Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Chương 21
232@-
“Đau.” Tư Già theo bản năng kêu lên, có chút ngơ ngác ngẩng đầu. Đối diện là một đôi mắt đen như mực.
Chiếc bàn trong phòng hát này không phải loại bàn trà thấp bé, mà là loại bàn có độ cao thông thường. Đi lên hai bậc thang là ghế sô pha. Cô ngồi, anh đứng. Tạ Minh Huyền đứng bên cạnh sô pha và bàn, cứ như vậy nhìn Tư Già, lực đạo véo trên mặt cô không hề nới lỏng.
Là Tư Già đưa tay đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy!”
Tạ Minh Huyền khom người xuống một chút, “Không nhận ra tôi à?”
Mặc dù đầu có chút choáng váng, nhưng Tư Già vẫn chưa đến mức mất trí nhớ. Người anh kề sát lại gần, Tư Già có chút biến thành mắt gà chọi mà nhìn anh, thầm nghĩ nhận ra chứ, Tạ Minh Huyền.
Vị hôn phu rất bận rộn của cô.
Người đàn ông ngày mai sẽ đính hôn với cô.
Dù đã say, nhưng chút oán khí vi diệu trong lòng Tư Già vẫn bộc phát ra theo tính cách của cô vào lúc này, cho nên cô cố tình đáp: “Không
quen.”
“…”
Những người xung quanh cảm thấy không khí như lạnh đi. Đặc biệt là Tiểu Liêu, thầm nghĩ, đừng mà sếp ơi, tửu lượng của chị cũng kém quá
rồi! Mới uống bao nhiêu đâu mà choáng đến mức vị hôn phu cũng không nhận ra.
Khí chất của Tạ Minh Huyền vốn đã lạnh lùng, khoác một chiếc áo gió dài sẫm màu, tựa như nhiễm phải cái lạnh cuối thu của màn đêm bên ngoài. Lúc anh bước vào, Tiểu Liêu đã cảm thấy uy nghiêm ngút trời. Vẻ ngoài không nhìn ra tuổi tác cụ thể, nhưng thần thái và khí chất đó, luôn làm cô ấy cảm thấy anh và Tư Già không cùng một thế hệ, cũng trưởng thành hơn những người trong giới của họ rất nhiều. Lúc này Tư Già trả lời như vậy, cô ấy cảm thấy không khí không ổn lắm.
Vẫn là Phong Hi Dao đi tới giảng hòa, đưa tay vỗ vỗ lưng Tư Già, “Tiểu hồ điệp, cậu tỉnh táo lại đi, anh ấy là vị hôn phu của cậu đó.”
Cô ấy còn cười với Tạ Minh Huyền một cái, nói: “Tạ tổng, tửu lượng Tiểu Già không tốt, không phải hai người sắp đính hôn sao, cậu ấy có chút vui mừng nên uống hơi nhiều một chút.”
Bởi vì mối quan hệ với Tần Bạch Diệp, Phong Hi Dao biết Tạ Minh Huyền không phải dạng hiền lành gì. Tuổi tác của anh lớn hơn Tư Già rất nhiều, có lẽ sẽ không vì một chuyện nhỏ như vậy mà sinh ra cảm xúc gì, nhưng cô ấy biết rõ giữa Tư Già và Tạ Minh Huyền không có tình cảm gì, chỉ là một cuộc liên hôn gia tộc vì lợi ích.
Ngày mai hai người sẽ đính hôn, tính cách của Tư Già cô còn không hiểu sao, say rồi lại càng không biết thu liễm. Tạ Minh Huyền chưa chắc đã có đủ kiên nhẫn để bao dung cô.
Người ở địa vị như Tạ Minh Huyền, trước nay đều là người khác phải thuận theo anh.
Chỉ là không muốn để ý đến Tạ Minh Huyền, không biết tại sao. Khuỷu tay Tư Già đặt lên mặt bàn, hai tay ôm lấy mặt, xoa xoa. Bởi vì
Phong Hi Dao bảo cô tỉnh táo lại, cô cũng cảm thấy mình có chút mơ hồ, nên muốn thật sự tỉnh táo một chút.
Bóng người lại gần, lại một lần nữa véo cô. Lần này người đàn ông véo vào phần thịt mềm bên phải cằm cô, lực đạo không mạnh như trước.
Giọng nói từ trên đỉnh đầu rơi xuống, “Nếu đã say rồi, tôi đưa em về nhà.”
“Không có say.” Tư Già nói, nhưng lần này không đẩy Tạ Minh Huyền ra, bởi vì cô liếc thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của bàn tay trái đang buông thõng bên cạnh người anh.
Nhìn lại chiếc nhẫn trên tay mình, không biết nghĩ đến cái gì, cô không nhịn được mà nghiêng người qua một chút, ôm lấy cánh tay đó của Tạ Minh Huyền.
Tạ Minh Huyền cúi đầu nhìn cô.
Nói đi cũng phải nói lại, tay của Tạ Minh Huyền rất đẹp, khớp xương rõ ràng, cân đối thon dài. Đeo chiếc nhẫn này vào lại càng đẹp. Phải nói rằng, chiếc nhẫn do đại sư Tô Quân thiết kế đeo trên tay ai cũng sẽ đẹp. Đá quý đều có linh tính, kim cương càng thuần khiết thì càng có thể mang lại sự nuôi dưỡng cho người đeo nó. Cũng vì chiếc nhẫn kim cương này cô quá thích, mỗi ngày xem cũng không đã thèm, nên dù cho có ở hai nơi khác nhau với Tạ Minh Huyền, không phải ngày nào cũng gặp mặt, cũng không cần phải đối phó với người trong nhà, thầm kín cô cũng sẽ đeo nhẫn, chỉ khi ngủ và tắm rửa mới tháo ra.
Chỉ là tay Tạ Minh Huyền quá lạnh, dường như chiếc nhẫn kim cương cũng bị nhiệt độ trên tay anh làm cho lạnh đi. Hàng mi Tư Già rũ xuống, nắm lấy lòng bàn tay Tạ Minh Huyền.
