Dị Thế Tà Quân
Chương 388: Ta là một người ích kỷ
- Đắc tội với ta? Với phẩm cách của nó lấy gì để đắc tội với ta? Ta đơn thuần chỉ xem hắn là không vừa mắt mà thôi!
Đầu tiên thanh âm có chút khó chịu nhưng sau đó lại bình tĩnh ngay:
- Muội không thấy bộ dạng quần áo lụa là đó vừa nhìn đã cảm thấy là làm bộ làm tịch, đã cảm thấy đáng ghét sao. Chỉ nhìn thôi đã muốn đánh hắn. Chỉ có hung hăn chỉnh hắn mới có thể thoải mái, mỗi ngày chỉnh hắn một lần mới gọi là sảng khoái.
Người kia sửng sốt cả nửa ngày không cất được tiếng, rõ ràng là sửng sốt. Lão đại của chúng ta lại có thể nói chuyện như vậy sao?
Thật lâu sau mới mở miệng nói được:
- Vậy đại tỷ rốt cuộc có dự định như thế nào?
- Dù sao mục đích của chuyến đi này là du lịch giang hồ, vậy cứ đi theo hắn cũng được. Nghe thấy Đông Phương Vấn Tình nói sẽ đưa hắn đến bí địa của Đông Phương Thế Gia mà? Chúng ta sẽ đi theo đến đó, đến nơi thì tách ra. Trên đường đi xem ta trị hắn ra sao, chỉ cần không đùa chết hắn là được.
Thanh âm lúc trước nói lầm bầm.
- Vậy ngày hôm nay Độc Cô Tiểu Nghệ đã làm chuyện phá đám như vậy, đại tỷ vì sao lại không ngăn cản? Hắn đã trúng thuốc, nếu ta khi đó ngăn hắn lại thì hắn đã chết ngạt rồi! Đây là "chết ngạt" đó, chả phải càng thú vị hay sao?
Chết ngạt? Còn có thú vị? Hai nữ nhân này nói chuyện, thật sự là tàn nhẫn.
Hai người đầy thần bí này là hai nữ nhân vô cùng cuồng mãnh!
- Ngăn cản? Vì sao phải ngăn cản?
Thanh âm trong trẻo lúc nãy lại cất lên, nhưng có chút khó chịu mệt mỏi:
- Thiên Tầm, ta và muội tuy là huyền thú hóa hình thành người, thân phận nữ nhi thế này, xấu xa như thế chúng ta làm sao …. ngăn cản? Giết hắn thì chỉ cần vẫy tay một cái là được, nhưng ngăn cản … Dù sao, tóm lại là không thể ra tay.
- Đại tỷ nói rất đúng, muội hiểu rồi. Chúng ta quả thật không nên ra tay ngăn cản.
Thanh âm thanh thúy kia không ngờ là Xà Vương Thiên Tầm! Lúc này nàng cũng nghĩ đến điểm này, không khỏi có chút cảm giác tội lỗi.
- Mặt khác người này tuy rằng khó ưa, tuy rằng thiếu phẩm hạnh nhưng tu vi có chút đáng khen.
Thanh âm lúc trước lại hừ một tiếng nói:
- Không nói đâu xa, tin tức việc giao dịch linh đan Phạt Thiên Thánh Quả phải lấy trên người hắn. Không nghe thấy vừa rồi Ưng Bác Không nói vừa rồi phía trước đột nhiên xuất hiện một người thần bí, chính là sư phụ hắn hay sao? Mà theo như các ngươi nói, chẳng phải chắc chắn người kia muốn dùng linh đan đổi Phạt Thiên Thánh Quả hay sao?
- Đúng là như thế! Ta gần như đã quên mất.
Mắt Xà Vương Thiên Tầm sáng lên.
