Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 82: Ngoại Truyện 2.
Edit: Mỳ
#3 – Lịch trình đã định
Kỳ nghỉ của cả hai kéo dài tận hai tháng.
Sau khi tạm thời ở lại Tây Thành một thời gian, hai người họ lại trở về vùng núi để tận hưởng bầu không khí mát mẻ, tiện cho việc tránh nóng. Dù khoảng sân nhỏ này chỉ là nhà thuê, nhưng Chu Bẩm Sơn và Lâm Ấu Tân vẫn chăm chút, dọn dẹp nơi đây vô cùng sạch sẽ, tươm tất.
Số hoa hồng Tiểu Kiều mà anh dùng trong đợt cầu hôn, đã được cả hai tặng lại cho chủ homestay đối diện, một nửa còn lại thì bán với giá ưu đãi cho vài cửa hàng ở khu thắng cảnh. Cuối cùng, hai người họ chỉ giữ lại cho bản thân một vài cành để trồng thuỷ canh dưới mái hiên dài. Từng khóm hoa được xếp thành một hàng thẳng tắp, ngay ngắn.
Ngoài ra họ còn mua thêm vài hạt giống hoa tường vi mới. Khoanh một mảnh vườn nhỏ ở phía nam của sân. Hai người cùng chờ đợi đến mùa hè năm sau, để có thể tận mắt nhìn thấy những giàn tường vi màu vàng mơ giăng kín tường rào.
Một đêm nọ, khi cả hai đang cuộn mình trên chiếc ghế ngoài sân để ngắm sao trời. Chu Bẩm Sơn hỏi cô về lịch trình sắp tới, cũng như là kế hoạch định hướng cho tương lai.
Lâm Ấu Tân bỗng dưng cảm thấy quen thuộc. Cứ như thể là cô đang quay lại những năm còn học cấp ba, cái thời mà cô còn được anh tận tình kèm cập môn Toán.
Hôm nay em dự định sẽ làm bao nhiêu bộ đề?
Lần thi này, em phải tăng lên thêm bao nhiêu điểm?
Kỳ nghỉ đông sắp tới, em vẫn cần phải học thêm những kiến thức nào?
Đa phần đều là những câu hỏi mang tính chất dự định như vậy.
Song, trong thế giới của Lâm Ấu Tân lại dường như chẳng hề tồn tại thứ gọi là kế hoạch hay sắp xếp gì cả. Việc đó chẳng khác nào con lừa tự treo củ cà rốt trước mắt, tự mình làm khó mình.
Vì vậy cô đành cười ngượng nhìn Chu Bẩm Sơn: “Nếu em nói là em không có bất kì sắp xếp gì cho công việc và cuộc đời mình….chắc anh cũng không có bất ngờ gì mấy đâu ha?”
Quả nhiên là Chu Bẩm Sơn cúi đầu xuống nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Em có như vậy đi chăng nữa, anh cũng không ngạc nhiên. Nhưng em phải chốt kế hoạch bên đó, chỉ có vậy thì anh mới có thể dựa vào thời gian của em mà xin nghỉ phép trước. Chẳng lẽ….em không muôn gặp anh sao?’
Lâm Ấu Tân: “….”
Trong tương lai, họ sẽ phải yêu xa trong một khoảng thời gian khá dài. Không có lịch hay ngày cố định nào mà hoàn toàn dựa vào sự linh động của đôi bên. Đối với Chu Bẩm Sơn mà nói, đây là một điều hết sức thiếu an toàn.
Anh cần phải có một mục tiêu, một ngày tháng cụ thể mà anh có thể nhìn thấy được, phải vậy thì anh mới cảm thấy cuộc sống có điểm tựa để trông mong.
“Vậy em sẽ lên kế hoạch, việc này khá quan trong.”
Nghe anh nói như vậy, vẻ mặt của Lâm Ấu Tân lập tức trở nên nghiêm túc.
Vì sự hòa thuận của gia đình, cô nhất định phải thay đổi thôi.
Thế là đêm hôm đấy, một người sống không kế hoạch như đồng chí Lâm đây, đã thắp đèn tìm giấy bút, mở lịch điện thoại ra ghi ghi chép chép từng chút một về công việc cũng như là lịch trình sắp tới. Có những ngày chưa rõ ràng, cô còn nhắn tin hỏi Từ Trừng Ninh và Tiểu Mãn để chắc chắn.
