Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 89: Ngoại Truyện 9


Edit: Mỳ


IF06. Ngày Chia Tay – “Anh có thể làm được.”


Ngay sau cuộc gọi đó, Lâm Ấu Tân quyết định chia tay


Cô trằn trọc suy nghĩ cả một đêm dài. Khoảnh khắc khi trời tờ mờ sáng, cô gửi cho Lương Tiêu Thụ một dòng tin.


Anh ta chỉ đáp lại với vẻ khó chịu: “Đừng có dỗi nữa, anh đang bận lắm.”


Cô lạnh lùng nhìn dòng tin nhắn đó, tự giễu bản thân rồi đưa tay gạt phăng nước mắt đi. 


Với cái giọng điệu quá đỗi quen thuộc ấy, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh ta lúc nhận điện thoại. Chắc chắn là vừa bực bội vừa bất không biết phải làm sao, kèm theo đó là vẻ khó chịu vì cô lại không biết điều.


Cô có thể chịu đựng được cái bận rộn hay lòng tự trọng kia của anh ta, nhưng cô cũng có lòng tự trọng của bản thân mình mà?


“Anh nghĩ sao cũng được! Tôi quyết định chia tay rồi!” 


Đó là câu nói cuối cùng cô dành cho anh ta hôm đó, sau đó cô lập tức kéo thẳng tên anh ta vào danh sách đen, cắt đứt mọi liên lạc. 


Thế nhưng, kiên cường là thế nhưng cô chỉ trụ vững được chưa đầy hai ngày. Nhiệt độ ở Los Angeles chênh lệch giữa ngày và đêm quá lớn. Tối hôm đó, lúc cô trở về từ thư viện, vì quên không khoác thêm chiếc áo dày, cộng với việc mất ngủ triền miên mấy đêm liền khiến sức đề kháng suy giảm nghiêm trọng. Ngay trong tuần đầu tiên của tháng Hai, cô đã phát sốt cao do cảm lạnh, khiến cơ thể rệu rã đến mức không còn gượng nổi nữa.


Giờ cô vẫn đang tá túc tại chỗ của Phùng Ngọc Trân, bởi buổi hội nghị của Jack đã bị kéo dài thời gian, cho nên Phùng Ngọc Trân cứ nài nỉ cô ở lại bầu bạn thêm vài hôm nữa. Thế rồi, chẳng may thay, cả hai cô gái cùng nhau ngã bệnh. 


Trớ trêu thay, người giúp việc da màu mà Phùng Ngọc Trân thuê lại vừa đúng vào tuần nghỉ phép. Hai cô tiểu thư mười ngón tay đều không dính bụi trần, đến một gói thuốc cảm hòa tan cũng chẳng thể tìm ra.


Đầu mũi và cánh mũi của Lâm Ấu Tân đều bị khăn giấy chà xát đến ửng đỏ. Cô cuộn mình trong chăn, rúc trên sofa mà nói: “Nhà tớ thì có đấy, lần trước mới đi tiệm thuốc mua về.”


Phùng Tú Trân đang sụt sùi nước mũi, đáp: “Thôi đi trời! Rảnh quá, cứ lái đi lái về làm gì, từ nhà cậu sang đây xa muốn chết!”


Hai người nhìn nhau gật đầu, sau đó khoác áo rồi lái xe hẳn ra tiệm thuốc.


Đêm ở Los Angeles lúc nào cũng phồn hoa. Phùng Ngọc Trân lái chiếc Porsche(1) của mình lướt đi trên đường, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô bạn một cái.


Quả nhiên, người đẹp thì dù có ốm đau cách mấy thì vẫn đẹp. Khóe mắt và chóp mũi đỏ hoe vì lau chùi, lại càng tạo nên một vẻ đẹp yếu đuối, khiến người ta nhìn vào không khỏi mà thấy thương xót.


“Chia tay thật đó hả?” Lúc xe dừng chờ đèn đỏ, Phùng Ngọc Trân sụt sịt mũi nà hỏi cô.


Lâm Ấu Tân lặng im một lúc, đáp: “Ừm.”


