Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 64
Edit: KyungEun
Bầu không khí trong phòng như bị đông cứng lại.
Đôi mắt Chu Bẩm Sơn đỏ ngầu, mồ hôi thấm ướt trán, phải mất một lúc lâu anh mới khó khăn mở miệng hỏi: “Em nói, mình tạm thời chia tay… là có ý gì?”
“Là sống riêng một thời gian, để cả hai có thời gian bình tĩnh lại.”
Lâm Ấu Tân không nỡ nhìn vào mắt anh, khẽ xoay người muốn thoát khỏi kìm hãm trước mặt, nhưng lại bị anh kéo ngược về.
Bàn tay đẫm mồ hôi của anh siết chặt lấy tay cô:“Tại sao? Vì vừa rồi anh mất kiểm soát quá sao? Anh xin lỗi, Ấu Tân, chúng ta đừng sống riêng được không em? Là anh sai, tất cả đều là lỗi của anh. Sau này anh sẽ không nói chuyện với em như thế nữa, em tha thứ cho anh đi nha em?”
“Không phải, Chu Bẩm Sơn. Tại sao anh vẫn cứ không hiểu vậy? Giữa chúng ta không phải anh cứ tiếp tục nhượng bộ thì sẽ giải quyết được.”
“Vấn đề giữa chúng ta sao? Không phải vì Lương Tiêu Thụ à? Bây giờ anh lập tức gọi cho Chu Tĩnh Thuỷ, để con bé huỷ bỏ hợp đồng, anh sẽ không làm gì anh ta hết, chuyện của em và anh ta sau này anh cũng sẽ không nhúng tay vào nữa, như vậy đã được chưa?”
“Đủ rồi!”
Lâm Ấu Tân thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đến cực độ.
Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ Chu Bẩm Sơn khom lưng cầu xin mình, lại càng không muốn nghe anh nói lời xin lỗi.
Những việc anh làm đã chẳng còn là chuyện đúng sai nữa, mà xuất phát từ bản tính, từ cốt cách điều đó vốn không thể thay đổi.
“Không liên quan gì đến anh ta cả.”
Lâm Ấu Tân từng chút một rút tay mình ra khỏi tay anh, trong động tác ấy là lời từ chối rõ ràng nhất.
“Là do giữa em và anh có mối nguy về lòng tin tưởng, anh có hiểu không vậy? Anh vốn dĩ không tin em thích anh, cũng không tin em không còn tình cảm với Lương Tiêu Thụ nữa, mà em cũng không có đủ khả năng xử lý những mối quan hệ như thế này, nên mới khiến anh lúc nào cũng bất an, được rồi lại sợ mất. Cứ tiếp tục như vậy, cả hai chúng ta đều sẽ mệt mỏi thôi.”
“Chu Bẩm Sơn, chúng ta bình tĩnh một thời gian đi. Mình cứ như vậy mà dây dưa tới lui mãi thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa đâu.”
……
Buổi chiều muộn hôm ấy, Chu Bẩm Sơn rời khỏi biệt thự Gia Nam.
Trước khi đi, Khúc Tĩnh Đồng tiễn anh xuống lầu. Thấy anh bước đi loạng choạng, sắc mặt tái nhợt mà cố gắng chịu đựng, cô ấy lo anh lái xe không an toàn nên định bảo tài xế trong nhà đưa anh đi.
Chu Bẩm Sơn mở cửa xe, ngẩn người vài giây rồi nói khẽ: “Không cần.”
Khúc Tĩnh Đồng cau mày: “Anh phải lên núi mà. Tôi chẳng sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi. Ít nhiều gì cũng để tài xế chở anh đi đi.”
Thấy anh vẫn không nghe, cô ấy lại nói thêm một câu: “Là em gái dặn tôi đó.”
Mãi đến khi đuôi xe dần khuất sau khúc quanh cuối cùng của con đường núi, Khúc Tĩnh Đồng mới quay người trở lên lầu, khẽ gõ hai tiếng:
“Anh ấy đi rồi, tài xế Khổng lái xe tiễn, em yên tâm nhé.”
Bên trong không có tiếng đáp.
Khúc Tĩnh Đồng hơi cau mày, nhẹ đẩy cửa ra một khe nhỏ lập tức thấy tim mình thắt lại.
