Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Chương 11
96@-
Không phải chứ, sao anh họ cô ta cũng đến đây?
Tim Khúc Tạ Phỉ bất giác đập thịch một cái. Cô chống hai tay xuống sàn, bên cạnh Tư Già, rồi bò dậy khỏi người cô.
Lúc này Tư Già là thảm hại nhất. Cả người nằm ngửa trên sàn, tóc chắc chắn đã rối tung, một chiếc giày cao gót còn bị văng ra lúc ngã. Dáng vẻ này của cô, trông y hệt như vừa bị người ta “bắt nạt”.
Trớ trêu thay, ngay lúc thảm hại nhất, Tạ Minh Huyền lại đột nhiên xuất hiện.
Chắc mắt cô có vấn đề rồi!
Cô nhóc Khúc Tạ Phỉ này vẫn chưa có ý thức kéo cô dậy. Tiểu Liêu cũng không có ở đây, không biết đã đi đâu mất.
Đôi giày da màu đen lại gần, Tạ Minh Huyền ngồi xổm xuống.
“Anh họ…” Tiếng gọi này của Khúc Tạ Phỉ vừa thốt ra, cô ta như nhận ra điều gì, vội ngồi xổm xuống theo định đỡ Tư Già dậy. Lông mày xinh đẹp của Tư Già nhíu lại, cô hé môi: “Khoan đã, đừng—”
“Hình như tôi bị trật khớp rồi, đau quá…” Thái dương Tư Già giật thình thịch. Lúc Tạ Minh Huyền nắm lấy cánh tay cô, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Vừa cử động là đau, eo cô bị ngã trật khớp rồi.
“…” Khúc Tạ Phỉ sợ ngây người. “Hả??” “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ.”
Làm sao bây giờ, cô ta còn hỏi cô làm sao bây giờ. Làm sao cô biết được phải làm sao!
Bây giờ Tư Già chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình xuống. Xấu hổ quá đi mất.
Hôm nay cô đã trang điểm xinh đẹp như vậy, tâm trạng tốt nên mới mặc một chiếc sườn xám, không phải để đến xưởng làm việc biểu diễn màn té ngã, lại còn bị Tạ Minh Huyền nhìn thấy bộ dạng thảm hại này.
“Trật khớp ở đâu?” Tạ Minh Huyền hỏi cô. “Eo…” Cho nên cô không dùng sức được.
“Anh họ,anh chỉ có thể bế chị ấy lên thôi. Eo của chị Tư Già bị trật rồi, chị ấy không cử động được.” Khúc Tạ Phỉ còn ở bên cạnh hiến kế.
Nhưng cũng coi như cô ta đã nói thay lòng cô. Bây giờ Tư Già đúng là không dám động đậy, cũng không thể để người khác kéo mình, chỉ cần
cử động một chút là eo lại đau điếng.
Tạ Minh Huyền khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt dường như lướt qua người cô, đặc biệt nhìn vào phần chân của cô một lúc, rồi cởi áo khoác vest trên người ra, đắp lên chân cô. Sau đó, cánh tay anh duỗi ra, luồn qua dưới chân cô trước, rồi vòng ra sau lưng, bế cô lên khỏi mặt đất.
Khoảnh khắc được bế lên không khỏi động đến phần eo, Tư Già “a” lên một tiếng, hai tay vì đau mà ôm chặt lấy cổ Tạ Minh Huyền, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra.
Tạ Minh Huyền nhìn cô.
Bị anh nhìn như vậy, Tư Già nén lại chút đau đớn, nhưng cảm thấy mất mặt nhiều hơn, cô im lặng không nói gì.
“Tôi đưa em đến bệnh viện.” Tạ Minh Huyền nói.
Đau đến mức này thì phải đến bệnh viện thôi, không thì sau này cô đi còn không nổi. Tư Già ôm cổ anh không buông, gật gật đầu.
“Túi và điện thoại của tôi ở trên sofa kia, Khúc Tạ Phỉ, cô lấy giúp tôi đi.” Tư Già nói với Khúc Tạ Phỉ đang đứng bên cạnh.
