Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 62
Edit: KyungEun
Sau lần gặp ở quán cafe thì Lương Tiêu Thụ cũng không liên lạc với cô nữa.
Hôm đó, cuối cuộc nói chuyện, Lương Tiêu Thụ tức đến mức kiệt sức, “phắt” một cái đứng bật dậy, chiếc ghế va cái rầm vào bức tường phía sau:
“Lâm Ấu Tân, em lấy tiền vứt rồi bỏ tôi? Mẹ kiếp, em lại dám dùng tiền vứt bỏ tôi! Tôi cần là tiền à? Hả!”
Lâm Ấu Tân cũng đứng lên, chẳng còn lời nào để nói, trong lòng u ám không kém: “Đây là chuyện duy nhất tôi có thể bù đắp cho anh. Chuyện đã đến nước này… tôi chỉ mong con đường sau này của anh luôn rộng mở.”
Cô thật sự không biết nên làm sao nữa.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể tách biệt được chủ – khách.
Cuộc đời của Lương Tiêu Thụ thì là của chính Lương Tiêu Thụ, con đường anh ta chọn thì anh ta sẽ tự đi. Vốn dĩ cô không có bất cứ trách nhiệm gì hết, nhưng cô lại không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Vì cô mà bắt đầu, cũng vì cô mà kết thúc, nghe ra thì hợp lý nhưng quá trình phải đi qua thế nào, dù sao cũng chỉ là khó xử. Cô không còn cách nào khác.
Điều khiến cô đau lòng lúc này là, hình như bản thân đã trở nên giống hệt những người như Lâm Khiết Trân.
Lần đầu tiên, cô trở thành kẻ nhẫn tâm vung dao cắt nước, người phải nhận chính là người yêu đã bên cô suốt tám năm.
Lạnh lùng, cao cao tại thượng.
Dùng tiền dao sắc chặt đay rối, dùng tiền đền bù tình cảm. Cô đã vô hình xúc phạm đến Lương Tiêu Thụ.
Mấy ngày sau lần ở quán cafe, cô vẫn ở lì trong khách sạn, chẳng đi đâu, cũng chẳng có tâm trạng bước ra ngoài.
Từ khi nghe chuyện của Lương Tiêu Thụ, Từ Trừng Ninh đã đến ở cùng cô vài ngày. Thấy cô cứ ủ rũ mãi, trong lòng cũng khó chịu, bèn đưa ra một “cao kiến”: “Hay là tớ dẫn cậu đi dạo một vòng cửa hàng người mẫu nam nhé? “Mẫu” ở Bắc Kinh chắc chắn chất lượng hơn Tây Thành nhiều luôn á.”
Thế này thì liên quan gì chứ…
Lâm Ấu Tân uể oải mở mắt. Cô chẳng buồn nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô bạn với ánh mắt đầy oán trách.
“…”
Từ Trừng Ninh tặc lưỡi mấy tiếng, làm bộ chịu thua: “Rồi rồi, không đi nữa, tớ ở lì với cậu ở chỗ này được chưa.”
Lâm Ấu Tân nằm trên giường bất động như cái xác, còn Từ Trừng Ninh thì ngồi bên cạnh vừa chơi game vừa buông vài câu bâng quơ.
“Nói thật nhé, tớ không ngờ cậu lại có thể làm Lương Tiêu Thụ tổn thương như thế. Là vì Chu Bẩm Sơn à?”
Đến cả Từ Trừng Ninh cũng hỏi vậy sao…
Mái tóc dài của Lâm Ấu Tân xõa trên gối, ánh mắt dán chặt lên trần nhà.
“Một nửa thôi. Dù không có Chu Bẩm Sơn đi nữa, tớ với Lương Tiêu Thụ cũng chẳng thể đi tiếp được. Không cần dây dưa thêm nữa để làm gì.”
/
Chỉ chưa đầy hai tuần, vết thương của Tiểu Mãn đã gần như hồi phục, cả nhóm lại lên đường trở về Tây Thành.
