Dị Thế Tà Quân
Chương 372: Phi Đao, lại thấy Phi Đao!
Có những đại cao thủ mà đại lục không hề biết tới họ, thế nhưng cái tên của bốn đại chí tôn thiên hạ ai cũng biết!
Sau này tới chỗ nào cũng không thoát khỏi lời bàn tán của người? Nhìn đi, đám người này chỉ là đám gia hỏa hữu danh vô thực mà thôi, ngày thường lãnh đạo hò hét xem thường người khác, không ngờ bốn người liên thủ lại để thua một kẻ vô danh tiểu tố...t
Nghĩ đến chuyện này, ba đại chí tôn cơ hồ muốn đào một cái lỗ để chui vào.
Lôi Bạo Vũ lên tiếng:
- Trận chiến ngày hôm nay, bên ta nhận thua, Mai tôn giả huyền công cái thế chúng ta tâm phục khẩu phục!
Nửa ngày sau, không ai chịu lên tiếng, Lôi Bạo Vũ rốt cục hít một hơi dài, đánh vỡ một mảnh yên lặng này.
- Nhận thua, không có vấn để, chẳng qua là không nên quên ba điều kiện của ta! Từ nay về sau, Thiên Phạt sâm lâm sẽ là cấm địa của các ngươi!
Mai tôn giả duỗi tay chỉ vào đám người đại thế gia các đại gia tộc, nặng nề hừ một tiếng:
- Tiến đến một người, ta diệt cửu tộc vạn người của hắn! Ta muốn nhìn xem, còn có ai có lá gan lớn như vậy!
- Đã thua, điều kiện lúc trước của Mai tôn giả tất nhiên là phải thực hiện. Lôi Bạo Vũ cười nói, khiến cho mọi người có cảm giác, chính vị hộ pháp đến từ Độn Thế Tiên Cung hôm nay tới đây cũng không hề để ý tới thắng thua. Chỉ nghe hắn nói:
- Nhưng mà, thắng bại đã phân, còn có một việc muốn thông tri cho Mai tôn giả.
- Chuyện gì?
Mai tôn giả lạnh lùng hỏi.
- Ba năm sau, đêm trăng tròn tháng bảy, chính là thời gian tam đại Thánh Địa sắp xếp một trận chiến hung ước! Cung chủ chúng ta rất mong thiên phạt thánh vương Vương đại nhân có thể tới tham gia hội nghị!
Lôi Bạo Vũ ha ha cười nói:
- Năm trăm năm, Thiên Phạt sâm lâm vẫn luôn bài danh chót nhất, mà thánh vương đại nhân cũng đã bế quan được năm trăm năm...Hắc hắc, chắc hẳn cũng nên xuất quan chứ nhỉ...Điểm này còn thỉnh Mai tôn giả thông tri. Ngoài ra, cung chủ để chúng ta tới đây là muốn gửi cho ngươi một câu: nếu như lúc này đây thiên phạt thánh vương đại nhân không tái hiện, mà Thiên Phạt sâm lâm lại bại trận, như vậy hung danh của Thiên Phạt sâm lâm từ nay về sau sẽ bị hủy, từ nay về sau khắp trời đất chỉ còn tam đại Thánh Địa! Không còn Thiên Phạt sâm lâm nữa!
Toàn thân Mai tôn giả chấn động, cắn răng nói:
- Đây mới là mục đích thực sự mà ngày hôm nay ngươi tới đây sao? Cái gì mà là trọng tại đi xem cuộc chiến, tất cả đều là cái cớ! Cung chủ tên ngụy quân tử của các ngươi kia rốt cuộc không đợi được rồi sao? Không nên quên, khi cuộc chiến đoạt thiên bắt đầu, đến lúc đó không thiếu được Thiên Phạt sâm lâm đâu...Các ngươi đã làm rất tốt việc mà cung chủ giao rồi đó?
- Việc này đều do cung chủ quyết định!