Hôm đó, cô chia tay ngay tại nhà Phùng Ngọc Trân. Ngay khi cô ấy biết rõ mọi chuyện từ trong ra ngoài, lập tức giận dữ chửi rủa gã đàn ông tồi tệ kia. Khi ấy, cô đã bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, khó chịu nên là hai người không nói chuyện thêm nữa.


“Cậu dứt khoát ghê á.” Phùng Ngọc Trân gật đầu đồng tình tuyệt đối rồi sang số, đạp ga đi tiếp: “Chia tay thì chia tay thôi, vốn dĩ anh ta cũng chẳng phải thứ gì ngon lành hiếm có gì cho cam.”


Hai người lái xe đến tiệm thuốc gần nhất. Phùng Ngọc Trân nói về bộ phim tài liệu mà cả hai dự định quay: “Hôm qua Zeb tự nhiên liên lạc với tớ, hỏi bọn mình có muốn hợp tác quay cùng cậu ta không. Cậu ta bảo là đang phỏng vấn một nhóm triết gia Mỹ nghiên cứu về triết học cấp cao, toàn là nữ. Bạn bè cậu ta ở giới tài chính, luật pháp cũng có chủ đề tương tự, bọn mình có thể hợp tác làm một đề án lớn.”


Lâm Ấu Tân không thiết tha tìm hiểu Phùng Ngọc Trân đã liên lạc lại với Zeb thế nào, cô chỉ thờ ơ gật đầu: “Tớ sao cũng được, cậu cứ liên hệ với cậu ta đi.”


Tiệm thuốc chỉ còn cách vài trăm mét lái xe, biển đèn đã hiện ra từ xa. Dừng xe xong, Lâm Ấu Tân xuống trước, vừa mở cửa xe ra thì bên cạnh một chiếc McLaren(2) cũng có hai người bước xuống.


Cô và Chu Bẩm Sơn đã hơn hai tuần không liên lạc rồi. Âu cũng là vì lần trước anh nói ra câu nói nửa vời kia, cô đã cố ý tránh mặt anh. Cũng vì thế, đây là lần chạm mặt đầu tiên trong suốt thời gian né tránh.


Tùy Bạch Khiêm bên cạnh cũng đã nhìn thấy Lâm Ấu Tân. Cái anh chàng ưa tiệc tùng này khoác chiếc áo da motor màu đỏ chói lọi, trông cứ như sắp khắc chữ “lãng tử” bự chảng lên trán. Hai anh em một đen một đỏ, chỉ cần nhìn trang phục cũng thấy rõ tính cách khác biệt nhau rồi.


Tùy Bạch Khiêm đeo kính râm, nhưng vẫn không che được vài vết máu do móng tay cào trên mặt, môi cũng bị rách. Cậu ta giơ tay chào họ, sau đó liếc nhìn Chu Bẩm Sơn, cười nửa miệng: “Anh, em vào trước đây. Mọi người cứ thong thả nói chuyện đi nhé.” 


Chu Bẩm Sơn gật đầu, ánh mắt anh từ lúc xuống xe đã luôn dõi theo người đối diện.


Phùng Ngọc Trân cũng tinh ý, chạy theo Tùy Bạch Khiêm vào tiệm thuốc. Lâm Ấu Tân còn nghe thấy cô bạn mình cứ líu lo hỏi anh ta sao lại bị thương rách mặt, có phải bị bạn gái cũ đánh không. Một người vốn ưa nói như Tuỳ Bạch Khiêm nay lại không hề phủ nhận.


Trong phút chốc, bên ngoài tiệm thuốc chỉ còn lại hai người họ.


Lâm Ấu Tân nhớ lại việc mình đã không trả lời tin nhắn của Chu Bẩm Sơn suốt hai tuần, cô lúng túng gãi gãi trán: “Chào anh.”


Chu Bẩm Sơn: “Chào em.”



“Sao anh với cậu ấy lại ở tiệm thuốc vậy?”


“Em họ anh bị thương, anh đưa nó đến mua thuốc mỡ.”


“À.”


Chu Bẩm Sơn thuật lại đúng sự thật, sau đó lập tức chuyển đề tài: “Em đang không khỏe chỗ nào à?”