- Như vậy thì có thể nắm chắc hơn. Tuy nhiên thực lực của người thần bí thâm sâu khó dò, lần trước cảm nhận được uy áp mà giờ bốn chân vẫn còn run. Thực lực thật là kinh người, kể cả đại tỷ cũng chưa chắc có thể thắng dễ dàng. ( Hix, tác giả để rắn nói là tứ chi em cũng pó tay. Con rắn này mắc bệnh hoang tưởng nặng)
- Không sai, mặc dù hôm đó chỉ gặp qua thần bí nhân đó vẫn chưa chân chính giao thủ. Nhưng thủ đoạn ra tay diệt trừ Lệ Tuyệt Thiên ta tự nghĩ ta cũng không có khả năng làm được như thế, thậm chí đến bây giờ ta cũng không rõ rốt cuộc đó là tuyệt chiêu gì? Dù là Thiên nhân chi hỏa trong truyền thuyết, Tam Muội chân hỏa chỉ sợ cũng không hơn được. Cao nhân như vậy nếu có thể bỏ thù kết bạn là tốt nhất! Chúng ta chỉ cần khống chế được đồ đệ của hắn, linh đan nhất định không thể trốn thoát! Tối thiểu cũng phải nắm một lá bài tẩy này trong tay.(À, nói thêm một chút "lá bài tẩy" là lá bài trong xì tố ấy. Lá bài chưa lật gọi là lá bài tẩy. Bình thường thì có năm lá bài, một lá úp từ đầu. Đó là theo cờ bạc, còn thì thường người ta nói lá bài tẩy để nói đến hậu chiêu chắc ăn mà người khác không biết.)
Người nói chuyện này chính là Thiên Phạt Mai Tôn Giả.
- Cho nên việc này ngàn lần không được khinh thường. Nghe nói bọn hắn lần này đi Đông Phương Thế Gia có vài việc, trong đó chỉ có một lý do là vì lời thề của Đông Phương Thế Gia. Hắc hắc, chúng ta lần này ra Thiên Phạt chẳng khác gì đem lời thề của Đông Phương Thế Gia bỏ đi một nửa, còn lại chỉ có Kiếm Phong Tuyết Sơn đổ nát mà thôi. Vạn nhất, có người có mưu mô trong đó, nhưng bất kể thế nào thì chuyện này cũng là một chuyện thú vị.
- Thì ra là thế! Nguyên lai lão đại nghĩ sâu xa như vậy, lão đại không hổ là lão đại.
Xà Vương Thiên Tầm reo lên vui sướng:
- Vậy chúng ta hãy đi theo hắn xem náo nhiệt chứ?
- Chỉ xem náo nhiệt thôi sao? Cũng chưa hẳn, biết đâu chúng ta cũng có cơ hội giúp vui.
Mai Tôn Giả nhẹ nhàng cười một tiếng.
Sau đó không khí lại yên tĩnh trở lại, hai người không nói thêm một câu nào, dường như là chưa bao giờ tồn tại vậy.
Nếu có người đi qua nhìn thấy sẽ kinh ngạc phát hiện ra là tuy có tiếng nói, nhưng mà không hề có bóng người hiện ra. Từ đầu đến cuối, hai người này ở trên nhánh cây chưa từng dao động một chút nào cả.
Hiện tại Quân Mạc Tà rất thảm hại, vô cùng thảm hại.
Hắn tiến đến lều bên phải liền chứng kiến một thân ảnh yểu điệu đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng trước giường. Giống như một pho tượng duyên dáng.
Quản Thanh Hàn!
Quản Thanh Hàn mặt không biểu tình, ngọc dung lãnh đạm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn trên giường, trong tay nắm một nắm vải, đó là quần áo đã rách của nàng, trên đó có dấu vết tượng trưng cho trinh tiết của nàng.
Trên người nàng lúc này mặc quần áo của Quân Mạc Tà, khá là rộng không thể hiển thị vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hai tay nàng nắm chặt, sắc mặt rung động lòng người của nàng rất phức tạp, có chút bi thương, có chút ngượng ngùng, có chút thẫn thờ kèm theo chút mất mát.
