Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy

Chương 2

181@-

Bữa tiệc kéo dài đến tận 10 giờ đêm.


 


Tần lão không thích thủ tục thổi nến cắt bánh kem. Chiếc bánh kem chín tầng lộng lẫy mang ý nghĩa “Thọ tỷ Nam Sơn” mà người nhà đặt cho ông chỉ để trưng bày. Trong tiệc thậm chí không có rượu, ông chỉ gặp gỡ vài người bạn cũ, rồi ngồi xuống một chiếc ghế sofa xem mọi người vui chơi.


 


Đúng 10 giờ, tiệc tan, vì Tần lão cần nghỉ ngơi.


 


Bữa tiệc náo nhiệt vừa kết thúc, một trận mưa lớn bất ngờ ập đến.


 


Cơn mưa đến đột ngột, khiến những chiếc xe vừa rời khỏi gara biệt thự đều không kịp trở tay.


 


Mưa như trút nước, ào ào đổ xuống từ trên trời, như thể muốn nhấn chìm tất cả. Tư Già ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce Phantom, đang nhìn cơn mưa nói đến là đến ngoài cửa sổ thì nghe thấy điện thoại của


Tạ Minh Huyền reo lên.


 


Người đàn ông ngồi ngay bên cạnh, cô có thể nghe được vài âm thanh trong điện thoại.


 


Là trợ lý của Tần lão gọi đến, mời Tạ Minh Huyền quay lại, nói rằng trời mưa quá lớn, họ có thể ở lại nhà họ Tần một đêm.


 


Nhưng dường như Tạ Minh Huyền không thích ở nhờ nhà người khác, anh đã từ chối lời mời này.


 


Tư Già nhìn cơn mưa ngoài kia, trông thật đáng sợ. Đây là khu Thâm Giao, đi vào thành phố ít nhất cũng mất hai tiếng. Lúc đến cô đã thấy đường xa, ngồi đến mỏi cả mông. Giờ mà đội mưa lớn về, cô cảm thấy rất nguy hiểm, không nhịn được quay sang nói với Tạ Minh Huyền: “Sao anh lại từ chối? Ở lại nhà họ Tần một đêm không phải tốt hơn sao?”


 


“Lỡ trên đường gặp phải sạt lở đất thì làm sao.”


 


Có lần Tư Già từng đọc một tin tức trên mạng, ở một tỉnh nọ do mưa lớn gây sạt lở đất, khiến đường bị chặn hai chiều, dẫn đến 8 người mất tích và thiệt mạng.


 


Tin tức đó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong cô.


 


Tạ Minh Huyền quay đầu nhìn cô, đôi đồng tử đen thẳm phản chiếu ánh đèn đường lờ mờ ngoài cửa sổ xe, anh nói: “Ở khu Thâm Giao này tôi cũng có biệt thự, đến đó ở.”


 


“…”


 


Sao không nói sớm chứ.


 


Tư Già hỏi: “Có xa không?”


 



Tạ Minh Huyền: “Khoảng hai mươi phút.”


 


Khoảng hai mươi phút… Được thôi, còn hơn là đội mưa ngồi xe hai tiếng.


 


Khoan đã!!


 


Vậy chẳng phải là, tối nay, cô phải đến ở nhà riêng của Tạ Minh Huyền ở Cảng Thành sao?!


 


Lần này cô chỉ tình cờ đến Cảng Thành để tham dự cuộc thi thiết kế trang sức Orlins. Tạ Minh Huyền nói Tần lão cũng mời cô, nên hôm nay cô mới dành thời gian cùng anh đến dự tiệc sinh nhật của Tần lão.


 


Cô cũng mới biết Tạ Minh Huyền mấy ngày nay cũng ở Cảng Thành, còn ở cùng khách sạn với cô.


 


Với mối quan hệ nửa sống nửa chín của họ, hôn sự còn chưa thành, cô thật sự không muốn đến ở nhờ nhà riêng của anh.


 


“Tôi thấy,” Tư Già vừa mở miệng, trong xe lại vang lên tiếng chuông điện thoại của Tạ Minh Huyền.


 


Anh cho tay vào túi lấy điện thoại ra, nghe máy.


 


Lời của Tư Già nghẹn lại nơi cổ họng, đành phải đợi anh nói chuyện xong.


 


Cuộc điện thoại này không biết là của ai, nói về kế hoạch thu mua gì đó, trò chuyện với Tạ Minh Huyền rất lâu. Đợi đến khi cuộc nói chuyện dài lê thê này kết thúc, Tư Già cảm thấy những gì cô “thấy” đã không còn quan trọng nữa.