Ánh mắt anh dừng trên người cô. Chiếc khăn quàng cổ màu trắng che gần hết mái tóc rối bời và khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến khuôn mặt cô càng thêm bé lại, trắng bệch không chút máu. Chiếc áo khoác măng tô màu cà phê nhạt bó sát người trước đây giờ cũng trông rộng thùng thình hơn. Mấy ngày nay cô không về căn hộ, nên anh không thể biết được tình trạng của cô ra sao.


“Em á? À dạ… hơi cảm chút, tụi em đến đây để mua thuốc cảm thôi ạ.”


“Do nhiễm lạnh hay là cúm. Em có bị sốt không?”


“Chắc là nhiễ……..”


Bỗng từ đâu có một bàn tay hơi lạnh đặt lên trán cô, vô tình cắt ngang lời cô.


Cả người của Lâm Ấu Tân chợt khựng lại, cô máy móc ngẩng đầu lên. Vừa thấy cạn lời, vừa khó chịu như thể đã ốm còn bị động tay động chân, cô trừng mắt nhìn anh.


Thế nhưng Chu Bẩm Sơn đối diện lại bình thản rút tay về, sau đó đặt lên trán mình một lần nữa, đưa ra chẩn đoán rất chuyên nghiệp: “Đúng là có sốt, nhưng nhiệt độ không cao lắm, khoảng ba mươi tám độ thôi. Nghe qua hơi thở thì không giống cúm, chỉ cần mua thuốc cảm lạnh thông thường dạng bột là được.”


“……..”


Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng Chu Bẩm Sơn lại không hề né tránh, thản nhiên đón nhận ánh mắt đó, với vẻ mặt như thể “anh chỉ đang khám bệnh cho em thôi”.


Gió quá lạnh, thổi đến mức nước mắt cô chảy ròng ròng. Bản thân vốn dĩ đã yếu, nên không chịu đựng được quá hai giây, cô đành chịu thua trước, siết chặt áo khoác rồi quay đầu nhìn dòng xe cộ trên đường.


Cô cứ thế mà để lại cho anh một cái gáy bướng bỉnh.


Chu Bẩm Sơn khẽ nhếch môi một cách kín đáo, rồi đi đến đứng cạnh cô.


“Anh….”


“Che gió cho em.” Chu Bẩm Sơn giải thích ngay trước khi cô kịp trừng mắt: “Em đang bị ốm mà.”


Lâm Ấu Tân cứng họng, khẽ cười mỉa một tiếng: “Cảm ơn anh nhiều nha, anh Chu.”


“Không có gì, Lâm Ấu Tân.”


Chu Bẩm Sơn là người có sự hiện diện quá mạnh mẽ, ngay cả hơi thở cũng vậy, nhất là khi anh đứng rất gần cô.


Lâm Ấu Tân lạnh đến mức phải lắc lư qua lại cho bớt buốt, vừa định lén lút dịch chuyển ra chỗ khác, nào ngờ chưa kịp nhúc nhích bao lâu thì đã bị Chu Bẩm Sơn nắm cổ tay kéo trở lại.


“Em mà né nữa là ra giữa đường luôn đấy. Bộ anh là quái vật à?”


“….Đâu có.”


Phùng Ngọc Trân vừa bước ra đã thấy hai người họ đang nhìn nhau trân trân, cô đảo mắt một vòng, cười đề nghị: “Hay là cả đám tụi mình cùng đi ăn tối đi nha? Hai đứa tụi em còn chưa ăn gì cả nè.”


Tùy Bạch Khiêm và Chu Bẩm Sơn vốn đã có ý định ra ngoài ăn tối cùng nhau, nên không phản đối.


Lâm Ấu Tân thấy thế thì đành phải đồng ý.


Địa điểm được chọn là căn hộ của Phùng Ngọc Trân. Cô nàng này có ý riêng, nhất quyết muốn Tùy Bạch Khiêm đến thăm tổ ấm của mình và Jack.


Tuy nhiên, với một người vô tâm như Tùy Bạch Khiêm thì hoàn toàn không hiểu được ẩn ý đó. Vừa vào đến cửa, cậu ta đã ngả lưng xuống ghế sofa mà ngủ bù, trông thẫn thờ, uể oải, chẳng ai dám làm phiền.


