Dị Thế Tà Quân

Chương 204: Cầu ta đi, ta sẽ cứu hắn

Ưng Bác Không sợ tuyệt chiêu liều mạng này của Hải Trầm Phong hay sao? Đương nhiên là không phải. Trừ khi chiêu này do chính Úy Lam Chí Tôn tự mình thi triển, nếu không làm sao có thể làm lay động một Chí Tôn Thần Huyền như Ưng Bác Không?

Lấy sự chênh lệch tu vi vô cùng lớn của Hải Trầm Phong và Ưng Bác Không mà nói, một chiêu "Lãng Quyển Càng Khôn" này, đừng nói là đồng quy vu tận, làm cho Ưng Bác Không bị thương còn không được nữa là!

Nhưng tên Chí Tôn Thần Huyền Ưng Bác Không tuyệt đối không có nguy hiểm gì này lại đang rối tinh rối mù cả lên: "Lão tử chỉ lo thống khoái cho bản thân, tập trung suy nghĩ mấy chiêu thức kia, lại vô tình đưa tên tiểu tử này vào tuyệt lộ, sau này gặp Mộng Hồng Trần, làm sao mang tới công đạo cho hắn đây? Chẳng lẽ nói vì ta luyện công thử chiêu nên đã bức tử đệ tử người sao? Lúc đó ta thành cái thứ gì?"

" Mộng Hồng Trần mà không liều cái mạng già với ta mới là lạ đó! Nhưng... nhưng… nhưng giờ phải làm sao?"

Nãy giờ Ưng Bác Không quát tháo như thế, làm sao mà Hải Trầm Phong không nghe cho được, hắn nghe xong trong lúc nhất thời tức giận đến thiếu chút nữa là trực tiếp trên không trung nổ tan xác mà chết!

" Lão vương bát đản này, con mẹ ngươi sao không nói ra sớm một chút, bày đặt giả bộ thần bí cái chó gì! Đến giờ lại bày đặt la ó quát tháo, vị sư điệt này của ngươi đã sớm thiêu đốt tất cả huyền khí và tinh lực, giống tên đã lên dây, không thể không phát, giờ có muốn dừng cũng không thể dừng rồi!"

" Ta chết chắc rồi!!!"

Giờ khắc này, Hải Trầm Phong cảm thấy mình quả là người chết oan ức nhất thiên hạ!

Oan còn muốn oan hơn Đậu Nga oan* nữa, nếu cái thế giới này có Đậu Nga tồn tại!

"Cùng với vị sư thúc Ưng Bác Không, người nổi danh cùng sư phụ mình làm cái chuyện ngọc đá cùng tan!?? Đây là cái loại chuyện hỗn đản gì? Tại sao ngươi không sớm biểu hiện thực lực Chí Tôn Thần Huyền, cho dù lão tử không nhận ra tên sư thúc chó má nhà ngươi, lão tử còn biết đường mà bỏ chạy trối chết! Hu hu hu, ta lại đi nói chuyện tôn nghiêm với một Chí Tôn Thần Huyền, ta thật là "ngon" mà!"

"Bây giờ ngươi la ó cái chó gì cũng đã muộn rồi, một chiêu này của ta chắc chắn đối với ngươi nửa điểm cũng không có tác dụng, còn ta thì nhất định đi đời nhà ma!"

Hải Trầm Phong bi ai suy nghĩ.

Nhưng suy nghĩ thì suy nghĩ, chửi thì cứ chửi, nhưng một chiêu "Lãng Quyển Càng Khôn" này tuyệt đối không có khả năng dừng lại.

Trong thời điểm Ưng Bác Không buồn bực tới cực điểm mà mắng chửi và Hải Trầm Phong cực kỳ oán giận bi phẫn, chiêu tự sát đầy uy lực Lãng Quyển Càng Khôn đã ập xuống đỉnh đầu Ưng Bác Không!

Trong mắt Ưng Bác Không hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, hắn lo lắng đến độ miệng sùi bọt mép: "Thật sự là xong rồi! Làm sao bây giờ? Hay là hóa giải vậy, ít nhất có thể cho tên tiểu tử này chết được toàn thây!"

- Bang bang...!

Một màn khói bụi tung bay, dày đặc đến độ giơ tay không thấy năm ngón, ngẩng đầu không thấy trời xanh. Ưng Bác Không vẫn đứng sừng sững, mà Hải Trầm Phong thì lại giống con diều bị đứt dây, bay thẳng ra ngoài.

Khói bụi từ từ tan đi, Ưng Bác Không vẫn đứng ở giữa sân, vẻ mặt đầy bi ai nhìn đôi tay của mình, chỉ thấy một nỗi xót xa dâng lên trong lòng, suýt nữa là khóc lên thành tiếng!


