Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 66
Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân vừa đặt chân đến Tây Thành đã gần buổi trưa, chẳng kịp bận tâm điều gì khác, cô tức tốc phóng thẳng tới bệnh viện.
Vài giờ trước, tin nhắn của Văn Trừ chỉ nói đại khái tình hình. Chu Bẩm Sơn bị ngộ độc rượu cấp tính do uống quá liều vodka, đồng thời chất nôn tắc nghẽn đường hô hấp, khiến tình trạng khá nguy kịch.
Nhìn thấy hai từ “quá liều”, đầu Lâm Ấu Tân như muốn nổ tung, tim cô thắt lại. Cô chưa từng nghĩ rằng Chu Bẩm Sơn lại có thể liên quan đến chuyện “say xỉn” như thế này.
Ấu Tân: [Anh ấy đã được đưa ra ngoài chưa? Tình hình thế nào rồi?]
Khi đã gần đến nơi, cô nhắn tin hỏi Văn Trừ.
Văn Trừ: [Đã ổn định. Hiện tại thì đã súc ruột và truyền dịch xong rồi, giờ đã chuyển về phòng bệnh. Chị tới đi, tầng mười chín.]
Trong lúc chờ thang máy, Lâm Ấu Tân vội nhắn lại: [Tôi đến ngay đây.]
Cửa thang máy vừa hé, cô nhanh chóng băng qua đám người, chạy đến đúng phòng bệnh Văn Trừ đã chỉ. Tay vừa chạm vào nắm cửa, cô bất giác siết chặt, hít một hơi thật sâu.
Khoảnh khắc vặn tay nắm cửa, Văn Trừ nhanh chóng quay đầu lại.
Trông Văn Trừ như đã thức suốt đêm, quần áo lộn xộn, mắt thâm quầng. Lại gần, vẫn còn phảng phất mùi rượu.
“Đến rồi à.” Văn Trừ cười gượng, có phần chột dạ: “Cậu ấy vừa tỉnh được một tiếng thì lại ngủ mất rồi, chắc cồn trong ruột vẫn chưa thải ra hết.”
Lâm Ấu Tân khẽ ‘ừm’ một tiếng, vẻ mặt không chút tốt hơn, rồi quay sang nhìn Chu Bẩm Sơn.
Mặt trắng bệch, hốc mắt sâu hoắm, tóc tai rối bời. Kim truyền dịch vẫn còn cắm trên mu bàn tay, anh vẫn còn trong trạnh thái hôn mê.
Một dáng vẻ thảm hại đến tận cùng như thế, là điều cô chưa bao giờ thấy.
Trên thực tế, cô đã không còn phân biệt nổi còn bao nhiêu dáng vẻ của Chu Bẩm Sơn mà cô chưa từng thấy qua nữa.
Mấy tháng không gặp, Văn Trừ và Lâm Ấu Tân có chút xa lạ: “Chuyện là, hôm qua cậu ấy tâm trạng không tốt lắm, nên đã uống hơi nhiều.”
“Tâm trạng không tốt đến mức phải uống đến độ vào phòng cấp cứu sao?” Lâm Ấu Tân lạnh giọng.
Đi vội, trên người cô chỉ có một chiếc váy dài bó sát màu xám với dây vai rộng, bên ngoài khoác đại chiếc áo sơ mi lụa trắng. Vừa chạy đến, mồ hôi đã thấm ướt phần cổ váy, để lại một vệt cong màu xám đậm.
“…Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi. Trước đây cậu ấy chưa từng nặng đến vậy.”
“Trước đây anh ấy cũng nghiện rượu sao?”
Từ “nghiện rượu” dùng để chỉ một tình huống đột ngột thế này thì có vẻ hơi nặng nề, nhưng Văn Trừ không kịp phản ứng. Ngay khi anh ta đang chần chừ tìm cách giấu giếm, Lâm Ấu Tân đã nắm được câu trả lời từ biểu cảm thoáng qua trên mặt mất rồi.
Lâm Ấu Tân cười một tiếng đầy bất lực.
Cô nhận ra mình gần như không hiểu gì về Chu Bẩm Sơn cả.
“Anh về đi, ở đây tôi trông là được.”
Lâm Ấu Tân bước đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, khoanh tay lại, tỏ vẻ lạnh lùng không muốn ai lại gần.
Văn Trừ mấp máy môi, có ý muốn khuyên vài câu, nhưng nghĩ đến người mà ngay cả Chu Bẩm Sơn còn không giải quyết được thì lời anh ta nói chắc chắn càng vô dụng hơn.
