Dị Thế Tà Quân
Chương 219: Ngang tàng bá đạo
Dịch Giả
Quân Vô Ý há miệng, nhịn không được lùi ra sau.
Hắn điên rồi sao…
Đúng lúc này, có người vào báo lại:
- Mộ Tuyết Đồng Mộ đại gia cùng đi với một vị lão giả tự xưng là Lục trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành đến, nói muốn gặp gỡ tam gia, ta có mời họ vào hay không?
Từ sau lần gặp mặt trước đây, Quân tam gia cho tất cả mọi gia đinh trong Quân gia từ trên xuống dưới biết vị Mộ Tuyết Đồng kia là một vị huynh đệ của mình. Bất luận kẻ nào đều không được phép chậm trễ, trừ phi có người khác cùng đi, còn lại đều không cần hỏi mà dẫn thẳng vào.
Đối với việc Mộ Tuyết Đồng đến, chú cháu Quân Vô Ý tất nhiên rất hoan nghênh, nhưng tiếp đó lại nghe có thêm một vị "Lục trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành". Quân Mạc Tà cùng Quân Vô Ý đồng thời ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt có chút ý tứ sâu xa.
Trên mặt Quân Vô Ý có phần hơi run lên, mà trên mặt Quân Mạc Tà lại có phần nghi vấn.
Chẳng lẽ nhanh như vậy mà đã có thể tìm được tới cửa? Hiệu suất này chẳng phải quá con mẹ nó khủng bố sao?
- Tam thúc, vị trưởng lão này không ngờ tu vi lại đạt tới thần huyền, thương thế của người đã khỏi, chỉ sợ không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Quân Mạc Tà lập tức nghĩ tới điểm này:
- Nhưng trước mắt người lại không thể lảng tránh, có muốn ta động một chút tay chân không? Như vậy có thể che dấu được chuyện này.
- Không cần, dù sao sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết được việc này.
Quân Vô Ý lắc đầu:
- Tin tức ta khỏi bệnh chưa hẳn là đã không tốt, Dao nhi còn đang mong chờ tin tức của ta, nếu Mộ Tuyết Đồng mang tin tức ta khỏi bệnh nói lại cho nàng biết, ta có thể tưởng tượng nàng sẽ vui vẻ tới mức nào, mấy năm nay thật đã làm khó cho nàng rồi.
Nói xong, trên mặt Quân Vô Ý toát ra thần sắc ôn nhu, ánh mắt xa xăm chan chứa tình cảm, tựa hồ vị băng tuyết nữ tử kia đang yên lặng từ nơi xa dõi theo về phía hắn.
Quân Mạc Tà khẽ thở dài, lại không có nói thêm gì nữa. Quân Mạc Tà làm việc tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng cũng cảm nhận được tư vị thống khổ này của Quân Vô Ý, cho nên tuy rằng có chút không hay, nhưng cũng không hề phản bác.
- Mời bọn họ tới đây đi.
Quân Vô Ý cố gắng khống chế thanh âm của mình, miễn cưỡng nói.
Quân Vô Ý lập tức dẩy xe lăn. Đến cửa viện nghênh đón.
- Ha ha, Vô Ý, chúng ta lại gặp mặt, coi thần sắc trên người ngươi còn có phần mạnh mẽ hơn nhiều so với lần trước gặp mặt a.
Mộ Tuyết Đồng khẽ cười, ánh mắt lộ ra vài phần kỳ quái, tựa hồ như muốn nhắc nhở điều gì. Nhưng chỉ muốn một mình Quân Vô Ý nhìn thấy.
Quân Vô Ý khẽ rùng mình, chắp tay, nói:
- Hóa ra là Lục trưởng lão đích thân ghé qua, Vô Ý thật lấy làm vinh hạnh. Mời vào!
Mấy sợi râu bạc của Lục trưởng lão tung bay trong gió, nhìn Quân Vô Ý, đánh giá một hồi từ trên xuống dưới, nói:
- Ngươi là Quân Vô Ý?
Ngữ điệu uy ngiêm, không giận mà uy.
- Đúng vậy!
Quân Vô Ý khẽ gật đầu, trên miệng xuất ra một nụ cười nhạt.
