Dị Thế Tà Quân

Chương 523: Nhà quê vào thành

Hắn vốn là một lão hổ, dùng miệng cắn xé chính là bản năng của hắn. Nhưng từ khi trở thành thú vương, nhất là sau khi có thể hóa thân thành hình người, gia hỏa này lúc há mồm luôn luôn chỉ là để ăn cơm, cho tới bây giờ cũng không dùng để công kích. Dù sao mình cũng có thân phận cao như vậy, nếu như lại tiếp tục dùng miệng để công kích thì thực sự là rất mất thể diện. Nhưng lúc này lửa giận bốc lên, lại có thể không nhịn được mà dùng lại "nghề cũ" của mình, "răng rắc" một ngụm đem Thành Đức Thao cắn chết.

Mọi người xung quanh đồng thời hóa đá!

Mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn líu cả lưỡi.

Chuyện gì xảy ra thể này, chúng ta không phải đang ở trong cơn ác mộng đấy chứ?

Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, vậy mà lại có chuyện như vậy phát sinh!

Nhìn Thành Đức Thao đại thiếu gia uy phong lẫm lẫm, tràn đầy tự tin, mắt thấy mang bộ dạng muốn lập công lớn, tính cách luôn luôn vô cùng kiêu căng, khi nói chuyện luôn tỏ vẻ từ trên cao nhìn xuống, làm sao có thể nghĩ đến vừa nói chưa được mấy câu, đột nhiên để cho người ta bắt lấy, sau đó một ngụm liền cắn đứt cổ!

Đúng là người đối diện kia đem Thành Đức Thao trực tiếp cắn đứt cổ.

Người ăn thịt dã thú tất cả mọi người đều đã gặp qua, cũng đã từng ăn thử. Dã thú ăn thịt người mặc dù hiếm thấy, nhưng vẫn có người thấy qua. Nhưng mà chuyện lạ người ăn thịt người này, từ xưa đến nay lại chưa từng nghe thấy!

Chỉ là chuyện "từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy" này, bây giờ lại đột ngột xảy ra rõ ràng trước mặt mình như thế. Nhìn bọt máu đang òng ọc bốc lên từ trong cổ của Thành Đức Thao, người cũng đã im hơi lặng tiếng, hiển nhiên là hoàn toàn chết rồi.

Thật lâu sau, con mắt của Nhị hoàng tử trừng lớn lên, cơ hồ so với con mắt của Hồ Liệt Địa còn lớn hơn, một ngón tay đưa ra chỉ chỉ, run run rẩy rẩy, chỉ nói ra một chữ:

- Ngươi....

Rồi sau đó liền khom người xuống, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Thanh âm này giống như là virus truyền nhiễm lợi hại nhất, kinh khủng nhất, trong lúc nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều bị lây bệnh, đều cúi đầu khom lưng nôn ra. Trong khoảnh khắc, toàn bộ bên ngoài cửa thành Nam uế khí trùng thiên, trên mặt đất toàn bộ đều là từng bãi từng bãi chất lỏng nôn ra từ trong dạ dày.

May mắn là, Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia đúng vào lúc này nhanh chóng cưỡi ngựa phi tới. Vừa tới lại thấy có nhiều người vây quanh như vậy, không khỏi giật mình một cái, sau khi lặng lẽ nghe ngóng, lúc này mới biết Nhị hoàng tử đại nhân cũng nhìn trúng nhóm linh dược này, đang muốn lừa gạt cưỡng đoạt. Biết vậy, nhãn châu của Quân đại thiếu gia xoay động, tùy tiện tìm một góc nào đó nấp vào, xem náo nhiệt một chút. Đây dù sao cũng không phải là phạm pháp chứ?

Hồ Liệt Địa vẻ mặt vô tội nhìn Hùng Khai Sơn, gãi gãi đầu nói:

- Tứ ca, những người này sao vậy? Tại sao đều nôn mửa thế? Không thể trùng hợp như vậy, cùng nhau phát bệnh chứ?


