Dị Thế Tà Quân
Chương 1109: Gặp mặt
Hơn nữa không ít gia tộc lệ thuộc vào Tam Đại Thánh Địa trong lòng thậm chí còn đang suy tính xem sau Đoạt Thiên Chi Chiến làm thế nào cùng Tam Đại Thánh Địa tiêu diệt Tà Quân phủ, cướp đoạt tài phú của Tà quân phủ, của cải này quả thật khiến người ta thèm nhỏ dãi a…
Còn về quy củ của Tà Quân phủ, thì sao để trong lòng chứ?
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ lần này mình xem thường người khác lại là tự mang họa sát thân vào người…
- Mọi người tự nhiên.
Mạc Tà tao nhã nói.
- Bổn tọa không thể phụng bồi.
- Chậm đã, Quân Phủ chủ. Hôm nay chúng ta đến đây, còn có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Hề Nhược Trần nói.
- Sau khi bữa tiêc kết thúc, mọi người có thể ở lại thêm mấy ngày ngày, những chuyện ấy để sau hẵng nói, hôm nay là ngày bản tông khai phủ, không bàn chuyện gì cả.
Mạc Tà nhìn hơn mười người Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ, nở nụ cười ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa, nói:
- Bổn tọa nhất định sẽ không để mọi người tay không mà về.
Đây là một ám chỉ. Nhưng lại có thể khiến vài kẻ tâm mang ý xấu an lòng.
Mạc Tà áy náy chắp tay, xoay người bước đi, áo trắng bay theo gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, vô số gia nô từ bốn phương tám hướng đi ra, cao lương mỹ vị lập tức đầy ắp các bàn…
Đám người Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân và Quân Vô Ý dẫn người của Tà Quân phủ đến từng bàn kính rượu, không khí náo nhiệt chưa từng có.
Có vẻ như không muốn náo nhiệt cũng không được, không kể những nhân sĩ giang hồ theo phe Tà quân phủ, cho dù là những người chẳng có tí quan hệ gì với Tà Quân phủ thì hôm nay cũng đã có thu hoạch rất lớn, nào là mấy phần lễ vật vô cùng trân quý còn thêm buổi tiệc chiêu đãi hoàn toàn dùng rượu ngon thiên phẩm, tuy là ở ngoài không phải là không có nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi, hôm nay có thể thoải mái uống say một bữa, vì sao lại không chứ.
Nhưng vẫn còn một số ít người hoặc bảo trì lập trường trung lập, hoặc khinh thường tác phong bá đạo của Quân Mạc Tà, và những nhân sĩ giang hồ thuộc phe Tam Đại Thánh Địa tuy bất mãn nhưng cũng không dám để lộ một chút nào ra ngoài, thật sự là không dám, ai mà dám liều mạng với tên Tà Chi Quân Chủ không nói lý lẽ, không thèm nghe đến nửa câu đã vung tay giết người, chê mạng mình quá dài à. Mà những người đến trước mặt mình kính rượu, không phải Thánh Tôn thì cũng là Thánh Hoàng, người nào cũng không chọc được, ra tay chỉ có nước dâng ra cái mạng nhỏ của mình thôi, người ta kính rượu thì đã cho ngươi nhiều mặt mũi rồi, còn không nhanh chóng tiếp, muốn tự tìm phiền phức sao?
Nhân sĩ giang hồ ở đại sảnh cơm no rượu say thì những vị phu nhân ở trên lầu cũng đang trò chuyện không kém phần náo nhiệt.
Trò chuyện với nhau được một lúc thì cảm giác xa lạ ngượng ngùng ban đầu cũng dần biến mất, các nàng bắt đầu thoải mái trao đổi.
- Mai tỷ tỷ, Quản tỷ tỷ… Tiểu Nghệ muội muội… Sắc mặt của mọi người sao kỳ quái quá vậy? Mọi người làm sao vậy?
Miêu Tiểu Miêu vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn vài vị tỷ muội mới quen.