- Cũng được cũng được, ngươi còn chưa đến bốn mươi tuổi, mà đã đạt tới tu vi Thiên Huyền trung giai! Lấy tuổi ngươi mà nói, lại sống nơi thế tục, mà có thể đạt được thành tựu như vậy, có thể nói là cực kỳ đáng quý rồi.
Ánh mắt Lục trưởng lão chợt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, nói:
- Nghe nói trước kia ngươi từng bị thương, nhưng nhìn tiến cảnh của ngươi tiến bộ thần tốc như thế, thương thế của ngươi chẳng phải đã tốt rồi sao?
Thương thế của Quân Vô Ý dĩ nhiên là đã khỏi. Quả nhiên là không thể lừa gạt được vị chí tôn Thần Huyền này! Quân Mạc Tà quả nhiên đoán đúng.
Thân hình Mộ Tuyết Đồng một phen chấn động, từ tận đáy lòng hiện lên thần sắc hết sức vui mừng, ánh mắt hướng về Quân Vô Ý, chờ đợi một câu trả lời thuyết phục từ hắn.
- Ha ha, cũng là nhờ vào phúc của tiền bối, Vô Ý lúc trước may mắn đã loại trừ được độc tính, nhưng hai chân còn cần phải tu dưỡng thêm nữa mới được.
Quân Vô Ý cười nhạt, trong ánh mắt hiện lên một tia lợi hại:
- Loại chuyện nực cười này cũng đã gây phiền toái cho ta suốt mười năm! Tư vị của mười năm này quả thật khiến kẻ khác khó quên!
- Hà hà, cát nhân thì tự có thiên tướng, ông trời không phụ người tốt.
Lục trưởng lão ý vị thâm trầm cười nói:
- Thật là đáng mừng.
- Mời!
Quân Vô Ý tránh đường, đồng thời quát:
- Người đâu, dâng trà lên!
Quân Mạc Tà đứng phía sau đẩy xe lăn cho hắn, không nói một lời.
- Đây là con trai duy nhất của Quân Vô Hối đại ca ngươi sao?
Lục trưởng lão nhìn thấy Quân Mạc Tà, ánh mắt lộ ra thần sắc khó hiểu.
- Đúng vậy.
Trong mắt Quân Vô Ý hiện lên một nỗi chua xót:
- May mắn là con trai duy nhất của đại ca ta đến bây giờ vẫn còn sống xót. Quân gia ta cuối cùng vẫn còn bảo trì được huyết mạch.
Lục trưởng lão nói chính là "con trai duy nhất". Trong đó hàm ý sâu xa khó có thể hiểu hết. Còn lời Quân Vô Ý nói "Người con trai duy nhất may mắn đến bây giờ vẫn còn sống sót". Những lời này tuy rằng nói ra rất bình thản, nhưng trong đó ẩn chứa oán hận chất cao như núi sâu tựa biển.
- Ha ha, huyết mạch duy nhất. Quả nhiên rất được chiều chuộng a.
Lục trưởng lão nở nụ cười hiền lành:
- Gặp mặt lão phu, mà thần sắc vẫn tự nhiên, phong thái đĩnh đạc. Hậu nhân Quân gia quả nhiên không giống người thường nha.
- Vị lão nhân gia này là Lục trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành sao, xin mạo muội hỏi một câu, không biết Lục trưởng lão họ gì?"
Quân Mạc Tà mặc dù đã nghe lão già này nói chuyện nhưng còn để bụng chưa lên tiếng, lúc này nghe hắn nhắc đến tên mình, mới lên tiếng.
Nhãn thần của Lục trưởng lão chợt hiện lên một tia sáng, ha hả cười, chậm dãi nói:
- Lão phu họ Tiêu, Tiêu Hàn chính là cháu của lão phu.
- Thì ra là thế.
Quân Mạc Tà ha hả cười, trong mắt nhất thời hiện lên một tia sát ý, thấy không có ai phát giác, hắn nhanh chóng thu liễm lại:
- Thật sự là hâm mộ Tiêu trưởng lão, tu vi đã đạt tới Thần Huyền ảnh giới. Với tu vi như vậy cũng là đứng trên cả thiên hạ. Hôm nay quá bộ tới Quân gia, quả nhiên là phúc khí đối với Quân gia ta.