Bố Cuồng Phong nheo mắt lại, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang lạnh lùng, nói:
- Mai tôn giả, ngươi cho rằng bằng vào lực lượng của thiên phạt, không có thánh vương, cho dù một ngày trận chiến đoạt thiên xảy ra, các người liệu phát huy được tác dụng gì?
- Dù không mạnh thế nhưng so với hai tên phế vật các ngươi cũng mạnh hơn một chút đó!
Mai tôn giả bị chọc giận khiến tâm tình có phần không ổn. Rốt cuộc không muốn cùng bọn họ nói nhảm nữa, nàng khua tay nói:
- Trước tiên thu chút lợi tức đã!
Giữa không trung vang lên từng tiếng hạc kêu, một đạo bóng người màu đen với vận tốc âm thanh nhanh chóng rơi xuống, tia chớp này giống như xông vào trong đội ngũ của Huyết Hồn sơn trang.
Với vị trí mà bóng ảnh này muốn tới, chắc hắn là đã ẩn núp rất lâu trên không trung rồi. Quân Mạc Tà bừng tỉnh đại ngộ, trách không được từ lúc khai chiến tới giờ vẫn không thấy Hạc Trùng Tiêu lộ diện, thì ra là thế.
Lệ Đằng Vân đang ngồi chồm hỗm một mặt lau nước mắt nước mũi, hoảng sợ không biết làm gì cho phải.
Hắn gần đây ỷ vào uy danh của phụ thân mà hoành hành, hôm nay vừa thấy phụ thân trọng thương như thế, lập tức giống như bầu trời sụp xuống, một thời gian không biết nên làm gì! Lệ Tuyệt Thiên bị trọng thương, cũng vô pháp nhúc nhích. Thế nhưng tính mạng lại không có gì đáng ngại, chẳng qua là khí tức rất yếu, hắn nhắm chặt mắt cố dưỡng thần, mặt mũi coi như mất hết, tính mạng cùng với thực lực phải mau chóng phục hồi mới là nhiệm vụ bức thiết nhất lúc này.
Nhưng một thanh âm cực kỳ mạnh mẽ xé gió đột nhiên vang lên, một đạo bóng đen xuyên xuống, đám hộ vệ còn sót lại của Huyết Hồn sơn trang đứng bốn phía vây lấy Lệ Tuyệt Thiên đều kinh hô một tiếng, đồng thời xuất thủ, đạo ảnh tử kia lại không có né tránh, cứng rắn chịu công kích của mọi người, hai lợi trảo cực đại nắm lấy Lệ Đằng Vân, không ngừng mà vũ động, một thoáng đã bay lên cao hơn mười trượng, vài miếng thiết giống như vũ mao bồng bềnh rơi xuống.
Lệ Tuyệt Thiên hai mắt trợn trừng, đột nhiên không để ý tới trọng thương, cứng rắn ngồi dậy quát:
Sau lại vang lên một tiếng kinh hô:
- Hạc Vương. Đúng là vị đứng thứ ba trong Thiên Phạt sâm lâm. Hạc Vương Hạc Trùng Tiêu!
Lúc này hắn đã hiện ra nguyên hình, một đôi lợi trảo sắc bén cặp lấy Lệ Đằng Vân, tại giữa không trung phiêu đãng. Lệ Đằng Vân từ lúc sinh ra tới nay, tuy cái tên không thệ, nhưng hắn chưa từng được thử qua "Đằng vân", trái lại hôm nay lại được chân chân chính chính thử cảm giác "Đằng vân".
Hắn sống trong gấm vóc lụa là, thích gì là làm nấy, ngang ngược bá đạo, nào đã từng trải qua cảm giác mạo hiểm này? Tuy cái tên là Đằng Vân, thế nhưng cũng chỉ để hù dọa thiên hạ mà thôi. Lúc này hắn chỉ kêu được một tiếng:
- Phụ thân, cứu con...
Sau đó không kìm được, phía trước phun ra, sau đó lại bẹp bẹp liên tiếp phun ra, thoáng cái cả phiến không trung tràn ngập mùi tanh hôi.
Khiến đám người phía dưới bị hù cho đều phải ôm mũi né tránh.