Trấn Nam Ngô, nơi Chu Bẩm Sơn ở cũng không cách Tây Thành quá xa. Nhân dịp cuối tuần, anh cũng trở về, tiện đường đón cô từ sân bay.
Vừa trông thấy Chu Bẩm Sơn ngoài cổng sân bay, Từ Trừng Ninh liền cười khẩy với Tiểu Mãn và Lam Yên: “Xong rồi, tối nay lại khỏi tính chuyện tụ tập nữa. Người này chắc chắn sẽ kéo cô ấy về nhà ngay thôi.”
Quả nhiên, bạn thân của mình thì mãi mãi chẳng thể hòa hợp với chồng của mình.
Lâm Ấu Tân mệt mỏi khẽ liếc cô ấy một cái, cười nhạt: “Ngày mai nhé, ngày mai tớ dành riêng cho cậu một bữa, được không?”
“Ai mà thèm.”
Từ Trừng Ninh bĩu môi, đẩy va-li bỏ đi, miệng lẩm bẩm, gương mặt đầy vẻ khó chịu.
Lam Yên đi ngang qua cô thì như muốn nói lại thôi, cứ như trong lòng chứa cả đống điều muốn thổ lộ.
Mấy ngày qua chăm sóc Tiểu Mãn, Lam Yên đã dốc hết lòng, Lâm Ấu Tân cũng không còn giữ thái độ gay gắt như trước nữa, chỉ bất đắc dĩ nói:
“nếu như chị muốn khuyên em làm lành thì thôi đi… Em và Lương Tiêu Thụ chắc chẳng còn khả năng liên lạc lại đâu.”
Thực ra, phải nói đúng hơn là Lương Tiêu Thụ không còn chủ động liên lạc với cô nữa.
Lam Yên vốn cũng là người cứng đầu, liền lấy điện thoại ra, giọng nghẹn ngào: “Ấu Tân à, em cứ mặc kệ Thi Trần có thái độ thế nào… nhưng trong lòng chị vẫn luôn áy náy. Nếu như ngày đó chị chịu nói sớm với em, tin tức đó chỉ là tin công khai giả, thì có lẽ hai người sẽ chẳng đi đến mức này…”
Lam Yên đưa điện thoại cho cô, là mấy tấm ảnh chụp màn hình trước đó. Trong đó toàn là đoạn Lương Tiêu Thụ dặn dò Thi Trần. Lâm Ấu Tân chỉ lướt qua mấy dòng, nhưng ngay lập tức bắt được những câu quan trọng nhất.
Lương: [Tôi không hẹn hò, đó chỉ là chiêu marketing của công ty, muốn hot nhờ mấy chuyện này thôi.]
Lương: [Ngày trước bước vào giới giải trí, vốn chỉ để kiếm tiền rồi trở về cưới cô ấy.]
Lương: [Cô ấy sẽ không quên tôi đâu, tôi biết mà.]
Lương: [A Thi, cậu ám chỉ vài câu thôi, đừng để cô ấy làm lớn chuyện. Cô nhóc này quá hay che chở cho tôi, tôi sợ cô ấy sẽ tự rước phiền phức vào mình.]
…
Cổ họng cô nghẹn lại, trong lòng chát đắng.
Đúng vậy, nếu như khi đó cô biết hoàn cảnh của Lương Tiêu Thụ, chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận.
Cô lặng lẽ đưa điện thoại trả lại cho Lam Yên:
“Không cần phải áy náy. Dù các chị có nói với em đi chăng nữa cũng vô ích thôi… Ngày anh ta công khai, chính là ngày em đi đăng ký kết hôn mà.”
Sai lầm nối tiếp sai lầm, số phận vốn đã bị bẻ gãy, chẳng còn cách nào vãn hồi.
Lam Yên sững sờ, chống tay lên va-li, bật cười khổ: “Hèn chi… Hôm đó tớ giải thích với cậu xong, còn nói tuần sau anh ấy kết thúc công việc sẽ đến studio tìm cậu. Nhưng tuần đó cậu lại đi Hải Thành. Khi ấy… cậu đang cố tình tránh mặt anh ấy phải không? Vì đã không tiện gặp nữa rồi.”