Lục trưởng lão cười hiền lành:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, nói chuyện thật khéo.
Bốn người đều mang theo nụ cười đi vào trong.
Ở một bên lúc này Mộ Tuyết Đồng mới đột nhiên nhớ tới, vị Lục trưởng lão này từ khi gia nhập nhóm tam lục cửu tam đại trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành tới nay. Dường như mọi người đều gọi lão là Lục trưởng lão, cơ hồ nó đã trở thành tên gọi của lão, mấy chữ "Tiêu trường lão" cơ hồ đã không còn ai gọi nữa, làm cho người ta quên rằng vị Lục trưởng lão này, vốn cũng là người của Tiêu gia.
Mà giọng điệu ngôn ngữ của hai bên, nhìn thì có vẻ hòa khí, nhưng rõ ràng có chút không thích hợp.
Hai bên tuy rằng đều tươi cười, làm ra vẻ như rất thân thiết, nhưng không khí càng lúc càng thấy áp lực. Mộ Tuyết Đồng trong đầu đột nhiên lại hiện lên một cái ý nghĩ. Không khỏi có chút kinh hãi: "Chẳng lẽ chuyện năm đó, vị Lục trưởng lão này cũng từng tham gia? Mà hôm nay mình cùng Lục trưởng lão tới đây chẳng phải đem tai họa dẫn vào nhà Quân gia sao!"
Tiểu viện của Quân gia, thư phòng cùng phòng khách thông với nhau. Nhưng trước mắt Ưng Bác Không đã ở trong thư phòng, Quân Vô Ý tự nhiên không thể mời mọi người tiến đến quấy rầy hắn, liền cho đặt một cái bàn ngay dưới tàng cây trong sân.
- Hảo trà!
Lục trưởng lão nâng chén trà lên, khẽ uống một ngụm, hơi ngửa ra sau, hai mắt nhắm lại tỏ vẻ tán thưởng. Ánh mắt của hắn vẫn như cũ không có mở ra, cứ như vậy nhắm mắt, chậm rãi hỏi:
- Quân tam gia, chẳng biết quí phủ đã từng gặp mặt Tiêu gia công tử của Ngân Thành chúng ta chưa?
- Tiêu gia công tử?
Quân Vô Ý chau mày buồn bực đáp:
- Chưa bao giờ gặp qua; mặt khác, căn bệnh của ta gần đây mới có chuyển biến tốt, tuy thế vẫn không thể hành động tự nhiên, từ nhiều năm trước tới nay, dường như đã quên mất cách đi đứng rồi, lại ít khi đi ra khỏi đại trạch của Quân gia, không biết tại sao Lục trưởng lão lại hỏi như vậy? Vị Tiêu gia công tử kia đại danh là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi. Hính dáng ra sao?
- A? Ý của Quân tam gia là không có gặp qua sao?
Thân hình Lục trưởng lão vẫn như cũ, hai mắt khép hờ, thản hiên nói:
- Đứa cháu trai kia của ta hôm nay làm bạn với tiểu công chúa của bản thành tham quan Thiên Hương Thành, lại bị một phỉ nhân dấu mặt lớn mật đả thương, thương thế rất nặng. Lão phu nghĩ mãi không ra tại Thiên Hương Thành này ngoại trừ Quân gia còn có nhà nào có lá gan lớn như vậy.
- Theo như như nhận định của Lục trưởng lão thì việc Tiêu gia công tử bị thương là do Quân gia ta gây ra thì phải? Nhưng không biết có chứng cớ gì không? Cái gọi là bắt trộm phải bắt tận tay, Lục trưởng lão là cao nhân đương thời, hẳn là phải có căn cứ vô cùng xác thực chứ nhỉ?
Quân Mạc Tà đột nhiên lên tiếng hỏi, trong lòng có chút tức giận, lão già này rõ ràng là muốn tới đây vu oan.
- Trưởng bối nói chuyên đâu tới lượt hậu bối lên tiếng; qui củ như thế, quả nhiên là làm trò cười cho người trong thiên hạ, đây là hậu nhân duy nhất đời thứ ba của Quân gia sao?