Trong lòng Lệ Tuyệt Thiên chợt lạnh xuống, lập tức nhớ tới ba điều kiện của Thiên Phạt sâm lâm, rốt cuộc bất chấp thân bị trọng thương, cũng không cần để ý tới thể diện nữa, hướng về phía Lôi Bạo Vũ kêu lên:
- Lôi huynh, nhìn tình cảm của Lệ mỗ cùng với người, cũng nhìn Lệ mỗ những năm nay đối với Tiên Cung không từ khổ cực, xin Lôi huynh xuất thủ cứu hài nhi của ta.
Với thân phận đệ nhị chí tôn của hắn mà nói, có thể nói ra những lời này, cũng giống như là tự quỳ xuống đất rồi.
Lôi Bạo Vũ có chút do dự, nhìn về phía Mai tôn giả, cuối cùng không có mở miệng, vừa rồi hắn cho rằng sự tình đã chấm dứt, cho nên mới lớn tiếng nói chuyện đắc tội với Mai tôn giả, hiện tại làm thế nào xin xỏ dùm đây?
Một khi mở miệng, đó chính là dùng đất trát lên mặt a, đối mặt với thiên hạ anh hùng, Lôi Bạo Vũ sao có thể ngẩng mặt lên nhìn người? Càng là đại biểu cho những thứ khác, mà cao nhất chính là chí cao vô thượng Độn Thế Tiên Cung, vậy càng không thể được...
Ánh mắt của Lệ Tuyệt Thiên chậm rãi trở nên tuyệt vọng, cả người tựa hồ thoáng cái già đi hơn mười tuổi, vị này đã từng là đệ nhị chí tôn uy danh hiển hách, khi gặp phải đả kích của Mai tôn giả, cũng không có tỏ ra thoái chí như vậy. Chẳng qua chỉ là bi phẫn oán giận mà thôi, thế nhưng hiện tại mệnh của con trai độc nhất nằm trong tay huyền thú, chính mình lại bất lực, sự thực tàn khốc như vậy, khiến Lệ Tuyệt Thiên đang trọng thương, lập tức sụp đổ!
- Lôi Bạo Vũ ngươi nói không giữ lời, ngươi hứa hẹn lát nữa sẽ bảo vệ con ta, để nó được an toàn.
Lệ Tuyệt Thiên nhỏ giọng hô lên một tiếng, như là rên rỉ, đột nhiên lại mở to mắt, hung hăng nói:
- Nếu hôm nay con trai ta chết thảm, Lệ Tuyệt Thiên ta phát thệ, nhất định sẽ tàn sát tất cả cửu tộc của đám người có mặt ngày hôm nay.
Trên bầu trời vang lên một tiếng trường khiếu, Hạc Trùng Tiêu ha ha cười nói:
- Ba tháng tâm nguyện, rốt cục hôm nay mới thực hiện được.
Đột nhiên cánh tay phải của hắn vung lên, Lệ Đằng Vân hét thảm một tiếng, huyết vũ ở giữa không trung bay tán loạn, một đôi chân của Lệ Đằng Vân, tính từ bắp đùi trở xuống đều bị cắt đứt tận gốc.
Mà đoạn chân đứt kia, bịch một tiếng rơi xuống.
- Vân nhi!
Lệ Tuyệt Thiên hét thảm một tiếng, không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên nghiêng người, không ngờ hắn đứng dậy, hét:
- Vân nhi của ta!
Lệ Tuyệt Thiên lão lệ tung hoành như thế, thế nhưng bây giờ trách được ai? Nếu không phải Lệ Tuyệt Thiên lão ngông cuồng kiêu căng, quá phận, Lệ Đằng Vân sao có thể hoành hành bá đạo như vậy? Ngay cả lão bà của người ta cũng muốn đoạt, còn có phong phạm của một vị thế gia công tử không? Lại càng quá phận chính là, Lệ Tuyệt Thiên biết rất rõ ràng con mình là loại hư đốn, thế nhưng lại không đi ngăn cản, ngược lại trợ Trụ vi ngược, thề phải hoàn thành tất cả tâm nguyện của đứa con!
