Đèn Neon Thời Tiết

C5: Chương 5

205@-

Dịch: Lá Nhỏ

Ngủ cùng nhau, cụm từ này nghe có vẻ rất mập mờ, nhưng trên thực tế lại không có chút mập mờ nào, vậy nên cậu mới thoải mái nhắc tới như vậy.

Đó là vào năm tốt nghiệp tiểu học khó tin, Diệp Tiềm Bạch nói sau này chúng ta trưởng thành rồi, phải làm chuyện người lớn nên làm. Thế là cậu lấy rượu Mao Đài bố cất giấu bao năm ra, hai người trốn trên gác nhà cậu uống trộm. Hai đứa trẻ nhấp một ngụm là quên trời quên đất, ôm nhau lăn ra ngủ.

Sau khi tỉnh lại, bố Diệp cầm chổi đuổi đánh Diệp Tiềm Bạch, cậu chạy tán loạn khắp nhà, liên tục nói là cô muốn uống, cậu chỉ đành nghe theo, như vậy mới đỡ bị bố cho no đòn.

Vưu Tuyết Trân nghiến răng nghiến lợi: “Cậu còn mặt dày nhắc tới?”

Cậu không chút áy náy: “Không phải về sau tôi đền tội với cậu rồi à, tôi cống cho cậu toàn bộ tiền tiêu vặt nghỉ hè của mình đấy.”

“Nếu không phải tôi gánh tội đó cho cậu, xem cậu có bị bố đánh chết không, chút tiền đó đổi lấy mạng của cậu còn hời cho cậu lắm.”

“Vậy nên sao tôi có thể để ân nhân cứu mạng ngủ trên sofa được.” Tay cậu giữ chặt bả vai cô, đẩy cô vào trong: “Ngủ đi tổ tông ạ.”

Nói rồi cậu lùi về sau, đóng cửa lại.

Vưu Tuyết Trân ngây ngốc tại chỗ một lúc, tiếp đó nhìn căn phòng một lượt. Lần trước khi cô đi vào đây là trong lần tụ tập nào đó, cậu uống say bí tỉ, cô và người khác cùng dìu cậu vào phòng, lúc đó cô không nhìn kỹ đã vội đi ra. Nhưng chỉ liếc qua một cái, cô đã để ý tới con chó tai dài nằm giữa hai chiếc gối. Lúc đó, avatar Wechat của bạn gái cậu là con chó tai dài ấy.

Cô bạn gái đó đã chia tay với Diệp Tiềm Bạch từ lâu, cũng không biết con chó tài dài bay về hướng nào, chắc là bị vứt đi rồi. Vưu Tuyết Trân không nhìn nữa, ôm quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Đồ trên bệ rửa mặt chất lộn xộn, bên cạnh vòi nước còn dính thuốc nhuộm chưa lau sạch. Bừa thì bừa thật, nhưng cũng may không có đồ khiến người ta ngạt thở. Cô như binh lính chấp hành nhiệm vụ, dè dặt tắm rửa xong, lúc đi tới bồn rửa tay thì nhìn thấy một chiếc khăn lau còn sót lại trong tủ nhỏ bên cạnh, không biết của cô bạn gái nào để lại.

Vốn nghĩ có thể may mắn bước qua chiến trường, nhưng cuối cùng vẫn dẫm phải bom, máu thịt đầm đìa. Tựa như khi nhìn thấy con chó tai dài kia vào năm ngoái vậy.

Vậy nên cô mới nói mình không muốn ngủ ở đây.

Trời bên ngoài ngày một sáng, ánh ban mai xuyên qua rèm cửa trắng, len lỏi vào từng ngóc ngách trong phòng. Cô lau khô đầu, mệt mỏi dựa vào đầu giường.

Trên người là áo T-shirt của cậu, ga giường và chăn đều vẩn vương mùi hương của cậu, là mùi nước hoa Thuốc lá và Hoa hồng.

Có lúc nước hoa sẽ khiến người ta thoải mái, thư thái, cũng có lúc xịt quá sẽ khiến người ta buồn nôn.

Vưu Tuyết Trân đờ đẫn nằm trên giường, không nhịn được cơn buồn nôn.

Cuối cùng cô vẫn không chiến thắng được cơn buồn ngủ, mơ màng thiếp đi. Dường như cô đã mơ, mơ thấy mình bị nhét vào thế giới toàn máu tanh. Có thứ gì đó kéo cô xuống dưới, cô cứ thế rơi thẳng xuống, rơi xuống đáy hồ máu này, không sao thở nổi.


Khi tỉnh lại lần nữa, sắc trời bên ngoài đã tối mịt mù.


