Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 80: Hoàn chính văn


Edit: Mỳ


Sau một lúc ôm nhau ở cổng Tây, dòng người từ các lối ra bắt đầu đông dần. Lâm Ấu Tân vẫn chưa kịp thay bộ đồ diễn thời Dân quốc trên người nên rất dễ dàng bị nhận ra.


Nhìn thấy có người đang chụp ảnh, cô lại đang ôm bó hoa nổi bật, Lâm Ấu Tân có chút thẹn thùng kéo tay áo anh: “Mình đi thôi.”


Cô cần trở về để tẩy trang và thay quần áo. Chu Bẩm Sơn đi theo, bó hoa trong tay không tiện để đâu nên anh đành ôm nó vào trong. Quả nhiên, họ nhận được một tiếng “Ồ” đầy ngạc nhiên từ mọi người.


Ở phía hậu trường, Từ Trừng Ninh đang trò chuyện với Liêu Bình. Giữa tiếng hò reo ồn ào, cô ấy không ngừng lắc đầu. Nhìn về phía Chu Bẩm Sơn, Từ Trừng Ninh cảm thán: “Anh vẫn là đỉnh nhất. Con nhỏ này trước kia còn nói nhất định không quay lại với người yêu cũ. Ai ngờ đâu, mới đi có một chuyến đến Huy Nam mà đã dắt anh về được đây rồi.”


“Là do tôi khá may mắn.” Chu Bẩm Sơn cười nhẹ.


Nói về chuyện đi Huy Nam, anh quay sang Từ Trừng Ninh: “Cảm ơn cô lần trước đã đi cùng cô ấy. Hai ngàn cây số không phải là chuyện nhỏ. Có dịp đến thôn Trình Khê chơi, tôi mời cô và bạn trai ăn một bữa, coi như tạ lỗi.”


Nghe đến từ “bạn trai”, Từ Trừng Ninh hắng giọng một cái, rồi vội vàng xua tay: “Là vì chị em của tôi thôi, anh không cần phải khách sáo là gì cả. Nhưng mà, tôi nói trước cho anh biết, nếu anh còn làm cậu ấy đau lòng lần nữa, tôi sẽ không để yên đâu đấy.”


“Tôi cam đoan sẽ không bao giờ làm cô ấy đau lòng nữa.” Chu Bẩm Sơn khẳng định chắc nịch.


Đây là lần đầu tiên anh bước vào hậu trường của một buổi kịch sân khấu, mà đây cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự cuốn hút của một không gian náo nhiệt, tự do, đầy nhiệt huyết như thế này.


Lâm Ấu Tân vẫn chưa tẩy trang, đang vui vẻ chụp ảnh cùng mọi người. Bọn họ cứ thế mà chen chúc nhau, trưng ra hàng loạt những biểu cảm hài hước, dáng vẻ đủ kiểu. Cô ôm bó hoa xanh lục trong lòng, nụ cười tươi rói, rạng ngời hơn bao giờ hết.


Trước khi rời khỏi nhà hát, Tiểu Mãn cầm chiếc máy ảnh polaroid, chạy lại chặn đường họ, cười hì hì: “Chị Lâm ơi, để em chụp cho chị và anh Chu một tấm hình nha! Dù gì thì đây cũng là đầu tiên thấy anh nhà tới cổ vũ cho chị mà!”


Thật sự là lần đầu sao?


Họ lặng lẽ nhìn nhau, mọi tâm tư đều ẩn chứa trong ánh mắt. Sau cùng, cả hai đồng thanh mỉm cười với Tiểu Mãn: “Được rồi.”


Đứng trước tấm poster khổng lồ của vở “Ngọc Thạch Ký”, Chu Bẩm Sơn đứng bên trái, tay đặt lên vai cô. Lâm Ấu Tân ôm trong lòng một bó hoa hồng màu xanh ngọc, hai người đều tươi cười rạng rỡ.


Máy ảnh lóe sáng. Ánh trăng chao nghiêng, soi lên vẻ đẹp của đôi trẻ. Trông họ giờ đây còn lộng lẫy hơn cả hoa.


Bức ảnh vừa in xong, Tiểu Mãn liền cầm phần đuôi ảnh, vẫy vẫy vài lần cho ảnh hiện rõ rồi mới trao cho họ: “Đôi trai tài gái sắc này, em không dám nghĩ đến con cái của hai người sau này sẽ đẹp đến mức nào luôn đó.”


Chu Bẩm Sơn cười nhận lấy. Anh cất tiếng cảm ơn rồi mới bỏ bức ảnh vào trong túi áo khoác một cách trân trọng.