Xét cho cùng, Lệ Đằng Vân rơi vào kết cục thảm đạm như bây giờ, Lệ Tuyệt Thiên chính là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Đệ nhị chí tôn là rất giỏi sao? Chẳng lẽ thiên hạ ngày nay thật sự không ai dám trêu chọc?
Nơi cái chân đứt của Lệ Đằng Vân máu chảy đầm đìa, hai cái chân đứt lại rơi tới chỗ Lệ Tuyệt Thiên.
Đột nhiên đúng vào lúc này, dị biến phát sinh...
Kim quang đột nhiên phiêu động, hai cái phi đao lung linh tinh xảo đột nhiên xuất hiện trước mặt Lệ Tuyệt Thiên, một cái ở cổ họng, một cái ở tim.
Ở đây nhiều cao nhân như thế, lại hoàn toàn không có ai phát hiện ra hai thanh phi đao này làm sao xuất hiện, cũng không có ai biết người phóng ra hai thanh phi đao này, thế nhưng tại thời khắc này mọi người đều minh bạch tâm tư của kẻ xuất thủ, chính là muốn giết chết Lệ Tuyệt Thiên!
Phi đao vừa xuất hiện, trong nháy mắt công phu cũng không ngừng lại, tựa như đã tới trước mặt Lệ Tuyệt Thiên.
Lệ Tuyệt Thiên thét dài giận giữ, duỗi tay ra đỡ, một thanh phi đao bị hắn đánh bay, một chuôi khác lại găm sâu vào cánh tay đi vào trong thân thể hắn.
Nhất đại chí tôn danh chấn thiên hạ, mình đồng da sắt không gì phá nổi, tung hoành thiên hạ không người có thể ngăn, thế nhưng một khắc này, lực lượng còn sót lại trong thân thể, không ngờ không đủ để tránh lại một thanh phi đao nho nhỏ!
- Ai?
Lệ Tuyệt Thiên ngửa mặt lên trời rống to:
- Là ai muốn giết ta? Có đảm lượng hãy đi ra đây!
Vấn đề này cũng là vấn đề mà tất cả mọi người ở đây muốn hỏi, ai là người giết chết Lệ Tuyệt Thiên? Ai phóng phi đao?
Không thể phủ nhận, trong đám người ở đây người muốn nhân cơ hội này giết chết Lệ Tuyệt Thiên, tuyệt đối không ít.
Chỉ vì một câu: Nếu như ngày hôm nay con trai ta chết thảm, Lệ Tuyệt Thiên ta thề với trời nhất định sẽ tàn sát sạch cửu tộc của những người có mặt ở đây ngày hôm nay!" Những lời này chính là uy hiếp tới tất cả người ở đây, chỉ sợ người nào cũng đều có ý muốn giết hắn, thế nhưng không có một ai dám hành động, chính diện giết chết Lệ Tuyệt Thiên.
Dù sao lực lượng còn sót lại của Huyết Hồn sơn trang, tuy nhỏ bé, thế nhưng so với thế lực bình thường mà nói cũng là dị thường hùng hậy rồi, chưa hẳn là có bao người liều lĩnh chọc vào tổ ong vò vẽ này, cho dù có thật sự muốn ra tay, cũng chỉ âm thầm ra tay mà thôi.
Thế nhưng người tung ra thanh phi đao hiển nhiên có phần không thể chờ đợi, hoặc là không thèm để thiên hạ anh hùng vào trong mắt.
Theo một hồi uy áp kinh người trầm trọng như núi đột nhiên truyền đến, tất cả mọi người ở đây trong lòng đều chấn động.