Hùng Khai Sơn không nói gì, lấy tay ôm trán, trong đầu nghĩ đến việc đem gia hỏa ác tâm đang giả vờ ngây ngốc này một cước đạp chết. Lần sau, có đánh chết hắn cũng không mang tên hỗn đản này lắm chuyện này ra ngoài tản bộ. Thật sự là rất dọa người mà.

- Dù nói thế nào đi nữa, cho dù ngươi là nhi tử của hoàng đế, vậy cũng không thể cướp đoạt đống đồ vật này của chúng ta nha. Cướp đoạt đồ vật của người khác là không đúng đâu, hoàng đế lão tử nhà ngươi chẳng lẽ không dạy dỗ ngươi chút nào sao?

Hồ Liệt Địa nhếch nhếch miệng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, máu tươi từ trên hàm răng chảy xuống tong tỏng.

Nhị hoàng tử rốt cục cũng thôi nôn mửa, mặt xanh lét môi trắng bệch, hét lớn một tiếng:

- Người đâu! Đem hai tên sát nhân điên cuồng này loạn đao phân thây cho ta, nhớ là ngàn vạn lần không thể để linh dược tổn hại.

Bọn thị vệ gác cửa lúc này đang tay run chân nhuyễn cố gắng giơ đao kiếm lên.

- Khoan!

Vài tên thị vệ bên người Nhị hoàng tử dù sao cũng là cao thủ Ngọc Huyền đỉnh phong, cho dù chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy, vội vàng chạy tới:

- Điện hạ bình tĩnh một chút, chớ nên nóng nảy. Chuyện này vẫn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng đã.

Bọn họ thì muốn bàn bạc kỹ hơn, nhưng người ta Hồ Liệt Địa, Hùng Khai Sơn đâu có đồng ý chứ. Trên đường đi đã mất nhiều thời gian như vậy, giờ sao có thể bị người khác chặn ở cửa vào Thiên Hương thành nữa? Cái này nếu như bị người Quân gia thấy được, không phải là chuyện cười về Thiên Phạt Thú Vương sao, ngay cả một chút thực lực chấn nhiếp hiện trường cũng không có.

Hùng Khai Sơn "hô" một tiếng liền bước ra một bước dài, bàn chân trầm trọng đạp lên mặt đất, trực tiếp tạo thành một tiếng vang ầm ầm thật lớn, một cỗ sóng gợn có thể thấy được bằng mắt thường từ nơi bàn chân hắn đạp xuống lan rộng ra ngoài. Khắp mặt đất chấn động một hồi, thậm chí cả tường thành của Thiên Hương thành rõ ràng cũng hơi lung lay đôi chút, không ít bụi đất từ trên tường thành rào rào rơi xuống.

Chỉ nghe hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Tất cả cút ngay cho lão tử.

Một tiếng gầm đầy phẫn nộ này, chính là tập trung nguyên lực cường hãn toàn thân của Hùng Vương, giống như là núi gào biển thét, có thể cuốn sạch tất cả. Mấy người đứng mũi chịu sào chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong tai nổ vang một hồi, ngay sau đó hai chân liền rời đất, toàn bộ lập tức đều bay ngược ra ngoài.

Những người kia bay xa ra ngoài còn chưa xong, tiếp đó "bẹp" một tiếng rơi xuống mặt đất. Loại tiếng động này tựa như tiếng động khi ném chiếc bánh bao chưa được hấp chín lên trên mặt tường bóng loáng, toàn thân không thể nhúc nhích chút nào, chỉ là máu tươi từ trong thất khiếu không ngừng chảy ra.

