng hôm nay lại dùng để đối phó người nhà.
Chuyện này thật quá bi ai!
Phía bên trái, cũng có một đám người số lượng tương tự, mà Mã Giang Danh không ngờ lại chỉ xếp ở vị trí thứ hai, chính là người của Chí Tôn Kim Thành. Bên phải là một đám người mang tử bào, chính là người của Mộng Huyễn Huyết Hải!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Còn cả Phong Quyển Vân và Ưng Bác Không cũng tới cùng một lúc.
Từ xế chiều, tiếng gió thổi đã chậm rãi biến mất vô hình, thiên đại một mảnh tĩnh lặng, chỉ có những bông tuyết bạc trắng mang theo ánh sáng như mộng như ảo từ từ hạ xuống, rơi trên mặt đất, trên cây, trên mái nhà thành một tầng tuyết trắng.
Mặt đất trắng xóa, một mảnh mông lung.
Nửa đêm, một thoáng tĩnh lặng, đột nhiên có bóng người lay động. Có tới hàng trăm bóng người trong màn tuyết hướng về Quân gia đại viện, người nào cũng thân pháp nhẹ nhàng, trông giống như cưỡi gió mà đến. Trong nháy mắt, phía trên Quân gia đã có tới mấy chục hắc y nhân đang đứng.
Vô thanh vô tức mà đến, những người này công lực cao tuyệt, thậm chí Quân gia thị vệ ngay dưới chân tường chạy qua chạy lại, vẫn không phát hiện trên đỉnh đầu mình có người đang đứng!
Xa xa, bảy tám bóng người như từ hư không mà bay đến, thân pháp bọn chúng tựa hồ so với những bông tuyết đang bay đầy trời còn nhẹ nhàng tiêu sái hơn.
Trong nhã hương tiểu trúc, Mai Tuyết Yên đang nằm trên giường đột nhiên chau mày ngồi dậy, thân hình chợt lóe đã đem quần áo mặc vào. Ngón tay bắn ra, một tờ giấy nhỏ siu một tiếng xuyên qua cửa sổ, tại không trung lại có thể rẽ vào một ngã rẽ, bay vào phòng Xà Vương Thiên Tầm.
Tiếp đó, Mai Tuyết Yên thân hình thoáng động, đã đứng trước cửa sổ, ngưng thần nhìn ra, chỉ thấy trong màn tuyết dày đặc, bên trên Quân phủ có vô số hắc y nhân theo bông tuyết chậm rãi hạ xuống!
Ánh mắt Mai Tuyết Yên chợt hiện sát khí! Trên mặt lạnh lùng, đột nhiên mở cửa, vô thanh vô tức nhẹ nhàng đi ra, thân mình yểu điệu chợt lóe lên như tiên tử lăng không đã ra ngoài vài chục trượng, vững vàng đứng trên đỉnh tháp Quân gia quát lạnh, nói:
- Tam Đại Thánh Địa, cư nhiên là loại bỉ ổi như vậy sao? Ngay cả việc đánh lén một gia tộc thế tục khiến người khác khinh thường cũng làm! Thật khiến người khác khinh bỉ!
Cúng lúc đó, khí thế kinh người của Mai Tuyết yên điên cuồng hướng về bốn phía như gió cuốn sóng trào, chỉ qua một hai nhịp thở, cả Quân gia đại viện, đã hoàn toàn bị khí thế của nàng bao phủ!
Giống như một ao hồ khô cạn bị sóng lớn của biển cả ào ạt đổ vào, thoáng chốc đã đầy ắp mà vẫn không hề dừng lại, trăm hướng đổ vào, khí thế dồi dào, kèm theo vô số tia chớp lạnh lẽo tàn phá khắp không gian!
Trên đỉnh tháp cao cao, trong mưa tuyết đầy trời, Mai Tuyết Yên một thân trắng hơn tuyết, mái tóc dài bồng bềnh như thác nước, dáng người yểu điệu ngạo nghễ mà đứng, khuôn mặt tinh xảo khiến cho cả thiên hạ phải kinh diễm, tản ra hàn khí khiến lòng người lạnh buốt. Khí thế cuồn cuộn của nàng khiến những bông tuyết đang bay bốn phía chậm rãi xoay tròn, giờ phút này Mai Tuyết Yên thật giống thần tiên hạ phàm, nhưng vị thần tiên lúc này lại mang theo sát khí kinh thiên động địa!
Lúc này, Mai Tuyết Yên đã thật sự nổi giận!
Đối mặt với hành động bỉ ổi của Tam Đại Thánh Địa, nàng xưa nay ung dung thanh lịch, luôn lấy đại cục làm trọng, rốt cục hôm nay lần đầu tiên lộ ra sát khí!