Căn hộ cực kỳ yên tĩnh, Diệp Tiềm Bạch đã rời đi, cậu để lại lời nhắn qua Wechat cho cô.

Avatar: “Tôi đi học đây.”

Avatar: “Dậy mà đói thì trong tủ có bún ốc đấy, nấu mà ăn.”

Vưu Tuyết Trân đứng dậy, cởi quần áo trên người ra, thay lại đồ của mình, sau đó ôm quần áo, ga giường, gối, nhét hết vào máy giặt.

Tiếng máy giặt quay làm Viên Tinh ngủ trong phòng khách bừng tỉnh, cô ấy mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng, còn chưa cả tẩy trang, mặt đầy dầu, sững sờ nhìn xung quanh: “Đây là đâu?”

“Chung cư của Diệp Tiềm Bạch.”

“Má, có phải tối qua tớ uống nhiều lắm không?”

“Cậu uống muốn out khỏi server Trái Đất luôn, thế nên bọn tớ mới đưa cậu tới đây ngủ.”

Viên Tinh lè lưỡi, Vưu Tuyết Trân ấn nút tạm dừng, nói với cô ấy: “Cậu lột ga giường rồi chăn chiếu của phòng khách ra đây giặt chung luôn đi.”

“Phải ha, trên gối toàn phấn của tớ.”

Hai người hợp sức xử lý xong đống ga giường thì chuẩn bị rời đi. Đây là lần đầu tiên Viên Tinh tới căn hộ của Diệp Tiềm Bạch, lúc đi tới gần cửa, nhìn thấy bài vị đặt ở đó, cô ấy không khỏi giật mình.

Ảnh thờ của tấm bài vị này chính là Diệp Tiềm Bạch, nói chính xác hơn là Diệp Tiềm Bạch lúc nhỏ.

Một suy đoán hiện lên, cô ấy kinh ngạc hỏi Vưu Tuyết Trân: “Mẹ ơi, Diệp Tiềm Bạch có anh em sinh đôi chết yểu sao?”

Vưu Tuyết Trân đang đi giày, ngẩng đầu nhìn thấy ngón tay Viên Tinh chỉ về phía khung anh, cô không nhịn được cười: “Không phải, đó là chính cậu ấy.”

Vưu Tuyết Trân chỉ vào con thỏ Diệp Tiềm Bạch đang ôm: “Đây là bài vị của Bạch Bạch. Lúc nhỏ cậu ấy nuôi con thỏ này mũm mĩm lắm, nào ngờ trong lần nó được người nhà cậu ấy đưa lên núi ăn cỏ, hóng mát thì chạy mất, chỉ còn lại bức ảnh vừa mua về làm di ảnh.”

Tên thần kinh, vì một con thú cưng mà lôi cả bản thân vào bài vị?

Mặc dù nghĩ là vậy nhưng ngoài mặt Viên Tinh vẫn tỏ ra cảm động: “Cậu ấy có lòng yêu động vật quá.”

Vưu Tuyết Trân vô cảm: “Cũng bình thường, hôm trước khi con thỏ chạy đi mất, cậu ấy còn hỏi tớ có muốn ăn thịt thỏ kho không.”


“…” Thảo nào nó chạy mất.

“Nói tới thỏ mới thấy đói, cậu thì sao?”


“Tớ cũng đói.”

Thế là bụng họ bắt đầu kêu gào trước bài vị của con thỏ.

Làm việc tới tận bây giờ mà vẫn chưa ăn gì, Vưu Tuyết Trân không định động vào bún ốc của cậu. Nếu tiếp tục lục tủ của cậu nữa, ma mới biết còn có thể tìm thấy gì, chi bằng đặt đồ ăn tới trường còn hơn.

Cô mở app đặt đồ lên, phát hiện có hai tin nhắn chưa kịp đọc vào tối qua.

Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký: “Tóm lại lần này tôi rất xin lỗi.”

Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký: *Icon mỉm cười* “Nếu cô đặt lần nữa tôi sẽ có ưu đãi cho cô.”

Ngón tay đang lướt của Vưu Tuyết Trân dừng lại, quyết định chọn ngày chi bằng gặp ngày, coi như một chút áy náy của cô đi. Cô trả lời một câu không cần ưu đãi, sau đó đặt đơn thứ hai.