“Này, sao anh lại giữ riêng cho mình thế kia?” Cô khoanh tay, nhìn anh với vẻ mặt đã đoán được: “Lại muốn cất giữ ‘lần đầu tiên’ của anh sao?”


“Em đã biết rồi thì đừng nói ra thành lời chứ.”


Chu Bẩm Sơn nắm lấy bàn tay cô. Lòng bàn tay anh rộng lớn, ấm áp, còn vương chút mồ hôi ẩm ướt. Có lẽ, anh đã rất hồi hộp.


“Em xong hết việc rồi à?” Anh hỏi.


Cô khẽ gật đầu, mười ngón tay siết chặt lấy anh: “Em xong hết rồi, có chuyện gì à anh?”


“Có chứ.”


Ánh mắt anh dịu dàng hướng về phía cô: “Đi hẹn hò cùng anh.”


/


Suốt cả tháng Ba, tháng Tư, Chu Bẩm Sơn và Lâm Ấu Tân cứ liên tục bay đi bay về như phi công, giờ đây họ trông hệt như bao cặp đôi yêu xa khác. Cả hai luôn tranh thủ từng giây từng phút để hẹn hò, hâm nóng tình yêu qua những cuộc điện thoại thâu đêm.


Đêm hôm ấy, vừa đặt chân đến khách sạn, Lâm Ấu Tân đã hay tin Chu Bẩm Sơn cũng vừa đáp xuống sân bay. Ngay khi biết được, cô liền chẳng thể chờ đợi mà gọi ngay cho anh. Khi tiếng chuông reo lên, anh vừa vặn nhận cuộc gọi đúng lúc trận đấu bắt đầu được vỏn vẹn hai phút ngắn ngủi, vì lẽ đó anh đã không kịp gửi cho cô một tin nhắn báo bình an.


Môi cô cứ mãi cằn nhằn việc anh cứ vất vả, bôn ba muôn nơi, thế nhưng, trái tim cô lại mách bảo điều khác. Ấy vậy mà cô lại âm thầm, lên mạng miệt mài tìm kiếm giống hoa của bó hồng xanh lục đặc biệt kia. Cô tin chắc chắn rằng, người cô yêu sẽ không bao giờ tùy tiện tặng cô một bó hoa vô danh, hờ hững đến thế.


Quả nhiên, sau bao lần tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm ra tên của loài hoa ấy chính là ‘Tiểu Kiều’, mang theo một lời hứa hẹn ngọt ngào: ‘Gặp được em là điều may mắn, mong em cũng cảm thấy như vậy.’


Còn Chu Bẩm Sơn, một người vốn thiếu sự lãng mạn, đây lại là lần đầu tiên anh được ‘khai sáng’ trong chuyện này. Anh nói, dịch thuật cần phải ‘Tín, Nhã, Đạt’ (đúng, đẹp, thấu đáo).Cũng vì thế mà anh đã diễn giải ý nghĩa của hoa thành: “Mỗi lần chúng ta gặp nhau đều là định mệnh an bài cả”.


“Em còn nhớ không, hôm tuyết rơi ấy, em đứng đợi anh ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài Gia Nam để đưa em về ấy. Hôm đó em trang điểm với màu mắt xanh lục, anh nhìn em, trong lòng anh luôn có một cảm giác là em chẳng khác gì viên kẹo bạc hà vị nho xanh được tôi luyện từ lớp băng tuyết vậy. Anh chưa từng thấy ai sử dụng màu xanh lục làm phấn mắt lại đẹp đến thế.”


Lâm Ấu Tân không ngờ Chu Bẩm Sơn lại nhớ rõ cảnh lần đầu gặp mặt sau nhiều năm đến từng chi tiết nhỏ, còn thuật lại đầy đủ như vậy, cô xúc động trong lòng: “Hôm đó trời tối mà anh vẫn nhớ luôn hả?”


“Chuyện gì của em anh cũng sẽ ghi nhớ cả mà.”



Giọng điệu khẳng định kia của Chu Bẩm Sơn khiến cô không khỏi khựng lại, cô vô thức xoa xoa góc ốp điện thoại, hạ giọng: “Thôi được rồi, lần này em tạm chấp nhận anh thắng đó nha!”


“Vậy là đã đủ để em hài lòng rồi à?” Anh ghẹo cô.


Cô cười hừ một tiếng: “Em nói là tạm chấp nhận thôi mà, anh phải lo mà tiếp tục cố gắng đi.”


