Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 103: Trẫm sắp băng hà rồi.
Quy tắc của Cuộc Chiến Ngai Vàng rất đơn giản, số 7 đọc một lần là hiểu.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành mời anh ta vào đội, bắt đầu ghép cặp. Trên kênh nhanh chóng hiện lên tên của bảy người, đều là server khác, không có người quen.
Bọn họ cũng không quan tâm, bấm nút xác nhận đồng đội, thấy bên kia cũng nhấn sẵn sàng thì bước vào giai đoạn chọn “vua”.
Sau đó họ nghe thấy một chất giọng tương tự với số 7 vang lên, nũng nịu nói: “Hai vị đại lão, em muốn làm vua, có được không ạ?”
Bên Khương Thần thì không có vấn đề gì. Hai người bọn họ không làm vua có khi còn tốt hơn, tránh cho lại bị hội đồng.
Phương Cảnh Hành nói: “Bọn tôi không có ý kiến, mọi người thấy sao?”
Một đội này là tổ hợp của ba người nhóm Khương Thần + một nhóm bạn năm người + hai người được ghép ngẫu nhiên.
Em gái lên tiếng đến từ nhóm năm người kia, vì bọn họ đông nhất nên được làm đội trưởng, nếu như thành viên không có yêu cầu đổi đội trưởng thì nhóm đó sẽ tự động có quyền quyết định. Đội trưởng thấy hai người được ghép ngẫu nhiên kia cũng không có ý kiến gì thì xếp cho em gái làm vua.
Em gái nói: “Thích quá đi mất, mọi người nhớ bảo vệ em đó nha ~”
Khương Thần và Phương Cảnh Hành thấy phong cách này, im lặng một hồi, cuối cùng Phương Cảnh Hành ôn hòa nhắc nhở: “Vào bản đồ rồi bạn đừng kêu mọi người bảo vệ mình nhé, nếu không bên kia sẽ nghi ngờ đấy.”
Em gái đáp: “Em biết mà, em chỉ nói trên kênh thôi.”
Nghe có vẻ đáng tin.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành yên tâm.
Số 7 nói: “Tôi cũng diễn được phong cách này, có cần không?”
Khương Thần và Phương Cảnh Hành trăm miệng một lời: “Khỏi.”
Trong lúc họ nói chuyện, hệ thống đã thành công ghép trận.
Số 7 đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi: “Bọn họ không qua đây à?”
Phương Cảnh Hành nói: “Họ ở server khác.”
Anh giải thích thêm vài câu.
Hoạt động Cuộc Chiến Ngai Vàng này dùng hệ thống của đấu trường, tức là mười server cùng ghép với nhau, chỉ có người cùng server mới có thể xuất hiện ở đây.
Anh nói thêm: “Lát nữa cùng truyền tống vào bản đồ là anh sẽ được gặp bọn họ.”
Số 7 “à” một tiếng, đợi đếm ngược kết thúc thì bước vào cánh cổng trước mặt.
Báo tọa độ cho nhau xong, anh ta phát hiện mình ở rất gần Phương Cảnh Hành, bèn chạy tới chỗ người ta. Đúng lúc này lại nghe em gái hét ầm lên: “Á…! Em gặp phải hai người bên kia!”
Đội trưởng: “Chạy mau!”
Em gái: “Em đang chạy mà, bọn họ đang đánh em nè á á…”
Trận chiến kết thúc trong chớp mắt, một đám lại bị đá ra ngoài.
Nhóm ba người Khương Thần cạn lời, nhưng nghĩ dù gì cũng là nhóm bạn chơi chung, hẳn sẽ phối hợp ăn ý, huống hồ lần này cũng coi như là xui, thế là tiếp tục đồng ý ghép trận.
Khoảng nửa phút sau, hai đội gặp nhau trong bản đồ.
Nhóm bạn kia lập tức bu lại bảo vệ em gái sau lưng.
Mắt mấy người bên kia sáng rực: “Cô em kia là vua, gϊếŧ cổ!”
Nhóm ba người Khương Thần: “…”
Hai người còn lại: “…”
Phương Cảnh Hành bó tay: “Dàn trận đi, đừng đứng gần như vậy…”
Bạn đội trưởng đồng thời mở miệng: “Tiểu Hải, mau dẫn Oánh Oánh chạy trước!”
Người bị điểm danh lập tức đáp vâng, bảo vệ em gái, vắt chân lên cổ mà chạy.
Bên địch đã biết ai là vua, đương nhiên không muốn đánh với đại lão, bắt đầu đi đường vòng đuổi theo.