Trong phòng tối om, chỉ có thể nghe rõ tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên từng đợt, từng đợt.
/
Vở “Tiểu Hồ Tiên” bước vào đợt diễn thứ hai từ giữa tháng Sáu, còn “Ngọc Thạch Ký” cũng đã chính thức đi vào giai đoạn luyện tập ổn định.
Khối lượng công việc của Lâm Ấu Tân tăng vọt, trong thời gian ngắn sẽ không thể quay lại Tây Thành.
Phải nói, số mệnh dường như cũng có phần sắp đặt ngay cả ông trời cũng muốn góp phần“giúp đỡ” cho giai đoạn “lạnh nhạt trong hôn nhân” này. Thế là, hai người cứ thế mà thuận theo tự nhiên, bắt đầu sống xa nhau.
Hai ngày trước khi cô khởi hành đến Bắc Kinh, nhận được tin nhắn WeChat từ Lâu Đài nói vừa có tin mới hợp đồng giữa Lương Tiêu Thụ và Hoa Vũ Quốc Tế đã bị hủy bỏ.
Lâu Đài: [Phải nói thật, người yêu cũ của cháy đúng kiểu cô thích đấy. Dù không ký với Hoa Vũ Quốc Tế, anh ta cũng chẳng quay lại với Khải Diệp. Không nịnh bợ, cũng không luồn cúi đúng là có tinh thần.]
Việc Lương Tiêu Thụ không ký với Lâu Đài vốn cũng nằm trong dự liệu, Lâm Ấu Tân chẳng lấy làm lạ.
Thậm chí cô còn đoán được, có lẽ anh ta cũng chẳng thật sự muốn ký với Hoa Vũ Quốc Tế anh chỉ là không muốn nhận “miếng cơm đi xin” từ cô mà thôi.
Cái người này… lòng tự trọng thật sự quá cao.
Ấu Tân: [Anh ta không ký thì thôi ạ, cháu cũng đã làm hết phần mình rồi, còn lại… cháu không liên quan nữa.]
Lâu Đài: [Nhưng mà chuyện cháu hứa với cô thì phải giữ lời đấy nhé. Sang năm cô chuyển hướng làm đạo diễn, đến lúc đó cháu phải diễn miễn phí cho cô, chỉ cần cô gọi là đến liền luôn đó nha!]
Lâm Ấu Tân mỉm cười, nở một nụ cười nhạt đượm vị chua xót, đáp lại bằng mấy lời xã giao:
[Chắc chắn rồi ạ. Cô xem, cháu được đóng phim của cô là cơ hội mà người ta có muốn cũng chẳng tranh nổi, sao cháu lại có thể từ chối chứ.]
Biết cô sắp đến Bắc Kinh, Lâu Đài mời cô tới nhà chơi lần nữa. Cô gật đầu, nhận lời.
Vừa định đặt điện thoại xuống, một tin nhắn bất ngờ hiện lên.
Khi nhìn thấy tên người gửi, cô hơi sững lại cô cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ còn nhận được tin nhắn từ Lương Tiêu Thụ nữa.
Lương: [Nghe nói ngày kia em đến Bắc Kinh hả? Anh mời em một bữa cơm nhé.]
Lâm Ấu Tân cúi mắt, trả lời ngắn gọn: [Xin lỗi, tôi không tiện lắm.]
Bên kia im lặng vài phút, rồi tin nhắn tiếp theo mới đến: [Không phải chỉ hai người chúng ta đâu. Có Lam Yên, Tiểu Mãn bọn họ cũng sẽ tới. Mọi người tụ họp một chút, coi như tiễn anh vậy.]
Lâm Ấu Tân vốn chẳng mấy quan tâm đến lịch trình của anh ta, nên cũng không biết sau đó Lương Tiêu Thụ sẽ đi đâu. Trong lúc cô còn ngập ngừng, tin nhắn thứ hai lại được gửi tới giọng điệu cố tỏ ra nhẹ nhàng.
Lương: [Lần này là lần cuối cùng rồi, Ấu Tân. Sau này chúng ta chỉ có thể là những người bạn chúc nhau đôi câu vào dịp lễ tết thôi mà.]
Người xa lạ hay là bạn đó từng là lựa chọn đưa ra cho anh. Nhưng có một điều mà cả hai đều hiểu rõ, họ chẳng thể nào còn làm bạn như thường được nữa.