Phùng Ngọc Trân bực bội vì lỡ tay rước phải một ông cố nội về nhà hầu, vừa nhấp đồ ăn gọi ship, vừa than thở với Lâm Ấu Tân: “Thấy chưa, một người đàn ông mà không thích cậu, thì cậu làm gì trong mắt anh ta cũng là thừa thãi. Một người có thể bay mười mấy tiếng đồng hồ chỉ vì bạn gái cũ, rồi còn bị đánh một trận tơi bời, thì không đời nào lại không hiểu được ý tứ của tớ cả.”


Tay Lâm Ấu Tân đang bày bát đũa khựng lại, như vừa liên tưởng đến điều gì đó, cô khẽ cười và cụp mắt: “Thì không thích thường là như thế đấy.”


Không quá thích, không quá quan tâm thì sẽ là như vậy.


Thấy bản thân vô tình chọc vào nỗi đau của bạn, Phùng Ngọc Trân vội vàng luống cuống gãi đầu: “….Haizz, thôi kệ đi, đừng nói chuyện này nữa. Tớ đi pha thuốc cho cậu đây, hình như thuốc đó phải uống trước bữa ăn.”


Phùng Ngọc Trân rời đi rất nhanh, cô lập tức cảm thấy mệt mỏi rã rời, ngồi phịch xuống rồi gục cả người hẳn xuống bàn, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng. Sau đó mới đứng dậy, định về phòng nghỉ ngơi một chút.



Nhưng vừa quay đầu lại, cô đã thấy Chu Bẩm Sơn đứng cách đó không xa, ngay phía sau lưng mình.


Cô không biết anh đến từ lúc nào, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.


Cô hơi sững sờ, rồi tránh đi ánh mắt im lặng nhưng đầy quan tâm của anh mà cúi đầu quay về phòng.


Trên một chiếc bàn có bốn người, mà hết ba người vừa ốm đau, còn bị thương, chỉ riêng có mỗi Chu Bẩm Sơn là người khỏe mạnh duy nhất, nhưng trông tâm trạng anh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cả bốn ăn qua loa bữa đồ ăn Quảng Đông được ship tới, rồi mỗi ai lại về chốn nấy.


Sau khi Chu Bẩm Sơn rời khỏi chỗ Phùng Ngọc Trân, cô nhận được tin nhắn WeChat của anh:


Z: [Anh đã chuyển sang nhà của Tùy Bạch Khiêm ở từ hôm kia rồi, em muốn về nhà bất cứ lúc nào cũng được.]


Z: [Hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt, điện thoại của anh luôn mở 24/24.]


Lâm Ấu Tân ôm gối ôm nằm nghiêng, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ “24/24”, cô vẫn không kìm được nước mắt. Hàng nước long lanh cứ thế mà tuôn trào.


/


Mấy ngày sau đó, cơn cảm lạnh của Lâm Ấu Tân cũng đã dần thuyên giảm. Cô cũng chuyển về nhà mình ở lại.


Về phần Chu Bẩm Sơn, anh đã dọn đến chỗ Tuỳ Bạch Khiêm ở.


Vừa về đến nơi, cô liền vào nhà tắm xối mình sạch sẽ. Sau đó, nấu một gói mỳ ăn liền, rồi gọi video cho ông nội. Trong nước dạo gần đây, nhà nhà đã tưng bừng chuẩn bị chào đón năm mới rồi. Đây là lần đầu tiên cô đón năm mới xa nhà một mình, nên Lâm Giới Bình cũng hỏi là khi nào cô định sẽ về nước.


Lâm Ấu Tân cười nhẹ: “Du học sinh tụi con làm gì có chuyện về nhà đón năm mới đâu ạ, tuần đó con vẫn còn giờ học mà ông.” 


Người Trung Quốc làm gì có ai không đón năm mới chứ, Lâm Giới Bình có vẻ không vui lắm, ông lại hỏi thêm vài câu về việc là liệu cô có xin nghỉ được không, nhưng cô đều bảo khó lắm. Tuy nhiên, giữa tháng Ba này cô có kỳ nghỉ, lúc đó cô sẽ về nước, thấy vậy sắc mặt ông mới dịu đi đôi chút.


Lâm Giới Bình nói: “Nhưng mà nghe ông nội Chu nhà con bảo, thằng bé Bẩm Sơn năm nay cũng không về, hay là tối Ba mươi con gọi nó qua chỗ con ăn cơm chung đi? Dù gì hai đứa tụi con đều ở nơi đất khách quê người, có người quen bầu bạn cũng tốt mà.”