“Phải, đúng là vẫn cần phải cố gắng mới được.” Chu Bẩm Sơn đột nhiên nghiêm túc nhìn qua màn hình video: “Ấu Tân à, tháng sau xong việc, anh qua đón em về Trình Khê với anh nha?”


Lâm Ấu Tân chỉ nghĩ là anh đang nhớ mình, do đó cô cũng không ngần ngại mà mỉm cười gật đầu: “Vâng, được ạ.”


/


Sau kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, công việc của cả hai người cuối cùng cũng đã giảm tải bớt phần nào.


Lượng khách tham quan khu du lịch giảm sút, còn Lâm Ấu Tân cũng có nửa tháng nghỉ ngơi sau chuyến lưu diễn. Thế là, Chu Bẩm Sơn hỏi cô có muốn đến Trình Khê chơi không, đồng thời anh cũng ngỏ ý mời luôn cả bạn bè cô cùng đến.


Cô khá bất ngờ vì Chu Bẩm Sơn lại chủ động mời bạn cô. Bởi cô biết là với anh, việc này chẳng khác gì một gánh nặng xã giao.


“Anh chắc chắn chứ? Kỳ nghỉ của tụi em chỉ có vài ngày này thôi đấy.”


Trong cuộc gọi video, Chu Bẩm Sơn cười: “Anh nói thật mà. Chẳng lẽ cứ mỗi lần hai đứa mình gặp nhau là nhào vào làm luôn à?”


“…Nè nha, anh đang ám chỉ ai đó?”


Anh lập tức đáp lời: “Là anh đang nói anh, tuyệt đối không phải đang nói em đâu.”


Lâm Ấu Tân không nhịn được cười: “Đồ ngốc.”


Cuối cùng, cô đã mời Từ Trừng Ninh, Tiểu Mãn và cả Khúc Tĩnh Đồng theo. Ở nhóm bạn của cô thì trừ Tiểu Mãn ra, những người còn lại đều dẫn theo người thân hay người yêu đi cùng. 


Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo trực ở bệnh viện suốt dịp lễ Quốc tế Lao Động, nên đây là lúc vừa hay có thể đổi ca nghỉ bù cho bọn họ luôn.


Từ Trừng Ninh và mọi người sẽ ở lại chơi ở thành phố Huy Nam một ngày trước, riêng cô thì khi vừa rời sân bay đã cùng Chu Bẩm Sơn vào thẳng trong núi.


Khi Lâm Ấu Tân đến nơi, cô không khỏi bất ngờ khi thấy Văn Trừ cũng đã có mặt. Anh ta đặt máy tính trên đùi, tay liên gõ phím, trông có vẻ là đang vô cùng bận rộn.


Nhìn thấy cô đến, Văn Trừ nhe hàm răng trắng, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Chị dâu, chị tới rồi à.”


Lâm Ấu Tân bước ra từ ghế phụ, có chút ngạc nhiên khi thấy Văn Trừ. Cô nhìn anh ta rồi lại nhìn Chu Bẩm Sơn, vẻ mặt thấy lạ: “Văn Trừ cũng đến sao? Lần này mọi người tụ tập đông đủ thế hả anh?”


“Ừm.” Chu Bẩm Sơn lấy hành lý của cô từ cốp sau ra, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Cậu ta đang nghỉ phép ấy mà.”


Lâm Ấu Tân khó hiểu quay đầu lại, nhìn Văn Trừ đang gõ bàn phím máy tính như tóe lửa, rồi lại nghi ngờ nhìn Chu Bẩm Sơn: “Đúng là sếp lớn có khác, thế này mà cũng được nghỉ phép cơ à?”


Chu Bẩm Sơn cong môi cười, khẽ nắm sau gáy cô rồi dẫn cô vào nhà: “Em cứ kệ cậu ta đi, không sao đâu.”


Sau khi hai người họ dọn dẹp hành lý xong xuôi. Mãi cho đến tận bữa tối, nhóm của Khúc Tĩnh Đồng với Từ Trừng Ninh mới nhàn nhã đến nơi.


Chu Bẩm Sơn đã đặt sẵn lò nướng thịt ngoài sân. Xa xa là rặng núi bồng bềnh như mây khói, ngay sát bức tường rào là hồ sen, thỉnh thoảng vọng lại tiếng vịt đùa giỡn dưới nước. Nhìn khung cảnh bên ngoài có cầu nhỏ, suối chảy và hơi ấm của khói bếp nhà ai, cả đám cứ thế mà thoải mái tận hưởng một bữa ăn cực kỳ ngon miệng và thư thái.