Việc này phải gọi là gì đây!

Hải Trầm Phong khuôn mặt như giấy vàng, nằm thẳng cẳng phía xa xa, khóe miệng thì máu tươi trào ra từng hồi theo từng nhịp thở, mà ngực thì chỉ còn phập phồng một ít. Ai nhìn thấy cảnh này đều hiểu, người này chỉ còn lại hơi tàn mà thôi, đã vô phương cứu chữa rồi!

Trên mặt Hải Trầm Phong hiện ra biểu tình quái dị, giống như là đang khóc, mà cũng có chút giống như đang cười. Biểu hiện này đối với một người sắp chết mà nói thì thực sự vô cùng kỳ quái.

Trên thực tế, hiện tại Hải Trầm Phong một chút sức lực cũng không có, thậm chí muốn động đậy một ngón tay cũng không được, chỉ còn cách nằm chờ tắt thở mà thôi. Nếu hắn mà còn một chút khí lực nào thì hắn nhất định sẽ vận dụng để há miệng, đầu tiên là sẽ cười lớn một tiếng rồi sau đó chửi ầm ĩ cả lên.

" Từ xưa cho đến nay, có vô số Thiên Huyền cường giả, nhưng có người nào phải chết tức tưởi như ta không? Chết oan uổng như thế này sao? Chết oan mà không nói ra được một lời nào? Đây là cái số mệnh chó má! Cái mệnh khổ khốn nạn!"

Nói đến tình huống bây giờ của Hải Trầm Phong, cũng nhờ Ưng Bác Không đã hết sức nhẹ tay, chỉ ra lực bảo hộ toàn thân của hắn chứ không làm ra một chút phản chấn nào mới miễn cưỡng tạo ra tình huống này. Bằng không, nếu như hắn dùng toàn bộ công lực của một Thần Huyền mà công kích thì lực cường tất thắng, lực nhược tất bại, vị sư điệt tiện nghi này chỉ sợ đã tan thành tro bụi từ lâu.

- Xong rồi! Tất cả xong hết rồi!

Ưng Bác Không bưng kín mặt, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được tình trạng hiện giờ của Hải Trầm Phong. Tình trạng này tuyệt đối là không còn chút hi vọng nào.

" Lão tử thật là con mẹ nó xui xẻo, loại sự tình *** chó này mà cũng cho ta gặp phải là sao? Thật không biết là vận khí quá tốt hay quá xấu mà gặp phải chuyện hiếm có thế này, sau này làm sao mà ta có thể nhìn mặt lão Mộng đây? Mà gặp thì phải nói cái gì đây trời? Trời cao ơi, đất mẹ ơi, mệnh của ta sao lại khổ đến cùng cực thế này?"

Cuối cùng, hắn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi, he hé bàn tay tiến tới gần để nhìn, sau khi nhìn xong khuôn mặt lập tức trở nên đen xì. Hắn hai tay cứ xoắn xoắn lọn tóc mai, gấp đến độ tóc mai cuộn thành mấy vòng tròn, sau đó tức giận vung chân sút thẳng vào một cây đại thụ, oanh một tiếng cây đại thụ bật gốc văng ra xa.

- Ha ha ha, cùng sư điệt mình luận bàn, giữa thanh thiên bạch nhật bức tử luôn tên sư điệt, không, phải nói là đùa tới chết, không phải luận bàn tới chết hahaha...

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong không trung, mang theo ý cười nhạo:

- Bất luận thế nào, quả là không hổ danh một chí tôn nha! Thật sự quá mạnh nha, bội phục bội phục...

Ưng Bác Không vốn đang buồn bực đến phát cuồng, vừa nghe những lời này lập tức nổi trận lôi đình, xoay người hổn hển mắng:

- Tên vương bát đản nào đó! Lăn ra đây cho lão tử! Thạch Trường Tiếu, là ngươi phải không? Ngươi chính là con rùa rút đầu!

Hiện tại trong lòng Ưng Bác Không, người có thể đứng bên cạnh mà hắn không thể phát giác trong toàn bộ thành Thiên Hương này, chỉ có một người có thể miễn cưỡng làm được, chính là Sinh Tử Chí Tôn Thạch Trường Tiếu! "Hắn không phải đã đi rồi sao? Sao lại có mặt tại chỗ này? Lại có thể chứng kiến chuyện đáng chê cười của lão tử?"

Trong không trung vẫn không có ai lên tiếng, Ưng Bác Không vô cùng giận dữ, đang muốn lớn tiếng quát mắng thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại, hắn vừa phát hiện một việc vô cùng đáng sợ.