Trong khoảnh khắc, Lâm Ấu Tân ngây người:
“Mà chị nói với là anh ta muốn tìm em. Đó là lúc nào vậy?”
Trước khi đi Thượng Hải, cô hoàn toàn không hề biết Lương Tiêu Thụ muốn gặp mình. Thậm chí mãi đến Tết, khi nhận được lời mời kết bạn WeChat của anh ta, cô mới biết anh ta đã trở lại Tây Thành.
Lam Yên cũng sững sờ, lo lắng đến tái mặt, sợ mình lại làm lỡ chuyện, vội vàng lấy điện thoại ra: “Ơ, chị có nhắn trên WeChat cho em rồi mà, bộ em không nhận được sao?”
Cả hai cùng lúc mở khung trò chuyện đối chiếu.
Tin nhắn trong WeChat của Lâm Ấu Tân ít hơn Lam Yên gửi đến hai dòng. Những dòng bị thiếu đó… cô chưa bao giờ nhìn thấy.
…..
Lam Yên:
[Tuần sau cậu ấy xong việc sẽ đến tìm em đó.]
[Ấu Tân à, cậu ấy thật sự rất nhớ em. Tám năm thanh xuân, mối tình đầu của hai người, có ai có thể sánh được đâu hả em?]
Lâm Ấu Tân hơi nghi ngờ, kéo màn hình lên xem lại: “Không có mà, em đâu có nhận được.”
Những tin nhắn cô nhìn thấy chỉ dừng lại ở chỗ Lam Yên nhận lỗi và khuyên cô hàn gắn với Lương Tiêu Thụ.
“Có lẽ do mạng không ổn không nhận được tin nhắn thôi.” Lam Yên cũng thấy kỳ lạ, bèn chụp màn hình đoạn tin nhắn đó gửi lại cho cô.
Thông thường tin nhắn biến mất chỉ có hai khả năng.
Hoặc là mạng kém, không gửi được.
Hoặc là… đã bị ai đó xóa đi.
Lâm Ấu Tân nhìn chằm chằm vào ảnh chụp màn hình mà Lam Yên mới gửi, rất lâu vẫn không nói lời nào.
/
Chu Bẩm Sơn đứng chờ ở cửa một lúc, mãi đến khi Lâm Ấu Tân kéo vali ra, tạm biệt người trong đoàn kịch.
Gần đây thời tiết nóng nực, cô mặc đồ mát mẻ, mấy chiếc áo hở eo, hở rốn lại xuất hiện trên người. Lúc đi ra, áo khoác còn tùy ý vắt trên cánh tay.
Khi cô đi đến gần, Chu Bẩm Sơn bất lực nhìn cô, nói: “Sao lại không chịu mặc tử tế thế? Sắp đến kỳ rồi, em cũng không sợ lạnh à.”
Nói xong liền đưa tay nhận lấy áo khoác của cô, giũ ra, ý bảo cô xỏ tay vào.
“Ái chà chà người ta có chồng lo rồi, chị Lâm của chúng ta ngay cả mặc áo cũng không biết nữa cơ đấy!”
Tiểu Mãn sau khi cái mông không còn đau nữa lại khôi phục bản tính hoạt bát, ngay trước cổng sân bay người qua kẻ lại mà bông đùa trêu chọc.
Lâm Ấu Tân chẳng có biểu cảm gì, chỉ hơi nhếch môi rồi ngẩng mắt nhìn Chu Bẩm Sơn.
Hình như anh đen đi một chút, mắt khi nhìn cô ngập đầy dịu dàng. Bị Tiểu Mãn đem ra trêu chọc giữa chốn đông người như vậy, anh thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng lại giống như cam tâm tình nguyện, thậm chí thấy ngọt ngào.
Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.
Nhà họ Chu nổi tiếng gia phong nghiêm cẩn. Bản thân Chu Bẩm Sơn lại là con trai trưởng của nhà họ Chu, được dạy dỗ tốt như thế, cô tin chắc là anh sẽ không làm những chuyện đó đâu.