Ngón tay Khương Thần khẽ nhúc nhích, hai lá bùa phong ấn nhanh chóng bay ra, một cái phong ấn kĩ năng, một cái phong ấn hành động.
Phương Cảnh Hành cũng khống chế một người, sau đó hai người thẳng tay làm thịt. Bọn họ coi như đã nhìn ra, so với việc đuổi theo mấy tên ăn hại kia thì ở đây chém người còn hơn, lỡ trong đó có “vua” thì bọn họ thắng rồi.
Tiếc là không có lỡ.
Nhóm bạn kia yếu như bún, la hét kêu gào ầm ĩ trên kênh một hồi, chưa đến một phút đã kết thúc trận chiến, bọn họ lại bị đá ra ngoài sảnh.
Hai người ghép ngẫu nhiên lập tức chạy mất.
Khương Thần nhìn cái khung trong suốt hiện lên hỏi có muốn tiếp tục tổ đội không, đơ mặt bấm “không”, cuối cùng thế giới cũng trở nên yên tĩnh.
Ba người đứng trong sảnh nhìn nhau.
Số 7 nói: “Sao bảo là chơi vui lắm mà?”
Mặt Khương Thần lạnh tanh, im lặng.
Quá thảm, chơi đến giờ vẫn chưa có điểm nào. Nếu như không phải điểm thấp nhất là 0 thì bọn họ đã âm điểm rồi.
Phương Cảnh Hành nói: “Ghép đội ngẫu nhiên nên hên xui lắm.”
Số 7 nói: “Vậy làm sao giờ?”
Khương Thần đáp: “Đánh tiếp ván nữa, nếu lần này không nghe chỉ huy thì kệ cho đám đó tìm chết.”
Cậu chịu đủ rồi, quyết định mau chóng tăng hạng để lên bậc cao ghép trận, bậc thấp thật sự là kiểu người gì cũng có.
Ba người bèn lập ra một kế hoạch: Dù có đang ở vị trí nào thì trước hết bọn họ đều phải tập trung lại với nhau.
Với thực lực của Khương Thần và Phương Cảnh Hành, chỉ cần địa hình có lợi, gϊếŧ mười người là chuyện dễ như húp cháo. Bọn họ không cần đoán “vua” là ai, đập hết là được.
Hai dps cộng thêm một vú em, bởi vì nguyên tắc “không gϊếŧ trẻ chưa cai sữa*”, cộng thêm số 7 mới chơi nên tạm thời “vua” do Khương Thần và Phương Cảnh Hành thay nhau đảm nhiệm.
*Câu gốc là “cho cai sữa trước rồi mới gϊếŧ” tức chỉ việc phải gϊếŧ buff máu trước.
Đại khái là khổ tận cam lai.
Lần này trên đường tập hợp với đội, Phương Cảnh Hành tình cờ gặp một người bên địch nên tiện tay gϊếŧ luôn, không ngờ lại đúng là “vua” của người ta, thế là trận đấu kết thúc, cuối cùng bọn họ cũng lấy được điểm đầu tiên.
Nhóm ba người rất hài lòng, tiếp tục ghép trận. Mà các đồng đội thấy được đại lão gánh thì cũng rất nghe lời, không dám gây chuyện.
Trong bầu không khí hài hòa đó, bọn họ thắng liên tiếp năm ván, gặp được đối thủ trận tiếp theo: Hạnh Thiên Thành, Người Trong Gương, Ngày Đông Ấm Áp, Yêu Hận Rõ Ràng, Vô Hạn Trảm, Canh ngọt lại mặn, Bánh bao hoa hồng, Tài xế già, A~A.
Vừa nhìn là hiểu ngay.
Tên của Hạnh Thiên Thành được xếp đầu tiên, chứng tỏ hắn là đội trưởng, Người Trong Gương và Ngày Đông Ấm Áp đều là người của hắn, mấy tên còn lại thì đám Khương Thần chưa gặp bao giờ.
Người đối diện nhìn thấy tên bọn họ thì rất kích động.
[Công cộng] Người Trong Gương: Tình cờ thật nha ~
[Công cộng] Ám Minh: Tình cờ thật.
[Công cộng] Người Trong Gương: Tôi còn tưởng là buổi sáng mấy người sẽ chơi Săn Tìm Kho Báu chứ.
[Công cộng] Ám Minh: Cái này khá vui.
Xã giao mặt ngoài đã xong, giờ bắt đầu nói chuyện riêng.