Dù có là những lời chào khách sáo mỗi dịp lễ tết, thì cũng chỉ là một cách giữ thể diện cho cả hai mà thôi.
Lâm Ấu Tân thấy lòng nghẹn lại. Cô do dự một lúc lâu, rồi cuối cùng gật đầu đồng ý.
/
Ngay hôm bắt đầu khởi hành đến Bắc Kinh, Lâm Ấu Tân mang theo năm chiếc vali lớn.
Lần này cô đi để luyện tập và biểu diễn. Do đó thời gian ở lại khá lâu dự kiến phải đến cuối thu mới về nên hành lý cũng nhiều hơn thường lệ.
Nghe vậy, Từ Trừng Ninh liền bàn bạc một hồi rồi nói: “Hay là chúng ta tự lái xe đi cho tiện, coi như chuyến du lịch đường dài luôn. Vừa khéo, dạo này mình cũng ngứa tay muốn cầm lái.”
“Chuyển đồ qua lại rồi ra sân bay phiền phức lắm. Dù sao từ Tây Thành đến Bắc Kinh cũng không xa, ba chúng ta cậu, mình với Tiểu Mãn chia ra hai xe mà đi, bốn tiếng là tới nơi.”
Trước đây Lâm Ấu Tân cũng từng tự lái xe cùng Từ Trừng Ninh, hai người đều xem như dân có kinh nghiệm, nên cô gật đầu đồng ý: “Được, đi luôn đi.”
Hôm đó, ba người hẹn gặp dưới lầu khu Nam Sùng. Từ Trừng Ninh và Tiểu Mãn đến trước, chỉ còn Lâm Ấu Tân chưa xuống. Tiểu Mãn gọi điện giục: “Chị Lâm à, chị chuẩn bị xong hết chưa đó?”
“Ối! Chị quên cầm theo chứng minh thư rồi, xuống liền đây.”
Lúc ra cửa, Lâm Ấu Tân mới sực nhớ ra mình quên mang theo chứng minh thư. Cô vốn đã bước vào thang máy, lại vội vàng quay ngược trở lên.
Lần trước từ Bắc Kinh trở về, hành lý là do Chu Bẩm Sơn thu dọn giúp, nên giờ cô cũng không nhớ đã để chứng minh thư ở đâu.
“Đã tìm thấy chưa đấy?” đầu dây bên kia, Từ Trừng Ninh đã hơi mất kiên nhẫn. Cô ấy vốn ghét nhất là phải chờ người khác.
“Đến chứng minh thư cũng quên được, sao cậu không quên luôn cả bản thân đi cho rồi.”
“Đang tìm mà, đừng giục nữa!”
Lâm Ấu Tân vừa bực vừa bất lực, lao vào phòng thay đồ lục tung mấy chiếc túi. Trong lúc lục lọi, cô vẫn thầm nghĩ không thể nào, chẳng lẽ vì chuyện nhỏ này mà phải gọi điện cho Chu Bẩm Sơn sao?
May mà ông trời cũng thương, cuối cùng trong một chiếc túi xách nào đó, cô chạm phải một tấm thẻ cứng. Lôi ra xem, quả nhiên là chứng minh thư của mình.
“Tìm thấy rồi.” Cô thở phào nhẹ nhõm, “Tớ xuống ngay đây.”
Khi bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt cô vô thức lướt qua mấy ngăn tủ nơi Chu Bẩm Sơn thường để quần áo.
Bước chân cô khẽ khựng lại.
Quần áo của anh vốn không nhiều, lần đi trấn Nam Ngô còn mang theo vài bộ thường mặc, nên mấy ngăn tủ trông càng trống trải hơn.
Chỉ cần liếc qua là cô đã thấy mấy bộ quần áo mình từng mua cho anh được anh tỉ mỉ là phẳng, cẩn thận cho vào túi chống bụi, treo riêng trong một ngăn tủ.
Cô chợt nhớ đến lần trước đến căn hộ của anh, khi ấy anh nói, ở làng không tiện mặc mấy món hàng hiệu cô mua, sợ làm bẩn, cũng sợ làm hỏng, nên chỉ mang theo đồ của mình…
Lâm Ấu Tân siết chặt nắm tay, ép mình thoát khỏi mớ cảm xúc rối ren, rồi đóng cửa, bước xuống lầu.