“Đưa tay đây nào. Em nhìn anh làm gì thế?” Chu Bẩm Sơn bị ánh mắt thẳng thắn của cô nhìn chằm chằm, bèn vươn tay chạm nhẹ lên má cô.
Lâm Ấu Tân khẽ thở ra, bước lên một bước, mũi chân kề mũi chân với anh, đôi mắt mang theo vài phần tinh nghịch trêu chọc: “Thì em nhớ anh mà, muốn nhìn một chút cũng không được sao?”
Đã rất lâu rồi hai người không nói chuyện thoải mái như vậy, cảm giác như quan hệ chợt quay về thời điểm trước khi Lương Tiêu Thụ xuất hiện.
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn hơi tối lại. Áo khoác cũng chẳng buồn mặc cho cô nữa, trực tiếp quấn lấy người, ôm cô về bãi đỗ xe.
Hành lý bị nhét vào cốp sau, còn cô thì bị nhét vào ghế sau xe.
Cửa xe “rầm” một tiếng khép lại, giây tiếp theo, cô đã bị anh bế đặt lên đùi. Đôi môi khô ráo mà nóng nảy vội vàng hạ xuống, Chu Bẩm Sơn dùng bàn tay nâng lấy gương mặt cùng xương hàm của cô, ngón tay hơi siết, cánh môi hé mở lập tức trở thành cơ hội cho anh chiếm lấy.
Rất nhanh, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào quấn lấy, vừa chiếm đoạt vừa m*t lấy, trong khoang xe tĩnh lặng vang lên âm thanh ướt át khẽ khàng.
Cơ thể vì cái ôm mà dán sát, trao đổi với nhau sự thân mật, cũng là nỗi nhớ nhung gần như kéo dài suốt một tháng trời.
Nụ hôn cách xa quá lâu này, giống như kẻ lữ hành khát khô nơi sa mạc bỗng chộp được dòng nước hiếm hoi.
Khi buộc phải tách ra, đôi môi và đầu lưỡi đều tê dại, cả hai đều có chút th* d*c.
“Anh sao lại về rồi, đội y tế kết thúc nhiệm vụ nhanh vậy à?”
Một lúc lâu sau, Lâm Ấu Tân bị hôn đến đầu óc choáng váng, dựa vào lòng anh, điều chỉnh lại hơi thở rồi khẽ hỏi.
“Không có, phải đi 3 tháng, sau đó còn phải thay đổi địa điểm nữa.”
Chu Bẩm Sơn cúi đầu khẽ hôn mấy cái lên đôi môi đỏ ướt của cô, hơi thở còn vương gấp gáp:
“Nhưng anh nhớ em quá…cuối tuần tranh thủ về thăm em một chút.”
“…Sến quá đi mất.”
Nói là sến, nhưng không biết từ khi nào, trong lòng Lâm Ấu Tân lại rất tán đồng những lời sến súa mà Chu Bẩm Sơn nói.
Bởi vì cô cũng nhớ anh.
Nhớ khoảnh khắc được ở cùng anh, quấn quýt bên anh.
Hình như cô thật sự, thật sự rất thích Chu Bẩm Sơn rồi.
Cảm nhận được cánh tay cô đang siết chặt hơn vòng quanh eo mình, Chu Bẩm Sơn nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Sến à? Nhưng anh thật sự nhớ em lắm, ngày nào cũng muốn gặp em cả.”
Lâu quá không gặp, đến nỗi cảm xúc giữa họ như một thanh tải dữ liệu bị treo lơ lửng vì thời gian và khoảng cách.
Để rồi ngay khi gặp lại, bao dồn nén bỗng bùng nổ, giống như lúc kết nối mạng, thanh tiến độ lập tức nhảy vọt, đầy ắp trở lại.
Hai ngày ngắn ngủi Chu Bẩm Sơn tranh thủ về, gần như họ chẳng rời nhau lấy một khắc.