Nghe thấy Quân Mạc Tà tiến vào, thân thể mềm mại của Quản Thanh Hàn khẽ rung lên, khuân mặt đỏ lên nhưng không xoay đầu lại, ngay sau đó sắc mặt lại trở thành tài nhợt.
Quân Mạc Tà dừng phía sau lưng nàng, thật lâu sau hai người vẫn không mở miệng nói chuyện trước.
Chỉ nghe hơi thở của đối phương và im lặng.
Thân thể hai người tuy ngay gần sát nhau, nhưng cũng giống như là ngăn cách bởi cả bầu trời vậy. Giữa hai người vừa mới xảy ra chuyện thân mật nhất, nhưng lại giống như là hai người xa lạ. Không khí trong lều trở lên vô cùng kì dị, áp lực vô cùng.
Một lúc sau, Quân Mạc Tà cũng không biết vì sao đột nhiên cười ha ha một tiếng, có vẻ như rất cao hứng đặt mông ngồi vào chiếc ghế phía sau Quản Thanh Hàn.
Nhìn bóng lưng của Quản Thanh Hàn Quân Mạc Tà gần như nói một mình:
- Ta biết hiện tại trong lòng tỷ rất phức tạp, hơn nữa cũng rất hoang mang hoàn toàn không biết sau này nên làm gì, thậm chí ngay lúc này nên làm những gì.
Thân hình Quản Thanh Hàn hơi run lên.
- Kỳ thật ta cũng giống tỷ, không biết làm sao bây giờ! Rất hoang mang!
Quân Mạc Tà chậm rãi nói. Thân thể mềm mại của Quản Thanh Hàn run mạnh hơn, định quay đầu lại. Nhưng vừa có ý định đó lại kìm lại được, không làm vậy.
- Ngươi không biết làm thế nào? Vậy một nữ tử như ta biết phải làm sao?
Chỉ nghe Quân Mạc Tà dùng một giọng từ tốn đem chuyện này giải thích từ đầu đến cuối.
Cuối cùng Quản Thanh Hàn cũng hiểu được vì sao hai ngày nay Độc Cô Tiểu Nghệ lại có hành vi quái dị. Hiểu được nàng không khỏi thở dài một hơi.
Chuyện này thật sự là "thần xui quỷ khiến", trùng hợp là mình lại bị vạ lây.
Nhưng sau đó Quân Mạc Tà lại nói, có vẻ rất quyết tâm:
- Nhưng ta biết rằng, chuyện này tuy ngoài ý muốn, có nhiều sự trùng hợp. Nhưng mặc kệ tỷ có đồng ý hay không, có muốn hay không cũng vậy, sự thật vẫn là sự thật. Mặc kệ tỷ trước kia có thân phận gì, không quản hiện tại tỷ có thừa nhận hay không thì bây giờ tỷ cũng là nữ nhân của ta. Điều này không thể thay đổi được.
- Điểm này không có cách gì thay đổi, cũng không vì thời gian mà có thể khác đi được!
Quân Mạc Tà nói rất chậm, rõ ràng mạch lạc nhưng cũng rất bá đạo. Nhưng sự bá đạo này lại không gây một chút phản cảm nào cho Quản Thanh Hàn, ngược lại làm cho nàng cảm thấy yên lòng, giống như có một lời hứa hẹn vậy.
Dần dần thanh âm của Quân Mạc Tà ngày càng trở nên kiên định:
- Làm nữ nhân của ta đối với tỷ có lẽ không dễ dàng gì, nhưng chỉ cần là nữ nhân của ta thì ta sẽ không tiếc bất cứ gì để che chở, bảo vệ tỷ, quyết không cho tỷ chịu bất cứ ủy khuất gì.
- Hiện tại có lẽ tỷ chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ta sẽ cho tỷ thời gian để chấp nhận.