Hai người quay về ký túc nghỉ ngơi. Năm tư không phải học nhiều, đa số thời gian đều chỉ viết luận văn và thực tập. Nhưng Vưu Tuyết Trân không vội đi thực tập, nói chính xác hơn là cô không có sức lực. Đợt trước cô vừa thi chứng chỉ hành nghề phát thanh xong, đợt này lại bận viết luận văn, chỉ riêng hai việc này đã khiến cô vò tai bứt tóc.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

Viên Tinh lại khác, cô ấy đã gửi CV cho rất nhiều công ty truyền thông mới. Cô ấy có khả năng tập trung cao độ, trước đó, vào tuần toàn lịch thi dày đặc mà cô ấy vẫn có thể bỏ thời gian ra ngoài tham gia concert của nhóm nhạc nữ rồi quay về trong ngày.

“Má nó, công ty tớ mơ ước gửi email phản hồi rồi, bảo tớ ngày mai tới tham gia phỏng vấn.”

Nhìn xem, giống như bây giờ vậy. Cô ấy không chỉ có thể vừa tẩy trang, dầu tẩy trang len vào hai mắt, mà còn có thể vừa lướt điện thoại. Vì tin tức tới một cách bất ngờ nên cô ấy vui tới nỗi nhảy bỗng lên, làm đổ ống áp phích dưới chân.

Vưu Tuyết Trân vô cùng khâm phục sức sống của cô ấy, cô quay người: “Vậy chúc cậu ngày mai phỏng vấn thành công.”

Lúc này tin nhắn của Diệp Tiềm Bạch chợt hiện lên.

Avatar: “Về trường rồi hả? Sao không nói với tôi một tiếng?”

Cô vờ như không thấy, cậu lại gửi tin nữa.


Avatar: “Tôi tan học rồi, đói quá, tới canteen ăn với tôi đi.”

Vưu Tuyết Trân tắt điện thoại, khoác áo vào, đi xuống giường, đương nhiên không phải vì đi ăn với cậu mà là vì đồ cô đặt tới rồi.

Ở dưới tòa nhà ký túc xá nữ, có cặp đôi đang diễn cảnh lâm ly bi đát khi phải chia xa ở trước cửa. Có bóng người hơi quen vừa hay đứng phía sau cặp đôi đó, bình thản nhìn hai người như hai tảng đá cản đường.

Ấy, lại là anh chàng đó giao.


Mặt anh vẫn bị tóc che gần hết mắt, vẫn là kiểu tóc bị mũ bảo hiểm đè cả chặng đường, giờ vùng lên như cỏ dại, còn có cánh tay quấn băng trắng, tất cả giúp cô nhận ra hình như là cùng một người.

Vưu Tuyết Trân kéo mũ xuống, chạy về phía anh. Dường như đối phương không nhận ra cô, mãi cho tới khi cô đứng trước mặt, bỏ cặp kính dày cộp xuống, anh mới thấy cô và tu nữ tối qua có vài điểm tương đồng.

Anh nghi hoặc gọi: “Anh Bưu?”

Cặp đôi còn thắm thiết bên cạnh nhìn Vưu Tuyết Trân bằng ánh mắt quỷ dị.

Cô cười gượng: “Ấy, tôi tên Vưu Tuyết Trân, sao vẫn là anh giao thế? Hôm nay vẫn nhiều đơn sao?” Cô lại nhìn về phía cánh tay băng bó của anh, gãi đầu. Rõ ràng muốn giúp nhưng sao lại thấy rước thêm phiền phức cho anh vậy: “Chắc vết thương của anh vẫn chưa khỏi đâu nhỉ, sớm biết vậy tôi đã không đặt vào hôm nay rồi.”

“Cảm ơn cô, tôi đỡ hơn nhiều rồi.” Anh nói: “Hôm nay có người giao nhưng tôi muốn giao.”

“Hả?”

“Tôi có dự thính ở trường cô, vậy nên tiện đường.”

Cô tò mò: “Trường tôi có môn gì hay để dự thính sao?”

“Có môn Nhiếp ảnh hình người.”

“À môn đó hả.” Vưu Tuyết Trân vô thức nói: “Tôi học rồi, cũng bình thường à.”

Đó là môn năm nhất cô chọn bừa để tăng điểm, đi học mấy tiết mới thấy quá nhạt nhẽo nên về sau cô đã cúp học, không đi nữa.

Chạy tới tận đây để nghe môn học bình thường thế, không phải đang lãng phí thời gian sao?

Cô vừa định nói vậy đã nghe thấy anh đáp: “Không sao, tôi cũng chưa từng học đại học bao giờ, có cái để nghe là tốt rồi, không chọn được.”

Vưu Tuyết Trân ngập ngừng, nuốt lại lời định nói vào, nhận ra hình như mình đã nói chuyện không nên nói.

Lúc này cô mới để ý tới tay xách túi của anh, mu bàn tay hằn lên gân xanh, móng tay đều được cắt gọn gàng, sạch sẽ. Lòng bàn tay có mấy vết chai, không phải vết chai do viết nhiều tạo ra mà là kiểu thô hơn chút, là đôi bàn tay rất cực khổ.

