Dĩ Mệnh Trấn Mệnh
Chương 19: 19: Thái Tử Học Lấy Lòng Thái Tử Phi
Sau khi kỳ khảo thí kết thúc thuận lợi, Khương Mặc Hiên rất phiền muộn.
Từ ngày biết bản thân thích Trình Sở Y rồi thì y đánh mất khả năng phòng the với những nữ nhân khác.
Mấy lần thân cận cùng Tô Như Bảo và Tô Như Thiện đều không đạt được khoái cảm cần thiết, giống như là làm cho có, nản hết muốn nói.
Chúc Bình đang cuộn mấy trang công văn nghe được Khương Mặc Hiên cứ viết vài chữ lại thở dài, viết thêm vài chữ lại thở dài tiếp.
“Thái tử!” Chúc Bình gọi đến lần thứ ba thì Khương Mặc Hiên mới hoàn hồn, nhìn kỹ lại trang giấy viết lung tung chẳng gì ra gì, giống như đang vẽ giun.
“Người sao vậy?” Chúc Bình hỏi.
“Phiền chết ta!”
“Thái tử, người vì chuyện gì mà phiền vậy?”
“Ta…” Khương Mặc Hiên muốn nói lại thôi, “Có nói ngươi cũng không hiểu.”
Chúc Bình cười tươi: “Người chưa nói sao biết là thần không hiểu.”
Khương Mặc Hiên miễn cưỡng nói ra: “Tên Trình Sở Y đó lúc ta bị giam thì đến thăm, nhưng từ khi ta về đến nay hắn lại không thèm đến lần nào.”
“Thái tử, người giao cho thái tử phi nhiều sổ sách như vậy, dăm bữa nửa tháng không thể đọc xong được đâu.
Có lẽ bây giờ thái tử phi vẫn còn chìm mình trong sổ sách ấy.”
“Thật nhiều vậy sao?”
Chúc Bình gật đầu: “Hôm đó Triệu tổng quản và mấy thái giám ôm đến mỏi cả tay cơ mà.”
Khương Mặc Hiên đứng lên, đi qua đi lại vài bước suy nghĩ.
Có lẽ là nhiều thật.
“Nhưng nếu hắn rảnh rỗi, hắn sẽ tới chỗ hoàng thúc, thà là để hắn bận rộn đi.”
Chúc Bình cười trộm, khi thấy Khương Mặc Hiên quay lại thì nghiêm mặt như cũ.
Khương Mặc Hiên nói tiếp: “Bảo Nhi và Thiện Nhi đều tìm đủ mọi cách lấy lòng ta.
Tại sao hắn không như vậy?”
Chúc Bình từ chối trả lời, lắc đầu đại cho qua.
Khương Mặc Hiên không vui kết luận: “Não của hắn có vấn đề.”
Chúc Bình từ chối trả lời tiếp.
Ngay lúc này, Hàn Phỉ lại đến, hành lễ với Khương Mặc Hiên và nói: “Thái tử thứ lỗi, đêm qua ta uống say quá nên dậy muộn.”
Khương Mặc Hiên liếc Hàn Phỉ: “Ngươi cứ uống như vậy có ngày uống chết luôn ngoài đường.
Nếu ngươi không tự thu liễm thì ta sẽ cấm ngươi đến gần rượu nữa.”
Hàn Phỉ kêu lên đau khổ: “Thái tử, thần chỉ yêu thích mỗi rượu.
Người không cho thần uống thì giống như chia rẻ thần và ý trung nhân vậy, tương tư đau khổ đến chết thôi.”
Khương Mặc Hiên bất giác chết lặng, thoáng bừng tỉnh như người u mê bỗng ngộ ra chân lý.
Y khó chịu như vậy, đêm ngày chỉ nghĩ đến Trình Sở Y thì ra là đang gánh chịu nỗi khổ tương tư sao?
“Vậy ta hỏi ngươi, nếu ngươi có ý trung nhân trong lòng ngươi sẽ làm gì?”
Hàn Phỉ ngỡ ngàng nói: “Đương nhiên là theo đuổi rồi, thái tử người hỏi gì kỳ vậy?”
Chúc Bình đứng sau lưng Khương Mặc Hiên ngầm lắc đầu bảo Hàn Phỉ đừng nói nữa.
Hàn Phỉ nhìn thấy, đang cân nhắc lại lời mình vừa nói thì Khương Mặc Hiên hỏi tiếp: “Làm sao theo đuổi?”