Từ ngay nơi cửa ra vào, quần áo rơi rớt, vừa hôn vừa lần mò bước vào phòng ngủ, tìm lại những khát khao đã bị treo suốt một tháng.
Sau đó, là khắp mọi ngóc ngách trong nhà, như thể phải bù cho trọn vẹn những ngày xa cách.
Lần cuối cùng, trước khi Chu Bẩm Sơn quay lại Nam Ngô trấn, là ở trong phòng chiếu phim.
Chiếu phim gì, họ đều chẳng để tâm. Hình như là một bộ phim câm đen trắng nước ngoài, chỉ còn ánh sáng loang lổ từ màn hình hắt xuống, vẽ lên tấm lưng đang quay về phía bóng chiếu, làn da trắng mịn như một tấm toan, để những mảng sáng tối miên man quét qua không ngừng.
Một vòng phim kết thúc, lại vô tận khởi động từ đầu, còn họ cũng chẳng biết mệt mỏi là gì.
Cuối cùng, cả hai đều đến mức khó thốt nên lời.
Chu Bẩm Sơn ngửa đầu tựa vào lưng ghế sofa trong phòng chiếu, lồng ngực phập phồng hỗn loạn, mồ hôi thấm ướt chân tóc. Cánh tay ôm lấy cô cũng dần mất lực, chỉ lười biếng đặt lên đùi cô. Lâm Ấu Tân cũng chẳng khá hơn, cả người mềm nhũn như nước, ngả vào vòng tay anh.
Trong phòng chiếu phim lúc này chỉ còn lại hơi thở gấp gáp, dồn dập, đang cố gắng bình ổn sau cơn triền miên.
“Uống chút nước nhé?”
Không biết đã qua bao lâu, Chu Bẩm Sơn mới dần điều chỉnh lại nhịp thở. Anh đưa tay gạt đi mái tóc ẩm ướt dính chặt sau gáy cô, cúi đầu hôn khẽ, từng chút một như trấn an.
“Ừm…”
Cô đã chẳng còn chút sức lực, không thể đáp lại nụ hôn, chỉ có thể nằm úp trong lòng anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hé môi yếu ớt để mặc anh chiếm lấy.
Chưa đến vài phút sau….
“…Không phải anh nói đi lấy nước sao…”
Lâm Ấu Tân run run đưa tay khẽ đẩy anh một cái, nếu còn hôn nữa thì e là lại xảy ra chuyện, trong khi anh sắp phải khởi hành rồi.
Chu Bẩm Sơn cũng hiểu thời gian không còn nhiều, khép mắt lại, khóe môi cong lên nở nụ cười, khẽ ừ một tiếng:
“Anh đi rót, em nghỉ ngơi chút.”
Anh quấn chăn cẩn thận, đặt cô lên sofa. Lâm Ấu Tân thuận tay sai khiến:
“Hôm qua đã hứa sẽ ăn tối với Tiểu Ninh, nhưng em đã thất hứa rồi. Hôm nay hẹn lại vậy….”
Chu Bẩm Sơn ra ngoài lấy nước, rồi quay lại, đem nước và điện thoại đưa cho cô, còn nghiêm túc hỏi:
“Còn sức không đấy?”
Mặt Lâm Ấu Tân đỏ bừng, muốn giơ chân đá anh nhưng tình thế không cho phép, đành bực bội rụt lại:
“Đồ điên này. Anh có nhớ em đâu, rõ ràng chỉ thèm khát cái thân thể tiên nữ này của em thôi.”
Chu Bẩm Sơn mặc quần dài ở nhà, ngồi xuống bên cạnh. Anh bưng ly nước uống, ánh mắt khẽ cong, im lặng mà nhìn cô, nửa cười nửa không.
Bị anh nhìn chằm chằm đến chột dạ, Lâm Ấu Tân nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Được rồi… em cũng thèm anh…”
Anh không nhịn được cười.
Đáng yêu quá đi.
“Đi tắm nhanh đi.” Cô đưa bàn chân nhỏ khẽ đá lên chân anh, thúc giục: “Không kịp nữa rồi.”