Vưu Tuyết Trân nhíu mày, hỏi: “Lần sau khi nào anh tới, nếu tôi ở trường tôi sẽ đặt đồ ở cửa hàng nhà anh, anh có thể tiện giao cho tôi luôn.” Nghĩ một hồi cô bổ sung thêm: “Đồ nướng nhà anh thật sự rất ngon.”

Điều này là sự thật, đồ ăn cửa hàng của họ rất ngon, nhưng cũng chưa ngon tới nỗi bắt buộc phải ăn. Vấn đề là dù sao cũng tiện, có thể giúp đỡ người ta chút cũng không sao.


Anh sững sờ, dè dặt hỏi: “Nếu cô không để ý thì kết bạn Wechat với tôi, lần sau muốn đặt đơn có thể gửi tin nhắn cho tôi, tôi khuyến mại cho cô.”

Trước đây Vưu Tuyết Trân từng xem tin tức nói app đặt đồ ăn chiết khấu rất cao từ các cửa hàng, cô lập tức hiểu ra anh muốn bỏ qua bước đặt đồ trên app, chắc ưu đãi cho cô vẫn kiếm được nhiều hơn là bán trên app, thế là cô gật đầu đồng ý.


Anh lấy điện thoại ra, mở mã QR rồi đưa tới trước mặt cô.

Vưu Tuyết Trân cúi đầu nhìn màn hình điện thoại vỡ nứt.

Có lẽ sau sự cố va chạm tối qua nên mới bị vậy, chính anh cũng không nghĩ tới việc đi thay, dù sao người này còn mặc kệ cả sức khỏe của bản thân mà.

Cô càng ngày càng cảm thấy mình nên ủng hộ cho việc kinh doanh của người ta. Sau khi quét mã xong, Wechat hiện lên avatar đồ nướng đỏ chót có tên là A Đồ nướng Mạnh Ký.

Cô gửi lời mời kết bạn.

Ngay sau đó, tài khoản Wechat có chữ A đầu tiên này đã nhảy lên vị trí đầu tiên trong danh sách liên lạc của cô. Thậm chí nó còn chiếm luôn vị trí đầu của Avatar.

Vưu Tuyết Trân thấy hơi kỳ cục, avatar quen thuộc lọt xuống vị trí thứ hai, vị trí đầu lại là avatar cửa hàng đồ nướng. Nếu nửa đêm mở ra mà thấy nó, thật sự rất khó để kiềm chế cái miệng. Vậy nên vẫn nên để anh ấy xuống thì hơn.

Xuất phát từ lý do đơn giản này, cô mở phần biệt danh ra, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh tên gì?”

Anh đang định rời đi, nghe vậy bèn quay đầu nhìn cô, lộ ra vẻ mặt như lúc nhận được kẹo từ cô vào tối qua.

“Tên ấy.” Cô lắc điện thoại: “Vừa nãy tôi đã nói tên mình cho anh biết rồi, anh thì sao?”

Anh đưa tay về phía cô, ra hiệu cô đưa điện thoại cho mình.

Vưu Tuyết Trân nhìn điện thoại nằm trong lòng bàn tay anh, rõ ràng bình thường nó to tới mức cô không cầm hết được, giờ trông nó lại nhỏ tới đáng thương.

Đối phương nhập tên rất nhanh, sau đó trả điện thoại cho cô.

Mạnh Sĩ Long.

Phần biệt danh biến thành ba chữ này.

Vưu Tuyết Trân vô thức đọc tên anh rồi ấn xác nhận. Khi quay trở lại phần danh bạ, avatar đồ nướng ấy đã lặn xuống dưới.

Lúc này vẫn là giao diện cô quen thuộc, Avatar thân quen đã đứng đầu.

Cô xách túi quay về ký túc, gọi Viên Tinh tới ăn cùng. Viên Tinh mở túi ra, ngạc nhiên: “Hai người chúng ta thôi mà gọi nhiều thế làm gì, lãng phí lắm đấy.”

Vưu Tuyết Trân phiền muộn: “Hả, tớ đặt ít thôi mà.” Cô thò đầu ra nhìn, bên trong xuất hiện thêm rất nhiều xiên nướng cô không đặt.

*Lảm nhảm: Mấy chương đầu nam phụ sẽ xuất hiện khá nhiều, về sau nam chính chung quy vẫn là nam chính.



Đèn Neon Thời Tiết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đèn Neon Thời Tiết Truyện Đèn Neon Thời Tiết Story C5: Chương 5
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...