Đem Yêu Thương Giấu Vào Ánh Trăng Tàn
C2: Đằng sau lưng anh là sự âm thầm của em
Cơ thể nhỏ bé của Trình Lạc Lạc cứ như thế bị Thẩm Thiên Duật khống chế, đè chặt trên tường, hai tay trói qua đầu, tấm lưng mỏng manh dựa sát vào trong lồng ngực anh. Bao giờ cũng thế, mỗi lần anh động dục sẽ giống như dã thú hắc hoá, điên cuồng và mạnh bạo cấu xé con mồi một cách thô bạo. Hơn nữa, anh luôn bất ngờ từ phía sau đâm sâu vào trong cơ thể cô, chỉ tới khi chìm đắm trong mị hoặc, anh mới bắt đầu xoay người cô lại, ném lên giường, nhưng cũng rất ít khi nhìn thẳng vào mắt cô.
Sau khi thoả mãn, Thẩm Thiên Duật ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau mới thức dậy, lúc anh kéo chăn ra, Trình Lạc Lạc sớm đã rời khỏi giường, vị trí trống trải bên cạnh anh sớm đã không còn chút hơi ấm nào của cô sót lại nữa. Anh có chút hoảng hốt, nhớ lại đoạn ký ức lộn xộn lúc trước. Quen biết với cô mấy năm, nhưng anh mới chỉ thấy cô khóc đúng một lần. Thế mà đêm qua, khi cô bị anh cưỡng bức làm tình, chỉ có thể cự tuyệt trong vô vọng, mãi đến khi anh cảm thấy hài lòng mới chịu buông ra. Tay anh vừa buông cô lập tức lao thẳng vào nhà tắm, giống như bị quái vật truy đuổi, sợ chậm một chút thôi sẽ không còn mạng nữa.
Anh trở dậy, mở cửa nhà tắm đi vào trong, thấy cô đang thất thần đứng dưới vòi nước chảy. Dòng nước chảy xuống rất nhanh nhưng vẫn không che giấu được giọt lệ đọng nơi khoé mắt. Gương mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng sâu trong đôi con ngươi chim ưng của cô đã sớm nhuốm đầy những ngổn ngang. Có lẽ đây mới chính là con người thật của cô, đằng sau lớp nguỵ trang điềm nhiên mạnh mẽ là một cô gái với những tâm tư thầm kín sâu xa. Bình thường cô sẽ che giấu rất kĩ, chẳng hiểu sao hôm nay lại không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
Thấy cô cứ ngẩn ngơ đứng đó, Thẩm Thiên Duật đi tới bế cô đặt vào buồng tắm, xả nước cẩn thận, sau đó đằm mình dưới vòi hoa sen tắm rửa xong xuôi mới trở về phòng ngủ, nhưng lúc ấy thần thức đã tỉnh táo phân nửa, không cách gì ngủ tiếp được nữa.
Một lúc sau, Trình Lạc Lạc cũng kéo cửa bước ra, trên người cô mặc chiếc đầm ngủ bằng ren khá mỏng manh và mềm mại để lộ rõ hõm eo cong cong và bộ ngực căng tròn, mái tóc hơi bết dính do chưa được sấy khô hẳn buông thõng qua vai, gương mặt hình trái xoan hơi nhợt nhạt do không trang điểm nhưng vẫn không thể làm nhoè đi vẻ đẹp của thiếu nữ.
Cô đi đến bên ghế sô pha, đứng phía sau lưng anh, nhẹ nhàng hỏi: “Có đói không? Tôi muốn đi làm cơm…”
Thẩm Thiên Duật nghe thấy âm thanh thì hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô rất lâu, sau đó mới gật đầu.
Trình Lạc Lạc lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đi xuống nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu, nhanh chóng bắt tay vào nấu nướng. Từ trước tới nay, mặc dù cô không nói ra nhưng vẫn luôn âm thầm chuẩn bị những món ăn mà anh thích. Cô nhớ anh không ăn rau thơm, nên những lúc có anh ăn cùng sẽ không bỏ vào một sợi rau thơm nào trong thức ăn, dẫu cho cô rất thích ăn. Cô biết anh thích uống một bát canh trứng gà nấu với cà chua, cho nên bao giờ cũng đặt sẵn một nồi canh nóng hôi hổi ngay trước mặt anh. Chỉ cần là những món anh không thích, cô sẽ không mua, dẫu cho phải từ bỏ những thứ mà trước kia cô cực kì cực kì thích.