Tam trưởng lão vẫn như cũ nhắm mắt lại, đột nhiên hét lớn:
- Cút qua một bên!
Huyền khí thần Huyền ngưng tụ, một tiếng quát này giống như sấm rền, mục tiêu hướng tới Quân đại thiểu, trực tiếp tấn công vào trong lỗ tai hắn.
Huyền khí của Thần Huyền cao thủ ngưng kết lại cơ hồ đã không còn đường lùi, lấy Quân Vô Ý cùng Mộ Tuyết Đồng gần trong gang tấc, nhưng với thực lực Thiên Huyền cũng chỉ mơ hồ cảm thấy một tia chấn động, nhưng kẻ đứng mũi chịu sào lại là Quân Mạc Tà, giờ khắc này cảm thấy trời long đất lở chắc cũng chỉ tới mức này!
Hắn chỉ cảm thấy dường như có một cây cương châm bén nhọn đâm thẳng vào lỗ tai hắn, mà lại liên tục vận động, không ngừng nghỉ đâm tới, dường như trong chốc lát thời gian linh hồn của mình cũng muốn run lên.
Nếu cứ để cỗ năng lượng này trực tiếp đi vào, chỉ sợ Quân Mạc Tà sẽ thất khiếu đổ máu ngay tại đương trường, tuy rằng chưa chắc đã tới mức mất mạng, nhưng di chứng thì tuyệt đối không thể tránh khỏi.
Tối thiểu cũng là ù tai, không cẩn thận còn mất đi khả năng nghe, thật sự rất nguy hiểm.
Quân Mạc Tà trong lòng thầm mắng, lão gia hỏa này thật quá là tâm ngoan thủ lạt đi. Bổn thiếu gia chỉ nói có một câu đúng sự thật, thế mà hắn đã ra tay muốn đả thương người, cái này là đạo lý chó má gì chứ!
Quân đại thiểu gia đi vào thế giới này chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi. Mọi việc lúc trước đều hài lòng, nào có biết được điều lễ nghĩa này. Tại nơi này,trong mắt Thần Huyền cao thủ thì các đê giai huyền giả khác chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi. Muốn làm gì thì làm cái đó, căn bản không có gì ước thúc, huống chi Lục trưởng lão khi gặp Quân Vô Ý sau mười năm tàn tật nay tự nhiên lại khỏi hẳn, cho dù không vì chuyện của con cháu, sẽ vẫn nhằm vào Quân gia thôi, cho nên nói cái gì qui củ, đạo lý, nếu không có đủ thực lực, tức là không xứng hưởng phần đãi ngộ này!
Một khi Quân Mạc Tà đã là huyết mạch duy nhất của Quân gia, nhất định phải làm cho Quân gia một phen đau xót!
Quân đại thiếu gia đột nhiên bị công kích liền vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa Công, vô thanh vô tức triển khai nghênh kích, trong khoảnh khắc đã bày ra bảy tầng phòng ngự, không thể không nói Khai Thiên Tạo Hóa Huyền Công quả có chỗ độc đáo, thực lực của Quân tam thiếu chẳng qua mới tương đương với Kim Huyền, laị có năng lực đối kháng với một kích của Thần Huyền cao thủ.Thực lực tuy rằng cách nhau quá xa, cỗ âm ba kia lại vô cùng sắc bén, nhưng thủy chung vẫn có một khiếm khuyết là lực lượng dự trữ không đủ. Trước tầng tầng lớp lớp phòng ngự do Quân đại thiếu bày ra, mỗi một lần âm ba kia tiến thêm được một bước, thì lại bị suy yếu đi một chút, cho đến cuối cùng lại như nỏ mạnh hết đà, rốt cục cũng không có vượt qua được, đều tan đi hết.
Quân Mạc Tà cũng kêu lên một tiếng đau đớn, trong mũi tràn ra một tơ máu, chút thương thế này một nửa là thật, một nửa là che dấu, lấy tu vi của Quân đại thiếu mà nói, nếu có sự đề phòng thì một chút thương thế kia đều có thể tránh được.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Dị Thế Tà Quân
Quân Vô Ý há miệng, nhịn không được lùi ra sau.
