Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Chương 25
266@-
“Tới rồi, tới rồi!” Có người hô lên một tiếng.
Hai ngày nay, trong ngoài Dự Viên đều đã được người nhà họ Tạ sắp xếp trang hoàng lại. Đèn hoa rực rỡ, lụa đỏ và lồng đèn đỏ vui mừng treo khắp nơi. Thêm vào đó, kiến trúc nơi đây vốn toàn là đình đài lầu các, cổ kính trang nghiêm, bước vào cứ ngỡ như đang lạc vào một gia tộc giàu có thời xưa.
Tất cả mọi thứ mang đậm vẻ cổ xưa nhưng không kém phần hùng vĩ, tráng lệ.
Tư Già nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ xe, bất giác siết chặt cán quạt trong tay, sống lưng cũng vô thức thẳng lên.
Từ xa, cô đã thấy không ít người đang đi từ một cây cầu xuống.
Tài xế đi đến ghế sau mở cửa xe. Không biết là do Tư Già có chút căng thẳng hay vẫn còn do dự mà cô không lập tức bước ra ngoài. Tạ Minh Huyền nhận ra điều đó, sau khi xuống xe, anh đi vòng qua phía cô.
…
Trong Bình Hiên Các, Tạ Quảng Nguyên và Tư Nguyên Hùng đang chơi cờ vây. Quản gia của Dự Viên là Uông Phúc bước vào nói: “Chủ tịch, Tư lão tiên sinh, cậu chủ và cô chủ tương lai đã tới rồi ạ.”
Tạ Quảng Nguyên nhếch môi cười. “Tốt, bên Ngọc Hoa Đường đã chuẩn bị cả rồi chứ?”
“Dạ đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ cậu Huyền đưa cô dâu tương lai qua thôi ạ.” Uông Phúc đáp.
Tạ Quảng Nguyên gật đầu.
Tư Nguyên Hùng liếc ông một cái, mân mê quân cờ đen trong tay rồi thở dài.
“Ngày vui thế này, ông thở dài cái gì?” Tạ Quảng Nguyên hỏi.
Tư Nguyên Hùng cười khổ, “Còn không phải vì đứa cháu gái gây ra chuyện nực cười của tôi sao? Tự dưng lại phá hỏng hôn sự của chị nó.”
“Ông nói con bé Tiểu Đề à,” Tạ Quảng Nguyên lấy một quân cờ từ trong hộp, “Chuyện đó qua rồi, chỉ có thể nói A Huyền và Tiểu Đàn không có duyên phận. Cũng tại chúng ta nữa, hôn sự này kéo dài quá lâu rồi.
Thằng bé A Huyền mấy năm trước tâm trí toàn đặt vào công việc, thường xuyên bay sang Đức, một năm tôi với nó còn chẳng gặp được mấy lần.”
Điều Tư Nguyên Hùng sợ nhất chính là vì chuyện hoang đường nhà họ Tư gây ra sẽ khiến Tạ Quảng Nguyên và Tạ Minh Huyền canh cánh trong lòng. Trước đây Tư Già đã mời Tạ Minh Huyền về nhà ăn cơm, xem ra Tạ Minh Huyền đã chấp nhận cô. Bây giờ nghe Tạ Quảng Nguyên nói vậy, tảng đá trong lòng Tư Nguyên Hùng mới hoàn toàn
được đặt xuống. Ông khẽ gật đầu, “Là do tôi không biết dạy dỗ cháu gái. Lát nữa trong tiệc, tôi phải tự phạt mình mấy ly rượu mới được.”
Tạ Quảng Nguyên cười lớn, “Là ông nói đó nhé, đừng có nuốt lời đấy.” Vẻ mặt Tư Nguyên Hùng nhẹ nhõm đi nhiều, “Đó là điều tự nhiên.”
Ván cờ còn chưa kết thúc, sau vài câu trò chuyện, cả hai cùng đặt quân cờ xuống, cùng nhau đi đến Ngọc Hoa Đường.
Tuổi đã cao, ngắm nhìn người trẻ tuổi đính hôn, biết đâu lại có thể cảm thấy mình trẻ lại vài tuổi.
——
Đây mới chỉ là tiệc đính hôn, vì vậy không mời người ngoài, về cơ bản
là họ hàng của hai nhà Tạ – Tư. Mà nhà họ Tạ lại là một gia tộc lớn, tính cả chi thứ cũng lên đến cả trăm người. Vì là lễ đính hôn của cháu đích tôn nhà họ Tạ nên những ai có thể đến đều đã đến. Các bậc trưởng bối đều ngồi trong phòng chờ đợi, còn lớp trẻ thì đã chạy ra ngoài để ngắm cô dâu mới.
Có người đã từng gặp Tư Già, có người chưa từng. Nhưng dù đã gặp hay chưa, lúc này khi trông thấy một tay Tư Già đặt vào lòng bàn tay Tạ Minh Huyền, bước xuống từ trong xe, không ít người đã ngây ngẩn.
Ai nấy đều không ngớt lời khen cô xinh đẹp.
“Anh Minh Huyền cưới được tiên nữ giáng trần rồi.” “Da của chị dâu trắng quá.”
“Lát nữa em phải chụp ảnh chung với chị dâu mới được!!”
“Ôi ôi ôi sao lại thấy phấn khích thế này.”
Khúc Tạ Phỉ đứng lẫn trong đám đông, cũng không khỏi liếc nhìn Tư Già vài lần, cảm thấy bộ váy trên người cô rất hợp với cô, không biết là
do nhà thiết kế nào làm ra. Nhưng cô ta không nhìn chằm chằm quá lâu, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Tư Đàn đang bước xuống từ chiếc xe phía sau chiếc Bentley màu trắng.
Đợi Tạ Minh Huyền dìu Tư Già lên cây cầu nhỏ, chắc là không nhìn thấy cô ta nữa, cô ta nhấc chân chạy đến chỗ Tư Đàn, “Chị Tư Đàn!”
Tư Đàn quay đầu lại.
Cánh tay cô bị Khúc Tạ Phỉ khoác lấy. “Lâu rồi không gặp chị Tư Đàn.” Khi nói câu này, cô ta cố ý quan sát sắc mặt của Tư Đàn.