Quả thực so với tay Tạ Minh Huyền, tay cô giống như một hòn than nhỏ, ấm áp, lại rất mềm mại. Khoảnh khắc bị nắm lấy, hầu kết Tạ Minh Huyền khẽ trượt, anh ngồi xổm xuống, chiều cao cơ thể ngang bằng với Tư Già, ánh mắt cũng ngang tầm. “Bà Tạ không say rượu.”
“Về nhà chứ?”
Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng khi anh hỏi câu này, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Tư Già. Lòng bàn tay bị cô nắm lấy cũng nắm lại tay cô. Hành động này không hiểu sao lại khiến Tư Già như bị thứ gì đó câu mất, đầu óc choáng váng lợi hại, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Phong Hi Dao: “…”
Tiểu hồ điệp ngoan ngoãn như vậy, thật không mấy khi thấy.
Hơn nữa, Tạ Minh Huyền sao lại thế này! Dỗ người giỏi như vậy sao?! Cảnh tượng này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Đứng dậy đi.” Bàn tay Tạ Minh Huyền vươn đến sau gáy Tư Già, khẽ xoa nhẹ.
Bị anh xoa nhẹ lần này, cơ thể Tư Già trực tiếp nghiêng về phía anh, ăn vạ: “Anh bế.”
Giọng nói có chút khô khốc, cơ thể cũng lâng lâng. Về nhà à? Cô không muốn động đậy, trừ phi Tạ Minh Huyền bế cô.
Tạ Minh Huyền chiều theo ý cô, nhìn đôi má ửng hồng của cô, bàn tay gần như không tự chủ được, lại một lần nữa xoa nhẹ đầu Tư Già,
“Được.”
Phong Hi Dao phản ứng rất nhanh. Chiếc áo khoác của Tư Già đang vắt ở chiếc sô pha trống bên kia, cô đi qua lấy lại đưa cho Tạ Minh Huyền.
Tạ Minh Huyền khoác áo lên người cô, cài lại cổ áo, rồi mới bế ngang người cô từ trên sô pha lên.
“Đi trước đây, mọi người cứ chơi tiếp đi.” Trước khi đi, Tạ Minh Huyền không quên nói một câu với Phong Hi Dao.
Phong Hi Dao vội gật đầu, “Được, vậy phiền anh nhé Tạ tổng, Tiểu Già giao cho anh.”
Tư Già mà ở lại đây chắc chắn sẽ còn uống rượu nữa. Ngày mai cô còn có việc quan trọng, uống nhiều quá sẽ làm lỡ việc, Phong Hi Dao đương nhiên không ngăn cản.
Đoạn Việt ở ngoài cửa kéo cửa phòng hát ra, Tạ Minh Huyền ôm người trực tiếp rời đi.
Khi họ vừa đi, Đoạn Việt cũng buông cửa ra rồi cùng rời đi. Trong phòng hát, Tiểu Liêu lập tức hét lên: “A a!! Vị hôn phu của chị Tư Già đẹp trai quá! Hơn nữa anh ấy còn cưng chiều chị ấy nữa!”
Lần trước cô ấy cũng đã thấy Tạ Minh Huyền ôm Tư Già vào lòng.
Kiểu bế công chúa này không ai có thể cưỡng lại được, chỉ nhìn thôi đã thấy bong bóng màu hồng bay phấp phới.
Jennifer cũng nói: “Đó là do sếp của chúng ta có sức hút lớn thôi, nếu tớ là vị hôn phu của chị ấy tớ cũng cưng chiều, đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy cơ mà.”
Jennifer là fan nhan sắc của Tư Già. Ban đầu khi tốt nghiệp, cô định ứng tuyển vào bộ phận thiết kế của một thương hiệu trang sức lớn, nhưng vì thấy Tư Già quá xinh đẹp, triết lý thiết kế lại rất giống mình, nên mới đến phòng làm việc thiết kế của Tư Già.
Mọi người mỗi người một câu bàn tán một hồi, trong phòng hát chỉ có một người im lặng nhất. Lư Tác Phạn lặng lẽ đi đến quầy chọn bài hát, chọn lại bài hát mới.
———–
Bên ngoài gió mát, ánh trăng mỏng, bóng cây khẽ đung đưa dưới ánh đèn đường.
“Khó chịu quá.” Tạ Minh Huyền còn chưa kịp bế Tư Già vào xe, vẫn còn đang trên đường, đã thấy tay cô gãi trên cổ cô.
Càng gãi càng đỏ, một gương mặt xinh đẹp nhăn lại thành một cục. Bước chân Tạ Minh Huyền dừng lại một chút.
Rất rõ ràng, anh thấy trên vùng cổ trắng nõn của Tư Già nổi lên từng nốt mẩn đỏ nhỏ. Làn da cô lại mềm mại, gãi một chút là đỏ, cứ gãi thế này không chừng sẽ trầy xước.
Đôi chân dài không khỏi bước nhanh hơn. Tạ Minh Huyền bế Tư Già vào trong xe đặt xuống, kéo tay cô ra, “Đừng gãi.”
Giọng điệu có chút nghiêm túc. Tư Già sững sờ, dùng ánh mắt mơ màng nhìn anh.
“Cô Tư thế này, e là bị dị ứng rồi Tạ tổng.” Tư Già không chỉ nổi mẩn đỏ ở cổ, mà trên mặt cũng bắt đầu nổi lên. Đoạn Việt đương nhiên cũng thấy, rất nhanh nói với Tạ Minh Huyền.
Ngứa quá, tại sao không cho cô gãi. Tư Già giằng tay Tạ Minh Huyền ra, lần này móng vuốt đã vươn đến mặt.
Trời ơi, ngứa quá, sao lại ngứa như vậy. Trên người hình như cũng rất ngứa.
“Rầm” một tiếng, là tiếng cửa xe đóng lại. Lúc Tư Già bị ngứa đến khó chịu, cô lơ mơ chú ý thấy người đàn ông đứng bên ngoài cũng đã lên xe.
Đoạn Việt ở bên ngoài đóng cửa xe, rồi vòng qua ghế phụ.