Chu Bẩm Sơn tắm rửa xong, đang lau tóc đi ra. Vừa ra tới nơi liền thấy bóng dáng cô vợ nhỏ nhắn của mình đang ngồi khoanh chân trên ghế, mái tóc dài bồng bềnh giờ đây được búi thành hình củ tỏi lệch lạc trên đỉnh đầu, trông có vẻ vô cùng tự tại.
“Làm xong chưa em?”
Anh bước đến, khom lưng. Tay chồng lên bàn, bao trọn cả người cô từ phía sau.
Người vừa tắm xong, toàn thân đều mang thoe một làn hơi nước sạch sẽ và sảng khoái.
Lâm Ấu Tân hãnh diện phồng má, đưa tay chỉ vào tờ giấy vẽ loạn xạ, chấm chấm: “Dạ, em làm xong rồi. Nè, bảng kế hoạch đó anh!”
“Anh xem, em làm bản đồ bay, dùng thời gian cất cánh và hạ cánh để định giờ giấc. Chỗ này, em còn vẽ cả địa điểm nữa nè. Đến lúc đó, anh cũng dễ dàng biết được chỗ em lưu diễn là ở đâu luôn, khi đó anh chỉ cần bay cái vèo đến gặp em thôi.”
Chu Bẩm Sơn nhìn cái mà cô gọi là ‘bảng kế hoạch’ kia. Thật lòng mà nói, cô đúng là có tài năng nghệ thuật, cả việc vẽ tranh cũng thế. Nào là núi non, sông nước hay mấy con vật nho nhỏ kia nữa.
Chỉ là anh đã sống gần ba mươi lăm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy được một ‘bảng kế hoạch’ trông như thế này luôn.
Đứng đơ một lúc, anh khẽ thở dài.
“Sao vậy anh? Có chỗ nào không hiểu hả, để đây, em giảng cho!” Lâm Ấu Tân hưng phấn chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt chờ được khen.
Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, xoa đầu người con gái trước mặt: “…..Anh hiểu, em vẽ đẹp mà.”
Có lẽ, đây chính là phong cách của cô.
“Em biết mà!”
Người nào đó vui vẻ, ôm chầm lấy cổ chồng: “Em muốn được thưởng, hôn em đi!”
Chu Bẩm Sơn nhịn không được, nghiêng đầu mỉm cười. Sau đó, anh hôn lên bên má đang phồng lên của cô.
“Gì mà hôn bảo thủ vậy nè!” Người nào đó rất không hài lòng.
Anh giả vờ không hiểu: “Hở? Thế em muốn hôn ở đâu?”
“Ở đây cơ.” Ai đó lại bĩu môi.
Anh đắc ý, lập tức đặt môi mình lên đó.
Sau khi nhận được nụ hôn như mong muốn, Lâm Ấu Tân lại bỏ chạy vào phòng tắm, để lại Chu Bẩm Sơn ngồi trên bàn làm việc.
Anh lẳng lặng mỉm cười nhìn tờ ‘bảng kế hoạch’ cạnh bên, sau đó cẩn thận đặt vào trong ngăn kéo, rồi mở máy tính ra.
Ngày hôm sau, khi Lâm Ấu Tân thức dậy. Cô nhìn thấy một bảng kế hoạch mới toanh vừa mới được in ra, đặt ngay ngắn trên bàn.
Là bảng kế hoạch được làm dưới định dạng Excel.
Tên bảng: KẾ HOẠCH CÔNG VIỆC BA THÁNG TỚI
Cột dọc: Ngày/số hiệu chuyến bay
Cột ngang: Địa điểm, tên vở kịch, số buổi và thời gian diễn, có tiệc mừng không, khách sạn/số phòng, người liên hệ khẩn cấp.
Mục ghi chú: Tăng giảm quần áo, dự báo thời tiết, lưu ý kinh nguyệt, chuẩn bị thuốc thường dùng.
Toàn bộ bảng kế hoạch đều có tông màu chủ đạo là màu tím khoai môn. Màu được phối hài hòa, những chỗ cần in đậm thì đều được anh tỉ mỉ in đậm, chỗ nào cần căn chỉnh thì anh đều căn chỉnh. Cả bảng kế hoạch này nghiêm túc đến mức, trông chẳng khác gì một tờ báo cáo làm việc gửi lên cấp trên.