“Được, vậy thôi tôi rút đây.”
Văn Trừ thở dài, cầm điện thoại lên, nhưng trước khi rời đi, anh ta vẫn không nhịn được mà lên tiếng thay bạn mình.
“Chị dâu, tôi nói câu này công bằng nhé. Lần này lão Chu quá đáng thật, nhưng chuyện chị hết lần này đến lần khác đi gặp bạn trai cũ, thử hỏi ai mà không tức cho được. Chúng ta là người lớn, cãi nhau thì mỗi người nhường một chút, được không?”
Lâm Ấu Tân khẽ sững sờ, quay đầu lại: “Là anh ấy nói với anh à?”
“Không, anh ấy không nói gì cả. Nhưng đều là đàn ông với nhau, chuyện tức giận cũng là lẽ thường tình thôi.”
Lâm Ấu Tân lặng lẽ nhìn anh ta vài giây, rồi quay người đi: “Tôi biết rồi.”
/
Chu Bẩm Sơn tỉnh dậy sau năm giờ đồng hồ.
Khi ý thức dần trở lại, anh cảm thấy cả người rã rời, vô lực, theo sau là cơn đau buốt nơi cổ họng, cảm giác vướng víu khó chịu và đầu thì nhức như búa bổ.
Anh nằm bất động trên giường bệnh một phút, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, khóe mắt đã thoáng thấy bóng người bên cửa sổ.
Lâm Ấu Tân quay lưng lại phía anh, ngồi trên chiếc sofa nhỏ, gối đầu lên đầu gối, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Sao cô ấy lại ở đây?
Chu Bẩm Sơn cố chống tay ngồi dậy, nhưng toàn thân vô lực, chỉ khiến quần áo phát ra vài tiếng sột soạt rất nhỏ.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Ấu Tân quay đầu lại. Đôi mắt vốn linh động, xinh xắn của cô giờ đây lại pha lẫn sự mệt mỏi, mờ mờ nhạt nhạt, tựa như một lớp sương mỏng phủ lên.
“Anh tỉnh rồi.” Cô khẽ nói.
Chu Bẩm Sơn mấp máy môi, chưa kịp cất lời thì đã thấy cô bước từ cửa sổ lại gần, nhấn chuông gọi y tá bên cạnh giường, rồi ngồi xuống chiếc ghế cách anh một mét và giải thích:
“Anh bị ngộ độc rượu, may mà Văn Trừ phát hiện và đưa anh đến kịp.”
“Sau khi súc ruột và truyền dịch, anh đã được đưa về đây để tiếp tục truyền. Lượng cồn trong cơ thể chắc đã được đào thải hết rồi.”
Thần sắc cô vô cùng bình tĩnh, thậm chí có phần xa cách. Chuyện anh tự uống say đến mức nhập viện dường như không khiến cô có chút tức giận nào. Dù cho anh có xảy ra chuyện gì đi nữa, dường như cô vẫn luôn chấp nhận, chứ đừng nói đến những cảm xúc khác.
Chu Bẩm Sơn không cần phải tỏ ra thảm hại, nhưng khi không thấy chút lo lắng hay xót xa nào trên gương mặt cô, trái tim anh vẫn cảm thấy khó chịu, nghẹn lại.
“Là ngoài ý muốn thôi.” Anh từ từ thở hắt ra một hơi, giọng nói khàn đặc để giải thích.
Lâm Ấu Tân cũng không có ý định hỏi sâu thêm, chỉ gật đầu: “Không sao là tốt rồi.”
Y tá nghe tiếng chuông đã nhanh chóng đến. Khi nhìn thấy Chu Bẩm Sơn, cô y tá lộ ra vẻ ngượng ngùng của người quen: “Chủ nhiệm Chu, anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
Ai mà ngờ được có ngày, vị bạch mã hoàng tử của bệnh viện này lại phải nhập viện, hơn nữa còn là vì ngộ độc rượu, một căn bệnh chẳng hề phù hợp với hình tượng của anh chút nào.
Chu Bẩm Sơn đưa mắt rời khỏi cô y tá bên cạnh, gương mặt tái nhợt và vô cảm: “Tôi không sao rồi, phiền các cô quá.”
“Vâng, vậy nếu có gì cần, anh cứ nhấn chuông nhé.”