Tư Già vừa mới gãi mặt một cái, cổ tay đã bị một lực nắm lấy trong lòng bàn tay. Cô quay đầu nhìn Tạ Minh Huyền.
Hộp tỳ tay ở giữa được nâng lên, không gian trở nên rộng rãi. Cô cảm thấy eo cô bị ôm lấy một cái, rồi bị bế lên người Tạ Minh Huyền.
Thật sự quá ngứa, lại không cho gãi, miệng Tư Già không ngừng r*n r*. Không cho gãi bên trên, tay Tư Già lại gãi những chỗ khác trên người.
Mi tâm Tạ Minh Huyền khẽ nhíu lại, anh vươn tay vén váy cô lên.
Tầm mắt từ bắp chân thon thả của cô hướng lên, đến đùi, toàn bộ đều đã nổi những nốt mẩn đỏ dày đặc, phân bố không đều.
— Giờ này không sớm cũng không muộn, chín giờ đêm. Những tòa nhà cao ốc ở Minh Thành đèn neon sáng rực, đường phố xe cộ như nước chảy. Một chiếc Maybach màu đen nhanh chóng lướt đi trong dòng xe, hướng về phía bệnh viện.
—–
Cảm giác ngứa ngáy toàn thân sau đó chuyển thành cơn đau rát nhẹ. Dưới tác dụng của cồn, Tư Già cũng không còn tỉnh táo, không biết rằng sự phóng túng đêm nay đã đưa cô vào bệnh viện, suýt nữa thì mất nửa cái mạng.
Đêm nay cô phải truyền nước biển, nhưng bản thân cô đã ngủ rồi. Uống thuốc xong, cộng thêm tác dụng của chai nước biển đang truyền, những nốt mẩn đỏ trên người đã giảm đi một ít. Người ngủ rồi cũng không còn cảm thấy ngứa nữa.
“Đứa trẻ này, rõ ràng biết mình bị dị ứng với cồn mà sao còn đi uống rượu chứ?! Nó không biết ngày mai nó có việc quan trọng đến thế nào sao! Ai da, A Huyền à, thật là để cháu phải chê cười rồi. Đợi Tiểu Già tỉnh lại, bà nhất định sẽ mắng nó một trận!” Tạ Minh Huyền thực ra không thông báo cho người nhà Tư Già, nhưng đã bảo Đoạn Việt đến
hẻm Văn Trúc báo cho người giúp việc bên đó một tiếng, rằng tối nay Tư Già phải ở lại bệnh viện. Người giúp việc ở hẻm Văn Trúc đã gọi điện đến Hi Ninh Công Quán.
Hứa Tinh cũng không thức khuya, nghe thấy chuyện này bật dậy khỏi giường, gọi điện cho Tạ Minh Huyền để hỏi thăm tình hình.
Trước đây ngoài Tư Đàn ra, hai đứa cháu gái này bà không mấy quan tâm, cũng không được dạy dỗ cẩn thận.
“Tuổi Tiểu Già còn nhỏ, không sao đâu ạ bà nội. Bây giờ tình hình đã tốt hơn nhiều rồi. Đợi đến ngày mai, chắc sẽ không làm lỡ tiệc đính hôn đâu ạ. Đến lúc đó xem tình hình có thể lùi lại một chút cũng không sao.” Tạ Minh Huyền nói với người trong điện thoại. Trước nay anh đều theo Tư Hành Trạch và Tư Hành Duệ gọi Hứa Tinh là bà nội, nên cũng không đổi cách xưng hô.
“Được, được, A Huyền, cháu bây giờ đang ở bệnh viện trông nó à?” Hứa Tinh hỏi.
“Vâng ạ.”
“Tốt, tốt.” Hứa Tinh liên tục đáp, không nói gì thêm.
Chuyện bên đó hỏi xong cũng đã nói xong, Tạ Minh Huyền cúp điện thoại.
——
Nói chuyện điện thoại xong, Tạ Minh Huyền quay trở lại phòng bệnh.
Nơi đây vô cùng yên tĩnh, hai bình thuốc treo phía trên giường bệnh của Tư Già. Một bình thuốc vẫn còn đầy, bình còn lại chất lỏng đã truyền đi còn một nửa. Tầm mắt Tạ Minh Huyền chuyển đến người trên giường bệnh.
Tư Già ngủ rất say, lúc ngủ cô trông tĩnh lặng hơn rất nhiều. Bộ đồ bệnh nhân không che lấp được vẻ diễm lệ trên gương mặt tinh xảo của cô.
Những nốt mẩn đỏ trên mặt đã lặn, chỉ còn ở cằm là còn một ít.
Trong phòng bệnh không có người khác, Tạ Minh Huyền vén cổ áo của Tư Già lên. Xương quai xanh và ngực vẫn còn mẩn đỏ.
Anh đột nhiên nghĩ đến việc cô yêu cái đẹp đến thế nào, trước khi ngủ chỉ riêng việc thoa các sản phẩm dưỡng da cũng có thể mất nửa tiếng. Nếu tỉnh lại phát hiện nổi nhiều mẩn đỏ như vậy, cô có phải sẽ tức đến phát khóc không?
Kéo lại cổ áo cho cô gái nhỏ, Tạ Minh Huyền véo nhẹ má Tư Già. Tư Già đang ngủ mơ khẽ rên một tiếng.
— Bốn giờ rưỡi sáng, Tư Già tỉnh lại. Khi mở mắt ra, cô vẫn không động đậy, ngây người một lúc, rồi từ từ, từ từ chuyển tầm mắt lên trên đầu. Hành lang bên ngoài phòng bệnh đèn sáng 24/24. Nương theo ánh sáng từ hành lang, Tư Già nhìn chằm chằm vào bình thuốc rỗng phía trên, hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Tối qua nói là say nhưng cũng không phải say đến mức bất tỉnh nhân sự. Cô vẫn nhớ cảm giác ngứa ngáy trên người và một vài đoạn ngắn lúc đến bệnh viện.