Những vị tỷ muội này không chỉ xinh đẹp mà tính tình cũng rất tốt, tựa hồ với mình nhất vừa gặp như đã quen, quả thật chính là tâm đầu ý hợp, khiến mình cảm giác được, các nàng là thật tâm đối đãi với mình.
Nhưng điều này có có chút không thích hợp, mình là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ, trên danh nghĩa thì gần như thuộc phe Tam Đại Thánh Địa, các nàng vừa thấy thì đã đối đãi rất tốt với mình, thật là kỳ lạ.
Độc Cô Tiểu Nghệ có thể nói nàng trẻ người non dạ, nhưng Mai Tuyết Yên là người lãnh đạo Thiên Phạt, một nhân vật phong vân như vậy tuyệt đối không làm những chuyện hồ đồ, hơn nữa ở đây lại còn có một người thuộc phe Thánh Địa là Kiều Ảnh…
Lúc này nghe được đoạn nói chuyện của vị Tà Chi Quân Chủ dưới lầu, vẻ mặt mọi người liền vô cùng kỳ quái. Trong lòng Miêu Tiểu Miêu cũng không tránh khỏi buồn bực, rốt cuộc là sao vậy?
Lời của vị Tà chi quân chủ kia tuy nghe không lọt tai, vô cùng kiêu ngạo, nhưng khai tông lập phái thứ cần nhất chính là cường thế, muốn một lần rạng danh làm thế cũng đúng thôi, cho dù bá đạo hơn nữa cũng không thành vấn đề, người ta mạng thì muốn làm gì thì làm, thế giới này vốn ai mạnh là đạo lý mà.
Nếu vị Tà Chi Quân Chủ này không thể ngay từ đầu xử lý chuyện này một cách hoàn hảo chỉ sợ buổi tiệc khai phủ này lập tức chấm dứt trong bi kịch mất. Cái gọi là "giết gà dọa khỉ" chính là như vậy đấy.
Thủ đoạn của Tà Chi Quân Chủ thoạt nhìn tàn bạo, thậm chí là điên là ngông cuồng, nhưng lại là biện pháp tốt nhất bây giờ! Miêu Tiểu Miêu tin tưởng, cho dù lúc nãy không ai đứng ra, Tà Chi Quân Chủ cũng nghĩ biện pháp kích động một người đứng dậy, giết để lập uy!
Uy nhất định phải lập!
Nhưng vẻ mặt Mai tỷ tỷ và mọi người sao lại thế này? Cho dù nói lòng nữ nhi yếu mềm, nhưng Mai Tuyết Yên từng là chủ quản Thiên Phạt, sao cũng có phản ứng như vậy?
- Muội muội hiểu lầm, chúng ta thế này không phải vì chuyện hắn giết người lập uy…
Mai Tuyết Yên có chút vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói, thầm nghĩ phản ứng của ngươi khác với chúng ta chỉ vì ngươi nào biết bộ dạng bình thường của Mạc Tà như thế nào thôi?
- Thật không ngờ Mạc Tà ca ca lại có thể nói ra những lời này, quả nhiên là bất ngờ a!
Độc Cô Tiểu Nghệ biểu tình kỳ quái mở miệng khen ngợi.
- Mà thủ đoạn trêu đùa của hắn tuy lưu manh nhưng cũng quá tuyệt, nếu biết có chuyện thú vị như vậy, ta cũng đã tham gia rồi.
Miêu Tiểu Miêu ách một tiếng, không còn lời phản bác, quả nhiên là người một nhà, nếu không phải thì vẻ mặt bình tĩnh ban nãy cũng không thể thay đổi nhanh chóng như vậy!
Miêu Tiểu Miêu trong lòng có cảm giác là lạ liền ngẩng đầu lên nhìn. Thì thấy ở cửa đột nhiên xuất hiện một người.
Người này vừa xuất hiện, làm cho một nữ tử như Miêu Tiểu Miêu, cũng không tránh khỏi chói mắt!