Cô khẽ ‘dạ’ một tiếng, rồi vội kết thúc cuộc gọi.


Cúp điện thoại xong, cô lại lướt tường nhà trên wechat một lúc.


Từ Trừng Ninh đã về Huy Nam thăm bà ngoại, còn khoe hàng loạt túi xách cũng như trang sức mới mua. Khúc Tĩnh Đồng thì đăng bài bảo năm nay sẽ dẫn bạn trai về Tây Thành đón năm mới, còn bảo là vì năm nay là lần đầu tiên mình dẫn bạn trai về nhà nên khá hồi hộp. Còn lại, hầu hết các cập nhật của hội bạn cấp ba đều là những hoạt động sinh hoạt thường ngày.


Cô cứ ngồi đó hết lướt rồi lại lướt, cứ hệt như là đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó.


Tính từ lúc cô chia tay tới giờ, cũng đã gần hai tuần lễ rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Điện thoại cũng chẳng vang lên tiếng thông báo nào mới, mà chẳng có ai lạ gửi lời mời kết bạn hay khuyên nhủ cô với người kia làm lành. Ngay cả trên tường nhà, gần như là không có mấy bài liên quan đến người kia.


Thật ra thì, bản thân cô cũng có thể hiểu được. Sự chờ đợi này của mình là vô nghĩa, thậm chí còn có phần nực cười.


Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cô chuẩn bị thoát ra lại vô tình lướt thấy dòng trạng thái của Thi Trần. 


Chắc hẳn họ vẫn đang quay phim ở Vũ Băng, trong một loạt ảnh chụp chung lộn xộn, đa số là ảnh hậu trường. Cơ mà ở giữa những bức ảnh đó, cô lại nhìn thấy hai tấm ảnh đôi trong một bức hình cắt ghép.


Một tấm là ảnh chụp quảng cáo. Lương Tiêu Thụ và một cô gái khác mặc đồ leo núi của một thương hiệu ngoài trời, mà anh ta còn đang cõng cô ấy.


Tấm còn lại là ảnh chụp chung lúc dùng bữa riêng tư, bối cảnh khá bình thường, cô gái nhìn anh ta cười đến mức mắt lấp lánh như sao, Lương Tiêu Thụ cúi đầu ăn cơm, nhưng một tay vẫn giữ chiếc ghế gỗ lung lay giúp cô gái, để cô ấy ngồi thoải mái hơn. Trên móc khóa ba lô của cô gái còn có một chú thỏ Bunny mặc áo khoác da.


Thi Trần còn viết thêm dòng chú thích: [Trước ống kính và sau hậu trường.]


Cô lặng lẽ nhìn hai tấm ảnh đó, tấm đầu tiên thì không sao, công việc yêu cầu mà nên cô có thể hiểu được. Vậy còn tấm thứ hai, với ngôn ngữ cơ thể rõ ràng đến thế, chẳng khác nào một cái tát “chát” vang lên thật kêu trên mặt cô.


Vết thương vừa lành kia lại bị người ta siết mạnh một cái, máu tươi lại tuôn trào ra. Cái cảm giác đó, nó đến mức cô không thể thở nổi.


Cô chợt nhận ra mình thật đáng thương và ngốc nghếch!


Chẳng còn gì để nói, cô nhanh chóng nhấn nút thoát để rời khỏi trang cá nhân của Thi Trần, đồng thời kéo luôn cả hai tài khoản của Thi Trần và Lương Tiêu Thụ vào danh sách đen.


Ban đầu, cô còn không nỡ xóa những tin nhắn trò chuyện thâu đêm với Lương Tiêu Thụ. Thế nhưng mà giờ đây cô không bận tâm chút nào, dứt khoát xóa hết.


Đây đúng là một sự châm biếm mà!


Châm biếm cho mối tình đầu ngu ngốc của cô. Châm biếm cho chính bản thân cô lại ngốc nghếch, tin tưởng hết lòng vào một tình yêu không thực.