“Thần không biết đâu, thần chỉ say mê rượu thôi.
Rượu thì không cần phải theo đuổi mà.” Hàn Phỉ giả lả cười một tràng.
Khương Mặc Hiên cảm thấy nói chuyện với hai tên đầu gỗ này quả là vô ích nên bực bội đi thẳng luôn.
Hàn Phỉ bấy giờ mới hướng Chúc Bình hỏi: “Thái tử làm sao vậy?”
“Chắc là người thích thái tử phi rồi, nhưng thái tử phi không chủ động lấy lòng người cho nên rất khó chịu.
Lúc này đừng nên chọc giận người.”
“Vậy vì sao ngươi không nói thẳng với người nếu thích thái tử phi thì đi lấy lòng thái tử phi là được, khó chịu làm gì?”
“Trước giờ chỉ có người khác lấy lòng thái tử, thái tử chưa từng phải hạ mình lấy lòng ai, có nói người cũng không hiểu được.
Ngươi thích thì tự đi nói đi.” Chúc Bình thách thức.
Hàn Phỉ dụi mắt: “Thôi đi, mới tỉnh rượu đầu óc còn lâng lâng quá, nói năng thiếu suy nghĩ rồi.”
Chúc Bình và Hàn Phỉ không giúp gì được cho Khương Mặc Hiên, thế nên Khương Mặc Hiên quyết định đi thỉnh giáo cao nhân phương khác.
Khương Mặc Hiên mở một cuộc họp mặt nhỏ với các lão học sĩ uyên bác nhất trong Hàn Lâm Viện.
“Chuyện là thế này.
Bản thái tử vừa nghĩ ra một đề thử tài ứng đối của mấy khanh.
Nếu có một người nam nhân thích một người…” Khương Mặc Hiên khựng lại, giờ mà nói thẳng ra là nam nhân luôn thì mấy lão già này sẽ nghĩ y nói về chính mình, “À, là thích một người thế thôi.
Thế nhưng người hắn thích lại không thèm để ý hắn.
Vậy hắn phải làm sao?”
Một lão học sĩ nói: “Nữ nhân thường thích trang sức lụa là hoặc son phấn, chỉ cần mang tặng cho nàng ta, nàng ta sẽ chú ý ngay.”
Khương Mặc Hiên xua tay: “Cách khác.” Trình Sở Y cần mấy thứ đó làm gì?
Lão học sĩ khác nói: “”Viết một bài thơ tình lãng mạn biểu đạt tấm lòng của mình.”
“Cách khác.” Trình Sở Y chắc sẽ cười vào mặt y đến chết.
Lão học sĩ khác nữa nói: “Tự tay nấu cho nàng ta một bữa ăn thật ngon.”
“Cách khác.” Y không biết nấu, nấu ra được thứ gì thì cũng chỉ có khả năng ngộ độc Trình Sở Y thôi.
Lão học sĩ khác khác nữa nói: “Cùng nàng ta chèo thuyền vào lúc mặt trời lặn.”
“Cách khác.” Y không biết bơi, lỡ té xuống thuyền mà Trình Sở Y không biết bơi để cứu thì coi như xong.
Bốn lão học sĩ lại bắt đầu một vòng mới, nói từ sáng tới trưa cũng chẳng nói được gì hay ho.
Khương Mặc Hiên nghe đến nhức đầu quyết định đuổi đi hết.
Khương Hạo Giai tình cờ đi ngang qua, nghe được vấn đề thú vị cười lớn ở ngoài cửa:
“Thái tử, bản vương có thể trả lời được câu hỏi của ngươi.”
Khương Mặc Hiên đi ra, khoanh tay dựa cửa: “Hoàng thúc nói khoác thôi phải không?”
“Thật ra rất đơn giản, ngươi tìm hiểu xem y thích gì, dùng thành ý làm cho y vui, đôi khi chỉ là những chuyện nhỏ nhặt thôi cũng đủ rồi.”
Khương Hạo Giai nói xong bỏ đi.
Khương Mặc Hiên hạ thấp ánh mắt suy tư.
Muốn Trình Sở Y chú ý đến thì y phải biết hắn thích gì sao? Nhưng hắn thích gì thì chỉ mỗi hắn biết, y làm sao biết?