Chỗ ngủ cũng đã được sắp xếp xong hết cả. Ngoài trừ Lâm Ấu Tân và Chu Bẩm Sơn sẽ ngủ tại nhà riêng, thì những người còn lại đều ở lại homestay cách đó không xa.


Tối đến, sau khi tắm rửa xong xuôi hết cả. Cô chuẩn bị lên giường ngủ thì Chu Bẩm Sơn lại bảo là anh muốn sang nói chuyện riêng với Văn Trừ một chút. Song anh cũng không quên dặn cô là cứ ngủ trước đi đừng đợi anh làm gì. 


“…Tình cảm của hai người tốt ghê, riết rồi em còn định đẩy thuyền riêng cho hai người luôn cơ đấy.” Cô ganh tị nói.


Thấy mình và bạn trai yêu xa suốt hơn cả nửa tháng. Ấy thế mà vừa gặp đã chạy đi tâm tình cùng anh em của ảnh, đúng là không thể chấp nhận nổi mà!


Chu Bẩm Sơn khẽ cau mày tỏ ý không hài lòng lắm, nhưng không nói gì thêm, chỉ khẽ cúi người chạm nhẹ lên trán cô một cái: “Em ngủ đi, đừng thức chờ anh.”


“Em biết rồi.”


Lâm Ấu Tân ngủ thẳng một giấc đến khi trời sáng bừng, ấy vậy mà khi trở mình lại không thấy Chu Bẩm Sơn đâu.


Cô vò vò mái tóc, vừa định gọi điện thì có tiếng gõ cửa. Mở ra, là Tiểu Mãn.


“Chị Lâm! Hôm nay mình đi chèo thuyền trên hồ nhé, em sẽ chụp ảnh cho chị, nhớ bận đồ váy vóc gì đó cho lộng lẫy vô nha!”


“?”



Cô khó hiểu nhìn sang Tiểu Mãn, cất tiếng hỏi: “Chu Bẩm Sơn đâu rồi?”


Tiểu Mãn: “Chủ nhiệm Chu đi chạy bộ với tổng giám đốc Văn rồi á chị.”


“À.”


Thấy tâm trạng cô không quá phấn chấn, Tiểu Mãn lập tức kéo cánh tay cô vào phòng tắm: “Nhanh lên nào, nhanh lên! Em nôn đi chơi lắm rồi đây nè, chị làm đẹp gì đó lẹ lẹ lên một chút đi.”


Lâm Ấu Tân không cưỡng lại được, chỉ đành vào trong vệ sinh cá nhân.


Lúc ngồi trước bàn trang điểm, cô định vẽ một lớp nền thật mỏng, nhưng khi nhìn thấy chiếc váy cổ vuông tay bèo màu trắng tinh mà Tiểu Mãn đã chuẩn bị, nếu cô chỉ trang điểm qua loa thì có vẻ hơi đơn điệu. Bất chợt cô lại nhớ đến những lời Chu Bẩm Sơn nói hôm tuyết rơi hồi trước, cô bỗng thay đổi ý định, trang điểm kiểu “Bạc hà Nho Xanh” hệt như lần cả hai người gặp lại giữa trời tuyết năm ấy.


Sau khi sửa soạn xong xuôi, Tiểu Mãn đứng tựa cửa mỉm cười, vẻ mặt đầy phấn khích: “Sẵn sàng chưa? Em mở cửa đó nha!”


“Cái gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Không đợi cô kịp thắc mắc, cánh cửa đã mở toang. Cả khoảng sân nhỏ bỗng chìm trong sắc hương của những khóm hồng Tiểu Kiều.


Những cụm hoa xanh ngát tươi tắn, nối tiếp nhau không dứt.


Cô không khỏi sửng sốt, đứng bất động tại chỗ.


Thấy cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, Tiểu Mãn đã đẩy nhẹ cô từ phía sau: “Vẫn chưa hết đâu, chị cứ đi tiếp ra ngoài đi.”


Cô mụ mị, cảm giác như bộ não ngừng hoạt động, chỉ biết bước theo chiếc máy ảnh của Tiểu Mãn, lội qua biển hoa tuyệt đẹp này.


Đẩy cánh cổng ra, con đường lát đá xanh dẫn xuống bến sông cũng được trang hoàng bằng vô số hoa hồng khác, dẫn lối cô đến tận bến thuyền chèo tay.


Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh đã đợi sẵn ở đó từ sớm, cả hai cùng trao cho cô một bó hồng.