Thế nhưng trên mặt cô ấy không hề có chút ảm đạm nào, ngược lại đôi mắt trong veo, phản chiếu khung cảnh đỏ rực xung quanh. Cô khẽ mỉm cười đáp lại: “Lâu rồi không gặp, Tiểu Phỉ.”
“Chuyện đó,” Khúc Tạ Phỉ do dự hồi lâu, cũng không biết nói lời an ủi nào cho phải. Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của Tư Già và Tạ Minh Huyền, mọi chuyện đã rồi, đâu phải chỉ vài câu an ủi của cô ta là có ích. Trực tiếp lờ đi để cả hai không khó xử, cô ta cười nói: “Chị Tư Đàn, lát nữa khai tiệc, chị ngồi cùng bàn với em nhé.”
“Ái chà, đây là bảo bối Tư Nhụy phải không? Ngoan quá ngoan quá, để cô bế nào!” Khúc Tạ Phỉ rất thích trẻ con, thấy cô bé đang được Tư Đàn dắt tay, cô ta ngồi xổm xuống ôm thân hình mũm mĩm của cô bé lên.
Tư Nhụy vừa mới ăn đến cây kẹo m*t thứ ba thì có chút ngơ ngác, nhưng chân đã rời khỏi mặt đất.
…
Xuống xe, Tư Già phát hiện không phải đi thẳng vào nhà mà phải đi qua một cây cầu để đến Ngọc Hoa Đường ký hôn thư.
Cô nhìn qua, phía bên kia cầu là một dãy hành lang dài, không phải đi vài bước là tới, dường như phải đi một đoạn khá xa mới đến được Ngọc Hoa Đường. Tư Già mới đi được vài bước đã cảm thấy đôi cao gót và đôi chân mình sắp phải chịu khổ rồi.
Nhưng đây không phải là nhà họ Tư, cô không muốn để bao nhiêu cặp mắt của nhà họ Tạ thấy cô quá tiểu thư, đi có một đoạn đường cũng không muốn.
Lúc Tạ Minh Huyền dìu cô lên cầu, có rất nhiều người đi theo phía sau. Vô cùng náo nhiệt, giống như đi hội chợ.
Cô đi rất chậm, Tạ Minh Huyền đương nhiên nhận ra, anh khẽ siết lòng bàn tay cô, “Sao thế, cần anh bế em không?”
“Ơ…” Tư Già lắc đầu, “Phía sau đông người quá.”
Cô siết nhẹ lại lòng bàn tay anh, còn lườm anh một cái. Bây giờ không phải lo Tạ Minh Huyền không bế cô, mà là sợ anh chê cô đi chậm, chê cô tiểu thư rồi đột ngột bế bổng cô lên.
Tạ Minh Huyền im lặng. Một lúc sau, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi, anh cõng em.”
Tư Già khựng lại.
Cả đám người theo sau đồng loạt nhìn sang.
“Không được, không được, cô còn chưa chính thức vào cửa, không thể để lại hình tượng yếu đuối không thể tự lo được.”
“Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều thế, mọi người chắc chắn sẽ không hiểu lầm cô đâu! Cô đang đi đôi cao gót gót nhọn 12cm đấy!!”
“Không, cô vẫn muốn tự mình đi.”
“Huhu thôi kệ đi, người ta đã ngồi xuống rồi kìa.”
Trong đầu Tư Già như có hai người đang tranh cãi, thay phiên nhau đưa ra ý kiến. Cuối cùng, phe yếu đuối đã chiếm thế thượng phong, cô không chống lại được sự cám dỗ, bước lên một chút rồi leo lên lưng Tạ Minh Huyền. Rất nhanh, chân cô đã rời khỏi mặt đất, Tạ Minh Huyền cõng cô trên lưng.
Tà váy dài bị ép lại một cụm dưới cánh tay Tạ Minh Huyền, phần còn lại tung bay gợn sóng trong gió.
Dù bị cõng trên lưng, Tư Già vẫn đẹp lộng lẫy. Những người phía sau dường như đã bị khoảnh khắc này làm cho rung động, có người còn lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm.
Đương nhiên, nhiếp ảnh gia đi cùng cũng ghi lại khoảnh khắc này.
Người còn chưa tới Ngọc Hoa Đường, Tư Già đã thấy một đứa bé hoạt bát chạy vụt vào trong đó trước và la lên: “Cô dâu được chú rể cõng vào rồi!!”
“…”
Trong đó toàn là các bậc trưởng bối, cằm Tư Già gục xuống vai Tạ Minh Huyền, cô cúi đầu thật thấp. Đông người quá, cô ngại thật sự.
Khi vào đến sảnh, được Tạ Minh Huyền đặt xuống, Tư Già chỉnh lại tà váy, rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, bàn tay ngọc ngà luồn vào khuỷu tay Tạ Minh Huyền và khoác lấy anh.
Hứa Tinh, Tư Nguyên Hùng, Tư Bắc Nhược, cùng hai người cậu mợ và ba cặp dì dượng của cô đều ở bên trong.
Tạ Minh Huyền dẫn cô đến chào hỏi các trưởng bối bên nhà cô trước, sau đó mới đến trước mặt các trưởng bối nhà họ Tạ.
Sau một hồi trò chuyện, hai người cùng các trưởng bối đi đến trước một chiếc bàn vuông dài trong Ngọc Hoa Đường.
Chiếc bàn này dài ít nhất cũng phải 10 mét, trông vô cùng hoành tráng. Trên bàn đặt rất nhiều bức thư pháp, nội dung liên quan đến lễ đính hôn của cô và Tạ Minh Huyền, đa phần là những câu chúc phúc. Nhìn chữ ký và con dấu trên các bức thư pháp, tất cả đều đến từ những nhà thư pháp nổi tiếng nhất trong nước.
Chính giữa bàn dài đặt một tấm vải đỏ rất lớn, là một bức hôn thư do chính tay tiên sinh Mạnh Hoàn đề tặng.
Cô và Tạ Minh Huyền sẽ phải ký tên mình lên đó.
“Đến đây nào, A Huyền, Tiểu Già, hai đứa cùng nhau đọc lời thề trên hôn thư này một lần, sau đó ký tên và điểm chỉ.” Bà nội của Tạ Minh Huyền, Cố Hướng Lan, cười nói.
