Dĩ Mệnh Trấn Mệnh
Chương 24: 24: Trúng Tình Hương Khó Dằn Lòng
Trình Sở Y vừa ngủ dậy, đẩy cửa phòng hít thở không khí ngày mới thì Sấu Tử cầm một giỏ sơn trà hớn hở chạy đến báo với hắn: “Thái tử phi, người lại có lộc ăn rồi.”
“Nghĩa phụ lại mang đến sao?” Trình Sở Y cười hỏi.
Sấu Tử lắc nguây nguẩy: “Lần này thì không phải quốc sư.
Thái tử sai người mang đến đấy.”
Trình Sở Y nhìn giỏ sơn trà, thực lòng hắn rất muốn ăn nhưng vừa nghe Khương Mặc Hiên mang đến liền mất hứng: “Cho ngươi hết đấy.”
“Thái tử phi sao vậy? Kể ra lần này thái tử có cải thiện hơn rồi, tặng thứ ăn được giá trị hơn đống quà đẹp mà không ăn được trước kia.
Ta còn nghe nói gần đây thái tử không thị tẩm ai cả.”
Trình Sở Y chớp mắt: “Những người khác không ý kiến gì sao?”
“Cũng không có động tĩnh gì đáng kể.
Trắc phi kia nếu không chơi thả diều thì lại đi cưỡi ngựa.
Hai thị thiếp cứ đóng kín cửa suốt, chắc là đang nghĩ cách tìm lại sự sủng ái của thái tử, hoặc vì bọn họ không còn ai chống lưng cho nên tự biết thân biết phận.”
Buổi chiều, Khương Mặc Hiên đến dùng bữa cùng Trình Sở Y, dùng xong mới nói: “Ngày mai ngươi theo ta xuất cung vài ngày.”
Trình Sở Y chưng hửng: “Có chuyện gì sao?”
“Phụ hoàng phái ta và quốc sư đi phân phát lương thực cho dân nghèo ở phía Đông kinh thành.
Việc này không thể nào xong nhanh được, ta đã xin phụ hoàng tạm thời lưu lại phủ quốc sư.
Nói thế nào thì phủ quốc sư đến chỗ ấy cũng gần hơn hoàng cung.”
Trình Sở Y ngờ ngợ hiểu ra: “Thái tử, ngươi làm vậy vì ta sao?”
Nghĩ thôi cũng đủ hiểu.
Cho dù Khương Mặc Hiên ngại đường xa thì một mình y xuất cung là được, không cần phải dẫn hắn theo.
Hoàng thượng đâu có phân phó việc này cho hắn.
Khương Mặc Hiên mỉm cười.
Trình Sở Y mừng rỡ cười híp mắt: “Đa tạ thái tử.” Trong những món quà mà Khương Mặc Hiên từng tặng cho hắn từ trước tới nay, đây là món quà thiết thực với hắn nhất, cũng là điều khiến hắn vui nhất.
Khương Mặc Hiên đến nhuyễn tháp nằm đọc sách.
Trình Sở Y tâm tình đương tốt, bưng một đĩa nho đến ngồi cạnh và lột vỏ mời y ăn, xem như chân thành báo đáp.
Khương Mặc Hiên bỏ sách xuống, không cầm quả nho hắn đưa mà trực tiếp đưa môi tới cắn.
Trình Sở Y hơi ngây ra nhưng không tính toán.
Tâm tình tốt thì cái gì cũng chịu được.
Đến tối, Khương Mặc Hiên vẫn ở lại, leo lên giường nằm chung với hắn.
Hắn đã quen thuộc với chuyện này, nghĩ rằng dù sao Khương Mặc Hiên cũng không làm gì nên an tâm nhắm mắt ngủ.
Khương Mặc Hiên thì ngủ không được, xoay ra ngoài rồi lại xoay vào trong, đặt tay lên trán bồn chồn.
“Sở Y!” Khương Mặc Hiên gọi thử phản ứng của hắn, thấy hắn không đáp mới nhổm dậy, sờ vào má hắn trách: “Ngươi thật sự vô tâm với ta.”
Hôm sau, Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y rời cung trực tiếp đến phía Đông kinh thành gặp gỡ Hi Hoài và các quan viên phụ trách tiếp tế.
Trước kia ở phủ quốc sư, Hi Hoài cũng hay dùng tiền riêng phân phát lương thực làm phúc nên Trình Sở Y sớm đã quen thuộc với việc này, có điều đây là lần đầu tiên hắn mới gặp qua nhiều người nghèo đến thế.