Toàn bộ những người đang đứng khá xa cũng lảo đảo muốn ngã, đầu váng mắt hoa, đao kiếm cầm không vững đều lơi leng keng trên mặt đất, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ. Nhị hoàng tử hết sức bi kịch, cũng rất thê thảm. Chỗ hắn đứng thật sự không lý tưởng, khoảng cách từ đó tới nơi phát ra tiếng gầm tương đối gần, đương nhiên là bị sóng khí đánh bay, ở giữa không trung cũng đã hôn mê. Bọn hộ vệ cho dù có thực lực Ngọc Huyền nhưng tự thân mình cũng chưa lo xong làm sao còn lo cho người khác được, đành mặc cho hoàng tử tôn quý ngã thẳng đơ trên mặt đất. Nhị hoàng tử run rẩy vài cái, nửa thân dưới đột nhiên tao khí trùng thiên, xú khí di mạn (mùi khai bốc lên tận trời, mùi thối dày đặc khắp nơi), ngay sau đó một đống vàng vàng trắng trắng bắn ra làm ướt cái áo choàng của hoàng tử điện hạ, không ngờ là trước sau cùng lúc "phọt" ra:61:



- Tứ ca, sao ngươi lại nóng nảy như vậy chứ, lưu lại mấy người chơi đùa có phải tốt hơn không.

- Chơi, lúc nào cũng chơi, chơi cái đầu ngươi ấy! Ngươi vừa bắt đầu đã ăn thịt người, còn chơi cái rắm à?

Hùng Khai Sơn quả thực muốn đem con hổ thần kinh quá mức này một phát đập chết. Nơi này chính là đô thành của một quốc gia a, mặc dù hai người mình chẳng cần quan tâm đến chuyện gì, nhưng hai người mình trước sau còn phải đến Quân gia nữa. Hai người mình có thể không cần để ý, không có nghĩa là Quân gia cũng không để ý a.

Vạn nhất bởi vì việc này khiến cho Quân gia bị tổn thất gì đó, khiến cho vị Phong cao nhân kia bất mãn, như vậy thì biết làm thế nào? Hùng Vương không muốn nghĩ tới điều này chút nào, cái này so với phần thưởng kia thì quan trọng hơn nhiều lắm. Nhưng thực ra chuyện hắn mạnh mẽ xử lý việc này bằng một tiếng hét lớn kia đã chọc vào một phiền toái lớn hơn nữa. Hổ Vương mặc dù giết chết một người, nhưng cũng chỉ là giết một tên người hầu mà thôi, còn lão Hùng Vương này lại trực tiếp đem Nhị hoàng tử hù dọa đến mức bài tiết ra khắp đũng quần, khiến khắp đũng quần là một đống vàng trắng lẫn lộn a.

Hai người không nói thêm gì nữa, ưng thị lang cố, long hành hổ bộ (ưng nhìn sói coi, rồng đi hổ bước, nói tóm lại là oách:61, không coi ai ra gì liền muốn tiến vào thành.

Đột nhiên một âm thanh vang lên:

- A a a, thì ra là hai vị đại hiệp tự mình đến đây, thực sự là vô cùng hân hạnh a (Bướm bé: em chả hiểu sao lại là "chính thức" nữa, ở đây chắc phải có từ hợp lý hơn nhưng em chưa nghĩ ra ^^! Láng: ô hô:61: chuyển thành hân hạnh ngay:61. Quân Mạc Tà nghênh tiếp chậm trễ, mong hai vị thứ lỗi cho.

Theo tiếng nói, Quân Mạc Tà hiên ngang nhưng phong độ nhanh nhẹn đi ra, tươi cười chân thành.

- Quân Mạc Tà?

Hai người đều đã từng gặp Quân Mạc Tà, khi đó Quân Mạc Tà đang bị Mai tôn giả xách theo đánh mông, tự nhiên là không xa lạ gì. Đương nhiên, bọn hắn vẫn không nhận ra thiếu niên vô cùng tuấn mỹ phong độ ngời ngời trước mắt này lại chính là vị Phong đại cao nhân lúc trước còn ở trong Thiên Phạt sâm lâm đối với chính mình đến kêu đi hét.

- Đúng vậy đúng vậy. Không ngờ hai vị đại hiệp còn nhớ đến ta. Xin mời, xin mời....

Quân Mạc Tà hết sức ân cần đưa tay nhường đường.

- Ha ha ha, Quân Mạc Tà à, sư phụ ngươi đã từng nói qua với ngươi chưa?