Những nghi thức này của nhà họ Tạ thật sự rất truyền thống, giống như hôn lễ của người xưa vậy.
Tư Già liếc nhìn lời thề trên hôn thư, toàn là chữ phồn thể… cô không nhận ra được nhiều, chỉ nhận ra vài chữ rất dễ nhận biết.
Thật là, sao Tạ Minh Huyền không nói trước với cô một tiếng chứ.
Cô còn đang ngơ ngác nhìn vào hôn thư, Tạ Minh Huyền đã véo nhẹ má cô. Cô quay sang nhìn anh, rồi đưa tay nắm lấy lòng bàn tay Tạ Minh Huyền.
Thôi thì cứ theo anh đọc bừa vậy, có gì khó đâu.
Cảm nhận được lực trong tay hơi tăng lên, những ngón tay của người đàn ông đan vào kẽ tay cô, mười ngón tay dán chặt vào nhau. Không hiểu sao, lồng ngực Tư Già có chút nóng lên.
Ngay sau đó, cô cùng Tạ Minh Huyền đọc lời thề trên hôn thư.
“Chàng trai họ Tạ may mắn gặp được cô gái họ Tư vào những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất.
Duyên phận sâu đậm, hai nhà gắn kết, họ đã cùng nhau viết nên trang đầu tiên của cuộc hôn nhân vào ngày 27 tháng 11 năm 2023. Tại Ngọc Hoa Đường, Dự Viên, lời hẹn ước đã được ký kết, mở ra một hành trình yêu thương vĩnh cửu.
Nguyện từ nay về sau, mỗi sớm tối đều ấm áp, mỗi chặng đường đều có nhau tương trợ. Nguyện cùng nắm tay đi đến bạc đầu, cùng xây dựng một mái nhà hạnh phúc, an yên.
Tình yêu này là định mệnh, là khởi đầu cho một chương mới, nơi hai trái tim hòa chung nhịp đập, trọn đời không rời”
Một đoạn thật dài, những chữ không quen biết, Tư Già đọc với âm lượng rất nhỏ, chỉ cần Tạ Minh Huyền vừa cất lời là cô lập tức đọc theo. Cuối cùng cũng đọc xong bức hôn thư này, lòng bàn tay cô lúc này đã hơi rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng cô phát hiện lòng bàn tay Tạ Minh Huyền cũng có chút ẩm ướt.
Còn chưa kịp cảm nhận nhiều hơn, hơi ấm đã rời đi. Ồ, tiếp theo còn phải ký tên và điểm chỉ nữa.
Tấm vải đỏ này rất rộng, không cần phải ký tách ra. Hai người gần như cùng lúc cầm bút lông, đi đến khu vực ký tên và viết tên mình lên đó.
Tư Già liếc nhìn, chữ của Tạ Minh Huyền chắc chắn đã khổ luyện qua, viết vô cùng đẹp. Con người anh dường như không tìm ra được khuyết điểm nào, ngay cả chữ viết cũng đẹp hơn người khác.
Đương nhiên, không thể đẹp bằng đại sư thư pháp đương đại tiên sinh Mạnh Hoàn được.
Ký tên xong, hai dấu tay son đỏ thắm lần lượt được in lên.
Chúng ở cạnh nhau, bên phải là câu: Vĩnh viễn không rời, trọn đời bên nhau.
Tiệc trưa được tổ chức tại Linh Lung Các của Dự Viên, tổng cộng có mười ba bàn. Tạ Minh Huyền dẫn Tư Già ngồi cùng bàn với mấy người cùng thế hệ trong nhà họ Tạ. Đây là sự cân nhắc của bà nội Tạ Minh Huyền, bà sợ Tư Già ngồi cùng các bậc trưởng bối sẽ bị gò bó, cũng
không tìm được chủ đề gì để nói, nên đã để những người trẻ tuổi ngồi cùng nhau.
Trong suốt bữa ăn, Tư Già phát hiện mọi người rất yên lặng, những người này dường như có chút e sợ người anh cả Tạ Minh Huyền này.
Tóm lại là không được thân thiện cho lắm.
Mỗi món ăn trên bàn rất tao nhã, khác hẳn bình thường, cũng không hoàn toàn là thịt cá, mà mỗi đĩa thức ăn đều được bày biện vô cùng tinh xảo, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, hương vị lại cực kỳ ngon. Chắc chắn là do đầu bếp hàng đầu mà nhà họ Tạ mời về làm. Vốn dĩ Tư Già định sẽ ăn tiếp, vì sau khi ký hôn thư với Tạ Minh Huyền, cô đã thay một bộ sườn xám nhẹ nhàng hơn. Sườn xám rất kén dáng người, không thể ăn đến nỗi lộ bụng nhỏ ra được.
Những món ăn này món nào cũng vô cùng hấp dẫn, nhưng Tư Già chỉ động đũa một lát rồi cố gắng kìm nén.
Thấy cô đặt đũa xuống, một chàng trai trong bàn nhìn cô rồi hỏi: “Chị dâu, đồ ăn không hợp khẩu vị ạ?”
Người đó tên là Tạ Tri Cần, là anh trai của Tạ Tri An, đều là con của chú ba Tạ Minh Huyền, hơn nữa còn là một cặp song sinh, ngũ quan trông rất giống nhau. Nhưng Tạ Tri An lớn lên thì phát tướng, béo hơn Tạ Tri Cần một vòng, nên rất dễ phân biệt qua vóc dáng.
“Không có, chị đang giảm cân.” Tư Già đáp.
Tạ Tri Cần cười nói: “Chị dâu gầy thế này còn giảm cân? Vậy chị bảo Tạ Tri An phải làm sao bây giờ.”
Câu nói của anh ta vừa thốt ra, cả bàn bật cười, không khí không còn im lặng như trước nữa. Tư Già thì không cười, vì bản thân cô rất ghét người khác trêu chọc mình béo. Hồi cấp hai cô từng có một thời gian bị béo, cằm nọng đều hiện ra, Tư Đề luôn mỉa mai cô. Sau này cô đã nỗ lực giảm cân và tập luyện để thon gọn lại, nên cô trực tiếp lờ đi câu nói của anh ta.
Tạ Tri An không khỏi liếc nhìn cô, siết chặt đôi đũa trong tay.