/


Chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến đêm Giao thừa, cả Lâm Ấu Tân và Phùng Ngọc Trân lại không đến trường. Thay vào đó, cả hai vác theo máy móc, tức tốc lao đến hiện trường một vụ tai nạn xe liên hoàn xảy ra gần đường cao tốc 405. 


Cao tốc 405 ở Los Angeles vốn đã nổi tiếng là tuyến đường hay bị kẹt cứng, gặp ngày mưa lớn lại càng trở nên khủng khiếp hơn nữa. Ngay khi Lâm Ấu Tân nhận được cú điện thoại từ trợ lý giáo sư, cô đã tức tốc vác thiết bị, gọi liền cho Phùng Ngọc Trân cùng mình phóng thẳng đến hiện trường vụ tai nạn.


Các bác sĩ ngoại khoa của khoa cấp cứu hoàn toàn không có thời gian để phối hợp hay theo dõi ống kính với họ. Thế là, cả hai đành luống cuống lắp máy giữa hiện trường hỗn loạn, tranh thủ từng khoảng trống để ghi hình. Đang làm giữa chừng thì có cảnh sát đến ngăn cản, bên phía cảnh sát buộc họ phải xuất trình cả giấy xác nhận của trường lẫn giấy phép từ trung tâm y tế.


Mãi đến khi hiện trường được xử lý xong, các nạn nhân đã được chuyển về phòng cấp cứu của trung tâm y tế, họ không còn được phép quay thêm nữa. Lúc này đây, cả hai mới nhẹ nhõm chờ đợi bên ngoài.


Phùng Ngọc Trân tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi này để chuyển toàn bộ tài liệu trong thẻ nhớ sang máy tính, sau đó gửi email cho Tùy Bạch Khiêm.


Ở chỗ cậu ấy có cả một đội ngũ biên tập chuyên nghiệp, có thể giúp loại bỏ những thước phim thừa thãi, không cần thiết.


“Nè, năm nay cậu định đón năm mới thế nào vậy?” Phùng Ngọc Trân hỏi cô, ánh mắt vẫn tập trung vào những cảnh quay nhuốm màu máu me trên màn hình.


“Ủa? Bộ cậu cũng đón năm mới luôn hả?” 


Phùng Ngọc Trân nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, giả vờ giận dỗi: “Nè nha, tớ cũng là người Trung Quốc chứ bộ. Cậu nói vậy đang xúc phạm tớ đó nha!”


“Xin lỗi cậu, xin lỗi mà.” Dạo này đầu óc hơi lơ mơ, Lâm Ấu Tân vội vàng khoác lấy tay cô ấy: “Hay đến nhà tớ nhé? Hai đứa mình sẽ nấu ít sủi cảo hay gì đó.”


Khu Lâm Ấu Tân ở vốn là khu nhà giàu có tiếng, nhìn ra ngoài cũng có thể thấy cả núi lẫn biển, Phùng Ngọc Trân gật gù: “OK, vậy tớ sẽ báo cho Jack. Ê mà, cậu nhớ gọi cả Zeb nữa nhé. Tớ muốn rửa mối nhục, dùng tình yêu ngọt ngào của mình mà chọc tức tên ế chỏng ế chơ bị bạn gái đá này, cho cậu ta khỏi thích cái cô này nữa. Cho tức chết cậu ấy luôn!”


Lâm Ấu Tân thoáng thất thần nhìn Phùng Ngọc Trân, cô ấy là kiểu người có máu trả thù cực kỳ cao.


Đôi khi, cô thật sự ngưỡng mộ Phùng Ngọc Trân, vì cô ấy có thể đường hoàng mà trả thù một cách thẳng thắn, trong khi cô lại chưa từng có ý nghĩ như vậy. Phùng Ngọc Trân vừa gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu lên đã thấy vài người đàn ông mặc sơ mi trắng quần tây đen. Cô ấy “ồ” lên một tiếng, rồi hồ hởi vẫy tay về phía đối diện: “Hello anh!”


Lâm Ấu Tân quay đầu lại, và ngay lập tức thấy Chu Bẩm Sơn đang đứng đối diện họ. Không những thế, anh lại còn đang trò chuyện với một người khác. 


Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Chu Bẩm Sơn khẽ cúi đầu nói với người trông như giáo sư hướng dẫn của mình vài lời, sau đó liền khoác áo vest đi thẳng đến chỗ cô. 