Nội dung điền vào bên trong cũng chi tiết đến mức không còn gì có thể chi tiết hơn nữa, ngay cả kỳ kinh nguyệt anh cũng để luôn cả ngày dự đoán.
Lâm Ấu Tân nhìn bảng kế hoạch này, rồi lại nhớ đến bức tranh của mình ngày hôm qua thì khẽ thở dài.
Sao mà cô tệ dữ vậy nè….
Chuyện gì cũng để Chu Bẩm Sơn phải làm hết trơn….
Chu Bẩm Sơn mang bữa sáng vào thì thấy cô vợ bé nhỏ của mình đang ôm đầu gối, ủ rũ ngồi co ro trên ghế.
Anh bước tới, thấy tờ giấy cô đang cầm trên tay.
Đặt tô bún nóng hổi lên bàn, giọng anh bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn: “Sao vậy cục vàng?”
Ngưởi có vẻ vừa mới bị đả kích lòng tự trọng ngước mắt lên nhìn với vẻ mặt tủi thân: “Anh giỏi quá, còn em hình như chẳng làm được việc gì cho nên hồn hết trơn. Sau này anh có chê em luôn không?’
“….”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô chăm chú. Anh khẽ hít sâu một hơi, kiên nhẫn phối hợp: “Sao lại thế, anh còn sợ em chê anh đây.”
“Không, giờ thì em thấy là em có nguy cơ hơn anh rồi á.” Cô nghiêm túc trải phẳng tờ kế hoạch ra trước mặt anh: “Bảng kế hoạch của anh làm siêu tốt luôn. Chi tiết từng li từng tí, ngay cả bản thân em mà em còn chẳng tận tâm được đến mức đó. Nói thiệt là, giờ em chắc cứ dính lấy anh mãi thôi quá.”
“Ừm, sau đó thì sao?” Anh nén cười nhìn cô.
“Rồi thì…..”
Người nào đó đáng thương cắn môi, nhưng khóe mắt và cả hàng chân mày lại lộ ra vẻ tinh ranh.
“Anh làm luôn bảng kế hoạch năm sau cho em luôn nha?’
#04 – Yêu Xa.
Mấy ngày gần đây cả hai lại đến làng Trình Khê để tránh nóng. Mãi cho đến tận đầu tháng mười, mới quay về thành phố làm việc.
Vở kịch “Khổ Nhĩ” đã được chuẩn bị gần hai năm. Đôi lúc cũng cần phải dừng lại vì bên sản xuất có ý định chuyển thể thành phim điện ảnh, giờ đây đã được khởi động lại.
Một ngày trước khi Lâm Ấu Tân quay về Tây Thành, Chu Bẩm Sơn là người giúp cô thu dọn hành lý.
“Căn hộ Nam Sùng có đủ mọi thứ rồi. Lúc vợ chồng mình đi, anh đã dọn dẹp sạch sẽ. Lần này em về thì mang ít thôi, dùng cái vali nhỏ của anh là đủ rồi đúng không?”
Đồ đạc của hai người họ gần như là dùng chung hết cả, trừ vài món như bàn chải đánh răng hay khăn tắm, đồ lót, còn lại căn bản chẳng phân biệt là của ai với ai.
Lâm Ấu Tân cúi đầu ngồi trên giường, đung đưa chân: “Được đó, anh xếp hết đi.”
Chu Bẩm Sơn “Ừ” một tiếng. Anh lôi cái vali màu đen của mình dưới gầm giường ra, lau chùi sạch sẽ cả trong lẫn ngoài, rồi đặt từng món một mà anh đã chuẩn bị cho cô vào trong.
Sau đó, anh lặng lẽ dựa vali vào cửa phòng ngủ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Buổi tối, họ cũng nhau ăn cơm trong yên lặng, đọc sách, trò chuyện rồi đi tắm.
Đến lúc đi ngủ, hứng thú vẫn không hề giảm. Thậm chí, chuyện còn phát triển đến mức không muốn rời xa.
Lần cuối cùng kết thúc, cô nghiêng người lại nhìn. Đôi mắt cô hơi đẫm nước, chỉ thấy anh cúi gằm mặt rút khăn giấy, lau đi những vũng nước đang nhỏ giọt, cả người như bao phủ một tầng khí u ám.