Một lát sau, Tạ Minh Huyền cũng đặt đũa xuống, cầm ly rượu trắng trên bàn lên uống một ngụm.
“Anh cũng ăn no rồi à?” Tư Già hỏi. Tạ Minh Huyền khẽ “ừ” một tiếng.
Bàn này toàn là người nhà họ Tạ, Tư Già giỏi nhất là thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài. Cô đưa tay khoác lấy cánh tay Tạ Minh Huyền, nói: “Vậy anh dẫn em đi dạo ngoài vườn đi, em rất tò mò về nơi này.”
Tạ Minh Huyền chiều theo ý cô, đứng dậy khỏi bàn.
Tư Già cũng đứng dậy, trong suốt quá trình, cô không buông cánh tay Tạ Minh Huyền ra.
Tư Già mặc một bộ sườn xám màu đỏ rực, kiều diễm hơn cả hoa hải đường, lộng lẫy hơn cả hoa mẫu đơn. Đứng giữa vườn hoa, cô chính là đóa hoa rực rỡ chói mắt nhất.
Bóng lưng cũng thanh tú tuyệt trần, Tạ Tri Cần và Tạ Tri An nhìn đến ngẩn ngơ.
Tạ Tri Cần thu hồi ánh mắt trước Tạ Tri An, thấy Tạ Tri An vẫn còn đang nhìn, tay anh ta liền vỗ vào đầu gối em trai, “Thèm thuồng rồi chứ gì.”
“Là người của anh cả rồi, em mơ cũng không tới đâu.”
Tạ Tri An nhíu mày, đáp trả: “Anh chẳng phải cũng thế sao?” “…”
Nếu Tư Đề không xen vào phá đám, thực ra Tạ Quảng Nguyên đã có ý định kết thêm một mối hôn sự với nhà họ Tư. Dù sao nhà họ Tạ cũng có vài người cháu trai, mà nhà họ Tư cũng có ba cô cháu gái trạc tuổi.
Tư Đề hoặc Tư Già, có thể gả cho anh ta hoặc Tạ Tri Cần.
Nhưng họ là anh em song sinh, hiểu rõ đối phương nhất, người trong lòng cả hai đều là Tư Già.
“Nói bậy bạ gì đó.” Tạ Tri Cần chưa bao giờ thừa nhận, anh ta gắp một miếng đuôi cá vào bát, “Nhưng thật không ngờ, anh cả anh ấy…”
Điều Tạ Tri Cần muốn nói là Tạ Minh Huyền cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
Nhưng cuối cùng không dám nói ra, đổi thành một câu: “Không ngờ lúc yêu vào cũng có thể sến sẩm như vậy.”
Vừa rồi Tư Già quấn quýt Tạ Minh Huyền như vậy, vừa nhìn đã biết tình cảm rất tốt, trước mặt bao nhiêu người mà đã ngọt ngào như thế, vậy thì lúc riêng tư…
Những gì anh ta nghĩ đến lúc riêng tư hoàn toàn khác với em trai mình.
Ra khỏi Ngọc Hoa Đường, Tạ Minh Huyền không còn được hưởng phúc lợi bị khoác tay nữa. Nói là đi dạo vườn, thực ra cũng chỉ là một cái cớ
của Tư Già, cô không muốn tiếp tục ngồi đó giả tạo khách sáo nữa. Cô muốn ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh.
Tuy đôi cao gót đã đổi sang một đôi khác, nhưng buổi sáng đi đôi gót nhọn đứng quá lâu, đôi này bây giờ đi cũng không dễ chịu gì. Khi đến một nơi gần như không có ai, cô ngồi xuống một tảng đá.
“Nghỉ một lát, tiêu cơm đã.” Tư Già nói.
Tạ Minh Huyền đi đến trước mặt cô dừng lại, khẽ cười nhạt: “Người ta tiêu cơm đều đi dạo, em ngồi để tiêu cơm à?”
“…”
Chọc ghẹo cô làm gì chứ.
Hôm nay cô đã mệt như vậy rồi, ngủ không đủ giấc đã phải dậy chạy đến hẻm Văn Trúc để trang điểm, trang điểm xong lại vội vàng đến Dự Viên cùng anh đối phó với bao nhiêu họ hàng.
Một chút cũng không biết thương người!
“Không được sao, ai nói ngồi không thể tiêu cơm chứ.” Tư Già còn muốn cởi giày ra, nhưng như vậy thì không được thục nữ cho lắm, trước mặt chú rể tương lai Tạ Minh Huyền này, cô vẫn rất chú trọng hình tượng.
Nhưng tay cô vẫn duỗi đến mắt cá chân, xoa xoa.
Hơi mỏi, giày cao gót đẹp nào cũng làm đau chân. Tiên nữ muốn đẹp thì đều phải trả giá.
Tạ Minh Huyền liếc nhìn, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm lấy một chân của cô.
Tư Già bình tĩnh nhìn anh, “Anh làm gì vậy…”
Tạ Minh Huyền cởi một chiếc giày của cô ra, ánh mắt dừng lại trên vết đỏ ở đầu ngón chân thứ hai.
Dáng chân của Tư Già là dáng chân Hy Lạp đẹp nhất, ngón chân thứ hai dài nhất, vì vậy cũng là nơi dễ bị giày cấn vào nhất.
Tạ Minh Huyền vừa cởi giày của cô ra, Tư Già rất nhanh nghĩ đến một sở thích của anh… mê chân.
Lần đầu tiên hai người quan hệ, anh đã cầm chân cô ngắm rất lâu.
“Anh, anh muốn xoa chân giúp em à?” Chẳng lẽ còn có thể muốn ăn chân cô ở đây sao, còn chưa rửa mà. Tư Già tự mình đoán ra.
Tạ Minh Huyền không nói gì, nhưng quả thật đã nhẹ nhàng xoa bóp cho cô. Nhưng vẻ mặt anh lại không biểu lộ gì cả, hàng mày vẫn điềm tĩnh, trông như đang làm công việc công ty, nhưng trong lòng Tư Già vẫn dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
Một người làm đi đến quét lá rụng ở hòn non bộ cách đó không xa, thấy cảnh này mà kinh ngạc đến nỗi cằm như muốn rớt xuống.
------oOo------
Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
“Tới rồi, tới rồi!” Có người hô lên một tiếng.