Những người này đứng xếp hàng chen chúc như đàn kiến, đông tới mức đếm không xuể.
Đều nói Đại Khương dân giàu nước mạnh, ai biết được trong kinh thành hoa lệ lại có một nơi còn lắm túng thiếu và khổ cực như vậy? Vẫn may Khương Linh Đế tuy là bạo quân nhưng không đến mức bỏ đói con dân không lo.
Công vụ bận rộn, Trình Sở Y phụ giúp Khương Mặc Hiên một tay nên không có thời gian nói với ai câu nào.
Đến gần tối, hắn cùng Khương Mặc Hiên theo Hi Hoài về phủ quốc sư, các quan viên khác thì mạnh ai nấy lui.
Ở tại phủ quốc sư, Hi Hoài gọi người bày một bàn thức ăn mời Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên.
Vốn dĩ quân thần không thể ngồi chung nhưng Khương Mặc Hiên vì Trình Sở Y mà giữ Hi Hoài ở lại.
Hi Hoài miễn cưỡng ngồi đối diện bọn họ.
Trình Sở Y nhanh nhảu gắp thức ăn bỏ vào chén của y: “Nghĩa phụ, người xanh xao rồi, có phải lại ăn không đủ, ngủ không ngon không?”
Hi Hoài cười nhạo hắn: “Ta mà lại yếu ớt như con sao?”
“Không yếu nhưng cũng phải bồi bổ chứ.” Trình Sở Y hí hoáy gắp tiếp vào chén y.
Hi Hoài miễn cưỡng nhấc đũa lên.
Khương Mặc Hiên cười nhạt, có chút không thoải mái nhưng không nói ra.
Y vươn tay gắp thức ăn bỏ vào chén Trình Sở Y: “Ngươi cũng ăn đi.
Ngươi đang bệnh đấy.”
Hi Hoài khựng đũa lại hỏi: “Thái tử phi bị bệnh?”
Khương Mặc Hiên thật tình nói: “Ngự y nói là phong hàn nhập thể, nhưng chữa mãi không hết.
Ngày nào y cũng phải uống thuốc một lần.
Lúc sáng trước khi đến đây đã uống rồi.”
Màu mắt của Hi Hoài đột nhiên tối sầm lại, hướng Trình Sở Y như ngầm chất vấn.
Trình Sở Y lo sợ không dám nói gì, cũng không dám nhìn thẳng y.
Nghĩa phụ hắn thông minh như thế, lại biết hắn am hiểu y thuật, liệu có từ chuyện này mà suy diễn ra gì khác không? Hắn giấu bàn tay run rẩy xuống bàn, giả vờ nói với Khương Mặc Hiên nhằm chuyển đề tài: “Thái tử cũng mau ăn đi.”
Thái độ của Trình Sở Y càng khiến Hi Hoài nghi ngờ thêm nhưng y không hỏi thẳng.
Sau khi trở về phòng Trình Sở Y, Khương Mặc Hiên và hắn leo lên giường nghỉ ngơi.
Y nằm nghiêng nhìn bóng lưng hắn đang xoay về phía mình, nói: “Tình cảm phụ tử hai người thật tốt, so với phụ tử ruột thịt như ta và phụ hoàng cơ hồ còn muốn tốt hơn.”
Trình Sở Y ôm chăn thở dài thườn thượt trong lòng.
Chỉ sợ tốt quá nên hắn có mưu tính sai trái gì thì Hi Hoài cũng đều nhận ra.
Không nghe thấy Trình Sở Y nói gì, Khương Mặc Hiên nhè nhẹ nắm lấy tóc hắn: “Sao thế?”
Trình Sở Y trả lời qua loa: “Không sao.
Ta buồn ngủ rồi.
Thái tử cũng ngủ đi.”
Khương Mặc Hiên vẫn muốn nói chuyện tiếp: “Khoan ngủ đã.
Ta hỏi ngươi cái này.
Ngươi thích trẻ con không?”
“Không thích mà cũng chẳng ghét.” Trình Sở Y đáp thật lòng, lại nói thêm: “Tuy nhiên, nếu ngươi và trắc phi có ý định sinh một đứa, ta sẽ cố hết sức phụ nàng ta trông nom.”
Vành tai Khương Mặc Hiên có chút phiếm đỏ, hơi ngại nói: “Ta không phải muốn sinh con cùng nàng ta, mà thôi…nếu thành công sau này sẽ nói cho ngươi biết.”