Người đến tóc đen mượt như mây, một trâm cài đơn giản buộc lại mái tóc đen, hai hàng lông mày như kiếm, hai mắt như sao sáng, mũi cao, môi mỏng, cho người ta cảm giác được một loại quả quyết, khuôn mặt thuộc loại hoàn mỹ.
Người này cũng không quá cao, tay đặt ở thắt lưng, từng bước từ từ tiến đến.
Hơn nữa, mỗi một bước rất tự nhiên thoải mái, thoạt nhìn cứ tưởng hắn đang đi ngắm hoa thưởng ngoạn, hết sức phiêu diêu!
Nhưng trong chớp mắt, lại tựa hồ như trong mỗi bước chân nhẹ như mây đó, linh hồn chất chứa đầy cao ngạo!
Trong ánh mắt chớp động đó, lại dường như có một loại khí chất tà quái, bễ nghễ thiên hạ!
Một cái nhướng mày rút kiếm, đường kiếm kiêu ngạo ngút trời!
Miêu Tiểu Miêu chỉ cần nhín thoáng qua liền ngay lập tức biết người này chính là Tà Chi Quân Chủ, Quân Mạc Tà!
Trong thiên hạ, ngoại trừ người hắn dường như cũng không ai xứng với bốn chữ "Tà Chi Quân Chủ" này!
Chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng mọi người đều không tự chủ hiện lên bốn chữ danh chấn thiên hạ này!
Tuy hắn chưa mở miệng nói chuyện, chỉ dựa vào mỗi bước cử động của hắn, cũng đã thấy rõ cái khí chất siêu nhiên này, đây cũng là phương thức rõ nhất để chứng minh sự tồn tại của bốn chữ "Tà Chi Quân Chủ"!
Thế giới này, ta chính là chủ!
Danh bất hư truyền! Danh xứng với thực!
Mà chỉ mới vừa gặp mặt, trong lòng Miêu Tiểu Miêu không hiểu tại sao lại dâng lên một cơn giận dữ: Đó là cơn giận với Tam Đại Thánh Địa!
Người trước mặt này, tao nhã như người cõi tiên, cao ngạo như mây trắng trên trời, thoải mái như gió thu chốn rừng sâu, tin rằng khi nổi giận cũng sẽ như dữ dội như sấm chớp ngày bão!
Người như vậy, tại sao tên Mặc Vô Đạo kia có thể mở miệng là nói vô cùng háo sắc, không biết xấu hổ, khi nam phách nữ, không chuyện ác nào là không làm, đạp phá thiên hạ?
Miêu Tiểu Miêu vô cùng chắc chắn, người mà Mạc Vô Đạo nói, cùng người trước mặt này hoàn toàn không liên quan nhau, lấy khí độ của người này sao có thể làm ra hành động bỉ ổi hạ lưu như thế chứ? Đây hoàn toàn là do Tam Đại Thánh Địa ghen tị mới dựng lên để mắng chửi hắn mà thôi!
Tam Đại Thánh Địa, không ngờ lại nhỏ nhen đi nói xấu sau lưng người khác như vậy?
Đám người ấy thật đúng là làm mất đi phong phạm của kẻ đứng đầu, phong phạm cao thượng của Tam Đại Thánh Địa không từ mà biệt liền biến mất vô tung vô ảnh. Đấy, chỉ xem những tuyệt sắc giai nhân trong phòng này thôi, có ai lại không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Quân Mạc Tà nếu đã lọt vào mắt xanh của các tuyệt sắc giai nhân này, làm sao có thể chủ động đi trêu chọc các dong chi tục phấn khác chứ?
Dựa vào lời giảng về nữ tử của mẫu thân, những người ở đây, ngoại trừ Quản Thanh Hàn, những người còn lại tất cả đều còn là xử nữ, có được nhiều tuyệt sắc giai nhân như vậy mà không hoan dâm vô độ, phải cần có năng lực khống chế cao đến đâu chứ?
Mạc Vô Đạo kia thật đáng ghét!