Nắm lấy chăn, Tư Già ngồi dậy. Cô nhìn xuống mu bàn tay, mu bàn tay phải có một vết kim nhỏ, sờ vào không đau lắm.
Những điều này đều không phải là quan trọng nhất. Tư Già quay đầu tìm túi xách của mình.
Túi xách không tìm thấy, nhưng lại thấy chiếc giường phụ bên cạnh có một người trông rất dài đang nằm. Giường phụ trong bệnh viện cũng giống như giường bệnh của cô, diện tích không lớn lắm, chỉ nhỏ nhỏ một gian.
Tạ Minh Huyền với dáng người cao, xương cốt cũng rộng, nằm trên đó chân cũng không duỗi thẳng được, một đoạn nghiêng ra ngoài. Anh ngủ không mấy quy củ, áo khoác cởi ra vắt trên một chiếc ghế cạnh giường, chiếc chăn trắng chỉ che được một phần cơ thể.
Tư Già tạm thời không quản anh, cuối cùng cũng tìm được túi của mình, lấy gương từ trong túi ra.
Cô bật đèn pin, dùng gương soi. May quá, may quá, trên mặt không có mẩn đỏ, cổ cũng đã lặn đi rất nhiều, chỉ là… trên ngực vẫn còn một ít.
Phiền thật!!
Hơn nữa trước đó, hình như cô đã nổi rất nhiều, Tạ Minh Huyền thấy hết rồi sao??
Tư Già từ nhỏ đã có gánh nặng nhan sắc rất nặng. Người khác cảm thấy tâm hồn thú vị và nội tâm phong phú quan trọng hơn, còn cô lại quan tâm đến vẻ đẹp của mình hơn.
Dáng vẻ nổi đầy mẩn đỏ bị Tạ Minh Huyền nhìn thấy, đối với Tư Già mà nói, thật sự là muốn lấy mạng.
Có lẽ vì ánh đèn pin quá mạnh, Tư Già nghe thấy giường phụ có chút động tĩnh. Cô mím môi, tắt đèn pin.
Đã ngủ một giấc, bây giờ Tư Già không còn buồn ngủ nữa, nằm lại cũng không ngủ được. Cô quay đầu nhìn người trên giường phụ, phát hiện
chăn trên người anh sắp rơi xuống, hơn nữa còn che không hết. Cứ thế này thì ban ngày có khi anh sẽ bị cảm. Cô xuống giường đi qua bên đó.
Tư Già tốn một chút sức lực, kéo chiếc chăn đã rơi một nửa lên lại cho Tạ Minh Huyền, sau đó rất có lương tâm mà đắp lại cho anh, còn chỉnh lại góc chăn.
Lúc này cô thật sự khá tỉnh táo. Chỉnh xong góc chăn cho Tạ Minh Huyền, rảnh rỗi buồn chán, Tư Già ở lại bên giường phụ không về, ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn trên tay trái Tạ Minh Huyền. Cô sờ lên, định tháo ra xem.
Cô vẫn luôn muốn so sánh xem phiên bản nam và nữ có gì khác nhau, chắc chắn có vài chi tiết khác biệt. Trước đây không tìm được cơ hội.
Nhưng chiếc nhẫn chỉ mới tháo được một nửa, bàn tay trước mắt đã nắm ngược lại tay cô, kéo cô xuống. Tư Già lập tức ngã nhào, rơi vào lồng
ngực Tạ Minh Huyền.
Sau đó bị người đàn ông lật lại đè xuống dưới.
Cô gần như ngây người tại chỗ, ngơ ngác nhìn người trên đầu mình.
Thực ra Tạ Minh Huyền căn bản không ngủ. Trước đó anh đã trông chừng chai nước biển cho Tư Già, giữa chừng phải đổi bình, sau đó trông đến 3 giờ rưỡi, khi tất cả nước biển của cô đã truyền xong, gọi y tá đến rút kim lưu trên mu bàn tay cô, anh mới nằm xuống giường phụ này.
Nhưng chiếc giường này rất không thoải mái, qua rất lâu mới có chút buồn ngủ. Nhưng vừa định ngủ, trong phòng bệnh lại có động tĩnh khác, một luồng ánh sáng đèn pin chói mắt chiếu vào mắt anh.
“Anh, anh sao lại tỉnh rồi?” Tư Già cất tiếng hỏi. Ánh sáng trong phòng bệnh mờ ảo, khuôn mặt của Tạ Minh Huyền đến đường nét cũng không thấy rõ, chìm trong bóng tối. Nhưng hơi thở và lực đạo đè nặng lên người cô lại là thật. Tư Già không đẩy anh ra, chỉ nắm lấy chiếc áo len màu xám trên người anh.
“Em nói xem?” Giọng Tạ Minh Huyền khàn khàn, không phải kiểu khàn của người mới ngủ dậy, mà là kiểu khàn của một đêm không được nghỉ ngơi.
Tư Già nhìn anh, một lúc lâu sau mới nặn ra một câu: “Tôi không ngủ được.”
Câu này không liên quan gì đến câu hỏi trước, nhưng lại là suy nghĩ thật sự của Tư Già.
“Tôi cũng không ngủ được.” Tạ Minh Huyền nói. “…”
“Anh vẫn chưa ngủ sao?” Tư Già hỏi. “Chợp mắt được một lúc.”
“Vậy, vậy anh ngủ tiếp đi.” Tư Già chuẩn bị đứng dậy, nhưng Tạ Minh Huyền vẫn không cho, đè lại eo cô.
Đây là phòng bệnh đơn giản, hành lang bên ngoài yên tĩnh, thậm chí không có tiếng bước chân, chỉ có tiếng “tít tít” của một vài thiết bị.
Hơi thở của cả hai có chút rối loạn. Vùng da bên tai Tư Già đỏ ửng. Khi cô nghiêng mặt đi, đôi môi nóng rực của Tạ Minh Huyền lướt qua cằm
cô, giọng nói so với lúc trước càng thêm vẩn đục: “Mẩn đỏ hết rồi nhỉ, c** q**n áo ra cho tôi xem nào.”