Thật sự là sát khí! Hơn nữa còn là không giết không thôi sát khí!
Xoát xoát xoát.
Tay áo liên tiếp xé gió vang lên, Mai Tuyết Yên âm thầm đếm, trước sau có tới chín mươi bóng người, từ bốn phương tám hướng mà tới, tụ tập phía trên tháp cao!
Những người này hết thảy đều là nhất đẳng cao thủ, mấy người đứng đầu lại càng lịch duyệt hơn người, kinh nghiệm phong phú. Nhanh chóng đoán được, dưới tình huống như vậy, nếu bọn chúng phân tán lực lượng, những người công lực tương đối yếu kém có thể không đỡ nổi một kích đoạt mạng của nữ tử thanh lệ kia, tùy lúc đều có thể lạc bại thân vong, cao thủ bên mình chưa chắc đã kịp cứu viện!
Dưới khí thế dị thường mạnh mẽ của Mai Tuyết Yên, những người đứng đầu chín mươi vị cao thủ ngay từ đầu đã bàn tính như vậy, tụ tập lại với nhau, không để Mai Tuyết Yên có cơ hội đánh bại từng người một, vì hiện giờ Mai Tuyết Yên nhất định sẽ không khách khí!
Chỉ một người dùng khí thế mạnh mẽ áp bức, khiến cho chín mươi cao thủ đồng thời sợ hãi!
Thần uy của Mai Tuyết Yên đúng là kinh thiên động địa!
Đồng thời có vô số luồng khí thế khổng lồ xông lên không trung, khiến không gian xao động, đầy trời hoa tuyết thế nhưng chỉ một thoáng trống rỗng, phía trên Quân gia đại viện giống như có một chiếc vung vô hình, đêm tất cả bông tuyết chắn ở bên ngoài.
Khí thế phản kích lên, khiến quần áo toàn thân Mai Tuyết Yên bay phần phật thành tiếng.
- Chuyện của Tam Đại Thánh Địa không tới phiên ngươi can thiệp, tất cả chuyện chúng ta làm đều là vì chúng sinh thiên hạ, ngươi thì hiểu cái gì?
Một thanh âm quái dị chói tai vang lên. Thanh âm gê tởm này giống như tiếng mài răng của con chuột trong đêm tối, lại phảng phất như tiếng rít của cú mèo trên nấm mộ, giống như thanh âm từ âm phủ, như tiếng ác quỷ một mạch tuôn ra, tóm lại, thanh âm đó khó nghe như tất cả các thanh âm khó nghe trên đời cộng lại.
Theo thanh âm này vang lên, một người khiến người khác kinh hoảng từ trong đám đông nhẹ nhàng lướt ra, chính là nhẹ nhàng lướt ra, bởi vì toàn thân y không động. Cứ như vậy nhẹ nhàng lướt ra, giống như quỷ mị.
Dưới ánh tuyết chiếu xuống, người này tóc rối tung, khuôn mặt khô héo, hai gò má hõm sâu, một con mắt trong hốc mắt thật sâu tản ra lãnh quang u ám, một mắt còn lại chỉ là một hắc động!
Nhìn thân hình hắn phiêu động, có thể nhìn ra ống tay trái của hắn phiêu phiêu bay về phía sau, hiển nhiên bên trong không có cánh tay; một ống quần cũng trống rỗng, đúng là chân cũng thiếu một cái, nếu cẩn thận quan sát cái đầu của hắn, người này ngay cả tai cũng chỉ còn một bên! Hắn đứng ở đó giống như cương thi trong phần mộ nhảy ra, âm khí dày đặc.
Người này đúng là bị tàn tật nghiêm trọng!
Mai Tuyết Yên biến sắc, nàng nhận ra người này!
Sở dĩ nàng nhận ra, là bởi vì trận vây công đánh lén lần trước, chính là tên này cầm đầu!
Người này họ Dư, nguyên danh gọi là Dư Đắc Thắng; nhưng từ khi bị đại bại trở nên tàn tật, các bộ phận trên thân thể may mắn chỉ còn một nửa, vì thế hắn có thêm một cái tên là "Dư Nhất Bán" mà bản thân hắn cũng không để ý đến cái tên đó. Dần dà, cái tên Dư Nhất Bán đại danh đỉnh đỉnh, tên Dư Đắc Thắng lại không có ai gọi nữa.
Cái tên có chút buồn cười, nhưng người này tuyệt không buồn cười chút nào. Thói quen của hắn chính là "Kiến diện phân nhất bán" (gặp mặt chia một nửa). Chẳng qua một nửa này không phải một nửa tài sản, mà là một nửa thân thể của đối thủ.
Thấy Dư Nhất Bán, gặp mặt phân một nửa!