Hai ngày nay, trong ngoài Dự Viên đều đã được người nhà họ Tạ sắp xếp trang hoàng lại. Đèn hoa rực rỡ, lụa đỏ và lồng đèn đỏ vui mừng treo khắp nơi. Thêm vào đó, kiến trúc nơi đây vốn toàn là đình đài lầu các, cổ kính trang nghiêm, bước vào cứ ngỡ như đang lạc vào một gia tộc giàu có thời xưa.
Tất cả mọi thứ mang đậm vẻ cổ xưa nhưng không kém phần hùng vĩ, tráng lệ.
Tư Già nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ xe, bất giác siết chặt cán quạt trong tay, sống lưng cũng vô thức thẳng lên.
Từ xa, cô đã thấy không ít người đang đi từ một cây cầu xuống.
Tài xế đi đến ghế sau mở cửa xe. Không biết là do Tư Già có chút căng thẳng hay vẫn còn do dự mà cô không lập tức bước ra ngoài. Tạ Minh Huyền nhận ra điều đó, sau khi xuống xe, anh đi vòng qua phía cô.
…
Trong Bình Hiên Các, Tạ Quảng Nguyên và Tư Nguyên Hùng đang chơi cờ vây. Quản gia của Dự Viên là Uông Phúc bước vào nói: “Chủ tịch, Tư lão tiên sinh, cậu chủ và cô chủ tương lai đã tới rồi ạ.”
Tạ Quảng Nguyên nhếch môi cười. “Tốt, bên Ngọc Hoa Đường đã chuẩn bị cả rồi chứ?”
“Dạ đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ cậu Huyền đưa cô dâu tương lai qua thôi ạ.” Uông Phúc đáp.
Tạ Quảng Nguyên gật đầu.
Tư Nguyên Hùng liếc ông một cái, mân mê quân cờ đen trong tay rồi thở dài.
“Ngày vui thế này, ông thở dài cái gì?” Tạ Quảng Nguyên hỏi.
Tư Nguyên Hùng cười khổ, “Còn không phải vì đứa cháu gái gây ra chuyện nực cười của tôi sao? Tự dưng lại phá hỏng hôn sự của chị nó.”
“Ông nói con bé Tiểu Đề à,” Tạ Quảng Nguyên lấy một quân cờ từ trong hộp, “Chuyện đó qua rồi, chỉ có thể nói A Huyền và Tiểu Đàn không có duyên phận. Cũng tại chúng ta nữa, hôn sự này kéo dài quá lâu rồi.
Thằng bé A Huyền mấy năm trước tâm trí toàn đặt vào công việc, thường xuyên bay sang Đức, một năm tôi với nó còn chẳng gặp được mấy lần.”
Điều Tư Nguyên Hùng sợ nhất chính là vì chuyện hoang đường nhà họ Tư gây ra sẽ khiến Tạ Quảng Nguyên và Tạ Minh Huyền canh cánh trong lòng. Trước đây Tư Già đã mời Tạ Minh Huyền về nhà ăn cơm, xem ra Tạ Minh Huyền đã chấp nhận cô. Bây giờ nghe Tạ Quảng Nguyên nói vậy, tảng đá trong lòng Tư Nguyên Hùng mới hoàn toàn
được đặt xuống. Ông khẽ gật đầu, “Là do tôi không biết dạy dỗ cháu gái. Lát nữa trong tiệc, tôi phải tự phạt mình mấy ly rượu mới được.”
Tạ Quảng Nguyên cười lớn, “Là ông nói đó nhé, đừng có nuốt lời đấy.” Vẻ mặt Tư Nguyên Hùng nhẹ nhõm đi nhiều, “Đó là điều tự nhiên.”
Ván cờ còn chưa kết thúc, sau vài câu trò chuyện, cả hai cùng đặt quân cờ xuống, cùng nhau đi đến Ngọc Hoa Đường.
Tuổi đã cao, ngắm nhìn người trẻ tuổi đính hôn, biết đâu lại có thể cảm thấy mình trẻ lại vài tuổi.
——
Đây mới chỉ là tiệc đính hôn, vì vậy không mời người ngoài, về cơ bản
là họ hàng của hai nhà Tạ – Tư. Mà nhà họ Tạ lại là một gia tộc lớn, tính cả chi thứ cũng lên đến cả trăm người. Vì là lễ đính hôn của cháu đích tôn nhà họ Tạ nên những ai có thể đến đều đã đến. Các bậc trưởng bối đều ngồi trong phòng chờ đợi, còn lớp trẻ thì đã chạy ra ngoài để ngắm cô dâu mới.
Có người đã từng gặp Tư Già, có người chưa từng. Nhưng dù đã gặp hay chưa, lúc này khi trông thấy một tay Tư Già đặt vào lòng bàn tay Tạ Minh Huyền, bước xuống từ trong xe, không ít người đã ngây ngẩn.
Ai nấy đều không ngớt lời khen cô xinh đẹp.
“Anh Minh Huyền cưới được tiên nữ giáng trần rồi.” “Da của chị dâu trắng quá.”
“Lát nữa em phải chụp ảnh chung với chị dâu mới được!!”
“Ôi ôi ôi sao lại thấy phấn khích thế này.”
Khúc Tạ Phỉ đứng lẫn trong đám đông, cũng không khỏi liếc nhìn Tư Già vài lần, cảm thấy bộ váy trên người cô rất hợp với cô, không biết là
do nhà thiết kế nào làm ra. Nhưng cô ta không nhìn chằm chằm quá lâu, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Tư Đàn đang bước xuống từ chiếc xe phía sau chiếc Bentley màu trắng.
Đợi Tạ Minh Huyền dìu Tư Già lên cây cầu nhỏ, chắc là không nhìn thấy cô ta nữa, cô ta nhấc chân chạy đến chỗ Tư Đàn, “Chị Tư Đàn!”
Tư Đàn quay đầu lại.
Cánh tay cô bị Khúc Tạ Phỉ khoác lấy. “Lâu rồi không gặp chị Tư Đàn.” Khi nói câu này, cô ta cố ý quan sát sắc mặt của Tư Đàn.