[Thì thầm] Người Trong Gương: Xong ván này mấy anh qua tổ đội với bọn tôi không?
Phương Cảnh Hành thấy vậy thì buồn cười, biết ngay mấy người này cũng ăn hành.
[Thì thầm] Ám Minh: Bang các cậu lớn như vậy mà sáng không có ai à?
[Thì thầm] Người Trong Gương: Có, nhưng mấy người đang online đều không thích chơi PVP nên bọn tôi chỉ đành ghép đội ngẫu nhiên. Mẹ nó, ba gánh bảy.
[Thì thầm] Ám Minh: À, bang chủ của cậu là vua.
[Thì thầm] Người Trong Gương: Đâu có.
[Thì thầm] Ám Minh: Ba gánh bảy, chứng tỏ mấy cậu là nòng cốt. Cậu và Ngày Đông Ấm Áp đều là vú em, Hạnh Thiên Thành là Chiến Thần, hai bảo kê một, khả năng là anh ta rất cao.
[Thì thầm] Người Trong Gương: Đừng hòng dụ dỗ thằng này, còn lâu tôi mới nói cho anh!
[Thì thầm] Người Trong Gương: Thế rốt cuộc có tổ đội không?
[Thì thầm] Ám Minh: Có.
Phương Cảnh Hành đóng khung chat, nói với đồng đội: “Gϊếŧ Hạnh Thiên Thành trước.”
Bên kia, Hạnh Thiên Thành gặp được Người Trong Gương thì hỏi: “Họ nói sao?”
Người Trong Gương: “Đồng ý rồi.”
Ngập ngừng một hồi, hắn chột dạ bổ sung: “Đội trưởng Phương đoán được anh là vua.”
Hạnh Thiên Thành rất thoải mái: “Không sao, chỉ cần có thể thoát khỏi đám gà này thì đầu tôi sẵn sàng cho bọn họ!”
Nói xong hắn mới để ý, hỏi lại: “Sao anh ta đoán được?”
Người Trong Gương càng thêm chột dạ: “Em lỡ mồm nói bọn mình ba gánh bảy.”
Hạnh Thiên Thành: “…”
Hôm nay lại là một ngày muốn sút thành viên thiểu năng ra khỏi bang.
Người Trong Gương cố gắng cứu vớt: “Em xem danh sách thành viên của bên họ rồi, đảm bảo cũng là ba gánh bảy, bọn mình còn cơ hội thắng.”
“Cơ hội nào?” Hạnh Thiên Thành nói: “Hai cái ‘ba’ này cấp bậc giống nhau à?”
Sự thật chứng minh, không giống tí nào.
Hai bên vừa chạm mặt, Khương Thần và Phương Cảnh Hành đã tiện tay khống chế hai vú em, hợp lực giã chết Hạnh Thiên Thành.
Bọn họ trở lại sảnh lớn, thoát khỏi đội cũ, ghép đội với nhau.
Người Trong Gương nhìn đội hình, cảm giác yên tâm hơn nhiều.
Nhưng để tránh có chuyện, hắn vẫn hỏi thêm một câu: “Mọi người còn biết ai nữa không? Tốt nhất là rủ người quen vào, tránh cho gặp phải cực phẩm. Ban nãy bọn tôi vừa gặp một em giai bị ảo tưởng sức mạnh xong, nằng nặc đòi làm vua. Thế thì cũng chẳng nói làm gì, đây bọn tôi vừa mới gặp bên địch cái thằng nhỏ đã kêu lên ‘các tướng sĩ, xông lên cho trẫm’, con mẹ nó… Mấy người nói xem có bình tĩnh nổi không!”
Nhóm ba người Khương Thần: “…”
So ra thì cái cô Oánh Oánh kia vẫn chưa là gì.
Người Trong Gương nói: “Nên tốt nhất là tổ đội với người quen cho yên tâm.”
Đám Khương Thần rất tán thành, xem danh sách bạn tốt thì thấy hai tên đểu cộng với số 10 đã online, bèn gọi bọn họ vào đội.
Trong lúc đó, Người Trong Gương cũng rủ thêm được một thành viên bang mình vào. Cuối cùng cũng gom được đủ một đội người quen, chỉ là có một vấn đề nho nhỏ, bọn họ có tổng cộng bốn vú em.
Nhưng với tình hình hiện giờ thì chỉ có thể xài tạm thôi. Vả lại bọn họ cũng không cần phải gϊếŧ hết đội đối phương, có lẽ bốn vú em sẽ tạo ra điều bất ngờ.