Cô y tá lại quay sang dặn dò Lâm Ấu Tân: “Trong một thời gian nữa, bệnh nhân sẽ cảm thấy cơ thể vô lực, thường xuyên khát nước và đi vệ sinh. Người nhà cần chăm sóc nhiều hơn, sau bốn tiếng nữa có thể ăn một chút đồ lỏng như cháo loãng, nhưng không nên ăn quá nhiều.”
Lâm Ấu Tân lắng nghe rất chăm chú, ghi nhớ từng điều một: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Khi cô y tá rời khỏi phòng bệnh, không khí giữa hai người lại trở nên yên lặng. Cả hai ngồi đối diện nhau, không ai nói lời nào.
Chu Bẩm Sơn nhìn cô, nhìn cô tận tụy nhưng đầy xa cách khi ghi chép những điều cần thiết vào điện thoại. Ánh mắt anh như bị hàng ngàn con dao xé nát, không kìm được mà mở lời: “Hết rồi à?”
“…Gì cơ?”
“Không hỏi gì khác sao? Ví dụ như tại sao lại uống rượu, và tại sao lại uống nhiều như vậy?”
Thể lực chưa hồi phục, giọng anh khàn đặc và yếu ớt. Chu Bẩm Sơn cau mày, tự trách bản thân, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào gương mặt cô.
Lâm Ấu Tân nửa cầm chiếc điện thoại, gõ nốt vài chữ cuối cùng vào phần ghi chú, rồi ngước mắt lên, lạnh nhạt lắc đầu: “Em không có gì muốn hỏi. Anh muốn uống nước không?”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô, trái tim như chìm xuống đáy hồ tối tăm và lạnh lẽo. Anh nghiêng mặt đi: “Không uống.”
Lâm Ấu Tân cũng không ép.
Sau đó, hai ba ngày tiếp theo, hai người vẫn giữ thái độ này.
Cô giữ khoảng cách với Chu Bẩm Sơn. Không thể nói là không tốt, vì mọi việc cô đều tự tay làm, thậm chí còn ngủ lại trong phòng bệnh. Nhưng để nói là tốt, thì cảm xúc của cô bình lặng như một con robot, chẳng hề đụng chạm đến những câu chuyện tình cảm.
Mỗi khi Chu Bẩm Sơn muốn nói điều gì đó, cô đều lạnh nhạt đáp: “Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.”
Thế là hai người vốn dĩ khó khăn lắm mới sống chung dưới một mái nhà, giờ lại trở nên khách sáo với nhau như khách. Và những gì cô làm, dường như chỉ là đang làm tròn trách nhiệm của một người vợ mà thôi.
Ngày xuất viện về nhà, Lâm Ấu Tân lái xe chở anh về căn hộ Nam Sùng. Vừa vào đến cửa, Chu Bẩm Sơn đã phát hiện dì Tùy cũng ở đó.
Không chỉ có dì Tùy nấu ăn ở nhà, mà còn có một cô giúp việc dọn dẹp, là người anh từng gặp ở nhà ông Lâm.
Lâm Ấu Tân dường như đã biết trước, tiện tay đưa chiếc túi xách cho dì Phương: “Quần áo ở bệnh viện về, phiền dì giặt vài lần cho khử trùng. Tiện thể, dì dọn phòng khách cho con, tối nay con sẽ ngủ ở đó.”
Dì Phương đáp một tiếng rồi nhận lấy, không dám nhìn thêm, bà vội vã quay người đi. Khi đi ngang qua dì Tùy, hai người phụ nữ nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ lo lắng ngầm.
Sao tự dưng lại ngủ riêng phòng?
Dì Tùy càng lo lắng hơn, lòng không yên, lập tức nhắn tin kể chuyện hai người ngủ riêng cho Lâm Giới Bình biết.
Lâm Ấu Tân thấy dì Tùy đang nhắn tin, cũng không ngăn cản, cứ mặc bà. Cô một mình trở về phòng ngủ chính để tắm rửa.
Sau ba ngày tạm bợ ngủ trên ghế sofa ở bệnh viện, người cô gần như tê dại vì mệt.
Từ lúc cô vào nhà, dặn dò dì Phương dọn phòng khách, Chu Bẩm Sơn đã thấy lòng mình như bị hàng ngàn cây kim châm, không biết lúc nào sẽ đâm xuống.
Anh đi theo vào phòng ngủ chính, nhưng chỉ có thể bất lực ngồi ở góc giường, không muốn nghĩ đến đáp án có khả năng nhất.