Đã nói là tạm thời bình tĩnh thì phải thật sự bình tĩnh, cô không thể mềm lòng thêm nữa.
Hai chiếc xe đã đỗ sẵn dưới tầng. Không biết Từ Trừng Ninh xoay đâu ra được một chiếc xe mang biển Bắc Kinh, Lâm Ấu Tân tùy tiện chọn một chiếc.
Hành lý đã được chất hết lên xe, cô đang định bước lên thì Tiểu Mãn bất ngờ kéo tay cô lại, khẽ ra hiệu nhìn sang bên phải.
Lâm Ấu Tân khó hiểu quay đầu chỉ một cái liếc thôi, cả người liền khựng lại.
Bên kia lối xe vào khu chung cư, chẳng biết từ khi nào, đã có một chiếc Mercedes đen dừng ở đó.
Chu Bẩm Sơn đứng cạnh xe, đợi đến khi chắc chắn cô đã nhìn thấy mình mới bước tới.
“Khụ… Ờ thì, em sang ngồi xe của chị Ninh nhé, hai người nói chuyện đi.”
Tiểu Mãn vừa nói dứt câu đã “vèo” một cái chui tọt lên xe của Từ Trừng Ninh, nhanh như chạy trốn.
Lâm Ấu Tân bất lực liếc cô ấy một cái, rồi khẽ lùi về sau một bước, tựa lưng vào cửa xe, nhất thời không biết nên đối diện với anh thế nào.
Chu Bẩm Sơn chắc là vừa từ thị trấn chạy về. Anh khoác lên mình áo sơ mi trắng, quần đen. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà trông anh đã gầy hơn lần trước vài phần.
Anh bước đến, mở miệng giải thích trước: “Tối qua anh gọi điện cho ông, ông nội nói em định tự lái xe lên Bắc Kinh. Anh…”
Anh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Em lái xe bốn tiếng liền trên cao tốc, anh thấy hơi lo.”
Lâm Ấu Tân khẽ nhíu mày, gần như không dễ nhận ra: “Kỹ thuật lái xe của em cũng không tệ đâu. Trước đây còn từng tự lái với Tiểu Ninh rồi. Đừng mang mấy cái kiểu phân biệt giới tính ra nói chuyện với em.”
“Anh không có ý đó.” Chu Bẩm Sơn nhìn cô thật lâu, thấy cô chẳng đáp lại gì, ánh mắt anh dần tối đi.
“Chỉ là, anh đã quen với việc chăm sóc em rồi.”
Mấy tháng qua, anh đã quen với việc coi mọi chuyện của cô là ưu tiên hàng đầu. Nghe nói cô sẽ lái xe lên cao tốc, anh trằn trọc suốt đêm không ngủ, lo trên đường có chuyện bất trắc, cũng lo cô phải lái xe một mình bốn tiếng sẽ quá mệt. Thế nên, vừa tờ mờ sáng, anh đã vội vã từ làng chạy về, chỉ để tiễn cô một đoạn.
“Thói quen nào rồi cũng phải thay đổi thôi.”
Lời nói ấy khiến tim Lâm Ấu Tân khẽ run, nhưng cô không muốn nói thêm nữa. Cô hít sâu một hơi:
“Chu Bẩm Sơn, anh có thể tuân thủ quy tắc được không? Hôm đó chúng ta đã nói rõ là tạm thời tách ra để bình tĩnh lại rồi mà.”
“Bình tĩnh lại có nghĩa ngay cả nhìn em một cái cũng không được sao?”
“…Anh có thể đừng quấn lấy em nữa được không?”
Giữa hai người bây giờ, giống như lò xo bị kéo căng đến cực hạn chỉ cần một bên dùng thêm chút sức, sẽ đứt ngay lập tức. Một lý lẽ đơn giản như thế, tại sao Chu Bẩm Sơn lại chẳng hiểu cơ chứ?
Lâm Ấu Tân bất lực mở cửa xe: “Anh về đi, em phải đi rồi, Tiểu Ninh đang giục đó.”
Cô thấy rất rõ, trong chiếc xe phía sau, Từ Trừng Ninh đang nghiến răng nghiến lợi làm khẩu hình miệng “chết tiệt*” đầy bực bội.