Số 10 nhìn sang thần tượng: “Có chọn vua kìa, ai làm đây ạ?”
Khương Thần nói: “Ai cũng được.”
Người Trong Gương: “Vậy thì một trong hai người đi.”
Khương Thần nói: “Dễ bị nhằm vào.”
Cũng đúng.
Bọn họ thương lượng mấy câu, dứt khoát dùng bốc thăm quyết định, cuối cùng số 10 thành công được chọn.
Số 10 hơi kích động, hào sảng vung tay: “Đi, trẫm dẫn các khanh ra trận gϊếŧ địch!”
Cả đám: “…”
Má ơi!
Người Trong Gương vẫn còn ám ảnh, vội kêu lên: “Từ từ, đừng bảo là vừa gặp địch cậu cũng sẽ kêu lên như thế nhé?”
Số 10 nói: “Ai lại làm thế bao giờ, có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu?”
Ờ, cậu tự biết là được.
Mọi người an tâm hơn một chút, bấm ghép trận.
Ngay tức khắc, một loạt những cái tên hiện lên: Bạch Long Cốt, Âm Một Mét, Phi Tinh Trọng Mộc, Cửa này đều là bạn ta, Chữ Tình Trên Đầu…
Năm vị trí đầu đều là những gương mặt quen thuộc, năm người sau thì đám Khương Thần cũng chẳng xa lạ gì, là đại lão của server khác, bọn họ đã từng gặp nhau trong đấu trường.
Người Trong Gương lập tức vãi chưởng: “Như này thì đánh đấm kiểu gì?”
[Công cộng] Bạch Long Cốt: Sao mấy người lại tổ đội với nhau vậy?
[Công cộng] Người Trong Gương: Câu đó tôi hỏi mới đúng.
[Công cộng] Bạch Long Cốt: Ha ha tình cờ gặp thôi.
[Công cộng] Âm Một Mét: Duyên phận cả đấy, mới trận thứ hai bọn tôi đã được ghép chung với nhau rồi.
[Công cộng] Phi Tinh Trọng Mộc: Quyết định lấy đầu mấy người để chúc mừng mối lương duyên này.
[Công cộng] Người Trong Gương: Chơi luôn, sợ mấy người quá cơ!
Hai bên nhanh chóng được thả ngẫu nhiên vào bản đồ.
Khương Thần nghe báo tọa độ trên kênh đội ngũ, tìm được số 10 ở gần đó, dẫn cậu nhóc đi tìm đám Phương Cảnh Hành, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy năm người ở phía đối diện.
Số 10 hít vào một hơi: “Làm sao bây giờ?”
Khương Thần rất bình tĩnh: “Cậu xông lên bảo vệ anh đi.”
Số 10 sửng sốt: “… Dạ?”
Dù gì cũng là học sinh thông minh, cậu nhóc lập tức hiểu ý, quơ hai cây kiếm xông lên, vừa chạy vừa gào: “Anh mau chạy đi!”
Khương Thần lập tức quay đầu chạy.
Nhóm năm người Bạch Long Cốt cũng phản ứng rất nhanh: “Cậu ta là vua, tranh thủ lúc cậu ta lạc đàn thì gϊếŧ mau!”
Số 10 ném hết kĩ năng về phía họ: “Muốn gϊếŧ anh ấy thì phải bước qua xác tôi đã!”
Đám Bạch Long Cốt đang vội nên không muốn dây dưa với số 10, cho cậu nhóc một chiêu khống chế rồi bỏ qua, đuổi theo Khương Thần.
Số 10 ở đằng sau tiếp tục gào thét, thấy bọn họ chạy xa rồi thì không khỏi thở ra một hơi. Cậu ta không dám chạy về phía ngược lại, sợ gặp phải những người khác, thề dáo dác nhìn quanh, cuối cùng leo lên một cái cây gần đó.
“Em trốn kĩ rồi.” Cậu ta nói: “Mọi người cứ mạnh tay vào nhé.”
Số 7 hỏi: “Trốn ở đâu thế?”
Số 10: “Ở trên cây.”
Số 7: “Từ dưới nhìn lên không thấy à?”
Số 10: “Chỉ cần bọn họ không ngẩng lên thì vô tư.”
Vừa mới nói xong đã thấy có hai người từ xa chạy tới.
Bọn họ vừa chạy qua, sau đó bỗng lùi lại, ngẩng đầu nhìn người ở trên.
Số 10 nuốt nước miếng: “… Trẫm sắp băng hà rồi.”
Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team