“Nhiều nhất là một tháng nữa. Khi đó em tập luyện xong, trước khi đi lưu diễn sẽ về thăm anh, anh đừng buồn nữa mà.”
Cô không thích mỗi khi Chu Bẩm Sơn cứ u uất như vậy hoài, cơ mà cái cảm giác mà anh dính người như thế lại đáng yêu đến lạ. Nghĩ đến đó, cô không nhịn được lại dùng ngón chân lướt nhẹ lên cơ bụng anh.
Dạo gần đây anh lại bắt đầu tập gym, nói là sắp phải lao vào công việc với cường độ cao, buộc phải chuẩn bị sẵn sàng, giờ đây trông cơ ngực và cả cơ bụng của anh hiện lên vô cùng rõ ràng, lướt lên thôi cũng có thể thấy được sự săn chắc.
Chu Bẩm Sơn nắm lấy bàn chân hư hỏng của cô, cúi đầu khẽ nhếch môi: “Ừm.”
/
Khi lần nữa trở lại nhà hát của Cố Tân Bình, Lâm Ấu Tân thấy có hơi xa lạ. Hầu hết bầu không khí gần như là có hơi trầm lắng.
Đặc biệt là khi mọi người đều biết chuyện Thi Trần tung tin đồn Lâm Ấu Tân ‘ngoại tình trong hôn nhân’, những người thường ngày có quan hệ tốt với anh ta cũng tự động chia thành hai phe. Họ không còn gọi cô tham gia các hoạt động tập thể nào hết nữa.
Không rõ là do bọn họ không muốn đắc tội, hay vốn dĩ là không thích cô.
Lâm Ấu Tân hoàn toàn thờ ơ với mấy chuyện này. Dù sao thì hợp đồng ba năm của cô với Cố Tân Bình cũng sắp hết hạn rồi. Sau khi kết thúc hợp tác, hai vở kịch Khổ Nhĩ và Tiểu Hồ Tiên, cô sẽ không tiếp tục gia hạn nữa, thay vào đó sẽ chính thức tham gia vào Nhà hát lớn của thành phố Hồ. vì vậy, cô cũng chẳng cần phải dây dưa với mấy người này để làm gì.
Thế nhưng Từ Trừng Ninh và Tiểu Mãn lại không khỏi thấy bức xúc thay cho cô. Dù công khai hay kín đáo tổ chức tiệc tùng, quy cách rất cao, mấy người đó đều cố ý gửi lời mời ngay trước mặt bọn họ.
Thế là cuộc sống của cô lại dễ dàng quay về nhịp điệu trước đây, cứ quanh quẩn mỗi đi tập kịch, tan làm thì đến quán bar, thời gian rảnh rỗi thì lại nghĩ về ai đó ở tít tận Huy Nam.
Tình trạng này cứ kéo dài mãi cho đến khi Tây Thành đón được trận tuyết đầu mùa vào tháng Mười Hai.
Buổi tập luyện của họ có chút vấn đề, nam chính ban đầu đóng cặp với cô là Hạ Triệu Kinh phải nhập viện vì cúm nặng, do đó các cảnh diễn của cô lẫn cậu ấy đều bị hoãn cả lại. Trước mắt thì chỉ có thể tập với các diễn viên quần chúng.
Vào thời điểm này, Bệnh viện Thánh Hợp ở làng Trình Khê nơi mà Chu Bẩm Sơn làm việc đã chính thức mở cửa. Anh được trọng dụng làm Phó chủ nhiệm khoa Ngoại tổng quát, đãi ngộ cao gấp bốn lần trước đây, còn được chia cả cổ phần như đã bàn lúc đầu. Cũng vì thế mà lượng công việc của những ngày đầu cũng bận rộn hơn bao giờ hết.
“Anh cũng không đến được à? Tháng này em không có nhiều thời gian, phải dời lịch lại một chút.”
“Phải dời sang đến tháng sau à em?” Trong điện thoại, giọng của Chu Bẩm Sơn hơi ngập ngừng.
“Chắc vậy quá anh. Mấy nay bên em hơi bận, Tiểu Hạ diễn cặp với em nhập viện mất rồi. Em không thể luyện tập một mình được.”
“Em thì sao? Không bị cúm gì chứ?”