Hắn điên rồi sao…
Đúng lúc này, có người vào báo lại:
- Mộ Tuyết Đồng Mộ đại gia cùng đi với một vị lão giả tự xưng là Lục trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành đến, nói muốn gặp gỡ tam gia, ta có mời họ vào hay không?
Từ sau lần gặp mặt trước đây, Quân tam gia cho tất cả mọi gia đinh trong Quân gia từ trên xuống dưới biết vị Mộ Tuyết Đồng kia là một vị huynh đệ của mình. Bất luận kẻ nào đều không được phép chậm trễ, trừ phi có người khác cùng đi, còn lại đều không cần hỏi mà dẫn thẳng vào.
Đối với việc Mộ Tuyết Đồng đến, chú cháu Quân Vô Ý tất nhiên rất hoan nghênh, nhưng tiếp đó lại nghe có thêm một vị "Lục trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành". Quân Mạc Tà cùng Quân Vô Ý đồng thời ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt có chút ý tứ sâu xa.
Trên mặt Quân Vô Ý có phần hơi run lên, mà trên mặt Quân Mạc Tà lại có phần nghi vấn.
Chẳng lẽ nhanh như vậy mà đã có thể tìm được tới cửa? Hiệu suất này chẳng phải quá con mẹ nó khủng bố sao?
- Tam thúc, vị trưởng lão này không ngờ tu vi lại đạt tới thần huyền, thương thế của người đã khỏi, chỉ sợ không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Quân Mạc Tà lập tức nghĩ tới điểm này:
- Nhưng trước mắt người lại không thể lảng tránh, có muốn ta động một chút tay chân không? Như vậy có thể che dấu được chuyện này.
- Không cần, dù sao sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết được việc này.
Quân Vô Ý lắc đầu:
- Tin tức ta khỏi bệnh chưa hẳn là đã không tốt, Dao nhi còn đang mong chờ tin tức của ta, nếu Mộ Tuyết Đồng mang tin tức ta khỏi bệnh nói lại cho nàng biết, ta có thể tưởng tượng nàng sẽ vui vẻ tới mức nào, mấy năm nay thật đã làm khó cho nàng rồi.
Nói xong, trên mặt Quân Vô Ý toát ra thần sắc ôn nhu, ánh mắt xa xăm chan chứa tình cảm, tựa hồ vị băng tuyết nữ tử kia đang yên lặng từ nơi xa dõi theo về phía hắn.
Quân Mạc Tà khẽ thở dài, lại không có nói thêm gì nữa. Quân Mạc Tà làm việc tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng cũng cảm nhận được tư vị thống khổ này của Quân Vô Ý, cho nên tuy rằng có chút không hay, nhưng cũng không hề phản bác.
- Mời bọn họ tới đây đi.
Quân Vô Ý cố gắng khống chế thanh âm của mình, miễn cưỡng nói.
Quân Vô Ý lập tức dẩy xe lăn. Đến cửa viện nghênh đón.
- Ha ha, Vô Ý, chúng ta lại gặp mặt, coi thần sắc trên người ngươi còn có phần mạnh mẽ hơn nhiều so với lần trước gặp mặt a.
Mộ Tuyết Đồng khẽ cười, ánh mắt lộ ra vài phần kỳ quái, tựa hồ như muốn nhắc nhở điều gì. Nhưng chỉ muốn một mình Quân Vô Ý nhìn thấy.
Quân Vô Ý khẽ rùng mình, chắp tay, nói:
- Hóa ra là Lục trưởng lão đích thân ghé qua, Vô Ý thật lấy làm vinh hạnh. Mời vào!
Mấy sợi râu bạc của Lục trưởng lão tung bay trong gió, nhìn Quân Vô Ý, đánh giá một hồi từ trên xuống dưới, nói:
- Ngươi là Quân Vô Ý?
Ngữ điệu uy ngiêm, không giận mà uy.
- Đúng vậy!
Quân Vô Ý khẽ gật đầu, trên miệng xuất ra một nụ cười nhạt.