Chu Bẩm Sơn thật sự chẳng nỡ đi, bất lực ngửa đầu uống cạn ly nước, rồi cúi xuống ép sát cô, ánh mắt u tối: “Em thật sự muốn anh đi sao?”
Lâm Ấu Tân chớp mắt:
“Em không muốn… nhưng anh có thể không đi à?”
“Vậy em đi cùng anh.”
“…Đúng là nhẫn tâm, lại muốn em theo anh vào núi chịu khổ.”
Chỉ một câu “nhẫn tâm” của cô đã phá tan hết những cảm xúc nặng nề trong anh. Chu Bẩm Sơn cúi đầu hôn cô, khẽ thì thầm:
“Xin lỗi, ý nghĩ đó của anh là sai.”
Quả thật trong núi rất vất vả, khác hẳn với ở Hải Thành, anh đâu nỡ để cô chịu cảnh ấy.
Chưa kịp để cô nói gì, chiếc điện thoại đặt bên tai rung lên một cái. Lâm Ấu Tân đẩy đẩy anh, ra hiệu để anh ngồi dậy trước.
Thế nhưng Chu Bẩm Sơn bỗng giở trò vô lại, nhất quyết phải nằm song song cạnh cô, lười biếng ôm thêm một lúc.
Lâm Ấu Tân hết cách, chỉ đành dịch người vào trong, nhường chỗ cho anh.
Cô mở điện thoại, hóa ra là tin nhắn WeChat của Lâu Đài, dường như liên quan đến chuyện ký hợp đồng.
Cô tạm thời chưa mở ra, làm như không có gì, nghiêng mắt liếc nhìn Chu Bẩm Sơn bên cạnh.
“Một đồng nghiệp thôi, em nhờ giúp chút việc.”
“Ừ.”
Thấy Chu Bẩm Sơn vẫn chưa có ý đứng dậy, Lâm Ấu Tân bật cười, đưa tay đẩy anh: “Đi tắm đi, toàn mồ hôi rồi.”
“Lúc ăn em đâu chê mồ hôi gì đâu?”
“Chu Bẩm Sơn!”
Anh khẽ bật cười, chống tay ngồi dậy. Trước khi đi, ánh mắt vô tình hữu ý lướt qua màn hình điện thoại trong tay cô.
Chỉ một thoáng đó thôi, Lâm Ấu Tân lại như bị ma xui quỷ khiến, trong đầu bỗng hiện lên tấm ảnh chụp màn hình mà Lam Yên đã gửi ở sân bay hôm trước, trong lòng dấy lên một cơn nghi ngờ dữ dội.
Không kìm được, cô buột miệng hỏi ra: “Chu Bẩm Sơn, anh có từng lén xem điện thoại của em, lúc em không hề biết không?”
Cô biết cách hỏi này nghe thật thất lễ, nhưng lời đã bật ra khỏi miệng, không cách nào nuốt lại được.
Thế nhưng Chu Bẩm Sơn đang quay lưng khom người lấy cốc nước, chỉ khựng lại một giây rồi đáp: “Không có.”
“Một lần cũng chưa từng?”
“Không có. Sao vậy?”
Anh nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
Lâm Ấu Tân chăm chú nhìn anh, cuối cùng chỉ cười nhạt: “Không có gì, em hỏi bâng quơ thôi.”
“Ừ.” Chu Bẩm Sơn đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, giọng dịu dàng: “Anh đi tắm đây. Nếu em không yên tâm thì cài mật khẩu cho điện thoại là được rồi.”
“……”
Hai mươi phút sau, Chu Bẩm Sơn thu xếp xong xuôi, chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi còn cúi xuống giữ chặt lấy cô hôn thêm một lúc, ánh mắt quấn quýt dịu dàng: “Mỗi ngày gọi điện, gọi video, rảnh thì nhắn tin cho anh, bất cứ lúc nào cũng được.”
“Ừm.” Lâm Ấu Tân trong lòng còn giấu chuyện, đáp lại có chút hững hờ.