Khương Mặc Hiên đến Tình Tuyết Viện, nhằm lúc Trình Sở Y đang muốn ra ngoài.
Hắn nhìn thấy Khương Mặc Hiên thì nói: “Khéo trùng hợp.
Ta đang muốn đến An Phúc Cung của mẫu phi ngươi xem lại lần nữa, ngươi đi cùng không?”
“Được.”
Trình Sở Y ngỡ ngàng vì Khương Mặc Hiên nhận lời quá dễ dãi, lại nghĩ chắc y cũng nóng lòng tìm kiếm chân tướng năm xưa nên không nói gì thêm.
Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên đến An Phúc cung, vào căn phòng mà Du Ngọc phi từng thắt cổ.
Khương Mặc Hiên nói với hắn: “Thật ra nơi này ta đã đến nhiều lần rồi, cũng từng cho người lục soát hết mọi ngõ ngách, dù là một con kiến cũng không bỏ sót.
Ngươi rốt cuộc muốn tìm gì?”
“Ta nghi ngờ nơi này có mật thất.”
“Tại sao?”
Trình Sở Y đem suy nghĩ nói ra: “Ta từng hỏi qua Hà tổng quản, Tùng ma ma và cả các cung nữ cận thân của Du Ngọc phi, tìm được hai nghi điểm lớn.
Nghi điểm đầu tiên, bọn họ nói chưa từng thấy qua Du Ngọc phi đánh cờ bao giờ, cũng chẳng hề có bàn cờ nào, nhưng chính hoàng thượng lại nói Du Ngọc phi từng dạy cờ cho mình.
Ta tin hoàng thượng không cần nói dối về chuyện này, vì lúc nói ra trông sắc mặt hoàng thượng như rất hoài niệm.
Nếu Du Ngọc phi có thể dạy cờ cho người khác, chứng tỏ kỳ nghệ không kém.
Đã là kỳ nghệ không kém thì sao không thường chơi cờ được?”
“Có lẽ trước đây thích chơi nhưng sau này khi làm phi tử cho phụ hoàng thì không thích chơi nữa.
Chuyện này cũng thường thôi mà.”
Trình Sở Y lắc đầu: “Bởi vì hoàng thượng rất thích chơi cờ, thậm chí vẫn còn chơi đến tận bây giờ, không lý gì Du Ngọc phi không nể mặt chơi cùng hoàng thượng một lần, dù là bà có còn yêu thích hay không.”
“Vậy nghi điểm thứ hai?”
“Mỗi lần Du Ngọc phi và hoàng thượng gặp nhau, họ đều cho toàn bộ người hầu lui ra.”
Khương Mặc Hiên nhíu mày: “Ta không muốn nói ngươi chứ, chuyện thế này mà cũng nghi ngờ được sao? Nam nữ gặp nhau không muốn có người ở bên thì đương nhiên chỉ có một chuyện để làm rồi.
Lẽ nào cứ phải để ta nói trắng ra mới hiểu?”
“Thái tử à…” Trình Sở Y bất lực gọi một tiếng và nói tiếp: “Chắc là người không nghĩ lần nào bọn họ gặp nhau cũng chỉ vì chuyện ấy chứ? Lẽ nào không còn chuyện khác nữa để làm?”
“Này là ngươi không biết.
Bên ngoài nói phụ hoàng có hơn trăm phi tần, nhưng thực ra còn vượt xa con số ấy nhiều.
Ta không nghĩ là phụ hoàng thích làm chuyện gì khác ngoài chuyện đó.”
“Thái tử,” Trình Sở Y lại bất lực gọi tiếng nữa: “Ngươi nếu đã giao chuyện này cho ta điều tra, vậy thì ngươi thử tin tưởng ta trước khi bắt bẻ được không? Không phải khả năng ngươi nói không xảy ra, mà là vô cùng thấp.
Khả năng ta nghĩ tới cũng chưa chắc đúng, nhưng rất đáng thử.”
“Vậy nên ngươi kết luận phụ hoàng và mẫu phi có phòng lớn không ở mà thích chui vào mật thất ở?” Khương Mặc Hiên chế giễu hỏi lại.
Trình Sở Y mạnh dạn đáp: “Đúng, chính là như vậy, cảm phiền thái tử giúp ta một tay.”
Khương Mặc Hiên tiu nghỉu nói: “Được rồi.
Ta đi tìm cùng ngươi là được chứ gì?”
Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên lục lọi hết mọi ngóc ngách có thể, cái gì cũng ấn thử, hết ấn lại xoay nhưng không có kết quả gì.
“Đấy, thấy chưa? Ta nói có sai đâu?” Khương Mặc Hiên lên giọng ta đây.
Trình Sở Y thật sự rất ghét nhưng hắn bận suy nghĩ nên không thèm chấp.
“Có khi nào là vì giấu quá kỹ cho nên mới không tìm ra?” Trình Sở Y nhìn bốn phía căn phòng, giơ bàn tay ra bấm đốt tính quẻ.
Khương Mặc Hiên châm biếm: “Ngươi còn có trò này sao?”
“Suỵt! Ta cần yên tĩnh.”
Trình Sở Y tính xong thì đi tới trước bảy bước, rẻ phải, đi thêm hai bước, đụng phải cái lư đặt trên giá cao.
Khương Mặc Hiên nói: “Lư đó ta xem qua mấy lượt rồi, không có cơ quan gì đâu.”
Trình Sở Y mở nắp lư ra, bên trong đều là tro tàn.
Hắn đút tay vào hí hoáy, rút được cái chốt, bức tường ở phía sau liền di chuyển vào trong.
Trình Sở Y phủi sạch tay khỏi tro nhìn Khương Mặc Hiên chất vấn.
Khương Mặc Hiên xấu hổ nhìn đi nơi khác.
Thái tử như y đương nhiên chỉ xem xét bên ngoài, không đời nào lại để bản thân chịu bẩn.
Nhưng mà tâm lý như vậy rất bình thường.
Người ngoài dù có mở nắp lư, thấy bên trong toàn tro tàn sẽ đóng lại không chú ý đến nữa.
Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên đi qua bức tường, dọc theo các bậc hành lang xuống được một căn phòng rộng lớn.
Bên trong trang trí xa hoa, rèm treo màn lụa đều là hàng thượng đẳng dùng cho phi tần.
Căn phòng có ba gian riêng biệt, gian ngủ, gian đọc sách và gian tắm.
Không ai bảo ai, cả Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên đều tự động chia ra dò xét xem có tìm thấy gì hữu ích không.
Lục lọi cả buổi trời không tìm được gì, Khương Mặc Hiên vô cùng nản: “Ta nói này, trong cung chắc không thiếu những căn phòng có mật thất thế này đâu, chỉ là chúng ta chưa biết mà thôi.”
“Cho nên?”
“Không hẳn có mật thất là phải có bí mật gì đó động trời.”
Trình Sở Y cười chỉ lên tường: “Ngươi không thấy lạ sao? Tranh treo tường chỉ có ba bức tùng, cúc, trúc, vậy bức vẽ mai đâu rồi?”
“Không thích mai thì không vẽ thôi.”
“Thái tử, phàm nhìn việc nhìn người, đừng bao giờ quá phiến diện.
Dù rằng ngươi nói chưa hẳn sai, không thích mai thì không vẽ, nhưng biết đâu còn có những khả năng khác mà ngươi chưa nghĩ tới.”
Khương Mặc Hiên đứng dậy, lại gần chỗ Trình Sở Y quan sát nét vẽ nói: “Mềm yếu nhu mì thế này chắc là do nữ nhân vẽ.”
Trình Sở Y đồng tình, đi lại kệ sách bụi bặm lấy từng quyển ra xem lần lượt tiêu đề: “Đều là thi phẩm của các danh gia.
Ta đoán kẻ từng ở trong đây là nữ nhân, học thức uyên bác, tài năng hơn người.
Thi phẩm danh gia nào phải ai đọc cũng hiểu.
Ta hổ thẹn nằm trong số không hiểu đó.”
Khương Mặc Hiên tự đắc nói: “Bảy tuổi thì ta đã thuộc làu đống sách này rồi, có gì khó đâu?”
Hắn còn nghe được tiếng thở của Khương Mặc Hiên vọng xuống từ đỉnh đầu, sinh ra tâm lý ngượng ngùng thụt lùi về sau.
Khương Mặc Hiên cười ý vị không trách cứ gì.
Trình Sở Y nói lảng đi chuyện khác: “Thái tử quả nhiên thông tuệ hiếm ai bằng.”
Nói rồi lại chuyển tầm nhìn sang kệ sách.