------oOo------
Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
“Đau.” Tư Già theo bản năng kêu lên, có chút ngơ ngác ngẩng đầu. Đối diện là một đôi mắt đen như mực.
Chiếc bàn trong phòng hát này không phải loại bàn trà thấp bé, mà là loại bàn có độ cao thông thường. Đi lên hai bậc thang là ghế sô pha. Cô ngồi, anh đứng. Tạ Minh Huyền đứng bên cạnh sô pha và bàn, cứ như vậy nhìn Tư Già, lực đạo véo trên mặt cô không hề nới lỏng.
Là Tư Già đưa tay đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy!”
Tạ Minh Huyền khom người xuống một chút, “Không nhận ra tôi à?”
Mặc dù đầu có chút choáng váng, nhưng Tư Già vẫn chưa đến mức mất trí nhớ. Người anh kề sát lại gần, Tư Già có chút biến thành mắt gà chọi mà nhìn anh, thầm nghĩ nhận ra chứ, Tạ Minh Huyền.
Vị hôn phu rất bận rộn của cô.
Người đàn ông ngày mai sẽ đính hôn với cô.
Dù đã say, nhưng chút oán khí vi diệu trong lòng Tư Già vẫn bộc phát ra theo tính cách của cô vào lúc này, cho nên cô cố tình đáp: “Không
quen.”
“…”
Những người xung quanh cảm thấy không khí như lạnh đi. Đặc biệt là Tiểu Liêu, thầm nghĩ, đừng mà sếp ơi, tửu lượng của chị cũng kém quá
rồi! Mới uống bao nhiêu đâu mà choáng đến mức vị hôn phu cũng không nhận ra.
Khí chất của Tạ Minh Huyền vốn đã lạnh lùng, khoác một chiếc áo gió dài sẫm màu, tựa như nhiễm phải cái lạnh cuối thu của màn đêm bên ngoài. Lúc anh bước vào, Tiểu Liêu đã cảm thấy uy nghiêm ngút trời. Vẻ ngoài không nhìn ra tuổi tác cụ thể, nhưng thần thái và khí chất đó, luôn làm cô ấy cảm thấy anh và Tư Già không cùng một thế hệ, cũng trưởng thành hơn những người trong giới của họ rất nhiều. Lúc này Tư Già trả lời như vậy, cô ấy cảm thấy không khí không ổn lắm.
Vẫn là Phong Hi Dao đi tới giảng hòa, đưa tay vỗ vỗ lưng Tư Già, “Tiểu hồ điệp, cậu tỉnh táo lại đi, anh ấy là vị hôn phu của cậu đó.”
Cô ấy còn cười với Tạ Minh Huyền một cái, nói: “Tạ tổng, tửu lượng Tiểu Già không tốt, không phải hai người sắp đính hôn sao, cậu ấy có chút vui mừng nên uống hơi nhiều một chút.”
Bởi vì mối quan hệ với Tần Bạch Diệp, Phong Hi Dao biết Tạ Minh Huyền không phải dạng hiền lành gì. Tuổi tác của anh lớn hơn Tư Già rất nhiều, có lẽ sẽ không vì một chuyện nhỏ như vậy mà sinh ra cảm xúc gì, nhưng cô ấy biết rõ giữa Tư Già và Tạ Minh Huyền không có tình cảm gì, chỉ là một cuộc liên hôn gia tộc vì lợi ích.
Ngày mai hai người sẽ đính hôn, tính cách của Tư Già cô còn không hiểu sao, say rồi lại càng không biết thu liễm. Tạ Minh Huyền chưa chắc đã có đủ kiên nhẫn để bao dung cô.
Người ở địa vị như Tạ Minh Huyền, trước nay đều là người khác phải thuận theo anh.
Chỉ là không muốn để ý đến Tạ Minh Huyền, không biết tại sao. Khuỷu tay Tư Già đặt lên mặt bàn, hai tay ôm lấy mặt, xoa xoa. Bởi vì
Phong Hi Dao bảo cô tỉnh táo lại, cô cũng cảm thấy mình có chút mơ hồ, nên muốn thật sự tỉnh táo một chút.
Bóng người lại gần, lại một lần nữa véo cô. Lần này người đàn ông véo vào phần thịt mềm bên phải cằm cô, lực đạo không mạnh như trước.
Giọng nói từ trên đỉnh đầu rơi xuống, “Nếu đã say rồi, tôi đưa em về nhà.”
“Không có say.” Tư Già nói, nhưng lần này không đẩy Tạ Minh Huyền ra, bởi vì cô liếc thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của bàn tay trái đang buông thõng bên cạnh người anh.
Nhìn lại chiếc nhẫn trên tay mình, không biết nghĩ đến cái gì, cô không nhịn được mà nghiêng người qua một chút, ôm lấy cánh tay đó của Tạ Minh Huyền.
Tạ Minh Huyền cúi đầu nhìn cô.
Nói đi cũng phải nói lại, tay của Tạ Minh Huyền rất đẹp, khớp xương rõ ràng, cân đối thon dài. Đeo chiếc nhẫn này vào lại càng đẹp. Phải nói rằng, chiếc nhẫn do đại sư Tô Quân thiết kế đeo trên tay ai cũng sẽ đẹp. Đá quý đều có linh tính, kim cương càng thuần khiết thì càng có thể mang lại sự nuôi dưỡng cho người đeo nó. Cũng vì chiếc nhẫn kim cương này cô quá thích, mỗi ngày xem cũng không đã thèm, nên dù cho có ở hai nơi khác nhau với Tạ Minh Huyền, không phải ngày nào cũng gặp mặt, cũng không cần phải đối phó với người trong nhà, thầm kín cô cũng sẽ đeo nhẫn, chỉ khi ngủ và tắm rửa mới tháo ra.
Chỉ là tay Tạ Minh Huyền quá lạnh, dường như chiếc nhẫn kim cương cũng bị nhiệt độ trên tay anh làm cho lạnh đi. Hàng mi Tư Già rũ xuống, nắm lấy lòng bàn tay Tạ Minh Huyền.