“Ồ, được!” Khúc Tạ Phỉ đáp, xoay người đi lấy túi và điện thoại cho cô.
Lúc trước Tiểu Liêu đi vệ sinh, vừa mới từ đó ra đã thấy bóng dáng Tư Già bị một người đàn ông bế đi, cô ấy có chút ngớ người. Sao vậy nhỉ? Cô theo bản năng đuổi theo: “Chị Tư Già.”
Nghe tiếng gọi, Tư Già quay đầu lại, tay buông ra kéo kéo tay áo sơ mi của Tạ Minh Huyền.
Tạ Minh Huyền dừng lại.
Tiểu Liêu đuổi theo tới. “Chị Tư Già, chị…”
Ánh mắt cô ấy nhìn Tư Già, rồi lại nhìn Tạ Minh Huyền.
Chỉ cảm thấy người đàn ông đang bế Tư Già này đẹp trai quá, lại còn có khí chất phi phàm, trên người toát ra một vẻ quý phái.
“Tiểu Liêu, chị bây giờ có chút việc… Xưởng làm việc giao lại cho em trước nhé.” Tư Già nói.
Thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, Tiểu Liêu nhận ra có điều không ổn, hỏi: “Chị Tư Già, chẳng lẽ chị không khỏe trong người ạ?”
“Không sao chứ ạ??”
“Không… Aiya, về rồi chị nói sau, đừng hỏi nữa.” Tư Già bây giờ không có tâm trạng giải thích nhiều. Nói chuyện dường như cũng sẽ động đến eo, mà một khi động đến là lại đau.
Hôm nay ra đường chắc chắn là không xem ngày, ngã một cú mà cũng có thể thành ra thế này.
“Vâng…” Tiểu Liêu nén lòng không hỏi nhiều, nói: “Em sẽ chăm nom xưởng thật tốt.”
Tư Già gật đầu.
Tạ Minh Huyền liếc nhìn cô một cái, rồi bế cô tiếp tục đi ra ngoài.
Khúc Tạ Phỉ xách túi của Tư Già, đi theo sau.
Xưởng thiết kế của Tư Già nằm ở tầng 16 của tòa nhà văn phòng Kim Mậu. Xe của Tạ Minh Huyền đậu ở gara ngầm. Ra khỏi xưởng, anh bế cô vào thang máy. Lúc này không phải giờ đi làm, hơn nữa họ lại đi xuống nên không đông người. Nhưng dù chỉ bị hai ba người nhìn thấy, Tư Già vẫn cảm thấy rất… không tự nhiên. Cô không dám động đậy, kéo kéo chiếc áo khoác trên đùi lên. Khúc Tạ Phỉ thì lại rất ý tứ, nhìn ra được sự ngại ngùng của cô, đã đứng lên một chút để che cho cô.
Khoảng cách gần, ánh mắt cô ta di chuyển qua lại giữa Tạ Minh Huyền và Tư Già, khẽ siết chặt chiếc túi trong tay.
Hôm nay thế này có được coi là, anh hùng cứu mỹ nhân không? Haiz, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Thôi thì nể tình Tư Già đã cứu cô ta một mạng, lại thêm hôm nay còn làm cô bị ngã trật eo, để tỏ lòng xin lỗi, cô ta nghĩ, cô ta sẽ chấp nhận người chị dâu họ tương lai này vậy.
Chị Tư Đàn, em xin lỗi.
Thang máy rất nhanh đã đến, dừng ở bãi đậu xe tầng hầm thứ hai. Cửa thang máy mở, Tạ Minh Huyền bế Tư Già đi ra trước, Khúc Tạ Phỉ tay xách hai cái túi đi theo sau.
Lúc này, Trần Kiệu gửi tin nhắn WeChat đến.
Sao rồi bảo bối, đã đưa bánh bông lan chà bông đến chưa.
Hôm nay vốn dĩ Trần Kiệu định đi cùng Khúc Tạ Phỉ đến cảm ơn Tư Già, nhưng Khúc Tạ Phỉ không cho, nên anh ta chỉ có thể quan tâm qua WeChat.
Đừng nói nữa >_
Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Không phải chứ, sao anh họ cô ta cũng đến đây?