Quân Mạc Tà ngữ khí chậm chầm nói:
- Ta và …nàng cũng biết hôn ước giữa nàng và ca ca của ta, trên thực tế là danh nghĩa! Không, ngay cả danh nghĩa cũng không có! Nàng… nàng… bây giờ không còn là đại tẩu của ta, mà chỉ là nghĩa nữ của tam thúc. Hy vọng nàng nhớ kỹ thân phận này, sau này khi chúng ta ở cùng một chỗ có thể sẽ có không ít sự quấy nhiễu, có thể sẽ có nhiều lời đồn đãi nhảm nhí. Nhưng mà những cái này nàng không phải lo lắng! ( từ đoạn này sẽ đổi cách xưng hô giữa QMT và QTH, vai vế đã giải thích kỹ rồi nên đổi cách xưng hô cho tiện)
Quân Mạc Tà cười cười nói:
- Việc này là việc của nam nhân. Cho dù khắp thiên hạ đều là đồn nhảm nhí ta cũng có thể cam đoan với nàng rằng sẽ không có một câu nào lọt vào tai nàng cả! Một câu cũng không! Nàng có hiểu không? Vì vậy việc nàng lo lắng, sẽ không tồn tại.
Bả vai Quản Thanh Hàn bỗng nhúc nhích, cả người như được thả lỏng.
- Thời gian qua chắc cũng đủ để nàng hiểu được đôi chút tính tình của ta. Ta sẽ không trở thành anh hùng hào kiệt hay cái gì tương tự vậy, thực tế ta vốn là một người ích kỷ. Những việc khiến ta để ý từ trước đến giờ không nhiều lắm. Từ trước tới giờ và từ giờ về sau ta sẽ chỉ quan tâm thân nhân của ta, nữ nhân của ta, huynh đệ của ta, gia nhân của ta. Chỉ cần những người này sống bình an vui vẻ ta không cần gì nữa! Ngay cả thiên hạ, an nguy bách tính đối với Quân Mạc Tà ta cũng không liên quan! Ta thật sự là một người không hề cao thượng!
Quân Mạc Tà cười hắc hắc, chậm rãi nói tiếp:
- Nếu nàng hy vọng ta có thể làm những chuyện vĩ đại, chỉ sợ ta sẽ làm nàng thất vọng rồi! Bởi ta chân chính là một kẻ ích kỷ, nhất định sẽ không trở thành anh hùng hào kiệt. Thậm chí ta ích kỷ đến mức bất kì ai cũng không muốn nghĩ đến việc khi dễ người của ta, hoặc là làm nữ nhân của ta khó xử! Bởi vì chỉ cần có chuyện như vậy, mặc kệ hắn là ai ta đều sẽ tìm hắn trả thù, bao gồm cả gia tộc của nàng. Bởi những người ta quan tâm, không có tên bọn họ trong danh sách.
Quản Thanh Hàn cuối cùng cũng kích động mà quay người lại, hai hàm răng cắn vào môi, ánh mắt trong suốt phức tạp vô cùng. Nàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Quân Mạc Tà, môi mấp máy một hồi nhưng thủy chung vẫn không nói được gì.
Nàng đã từng nghĩ đến chuyện này truyền ra ngoài, gia tộc mình sẽ đối xử với mình như thế nào, chắc chắn bản thân mình sẽ bị xem thường! Chỉ cần nghĩ đến đó nội tâm nàng đã vô cùng bối rối, không biết phải làm như thế nào.
Nhưng những lời của Quân Mạc Tà nói ra với ngữ khí bình thản, Quản Thanh Hàn lại đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh. Không phải vì những lo lắng trước kia trong lòng mà vì lo lắng cho người nhà mình.
Nàng hoàn toàn có thể đoán được nếu như gia tộc mình có ý kiến gì bất lợi với mình, Quân Mạc Tà sẽ phản ứng như thế nào. Hơn nữa việc Huyết Hồn Sơn Trang bức hôn lúc trước, Quân Mạc Tà phản ứng có thể nói là rất ác liệt!