“Không ạ, em đã thử qua mấy bộ kit test rồi. Đều không sao hết.”
Thấy cô lắc đầu, Chu Bẩm Sơn mới nhớ thở phào nhẹ nhõm: “Không đến được thì thôi, mấy nay trở trời nên dễ bệnh. Em hạn chế ngồi mấy phương tiện công cộng nha. Ở nhà có khẩu trang y tế anh chuẩn bị sẵn cho em đó, em có đi đâu cũng phải nhớ đeo vào, biết không?’
“Em nhớ rồi mà, anh cũng phải nhớ tự chăm sóc mình đấy.”
“Ừm, anh nhớ rồi.”
/
Đợt cúm lần này thật sự rất ghê gớm, gần như một nửa phòng tập đều bị hạ gục cả.
Từ Trừng Ninh và Tiểu Mãn không phải diễn viên kịch nên có thể làm việc ở nhà, gần đây chỉ có mỗi cô đến đó.
Nhân viên hậu cần có chuẩn bị một số thuốc cảm cúm thông thường, đặt bên ngoài phòng nghỉ. Nhưng lần nào tập xong, cô định đến để lấy thuốc thì cũng đã hết sạch, nhìn cũng biết là ai cũng sợ dính bệnh.
Vào nửa đêm hôm kia, cô chợt cảm thấy bản thân mình không ổn.
Đầu tiên là cô họng trở nên khô rát, hình như là triệu chứng của viêm amidan cấp tính. Sau đó thì thân nhiệt cũng thuận đó mà tăng lên theo.
Cô vội đi tìm bộ kit test, thử xong xuôi thì đúng là đã bị cúm.
Giờ này mà lái xe đến bệnh viện thì chắc không nổi nữa. Cô lục tìm trong hộp thuốc gia đình thì thấy mấy loại, nhưng cô lại chẳng biết là mình nên uống cái nào. Cuối cùng, cô đành lấy đại gói bột hòa tan, định là cứ uống đại đi, tới sáng rồi đến bệnh viện sau vậy.
Thường thì khi uống thuốc, ít nhiều cũng phải một đến hai tiếng sau đó thuốc mới có tác dụng. Giờ đây đầu óc cô quay cuồng, thậm chí đến cả ruột gan cũng bắt đầu thấy khó chịu. Cả người ủ rũ, cảm giác muốn nôn mà lại không nôn được.
Cô mơ màng cầm điện thoại lên nhìn, giờ đã là ba giờ sáng rồi. Bản thân do dự không biết có nên gọi cho Chu Bẩm Sơn hay không.
Dù là đã mở hẳn danh bạ, cuối cùng cô vẫn không bấm gọi.
Cô không muốn anh phải lo lắng!
Nửa đêm còn bị bệnh đúng là mệt mỏi vô cùng, thậm chí có đôi lúc cô ngủ đến mức không thiết tha phải tỉnh dậy.
Cô chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng của Khúc Tĩnh Đồng hay ai đó, cứ liên tục gọi tên cô một cách lo lắng. Sau cùng, cô còn nghe thấy cả giọng của Chu Bẩm Sơn.
Nhưng mà, sao lại có thể chứ? Đáng lý là bây giờ anh phải đang ở Huy Nam mới đúng mà?
“Ấu Tân, đỡ hơn chưa em? Có nghe thấy giọng anh không?” Bên tai lại một lần nữa vang lên giọng nam trầm thấp.
Không đúng, là Chu Bẩm Sơn thật mà!
Cô cố gắng mở mắt, hình ảnh đầu tiên là một mảng trắng chói lòa. Sau đó, cô dần nhìn rõ được Chu Bẩm Sơn, Khúc Tĩnh Đồng và cả Từ Trừng Ninh.
“….Chu Bẩm Sơn?” Giọng cô khàn đặc như nồi đồng nát.
Sao anh lại ở đây?
Thấy cô quả nhiên là gọi chồng trước, Từ Trừng Ninh lập tức lộ vẻ ghen tị rồi đưa tay kéo Khúc Tĩnh Đồng bỏ đi.
Trông Chu Bẩm Sơn phong trần và mệt mỏi vô cùng. Anh nhíu mày, thở hắt ra: “Em bị cúm rồi chuyển sang sốt cao, chị họ và Từ Trừng Ninh đã đưa em đến bệnh viện đấy.”