Cao cao trên không trung, không hề có dấu hiệu báo trước, một bóng người đột nhiên thoáng hiện. Hắc y, hắc bào một thân trang phục trái lại có chút giống với vị đứng đầu thiên phạt Mai tôn giả kia. Nếu không phải mọi người rõ ràng chứng kiến nàng đứng nguyên tại chỗ không động, cơ hồ còn tưởng đó là Mai tôn giả...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Dị Thế Tà Quân
Sau này tới chỗ nào cũng không thoát khỏi lời bàn tán của người? Nhìn đi, đám người này chỉ là đám gia hỏa hữu danh vô thực mà thôi, ngày thường lãnh đạo hò hét xem thường người khác, không ngờ bốn người liên thủ lại để thua một kẻ vô danh tiểu tố...t
Nghĩ đến chuyện này, ba đại chí tôn cơ hồ muốn đào một cái lỗ để chui vào.
Lôi Bạo Vũ lên tiếng:
- Trận chiến ngày hôm nay, bên ta nhận thua, Mai tôn giả huyền công cái thế chúng ta tâm phục khẩu phục!
Nửa ngày sau, không ai chịu lên tiếng, Lôi Bạo Vũ rốt cục hít một hơi dài, đánh vỡ một mảnh yên lặng này.
- Nhận thua, không có vấn để, chẳng qua là không nên quên ba điều kiện của ta! Từ nay về sau, Thiên Phạt sâm lâm sẽ là cấm địa của các ngươi!
Mai tôn giả duỗi tay chỉ vào đám người đại thế gia các đại gia tộc, nặng nề hừ một tiếng:
- Tiến đến một người, ta diệt cửu tộc vạn người của hắn! Ta muốn nhìn xem, còn có ai có lá gan lớn như vậy!
- Đã thua, điều kiện lúc trước của Mai tôn giả tất nhiên là phải thực hiện. Lôi Bạo Vũ cười nói, khiến cho mọi người có cảm giác, chính vị hộ pháp đến từ Độn Thế Tiên Cung hôm nay tới đây cũng không hề để ý tới thắng thua. Chỉ nghe hắn nói:
- Nhưng mà, thắng bại đã phân, còn có một việc muốn thông tri cho Mai tôn giả.
- Chuyện gì?
Mai tôn giả lạnh lùng hỏi.
- Ba năm sau, đêm trăng tròn tháng bảy, chính là thời gian tam đại Thánh Địa sắp xếp một trận chiến hung ước! Cung chủ chúng ta rất mong thiên phạt thánh vương Vương đại nhân có thể tới tham gia hội nghị!
Lôi Bạo Vũ ha ha cười nói:
- Năm trăm năm, Thiên Phạt sâm lâm vẫn luôn bài danh chót nhất, mà thánh vương đại nhân cũng đã bế quan được năm trăm năm...Hắc hắc, chắc hẳn cũng nên xuất quan chứ nhỉ...Điểm này còn thỉnh Mai tôn giả thông tri. Ngoài ra, cung chủ để chúng ta tới đây là muốn gửi cho ngươi một câu: nếu như lúc này đây thiên phạt thánh vương đại nhân không tái hiện, mà Thiên Phạt sâm lâm lại bại trận, như vậy hung danh của Thiên Phạt sâm lâm từ nay về sau sẽ bị hủy, từ nay về sau khắp trời đất chỉ còn tam đại Thánh Địa! Không còn Thiên Phạt sâm lâm nữa!
Toàn thân Mai tôn giả chấn động, cắn răng nói:
- Đây mới là mục đích thực sự mà ngày hôm nay ngươi tới đây sao? Cái gì mà là trọng tại đi xem cuộc chiến, tất cả đều là cái cớ! Cung chủ tên ngụy quân tử của các ngươi kia rốt cuộc không đợi được rồi sao? Không nên quên, khi cuộc chiến đoạt thiên bắt đầu, đến lúc đó không thiếu được Thiên Phạt sâm lâm đâu...Các ngươi đã làm rất tốt việc mà cung chủ giao rồi đó?
- Việc này đều do cung chủ quyết định!
Bố Cuồng Phong nheo mắt lại, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang lạnh lùng, nói:
- Mai tôn giả, ngươi cho rằng bằng vào lực lượng của thiên phạt, không có thánh vương, cho dù một ngày trận chiến đoạt thiên xảy ra, các người liệu phát huy được tác dụng gì?