Có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày anh hoàn toàn khỏe lại, nhưng dù thế nào đi nữa, lưỡi đao cũng sẽ giáng xuống.
Anh đã lờ mờ cảm nhận được sự vô vọng.
Lâm Ấu Tân vừa lau tóc từ phòng tắm ra, đã thấy anh chống khuỷu tay lên gối, hai vai nhô lên, cúi đầu ngồi đó. Vì cơ thể còn yếu, tấm lưng vốn rộng thẳng của anh hơi khom lại, trông vô cùng yếu ớt.
Mấy ngày nay cô không nhắc đến chuyện cũ, anh cũng im lặng chịu đựng, trông như một người mặc kệ số phận.
Nhiều lúc, cô thật sự không hiểu tại sao Chu Bẩm Sơn lại đối xử với cô như vậy, trong khi tình cảm của họ chỉ mới vỏn vẹn vài tháng.
“Chu Bẩm Sơn.” Cô khẽ gọi tên anh.
Nghe thấy giọng cô, Chu Bẩm Sơn từ từ quay đầu lại.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, cô cố kìm nén sự nghi hoặc và chua xót trong lòng, giả vờ thoải mái đi đến đối diện anh: “Có muốn ngủ thêm chút nữa không? Cơm chín em sẽ gọi anh.”
“Anh không đói.”
“Vậy anh nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe hẳn, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Chu Bẩm Sơn không nói thêm gì, chỉ ngước nhìn cô.
Vì đã từng cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng chân thành từ cô, nên sự khách sáo hiện tại chỉ khiến trái tim anh đau như hàng vạn mũi tên đâm vào.
Lâm Ấu Tân thấy đôi mắt anh dần đỏ lên thì nghẹn lại, cô khẽ quay mặt đi: “Em còn có buổi biểu diễn, ngày mai sẽ về Bắc Kinh. Dì Tuỳ vẫn sẽ ở lại đây chăm sóc anh. Khi nào anh khỏe…”
Cô dừng lại một chút: “Chuyện sau này để khi nào anh khỏe hẳn rồi nói.”
Câu nói nửa vời của cô đã chứng thực những gì anh đoán.
Chu Bẩm Sơn ngây người nhìn cô, chỉ trong giây lát: “Lại phải quay về cách đối xử như trước sao?”
Anh giả vờ như không hiểu ý cô, chưa đợi cô trả lời đã gật đầu, nắm lấy tay cô: “Được, chúng ta lại bình tĩnh một thời gian nữa. Anh sẽ không liên lạc, cũng không đến gặp em, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ. Ấu Tân, chúng ta sẽ ổn thôi.”
“Bình tĩnh một thời gian nữa rồi sẽ ổn thôi.”
Giống như một lời tự dối lòng.
Nhưng nếu bình tĩnh có tác dụng với anh, thì anh đã không tự uống say đến nông nỗi này.
Lâm Ấu Tân im lặng, chỉ nhìn anh: “Chu Bẩm Sơn, anh thông minh hơn em rất nhiều, lẽ ra anh phải hiểu ý em chứ. Thích, phù hợp và ở bên nhau, đây là ba chuyện khác nhau.”
“Anh hiểu ý em mà.” Chu Bẩm Sơn nói dồn dập, bàn tay nắm lấy cổ tay cô khẽ run rẩy: “Ấu Tân, lần uống rượu này thật sự là ngoài ý muốn, là do công việc của anh quá áp lực, không liên quan gì đến em cả. Điện thoại cũng không phải anh bảo Văn Trừ gọi, anh tuyệt đối không có ý ép buộc em đâu. Em đừng cảm thấy áp lực có được không? Anh sai rồi, sau này anh sẽ không uống rượu nữa, em tha thứ cho anh, được không?”
“Chu Bẩm Sơn, cơ thể anh vẫn chưa khỏe. Anh nghỉ ngơi đi, chúng ta nói chuyện sau.”
Đây không phải lần đầu Chu Bẩm Sơn kích động trước mặt cô. Một người vốn điềm đạm, bình tĩnh, giờ lại cuống quýt như một đứa trẻ.
Cô không đành lòng nói gì thêm vào ngày hôm nay, đứng dậy định rời đi. Chu Bẩm Sơn đột nhiên đứng dậy theo, ôm cô từ phía sau, vòng tay siết chặt eo cô.
“Là anh sai rồi. Em thích anh, bây giờ anh đã tin rồi, anh không nên nghi ngờ tình cảm của em, xin lỗi Ấu Tân. Chúng ta quay về như những ngày ở Hải Thành được không em?”