Tim Khúc Tạ Phỉ bất giác đập thịch một cái. Cô chống hai tay xuống sàn, bên cạnh Tư Già, rồi bò dậy khỏi người cô.
Lúc này Tư Già là thảm hại nhất. Cả người nằm ngửa trên sàn, tóc chắc chắn đã rối tung, một chiếc giày cao gót còn bị văng ra lúc ngã. Dáng vẻ này của cô, trông y hệt như vừa bị người ta “bắt nạt”.
Trớ trêu thay, ngay lúc thảm hại nhất, Tạ Minh Huyền lại đột nhiên xuất hiện.
Chắc mắt cô có vấn đề rồi!
Cô nhóc Khúc Tạ Phỉ này vẫn chưa có ý thức kéo cô dậy. Tiểu Liêu cũng không có ở đây, không biết đã đi đâu mất.
Đôi giày da màu đen lại gần, Tạ Minh Huyền ngồi xổm xuống.
“Anh họ…” Tiếng gọi này của Khúc Tạ Phỉ vừa thốt ra, cô ta như nhận ra điều gì, vội ngồi xổm xuống theo định đỡ Tư Già dậy. Lông mày xinh đẹp của Tư Già nhíu lại, cô hé môi: “Khoan đã, đừng—”
“Hình như tôi bị trật khớp rồi, đau quá…” Thái dương Tư Già giật thình thịch. Lúc Tạ Minh Huyền nắm lấy cánh tay cô, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Vừa cử động là đau, eo cô bị ngã trật khớp rồi.
“…” Khúc Tạ Phỉ sợ ngây người. “Hả??” “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ.”
Làm sao bây giờ, cô ta còn hỏi cô làm sao bây giờ. Làm sao cô biết được phải làm sao!
Bây giờ Tư Già chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình xuống. Xấu hổ quá đi mất.
Hôm nay cô đã trang điểm xinh đẹp như vậy, tâm trạng tốt nên mới mặc một chiếc sườn xám, không phải để đến xưởng làm việc biểu diễn màn té ngã, lại còn bị Tạ Minh Huyền nhìn thấy bộ dạng thảm hại này.
“Trật khớp ở đâu?” Tạ Minh Huyền hỏi cô. “Eo…” Cho nên cô không dùng sức được.
“Anh họ,anh chỉ có thể bế chị ấy lên thôi. Eo của chị Tư Già bị trật rồi, chị ấy không cử động được.” Khúc Tạ Phỉ còn ở bên cạnh hiến kế.
Nhưng cũng coi như cô ta đã nói thay lòng cô. Bây giờ Tư Già đúng là không dám động đậy, cũng không thể để người khác kéo mình, chỉ cần
cử động một chút là eo lại đau điếng.
Tạ Minh Huyền khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt dường như lướt qua người cô, đặc biệt nhìn vào phần chân của cô một lúc, rồi cởi áo khoác vest trên người ra, đắp lên chân cô. Sau đó, cánh tay anh duỗi ra, luồn qua dưới chân cô trước, rồi vòng ra sau lưng, bế cô lên khỏi mặt đất.
Khoảnh khắc được bế lên không khỏi động đến phần eo, Tư Già “a” lên một tiếng, hai tay vì đau mà ôm chặt lấy cổ Tạ Minh Huyền, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra.
Tạ Minh Huyền nhìn cô.
Bị anh nhìn như vậy, Tư Già nén lại chút đau đớn, nhưng cảm thấy mất mặt nhiều hơn, cô im lặng không nói gì.
“Tôi đưa em đến bệnh viện.” Tạ Minh Huyền nói.
Đau đến mức này thì phải đến bệnh viện thôi, không thì sau này cô đi còn không nổi. Tư Già ôm cổ anh không buông, gật gật đầu.
“Túi và điện thoại của tôi ở trên sofa kia, Khúc Tạ Phỉ, cô lấy giúp tôi đi.” Tư Già nói với Khúc Tạ Phỉ đang đứng bên cạnh.
“Ồ, được!” Khúc Tạ Phỉ đáp, xoay người đi lấy túi và điện thoại cho cô.