Hơn nữa… Không biết vì sao, Miêu Tiểu Miêu lại cảm thấy đặc biệt thân thiết với hắn! Cảm giác này vô cùng dữ dội, dữ dội đến nỗi ngay cả chính bản thân mình cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, thậm chí là… hoảng loạn?
Tại sao?
Tại sao ta lại sinh ra cảm giác quen thuộc với hắn chứ?
Chuyện này không thể xảy ra?
Ta sao có thể đứng núi này trông núi nọ, phi, ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế này, ý tưởng kiểu này không nên nhớ lại…
Vừa nghĩ thế bóng hình Mặc Quân Dạ lại lần nữa chiếm đầy đầu óc nàng, đem hình bóng của Quân đại thiếu gia kia hoàn toàn đánh vỡ!
- Hai vị cô nương quả nhiên là quốc sắc thiên hương! Tại hạ vừa thấy suýt nữa ngây dại!
Mạc Tà mỉm cười nói câu khen ngợi, nhìn Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu. Ánh nhìn Miêu Tiểu Miêu lại ẩn ẩn có một tia tình ý.
- Xin chào Quân phủ chủ.
Miêu Tiểu Miêu vội vàng đứng dậy chào hỏi. Vẻ mặt vẫn có vài phần kiêng kị. Người trước mặt này, tuy tuổi trẻ tuấn tú khiến người ta không thể tin, nhưng lại có thân phận địa vị có thể ngồi cùng bàn với tổ phụ Miêu Kinh Vân của mình! Miêu Tiểu Miêu cũng không dám có chút chậm trễ. Nhưng trong lòng này cũng rất nghi hoặc: Ánh mắt người này nhìn ta, sao lại kỳ lạ như vậy?
- Quân Mạc Tà, Linh Lung Liên của ta bây giờ ra sao rồi?
Kiều Ảnh thản nhiên nhìn hắn, không hề khách khí mở miệng thì liền hỏi ngay.
- Linh Lung Liên? À à.
Mạc Tà chớp chớp mắt cười.
- Thật hổ thẹn…
- Sao?
Kiều Ảnh mở to hai mắt, lập tức đứng dậy, trong mắt tràn ngập lo lắng: Chẳng lẽ…. Hắn làm chết Linh Lung Liên rồi?
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Dị Thế Tà Quân
Còn về quy củ của Tà Quân phủ, thì sao để trong lòng chứ?
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ lần này mình xem thường người khác lại là tự mang họa sát thân vào người…
- Mọi người tự nhiên.
Mạc Tà tao nhã nói.
- Bổn tọa không thể phụng bồi.
- Chậm đã, Quân Phủ chủ. Hôm nay chúng ta đến đây, còn có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Hề Nhược Trần nói.
- Sau khi bữa tiêc kết thúc, mọi người có thể ở lại thêm mấy ngày ngày, những chuyện ấy để sau hẵng nói, hôm nay là ngày bản tông khai phủ, không bàn chuyện gì cả.
Mạc Tà nhìn hơn mười người Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ, nở nụ cười ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa, nói:
- Bổn tọa nhất định sẽ không để mọi người tay không mà về.
Đây là một ám chỉ. Nhưng lại có thể khiến vài kẻ tâm mang ý xấu an lòng.
Mạc Tà áy náy chắp tay, xoay người bước đi, áo trắng bay theo gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, vô số gia nô từ bốn phương tám hướng đi ra, cao lương mỹ vị lập tức đầy ắp các bàn…
Đám người Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân và Quân Vô Ý dẫn người của Tà Quân phủ đến từng bàn kính rượu, không khí náo nhiệt chưa từng có.
Có vẻ như không muốn náo nhiệt cũng không được, không kể những nhân sĩ giang hồ theo phe Tà quân phủ, cho dù là những người chẳng có tí quan hệ gì với Tà Quân phủ thì hôm nay cũng đã có thu hoạch rất lớn, nào là mấy phần lễ vật vô cùng trân quý còn thêm buổi tiệc chiêu đãi hoàn toàn dùng rượu ngon thiên phẩm, tuy là ở ngoài không phải là không có nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi, hôm nay có thể thoải mái uống say một bữa, vì sao lại không chứ.