- Dù không mạnh thế nhưng so với hai tên phế vật các ngươi cũng mạnh hơn một chút đó!
Mai tôn giả bị chọc giận khiến tâm tình có phần không ổn. Rốt cuộc không muốn cùng bọn họ nói nhảm nữa, nàng khua tay nói:
- Trước tiên thu chút lợi tức đã!
Giữa không trung vang lên từng tiếng hạc kêu, một đạo bóng người màu đen với vận tốc âm thanh nhanh chóng rơi xuống, tia chớp này giống như xông vào trong đội ngũ của Huyết Hồn sơn trang.
Với vị trí mà bóng ảnh này muốn tới, chắc hắn là đã ẩn núp rất lâu trên không trung rồi. Quân Mạc Tà bừng tỉnh đại ngộ, trách không được từ lúc khai chiến tới giờ vẫn không thấy Hạc Trùng Tiêu lộ diện, thì ra là thế.
Lệ Đằng Vân đang ngồi chồm hỗm một mặt lau nước mắt nước mũi, hoảng sợ không biết làm gì cho phải.
Hắn gần đây ỷ vào uy danh của phụ thân mà hoành hành, hôm nay vừa thấy phụ thân trọng thương như thế, lập tức giống như bầu trời sụp xuống, một thời gian không biết nên làm gì! Lệ Tuyệt Thiên bị trọng thương, cũng vô pháp nhúc nhích. Thế nhưng tính mạng lại không có gì đáng ngại, chẳng qua là khí tức rất yếu, hắn nhắm chặt mắt cố dưỡng thần, mặt mũi coi như mất hết, tính mạng cùng với thực lực phải mau chóng phục hồi mới là nhiệm vụ bức thiết nhất lúc này.
Nhưng một thanh âm cực kỳ mạnh mẽ xé gió đột nhiên vang lên, một đạo bóng đen xuyên xuống, đám hộ vệ còn sót lại của Huyết Hồn sơn trang đứng bốn phía vây lấy Lệ Tuyệt Thiên đều kinh hô một tiếng, đồng thời xuất thủ, đạo ảnh tử kia lại không có né tránh, cứng rắn chịu công kích của mọi người, hai lợi trảo cực đại nắm lấy Lệ Đằng Vân, không ngừng mà vũ động, một thoáng đã bay lên cao hơn mười trượng, vài miếng thiết giống như vũ mao bồng bềnh rơi xuống.
Lệ Tuyệt Thiên hai mắt trợn trừng, đột nhiên không để ý tới trọng thương, cứng rắn ngồi dậy quát:
Sau lại vang lên một tiếng kinh hô:
- Hạc Vương. Đúng là vị đứng thứ ba trong Thiên Phạt sâm lâm. Hạc Vương Hạc Trùng Tiêu!
Lúc này hắn đã hiện ra nguyên hình, một đôi lợi trảo sắc bén cặp lấy Lệ Đằng Vân, tại giữa không trung phiêu đãng. Lệ Đằng Vân từ lúc sinh ra tới nay, tuy cái tên không thệ, nhưng hắn chưa từng được thử qua "Đằng vân", trái lại hôm nay lại được chân chân chính chính thử cảm giác "Đằng vân".
Hắn sống trong gấm vóc lụa là, thích gì là làm nấy, ngang ngược bá đạo, nào đã từng trải qua cảm giác mạo hiểm này? Tuy cái tên là Đằng Vân, thế nhưng cũng chỉ để hù dọa thiên hạ mà thôi. Lúc này hắn chỉ kêu được một tiếng:
- Phụ thân, cứu con...
Sau đó không kìm được, phía trước phun ra, sau đó lại bẹp bẹp liên tiếp phun ra, thoáng cái cả phiến không trung tràn ngập mùi tanh hôi.
Khiến đám người phía dưới bị hù cho đều phải ôm mũi né tránh.