Thế nhưng trên mặt cô ấy không hề có chút ảm đạm nào, ngược lại đôi mắt trong veo, phản chiếu khung cảnh đỏ rực xung quanh. Cô khẽ mỉm cười đáp lại: “Lâu rồi không gặp, Tiểu Phỉ.”
“Chuyện đó,” Khúc Tạ Phỉ do dự hồi lâu, cũng không biết nói lời an ủi nào cho phải. Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của Tư Già và Tạ Minh Huyền, mọi chuyện đã rồi, đâu phải chỉ vài câu an ủi của cô ta là có ích. Trực tiếp lờ đi để cả hai không khó xử, cô ta cười nói: “Chị Tư Đàn, lát nữa khai tiệc, chị ngồi cùng bàn với em nhé.”
“Ái chà, đây là bảo bối Tư Nhụy phải không? Ngoan quá ngoan quá, để cô bế nào!” Khúc Tạ Phỉ rất thích trẻ con, thấy cô bé đang được Tư Đàn dắt tay, cô ta ngồi xổm xuống ôm thân hình mũm mĩm của cô bé lên.
Tư Nhụy vừa mới ăn đến cây kẹo m*t thứ ba thì có chút ngơ ngác, nhưng chân đã rời khỏi mặt đất.
…
Xuống xe, Tư Già phát hiện không phải đi thẳng vào nhà mà phải đi qua một cây cầu để đến Ngọc Hoa Đường ký hôn thư.
Cô nhìn qua, phía bên kia cầu là một dãy hành lang dài, không phải đi vài bước là tới, dường như phải đi một đoạn khá xa mới đến được Ngọc Hoa Đường. Tư Già mới đi được vài bước đã cảm thấy đôi cao gót và đôi chân mình sắp phải chịu khổ rồi.
Nhưng đây không phải là nhà họ Tư, cô không muốn để bao nhiêu cặp mắt của nhà họ Tạ thấy cô quá tiểu thư, đi có một đoạn đường cũng không muốn.
Lúc Tạ Minh Huyền dìu cô lên cầu, có rất nhiều người đi theo phía sau. Vô cùng náo nhiệt, giống như đi hội chợ.
Cô đi rất chậm, Tạ Minh Huyền đương nhiên nhận ra, anh khẽ siết lòng bàn tay cô, “Sao thế, cần anh bế em không?”
“Ơ…” Tư Già lắc đầu, “Phía sau đông người quá.”
Cô siết nhẹ lại lòng bàn tay anh, còn lườm anh một cái. Bây giờ không phải lo Tạ Minh Huyền không bế cô, mà là sợ anh chê cô đi chậm, chê cô tiểu thư rồi đột ngột bế bổng cô lên.
Tạ Minh Huyền im lặng. Một lúc sau, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi, anh cõng em.”
Tư Già khựng lại.
Cả đám người theo sau đồng loạt nhìn sang.
“Không được, không được, cô còn chưa chính thức vào cửa, không thể để lại hình tượng yếu đuối không thể tự lo được.”
“Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều thế, mọi người chắc chắn sẽ không hiểu lầm cô đâu! Cô đang đi đôi cao gót gót nhọn 12cm đấy!!”
“Không, cô vẫn muốn tự mình đi.”
“Huhu thôi kệ đi, người ta đã ngồi xuống rồi kìa.”
Trong đầu Tư Già như có hai người đang tranh cãi, thay phiên nhau đưa ra ý kiến. Cuối cùng, phe yếu đuối đã chiếm thế thượng phong, cô không chống lại được sự cám dỗ, bước lên một chút rồi leo lên lưng Tạ Minh Huyền. Rất nhanh, chân cô đã rời khỏi mặt đất, Tạ Minh Huyền cõng cô trên lưng.
Tà váy dài bị ép lại một cụm dưới cánh tay Tạ Minh Huyền, phần còn lại tung bay gợn sóng trong gió.
Dù bị cõng trên lưng, Tư Già vẫn đẹp lộng lẫy. Những người phía sau dường như đã bị khoảnh khắc này làm cho rung động, có người còn lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm.
Đương nhiên, nhiếp ảnh gia đi cùng cũng ghi lại khoảnh khắc này.
Người còn chưa tới Ngọc Hoa Đường, Tư Già đã thấy một đứa bé hoạt bát chạy vụt vào trong đó trước và la lên: “Cô dâu được chú rể cõng vào rồi!!”
“…”
Trong đó toàn là các bậc trưởng bối, cằm Tư Già gục xuống vai Tạ Minh Huyền, cô cúi đầu thật thấp. Đông người quá, cô ngại thật sự.
Khi vào đến sảnh, được Tạ Minh Huyền đặt xuống, Tư Già chỉnh lại tà váy, rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, bàn tay ngọc ngà luồn vào khuỷu tay Tạ Minh Huyền và khoác lấy anh.
Hứa Tinh, Tư Nguyên Hùng, Tư Bắc Nhược, cùng hai người cậu mợ và ba cặp dì dượng của cô đều ở bên trong.
Tạ Minh Huyền dẫn cô đến chào hỏi các trưởng bối bên nhà cô trước, sau đó mới đến trước mặt các trưởng bối nhà họ Tạ.
Sau một hồi trò chuyện, hai người cùng các trưởng bối đi đến trước một chiếc bàn vuông dài trong Ngọc Hoa Đường.
Chiếc bàn này dài ít nhất cũng phải 10 mét, trông vô cùng hoành tráng. Trên bàn đặt rất nhiều bức thư pháp, nội dung liên quan đến lễ đính hôn của cô và Tạ Minh Huyền, đa phần là những câu chúc phúc. Nhìn chữ ký và con dấu trên các bức thư pháp, tất cả đều đến từ những nhà thư pháp nổi tiếng nhất trong nước.
Chính giữa bàn dài đặt một tấm vải đỏ rất lớn, là một bức hôn thư do chính tay tiên sinh Mạnh Hoàn đề tặng.
Cô và Tạ Minh Huyền sẽ phải ký tên mình lên đó.
“Đến đây nào, A Huyền, Tiểu Già, hai đứa cùng nhau đọc lời thề trên hôn thư này một lần, sau đó ký tên và điểm chỉ.” Bà nội của Tạ Minh Huyền, Cố Hướng Lan, cười nói.
Những nghi thức này của nhà họ Tạ thật sự rất truyền thống, giống như hôn lễ của người xưa vậy.