Nhưng vẫn còn một số ít người hoặc bảo trì lập trường trung lập, hoặc khinh thường tác phong bá đạo của Quân Mạc Tà, và những nhân sĩ giang hồ thuộc phe Tam Đại Thánh Địa tuy bất mãn nhưng cũng không dám để lộ một chút nào ra ngoài, thật sự là không dám, ai mà dám liều mạng với tên Tà Chi Quân Chủ không nói lý lẽ, không thèm nghe đến nửa câu đã vung tay giết người, chê mạng mình quá dài à. Mà những người đến trước mặt mình kính rượu, không phải Thánh Tôn thì cũng là Thánh Hoàng, người nào cũng không chọc được, ra tay chỉ có nước dâng ra cái mạng nhỏ của mình thôi, người ta kính rượu thì đã cho ngươi nhiều mặt mũi rồi, còn không nhanh chóng tiếp, muốn tự tìm phiền phức sao?
Nhân sĩ giang hồ ở đại sảnh cơm no rượu say thì những vị phu nhân ở trên lầu cũng đang trò chuyện không kém phần náo nhiệt.
Trò chuyện với nhau được một lúc thì cảm giác xa lạ ngượng ngùng ban đầu cũng dần biến mất, các nàng bắt đầu thoải mái trao đổi.
- Mai tỷ tỷ, Quản tỷ tỷ… Tiểu Nghệ muội muội… Sắc mặt của mọi người sao kỳ quái quá vậy? Mọi người làm sao vậy?
Miêu Tiểu Miêu vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn vài vị tỷ muội mới quen.
Những vị tỷ muội này không chỉ xinh đẹp mà tính tình cũng rất tốt, tựa hồ với mình nhất vừa gặp như đã quen, quả thật chính là tâm đầu ý hợp, khiến mình cảm giác được, các nàng là thật tâm đối đãi với mình.
Nhưng điều này có có chút không thích hợp, mình là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ, trên danh nghĩa thì gần như thuộc phe Tam Đại Thánh Địa, các nàng vừa thấy thì đã đối đãi rất tốt với mình, thật là kỳ lạ.
Độc Cô Tiểu Nghệ có thể nói nàng trẻ người non dạ, nhưng Mai Tuyết Yên là người lãnh đạo Thiên Phạt, một nhân vật phong vân như vậy tuyệt đối không làm những chuyện hồ đồ, hơn nữa ở đây lại còn có một người thuộc phe Thánh Địa là Kiều Ảnh…
Lúc này nghe được đoạn nói chuyện của vị Tà Chi Quân Chủ dưới lầu, vẻ mặt mọi người liền vô cùng kỳ quái. Trong lòng Miêu Tiểu Miêu cũng không tránh khỏi buồn bực, rốt cuộc là sao vậy?
Lời của vị Tà chi quân chủ kia tuy nghe không lọt tai, vô cùng kiêu ngạo, nhưng khai tông lập phái thứ cần nhất chính là cường thế, muốn một lần rạng danh làm thế cũng đúng thôi, cho dù bá đạo hơn nữa cũng không thành vấn đề, người ta mạng thì muốn làm gì thì làm, thế giới này vốn ai mạnh là đạo lý mà.
Nếu vị Tà Chi Quân Chủ này không thể ngay từ đầu xử lý chuyện này một cách hoàn hảo chỉ sợ buổi tiệc khai phủ này lập tức chấm dứt trong bi kịch mất. Cái gọi là "giết gà dọa khỉ" chính là như vậy đấy.
Thủ đoạn của Tà Chi Quân Chủ thoạt nhìn tàn bạo, thậm chí là điên là ngông cuồng, nhưng lại là biện pháp tốt nhất bây giờ! Miêu Tiểu Miêu tin tưởng, cho dù lúc nãy không ai đứng ra, Tà Chi Quân Chủ cũng nghĩ biện pháp kích động một người đứng dậy, giết để lập uy!
Uy nhất định phải lập!