Trình Sở Y nghĩ thầm chắc là y muốn sinh cùng tỷ muội Tô thị kia rồi, nhưng chuyện này hình như chả liên quan gì hắn.
“Sở Y à…” Khương Mặc Hiên chợt chùng giọng xót xa.
“Tâm ý của ta…ngươi có hiểu được không?”
Trình Sở Y rùng mình.
Khương Mặc Hiên thình lình từ sau áp sát tới, cằm dựa lên vai hắn, tay siết chặt eo hắn lại.
“Thái tử, đừng như vậy…”
“Ngươi vẫn gọi ta là thái tử sao? Gọi tên ta đi!”
“Thái tử à…” Trình Sở Y nghĩ mới lơi là một chút mà đã gặp phải nguy hiểm rồi.
Khương Mặc Hiên còn đáng sợ hơn cả nghĩa phụ hắn nữa.
“Gọi tên ta.” Khương Mặc Hiên cố chấp nói, bất ngờ đưa lưỡi ra liếm lên cổ hắn.
Trình Sở Y nổi cả da gà, nhảy nhổm ngồi dậy.
Nếu hắn không thỏa hiệp thì ai biết được Khương Mặc Hiên còn muốn làm gì?
“Ta gọi…Mặc Hiên, ngươi ngủ được chưa?”
Khương Mặc Hiên cười dịu dàng, cũng ngồi dậy theo cầm lấy tay hắn mà không nói gì.
Trình Sở Y ngại ngùng mấy lần định rút đều không được.
Sức lực của y vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều.
“Mặc Hiên, ngươi muốn sao nữa?” Trình Sở Y thấp thỏm hỏi.
“Về chuyện hôm nọ ngươi nói, ta đã nghĩ qua.
Có lẽ ta cũng làm được.”
“Chuyện gì?” Hắn nói cùng Khương Mặc Hiên nhiều chuyện như vậy, nhất thời chẳng hiểu y muốn ám chỉ cái nào trong số đó.
“Chuyện ngươi không muốn ta chạm đến những người khác.
Hiện tại thì chưa được, dù ta muốn phụ hoàng cũng không cho phép.
Tuy nhiên, nếu một mai ta đăng cơ làm hoàng đế rồi, mọi việc đều có thể theo ý mình.
Ngươi không muốn ta tuyển phi, ta liền sẽ không tuyển.”
Khương Mặc Hiên kéo tay Trình Sở Y áp sát lên má y, dùng ánh mắt rừng rực như lửa nhìn Trình Sở Y nhưng giọng nói lại vô cùng ôn nhu: “Ta không muốn giống như phụ hoàng, yêu một người nhưng lại không bao giờ có được người đó, cuối cùng thành ra hại người hại mình.
Sở Y, ta muốn ngươi hồi đáp ta.
Ta có thể vì ngươi thay đổi.”
“Ngươi…” Trình Sở Y chết sững.
Hắn đang nằm mơ sao? Khương Mặc Hiên sao có thể bằng lòng vì hắn từ bỏ hết những nữ nhân xinh đẹp kia? “Ngươi đang trêu đùa ta phải không?”
“Ta nói thật lòng.” Khương Mặc Hiên hôn vào lòng bàn tay hắn, đầu lưỡi tham lam đưa ra ngoài, xoắn thành một vòng tròn ám muội.
Trình Sở Y ngừng thở, mặt đỏ ửng lên: “Đừng…”
Khương Mặc Hiên di chuyển lưỡi đến ngón tay ở giữa, liếm từ dưới ngược lên trên.
Trình Sở Y hoảng sợ: “Ưm…không…Mặc Hiên…ngừng lại…”
Khương Mặc Hiên dứt khoát đem ngón tay giữa của hắn đưa vào trong miệng nút.
Trình Sở Y la lên: “Mặc Hiên…ta bảo ngừng ngay…”
Khương Mặc Hiên phát ra tiếng cười trong cổ họng, từ từ nhả ngón tay hắn ra.
Hắn lập tức thu tay lại, nhìn vệt nước bọt chưa kịp khô mà ngượng chín cả người: “Ngươi…ngươi…” Lắp ba lắp bắp cả buổi trời vẫn chưa nói được điều muốn nói, mà thậm chí hắn còn chẳng biết mình muốn nói gì.
Khương Mặc Hiên cười đắc ý: “Sở Y, ngươi thật đáng yêu.
So với bất kỳ ai đều đáng yêu hơn.”