Khúc Tĩnh Đồng xúc động đến mức khóe mắt đỏ hoe: “Chu Bẩm Sơn nói đây là phong tục của thôn Trình Khê. Ngày hệ trọng như vậy phải có gia đình và bạn bè cùng đưa tiễn lên thuyền mới thật sự trọn vẹn. Em gái à, em phải thật sự hạnh phúc đấy nhé.”


Giọng Khúc Tĩnh Đồng bắt đầu run lên trước. Mãi cho đến giây phút này, Lâm Ấu Tân mới hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra, sự ngỡ ngàng và xúc động dâng trào trong lòng. Dù chưa đến bước cuối cùng, cô đã cảm nhận được cảm giác tim như ngừng đập đến nơi rồi vậy.


“Mau đi đi, đừng để em rể của anh đợi sốt ruột. Cậu ấy lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được luôn đấy.”


Trình Hạo nhẹ nhàng đẩy cô lên thuyền, rồi nắm tay Khúc Tĩnh Đồng bước lên chiếc thuyền phía sau.


Con thuyền lênh đênh trên dòng nước mười dặm của thị trấn sông nước. Cô cứ thế ngồi trên thuyền, không rõ đích đến sẽ là ở đâu. Dọc bờ là không ít du khách dừng chân hóng chuyện, thậm chí có người còn lớn tiếng hô lên “Chúc mừng nhé!”


Mãi đến khi chiếc thuyền nhỏ chầm chậm rời khỏi khu du lịch. Lúc này đây, ở phía xa xa, cô trông thấy một căn nhà màu hồng. Cạnh bên là một bờ kè dài vươn ra mặt nước, cũng tại đây, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Chu Bẩm Sơn.


Anh khoác lên mình bộ vest trắng trang nhã, dáng người cao ráo nổi bật giữa khung cảnh, phía sau là những bụi hoa hồng Tiểu Kiều nở rộ thành từng chùm lớn.


Khi con thuyền từ từ cập bến, cô ôm bó hoa bước xuống. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô đã trào dâng cảm xúc muốn rơi lệ. 


Ban đầu, bước chân cô còn giữ được sự vững vàng, rồi cô đi ngày càng nhanh hơn, cuối cùng dứt khoát chạy về phía anh. Vạt váy trắng dài bay lượn theo gió, khi cô nhào vào vòng tay anh, chúng vẽ nên một vòng cung trọn vẹn trong không trung.


“Chu Bẩm Sơn…” Giọng cô run rẩy.


Cô đã nghĩ đến việc anh sẽ tạo bất ngờ cho cô, nhưng không ngờ lại là thế này… thật sự quá đỗi chu đáo.


Chu Bẩm Sơn nhẹ nhàng đặt cô xuống: “Ấu Tân à. Ngoan nào, em đừng khóc, nghe anh nói đã nhé?”


Cô hít sâu một hơi. Khoé mắt cô đỏ hoe, khẽ gật đầu.


“Em còn nhớ câu hỏi mà em đã hỏi anh trước buổi diễn không? Lý do anh yêu em là gì? Anh nghĩ, giờ đây anh có thể trả lời em rồi.”


“Ấu Tân à, em khác với anh. Dù chúng ta cùng trải qua những kinh nghiệm sống tương tự, nhưng em ấm áp hơn rất nhiều người và em cũng không hề keo kiệt khi trao đi sự ấm áp đó. Dù là cùng cảnh ngộ nên tương hút nhau, hay là anh ‘nhìn sắc mà nảy lòng tham’ đi chăng nữa, ngay từ khoảnh khắc gặp em và ở bên em một thời gian ngắn, anh đã dễ dàng nhận ra mình đã rung động mất rồi.”


Cái cụm từ Tình yêu sét đánh này đối với anh, vỗn chưa bao giờ cần đến một lý do quá đặc biệt.


“Có lẽ em không hiểu vì sao lại là tám năm dài đằng đẵng. Nhưng em biết không? Với anh, một khi anh đã xác định điều gì thì đó chính là điều đó. Nếu nhất định phải có một lý do, thì có lẽ là vì em đã xuất hiện trước tiên, cũng bởi thế nên những người sau này xuất hiện, anh đều không màng đến.”


Chu Bẩm Sơn khó lòng quên được năm anh kèm cặp cô học tập. Cô gái nhỏ rạng rỡ, hoạt bát, cứ líu lo như một con chim nhỏ, quấn quýt bên anh và gọi “Anh Chu”…..


“Anh Chu, bài này khó quá, em làm không được, anh giúp em đi! Em xin anh luôn đó!”


“Anh Chu nè, anh có bạn gái chưa? Em cá là có nhiều người theo đuổi anh lắm đúng không?”