“Đến quay phim hả em?” Ánh mắt anh trực tiếp mà thẳng thắn nhìn mỗi vào cô.


Lâm Ấu Tân ít khi nào thấy anh mặc đồ trang trọng, dù bộ này không phải hàng may đo, nhưng vì anh cao ráo, vai rộng eo thon nên dù là kiểu cơ bản nhất cũng toát lên khí chất tinh anh, kèm theo mùi hương thoang thoảng của xà phòng giặt hương tre.


Cô khẽ rũ mắt, gật đầu: “Dạ, anh Chu cũng đến đây họp à?”


“Anh có một buổi hội thảo giao lưu quốc tế. Với cả sau đó mọi người tham dự sẽ cùng nhau đến bệnh viện tham quan luôn.” 


“À.”


Trong lúc nói, Chu Bẩm Sơn vẫn không ngừng quan sát sắc mặt cô. Hôm nay trông cô đã khá hơn trước, môi còn điểm tô chút son bóng màu hồng khói, trông rất có sức sống, khiến anh thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.


“Em khoẻ chưa?” 


Cô gật đầu: “Dạ khoẻ ạ.”


“Vậy là được rồi.”


Dù đã hứa rằng cô có thể liên lạc với anh 24/24, nhưng suốt mấy ngày qua anh vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ cô.


Chu Bẩm Sơn tự nhủ, chắc có lẽ là do anh ngỏ lời quá sớm, khiến cô cảm thấy khó xử. Vì thế, anh chủ động tạm dừng, cho cô thêm thời gian để làm quen.


Tuy nhiên, Phùng Ngọc Trân đứng bên cạnh thấy họ cứ nhìn nhau im lặng, đành khoác tay bước đến: “Anh Chu ơi, đêm Giao Thừa bọn em sẽ tổ chức tiệc ở biệt thự của Cecilia, hay là anh cũng đến cho vui luôn đi!”


Phùng Ngọc Trân còn dùng cả câu khẳng định thay vì một câu hỏi cho phải phép.


Môi Chu Bẩm Sơn khẽ mấp máy, hình như muốn nói gì đó, nhưng rồi anh cúi đầu nhìn chủ nhà: “Anh đến có tiện không?” 


Lâm Ấu Tân vốn đã có ý định mời anh, lại còn có lời dặn dò của Lâm Giới Bình, cô làm sao dám không nghe theo chứ?


“Tất nhiên là tiện rồi ạ.”


Chu Bẩm Sơn mỉm cười: “Được.”


Dường như sau khi được cô đồng ý, sáng sớm ngày Giao Thừa, Lâm Ấu Tân đang chìm trong giấc ngủ chập chờn thì nghe thấy tiếng gõ cửa. 



Vừa mở cửa, cô thấy Chu Bẩm Sơn và em họ của anh. 


Tùy Bạch Khiêm ở nhà cô không còn vẻ ngông nghênh như ở nhà Phùng Ngọc Trân, cậu ta hỏi cô có dép đi trong nhà dùng một lần không, rồi hỏi cô chỗ rửa tay, vô cùng lễ phép. 


Lâm Ấu Tân thấy khá lạ lẫm, vì sự khách sáo đột ngột của cậu ta: “Zeb, sao mà cậu cư xử như mới quen tớ hôm nay vậy?”


Vết cào trên mặt Tùy Bạch Khiêm đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn chút vết mờ. Cậu ấy cười một cách khó hiểu: “Sao có thể giống nhau được? Trước đây coi cậu là bạn học, còn bây giờ…”


Chu Bẩm Sơn bỗng nhìn thẳng vào cậu ta, ném đôi dép lê xuống chân, nhanh chóng cắt ngang lời: “Tùy Bạch Khiêm, thay dép.”


Tùy Bạch Khiêm quay lại nhìn anh, thắc mắc rồi tiện miệng mà lầm bầm: “Vẫn chưa cưa được nữa à?”


Giọng cậu ấy rất khẽ, nhưng hai người còn lại đều lờ mờ nghe được.


Lâm Ấu Tân vẫn còn mơ hồ không hiểu ý là gì, thì Chu Bẩm Sơn đã phản ứng nhanh chóng. Mặt anh không chút biểu cảm mà kéo cô đi thẳng vào bếp, không muốn cô hiểu rõ.