Quân Mạc Tà chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Dị Thế Tà Quân
Đầu tiên thanh âm có chút khó chịu nhưng sau đó lại bình tĩnh ngay:
- Muội không thấy bộ dạng quần áo lụa là đó vừa nhìn đã cảm thấy là làm bộ làm tịch, đã cảm thấy đáng ghét sao. Chỉ nhìn thôi đã muốn đánh hắn. Chỉ có hung hăn chỉnh hắn mới có thể thoải mái, mỗi ngày chỉnh hắn một lần mới gọi là sảng khoái.
Người kia sửng sốt cả nửa ngày không cất được tiếng, rõ ràng là sửng sốt. Lão đại của chúng ta lại có thể nói chuyện như vậy sao?
Thật lâu sau mới mở miệng nói được:
- Vậy đại tỷ rốt cuộc có dự định như thế nào?
- Dù sao mục đích của chuyến đi này là du lịch giang hồ, vậy cứ đi theo hắn cũng được. Nghe thấy Đông Phương Vấn Tình nói sẽ đưa hắn đến bí địa của Đông Phương Thế Gia mà? Chúng ta sẽ đi theo đến đó, đến nơi thì tách ra. Trên đường đi xem ta trị hắn ra sao, chỉ cần không đùa chết hắn là được.
Thanh âm lúc trước nói lầm bầm.
- Vậy ngày hôm nay Độc Cô Tiểu Nghệ đã làm chuyện phá đám như vậy, đại tỷ vì sao lại không ngăn cản? Hắn đã trúng thuốc, nếu ta khi đó ngăn hắn lại thì hắn đã chết ngạt rồi! Đây là "chết ngạt" đó, chả phải càng thú vị hay sao?
Chết ngạt? Còn có thú vị? Hai nữ nhân này nói chuyện, thật sự là tàn nhẫn.
Hai người đầy thần bí này là hai nữ nhân vô cùng cuồng mãnh!
- Ngăn cản? Vì sao phải ngăn cản?
Thanh âm trong trẻo lúc nãy lại cất lên, nhưng có chút khó chịu mệt mỏi:
- Thiên Tầm, ta và muội tuy là huyền thú hóa hình thành người, thân phận nữ nhi thế này, xấu xa như thế chúng ta làm sao …. ngăn cản? Giết hắn thì chỉ cần vẫy tay một cái là được, nhưng ngăn cản … Dù sao, tóm lại là không thể ra tay.
- Đại tỷ nói rất đúng, muội hiểu rồi. Chúng ta quả thật không nên ra tay ngăn cản.
Thanh âm thanh thúy kia không ngờ là Xà Vương Thiên Tầm! Lúc này nàng cũng nghĩ đến điểm này, không khỏi có chút cảm giác tội lỗi.
- Mặt khác người này tuy rằng khó ưa, tuy rằng thiếu phẩm hạnh nhưng tu vi có chút đáng khen.
Thanh âm lúc trước lại hừ một tiếng nói:
- Không nói đâu xa, tin tức việc giao dịch linh đan Phạt Thiên Thánh Quả phải lấy trên người hắn. Không nghe thấy vừa rồi Ưng Bác Không nói vừa rồi phía trước đột nhiên xuất hiện một người thần bí, chính là sư phụ hắn hay sao? Mà theo như các ngươi nói, chẳng phải chắc chắn người kia muốn dùng linh đan đổi Phạt Thiên Thánh Quả hay sao?
- Đúng là như thế! Ta gần như đã quên mất.
Mắt Xà Vương Thiên Tầm sáng lên.