Trong lòng Lệ Tuyệt Thiên chợt lạnh xuống, lập tức nhớ tới ba điều kiện của Thiên Phạt sâm lâm, rốt cuộc bất chấp thân bị trọng thương, cũng không cần để ý tới thể diện nữa, hướng về phía Lôi Bạo Vũ kêu lên:
- Lôi huynh, nhìn tình cảm của Lệ mỗ cùng với người, cũng nhìn Lệ mỗ những năm nay đối với Tiên Cung không từ khổ cực, xin Lôi huynh xuất thủ cứu hài nhi của ta.
Với thân phận đệ nhị chí tôn của hắn mà nói, có thể nói ra những lời này, cũng giống như là tự quỳ xuống đất rồi.
Lôi Bạo Vũ có chút do dự, nhìn về phía Mai tôn giả, cuối cùng không có mở miệng, vừa rồi hắn cho rằng sự tình đã chấm dứt, cho nên mới lớn tiếng nói chuyện đắc tội với Mai tôn giả, hiện tại làm thế nào xin xỏ dùm đây?
Một khi mở miệng, đó chính là dùng đất trát lên mặt a, đối mặt với thiên hạ anh hùng, Lôi Bạo Vũ sao có thể ngẩng mặt lên nhìn người? Càng là đại biểu cho những thứ khác, mà cao nhất chính là chí cao vô thượng Độn Thế Tiên Cung, vậy càng không thể được...
Ánh mắt của Lệ Tuyệt Thiên chậm rãi trở nên tuyệt vọng, cả người tựa hồ thoáng cái già đi hơn mười tuổi, vị này đã từng là đệ nhị chí tôn uy danh hiển hách, khi gặp phải đả kích của Mai tôn giả, cũng không có tỏ ra thoái chí như vậy. Chẳng qua chỉ là bi phẫn oán giận mà thôi, thế nhưng hiện tại mệnh của con trai độc nhất nằm trong tay huyền thú, chính mình lại bất lực, sự thực tàn khốc như vậy, khiến Lệ Tuyệt Thiên đang trọng thương, lập tức sụp đổ!
- Lôi Bạo Vũ ngươi nói không giữ lời, ngươi hứa hẹn lát nữa sẽ bảo vệ con ta, để nó được an toàn.
Lệ Tuyệt Thiên nhỏ giọng hô lên một tiếng, như là rên rỉ, đột nhiên lại mở to mắt, hung hăng nói:
- Nếu hôm nay con trai ta chết thảm, Lệ Tuyệt Thiên ta phát thệ, nhất định sẽ tàn sát tất cả cửu tộc của đám người có mặt ngày hôm nay.
Trên bầu trời vang lên một tiếng trường khiếu, Hạc Trùng Tiêu ha ha cười nói:
- Ba tháng tâm nguyện, rốt cục hôm nay mới thực hiện được.
Đột nhiên cánh tay phải của hắn vung lên, Lệ Đằng Vân hét thảm một tiếng, huyết vũ ở giữa không trung bay tán loạn, một đôi chân của Lệ Đằng Vân, tính từ bắp đùi trở xuống đều bị cắt đứt tận gốc.
Mà đoạn chân đứt kia, bịch một tiếng rơi xuống.
- Vân nhi!
Lệ Tuyệt Thiên hét thảm một tiếng, không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên nghiêng người, không ngờ hắn đứng dậy, hét:
- Vân nhi của ta!
Lệ Tuyệt Thiên lão lệ tung hoành như thế, thế nhưng bây giờ trách được ai? Nếu không phải Lệ Tuyệt Thiên lão ngông cuồng kiêu căng, quá phận, Lệ Đằng Vân sao có thể hoành hành bá đạo như vậy? Ngay cả lão bà của người ta cũng muốn đoạt, còn có phong phạm của một vị thế gia công tử không? Lại càng quá phận chính là, Lệ Tuyệt Thiên biết rất rõ ràng con mình là loại hư đốn, thế nhưng lại không đi ngăn cản, ngược lại trợ Trụ vi ngược, thề phải hoàn thành tất cả tâm nguyện của đứa con!