Cô vẫn chưa biết là bản thân mình lại bệnh nghiêm trọng đến mức này, đầu óc cô rối như tơ vò, chỉ hỏi: “Thế sao anh lại ở đây?”
“Em đã nhấn gọi cho anh, khi đó anh nhận thấy em không ôn nên đã gọi cho Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh đến xem em giúp.”
Lúc đầu Chu Bẩm Sơn nghĩ cô chỉ là vô tình gọi nhầm trước khi ngủ, không ngờ anh nghe thấy cách thở của cô có vài phần thất thường, lại thỉnh thoảng mơ màng lặp lại vài từ như ‘khó chịu quá’, nên anh đoán là cô đã bị bệnh.
Vậy mà trước khi đi ngủ hai người họ có nói chuyện, thế nhưng cô lại chẳng nói với anh một câu nào về việc mình thấy không khỏe.
“Vậy là anh từ trong núi chạy ra giữa đêm sao?’
Lâm Ấu Tân nhìn khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của anh, biết mình lại làm cho anh lo lắng đến phát điên rồi, liền an ủi nắm lấy ngón tay anh: “Tại em sợ anh lo lắng nên em không không gọi. Anh xem, anh lại tự hành mình nữa rồi đó.”
Vốn là Chu Bẩm Sơn đang tức muốn điên, anh giận vì cô không nói cho anh nghe là mình đang bệnh.
Nhưng giơ phút này đây, giận mấy cũng tan biến.
Anh thở dài, cúi xuống ôm cô vào lòng. Giọng anh khàn đặc: “Xin lỗi em, là lỗi của anh.”
“….Anh có làm gì sai đâu mà xin lỗi?” Cô buồn cười hỏi anh.
“Anh sai vì không nên để em xa anh lâu đến thế.”
“Đợi em hết bệnh, mỗi tuần anh sẽ bay về Tây Thành một lần.”
/
Thế là sau khi Lâm Ấu Tân khỉ cúm hoàn toàn, mối tình ‘yêu xa’ của họ cũng đã kết thúc trong vòng hai tháng.
Chu Bẩm Sơn thà là bay đi bay về, cũng phải đảm bảo là mình sẽ gặp được cô mỗi tuần.
Trong thời gian không gặp nhau, ngoài giờ làm việc ra thì cuộc gọi video sẽ không bao giờ tắt.
Thậm chí đến cả Lâm Giới Bình cũng không nhịn nổi. Ông lén gọi riêng cho Chu Bẩm Sơn, khó chịu mà cũng mang theo vài phần khó hiểu mà hỏi: “Con bé ở chỗ ông thì có gì đâu mà nguy hiểm? Con lo gì mà lo dữ vậy?”
Chu Bẩm Sơn khẽ cười bất lực: “Ông ơi, Ấu Tân sợ con lo nên cứ hay giấu con mỗi khi em ấy thấy không khỏe. Mấy nay dịch cúm còn chưa hết hẳn, con phải tự để ý thì mới yên tâm được ạ.”
Ông nội cô cầm điện thoại, vô tình bị thằng cháu rể cho ăn luôn một miếng cơm chó.
Con bé cháu của ông chẳng phải vì sợ thằng nhóc này lo lắng nên mới dọn qua Gia Nam ở đó thây?
Ông vẫn cố khai sáng cho Chu Bẩm Sơn, như vỗ về: “Bẩm Sơn à, hôn nhân chứ đâu phải kinh doanh đâu con. Con cũng phải cho con bé có thời gian để thở chứ. Cái đó gọi là tự do.”
Chu Bẩm Sơn im lặng suy nghĩ: “Ông ơi, con với Ấu Tân đ
ã xa nhau một tuần rồi, chắc không cần lắm đâu ạ.”
Lâm Giới Bình:…Cúp máy đi!”
Cúp điện thoại, Lâm Ấu Tân như nhận ra được ánh mắt sắc bén của ông nội thì vội cúi đầu húp canh.
Trong lòng cô vẫn không thể nào hiểu được, tại sao mà mọi người đều không thích Chu Bẩm Sơn quản cô chặt như thế nhỉ?
Cô thấy ổn mà ta?
Dù sao thì đúng là một tuần lâu thật đấy…..
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 82: Ngoại Truyện 2.
10.0/10 từ 33 lượt.