- Như vậy thì có thể nắm chắc hơn. Tuy nhiên thực lực của người thần bí thâm sâu khó dò, lần trước cảm nhận được uy áp mà giờ bốn chân vẫn còn run. Thực lực thật là kinh người, kể cả đại tỷ cũng chưa chắc có thể thắng dễ dàng. ( Hix, tác giả để rắn nói là tứ chi em cũng pó tay. Con rắn này mắc bệnh hoang tưởng nặng)
- Không sai, mặc dù hôm đó chỉ gặp qua thần bí nhân đó vẫn chưa chân chính giao thủ. Nhưng thủ đoạn ra tay diệt trừ Lệ Tuyệt Thiên ta tự nghĩ ta cũng không có khả năng làm được như thế, thậm chí đến bây giờ ta cũng không rõ rốt cuộc đó là tuyệt chiêu gì? Dù là Thiên nhân chi hỏa trong truyền thuyết, Tam Muội chân hỏa chỉ sợ cũng không hơn được. Cao nhân như vậy nếu có thể bỏ thù kết bạn là tốt nhất! Chúng ta chỉ cần khống chế được đồ đệ của hắn, linh đan nhất định không thể trốn thoát! Tối thiểu cũng phải nắm một lá bài tẩy này trong tay.(À, nói thêm một chút "lá bài tẩy" là lá bài trong xì tố ấy. Lá bài chưa lật gọi là lá bài tẩy. Bình thường thì có năm lá bài, một lá úp từ đầu. Đó là theo cờ bạc, còn thì thường người ta nói lá bài tẩy để nói đến hậu chiêu chắc ăn mà người khác không biết.)
Người nói chuyện này chính là Thiên Phạt Mai Tôn Giả.
- Cho nên việc này ngàn lần không được khinh thường. Nghe nói bọn hắn lần này đi Đông Phương Thế Gia có vài việc, trong đó chỉ có một lý do là vì lời thề của Đông Phương Thế Gia. Hắc hắc, chúng ta lần này ra Thiên Phạt chẳng khác gì đem lời thề của Đông Phương Thế Gia bỏ đi một nửa, còn lại chỉ có Kiếm Phong Tuyết Sơn đổ nát mà thôi. Vạn nhất, có người có mưu mô trong đó, nhưng bất kể thế nào thì chuyện này cũng là một chuyện thú vị.
- Thì ra là thế! Nguyên lai lão đại nghĩ sâu xa như vậy, lão đại không hổ là lão đại.
Xà Vương Thiên Tầm reo lên vui sướng:
- Vậy chúng ta hãy đi theo hắn xem náo nhiệt chứ?
- Chỉ xem náo nhiệt thôi sao? Cũng chưa hẳn, biết đâu chúng ta cũng có cơ hội giúp vui.
Mai Tôn Giả nhẹ nhàng cười một tiếng.
Sau đó không khí lại yên tĩnh trở lại, hai người không nói thêm một câu nào, dường như là chưa bao giờ tồn tại vậy.
Nếu có người đi qua nhìn thấy sẽ kinh ngạc phát hiện ra là tuy có tiếng nói, nhưng mà không hề có bóng người hiện ra. Từ đầu đến cuối, hai người này ở trên nhánh cây chưa từng dao động một chút nào cả.
Hiện tại Quân Mạc Tà rất thảm hại, vô cùng thảm hại.
Hắn tiến đến lều bên phải liền chứng kiến một thân ảnh yểu điệu đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng trước giường. Giống như một pho tượng duyên dáng.
Quản Thanh Hàn!
Quản Thanh Hàn mặt không biểu tình, ngọc dung lãnh đạm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn trên giường, trong tay nắm một nắm vải, đó là quần áo đã rách của nàng, trên đó có dấu vết tượng trưng cho trinh tiết của nàng.
Trên người nàng lúc này mặc quần áo của Quân Mạc Tà, khá là rộng không thể hiển thị vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hai tay nàng nắm chặt, sắc mặt rung động lòng người của nàng rất phức tạp, có chút bi thương, có chút ngượng ngùng, có chút thẫn thờ kèm theo chút mất mát.