Hùng Khai Sơn phổng mũi, nói.

- Có, sư tôn đã từng nói qua một chút, nói Hùng tứ gia là bằng hữu của lão nhân gia hắn, khi nào lão Hùng đến phải chiêu đãi thật tốt.

Quân Mạc Tà hì hì cười theo hai tiếng.


Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa cảm thấy rất hãnh diện. Bàn tay to của Hùng Khai Sơn lại nặng nề vỗ lên bả vai của Quân Mạc Tà:

- Ha ha, không sai! Chúng ta là bằng hữu, hơn nữa còn là bằng hữu từ lâu rồi. Nhớ ngày đó, ta với sư phụ ngươi ở ngoài Thiên Hương thành này, không đánh không quen, đại chiến hơn ba nghìn hiệp, bất phân thắng bại. Đến cuối cùng song phương bất đắc dĩ đề ra một trận cá cược, lúc này mới phân ra cao thấp.

Quân Mạc Tà cố nhịn cười nói:

- Trời, ngài có thể cùng sư phụ của ta đại chiến hơn ba nghìn hiệp? Vậy ngài ít nhất cũng phải là cường giả cấp bậc trên cả Chí Tôn sao? Bội phục bội phục a. Nhưng không biết sau đó cá cược như thế nào vậy?

Bộ mặt gấu của Hùng Khai Sơn đỏ lên, hắn đột nhiên giảm thấp thanh âm xuống, ghé vào gần tai Quân Mạc Tà đắc ý nói:

- Việc này... kỳ thực nói toạc ra cũng không có gì là xấu mặt, chính là sư phụ ngươi cùng lão Hùng ta so bì cách đi tiểu. Sư phụ ngươi quả thực là cao nhân a, kỹ năng cao hơn ta không chỉ một bậc thôi đâu. Hùng mỗ cảm thấy rất mặc cảm a.

Quân Mạc Tà lảo đảo một cái, tên gia hỏa này thực can đảm a, dám nói ra sự thật.

Lời này nếu để cho ngoại nhân nghe thấy, không chừng sẽ cho rằng vị "sư phụ" kia của Quân Mạc Tà có một hình tượng thô tục như thế nào, lại có thể cùng một tên đại nam nhân so sánh cách đi tiểu chứ, ngươi đâu phải tiểu hài tử mà lại đi làm chuyện như vậy. Đây quả thực là chuyện lạ ngàn đời a.

Tiến vào cổng thành, Quân Mạc Tà thản nhiên phân phó thủ vệ quan binh:

- Mấy người các ngươi, còn không nhanh chóng đi giúp Nhị hoàng tử điện hạ thu thập cái đống kia đi. Nói cho hắn biết, nếu có điều gì không hài lòng có thể tới Quân gia tìm ta. Ân, mở cửa thành ra, để chúng ta đi vào.

Thủ vệ quan binh luôn miệng đáp lại. Nhìn Quân Mạc Tà mang theo hai người kia đi vào thành rồi, mới lau mồ hôi lạnh thở phào một cái.

Vị Quân tam thiếu gia này, bây giờ ở Thiên Hương thành có ai dám trêu vào? Chán sống rồi sao? Lần hắn từ Thiên Nam trở về, trực tiếp ở nơi này đại khai sát giới, tức giận liền giết người, tất cả anh em đều có thể nhìn thấy tận mắt. Vị bằng hữu này của hắn còn lợi hại hơn, không ngờ lại dám ăn thịt người. Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a. (NV chỗ này là "vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân" nghĩa là "Vật họp theo loài, người họp theo đàn" ý nghĩa tương tự câu "ngưu tầm ngưu mã tầm mã" của Việt Nam mình nên mình thay vào thế, nếu ace nào cảm thấy ko hợp lý thì vào 2pic góp ý để mình biết mà sửa lại ^^!)

Bất quá, Quân tam thiếu gia cũng thực sự đủ can đảm. Nhị hoàng tử điện hạ nằm ở chỗ này, hắn lại có thể không thèm đi qua ngó một cái.