Mỗi ngày đều trôi qua như thế, lặng lẽ và bình yên, Trình Lạc Lạc âm thầm ghi nhớ hết mọi sở thích và thói quen của anh, khi cần dùng đến sẽ bài biện tất cả chúng một cách hoàn mỹ, nhưng dường như anh chưa từng nhìn thấy công sức và dụng ý của cô.
Giống như hôm nay cũng vậy, Thẩm Thiên Duật ngồi vào bàn ăn với vẻ mặt có chút khó chịu, chắc là do công việc gần đây khá bận rộn khiến anh mệt mỏi.
Trình Lạc Lạc gắp một miếng rau cho vào miệng, chậm rãi nhai, lưỡng lự một lúc mới lên tiếng hỏi: “Công việc của anh dạo này bận lắm sao?”
Thẩm Thiên Duật vẫn luôn duy trì thái độ không lạnh không nhạt đáp: “Khá bận…”
“Sắp tới là sinh nhật em, anh có thể nghỉ một ngày đón cùng em không?” Giọng Trình Lạc Lạc hơi run run, có lẽ có chút lo sợ.
Bất giác anh ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt sâu như chim ưng, khiến người đối diện tuyệt nhiên không nhìn ra tâm tư gì bên trong đó. Anh chớp chớp mi, lẳng lặng quan sát gương mặt trái xoan trắng trẻo nhưng có hơi nhợt do thiếu son môi của cô. Mặc dù bình thường cô cũng không trang điểm đậm, chỉ dùng một vài thao tác cơ bản, nhưng đối với vẻ đẹp trời sinh ấy của cô, thêm một chút son sẽ phơi phới tựa như cánh hồng rơi trong gió, mỏng manh nhưng sắc sảo khiến người nhìn vô thức bị hút hồn, không cách gì thoát khỏi trầm mê ý loạn.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Duật mới trầm khàn đáp lại: “Được…”
Mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng Trình Lạc Lạc cảm thấy rất vui, rất mong chờ.
Những ngày sau đó, Thẩm Thiên Duật hầu như đều bù đầu vào chuyện của công ty, trở về nhà khá muộn, vì thế Trình Lạc Lạc chỉ đành ăn ngủ một mình trước. Cũng có khi cô cầm di động lên muốn gọi cho anh hỏi xem tình hình thế nào, nhưng lại sợ làm phiền khiến anh khó chịu, sau mấy lần ngập ngừng cuối cùng cũng không gọi nữa.
Cho dù vậy, Trình Lạc Lạc vẫn vui vẻ nhận lấy, không hề oán trách nửa lời.
Cho tới ngày hôm đó, Thẩm Thiên Duật đột nhiên trở về nhà sớm, đúng lúc nhìn thấy Trình Lạc Lạc đang lục tìm đồ ở trong thư phòng của anh, trên tay vẫn còn cầm một bức ảnh hơi xỉn màu do năm tháng để lại.
“Ai cho cô tự ý lục lọi đồ của tôi?” Thanh giọng khàn khàn mang đầy tức giận vang lên, đánh tan hoàn toàn sự yên tĩnh, khiến tin Trình Lạc Lạc rơi “bộp” một tiếng.
Trước lúc xem được nội dung bức ảnh, Trình Lạc Lạc đã bị ngữ khí của Thẩm Thiên Duật doạ sợ, bất cẩn đánh rơi bức ảnh xuống sàn.
Điều đó càng khiến anh phẫn nộ hơn.
Anh chậm rãi đi tới nhặt bức ảnh lên, vô thức phủi đi bụi bặm bên trên đó, ánh mắt hiện lên tia dịu dàng và nâng niu, nhưng lúc quay sang nhìn cô lại tràn đầy lạnh lẽo và có ý muốn cắn nuốt người.
Trình Lạc Lạc cười chua xót, cô lại thua một bức hình rồi…
Nhưng không đợi cô định thần lại, giọng nói trầm khàn của Thẩm Thiên Duật chợt vang lên, phá tan chút phòng bị lỏng lẻo của Trình Lạc Lạc còn sót lại: “Ngay bây giờ cùng tôi trở về nhà họ Trình…”
Quả nhiên, Thẩm Thiên Duật lại dùng cách này để trừng phạt cô…
Đem Yêu Thương Giấu Vào Ánh Trăng Tàn