* “” (phát âm: xi ba ya) là cách nói biến thể khẩu ngữ của “” trong tiếng Hàn (chữ Hán viết kiểu âm Hán Việt). Đây là một từ chửi thề tiếng Hàn, tương đương với “chết tiệt”, “đồ khỉ gió”, hay “mẹ nó chứ”
Chu Bẩm Sơn đứng đó im lặng, không động đậy cũng không nói gì.
Cứng ngắc giống như một cây bách héo.
Lâm Ấu Tân không còn cách nào khác ngoài vòng qua anh lên xe, nhưng trước khi cô kịp lên xe cổ tay cô đột nhiên bị nắm lấy.
“Anh đưa em đi sẽ không làm phiền gì em đâu, đưa em tới nơi rồi anh sẽ đi ngay.” Đôi mắt anh đỏ hoe, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Cần thiết không?”
Chu Bẩm Sơn nhìn cô im lặng, ánh mắt như đang nói chuyện này là vô cùng cần thiết.
Lâm Ấu Tân nhìn anh thật sâu, chợt nhận ra mình có lẽ không thể lay chuyển được người đàn ông cố chấp này. Cuối cùng, cô hất tay anh ra, bước lên xe: “Tùy anh vậy.”
Từ Tây Thành lái xe đến Bắc Kinh mất bốn tiếng, Chu Bẩm Sơn đưa cô đi, rồi lại phải từ Bắc Kinh quay về trấn Nam Ngô cả đi lẫn về, tổng cộng mười bốn tiếng đường dài.
Lâm Ấu Tân không hề thấy cảm động, chỉ cảm thấy có một gánh nặng đang đè trên vai.
Chính cái gánh nặng đó khiến những khúc mắc giữa cô và Chu Bẩm Sơn trở nên ngày càng gay gắt, thậm chí không thể dung hòa.
Cô bắt đầu nhận ra khi lớp vỏ ngoài của Chu Bẩm Sơn bị bóc đi, phần sâu nhất trong con người anh, thứ cố chấp ẩn sâu có lẽ không phải điều cô có thể chịu đựng nổi.
Xe dừng trước khách sạn, có nhân viên đến giúp cô khuân hành lý.
Tiểu Mãn và Từ Trừng Ninh chỉ ở lại ngắn ngày nên mỗi người chỉ mang theo một vali, gửi lại quầy lễ tân xong liền đứng ngoài cửa đợi Lam Yên cùng mọi người. Tối nay, Lương Tiêu Thụ mời cả nhóm đi ăn.
“Còn phải xuống đón nữa à?”
Trời tháng Sáu ở Bắc Kinh đã bắt đầu nóng hầm hập. Chu Bẩm Sơn cùng nhân viên khách sạn khiêng năm chiếc vali vào phòng, cổ áo sơ mi trắng thấm ướt một tầng mồ hôi mỏng.
Lâm Ấu Tân rút thẻ phòng ra khỏi khe, lần này cô không định giấu nữa, giọng điềm đạm: “Lương Tiêu Thụ mời mọi người ăn cơm, coi như tiễn anh ấy. Em cũng đi.”
Trong mắt Chu Bẩm Sơn thoáng hiện lên một tia cay đắng, như thể toàn bộ không khí quanh anh đều bị bịt kín, nghẹt thở đến sắp chết.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, từng chữ bật ra khó khăn: “Hợp đồng của anh ta đã chấm dứt rồi.”
“Em biết.”
Lâm Ấu Tân không muốn nói thêm, kéo cửa ra:
“Anh về đi.”
Chuyện về Lương Tiêu Thụ, cô đã giải thích quá nhiều lần rồi đến giờ, cô thật sự không muốn nhắc lại nữa.
Có lẽ mỗi khi nghe thấy ba chữ “Lương Tiêu Thụ”, Chu Bẩm Sơn vẫn sẽ thấy khó chịu nhưng Lâm Ấu Tân không thể cứ mãi che giấu những mảnh vụn trong cuộc sống của mình chỉ để chiều theo cảm xúc của anh.
Có lẽ cả cô và Chu Bamy Sơn đều phải học cách sống một cuộc đời mà không cần phải quá cẩn trọng, quá dè dặt trước mặt đối phương.
Xe của Lương Tiêu Thụ đã dừng trước cổng khách sạn, đúng vào lúc buổi chiều nóng nực nhất. Tiểu Mãn và mọi người đã đứng đợi sẵn ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn họ cảnh tượng như thế này, quả thật hiếm thấy.