Lúc trước Tiểu Liêu đi vệ sinh, vừa mới từ đó ra đã thấy bóng dáng Tư Già bị một người đàn ông bế đi, cô ấy có chút ngớ người. Sao vậy nhỉ? Cô theo bản năng đuổi theo: “Chị Tư Già.”
Nghe tiếng gọi, Tư Già quay đầu lại, tay buông ra kéo kéo tay áo sơ mi của Tạ Minh Huyền.
Tạ Minh Huyền dừng lại.
Tiểu Liêu đuổi theo tới. “Chị Tư Già, chị…”
Ánh mắt cô ấy nhìn Tư Già, rồi lại nhìn Tạ Minh Huyền.
Chỉ cảm thấy người đàn ông đang bế Tư Già này đẹp trai quá, lại còn có khí chất phi phàm, trên người toát ra một vẻ quý phái.
“Tiểu Liêu, chị bây giờ có chút việc… Xưởng làm việc giao lại cho em trước nhé.” Tư Già nói.
Thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, Tiểu Liêu nhận ra có điều không ổn, hỏi: “Chị Tư Già, chẳng lẽ chị không khỏe trong người ạ?”
“Không sao chứ ạ??”
“Không… Aiya, về rồi chị nói sau, đừng hỏi nữa.” Tư Già bây giờ không có tâm trạng giải thích nhiều. Nói chuyện dường như cũng sẽ động đến eo, mà một khi động đến là lại đau.
Hôm nay ra đường chắc chắn là không xem ngày, ngã một cú mà cũng có thể thành ra thế này.
“Vâng…” Tiểu Liêu nén lòng không hỏi nhiều, nói: “Em sẽ chăm nom xưởng thật tốt.”
Tư Già gật đầu.
Tạ Minh Huyền liếc nhìn cô một cái, rồi bế cô tiếp tục đi ra ngoài.
Khúc Tạ Phỉ xách túi của Tư Già, đi theo sau.
Xưởng thiết kế của Tư Già nằm ở tầng 16 của tòa nhà văn phòng Kim Mậu. Xe của Tạ Minh Huyền đậu ở gara ngầm. Ra khỏi xưởng, anh bế cô vào thang máy. Lúc này không phải giờ đi làm, hơn nữa họ lại đi xuống nên không đông người. Nhưng dù chỉ bị hai ba người nhìn thấy, Tư Già vẫn cảm thấy rất… không tự nhiên. Cô không dám động đậy, kéo kéo chiếc áo khoác trên đùi lên. Khúc Tạ Phỉ thì lại rất ý tứ, nhìn ra được sự ngại ngùng của cô, đã đứng lên một chút để che cho cô.
Khoảng cách gần, ánh mắt cô ta di chuyển qua lại giữa Tạ Minh Huyền và Tư Già, khẽ siết chặt chiếc túi trong tay.
Hôm nay thế này có được coi là, anh hùng cứu mỹ nhân không? Haiz, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Thôi thì nể tình Tư Già đã cứu cô ta một mạng, lại thêm hôm nay còn làm cô bị ngã trật eo, để tỏ lòng xin lỗi, cô ta nghĩ, cô ta sẽ chấp nhận người chị dâu họ tương lai này vậy.
Chị Tư Đàn, em xin lỗi.
Thang máy rất nhanh đã đến, dừng ở bãi đậu xe tầng hầm thứ hai. Cửa thang máy mở, Tạ Minh Huyền bế Tư Già đi ra trước, Khúc Tạ Phỉ tay xách hai cái túi đi theo sau.
Lúc này, Trần Kiệu gửi tin nhắn WeChat đến.
Sao rồi bảo bối, đã đưa bánh bông lan chà bông đến chưa.
Hôm nay vốn dĩ Trần Kiệu định đi cùng Khúc Tạ Phỉ đến cảm ơn Tư Già, nhưng Khúc Tạ Phỉ không cho, nên anh ta chỉ có thể quan tâm qua WeChat.
Đừng nói nữa >_
Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Đánh giá:
Truyện Đêm Định Mệnh - Tống Mặc Quy
Story
Chương 11
10.0/10 từ 42 lượt.