Nghe thấy Quân Mạc Tà tiến vào, thân thể mềm mại của Quản Thanh Hàn khẽ rung lên, khuân mặt đỏ lên nhưng không xoay đầu lại, ngay sau đó sắc mặt lại trở thành tài nhợt.
Quân Mạc Tà dừng phía sau lưng nàng, thật lâu sau hai người vẫn không mở miệng nói chuyện trước.
Chỉ nghe hơi thở của đối phương và im lặng.
Thân thể hai người tuy ngay gần sát nhau, nhưng cũng giống như là ngăn cách bởi cả bầu trời vậy. Giữa hai người vừa mới xảy ra chuyện thân mật nhất, nhưng lại giống như là hai người xa lạ. Không khí trong lều trở lên vô cùng kì dị, áp lực vô cùng.
Một lúc sau, Quân Mạc Tà cũng không biết vì sao đột nhiên cười ha ha một tiếng, có vẻ như rất cao hứng đặt mông ngồi vào chiếc ghế phía sau Quản Thanh Hàn.
Nhìn bóng lưng của Quản Thanh Hàn Quân Mạc Tà gần như nói một mình:
- Ta biết hiện tại trong lòng tỷ rất phức tạp, hơn nữa cũng rất hoang mang hoàn toàn không biết sau này nên làm gì, thậm chí ngay lúc này nên làm những gì.
Thân hình Quản Thanh Hàn hơi run lên.
- Kỳ thật ta cũng giống tỷ, không biết làm sao bây giờ! Rất hoang mang!
Quân Mạc Tà chậm rãi nói. Thân thể mềm mại của Quản Thanh Hàn run mạnh hơn, định quay đầu lại. Nhưng vừa có ý định đó lại kìm lại được, không làm vậy.
- Ngươi không biết làm thế nào? Vậy một nữ tử như ta biết phải làm sao?
Chỉ nghe Quân Mạc Tà dùng một giọng từ tốn đem chuyện này giải thích từ đầu đến cuối.
Cuối cùng Quản Thanh Hàn cũng hiểu được vì sao hai ngày nay Độc Cô Tiểu Nghệ lại có hành vi quái dị. Hiểu được nàng không khỏi thở dài một hơi.
Chuyện này thật sự là "thần xui quỷ khiến", trùng hợp là mình lại bị vạ lây.
Nhưng sau đó Quân Mạc Tà lại nói, có vẻ rất quyết tâm:
- Nhưng ta biết rằng, chuyện này tuy ngoài ý muốn, có nhiều sự trùng hợp. Nhưng mặc kệ tỷ có đồng ý hay không, có muốn hay không cũng vậy, sự thật vẫn là sự thật. Mặc kệ tỷ trước kia có thân phận gì, không quản hiện tại tỷ có thừa nhận hay không thì bây giờ tỷ cũng là nữ nhân của ta. Điều này không thể thay đổi được.
- Điểm này không có cách gì thay đổi, cũng không vì thời gian mà có thể khác đi được!
Quân Mạc Tà nói rất chậm, rõ ràng mạch lạc nhưng cũng rất bá đạo. Nhưng sự bá đạo này lại không gây một chút phản cảm nào cho Quản Thanh Hàn, ngược lại làm cho nàng cảm thấy yên lòng, giống như có một lời hứa hẹn vậy.
Dần dần thanh âm của Quân Mạc Tà ngày càng trở nên kiên định:
- Làm nữ nhân của ta đối với tỷ có lẽ không dễ dàng gì, nhưng chỉ cần là nữ nhân của ta thì ta sẽ không tiếc bất cứ gì để che chở, bảo vệ tỷ, quyết không cho tỷ chịu bất cứ ủy khuất gì.
- Hiện tại có lẽ tỷ chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ta sẽ cho tỷ thời gian để chấp nhận.