Khương Mặc Hiên bước đến nâng lọn tóc hắn lên kéo nhẹ: “Thái tử phi, ngươi ngại cái gì?”
Trình Sở Y không lẽ lại quay ra sau giành giật lọn tóc với Khương Mặc Hiên? Hắn khôn khéo bước về trước, cố tình để lọn tóc trượt khỏi tay y.
Khương Mặc Hiên nhìn vào đầu ngón tay vương vấn không dứt.
“Thái tử, đừng đùa nữa.”
Trình Sở Y tình cờ nhìn thấy quyển sách có tựa là Mai Gia Tử nằm nghiêng ngả ở góc trong cùng của kệ sách, cạnh bên một đống thi phẩm danh gia.
Hắn vươn tay cầm quyển sách này ra, thổi hết bụi bám và hỏi: “Sao nó lại ở đây?”
Khương Mặc Hiên không hiểu: “Cái này là gì?”
“Là một thi phẩm viết về hoa mai, nhưng nó do một sĩ tử thi trượt chán nản thời thế viết ra chứ không phải danh tác gì.
Ngòi bút chưa thực sự điêu luyện.
Bất quá, do nhắc đến cuộc đời sĩ tử cũng giống như hoa mai đầu đông, vẫn luôn chờ đợi thời khắc được bung nở mới khiến nhiều sĩ tử khác đồng cảm, có thời gian được lan truyền rất rộng rãi.
Mấy bằng hữu từng cho ta xem qua.”
“Đã vậy ngươi còn quan tâm làm gì?”
“Giữa một đống danh tác lại có một quyển sách bình thường, ngươi không thấy đáng nghi sao? Hơn nữa trùng hợp quyển sách này nói về hoa mai, mà hoa mai là bức tranh duy nhất bị thiếu trên tường.”
Trình Sở Y vừa nói vừa lật từng trang ra xem.
Khương Mặc Hiên cho rằng hắn làm chuyện dư thừa, không ngờ được hắn lại lôi ra một phong thư từ giữa quyển sách này.
Phong thư không ghi chữ gì bên ngoài nhưng được dán rất tỉ mỉ.
Trình Sở Y xé miệng phong thư mở trang giấy bên trong ra đọc cho Khương Mặc Hiên nghe.
“Ta là công chúa của Lương Quốc Lương Mộng Dao…”
Vừa nghe đến cái tên này, cả hai đều chấn động.
Đây là tên thật của Du Ngọc phi.
Khương Mặc Hiên thúc giục: “Đọc tiếp xem.”
Trình Sở Y gật đầu: “Ta là công chúa của Lương Quốc Lương Mộng Dao, đã có phò mã là Lý Đề Dân, chỉ vì có chút nhan sắc mà bị Khương Thịnh Nam nhìn trúng, bắt đến nơi này ngày đêm không thấy được ánh mặt trời, phò mã cũng không rõ tung tích nơi đâu.
Khương Thịnh Nam đối với ta lăng nhục đủ điều.
Ta sức yếu thế cô vô phương phản kháng, mỗi một ngày, mỗi một giờ đều chỉ nghĩ đến cái chết, nhưng ngay cả muốn chết cũng chết không được, trong lúc này lại còn mang trong người giọt máu của kẻ cầm thú đó.
Ta thật sự hận Khương Thịnh Nam, nhưng cũng biết trẻ thơ vô tội, vì vậy lập một giao ước với hắn.
Nếu như ta có thể bình yên sinh đứa trẻ ra đời, chỉ mong hắn cho ta gặp mặt phò mã lần cuối.
Một lần thôi cũng được.
Khương Thịnh Nam đồng ý, nhưng mà hắn đã phản lời.”
Trình Sở Y đông cứng toàn thân không dám đọc tiếp, bởi vì đoạn ở phía sau quả thật không còn tính người nữa.
Khương Thịnh Nam chính là tên thật của Khương Linh Đế.
Vị hoàng đế này đúng là tàn bạo vô đạo giống hệt như lời đồn.
Không! Nên nói là còn hơn hẳn so với những gì được đồn đại.
Khương Mặc Hiên giành lấy bức thư trên tay hắn đọc tiếp: “Sau khi đứa trẻ được sinh ra không lâu, Khương Thịnh Nam nói sẽ cho ta gặp phò mã.
Hắn bảo ta ăn hết số bánh mà hắn đem tới.