- Cũng được cũng được, ngươi còn chưa đến bốn mươi tuổi, mà đã đạt tới tu vi Thiên Huyền trung giai! Lấy tuổi ngươi mà nói, lại sống nơi thế tục, mà có thể đạt được thành tựu như vậy, có thể nói là cực kỳ đáng quý rồi.
Ánh mắt Lục trưởng lão chợt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, nói:
- Nghe nói trước kia ngươi từng bị thương, nhưng nhìn tiến cảnh của ngươi tiến bộ thần tốc như thế, thương thế của ngươi chẳng phải đã tốt rồi sao?
Thương thế của Quân Vô Ý dĩ nhiên là đã khỏi. Quả nhiên là không thể lừa gạt được vị chí tôn Thần Huyền này! Quân Mạc Tà quả nhiên đoán đúng.
Thân hình Mộ Tuyết Đồng một phen chấn động, từ tận đáy lòng hiện lên thần sắc hết sức vui mừng, ánh mắt hướng về Quân Vô Ý, chờ đợi một câu trả lời thuyết phục từ hắn.
- Ha ha, cũng là nhờ vào phúc của tiền bối, Vô Ý lúc trước may mắn đã loại trừ được độc tính, nhưng hai chân còn cần phải tu dưỡng thêm nữa mới được.
Quân Vô Ý cười nhạt, trong ánh mắt hiện lên một tia lợi hại:
- Loại chuyện nực cười này cũng đã gây phiền toái cho ta suốt mười năm! Tư vị của mười năm này quả thật khiến kẻ khác khó quên!
- Hà hà, cát nhân thì tự có thiên tướng, ông trời không phụ người tốt.
Lục trưởng lão ý vị thâm trầm cười nói:
- Thật là đáng mừng.
- Mời!
Quân Vô Ý tránh đường, đồng thời quát:
- Người đâu, dâng trà lên!
Quân Mạc Tà đứng phía sau đẩy xe lăn cho hắn, không nói một lời.
- Đây là con trai duy nhất của Quân Vô Hối đại ca ngươi sao?
Lục trưởng lão nhìn thấy Quân Mạc Tà, ánh mắt lộ ra thần sắc khó hiểu.
- Đúng vậy.
Trong mắt Quân Vô Ý hiện lên một nỗi chua xót:
- May mắn là con trai duy nhất của đại ca ta đến bây giờ vẫn còn sống xót. Quân gia ta cuối cùng vẫn còn bảo trì được huyết mạch.
Lục trưởng lão nói chính là "con trai duy nhất". Trong đó hàm ý sâu xa khó có thể hiểu hết. Còn lời Quân Vô Ý nói "Người con trai duy nhất may mắn đến bây giờ vẫn còn sống sót". Những lời này tuy rằng nói ra rất bình thản, nhưng trong đó ẩn chứa oán hận chất cao như núi sâu tựa biển.
- Ha ha, huyết mạch duy nhất. Quả nhiên rất được chiều chuộng a.
Lục trưởng lão nở nụ cười hiền lành:
- Gặp mặt lão phu, mà thần sắc vẫn tự nhiên, phong thái đĩnh đạc. Hậu nhân Quân gia quả nhiên không giống người thường nha.
- Vị lão nhân gia này là Lục trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành sao, xin mạo muội hỏi một câu, không biết Lục trưởng lão họ gì?"
Quân Mạc Tà mặc dù đã nghe lão già này nói chuyện nhưng còn để bụng chưa lên tiếng, lúc này nghe hắn nhắc đến tên mình, mới lên tiếng.
Nhãn thần của Lục trưởng lão chợt hiện lên một tia sáng, ha hả cười, chậm dãi nói:
- Lão phu họ Tiêu, Tiêu Hàn chính là cháu của lão phu.
- Thì ra là thế.
Quân Mạc Tà ha hả cười, trong mắt nhất thời hiện lên một tia sát ý, thấy không có ai phát giác, hắn nhanh chóng thu liễm lại:
- Thật sự là hâm mộ Tiêu trưởng lão, tu vi đã đạt tới Thần Huyền ảnh giới. Với tu vi như vậy cũng là đứng trên cả thiên hạ. Hôm nay quá bộ tới Quân gia, quả nhiên là phúc khí đối với Quân gia ta.