Tư Già liếc nhìn lời thề trên hôn thư, toàn là chữ phồn thể… cô không nhận ra được nhiều, chỉ nhận ra vài chữ rất dễ nhận biết.
Thật là, sao Tạ Minh Huyền không nói trước với cô một tiếng chứ.
Cô còn đang ngơ ngác nhìn vào hôn thư, Tạ Minh Huyền đã véo nhẹ má cô. Cô quay sang nhìn anh, rồi đưa tay nắm lấy lòng bàn tay Tạ Minh Huyền.
Thôi thì cứ theo anh đọc bừa vậy, có gì khó đâu.
Cảm nhận được lực trong tay hơi tăng lên, những ngón tay của người đàn ông đan vào kẽ tay cô, mười ngón tay dán chặt vào nhau. Không hiểu sao, lồng ngực Tư Già có chút nóng lên.
Ngay sau đó, cô cùng Tạ Minh Huyền đọc lời thề trên hôn thư.
“Chàng trai họ Tạ may mắn gặp được cô gái họ Tư vào những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất.
Duyên phận sâu đậm, hai nhà gắn kết, họ đã cùng nhau viết nên trang đầu tiên của cuộc hôn nhân vào ngày 27 tháng 11 năm 2023. Tại Ngọc Hoa Đường, Dự Viên, lời hẹn ước đã được ký kết, mở ra một hành trình yêu thương vĩnh cửu.
Nguyện từ nay về sau, mỗi sớm tối đều ấm áp, mỗi chặng đường đều có nhau tương trợ. Nguyện cùng nắm tay đi đến bạc đầu, cùng xây dựng một mái nhà hạnh phúc, an yên.
Tình yêu này là định mệnh, là khởi đầu cho một chương mới, nơi hai trái tim hòa chung nhịp đập, trọn đời không rời”
Một đoạn thật dài, những chữ không quen biết, Tư Già đọc với âm lượng rất nhỏ, chỉ cần Tạ Minh Huyền vừa cất lời là cô lập tức đọc theo. Cuối cùng cũng đọc xong bức hôn thư này, lòng bàn tay cô lúc này đã hơi rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng cô phát hiện lòng bàn tay Tạ Minh Huyền cũng có chút ẩm ướt.
Còn chưa kịp cảm nhận nhiều hơn, hơi ấm đã rời đi. Ồ, tiếp theo còn phải ký tên và điểm chỉ nữa.
Tấm vải đỏ này rất rộng, không cần phải ký tách ra. Hai người gần như cùng lúc cầm bút lông, đi đến khu vực ký tên và viết tên mình lên đó.
Tư Già liếc nhìn, chữ của Tạ Minh Huyền chắc chắn đã khổ luyện qua, viết vô cùng đẹp. Con người anh dường như không tìm ra được khuyết điểm nào, ngay cả chữ viết cũng đẹp hơn người khác.
Đương nhiên, không thể đẹp bằng đại sư thư pháp đương đại tiên sinh Mạnh Hoàn được.
Ký tên xong, hai dấu tay son đỏ thắm lần lượt được in lên.
Chúng ở cạnh nhau, bên phải là câu: Vĩnh viễn không rời, trọn đời bên nhau.
Tiệc trưa được tổ chức tại Linh Lung Các của Dự Viên, tổng cộng có mười ba bàn. Tạ Minh Huyền dẫn Tư Già ngồi cùng bàn với mấy người cùng thế hệ trong nhà họ Tạ. Đây là sự cân nhắc của bà nội Tạ Minh Huyền, bà sợ Tư Già ngồi cùng các bậc trưởng bối sẽ bị gò bó, cũng
không tìm được chủ đề gì để nói, nên đã để những người trẻ tuổi ngồi cùng nhau.
Trong suốt bữa ăn, Tư Già phát hiện mọi người rất yên lặng, những người này dường như có chút e sợ người anh cả Tạ Minh Huyền này.
Tóm lại là không được thân thiện cho lắm.
Mỗi món ăn trên bàn rất tao nhã, khác hẳn bình thường, cũng không hoàn toàn là thịt cá, mà mỗi đĩa thức ăn đều được bày biện vô cùng tinh xảo, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, hương vị lại cực kỳ ngon. Chắc chắn là do đầu bếp hàng đầu mà nhà họ Tạ mời về làm. Vốn dĩ Tư Già định sẽ ăn tiếp, vì sau khi ký hôn thư với Tạ Minh Huyền, cô đã thay một bộ sườn xám nhẹ nhàng hơn. Sườn xám rất kén dáng người, không thể ăn đến nỗi lộ bụng nhỏ ra được.
Những món ăn này món nào cũng vô cùng hấp dẫn, nhưng Tư Già chỉ động đũa một lát rồi cố gắng kìm nén.
Thấy cô đặt đũa xuống, một chàng trai trong bàn nhìn cô rồi hỏi: “Chị dâu, đồ ăn không hợp khẩu vị ạ?”
Người đó tên là Tạ Tri Cần, là anh trai của Tạ Tri An, đều là con của chú ba Tạ Minh Huyền, hơn nữa còn là một cặp song sinh, ngũ quan trông rất giống nhau. Nhưng Tạ Tri An lớn lên thì phát tướng, béo hơn Tạ Tri Cần một vòng, nên rất dễ phân biệt qua vóc dáng.
“Không có, chị đang giảm cân.” Tư Già đáp.
Tạ Tri Cần cười nói: “Chị dâu gầy thế này còn giảm cân? Vậy chị bảo Tạ Tri An phải làm sao bây giờ.”
Câu nói của anh ta vừa thốt ra, cả bàn bật cười, không khí không còn im lặng như trước nữa. Tư Già thì không cười, vì bản thân cô rất ghét người khác trêu chọc mình béo. Hồi cấp hai cô từng có một thời gian bị béo, cằm nọng đều hiện ra, Tư Đề luôn mỉa mai cô. Sau này cô đã nỗ lực giảm cân và tập luyện để thon gọn lại, nên cô trực tiếp lờ đi câu nói của anh ta.
Tạ Tri An không khỏi liếc nhìn cô, siết chặt đôi đũa trong tay.