Vị bánh rất lạ, nhưng vì nóng lòng gặp phò mà, ta không nghĩ ngợi gì liền ăn hết.
Sau đó hắn nói cho ta biết hắn đã nấu chín phò mã trong nước sôi, dùng thịt làm thành bánh cho ta ăn.
Lời này nếu xuất phát từ miệng của bất cứ ai có thể là trò đùa, nhưng từ miệng của Khương Thịnh Nam thì tuyệt đối là sự thật.
Ta móc họng mình cố gắng nôn ra hết, lại chỉ có thể móc đến nôn máu tươi.
Ta căm hận tới mức ghê tởm Khương Thịnh Nam, vô cùng hối hận đã sinh ra đứa trẻ đó.
Ta ước gì nó chết đi, ước gì nó chưa bao giờ tồn tại trên đời nhưng tất cả đều quá muộn rồi, chỉ còn cách tự kết thúc cuộc đời của chính mình.
Trước khi chết, ta ghi lại những dòng này, muốn để cho hậu nhân biết rõ những tội ác mà Khương Thịnh Nam từng làm, không dám cầu có người vì ta trả lại công đạo, ít nhất cũng không muốn sử sách trăm năm sau sẽ bị che mờ.
Lương Mộng Dao tuyệt bút.”
Khương Mặc Hiên kinh hoàng buông lá thư rơi xuống đất, thét lên: “Không thể nào! Nhất định là chỉ là giả mà thôi.
Ta phải đi gặp phụ hoàng hỏi cho ra lẽ.”
Khương Mặc Hiên bức xúc toan đi.
Trình Sở Y lập tức chạy ra trước ngăn lại: “Không được, thái tử! Chúng ta lén lút điều tra, lại không bằng không chứng mà chạy đến hỏi hoàng thượng thế này sẽ khiến hoàng thượng đại nộ.
Khi ấy, cho dù ngươi là con ruột của hoàng thượng, hoàng thượng cũng không tha thứ cho ngươi đâu.”
“Vậy ngươi bảo ta phải làm sao?” Khương Mặc Hiên mất kiểm soát gào lên.
“Ta trước đây chỉ đơn thuần nghĩ là mẫu phi bị các phi tần khác mưu hại mới chết trẻ như vậy, nhưng nào ngờ phụ hoàng lại là kẻ đứng sau gây ra tất cả chuyện này.
Ta là đứa trẻ minh chứng cho nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời bà.
Ngươi nói, ta làm sao chấp nhận nổi chuyện này?”
Khương Mặc Hiên gạt Trình Sở Y ra một bên.
Trình Sở Y liều mạng nhào đến ôm chặt y không buông.
Khương Mặc Hiên phút chốc cứng đờ ra.
Nếu y dùng lực sẽ khiến hắn bị thương.
“Không được, ngươi nghe ta! Lá thư này chưa biết là thật hay giả, bây giờ ngươi có hỏi gì cũng vô ích.
Ngươi bình tĩnh một chút.
Chúng ta nghĩ kỹ lại đã, nhất định sẽ còn cách khác chứng minh chuyện này mà.
Hoặc là chúng ta đi tìm người cùng lúc quen biết hoàng thượng và mẫu phi ngươi hỏi, không có nữa thì quen biết một trong hai người họ thôi cũng được.
Bình tĩnh.
Đã đến được bước này, ngươi không thể không bình tĩnh.”
Khương Mặc Hiên sực nhớ lại điều gì đó nên nói: “Thầy dạy học của ta Chúc thái phó từng đi theo phụ hoàng đến Lương quốc chịu cảnh cầm tù chung, sau này cũng chính ông cùng phụ hoàng trở về.
Có lẽ ông sẽ biết chút gì về chuyện của họ.”
“Vậy chúng ta đi hỏi chuyện Chúc thái phó trước, sau đó mới tính tiếp được không? Thái tử, ngươi tin ta.
Ta đã hứa sẽ giúp ngươi điều tra chuyện này ắt điều tra đến cùng, không đổ sai tội cho ai, cũng không để người chết phải oan uổng.”
Khương Mặc Hiên ôm chầm Trình Sở Y lại, không nói lời nào.
Trình Sở Y an tâm vỗ vào lưng y mấy cái.
Bình tĩnh là tốt.
Bình tĩnh rồi thì chuyện gì cũng dễ nói hơn..
Dĩ Mệnh Trấn Mệnh