Xét cho cùng, Lệ Đằng Vân rơi vào kết cục thảm đạm như bây giờ, Lệ Tuyệt Thiên chính là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Đệ nhị chí tôn là rất giỏi sao? Chẳng lẽ thiên hạ ngày nay thật sự không ai dám trêu chọc?
Nơi cái chân đứt của Lệ Đằng Vân máu chảy đầm đìa, hai cái chân đứt lại rơi tới chỗ Lệ Tuyệt Thiên.
Đột nhiên đúng vào lúc này, dị biến phát sinh...
Kim quang đột nhiên phiêu động, hai cái phi đao lung linh tinh xảo đột nhiên xuất hiện trước mặt Lệ Tuyệt Thiên, một cái ở cổ họng, một cái ở tim.
Ở đây nhiều cao nhân như thế, lại hoàn toàn không có ai phát hiện ra hai thanh phi đao này làm sao xuất hiện, cũng không có ai biết người phóng ra hai thanh phi đao này, thế nhưng tại thời khắc này mọi người đều minh bạch tâm tư của kẻ xuất thủ, chính là muốn giết chết Lệ Tuyệt Thiên!
Phi đao vừa xuất hiện, trong nháy mắt công phu cũng không ngừng lại, tựa như đã tới trước mặt Lệ Tuyệt Thiên.
Lệ Tuyệt Thiên thét dài giận giữ, duỗi tay ra đỡ, một thanh phi đao bị hắn đánh bay, một chuôi khác lại găm sâu vào cánh tay đi vào trong thân thể hắn.
Nhất đại chí tôn danh chấn thiên hạ, mình đồng da sắt không gì phá nổi, tung hoành thiên hạ không người có thể ngăn, thế nhưng một khắc này, lực lượng còn sót lại trong thân thể, không ngờ không đủ để tránh lại một thanh phi đao nho nhỏ!
- Ai?
Lệ Tuyệt Thiên ngửa mặt lên trời rống to:
- Là ai muốn giết ta? Có đảm lượng hãy đi ra đây!
Vấn đề này cũng là vấn đề mà tất cả mọi người ở đây muốn hỏi, ai là người giết chết Lệ Tuyệt Thiên? Ai phóng phi đao?
Không thể phủ nhận, trong đám người ở đây người muốn nhân cơ hội này giết chết Lệ Tuyệt Thiên, tuyệt đối không ít.
Chỉ vì một câu: Nếu như ngày hôm nay con trai ta chết thảm, Lệ Tuyệt Thiên ta thề với trời nhất định sẽ tàn sát sạch cửu tộc của những người có mặt ở đây ngày hôm nay!" Những lời này chính là uy hiếp tới tất cả người ở đây, chỉ sợ người nào cũng đều có ý muốn giết hắn, thế nhưng không có một ai dám hành động, chính diện giết chết Lệ Tuyệt Thiên.
Dù sao lực lượng còn sót lại của Huyết Hồn sơn trang, tuy nhỏ bé, thế nhưng so với thế lực bình thường mà nói cũng là dị thường hùng hậy rồi, chưa hẳn là có bao người liều lĩnh chọc vào tổ ong vò vẽ này, cho dù có thật sự muốn ra tay, cũng chỉ âm thầm ra tay mà thôi.
Thế nhưng người tung ra thanh phi đao hiển nhiên có phần không thể chờ đợi, hoặc là không thèm để thiên hạ anh hùng vào trong mắt.
Theo một hồi uy áp kinh người trầm trọng như núi đột nhiên truyền đến, tất cả mọi người ở đây trong lòng đều chấn động.
Cao cao trên không trung, không hề có dấu hiệu báo trước, một bóng người đột nhiên thoáng hiện. Hắc y, hắc bào một thân trang phục trái lại có chút giống với vị đứng đầu thiên phạt Mai tôn giả kia. Nếu không phải mọi người rõ ràng chứng kiến nàng đứng nguyên tại chỗ không động, cơ hồ còn tưởng đó là Mai tôn giả...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 372: Phi Đao, lại thấy Phi Đao!
9.5/10 từ 42 lượt.