Quả thực so với tay Tạ Minh Huyền, tay cô giống như một hòn than nhỏ, ấm áp, lại rất mềm mại. Khoảnh khắc bị nắm lấy, hầu kết Tạ Minh Huyền khẽ trượt, anh ngồi xổm xuống, chiều cao cơ thể ngang bằng với Tư Già, ánh mắt cũng ngang tầm. “Bà Tạ không say rượu.”
“Về nhà chứ?”
Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng khi anh hỏi câu này, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Tư Già. Lòng bàn tay bị cô nắm lấy cũng nắm lại tay cô. Hành động này không hiểu sao lại khiến Tư Già như bị thứ gì đó câu mất, đầu óc choáng váng lợi hại, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Phong Hi Dao: “…”
Tiểu hồ điệp ngoan ngoãn như vậy, thật không mấy khi thấy.
Hơn nữa, Tạ Minh Huyền sao lại thế này! Dỗ người giỏi như vậy sao?! Cảnh tượng này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Đứng dậy đi.” Bàn tay Tạ Minh Huyền vươn đến sau gáy Tư Già, khẽ xoa nhẹ.
Bị anh xoa nhẹ lần này, cơ thể Tư Già trực tiếp nghiêng về phía anh, ăn vạ: “Anh bế.”
Giọng nói có chút khô khốc, cơ thể cũng lâng lâng. Về nhà à? Cô không muốn động đậy, trừ phi Tạ Minh Huyền bế cô.
Tạ Minh Huyền chiều theo ý cô, nhìn đôi má ửng hồng của cô, bàn tay gần như không tự chủ được, lại một lần nữa xoa nhẹ đầu Tư Già,
“Được.”
Phong Hi Dao phản ứng rất nhanh. Chiếc áo khoác của Tư Già đang vắt ở chiếc sô pha trống bên kia, cô đi qua lấy lại đưa cho Tạ Minh Huyền.
Tạ Minh Huyền khoác áo lên người cô, cài lại cổ áo, rồi mới bế ngang người cô từ trên sô pha lên.
“Đi trước đây, mọi người cứ chơi tiếp đi.” Trước khi đi, Tạ Minh Huyền không quên nói một câu với Phong Hi Dao.
Phong Hi Dao vội gật đầu, “Được, vậy phiền anh nhé Tạ tổng, Tiểu Già giao cho anh.”
Tư Già mà ở lại đây chắc chắn sẽ còn uống rượu nữa. Ngày mai cô còn có việc quan trọng, uống nhiều quá sẽ làm lỡ việc, Phong Hi Dao đương nhiên không ngăn cản.
Đoạn Việt ở ngoài cửa kéo cửa phòng hát ra, Tạ Minh Huyền ôm người trực tiếp rời đi.
Khi họ vừa đi, Đoạn Việt cũng buông cửa ra rồi cùng rời đi. Trong phòng hát, Tiểu Liêu lập tức hét lên: “A a!! Vị hôn phu của chị Tư Già đẹp trai quá! Hơn nữa anh ấy còn cưng chiều chị ấy nữa!”
Lần trước cô ấy cũng đã thấy Tạ Minh Huyền ôm Tư Già vào lòng.
Kiểu bế công chúa này không ai có thể cưỡng lại được, chỉ nhìn thôi đã thấy bong bóng màu hồng bay phấp phới.
Jennifer cũng nói: “Đó là do sếp của chúng ta có sức hút lớn thôi, nếu tớ là vị hôn phu của chị ấy tớ cũng cưng chiều, đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy cơ mà.”
Jennifer là fan nhan sắc của Tư Già. Ban đầu khi tốt nghiệp, cô định ứng tuyển vào bộ phận thiết kế của một thương hiệu trang sức lớn, nhưng vì thấy Tư Già quá xinh đẹp, triết lý thiết kế lại rất giống mình, nên mới đến phòng làm việc thiết kế của Tư Già.
Mọi người mỗi người một câu bàn tán một hồi, trong phòng hát chỉ có một người im lặng nhất. Lư Tác Phạn lặng lẽ đi đến quầy chọn bài hát, chọn lại bài hát mới.
———–
Bên ngoài gió mát, ánh trăng mỏng, bóng cây khẽ đung đưa dưới ánh đèn đường.
“Khó chịu quá.” Tạ Minh Huyền còn chưa kịp bế Tư Già vào xe, vẫn còn đang trên đường, đã thấy tay cô gãi trên cổ cô.
Càng gãi càng đỏ, một gương mặt xinh đẹp nhăn lại thành một cục. Bước chân Tạ Minh Huyền dừng lại một chút.
Rất rõ ràng, anh thấy trên vùng cổ trắng nõn của Tư Già nổi lên từng nốt mẩn đỏ nhỏ. Làn da cô lại mềm mại, gãi một chút là đỏ, cứ gãi thế này không chừng sẽ trầy xước.
Đôi chân dài không khỏi bước nhanh hơn. Tạ Minh Huyền bế Tư Già vào trong xe đặt xuống, kéo tay cô ra, “Đừng gãi.”
Giọng điệu có chút nghiêm túc. Tư Già sững sờ, dùng ánh mắt mơ màng nhìn anh.
“Cô Tư thế này, e là bị dị ứng rồi Tạ tổng.” Tư Già không chỉ nổi mẩn đỏ ở cổ, mà trên mặt cũng bắt đầu nổi lên. Đoạn Việt đương nhiên cũng thấy, rất nhanh nói với Tạ Minh Huyền.
Ngứa quá, tại sao không cho cô gãi. Tư Già giằng tay Tạ Minh Huyền ra, lần này móng vuốt đã vươn đến mặt.
Trời ơi, ngứa quá, sao lại ngứa như vậy. Trên người hình như cũng rất ngứa.
“Rầm” một tiếng, là tiếng cửa xe đóng lại. Lúc Tư Già bị ngứa đến khó chịu, cô lơ mơ chú ý thấy người đàn ông đứng bên ngoài cũng đã lên xe.
Đoạn Việt ở bên ngoài đóng cửa xe, rồi vòng qua ghế phụ.