Ở trước mặt hắn không xa, từ lúc nào đã xuất hiện thêm một hắc y nhân bịt mặt, đang ngồi cạnh Hải Trầm Phong, hắn đang một tay bắt mạch của Hải Trầm Phong, mắt hắn nhắm lại kiểm tra mạch, khoảng cách giữa hắn và Ưng Bác Không chỉ khoảng ba thước!

Những câu chửi của Ưng Bác Không cũng nghẹn lại, nuốt ngược trở vào bụng.

Từ trước tới giờ, Ưng Bác Không vô cùng tự phụ vào thực lực của một chí tôn, nhưng hắn tự phụ nhất là hắn có tuyệt thế thân pháp vô cùng độc đáo, tuyệt đối giỏi hơn cả bảy đại chí tôn xếp trên hắn!

Khinh công của Ưng Bác Không đứng đầu trong Bát Đại Chí Tôn, điều này được tất cả các chí tôn còn lại công nhận!

Trong thiên hạ này, dù cho là Vân Biệt Trần, người đứng đầu trong Bát Đại Chí Tôn cũng không thể nào tới gần hắn đến khoảng cách này mà không bị hắn phát giác ra!

Hắc y nhân bịt mặt này là ai?

Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả tóc gáy của Ưng Bác Không đều dựng thẳng lên! Chỉ cách có ba thước! Trời ạ!

Người này không phải là quỷ hóa thân chứ?

Người mà có thể âm thầm tiến tới gần mình như vậy, chẳng phải là muốn giết mình cũng dễ như ăn cơm sao? Lúc nào thì thế gian lại xuất hiện một vị cao thủ có thực lực cường đại đến như vậy?

- Một chiêu này thật đúng là tàn nhẫn, có thể trực tiếp trấn vỡ đan điền của chính mình, dựa vào đó kích phát toàn bộ sinh mệnh tiềm lực của bản thân. Quả nhiên là đủ tàn nhẫn! Đáng tiếc là "đá" đã nát, nhưng "ngọc" lại không bị chút thương tổn nào!

Hắc y nhân bịt mặt thở dài:

- Tính tình cương liệt của tiểu tử ta thật thích. Nếu không phải có lão phu may mắn có mặt tại đây, tên sư điệt này của ngươi chắc chắn đã bị ngươi đùa chết rồi!

Vừa nghe những lời ấy, Ưng Bác Không vô cùng vui mừng, vội lắp bắp hỏi:

- Vị huynh đài này, ý của huynh đài là hắn còn có cách cứu chữa sao?

- Đừng nói hắn còn chưa chết, có lão nhân gia ta tại đây, cho dù trong lòng hắn có muốn chết cũng không chết được!

Hắc y nhân bịt mặt đảo cặp mắt nói tiếp:

- Đừng nói nhiều! Đứng ra một bên đi!

Trên trán Ưng Bác Không lập tức xuất hiện vài đạo hắc tuyến. Trong trời đất mênh mông này, cả cái đại lục này, chưa người nào dám nói chuyện với hắn như thế! Hoặc có thể nói, có ai mà sau khi biết thân phận thực sự của hắn mà còn dám nói chuyện như thế? Hắn lập tức muốn phát tác ngay.

- Ê? Ngươi điếc hả? Ngươi cứ đứng đây vướng chân vướng tay ta làm gì?

Hắc y nhân bịt mặt nói không chút khách khí:

- Ngươi còn dám đứng đây quấy rầy ta, ta liền khoanh tay không chữa cho sư điệt ngươi nhá? Cút xa một chút cho lão phu, nếu còn lên tiếng làm vướng bận lão phu, lão phu sẽ không cứu hắn!

Khuôn mặt già cả của Ưng Bác Không bắt đầu đỏ lên, giống như một con chim ưng bị nướng trên lửa, không nói được một lời, bước ra xa vài bước, vừa bước vừa nói:

- Nếu ngươi không thể trị cho hắn, lão tử bắt ngươi phải đền mạng!

- Á? Ngươi dám uy hiếp lão phu sao? Ngươi cũng thật to gan!

Hắc y nhân bịt mặt đứng lên, khoanh tay nói:

- Vậy lão phu không trị cho hắn nữa!

Hắn khoanh tay đứng đó, nhìn Ưng Bác Không với ánh mắt khinh miệt:

- Ngươi muốn cho lão phu đền mạng sao? Ngon thì nhào zô! Lão phu cũng muốn xem ngươi lấy tư cách gì muốn lão phu đền mạng. Ngươi nghĩ cái gọi là Bát Đại Chí Tôn hay mấy thứ nhảm nhí đó toàn bộ là thiên hạ vô địch sao? Ta nhổ vào!