Hùng Khai Sơn lần này cũng là lần thứ hai đi tới Thiên Hương thành, tự nhiên không tò mò khi thấy chuyện mới lạ, nhưng Hồ Liệt Địa Hồ đại thú vương lại là lần đầu tiên trong đời thấy những thứ mới lạ này, trên đường đi cái đầu to lớn cứ lắc qua lắc lại, nhìn mà hoa cả mắt.

Thiên Hương thành có thể trở thành đô thành của một quốc gia, làm sao có thể thấp kém được? So với toàn bộ thành trì mà bọn hắn đã xem qua trên đường đi đều phồn hoa hơn gấp hàng chục lần. Điều này làm cho Hổ Vương Hồ Liệt Địa chưa từng thấy qua các mặt của xã hội tấm tắc không thôi, trên đường đi luôn miệng không ngừng nghỉ. Hồ Liệt Địa tò mò khiến Hùng Vương rất buồn bực.

- Tứ ca, ngã tư đường này thực là rộng rãi, chậc chậc. Chậc chậc, ngươi xem kìa, đó là làm gì thế?

- Tứ ca, nhìn mảnh vải dệt này xem, so với da thú trên người ta còn nhẵn bóng hơn.

Hồ Liệt Địa vừa vuốt ve một tấm lụa tốt nhất, vừa tấm tắc tán thưởng.

Trên mặt Hùng Vương nổi lên hắc khí.

- Tứ ca, nhìn... nhìn bên kia xem. Con mịa nó, bọn này lại dám mua bán huyền thú, muốn chết a.

Hổ vương trở nên phẫn nộ.

Bộ mặt Hùng Vương đen lại.

- Tứ ca, nhìn cái này long lanh trong suốt hay nhỉ. Ta muốn mua một cái có được không?

Hổ Vương đi tới gần, vẻ mặt cười nịnh.

Hùng Vương rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đôi mắt trừng lớn, kéo vạt áo của hắn một phen, thấp giọng rít gào thốt ra:

- Ngươi có thể im lặng hay không? Có thể hay không hả? Nói ít đi một câu ngươi sẽ chết hay sao? Ngươi vì mấy món đồ chơi này mà muốn bẽ mặt sao? Câm miệng lại không được tiếp tục nói gì với ta nữa. Ta không thể ngờ tên gia hỏa ngươi lại không có chút kiến thức nào như vậy.

- Ta... ta... cái kia... ta... ta... cái kia... ta....

Hổ Vương không biết làm sao mình lại mạo phạm vị tứ ca này. Dường như mình cũng không làm gì sai trái a, làm sao đến nỗi động can qua lớn như vậy? Hổ Vương không khỏi có chút lúng túng.

Hắn nào biết, vị thế ngoại cao nhân Hùng Khai Sơn này trên đường đi đang cố mang dáng điệu "tiền bối", vẻ mặt thâm trầm lãnh đạm, cùng Quân Mạc Tà sóng vai mà đi, nhìn bất kỳ cái gì cũng đều tỏ ra hờ hững, tựa hồ như đây chỉ là chuyện thường xảy ra, thần tình trên mặt ở trong mắt người ngoài chính là giống như: "Những cái này, kỳ thật nhà của ta cũng có, thậm chí so với những thứ kia còn tốt hơn." Đúng là đang trong lúc giả bộ. Chẳng nhẽ đối mặt với Quân Mạc Tà, vị "đệ tử của bằng hữu" này mình lại không có điểm nào ra dáng "sư thúc", không phải là rất mất mặt sao?

Nhưng hết lần này tới lần khác, ngay khi Hùng lão tứ đang cố gắng giả bộ, Hổ Vương Hồ Liệt Địa cũng hoàn toàn bày ra bộ dáng người quê mùa, hô to gọi nhỏ. Đây không phải đang cố gắng phá đám lão tử sao?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Dị Thế Tà Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân Truyện Dị Thế Tà Quân Story Chương 523: Nhà quê vào thành
9.5/10 từ 42 lượt.
loading...