 


Chiếc xe đã ngoan cường chạy trong cơn mưa dữ dội được gần mười phút.


 


Đã rời xa Ung Cùng Phủ rồi.


 


Lúc này mà cô mở miệng bảo Tạ Minh Huyền quay xe lại, anh chắc chắn sẽ nghĩ cô làm mình làm mẩy, nhiều chuyện.


 


Chẳng phải chỉ là ở nhờ nhà riêng của anh một đêm thôi sao, quay về nhà họ Tần cũng là ở nhờ.


 


Thôi vậy.


 


“Em thấy sao?” Giọng nam trầm thấp, hơi lạnh lẽo hỏi cô.


 


Vậy mà anh vẫn còn nhớ cô có chuyện muốn nói. Tư Già chuyển tầm mắt sang anh, nhàn nhạt nói: “Tôi thấy trận mưa này chắc phải kéo dài ba ngày ba đêm, đến khi nào Lôi Công hỉ nộ vô thường thấy thoải mái mới tạnh.”


 



Trong giọng nói mang theo một chút oán giận nho nhỏ.


 


Tạ Minh Huyền khẽ nhếch đôi môi mỏng, đáp lại cô: “Có lẽ thế.”


 


Cuộc đối thoại của hai người dừng lại ở đó. Sau đó, trong xe lại trở về yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi dữ dội bên ngoài.


 


Chiếc Rolls-Royce Phantom đi ngày càng xa trong màn mưa, dần dần tiến vào một trang viên biệt thự đơn lập được xây trên sườn núi.


 


Khi bước vào biệt thự này, Tư Già bất giác cảm thấy có chút âm u. Nguyên nhân chủ yếu không phải vì nó lớn, mà tòa biệt thự này được xây dựng kín đáo hơn nhiều so với Ung Cùng Phủ của Tần lão. Nó có ba tầng, được bao quanh bởi những bụi cây lá đỏ sum suê, ban đêm dưới ánh đèn đường trông như những người lính gác mặc áo đỏ. Biệt thự giống như một món trang sức khổng lồ lấp lánh, được khảm vào sườn núi, không khí yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng mưa, hoàn toàn tách biệt với trần thế.


 


Tư Già không hiểu tại sao lại phải mua biệt thự ở một nơi hoang sơn vắng vẻ như vậy.


 


Nơi này có một quản gia nam đeo kính đen. Tư Già và Tạ Minh Huyền vào nhà chưa được bao lâu, ông đã bưng hai ly nước Fiji ướp lạnh có thêm dâu tằm đến, mời họ giải khát.


 


Dù trời nóng đến đâu, buổi tối Tư Già cũng không uống đồ lạnh. Bây giờ cô chỉ muốn đi tắm một cách thoải mái rồi đi ngủ.


 


Tạ Minh Huyền thì không vội. Vừa vào nhà anh lại nhận một cuộc điện thoại nữa. Quản gia dẫn Tư Già lên lầu trước.


 


Bên ngoài sấm chớp rền vang, hành lang lầu hai trống không, Tư Già cảm thấy giống như đang ở trong nhà ma.


 


“Thưa cô Tư, trên lầu hai có rất nhiều phòng, cô có thể tùy ý chọn một gian.” Quản gia nói với Tư Già.


 


Đôi giày cao gót đã mang cả đêm. Đôi này là mua tạm ở trung tâm thương mại nên không vừa chân lắm, mũi chân và gót chân cô đều hơi đau. Tư Già rất nhanh chọn một căn phòng gần nhất.


 


Cách bài trí trong phòng đều theo tông màu xám than lạnh lẽo. Tư Già lướt nhìn một lượt, rồi cởi đôi giày cao gót ra trước. Cửa phòng có một đôi dép lê, nhưng lại là kiểu nam, trông hơi xấu. Tư Già chỉ vào nó, hỏi quản gia: “Không có kiểu nữ sao? Ngoài ra, tôi cần một bộ áo choàng tắm và đồ ngủ của nữ, cảm ơn.”


 


Quản gia đẩy gọng kính, trả lời: “Xin lỗi cô Tư, những thứ đó… đều không có ạ. Tất cả chỉ có kiểu nam, vô cùng xin lỗi cô.”


 


Trong lòng Tư Già rất ngạc nhiên. Dáng vẻ của Tạ Minh Huyền trên giường cô vẫn còn nhớ như in, cô không tin ngày thường anh không cần phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Có lẽ căn biệt thự này anh chưa từng dẫn phụ nữ đến thôi. Cô nhíu mày, đành phải tạm chấp nhận:


“Được rồi, vậy ông lấy cho tôi kiểu nam đi, tôi muốn loại hoàn toàn mới, chưa qua sử dụng, và không được có mùi lạ.”