Chu Bẩm Sơn hơi nheo mắt, thấp giọng hỏi lại.
“Anh vừa nói gì?”
“….”
Lâm Ấu Tân bất đắc dĩ đáp lại: “Anh nói ngày nào cũng gọi video cho anh, lúc nào cũng nhắn tin. Có cần thêm định vị không?”
Chu Bẩm Sơn bật cười, xách túi lên:
“Anh chưa b**n th** đến mức đó đâu. Anh đi đây.”
Cửa khép lại.
Nét mặt Lâm Ấu Tân từng chút một sụp xuống, trong phòng đi đi lại lại, lòng rối như tơ vò.
Không đúng.
Nếu Chu Bẩm Sơn thật sự chưa từng xem điện thoại của cô, thì khi cô hỏi lần đầu, với thói quen suy luận của anh, anh sẽ không vội vàng phủ nhận. Anh hẳn phải hỏi lại….
“Tại sao em lại hỏi vậy?” hoặc “Không có, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Sự phủ nhận thản nhiên và lạnh lùng, nhiều khi lại chính là cách che giấu sau khi đã biết rõ mọi chuyện.
Trong lúc im lặng, điện thoại trong tay cô rung lên, là tin nhắn của Lâu Đài.
Không có Chu Bẩm Sơn ở đây, cô không cần lo lắng anh sẽ nhìn thấy tên Lương Tiêu Thụ nữa.
Tạm gác nỗi bất an sang một bên, cô mở khung trò chuyện, Lâu Đài đã gửi đến hai đoạn dài…..
Cô Lâu: [Cái cậu bạn trai cũ của cháu đúng là không biết điều, cậu ta từ chối Kỳ Nghiệp, lại định ký với Hoa Vũ Quốc Tế. Cô khuyên cháu nên khuyên nhủ cậu ta lại đi, cho dù không chọn Kỳ Nghiệp thì cũng đừng tự đào hố chôn mình như thế.]
Cô Lâu: [Hoa Vũ Quốc Tế vốn là nơi phô trương của đám con nhà giàu, ai vào đó mà bản thân mình chẳng có chỗ dựa từ trước? Đừng tưởng bây giờ họ trả giá cao, vẽ vời tài nguyên hào nhoáng, đến lúc ký phải hợp đồng bán thân bóc lột, bị ném ra một hòn đảo hoang tham gia show sinh tồn thì khóc cũng muộn. Hai mươi năm ràng buộc, đến khi muốn hủy hợp đồng, liệu cậu ta có đủ khả năng trả nổi không?]
Hoa Vũ Quốc Tế?
Lại là cái gì đây?
Lâm Ấu Tân có hơi ngơ ngác, nhưng cũng không dám trực tiếp hỏi Lâu Đài.
Đúng lúc đang ở trong thư phòng, cô thuận tay mở máy tính, bật trình duyệt, gõ tìm bốn chữ “Hoa Vũ Quốc Tế”.
Từ khi Chu Bẩm Sơn dọn đến đây, máy tính này vẫn do anh sử dụng. Mà trên đó cũng cài đặt không ít phần mềm của anh.
Chạy chương trình có chút giật, tải trang cũng hơi chậm. Trên màn hình lại hiện ra hòm thư của Chu Bẩm Sơn được tự động đăng nhập ngay khi khởi động, vừa hay có thư mới bật lên. Cô chỉ liếc qua rồi dời mắt, đó là chuyện riêng của anh, cô không tiện mở ra xem.
Đúng lúc ấy, kết quả tra cứu thông tin cũng vừa hiện lên….
[Hoa Vũ Quốc Tế, thành lập năm 2017, là một tập đoàn giải trí Trung Quốc, lĩnh vực kinh doanh chính bao gồm quản lý nghệ sĩ, đầu tư và sản xuất nội dung, marketing tích hợp…, người sáng lập là Chu Túc Hàm, CEO hiện tại là Chu Tĩnh Thủy.]
Tĩnh Thủy.