Một lát sau, Tạ Minh Huyền cũng đặt đũa xuống, cầm ly rượu trắng trên bàn lên uống một ngụm.
“Anh cũng ăn no rồi à?” Tư Già hỏi. Tạ Minh Huyền khẽ “ừ” một tiếng.
Bàn này toàn là người nhà họ Tạ, Tư Già giỏi nhất là thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài. Cô đưa tay khoác lấy cánh tay Tạ Minh Huyền, nói: “Vậy anh dẫn em đi dạo ngoài vườn đi, em rất tò mò về nơi này.”
Tạ Minh Huyền chiều theo ý cô, đứng dậy khỏi bàn.
Tư Già cũng đứng dậy, trong suốt quá trình, cô không buông cánh tay Tạ Minh Huyền ra.
Tư Già mặc một bộ sườn xám màu đỏ rực, kiều diễm hơn cả hoa hải đường, lộng lẫy hơn cả hoa mẫu đơn. Đứng giữa vườn hoa, cô chính là đóa hoa rực rỡ chói mắt nhất.
Bóng lưng cũng thanh tú tuyệt trần, Tạ Tri Cần và Tạ Tri An nhìn đến ngẩn ngơ.
Tạ Tri Cần thu hồi ánh mắt trước Tạ Tri An, thấy Tạ Tri An vẫn còn đang nhìn, tay anh ta liền vỗ vào đầu gối em trai, “Thèm thuồng rồi chứ gì.”
“Là người của anh cả rồi, em mơ cũng không tới đâu.”
Tạ Tri An nhíu mày, đáp trả: “Anh chẳng phải cũng thế sao?” “…”
Nếu Tư Đề không xen vào phá đám, thực ra Tạ Quảng Nguyên đã có ý định kết thêm một mối hôn sự với nhà họ Tư. Dù sao nhà họ Tạ cũng có vài người cháu trai, mà nhà họ Tư cũng có ba cô cháu gái trạc tuổi.
Tư Đề hoặc Tư Già, có thể gả cho anh ta hoặc Tạ Tri Cần.
Nhưng họ là anh em song sinh, hiểu rõ đối phương nhất, người trong lòng cả hai đều là Tư Già.
“Nói bậy bạ gì đó.” Tạ Tri Cần chưa bao giờ thừa nhận, anh ta gắp một miếng đuôi cá vào bát, “Nhưng thật không ngờ, anh cả anh ấy…”
Điều Tạ Tri Cần muốn nói là Tạ Minh Huyền cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
Nhưng cuối cùng không dám nói ra, đổi thành một câu: “Không ngờ lúc yêu vào cũng có thể sến sẩm như vậy.”
Vừa rồi Tư Già quấn quýt Tạ Minh Huyền như vậy, vừa nhìn đã biết tình cảm rất tốt, trước mặt bao nhiêu người mà đã ngọt ngào như thế, vậy thì lúc riêng tư…
Những gì anh ta nghĩ đến lúc riêng tư hoàn toàn khác với em trai mình.
Ra khỏi Ngọc Hoa Đường, Tạ Minh Huyền không còn được hưởng phúc lợi bị khoác tay nữa. Nói là đi dạo vườn, thực ra cũng chỉ là một cái cớ
của Tư Già, cô không muốn tiếp tục ngồi đó giả tạo khách sáo nữa. Cô muốn ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh.
Tuy đôi cao gót đã đổi sang một đôi khác, nhưng buổi sáng đi đôi gót nhọn đứng quá lâu, đôi này bây giờ đi cũng không dễ chịu gì. Khi đến một nơi gần như không có ai, cô ngồi xuống một tảng đá.
“Nghỉ một lát, tiêu cơm đã.” Tư Già nói.
Tạ Minh Huyền đi đến trước mặt cô dừng lại, khẽ cười nhạt: “Người ta tiêu cơm đều đi dạo, em ngồi để tiêu cơm à?”
“…”
Chọc ghẹo cô làm gì chứ.
Hôm nay cô đã mệt như vậy rồi, ngủ không đủ giấc đã phải dậy chạy đến hẻm Văn Trúc để trang điểm, trang điểm xong lại vội vàng đến Dự Viên cùng anh đối phó với bao nhiêu họ hàng.
Một chút cũng không biết thương người!
“Không được sao, ai nói ngồi không thể tiêu cơm chứ.” Tư Già còn muốn cởi giày ra, nhưng như vậy thì không được thục nữ cho lắm, trước mặt chú rể tương lai Tạ Minh Huyền này, cô vẫn rất chú trọng hình tượng.
Nhưng tay cô vẫn duỗi đến mắt cá chân, xoa xoa.
Hơi mỏi, giày cao gót đẹp nào cũng làm đau chân. Tiên nữ muốn đẹp thì đều phải trả giá.
Tạ Minh Huyền liếc nhìn, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm lấy một chân của cô.
Tư Già bình tĩnh nhìn anh, “Anh làm gì vậy…”
Tạ Minh Huyền cởi một chiếc giày của cô ra, ánh mắt dừng lại trên vết đỏ ở đầu ngón chân thứ hai.
Dáng chân của Tư Già là dáng chân Hy Lạp đẹp nhất, ngón chân thứ hai dài nhất, vì vậy cũng là nơi dễ bị giày cấn vào nhất.
Tạ Minh Huyền vừa cởi giày của cô ra, Tư Già rất nhanh nghĩ đến một sở thích của anh… mê chân.
Lần đầu tiên hai người quan hệ, anh đã cầm chân cô ngắm rất lâu.
“Anh, anh muốn xoa chân giúp em à?” Chẳng lẽ còn có thể muốn ăn chân cô ở đây sao, còn chưa rửa mà. Tư Già tự mình đoán ra.
Tạ Minh Huyền không nói gì, nhưng quả thật đã nhẹ nhàng xoa bóp cho cô. Nhưng vẻ mặt anh lại không biểu lộ gì cả, hàng mày vẫn điềm tĩnh, trông như đang làm công việc công ty, nhưng trong lòng Tư Già vẫn dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
Một người làm đi đến quét lá rụng ở hòn non bộ cách đó không xa, thấy cảnh này mà kinh ngạc đến nỗi cằm như muốn rớt xuống.
------oOo------
Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Đánh giá:
Truyện Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Story
Chương 25
10.0/10 từ 42 lượt.