 


“Vâng, xin cô đợi một lát.” Quản gia đặt tay trước ngực, khẽ cúi người chào Tư Già rồi xoay người đi về phía tủ quần áo.


 


Tư Già liếc nhìn đôi dép lê, vẫn cảm thấy chán ghét. Cô dứt khoát đi chân trần vào phòng. Xung quanh giường được trải một tấm thảm lông cừu mềm mại. Khi bước đến đó, cảm giác lạnh lẽo và cứng ngắc dưới lòng bàn chân mới dịu đi. Tư Già tìm thấy một chiếc điều khiển trên tủ đầu giường, nghiên cứu một chút rồi bấm nút đóng rèm cửa lại. Sau đó, cô hơi mệt mỏi ngồi xuống mép giường, đợi quản gia mang áo choàng tắm, đồ ngủ và một đôi dép lê chưa mở đến, cô mới đi vào phòng tắm.


 


Sau khi tắm rửa xong xuôi đã gần đến rạng sáng. Đêm đã khuya, mưa lớn bên ngoài vẫn không ngớt, kèm theo sấm chớp. Lúc ngâm mình trong bồn tắm, Tư Già còn sợ sẽ đột nhiên cúp điện.



 


Tắm xong ra ngoài, Tư Già cảm thấy hơi lạnh, cô quấn chặt áo choàng tắm. Căn phòng này có phần quá rộng. Chỉ đi từ phòng tắm đến giường cũng mất gần năm, sáu mét. Đôi dép lê trên chân lại không vừa, suýt nữa cô vấp vào mép thảm ngã sõng soài.


 


Tư Già dứt khoát cởi đôi dép lê rộng thùng thình ra, đi chân trần trên thảm. Những ngón chân được sơn móng màu hồng phấn mịn màng khẽ co lại.


 


Cơn mưa bên ngoài như muốn làm trời long đất lở. Mưa không hề có dấu hiệu ngớt đi, tiếng mưa còn kèm theo tiếng sấm lúc có lúc không, và thỉnh thoảng là những tia chớp.


 


Tư Già nằm trên chiếc giường rộng hai mét, lăn qua lộn lại mà không tài nào ngủ được. Một là vì cô lạ giường, hai là vì phòng quá lớn. Tắt đèn thì cô thấy âm u như ở trong nhà ma, mà không tắt đèn thì lại càng không ngủ được.


 


Cô kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra tìm, nhưng không thấy thứ gì như bịt mắt.


 


Nghĩ tới nghĩ lui, Tư Già bò dậy khỏi giường, định đi tìm người quản gia kia của Tạ Minh Huyền để xin một cái bịt mắt.


 


Khi mở cửa đi ra ngoài, một luồng gió lạnh ùa vào. Cửa kính cuối hành lang không đóng chặt, hở ra một khe, tấm rèm bị gió cuốn bay lên, múa loạn trong đêm.


 


Từ xa, Tư Già thấy một bóng người. Cô bị cận 400 độ, đã tháo kính áp tròng nên nhìn xa không rõ. Cô theo bản năng mở miệng gọi: “Anh kia


 


đợi đã!”


 


Người phía trước dừng bước. Rồi quay đầu lại.


Tư Già đang mặc bộ đồ ngủ kiểu nam mà quản gia đưa cho. Đó là bộ lụa màu xanh nhạt, vải rất mỏng. Vóc người cô không nhỏ, thuộc kiểu đầy đặn, đường cong rõ ràng. Nếu mặc váy, cô sẽ có dáng người trước sau lồi lõm vô cùng quyến rũ. Gương mặt quá đỗi minh diễm đi cùng vóc dáng đầy đặn, cô đúng là một nữ thần trời sinh.


 


Bộ đồ ngủ này mặc trên người cô trông hơi lớn, rất rộng rãi, nhưng mỗi khi có gió thổi qua, quần áo lại lay động, để lộ ra những đường cong quyến rũ lả lướt.


 


Những điều tốt đẹp luôn khiến người ta không kìm được mà dừng mắt lại lâu hơn. Trên hành lang, đôi mắt đen của Tạ Minh Huyền dừng trên người cô, lặng lẽ chờ cô đi đến trước mặt.


 


“Anh… quản gia của anh đâu rồi? Tôi cần một cái bịt mắt.” Cận 400 độ cũng không đến mức nhìn người không ra. Lại gần, cô nhận ra đó là Tạ Minh Huyền. Vóc dáng anh cao hơn vị quản gia kia một chút, khí chất cũng lạnh hơn nhiều. Tư Già nhìn anh, nói ra yêu cầu của mình.