Hai con mắt của Ưng Bác Không trừng trừng giận dữ cơ hồ muốn lọt cả ra ngoài, cơn tức giận trong lồng ngực dường như muốn bạo thể mà thóa ra, suýt nữa làm hắn phun huyết đương trường!

Chuyện này quá là tức giận đi! Ưng Bác Không cơ hồ đã muốn hét lên: "Lão tử liều mạng với ngươi!"

Nhưng trước khi phun ra câu này thì hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nếu có thể đem Hải Trầm Phong từ quỷ môn quan trở về, trước cứ để tên này ra tay đã, nếu không, chuyện hắn bức tử một tiểu bối mà truyền ra ngoài thì làm sao dám ngẩng đầu làm một trong Bát Đại Chí Tôn, trước hết cứ nhịn nhục đi đã.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Ưng Bác Không mạnh mẽ đè ép cơn giận:

- Nhanh nhanh cứu hắn đi, ngươi sao rề rà quá...

Thấy hơi thở của Hải Trầm Phong càng ngày càng yếu, Ưng Bác Không càng gấp, trong giọng đã có vẻ cầu xin.

- Cầu xin ta đi!


Hắc y nhân bịt mặt vẫn khoanh tay mà nói:

- Cầu xin ta cứu hắn đi, ta mới cứu. Vừa rồi lão tử định ra tay cứu hắn là vì nhìn vừa mắt tên tiểu tử này, hiện tại lão tử nhìn ngươi không vừa mắt, nên ta không cứu hắn nữa!

- Cầu xin ư???

Ưng Bác Không lúc nãy đã cố gắng đè ép, cố ăn nói khép nép, cả đời hắn lần này là lần đầu tiên, bây giờ lại bắt hắn mở miệng cầu xin! Quả thật la dẫm nát mặt mũi của hắn mà. Đúng là được đàng chân lân đàng đầu mà!

Hắc y nhân bịt mặt hừ một tiếng, xoay người bước đi, không chút luyến, một chút cũng không thấy miễn cưỡng.

- Chờ một chút!

Cả người Ưng Bác Không mồ hôi chảy ròng ròng, lên tiếng quát khẽ.

Chuyện của Hải Trầm Phong, dù cho không vì Úy Lam Chí Tôn, Ưng Bác Không cũng cảm thấy thẹn trong lòng, vì thế hắn quyết không để cho Hải Trầm Phong chết đi!

- Lão phu… lão phu.... cầu xin ngươi!

Ưng Bác Không cắn chặt răng, cơ thịt trên quai hàm giật giật, ánh mắt trừng to, cơ hồ như muốn ăn thịt người!

Khuynh tẫn tam giang ngũ hồ thủy, nan tẩy kim nhật mãn diện tu! (Vùng vẫy ba sông năm hồ, cũng không thể tẩy sạch sự xấu hổ hôm nay!)

Hắc y nhân bịt mặt lại hừ một tiếng, từ từ nhìn hắn mà nói:

- Ta nói ngươi đó, đúng là một con lừa ưa nặng mà! Nếu lão phu không phải vì cứu hắn thì xuất hiện làm gì? Ngươi tưởng ngươi có danh hiệu chí tôn thì anh tuấn phong lưu lắm sao? Ta chuẩn bị cứu hắn thì ngưới xía cái mõm ngươi vào làm gì! Muốn ta đền mạng sao? Óc của ngươi làm bằng bả đậu hả?

Ưng Bác Không hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một hơi thật mạnh, mạnh đến nổi lá rụng trên đất cũng bị thổi bay đi như trúng cơn lốc, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mặt, trong lòng vô cùng muốn phất ra một chưởng đánh nát đầu tên này! Sau đó mổ bụng hắn ra! Lôi hết toàn bộ xương cốt mỗi một tấc bẻ gãy một lần! Sau đó lát thịt hắn ra thành từng lát, ăn tất cả vào bụng! Sau đó lại đi đại tiện ra, toàn bộ lại cho mấy con bọ phân ăn tiếp! (DG: Ta cũng không biết con bọ phân là con gì, nhưng trong nguyên tác viết thế nên ta để thế:88:)

* Đậu Nga oan: Một trong những vở kịch nổi tiếng của TQ, được liệt danh là một trong mười vở đại bi kịch, nói về một phụ nữ tên là Đậu Nga bị vu oan giết người, ba năm sau khi chết mới hiện hồn về báo mộng cho quan mới được giải oan.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Dị Thế Tà Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân Truyện Dị Thế Tà Quân Story Chương 204: Cầu ta đi, ta sẽ cứu hắn
9.5/10 từ 42 lượt.
loading...