Trình Sở Y nghe xong choáng váng muốn xỉu.
Trời sáng, đầu óc Trình Sở Y vẫn còn lâng lâng lắm, nghĩ về những chuyện tối qua mà rùng mình mấy lượt.
Không được! Hắn tự nói với lòng khi trở về Trữ cung phải gấp gáp gia tăng lượng thuốc, sao cho nằm bẹp luôn trên giường để Khương Mặc Hiên không dám làm gì nữa.
Trong lúc tiếp tế, Trình Sở Y luôn né tránh Khương Mặc Hiên.
Khương Mặc Hiên không nghĩ đêm qua bản thân đã làm quá.
Yêu thích một người xưa nay không phải luôn muốn đến gần và thân cận với người ấy hay sao? Huống hồ, nói thật lòng, y còn chưa làm được gì.
Khương Mặc Hiên định mở miệng hỏi Trình Sở Y nhưng bị hắn phát giác, cố tình chạy lại chỗ một quan viên giả vờ hỏi gì đó.
Hi Hoài ngẫu nhiên bắt gặp cảnh này, nhíu mày nghĩ: “Đứa trẻ này…tại sao lại không chịu nghe lời như vậy? Thật muốn khiến ta chết không nhắm mắt mà.”
Đêm đó trở về, Trình Sở Y lên giường ngủ rất sớm.
Khương Mặc Hiên có gọi có nói gì cũng không đáp, giả như đã ngủ chẳng biết trời trăng nữa.
Đêm hôm sau cũng thế.
Khương Mặc Hiên giận ra mặt, hầu như ai cũng thấy rõ thái tử sắp sửa giết người đến nơi.
Đêm cuối ở phủ quốc sư, Trình Sở Y giở lại chiêu cũ.
Hắn chui vào chăn ngủ nhanh trước khi Khương Mặc Hiên về phòng.
Nhưng mà, chưa đầy nửa nén hương, trong người hắn lại thấy có gì đó sôi sục không yên.
Hắn vén chăn định xuống giường lấy trà uống, đúng lúc Khương Mặc Hiên bước vào khép cửa lại.
Hiếm khi mới thấy hắn thức, Khương Mặc Hiên đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội hỏi tội: “Ngươi nói cho ta biết, vì sao mấy hôm nay cứ tránh ta?”
Trình Sở Y uống xong trà vẫn thấy khó chịu.
Hắn ngước lên nhìn Khương Mặc Hiên, ánh mắt mềm mại như có nước xuân tháng ba, hơi thở nóng nhè nhẹ phả ra: “Không tránh ngươi.
Trùng hợp thôi.”
Khương Mặc Hiên dao động.
Dáng vẻ mềm yếu này thực sự khiến y không đành lòng trách cứ.
“Thật sự là trùng hợp sao?”
Trình Sở Y đưa cao tay vịn đầu, không choáng nhưng khá khó chịu.
Mặt hắn nóng đỏ lên rồi.
“Ừ!” Trình Sở Y quay lại giường: “Ngủ sớm đi.
Mai chúng ta còn hồi cung.”
Khương Mặc Hiên nuốt nước bọt.
Vừa nãy cánh tay thon thả của Trình Sở Y lộ ra khỏi vải trông rất có tính mê hoặc.
Khương Mặc Hiên lắc đầu thanh tỉnh.
Không thể lại đụng tới Trình Sở Y nữa, nếu không hắn sẽ làm mặt giận mấy ngày liền với y.
Khương Mặc Hiên cũng leo lên giường, nằm xoay mặt vào trong.
Được một lúc, y không chịu được xoay mặt ra.
Trình Sở Y nằm gập người bên ngoài, hơi thở nóng dần lên, tiếng thở nghe như mèo kêu nhẹ nhàng đánh gãy tơ lòng của y.
Khương Mặc Hiên vươn tay tới trước vuốt tóc hắn, gọi khẽ: “Sở Y à…”
Trình Sở Y không phản kháng gì, mắt vẫn nhắm chặt, vành mắt run run.
Thật sự là nóng một cách kỳ lạ.
Khương Mặc Hiên tiến gần hơn, cơ thể của y cũng đang nóng trong vô thức.
“Sở Y, muốn nhìn ngươi!” Khương Mặc Hiên xoay người hắn lại.
Hắn ngỡ ngàng mở mắt: “Thái tử?”
“Ngươi không nghe ta nói sao? Muốn nhìn ngươi.