Nhưng vẻ mặt Mai tỷ tỷ và mọi người sao lại thế này? Cho dù nói lòng nữ nhi yếu mềm, nhưng Mai Tuyết Yên từng là chủ quản Thiên Phạt, sao cũng có phản ứng như vậy?
- Muội muội hiểu lầm, chúng ta thế này không phải vì chuyện hắn giết người lập uy…
Mai Tuyết Yên có chút vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói, thầm nghĩ phản ứng của ngươi khác với chúng ta chỉ vì ngươi nào biết bộ dạng bình thường của Mạc Tà như thế nào thôi?
- Thật không ngờ Mạc Tà ca ca lại có thể nói ra những lời này, quả nhiên là bất ngờ a!
Độc Cô Tiểu Nghệ biểu tình kỳ quái mở miệng khen ngợi.
- Mà thủ đoạn trêu đùa của hắn tuy lưu manh nhưng cũng quá tuyệt, nếu biết có chuyện thú vị như vậy, ta cũng đã tham gia rồi.
Miêu Tiểu Miêu ách một tiếng, không còn lời phản bác, quả nhiên là người một nhà, nếu không phải thì vẻ mặt bình tĩnh ban nãy cũng không thể thay đổi nhanh chóng như vậy!
Miêu Tiểu Miêu trong lòng có cảm giác là lạ liền ngẩng đầu lên nhìn. Thì thấy ở cửa đột nhiên xuất hiện một người.
Người này vừa xuất hiện, làm cho một nữ tử như Miêu Tiểu Miêu, cũng không tránh khỏi chói mắt!
Người đến tóc đen mượt như mây, một trâm cài đơn giản buộc lại mái tóc đen, hai hàng lông mày như kiếm, hai mắt như sao sáng, mũi cao, môi mỏng, cho người ta cảm giác được một loại quả quyết, khuôn mặt thuộc loại hoàn mỹ.
Người này cũng không quá cao, tay đặt ở thắt lưng, từng bước từ từ tiến đến.
Hơn nữa, mỗi một bước rất tự nhiên thoải mái, thoạt nhìn cứ tưởng hắn đang đi ngắm hoa thưởng ngoạn, hết sức phiêu diêu!
Nhưng trong chớp mắt, lại tựa hồ như trong mỗi bước chân nhẹ như mây đó, linh hồn chất chứa đầy cao ngạo!
Trong ánh mắt chớp động đó, lại dường như có một loại khí chất tà quái, bễ nghễ thiên hạ!
Một cái nhướng mày rút kiếm, đường kiếm kiêu ngạo ngút trời!
Miêu Tiểu Miêu chỉ cần nhín thoáng qua liền ngay lập tức biết người này chính là Tà Chi Quân Chủ, Quân Mạc Tà!
Trong thiên hạ, ngoại trừ người hắn dường như cũng không ai xứng với bốn chữ "Tà Chi Quân Chủ" này!
Chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng mọi người đều không tự chủ hiện lên bốn chữ danh chấn thiên hạ này!
Tuy hắn chưa mở miệng nói chuyện, chỉ dựa vào mỗi bước cử động của hắn, cũng đã thấy rõ cái khí chất siêu nhiên này, đây cũng là phương thức rõ nhất để chứng minh sự tồn tại của bốn chữ "Tà Chi Quân Chủ"!
Thế giới này, ta chính là chủ!
Danh bất hư truyền! Danh xứng với thực!
Mà chỉ mới vừa gặp mặt, trong lòng Miêu Tiểu Miêu không hiểu tại sao lại dâng lên một cơn giận dữ: Đó là cơn giận với Tam Đại Thánh Địa!
Người trước mặt này, tao nhã như người cõi tiên, cao ngạo như mây trắng trên trời, thoải mái như gió thu chốn rừng sâu, tin rằng khi nổi giận cũng sẽ như dữ dội như sấm chớp ngày bão!
Người như vậy, tại sao tên Mặc Vô Đạo kia có thể mở miệng là nói vô cùng háo sắc, không biết xấu hổ, khi nam phách nữ, không chuyện ác nào là không làm, đạp phá thiên hạ?