Quân Mạc Tà ngữ khí chậm chầm nói:
- Ta và …nàng cũng biết hôn ước giữa nàng và ca ca của ta, trên thực tế là danh nghĩa! Không, ngay cả danh nghĩa cũng không có! Nàng… nàng… bây giờ không còn là đại tẩu của ta, mà chỉ là nghĩa nữ của tam thúc. Hy vọng nàng nhớ kỹ thân phận này, sau này khi chúng ta ở cùng một chỗ có thể sẽ có không ít sự quấy nhiễu, có thể sẽ có nhiều lời đồn đãi nhảm nhí. Nhưng mà những cái này nàng không phải lo lắng! ( từ đoạn này sẽ đổi cách xưng hô giữa QMT và QTH, vai vế đã giải thích kỹ rồi nên đổi cách xưng hô cho tiện)
Quân Mạc Tà cười cười nói:
- Việc này là việc của nam nhân. Cho dù khắp thiên hạ đều là đồn nhảm nhí ta cũng có thể cam đoan với nàng rằng sẽ không có một câu nào lọt vào tai nàng cả! Một câu cũng không! Nàng có hiểu không? Vì vậy việc nàng lo lắng, sẽ không tồn tại.
Bả vai Quản Thanh Hàn bỗng nhúc nhích, cả người như được thả lỏng.
- Thời gian qua chắc cũng đủ để nàng hiểu được đôi chút tính tình của ta. Ta sẽ không trở thành anh hùng hào kiệt hay cái gì tương tự vậy, thực tế ta vốn là một người ích kỷ. Những việc khiến ta để ý từ trước đến giờ không nhiều lắm. Từ trước tới giờ và từ giờ về sau ta sẽ chỉ quan tâm thân nhân của ta, nữ nhân của ta, huynh đệ của ta, gia nhân của ta. Chỉ cần những người này sống bình an vui vẻ ta không cần gì nữa! Ngay cả thiên hạ, an nguy bách tính đối với Quân Mạc Tà ta cũng không liên quan! Ta thật sự là một người không hề cao thượng!
Quân Mạc Tà cười hắc hắc, chậm rãi nói tiếp:
- Nếu nàng hy vọng ta có thể làm những chuyện vĩ đại, chỉ sợ ta sẽ làm nàng thất vọng rồi! Bởi ta chân chính là một kẻ ích kỷ, nhất định sẽ không trở thành anh hùng hào kiệt. Thậm chí ta ích kỷ đến mức bất kì ai cũng không muốn nghĩ đến việc khi dễ người của ta, hoặc là làm nữ nhân của ta khó xử! Bởi vì chỉ cần có chuyện như vậy, mặc kệ hắn là ai ta đều sẽ tìm hắn trả thù, bao gồm cả gia tộc của nàng. Bởi những người ta quan tâm, không có tên bọn họ trong danh sách.
Quản Thanh Hàn cuối cùng cũng kích động mà quay người lại, hai hàm răng cắn vào môi, ánh mắt trong suốt phức tạp vô cùng. Nàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Quân Mạc Tà, môi mấp máy một hồi nhưng thủy chung vẫn không nói được gì.
Nàng đã từng nghĩ đến chuyện này truyền ra ngoài, gia tộc mình sẽ đối xử với mình như thế nào, chắc chắn bản thân mình sẽ bị xem thường! Chỉ cần nghĩ đến đó nội tâm nàng đã vô cùng bối rối, không biết phải làm như thế nào.
Nhưng những lời của Quân Mạc Tà nói ra với ngữ khí bình thản, Quản Thanh Hàn lại đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh. Không phải vì những lo lắng trước kia trong lòng mà vì lo lắng cho người nhà mình.
Nàng hoàn toàn có thể đoán được nếu như gia tộc mình có ý kiến gì bất lợi với mình, Quân Mạc Tà sẽ phản ứng như thế nào. Hơn nữa việc Huyết Hồn Sơn Trang bức hôn lúc trước, Quân Mạc Tà phản ứng có thể nói là rất ác liệt!
Quân Mạc Tà chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 388: Ta là một người ích kỷ
9.5/10 từ 42 lượt.