Và còn…” Ngay đến bản thân Khương Mặc Hiên cũng đang rối loạn chẳng biết mình sắp nói gì.
Trình Sở Y run run mí mắt, bờ môi mở hờ.
Khương Mặc Hiên gần như thế, nhưng vì sao hắn không có ý định đẩy y ra, mà còn muốn y gần hơn nữa.
Cơ thể hắn rất quái lạ.
Khương Mặc Hiên thấy vậy bèn chồm người tới, Trình Sở Y cũng không hề né tránh.
Y chậm rãi kéo gáy hắn sát hơn, để mặt của cả hai gần nhau trong gang tấc và bắt đầu một nụ hôn.
Bởi vì ở cự ly quá gần, Khương Mặc Hiên không thể nào thấy rõ biểu cảm của Trình Sở Y đồng ý hay không.
Bất quá, với việc hắn ngoan ngoãn để cho y hôn đã đủ khiến y hiểu rõ câu trả lời.
Đầu lưỡi gắt gao chạm vào đầu lưỡi, nối liền những khoảng cách mập mờ vốn trước nay không xác thực trong lòng y.
Khương Mặc Hiên nhả môi Trình Sở Y ra để cho hắn thở một chút rồi mới hôn tiếp.
Nụ hôn lần này ngắn hơn và cũng nhẹ nhàng hơn.
Y biết kỹ thuật của hắn không tốt, không thể bắt ép thái quá.
Nhưng mà nam nhân ở trên giường dù có dịu dàng cách mấy vẫn là dã thú.
Sau vô số những nụ hôn ngắn, Khương Mặc Hiên bắt đầu đi theo cảm giác tuôn trào: “Sở Y, không đủ, ta muốn hơn nữa…được không?”
Trình Sở Y lúc này không nhìn rõ gì nữa, cũng không nghe rõ gì nữa.
Hắn không trả lời, cho nên bị Khương Mặc Hiên nhận định là đồng ý.
Khương Mặc Hiên giữ chặt eo hắn, dịch lưỡi ra khỏi khóe miệng hôn thấp xuống cổ.
Y cười khẽ nút vào chiếc cổ mảnh khảnh kia.
Đã chờ lâu như vậy, không nghĩ có ngày sẽ được ôm ấp Trình Sở Y gần trong gang tấc thế này.
Cảm giác hưng phấn cùng khao khát giao thoa làm một.
Thái tử thân kinh bách chiến cũng có chút khẩn trương không lý do.
Khương Mặc Hiên tháo bỏ dây thắt lưng của Trình Sở Y ra, hành động thoăn thoắt đến nỗi hắn không nhận thức được.
Đến lúc Khương Mặc Hiên luồn tay vào những lớp áo trong, hắn mới hoảng loạn chặn tay y lại: “Đừng! Thái tử…không thể…”
Trình Sở Y đập tay còn lại lên đầu cố trấn tỉnh chính mình.
Hắn muốn ly khai.
Khương Mặc Hiên ôm chầm hắn lại không cho đi: “Sở Y, chúng ta là phu thê, vì sao không thể?”
Trình Sở Y máy móc lặp lại: “Không thể!” Hắn cũng không biết vì sao lại thành ra thế này? Hắn không chủ động mời mọc Khương Mặc Hiên, nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Trình Sở Y nhướng mắt nhìn sang lư hương đặt cạnh cửa sổ.
Khói trắng mơ màng lan tỏa, không có dấu vết, cũng không có âm thanh, chính vì như vậy nên mới càng đáng sợ.
Lư hương đó đã bị hạ thuốc rồi, nhưng thuốc này từ từ thấm vào, không cường liệt phát tác trong một lần khiến con người đánh mất lý trí.
Khương Mặc Hiên kích động giữ mặt hắn hỏi: “Ngươi thích người khác?”
“Không phải như vậy.”
“Vậy thì vì sao chúng ta không thể?”
“Ta…”
Khương Mặc Hiên đè hắn lại giường: “Ta muốn ngươi, Sở Y.
Ta đã nén nhịn rất nhiều lần rồi.
Nhưng đêm nay.
Không thể!”
Khương Mặc Hiên khẳng định chắc nịch từng chữ.
Trình Sở Y mệt mỏi nhìn y, màu mắt của y cũng biến đỏ rồi.
Cả hắn và y đều trúng hương, vậy thì còn làm gì được nữa? Hắn có nguyện ý hay không cũng không ra nổi căn phòng này..
Dĩ Mệnh Trấn Mệnh