Miêu Tiểu Miêu vô cùng chắc chắn, người mà Mạc Vô Đạo nói, cùng người trước mặt này hoàn toàn không liên quan nhau, lấy khí độ của người này sao có thể làm ra hành động bỉ ổi hạ lưu như thế chứ? Đây hoàn toàn là do Tam Đại Thánh Địa ghen tị mới dựng lên để mắng chửi hắn mà thôi!
Tam Đại Thánh Địa, không ngờ lại nhỏ nhen đi nói xấu sau lưng người khác như vậy?
Đám người ấy thật đúng là làm mất đi phong phạm của kẻ đứng đầu, phong phạm cao thượng của Tam Đại Thánh Địa không từ mà biệt liền biến mất vô tung vô ảnh. Đấy, chỉ xem những tuyệt sắc giai nhân trong phòng này thôi, có ai lại không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Quân Mạc Tà nếu đã lọt vào mắt xanh của các tuyệt sắc giai nhân này, làm sao có thể chủ động đi trêu chọc các dong chi tục phấn khác chứ?
Dựa vào lời giảng về nữ tử của mẫu thân, những người ở đây, ngoại trừ Quản Thanh Hàn, những người còn lại tất cả đều còn là xử nữ, có được nhiều tuyệt sắc giai nhân như vậy mà không hoan dâm vô độ, phải cần có năng lực khống chế cao đến đâu chứ?
Mạc Vô Đạo kia thật đáng ghét!
Hơn nữa… Không biết vì sao, Miêu Tiểu Miêu lại cảm thấy đặc biệt thân thiết với hắn! Cảm giác này vô cùng dữ dội, dữ dội đến nỗi ngay cả chính bản thân mình cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, thậm chí là… hoảng loạn?
Tại sao?
Tại sao ta lại sinh ra cảm giác quen thuộc với hắn chứ?
Chuyện này không thể xảy ra?
Ta sao có thể đứng núi này trông núi nọ, phi, ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế này, ý tưởng kiểu này không nên nhớ lại…
Vừa nghĩ thế bóng hình Mặc Quân Dạ lại lần nữa chiếm đầy đầu óc nàng, đem hình bóng của Quân đại thiếu gia kia hoàn toàn đánh vỡ!
- Hai vị cô nương quả nhiên là quốc sắc thiên hương! Tại hạ vừa thấy suýt nữa ngây dại!
Mạc Tà mỉm cười nói câu khen ngợi, nhìn Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu. Ánh nhìn Miêu Tiểu Miêu lại ẩn ẩn có một tia tình ý.
- Xin chào Quân phủ chủ.
Miêu Tiểu Miêu vội vàng đứng dậy chào hỏi. Vẻ mặt vẫn có vài phần kiêng kị. Người trước mặt này, tuy tuổi trẻ tuấn tú khiến người ta không thể tin, nhưng lại có thân phận địa vị có thể ngồi cùng bàn với tổ phụ Miêu Kinh Vân của mình! Miêu Tiểu Miêu cũng không dám có chút chậm trễ. Nhưng trong lòng này cũng rất nghi hoặc: Ánh mắt người này nhìn ta, sao lại kỳ lạ như vậy?
- Quân Mạc Tà, Linh Lung Liên của ta bây giờ ra sao rồi?
Kiều Ảnh thản nhiên nhìn hắn, không hề khách khí mở miệng thì liền hỏi ngay.
- Linh Lung Liên? À à.
Mạc Tà chớp chớp mắt cười.
- Thật hổ thẹn…
- Sao?
Kiều Ảnh mở to hai mắt, lập tức đứng dậy, trong mắt tràn ngập lo lắng: Chẳng lẽ…. Hắn làm chết Linh Lung Liên rồi?
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Dị Thế Tà Quân
Đánh giá:
Truyện Dị Thế Tà Quân
Story
Chương 1109: Gặp mặt
9.5/10 từ 42 lượt.