Lâm Ấu Tân giữ vẻ mặt bình thản, khẽ nói lời tạm biệt với người bên cạnh: “Đi đường cẩn thận nhé, em đi trước đây.”
“Lần công tác lần này sẽ kéo dài bao lâu?” giọng Chu Bẩm Sơn khàn đặc, cố chấp muốn níu cô thêm một chút.
Lâm Ấu Tân khẽ dừng bước, ra hiệu cho Tiểu Mãn và mọi người lên xe trước: “Có lẽ đến cuối thu… cũng có thể lâu hơn.”
“Giữa chừng anh đến thăm em, được không?”
Cô im lặng vài giây, rồi khẽ nói: “Chu Bẩm Sơn, em đã nói rồi, chúng ta…..”
“Anh biết rồi.”
Chu Bẩm Sơn giơ tay ngăn lại, giọng yếu ớt nhưng cương quyết, ra hiệu không cần nói thêm nữa.
Anh hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra:
“Hành lý, giấy tờ, đồ dùng cá nhân em đã sắp xếp xong chưa? Vài tháng tới phải ở khách sạn, em nhớ chú ý an toàn. Ăn uống có ai lo cho em không, đừng suốt ngày gọi đồ ngoài. Ban đêm ngủ đừng bật điều hòa quá lạnh, em hay đạp chăn lắm, dễ bị cảm đó.”
Những lời dặn dò vụn vặt, từng việc nhỏ trong sinh hoạt thường ngày giờ đây lại như từng nhát dao xoáy sâu vào tim cô.
Khóe mắt Lâm Ấu Tân cay xè, cổ họng như bị nghẹn lại, giọng nói khô khốc: “…Chu Bẩm Sơn, em đã không còn là trẻ con nữa. không cần anh phải lo lắng hay nhắc nhở từng chút một như vậy. Em có thể tự lo cho cuộc sống của mình.”
“Nhưng anh đã quen chăm sóc em rồi! Chẳng lẽ ngay cả quyền được quan tâm, được dặn dò em anh cũng không có nữa sao?”
Cảm xúc dâng trào trong khoảnh khắc, Chu Bẩm Sơn cũng không kiềm chế nổi. Anh lùi nhanh mấy bước, quay lưng về phía cô, nắm chặt tay đến mức gân xanh nổi rõ trên cánh tay.
Anh hiểu rất rõ lý do Lâm Ấu Tân muốn có “khoảng thời gian bình tĩnh” này cũng biết, cái gọi là bình tĩnh hay giữ khoảng cách ấy, với anh mà nói, hoàn toàn vô nghĩa.
Bởi vì chỉ có thể từ chuyện yêu cô và đến gần cô để tìm kiếm cảm giác an toàn
Nhưng anh không thể nói ra.
Không thể nói cho cô biết, cô đã bắt đầu chán ghét chính sự quấn quýt và cố chấp của anh.
Anh đã bất lực, cũng chẳng thể làm gì khác.
“Chu Bẩm Sơn, anh có thể…” Cô cũng nghẹn lại, nói không trọn câu.
“Đi đi, bạn em còn đang đợi.”
Nghe thấy tiếng còi xe vang lên như một lời nhắc nhở, Chu Bẩm Sơn lau mặt, xoay người lại, ra hiệu cho cô rời đi.
Lâm Ấu Tân nhìn anh một cái, môi khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời. Cô dứt khoát không nói gì nữa, quay lưng bước lên xe.
Mãi đến khi chiếc xe khuất hẳn khỏi tầm mắt, Chu Bẩm Sơn mới lê bước chân nặng nề trở về xe của mình.
Trời tháng Sáu ở Bắc Kinh oi bức đến nghẹt thở, mồ hôi thấm ướt lưng áo anh. Suốt quãng đường lái xe ra khỏi nội thành, anh chẳng bật nhạc, chẳng nói gì, chỉ im lặng cho đến khi dừng lại giữa bãi đất trống nơi ngoại ô hoang vắng.
Anh gập tay, cúi đầu, tựa lên vô-lăng cả người run lên, không một tiếng động.
Tác giả có lời muốn nói
Ngủ ngon
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 64
10.0/10 từ 33 lượt.