“Anh Chu à, sao lúc nào anh cũng lạnh lùng hết vậy? Bộ em chọc anh giận rồi à? Không hả? Nè, nếu không phải thì anh cười lên đi mà, anh cười lên đẹp trai lắm luôn á!”


“Anh Chu ơi, đại học có thú vị không ạ? Dì cả của em định đưa em sang Mỹ, em sợ lắm. Em thật sự muốn dẫn anh đi cùng, vì anh hình như là cái gì anh cũng biết hết trơn!”


“Anh Chu ơi, có phải anh lại buồn rồi không? Em thấy anh cười gượng với ông nội rồi đấy. Em ngồi với anh một chút nha, hay anh có muốn nghe em kể một chuyện cười không…”


Lâm Ấu Tân lúc đó vừa sợ anh nhưng lại vừa thích trêu chọc anh. Cô không thích vẻ lạnh lùng của anh, nên mỗi lần nhìn thấy anh, cô luôn cố gắng hết sức để chọc anh cười.


Mùa hè năm ấy, là lần đầu tiên trong hai mươi ba năm cuộc đời anh, có một người không hề tránh né hay xa lánh vì sự lạnh lùng của anh, mà lại thật sự quan tâm anh có vui hay không. Một người luôn cố gắng hết mình để làm anh cười.


Lâm Ấu Tân quá đỗi sống động trong ký ức của anh, đến mức sau này, dù có ai đó xuất hiện với sự tương đồng, họ cũng chỉ như một bản sao mà thôi. 


Thực tế đã chứng minh, sự kiên trì của anh là đúng đắn.


Chu Bẩm Sơn nắm tay cô, bàn tay hơi run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô thấy một anh thiếu tự tin đến như thế.


“Anh không chắc là ông nội của em có đồng ý cho chúng ta kết hôn lần nữa không, nên màn cầu hôn này, trông sẽ hơi giống một lễ cưới.”


Chu Bẩm Sơn nhìn Khúc Tĩnh Đồng, Từ Trừng Ninh và những người khác vừa bước xuống từ thuyền, cổ họng anh căng thẳng nuốt khan.


“Ấu Tân à, anh không có tư cách để yêu cầu gia đình em một lần nữa phải tin tưởng anh. Mà bản thân anh cũng không muốn em phải khó xử. Vì vậy, anh nghĩ, hôn nhân đối với chúng ta, chỉ là một tờ giấy, dù có hay không có tờ giấy đó thì cả đời này anh cũng chỉ có một người vợ duy nhất, là em.”


“Ấu Tân, em có bằng lòng, trao cho anh thêm một cơ hội để trở thành chồng em không?”


Nói rồi, anh quỳ một gối xuống. Tay lấy chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn trong túi áo ra.


Tầm nhìn của Lâm Ấu Tân lập tức trở nên nhòe đi.


Cô đã nhận ra, khoảnh khắc Khúc Tĩnh Đồng đưa cô lên thuyền ban nãy, nghi thức đó đã hơi giống với lễ đưa dâu.


Vậy ra, anh đã quyết tâm, dù không có giấy chứng nhận kết hôn, anh cũng muốn sống với cô trọn đời như một đôi vợ chồng sao?


Anh thật sự là một thằng ngốc mà!


“Chu Bẩm Sơn…” Ánh mắt của cô đỏ hoe, giọng nghẹn lại. Đầu khẽ cúi xuống, khoảnh khắc đó, cô cũng nhìn thấy đôi mắt anh cũng đỏ hoe. Lâm Ấu Tân từ từ đưa tay về phía anh: “Em đương nhiên bằng lòng rồi!”


Chu Bẩm Sơn lập tức thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười. Anh đẩy chiếc nhẫn đã nắm chặt đến mức hơi nóng ấm vào ngón áp út của cô, giọng khàn đặc gần như lạc đi: “Anh yêu em, Ấu Tân.”


“Bùm, bùm, bùm……”


Tiếng pháo hoa bất ngờ nổ vang sau lưng, tiếp theo là những tràng pháo tay và lời chúc mừng nhiệt liệt.


“Áaaaaaa, thành công rồi! Hạnh phúc quá đi mất!” Cả đám Từ Trừng Ninh vừa giơ máy quay suốt cả quá trình, một tay còn lại che miệng reo hò.


Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh quá xúc động đến mức ôm nhau khóc nức nở. Trình Hạo, Tô Thanh Hà và Văn Trừ thì liên tục đốt pháo hoa để chúc mừng, hỗ trợ cho anh em của mình.