Lục trưởng lão cười hiền lành:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, nói chuyện thật khéo.
Bốn người đều mang theo nụ cười đi vào trong.
Ở một bên lúc này Mộ Tuyết Đồng mới đột nhiên nhớ tới, vị Lục trưởng lão này từ khi gia nhập nhóm tam lục cửu tam đại trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành tới nay. Dường như mọi người đều gọi lão là Lục trưởng lão, cơ hồ nó đã trở thành tên gọi của lão, mấy chữ "Tiêu trường lão" cơ hồ đã không còn ai gọi nữa, làm cho người ta quên rằng vị Lục trưởng lão này, vốn cũng là người của Tiêu gia.
Mà giọng điệu ngôn ngữ của hai bên, nhìn thì có vẻ hòa khí, nhưng rõ ràng có chút không thích hợp.
Hai bên tuy rằng đều tươi cười, làm ra vẻ như rất thân thiết, nhưng không khí càng lúc càng thấy áp lực. Mộ Tuyết Đồng trong đầu đột nhiên lại hiện lên một cái ý nghĩ. Không khỏi có chút kinh hãi: "Chẳng lẽ chuyện năm đó, vị Lục trưởng lão này cũng từng tham gia? Mà hôm nay mình cùng Lục trưởng lão tới đây chẳng phải đem tai họa dẫn vào nhà Quân gia sao!"
Tiểu viện của Quân gia, thư phòng cùng phòng khách thông với nhau. Nhưng trước mắt Ưng Bác Không đã ở trong thư phòng, Quân Vô Ý tự nhiên không thể mời mọi người tiến đến quấy rầy hắn, liền cho đặt một cái bàn ngay dưới tàng cây trong sân.
- Hảo trà!
Lục trưởng lão nâng chén trà lên, khẽ uống một ngụm, hơi ngửa ra sau, hai mắt nhắm lại tỏ vẻ tán thưởng. Ánh mắt của hắn vẫn như cũ không có mở ra, cứ như vậy nhắm mắt, chậm rãi hỏi:
- Quân tam gia, chẳng biết quí phủ đã từng gặp mặt Tiêu gia công tử của Ngân Thành chúng ta chưa?
- Tiêu gia công tử?
Quân Vô Ý chau mày buồn bực đáp:
- Chưa bao giờ gặp qua; mặt khác, căn bệnh của ta gần đây mới có chuyển biến tốt, tuy thế vẫn không thể hành động tự nhiên, từ nhiều năm trước tới nay, dường như đã quên mất cách đi đứng rồi, lại ít khi đi ra khỏi đại trạch của Quân gia, không biết tại sao Lục trưởng lão lại hỏi như vậy? Vị Tiêu gia công tử kia đại danh là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi. Hính dáng ra sao?
- A? Ý của Quân tam gia là không có gặp qua sao?
Thân hình Lục trưởng lão vẫn như cũ, hai mắt khép hờ, thản hiên nói:
- Đứa cháu trai kia của ta hôm nay làm bạn với tiểu công chúa của bản thành tham quan Thiên Hương Thành, lại bị một phỉ nhân dấu mặt lớn mật đả thương, thương thế rất nặng. Lão phu nghĩ mãi không ra tại Thiên Hương Thành này ngoại trừ Quân gia còn có nhà nào có lá gan lớn như vậy.
- Theo như như nhận định của Lục trưởng lão thì việc Tiêu gia công tử bị thương là do Quân gia ta gây ra thì phải? Nhưng không biết có chứng cớ gì không? Cái gọi là bắt trộm phải bắt tận tay, Lục trưởng lão là cao nhân đương thời, hẳn là phải có căn cứ vô cùng xác thực chứ nhỉ?
Quân Mạc Tà đột nhiên lên tiếng hỏi, trong lòng có chút tức giận, lão già này rõ ràng là muốn tới đây vu oan.
- Trưởng bối nói chuyên đâu tới lượt hậu bối lên tiếng; qui củ như thế, quả nhiên là làm trò cười cho người trong thiên hạ, đây là hậu nhân duy nhất đời thứ ba của Quân gia sao?