Tư Già vừa mới gãi mặt một cái, cổ tay đã bị một lực nắm lấy trong lòng bàn tay. Cô quay đầu nhìn Tạ Minh Huyền.
Hộp tỳ tay ở giữa được nâng lên, không gian trở nên rộng rãi. Cô cảm thấy eo cô bị ôm lấy một cái, rồi bị bế lên người Tạ Minh Huyền.
Thật sự quá ngứa, lại không cho gãi, miệng Tư Già không ngừng r*n r*. Không cho gãi bên trên, tay Tư Già lại gãi những chỗ khác trên người.
Mi tâm Tạ Minh Huyền khẽ nhíu lại, anh vươn tay vén váy cô lên.
Tầm mắt từ bắp chân thon thả của cô hướng lên, đến đùi, toàn bộ đều đã nổi những nốt mẩn đỏ dày đặc, phân bố không đều.
— Giờ này không sớm cũng không muộn, chín giờ đêm. Những tòa nhà cao ốc ở Minh Thành đèn neon sáng rực, đường phố xe cộ như nước chảy. Một chiếc Maybach màu đen nhanh chóng lướt đi trong dòng xe, hướng về phía bệnh viện.
—–
Cảm giác ngứa ngáy toàn thân sau đó chuyển thành cơn đau rát nhẹ. Dưới tác dụng của cồn, Tư Già cũng không còn tỉnh táo, không biết rằng sự phóng túng đêm nay đã đưa cô vào bệnh viện, suýt nữa thì mất nửa cái mạng.
Đêm nay cô phải truyền nước biển, nhưng bản thân cô đã ngủ rồi. Uống thuốc xong, cộng thêm tác dụng của chai nước biển đang truyền, những nốt mẩn đỏ trên người đã giảm đi một ít. Người ngủ rồi cũng không còn cảm thấy ngứa nữa.
“Đứa trẻ này, rõ ràng biết mình bị dị ứng với cồn mà sao còn đi uống rượu chứ?! Nó không biết ngày mai nó có việc quan trọng đến thế nào sao! Ai da, A Huyền à, thật là để cháu phải chê cười rồi. Đợi Tiểu Già tỉnh lại, bà nhất định sẽ mắng nó một trận!” Tạ Minh Huyền thực ra không thông báo cho người nhà Tư Già, nhưng đã bảo Đoạn Việt đến
hẻm Văn Trúc báo cho người giúp việc bên đó một tiếng, rằng tối nay Tư Già phải ở lại bệnh viện. Người giúp việc ở hẻm Văn Trúc đã gọi điện đến Hi Ninh Công Quán.
Hứa Tinh cũng không thức khuya, nghe thấy chuyện này bật dậy khỏi giường, gọi điện cho Tạ Minh Huyền để hỏi thăm tình hình.
Trước đây ngoài Tư Đàn ra, hai đứa cháu gái này bà không mấy quan tâm, cũng không được dạy dỗ cẩn thận.
“Tuổi Tiểu Già còn nhỏ, không sao đâu ạ bà nội. Bây giờ tình hình đã tốt hơn nhiều rồi. Đợi đến ngày mai, chắc sẽ không làm lỡ tiệc đính hôn đâu ạ. Đến lúc đó xem tình hình có thể lùi lại một chút cũng không sao.” Tạ Minh Huyền nói với người trong điện thoại. Trước nay anh đều theo Tư Hành Trạch và Tư Hành Duệ gọi Hứa Tinh là bà nội, nên cũng không đổi cách xưng hô.
“Được, được, A Huyền, cháu bây giờ đang ở bệnh viện trông nó à?” Hứa Tinh hỏi.
“Vâng ạ.”
“Tốt, tốt.” Hứa Tinh liên tục đáp, không nói gì thêm.
Chuyện bên đó hỏi xong cũng đã nói xong, Tạ Minh Huyền cúp điện thoại.
——
Nói chuyện điện thoại xong, Tạ Minh Huyền quay trở lại phòng bệnh.
Nơi đây vô cùng yên tĩnh, hai bình thuốc treo phía trên giường bệnh của Tư Già. Một bình thuốc vẫn còn đầy, bình còn lại chất lỏng đã truyền đi còn một nửa. Tầm mắt Tạ Minh Huyền chuyển đến người trên giường bệnh.
Tư Già ngủ rất say, lúc ngủ cô trông tĩnh lặng hơn rất nhiều. Bộ đồ bệnh nhân không che lấp được vẻ diễm lệ trên gương mặt tinh xảo của cô.
Những nốt mẩn đỏ trên mặt đã lặn, chỉ còn ở cằm là còn một ít.
Trong phòng bệnh không có người khác, Tạ Minh Huyền vén cổ áo của Tư Già lên. Xương quai xanh và ngực vẫn còn mẩn đỏ.
Anh đột nhiên nghĩ đến việc cô yêu cái đẹp đến thế nào, trước khi ngủ chỉ riêng việc thoa các sản phẩm dưỡng da cũng có thể mất nửa tiếng. Nếu tỉnh lại phát hiện nổi nhiều mẩn đỏ như vậy, cô có phải sẽ tức đến phát khóc không?
Kéo lại cổ áo cho cô gái nhỏ, Tạ Minh Huyền véo nhẹ má Tư Già. Tư Già đang ngủ mơ khẽ rên một tiếng.
— Bốn giờ rưỡi sáng, Tư Già tỉnh lại. Khi mở mắt ra, cô vẫn không động đậy, ngây người một lúc, rồi từ từ, từ từ chuyển tầm mắt lên trên đầu. Hành lang bên ngoài phòng bệnh đèn sáng 24/24. Nương theo ánh sáng từ hành lang, Tư Già nhìn chằm chằm vào bình thuốc rỗng phía trên, hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Tối qua nói là say nhưng cũng không phải say đến mức bất tỉnh nhân sự. Cô vẫn nhớ cảm giác ngứa ngáy trên người và một vài đoạn ngắn lúc đến bệnh viện.
Nắm lấy chăn, Tư Già ngồi dậy. Cô nhìn xuống mu bàn tay, mu bàn tay phải có một vết kim nhỏ, sờ vào không đau lắm.