Người này mặc dù tàn phế, nhưng thực lực rất mạnh, thân phận rất cao, chính là đại tổng quản của Đôn Thế Tiên Cung! Là kẻ có tiếng tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo! Một thân huyền công trác tuyệt, bình sinh hiếm có địch thủ, lần trước vây công Mai Tuyết Yên nếu không có người này toàn lực kiềm chế, vị tất Mai Tuyết Yên đã chịu thương tích nặng như vậy!
Lúc này cũng rất trùng hợp, lại là hắn lộ mặt đầu tiên, xem ra lần này gặp mặt nhất định phải trả thù xưa!
Chỉ thấy hắn âm u ngẩng đâu lên, một mắt bắn ra quang mang lãnh khốc, nhíu mày nhìn Mai Tuyết Yên, đột nhiên cười một tiếng quái dị, nói:
- Tiểu nha đầu kia, không cần to mồm; đứng cao quá cẩn thận gió lớn thổi cho đau lưỡi.
Mai Tuyết Yên trên cao nhìn xuống, lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Lui ra ngoài!
Tuy chỉ là ba tiếng, nhưng ba tiếng đó như sấm rền nổ vang, cả mặt đất cũng run rẩy mấy cái, trong phạm vi mười trượng, tuyết đọng trên cây rào rào rơi xuống!
Trong viện, chín mươi người đồng thời chấn động. Cực kỳ sợ hãi. Tuy sớm biết Quân gia có tuyệt đỉnh cao thủ trấn giữ, nhưng vạn lần không ngờ tới, cao thủ đó lại đạt tới trình độ này!
Lấy tu vi huyền công này mà nói, tổng cộng chín mươi đỉnh phong cường giả của Tam Đại Thánh Địa ở đây không ai có thể sánh kịp!
Nhưng bọn chúng cũng không lo lắng, lần này tới đây, người thấp nhất cũng đạt tới trình độ Chí Tôn, có tới ba mươi vị đạt tới trình độ trên cả Chí Tôn cao thủ, Tam Đại Thánh Địa mỗi bên xuất ra mười người, lần này liên thủ xem như là lực lượng lớn nhất của Tam Đại Thánh Địa mấy trăm năm qua!
Sáu mươi vị Chí Tôn cao thủ, ba mươi vị Chí Tôn chi thượng cường giả, nếu bị người khác một câu hù ngã, vậy đúng là chuyện nực cười rồi!
Tuy nữ tử trước mắt huyền công kinh người, nhưng cho dù mãnh hổ cũng không chống nổi một đàn lang; năm đó lão đại Thiên Phạt sâm lâm Mai Tôn Giả có mạnh không, có bá đạo không? Còn không phải bị thập đại cao thủ liên thủ đánh cho đại bại, chật vật chạy chốn, hiện giờ có lý đâu lại sợ một nữ tử trẻ tuổi kia.
- Tiểu nha đầu, đừng có đứng đó mà nói lời vô nghĩa. Nếu quả thật có bản lĩnh sao không xuống đây chứng thực, chỉ cần nắm đấm của ngươi lớn, người khác sẽ nghe lời ngươi!
Dư Nhất Bán híp con mắt lại, buồn bực nói. Bên cạnh hắn còn có một kẻ lợi hại khác, chính là Trữ Vô Tình, còn một vị tiên phong đạo cốt, khuôn mặt gầy, râu bạc tóc trắng, trầm ổn tựa sơn. Phía sau lại có bảy người, xếp thành hình cánh nhạn, thêm hai mươi người phân thành hai nhóm ở hai bên, đây chính là toàn bộ đội hình của Độn Thế Tiên Cung.
Mai Tuyết Yên từ trên cao nhìn xuống, thờ ơ nhìn bọn chúng sắp thành trận thế, trong lòng thở dài không thôi. Trận thế trước mắt nhất định có huyền cơ. Tiến có thể công lui có thể thủ, đúng là một đám người thân trải trăm trận mới có thể trong nháy mắt tự sắp xếp thành đội hình chiến đấu như vậy!
Bởi vậy có thể thấy được, những người này đã có thời gian phối hợp với nhau rất ăn ý.
Mà sự chuẩn bị này chính là vì Đoạt Thiên chi chiến sau này, thế nhưng hôm nay lại dùng để đối phó người nhà.
Chuyện này thật quá bi ai!
Phía bên trái, cũng có một đám người số lượng tương tự, mà Mã Giang Danh không ngờ lại chỉ xếp ở vị trí thứ hai, chính là người của Chí Tôn Kim Thành. Bên phải là một đám người mang tử bào, chính là người của Mộng Huyễn Huyết Hải!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 560: Đại địch tới cửa
9.5/10 từ 42 lượt.