Đêm Say Rượu! Bị Đại Lão Kinh Thành Ôm Eo Hôn Đến Đỏ Mặt

Chương 117: Tôi vừa mới bị trêu chọc sao?

92@-

Trong màn hình tivi, Hứa Dương mặc một bộ trang phục cao bồi miền Tây, đứng giữa sân khấu, nụ cười duyên dáng, vừa nói đùa rằng bây giờ một cốc trà sữa toàn 20 tệ trở lên, khiến người ta không kham nổi.


Trong bóng tối, một bóng dáng cao ráo đứng ở một góc khuất, hai tay đút túi, ánh mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ dành cho Hứa Dương trên sân khấu.


Khi cô kết thúc chương trình, đã gần 10 giờ rưỡi. Sau khi phát sóng xong, Cam Tử chạy đến bên cạnh, đưa cho cô chiếc cốc giữ nhiệt, nhỏ giọng nhắc:


“Dương Dương, đây là Tổng giám đốc Thẩm đặc biệt gửi cho chị.”


Hứa Dương ngửa cổ uống một ngụm lớn, chăm chú nhìn họa tiết trên cốc giữ nhiệt — đồng cỏ xanh dưới nắng, mây trắng bồng bềnh, khiến người ta tâm trạng khoan khoái. Cô đảo mắt tìm kiếm:


“Anh ấy đâu?”


Cam Tử cũng nhìn quanh nhưng chẳng thấy:


“Vừa nãy còn ở đây, thoáng cái đã không thấy nữa.”


“Không sao, chị gọi điện cho anh ấy.”


Hứa Dương vừa lấy điện thoại ra thì nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tinh Dã. Nụ cười trên mặt cô không kìm nén nổi, giọng mũi khẽ vang:


“Anh đang ở đâu vậy?”


“Ở phía tay phải của em, lại đây, chúng ta về nhà.”


Theo hướng anh nói, cô nhìn sang phải, quả nhiên thấy một dáng người cao lớn đứng trong bóng tối. Hứa Dương nghiêng đầu:


“Cam Tử, mấy hôm tới không cần đến Central Residence đưa cơm nữa.”


Nhìn nghệ sĩ nhà mình vui mừng đến thế, Cam Tử lo lắng dặn dò:


“Dương Dương, chú ý giữ dáng nhé, váy dạ hội đã chọn đúng số đo rồi, không thể chỉnh lại nữa đâu.”


“Ừm, em về đi, trên đường chú ý an toàn. À đúng rồi, chi phí nghỉ phép đi du lịch mấy ngày này chị sẽ thanh toán cho nhé.”



“Cảm ơn Dương Dương.”


Hứa Dương ôm chiếc cốc giữ nhiệt chạy về phía Thẩm Tinh Dã, thở hổn hển đứng trước mặt anh:


“Thẩm tổng, anh đến từ khi nào vậy?”


“Từ lúc em lên sân khấu.”


Cô khẽ cau mày:


“Lâu như vậy rồi, sao anh không ngồi trong phòng nghỉ một lát?”


Thẩm Tinh Dã tự nhiên cầm lấy túi và cốc giữ nhiệt trên tay cô, ánh mắt dừng lại trên dáng hình mảnh mai:


“Anh không mệt.”


Sau đó, anh cởi áo khoác ngoài khoác lên vai gầy của cô:


“Trời lạnh, em mặc thêm đi.”


Hứa Dương khẽ nói cảm ơn, chóp mũi thoáng chốc tràn ngập mùi hương nam tính nhàn nhạt. Cô lặng lẽ đi bên cạnh anh, ngón tay mảnh khảnh khẽ nắm lấy vạt áo vest, trong lòng có cảm giác mơ hồ khác lạ.


“Em vừa rồi nói rất hay.”


Hứa Dương đưa tay xoa mặt:


“Những cái đó đều có kịch bản cả, hình tượng hiện giờ của em là gần gũi đời thường. Nhưng đề tài vừa rồi thì em chọn đó, bây giờ trà sữa thật sự quá đắt. Sau này nếu em có thể mở tiệm, nhất định sẽ không bán đắt như thế, còn làm kế hoạch giá rẻ mỗi tuần nữa.”


Cô hào hứng thao thao bất tuyệt, đến tận lúc vào gara mới nhận ra mình nói quá nhiều.


Hứa Dương ngại ngùng chui vào trong xe:


“Bình thường em không nhiều lời như vậy đâu.”


Thẩm Tinh Dã liếc nhìn cô, khóe môi khẽ cong:



“Anh tin.”


Trong xe, tài xế chủ động bấm nút ngăn cách, để lại không gian riêng cho hai người.


Trong không gian kín, Hứa Dương vẫn có chút căng thẳng, dường như mỗi lần chỉ có hai người ở cùng nhau là cô lại như thế.


“Em có lạnh không?”


“Không đâu, em mặc hai lớp rồi.” Hứa Dương buột miệng nói.


Thẩm Tinh Dã tăng thêm nhiệt độ điều hòa. Vì hiệu quả chương trình, hôm nay cô chỉ mặc sơ mi trắng thuần phối áo gile kaki, bên dưới là váy ngắn cùng đôi bốt cao quá gối, cũng không chống nổi cái lạnh khắc nghiệt của Kinh Thành.