Những điều này đều không phải là quan trọng nhất. Tư Già quay đầu tìm túi xách của mình.
Túi xách không tìm thấy, nhưng lại thấy chiếc giường phụ bên cạnh có một người trông rất dài đang nằm. Giường phụ trong bệnh viện cũng giống như giường bệnh của cô, diện tích không lớn lắm, chỉ nhỏ nhỏ một gian.
Tạ Minh Huyền với dáng người cao, xương cốt cũng rộng, nằm trên đó chân cũng không duỗi thẳng được, một đoạn nghiêng ra ngoài. Anh ngủ không mấy quy củ, áo khoác cởi ra vắt trên một chiếc ghế cạnh giường, chiếc chăn trắng chỉ che được một phần cơ thể.
Tư Già tạm thời không quản anh, cuối cùng cũng tìm được túi của mình, lấy gương từ trong túi ra.
Cô bật đèn pin, dùng gương soi. May quá, may quá, trên mặt không có mẩn đỏ, cổ cũng đã lặn đi rất nhiều, chỉ là… trên ngực vẫn còn một ít.
Phiền thật!!
Hơn nữa trước đó, hình như cô đã nổi rất nhiều, Tạ Minh Huyền thấy hết rồi sao??
Tư Già từ nhỏ đã có gánh nặng nhan sắc rất nặng. Người khác cảm thấy tâm hồn thú vị và nội tâm phong phú quan trọng hơn, còn cô lại quan tâm đến vẻ đẹp của mình hơn.
Dáng vẻ nổi đầy mẩn đỏ bị Tạ Minh Huyền nhìn thấy, đối với Tư Già mà nói, thật sự là muốn lấy mạng.
Có lẽ vì ánh đèn pin quá mạnh, Tư Già nghe thấy giường phụ có chút động tĩnh. Cô mím môi, tắt đèn pin.
Đã ngủ một giấc, bây giờ Tư Già không còn buồn ngủ nữa, nằm lại cũng không ngủ được. Cô quay đầu nhìn người trên giường phụ, phát hiện
chăn trên người anh sắp rơi xuống, hơn nữa còn che không hết. Cứ thế này thì ban ngày có khi anh sẽ bị cảm. Cô xuống giường đi qua bên đó.
Tư Già tốn một chút sức lực, kéo chiếc chăn đã rơi một nửa lên lại cho Tạ Minh Huyền, sau đó rất có lương tâm mà đắp lại cho anh, còn chỉnh lại góc chăn.
Lúc này cô thật sự khá tỉnh táo. Chỉnh xong góc chăn cho Tạ Minh Huyền, rảnh rỗi buồn chán, Tư Già ở lại bên giường phụ không về, ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn trên tay trái Tạ Minh Huyền. Cô sờ lên, định tháo ra xem.
Cô vẫn luôn muốn so sánh xem phiên bản nam và nữ có gì khác nhau, chắc chắn có vài chi tiết khác biệt. Trước đây không tìm được cơ hội.
Nhưng chiếc nhẫn chỉ mới tháo được một nửa, bàn tay trước mắt đã nắm ngược lại tay cô, kéo cô xuống. Tư Già lập tức ngã nhào, rơi vào lồng
ngực Tạ Minh Huyền.
Sau đó bị người đàn ông lật lại đè xuống dưới.
Cô gần như ngây người tại chỗ, ngơ ngác nhìn người trên đầu mình.
Thực ra Tạ Minh Huyền căn bản không ngủ. Trước đó anh đã trông chừng chai nước biển cho Tư Già, giữa chừng phải đổi bình, sau đó trông đến 3 giờ rưỡi, khi tất cả nước biển của cô đã truyền xong, gọi y tá đến rút kim lưu trên mu bàn tay cô, anh mới nằm xuống giường phụ này.
Nhưng chiếc giường này rất không thoải mái, qua rất lâu mới có chút buồn ngủ. Nhưng vừa định ngủ, trong phòng bệnh lại có động tĩnh khác, một luồng ánh sáng đèn pin chói mắt chiếu vào mắt anh.
“Anh, anh sao lại tỉnh rồi?” Tư Già cất tiếng hỏi. Ánh sáng trong phòng bệnh mờ ảo, khuôn mặt của Tạ Minh Huyền đến đường nét cũng không thấy rõ, chìm trong bóng tối. Nhưng hơi thở và lực đạo đè nặng lên người cô lại là thật. Tư Già không đẩy anh ra, chỉ nắm lấy chiếc áo len màu xám trên người anh.
“Em nói xem?” Giọng Tạ Minh Huyền khàn khàn, không phải kiểu khàn của người mới ngủ dậy, mà là kiểu khàn của một đêm không được nghỉ ngơi.
Tư Già nhìn anh, một lúc lâu sau mới nặn ra một câu: “Tôi không ngủ được.”
Câu này không liên quan gì đến câu hỏi trước, nhưng lại là suy nghĩ thật sự của Tư Già.
“Tôi cũng không ngủ được.” Tạ Minh Huyền nói. “…”
“Anh vẫn chưa ngủ sao?” Tư Già hỏi. “Chợp mắt được một lúc.”
“Vậy, vậy anh ngủ tiếp đi.” Tư Già chuẩn bị đứng dậy, nhưng Tạ Minh Huyền vẫn không cho, đè lại eo cô.
Đây là phòng bệnh đơn giản, hành lang bên ngoài yên tĩnh, thậm chí không có tiếng bước chân, chỉ có tiếng “tít tít” của một vài thiết bị.
Hơi thở của cả hai có chút rối loạn. Vùng da bên tai Tư Già đỏ ửng. Khi cô nghiêng mặt đi, đôi môi nóng rực của Tạ Minh Huyền lướt qua cằm
cô, giọng nói so với lúc trước càng thêm vẩn đục: “Mẩn đỏ hết rồi nhỉ, c** q**n áo ra cho tôi xem nào.”
------oOo------
Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Đánh giá:
Truyện Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Story
Chương 21
10.0/10 từ 42 lượt.