Văn Trừ đã vất vả từ đêm qua đến giờ, nào là giúp trồng hoa vào sân, nào là giúp hoàn thiện bản kế hoạch cầu hôn, mệt như một con chó: “Này, lão Chu, chị dâu, tôi mặc kệ hai người kết hôn thật hay giả. Sau này phải đãi tiệc cưới bù đấy, tôi nhất định phải được uống rượu mừng!”


“Đúng, uống rượu mừng. Em rể, nhớ gửi rượu ngon ở nhà em cho anh nhé! Dù sao thì em cũng cai rượu rồi mà, cho anh hết đi!” Trình Hạo nói đùa.


Lâm Ấu Tân bị mọi người trêu chọc, mặt dần đỏ bừng lên, cô vội vàng kéo tay người đang quỳ gối: “Đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi, mọi người đang nhìn anh kìa.”


“Em kéo anh lên đi.” Chu Bẩm Sơn cười.


Cô lập tức dùng sức kéo. Khoảnh khắc Chu Bẩm Sơn đứng dậy, anh thuận thế ôm chặt eo cô, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt xung quanh, cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng mở hàm răng cô.


Làn gió tháng Năm nhẹ nhàng, êm ái lướt qua gò má đang nóng bừng.


Bạn bè, người thân xung quanh hò reo, trêu chọc. Cô từ sự ngượng ngùng, kháng cự, đến từ từ kiễng chân, vòng tay ôm lấy vai anh.


Và rồi, ký ức chợt quay về cái ngày họ nhận giấy đăng ký kết hôn.


Lúc đó, cô vừa lo lắng vừa hối tiếc trong lòng, hối tiếc vì mình thậm chí còn chưa có một màn cầu hôn tử tế nào, mà đã kết hôn với một người đàn ông xa lạ.


Còn bây giờ, sau bao vòng xoay của cuộc đời, số phận lại một lần nữa bù đắp lại cho cô.


Điều này quả thực ứng với ý nghĩa của hoa hồng Tiểu Kiều mà anh tặng: Mỗi lần gặp gỡ, đều là định mệnh.


/



Tối hôm đó, họ ăn tối ở căn nhà gỗ bên bờ sông, đây cũng chính là nơi mà anh đã cầu hôn. Chỗ này là khu nhà nghỉ dưỡng mới toanh nằm ngoài khu du lịch, còn chưa chính thức mở cửa, cô không biết là Chu Bẩm Sơn đặt được kiểu gì?


Sau bữa ăn, Khúc Tĩnh Đồng cùng mọi người ngồi thuyền quay về, để lại không gian ngọt ngào chỉ dành riêng cho hai người.


Trước lúc đi, Khúc Tĩnh Đồng kéo cô sang một bên dặn dò: “Em đừng lo lắng chuyện của hai đứa. Chị sẽ giúp em nói với ông ngoại. Thật ra thì ông cũng đã xiêu lòng hết cả rồi, chỉ là có hơi sĩ diện tí thôi.”


Lâm Ấu Tân khẽ gật đầu, đầy vẻ ngoan ngoãn: “Em cảm ơn chị.”


“Cảm ơn gì chứ.” Khúc Tĩnh Đồng xoa má cô, ánh mắt tràn đầy niềm vui: “Chỉ cần thấy em hạnh phúc như vậy là chị vui lắm rồi đó.”


Tiễn mọi người đi, cô ngồi trên giường trầm ngâm. Lâu lâu lại giơ tay lên ngắm nhìn chiếc nhẫn, đôi khi lại chạm nhẹ vào viên kim cương lấp lánh trên đó.


Vừa lúc đó, Chu Bẩm Sơn cũng tiễn Văn Trừ xong. Anh đứng ngoài cửa, gõ nhẹ rồi nghiêng đầu vào hỏi cô có muốn cùng anh đi ngắm sao không.


“Mình đi đâu ngắm ạ?”


“Mái nhà.”


Căn nhà gỗ có một cầu thang bên trái dẫn lên. Khoảng sân nhỏ kia được một chiếc xích đu đôi, cùng với nước uống và đồ ăn nhẹ đã được bày sẵn.


Cô nhanh chân chạy lên sân thượng, đi thẳng đến chỗ xích đu. Chu Bẩm Sơn cũng ngồi xuống ngay cạnh cô.


Màn đêm dần buông, bầu trời giăng màn sao lấp lánh. Cô ngắm nhìn say sưa, hai người họ cứ thế mà im lặng tận hưởng giây phút ấy.


Mãi đến khi cô bắt đầu thấy buồn ngủ thì liền xoay người nằm xuống, gối đầu lên đùi Chu Bẩm Sơn.