“Anh mua ít nguyên liệu bỏ vào tủ lạnh giúp em, đã chia phần và tẩm ướp sẵn rồi, bình thường em chỉ cần tự chiên sơ là được.” Chu Bẩm Sơn nhắc đến như để chuyển chủ đề.


Lâm Ấu Tân nhìn chiếc thùng giữ nhiệt cỡ siêu lớn anh đang xách ở tay kia, cái này mà anh gọi là một chút đó hả?


“…Bên trong toàn bộ đều do anh chuẩn bị à?”


“Ừm.”


Trước khi sang Mỹ, Chu Bẩm Sơn vốn không thạo nấu nướng, nhưng qua mấy tháng luyện tập thì anh còn học được thêm cả việc sơ chế trước nữa.


Lâm Ấu Tân giúp anh kéo ngăn đông tủ lạnh ra. Chu Bẩm Sơn đặt vào đó những phần thịt đã thái lát, thái miếng và gia vị nhỏ được sắp xếp ngay ngắn. Một ngăn khác chất đầy vải thiều đã bóc vỏ đông lạnh, xoài đông lạnh, việt quất đông lạnh, và cả dưa chuột cuộn đông lạnh.


Cô chỉ vào chỗ trái cây, khó hiểu hỏi Chu Bẩm Sơn: “Mấy món này dùng làm gì?”


Chu Bẩm Sơn hơi khựng lại: “Anh vô tình thấy được trên YouTube, có thể dùng làm đá viên thả vào nước, hoặc uống trà lạnh ngâm, sẽ tốt cho sức khỏe hơn nước giải khát. Em vừa mới khỏe lại, vẫn nên chú ý giữ gìn cơ thể hơn đi.”


Lâm Ấu Tân có chút ngạc nhiên vì những lời anh nói. Cô khụy xuống đếm số vải thiều đông lạnh, ước chừng phải hơn trăm quả, khẽ hỏi: “Sao mà nhiều quá vậy, này đều là anh bóc hết sao?”


“Anh mua sẵn ngoài siêu thị.”


Tuy nhiên, Lâm Ấu Tân vẫn nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.


Bị cô nhìn như xuyên thấu cả tâm can, sau khi đứng đối diện hơn mười giây, Chu Bẩm Sơn không biết phải làm gì cho phải, bèn kéo cô đứng dậy: “Thôi được rồi, là anh tự làm đó. Gần đây anh không bận, chẳng tốn công mấy đâu em.”


“Anh…….”


Cô ngạc nhiên đến mức nghẹn lời, bóc vỏ nhiều vải thiều như thế sao có thể nói là không tốn công được chứ.


Hơn nữa… Cô dời tầm mắt xuống: “Tay anh không đau sao ạ?”


“Vẫn ổn, đây chỉ là chuyện rất nhỏ thôi mà em.” Chu Bẩm Sơn vẫn trả lời như vậy.


Thế nhưng Lâm Ấu Tân lại đứng sững tại chỗ, nhất thời khó xử không biết phải mở lời thế nào.


“Anh Chu, em bây giờ không….”


Dường như đã sớm đoán được cô sẽ nói lời từ chối, Chu Bẩm Sơn kịp thời ngắt lời:


“Ấu Tân à, em đừng xem đây là gánh nặng.”


“Nếu em muốn anh mãi mãi là anh trai của em, thì anh vẫn có thể là anh trai em.”


Tác giả: 


Anh Chu: Không việc gì phải gấp cả. Mình cứ lùi lại một bước, sẽ thấy biển rộng trời cao.


Chú thích:


Porsche: Porsche là thương hiệu xe hơi sang trọng, hiệu suất cao của Đức, trực thuộc tập đoàn Volkswagen.


McLaren: dòng siêu xe thể thao cao cấp của hãng xe hơi Anh quốc McLaren Automotive.


Chú thích:

  1. Porsche: Porsche là thương hiệu xe hơi sang trọng, hiệu suất cao của Đức, trực thuộc tập đoàn Volkswagen.
  2. McLaren: dòng siêu xe thể thao cao cấp của hãng xe hơi Anh quốc McLaren Automotive.

Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 89: Ngoại Truyện 9
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...