Tam trưởng lão vẫn như cũ nhắm mắt lại, đột nhiên hét lớn:
- Cút qua một bên!
Huyền khí thần Huyền ngưng tụ, một tiếng quát này giống như sấm rền, mục tiêu hướng tới Quân đại thiểu, trực tiếp tấn công vào trong lỗ tai hắn.
Huyền khí của Thần Huyền cao thủ ngưng kết lại cơ hồ đã không còn đường lùi, lấy Quân Vô Ý cùng Mộ Tuyết Đồng gần trong gang tấc, nhưng với thực lực Thiên Huyền cũng chỉ mơ hồ cảm thấy một tia chấn động, nhưng kẻ đứng mũi chịu sào lại là Quân Mạc Tà, giờ khắc này cảm thấy trời long đất lở chắc cũng chỉ tới mức này!
Hắn chỉ cảm thấy dường như có một cây cương châm bén nhọn đâm thẳng vào lỗ tai hắn, mà lại liên tục vận động, không ngừng nghỉ đâm tới, dường như trong chốc lát thời gian linh hồn của mình cũng muốn run lên.
Nếu cứ để cỗ năng lượng này trực tiếp đi vào, chỉ sợ Quân Mạc Tà sẽ thất khiếu đổ máu ngay tại đương trường, tuy rằng chưa chắc đã tới mức mất mạng, nhưng di chứng thì tuyệt đối không thể tránh khỏi.
Tối thiểu cũng là ù tai, không cẩn thận còn mất đi khả năng nghe, thật sự rất nguy hiểm.
Quân Mạc Tà trong lòng thầm mắng, lão gia hỏa này thật quá là tâm ngoan thủ lạt đi. Bổn thiếu gia chỉ nói có một câu đúng sự thật, thế mà hắn đã ra tay muốn đả thương người, cái này là đạo lý chó má gì chứ!
Quân đại thiểu gia đi vào thế giới này chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi. Mọi việc lúc trước đều hài lòng, nào có biết được điều lễ nghĩa này. Tại nơi này,trong mắt Thần Huyền cao thủ thì các đê giai huyền giả khác chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi. Muốn làm gì thì làm cái đó, căn bản không có gì ước thúc, huống chi Lục trưởng lão khi gặp Quân Vô Ý sau mười năm tàn tật nay tự nhiên lại khỏi hẳn, cho dù không vì chuyện của con cháu, sẽ vẫn nhằm vào Quân gia thôi, cho nên nói cái gì qui củ, đạo lý, nếu không có đủ thực lực, tức là không xứng hưởng phần đãi ngộ này!
Một khi Quân Mạc Tà đã là huyết mạch duy nhất của Quân gia, nhất định phải làm cho Quân gia một phen đau xót!
Quân đại thiếu gia đột nhiên bị công kích liền vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa Công, vô thanh vô tức triển khai nghênh kích, trong khoảnh khắc đã bày ra bảy tầng phòng ngự, không thể không nói Khai Thiên Tạo Hóa Huyền Công quả có chỗ độc đáo, thực lực của Quân tam thiếu chẳng qua mới tương đương với Kim Huyền, laị có năng lực đối kháng với một kích của Thần Huyền cao thủ.Thực lực tuy rằng cách nhau quá xa, cỗ âm ba kia lại vô cùng sắc bén, nhưng thủy chung vẫn có một khiếm khuyết là lực lượng dự trữ không đủ. Trước tầng tầng lớp lớp phòng ngự do Quân đại thiếu bày ra, mỗi một lần âm ba kia tiến thêm được một bước, thì lại bị suy yếu đi một chút, cho đến cuối cùng lại như nỏ mạnh hết đà, rốt cục cũng không có vượt qua được, đều tan đi hết.
Quân Mạc Tà cũng kêu lên một tiếng đau đớn, trong mũi tràn ra một tơ máu, chút thương thế này một nửa là thật, một nửa là che dấu, lấy tu vi của Quân đại thiếu mà nói, nếu có sự đề phòng thì một chút thương thế kia đều có thể tránh được.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 219: Ngang tàng bá đạo
9.5/10 từ 42 lượt.