“Nơi này đẹp quá đi thôi. Hay hè năm sau mình cứ đến đây nghỉ nha anh?”


“Được.”


Anh cởi chiếc áo khoác mỏng trên người, đắp lên cho cô.


“À, còn cả trượt tuyết nữa! Lần trước anh đã nhận học phí rồi mà vẫn chưa dạy em đấy nhé. Anh đừng có mơ mà nuốt lời á nha!”


“Anh nuốt lời em làm gì, để mùa đông năm nay anh sẽ đưa em đi.”


“Hừm… để em nghĩ xem còn thiếu gì không cái. À đúng rồi, suất diễn tiếp theo của “Ngọc Thạch Ký” là ở Thượng Hải đó. Anh nhớ là phải đến xem á nha, em sẽ giữ vé hàng đầu cho anh…” Giọng cô đã bắt đầu thều thào vì cơn buồn ngủ.


Chu Bẩm Sơn vừa nhẹ nhàng đu đưa xích đu, vừa vỗ lưng cô: “Được, anh nhất định sẽ đến. Ngủ đi em yêu.”


Nghe thấy hơi thở đều đặn quen thuộc, Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn cô.


Ánh trăng lẻ loi cùng muôn ngàn vì tinh tú trên cao, gió đêm hiu hiu lướt qua hai người họ. Mặt nước nơi con sông tĩnh lặng giờ đây đang lấp lánh ánh trăng, tĩnh mịch và an lành, giống hệt như người con gái đang say giấc trong lòng anh.


Chưa bao giờ, khoảnh khắc nào khiến anh cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của sự “trọn vẹn” như lúc này.


Ánh mắt anh từ từ dời đi, nhìn về phía những ngọn núi trùng trùng điệp điệp đang lặng lẽ cuối trời, khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhẹ nhàng.


Bình minh rồi sẽ nhanh chóng tới.


Đêm dài của anh, cuối cùng cũng đã thấy được ánh mặt trời rồi.


Lời tác giả:


Vậy là đã xong hết phần chính truyện rồi nè!


Mỗi khi hoàn thành một cuốn sách, tôi đều có vô vàn điều muốn tâm sự. Cơ mà tôi cứ hết xóa xóa rồi lại sửa sửa mãi, cuối cùng lại đành xóa đi bài văn dài lôi thôi đó mất rồi, ha ha.


Ngàn vạn lời muốn nói, tất cả đều là lời cảm ơn. 


Cảm ơn anh Chu và bé Lâm đã đồng hành cùng tôi vượt qua quãng thời gian thật cô đơn và khó khăn này. Cảm ơn các độc giả thân yêu đã luôn theo dõi và ủng hộ truyện trong suốt quá trình đăng tải. Mỗi ngày, được đọc bình luận của mọi người thực sự khiến tôi rất vui, đó chính là động lực lớn nhất giúp tôi không ngừng viết tiếp đó! 


Nhân đây, tôi cũng xin chân thành chúc mỗi bạn đọc bé nhỏ ở đây luôn được khỏe mạnh, hạnh phúc và phát tài rực rỡ nha!


Còn dưới đây sẽ là về lịch đăng sắp tới:

  • Ba chương ngoại truyện thường ngày (Sẽ có cảnh đăng ký kết hôn và một vài phân đoạn cực kỳ hạnh phúc, ngọt ngào)
  • Năm chương tuyến truyện IF, với chủ đề là: [Nếu Chu Bẩm Sơn không bỏ lỡ tám năm kia]. Phần này sẽ không quá dài, mọi người hãy cùng đón chờ nhé.

Tuy nhiên, tôi cần nghỉ ngơi khoảng hai, ba ngày mới đăng ngoại truyện được nha. Tại dạo gần đây tôi thật sự khá bận luôn, mỗi ngày chỉ ngủ được ba đến bốn tiếng thôi. Vậy nên là, giờ tôi phải tranh thủ ngủ bù cái đã nha……


P/s:


Cuối cùng, xin phép giới thiệu sơ qua một bộ đã đặt lịch trước: “Vừa Hay Xuân Tàn Đêm Tận”(tạm edit thui nha). Cuốn tiếp theo tôi dự định viết sẽ là cuốn này, mong các bạn ghé qua chuyên mục và nhấn nút collect nha, đủ lượt sẽ mở truyện nè! (Này tg nói nha, chứ Mỳ thì phải hoàn bớt mớ truyện trong nhà đã rồi mới xem xét đến việc edit thêm của tg này nhe~~~)


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 80: Hoàn chính văn
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...