Lâm Ấu Tân cảm thấy bất lực, cô thấy người đàn ông này thật sự đang xem cô là một kẻ ngốc để dỗ dành.
“Chu Bẩm Sơn, đừng tự lừa dối bản thân nữa.”
“Thế nào là tự lừa dối bản thân chứ!” Anh đột nhiên xoay cô lại, đôi mắt vừa van nài, vừa phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cô: “Ở cầu tàu trên biển, em đã nói em thích anh. Em không thể hứa với anh rồi lại thẳng thừng đá anh ra như vậy. Ấu Tân, tại sao em luôn tàn nhẫn với anh như thế, nỗi buồn của anh có thật sự không đáng để em bận tâm sao?”
“Anh biết em không nói về chuyện đó mà.” Lâm Ấu Tân quay mặt đi, lấy lại bình tĩnh: “Hơn nữa, nỗi buồn của anh không phải do em gây ra, em đã an ủi anh nhiều lần rồi.”
Chu Bẩm Sơn sững sờ, hoàn toàn không ngờ cô cũng có mặt lạnh lùng như vậy.
“Em đã từng yêu anh chưa?”
Lâm Ấu Tân hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em đối với anh, trước giờ chỉ là thích, chưa đến mức yêu.”
Thật ra, cả đời này cô không muốn chạm vào chữ “yêu” nữa.
“Chu Bẩm Sơn, chúng ta…”
Một bóng đen phủ xuống trước mặt, nụ hôn run rẩy, ẩm ướt, đầy giận dữ và cắn xé bỗng ập đến.
Đã lâu rồi họ không hôn nhau, nhiệt độ và sự quen thuộc này khiến đại não cô chững lại ngay lập tức. Anh dùng sức siết chặt gáy và lưng cô, như muốn ép cô vào trong cơ thể mình.
Cô ngây người, không đẩy ra.
Họ loạng choạng ngã xuống giường, nụ hôn của anh không ngừng lại. Nói là hôn, nhưng giống như g*m c*n hơn, sự giận dữ, uất ức, không cam lòng và cả nỗi sợ hãi vô bờ bến, tất cả đều được anh trút hết vào nụ hôn này.
Cả người cô bị anh ôm đến đau nhói, miệng bị bịt kín, nhưng cô không hề chống cự. Nếu nỗi đau thể xác có thể bù đắp được một phần vạn nỗi đau trong tim, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng ngay khi cô nghĩ Chu Bẩm Sơn sẽ mất kiểm soát, anh lại tự mình dừng lại.
Anh cúi người ôm chặt lấy cô, mặt vùi vào giữa cổ và giường, sự ẩm ướt như bị hơi nóng bốc hơi, chẳng mấy chốc đã làm ướt cổ cô.
Lâm Ấu Tân giật mình, đưa tay vuốt gáy anh, luồn vào mái tóc, lòng chua xót: “Chu Bẩm Sơn, anh đừng như vậy nữa, được không……”
Mắt cô cay xè, không thể tin được, anh rõ ràng lớn hơn cô tận năm tuổi.
Thế nhưng……
Đáp lại cô là một sự im lặng, cùng với thân thể khẽ run rẩy.
Cái gọi là thể diện, lòng tự trọng, sự chững chạc của một người đàn ông, dường như chẳng còn quan trọng nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Chu Bẩm Sơn buông cô ra, vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm. Tiếng vòi nước xả “ào ào” vang lên trong căn phòng ngủ trống vắng, tựa như đang ngăn cách họ ở hai không gian khác nhau.
Khi anh bước ra, ngoài gương mặt có phần tái nhợt, thì không còn thấy dấu hiệu bất thường nào khác.
“Anh sẽ chuyển về căn hộ của mình, đi ngay bây giờ,” Chu Bẩm Sơn nhìn sang, gương mặt thất thần.
Lâm Ấu Tân sững sờ rồi bất lực: “Đừng làm loạn nữa, cơ thể anh vẫn chưa khỏe, cần có người chăm sóc.”
“Sống chết của anh còn quan trọng sao?” Chu Bẩm Sơn nhìn cô bằng đôi mắt vô hồn: “Em đã không cần anh nữa.”
“Ấu Tân, nếu em vẫn nhất quyết ly hôn vậy thì chi bằng em giết anh luôn đi. Giờ anh đau đến mức không chịu nổi nữa rồi.”
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 66
10.0/10 từ 33 lượt.