Anh lại lấy áo vest phủ lên đôi chân cô, che kín đầu gối, giọng trầm ấm:


“Để lộ gối dễ bị đau khớp, phần eo lạnh dễ dẫn đến thoát vị đĩa đệm nữa.”


Những điều anh nói, Hứa Dương không dám nghĩ nhiều, hiện tại điều duy nhất trong đầu cô là kiếm tiền. Trên đời này còn thứ gì quý giá hơn tiền sao?


“Bác sĩ Thẩm nói đúng, sau này em sẽ mặc ấm hơn.”


“Dương Dương?”


 


“Hả?” Một tiếng gọi bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị.


“Không phải anh toàn gọi em là Hứa tiểu thư sao?”


Thẩm Tinh Dã tự nhiên giải thích:


“Anh muốn đổi cách gọi thử xem, tập làm quen trước.”


Hứa Dương chợt đối diện ánh mắt anh. Phải chăng Thẩm Tinh Dã đang muốn gợi lại lời hẹn ở sân bay hôm đó, bảo cô thử gọi một tiếng “A Dã”? Nhưng cô vẫn chưa làm được.


Xe dừng lại trong gara.



“Dương Dương? Vẫn chưa quen à?”


Hứa Dương gật đầu.


“Sau này còn nhiều cách xưng hô khác nữa, em tập quen trước đi.”


Anh xách toàn bộ đồ của cô đi về phía thang máy. Hứa Dương ôm mặt nóng bừng, lẩm bẩm một mình:


“Trời ạ, em là tiểu hoa đán đang nổi nhất giới giải trí, vừa rồi… em bị trêu chọc sao?”


“Có nên trêu lại không nhỉ?”


Trong thoáng chốc thất thần, cô vội vã chạy vào thang máy. Trên người vẫn khoác chiếc áo vest rộng thùng thình, sống mũi không tự chủ được mà khẽ dán vào, như có một sức hút lạ kỳ khiến cô càng thêm muốn gần gũi.


Lên đến tầng 31.


Hứa Dương mở cửa, nhận lại đồ từ tay anh:


“Áo khoác em mang đi giặt khô rồi trả anh nhé?”


Khóe mắt Thẩm Tinh Dã khẽ cong:


“Đều được.”


Cô chỉ về căn hộ của mình:


“Em thay bộ đồ rồi sang nhé?”


“Ừ.”


Hứa Dương nhanh chóng chạy vào phòng, đặt đồ xuống rồi lao ngay vào phòng thay đồ, băn khoăn không biết nên chọn bộ nào.


Cuối cùng, cô chọn một bộ đồ len màu cam đỏ, tóc búi củ tỏi gọn gàng, chiếc cổ thiên nga trắng nõn đẹp như tác phẩm nghệ thuật. Khi bước ra đến cửa, đã thấy anh chuẩn bị sẵn cho cô một đôi dép bông hình vịt vàng mềm mại.


Thẩm Tinh Dã đã bày sẵn nồi lẩu trên ban công lớn. Ban công được bao quanh bằng kính, vừa có thể ngắm cảnh tuyết đêm bên ngoài, vừa có thể thưởng thức bữa ăn ngon.



Cô thích thú chạy đến, đứng ở ban công:


“Wow, thiết kế nhà anh thật tuyệt, em thích lắm.”


“Nếu thích thì thường xuyên đến chơi.”


“Được thôi.”


Hứa Dương đi theo anh, bưng đĩa rau rửa sạch đặt lên bàn. Sau đó ngồi xuống đệm lớn, nước trong nồi lẩu uyên ương đã bắt đầu sôi sùng sục, cô liền cho thịt bò vào trước.


Thẩm Tinh Dã đưa cho cô một phần nước chấm đã pha sẵn:


“Nếm thử xem, bạn anh từ Thanh Thành gửi đến.”


Cô khẽ hít, mùi hương quen thuộc bay vào mũi, kinh ngạc reo lên:


“Đúng là hương vị này, anh cũng thích à?”


Thẩm Tinh Dã nhìn đĩa nước chấm đỏ au:


“Hôm nay anh thử một chút.”


Hứa Dương lập tức lấy phần trước mặt anh đi:


“Anh không quen thì đừng thử, kẻo đau dạ dày.”


Anh cười nhạt:


“Dương Dương đang lo cho anh sao? Anh rất vui.”


“Nhưng không sao, anh có thể thử. Thói quen sinh hoạt luôn cần dần dần hòa hợp, sau này mới tốt hơn.”


Vừa nói, Thẩm Tinh Dã đã gắp một ít thịt bò cho vào bát cô, dịu dàng dặn:


“Còn nóng, em ăn từ từ thôi.”


Hứa Dương đã chẳng thể chờ nổi nữa. Món cô yêu thích nhất trong mùa đông chính là lẩu. Mà cảnh tượng trước mắt này, chẳng phải là điều cô hằng mơ ước sao?


Đêm Say Rượu! Bị Đại Lão Kinh Thành Ôm Eo Hôn Đến Đỏ Mặt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Say Rượu! Bị Đại Lão Kinh Thành Ôm Eo Hôn Đến Đỏ Mặt Truyện Đêm Say Rượu! Bị Đại Lão Kinh Thành Ôm Eo Hôn Đến Đỏ Mặt Story Chương 117: Tôi vừa mới bị trêu chọc sao?
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...