 


“Biệt thự chắc là không có bịt mắt đâu.” Tạ Minh Huyền đáp.


 


“Anh chưa bao giờ dùng bịt mắt à?” Tư Già có chút không thể chấp nhận được, một biệt thự lớn như vậy mà ngay cả một cái bịt mắt cũng không có.


 


Giọng Tạ Minh Huyền nghe rất bình thản, anh đáp một tiếng: “Ừ.”


 


Tư Già sắp phát điên. Mất ngủ sẽ khiến mặt cô nổi mụn, đây là điều cô không thể chịu đựng được. Cô nói: “Vậy có melatonin không?”


 



“Không.” Tạ Minh Huyền đáp. “…”


Cô thật sự không chịu nổi cái kiểu trả lời lạnh nhạt này của anh. Đối với cô vợ chưa cưới xinh đẹp như hoa, nũng nịu này, dường như anh cũng không muốn nói thêm một lời nào.


 


Cũng chẳng thèm quan tâm tại sao cô lại cần hai thứ đó.


 


Hai đôi mắt không lời đối diện nhau một lúc. Tạ Minh Huyền lướt nhìn gương mặt trắng nõn của cô, hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”


 


Đương nhiên là còn!


 


Tư Già nảy sinh tâm lý nổi loạn. Giống hệt như cái đêm hôm đó, khi cô xông nhầm vào phòng anh và nhận ra cơ thể mình đang có những biến đổi lạ thường, đối mặt với anh, cô không hề sợ hãi, mà chỉ muốn xem thử cái dáng vẻ cấm dục, cao lãnh, người sống chớ lại gần thường ngày của anh có thật sự khống chế được bản thân hay không.


 


Thực tế, đêm đó anh cũng bị trúng thuốc, kết quả là mãnh liệt đến đáng sợ.


 


Thần tiên cao cấp đến đâu, uống phải xuân dược cũng chỉ có một bản tính.


 


Hay nói đúng hơn, đàn ông ở phương diện đó luôn có cùng một bản tính.


 


Dù sao cũng sắp kết hôn, Tư Già không có cái gọi là tư tưởng giữ mình như ngọc. Cô kéo lấy tay áo Tạ Minh Huyền, cơ thể áp sát lại gần anh hơn. “Không có bịt mắt và melatonin, tôi không ngủ được.”


 


Hàng mi đen của Tạ Minh Huyền rũ xuống, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa kiêu kỳ vừa minh diễm của cô. “Em không ngủ được thì tôi có thể làm gì?”


 


Lần này, cơ thể Tư Già hoàn toàn dán vào người Tạ Minh Huyền. Ngón tay cô vẽ một vòng trên ngực anh, đường nét gương mặt nghiêng diễm lệ rõ ràng, giọng nói mềm như tơ thoát ra từ đôi môi: “Anh có cách mà.”


 


“Cách gì.” Tạ Minh Huyền nhìn cô hỏi, giọng có chút trầm. Lần này Tư Già không trả lời, chỉ ngẩng mặt lên nhìn anh.


Nói về khoản quyến rũ người khác, cô không được tính là sành sỏi. Trong mắt Tạ Minh Huyền thậm chí còn có chút vụng về, nhưng đôi mắt trong veo lại mang mục đích không thuần khiết kia thật sự khiến người


ta không muốn từ chối sự cám dỗ này.


 


Cảm thấy có chút không ổn, trong lòng Tư Già cũng do dự. Đôi đồng tử đen kia như đang khóa chặt con mồi, vừa lạnh lùng sắc bén, vừa sâu thẳm đáng sợ. Cô chuẩn bị lùi lại, nhưng đã không còn kịp nữa. Eo cô bỗng nhẹ bẫng, Tạ Minh Huyền đã vác cô lên, đặt lên bờ vai cứng rắn


của anh.


 


Mái tóc đen mềm mại và dày rũ xuống như thác nước. Đôi dép lê không vừa chân cũng tuột khỏi cổ chân cô, rơi xuống đất. Đôi chân trắng nõn trông thật đáng thương lơ lửng giữa không trung.


 


Tư Già khẽ kêu lên một tiếng, hoàn toàn ngây người.


 


Cô nắm chặt lấy áo sau lưng người đàn ông. “Anh làm gì vậy…” Giọng cô có chút run rẩy.


Tạ Minh Huyền ấn xuống phần eo hơi hất lên của cô, che đi cảnh xuân sắp lộ ra, hàng mày sắc bén của anh vẫn bình thản: “Là tự em đến khiêu khích tôi.”


------oOo------


Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy Truyện Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy Story Chương 2
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...