Ngón tay Lâm Ấu Tân cứng đờ trên bàn phím.
Cô chợt nhớ ra, lần trước đến nhà họ Chu ăn cơm, Chu Tĩnh Thủy từng nói qua anh hai đã phân cho cô ấy một công ty truyền thông giải trí, hằng ngày cô ấy phải xử lý đủ loại quan hệ công chúng của nghệ sĩ, phiền phức đến phát chán.
Nhưng Chu Tĩnh Thủy tại sao lại nhắm vào Lương Tiêu Thụ?
Hơn nữa, sao lại trùng hợp đến thế, đúng ngay mấy ngày này?
Lâm Ấu Tân lập tức nhắn tin cho Lâu Đài;
[Trước đây họ đã từng quen biết rồi hay sao ạ?]
Lâu Đài trả lời: [Quen cái gì mà quen. Ông chủ của Hoa Vũ Quốc Tế họ Chu, là một cô tiểu thư, công ty đó vốn dĩ chỉ là gia đình mở ra cho cô ấy chơi thôi. Nhà họ Chu nào có thiếu chút tiền này, mấy nghệ sĩ ký với công ty cũng đều là con nhà có gốc gác, coi như vào đó tiêu khiển. Nói thật nhé, cái người bạn kia của cháu, hoàn toàn chẳng lọt nổi vào mắt cô Chu kia đâu. Trừ phi anh ta đắc tội với ai, người ta cố tình lấy hợp đồng ra trói buộc thì còn có khả năng. Dù sao đã ký là hai mươi năm, coi như bán đứt cho người ta, người ta muốn giày vò thế nào thì giày vò thôi.]
Đắc tội… Lương Tiêu Thụ đã đắc tội với ai, mà có thể kinh động đến cả nhà họ Chu ở Kinh Bắc ra tay với anh ta chứ?
Thật sự là đã quá xem trọng anh ta rồi.
Ngón tay Lâm Ấu Tân chậm rãi co lại, trong lòng dần hiện ra một đáp án, như sắp phá kén mà ra nhưng cô lại không cam lòng tin vào.
Không thể nào, tuyệt đối không thể là anh được.
Nếu Chu Bẩm Sơn là loại người đó, thì vì sao anh lại từng nhỏ giọng cầu xin, thảm thiết nói: “Em đừng bỏ anh, anh có thể chấp nhận tất cả” với cô chứ?
Cô không tin. Như vậy quá tàn nhẫn, anh không đến mức đó.
Nhưng dù lý trí cố gắng tự thuyết phục, đầu óc cô vẫn choáng váng, thân thể cũng dần mất sức lực.
Bên phía Lâu Đài vẫn còn đang nhắn tin tới, cô miễn cưỡng gõ chữ trả lời: [Cô Lâu, cháu cảm ơn cô ạ. Bên người kia để cháu hỏi lại, sẽ cố gắng sớm báo cho cô.]
Hình như cô bị tụt đường huyết. E là sau khi vận động nhiều lại chưa ăn gì, giờ tim đập dồn dập, cả người bồn chồn khó chịu mãi không thôi.
Gửi xong tin nhắn, cô chuẩn bị đóng trang web.
Chỉ là tay không vững, con chuột vô tình bấm trúng ô thông báo thư mới ở góc dưới bên phải màn hình, vẫn luôn hiện sáng.
Hòm thư màu đỏ bật lên. Trong đó ngoại trừ một bức chưa đọc, còn lại đều đã đọc hết, chỉ cần liếc qua đã thấy rõ ràng hàng loạt tiêu đề xếp ngay ngắn
[Anh Chu, đây là nội dung điều tra tuần này…]
Điều tra?
Ánh mắt Lâm Ấu Tân khựng lại, trực giác như dấy lên, nhìn chằm chằm vào hai chữ “điều tra”, trong lòng bỗng thấy có liên quan đến hai tin nhắn biến mất trong điện thoại mình.
Cô hít sâu, đã tới bước này rồi, dứt khoát nghiến răng, mở thẳng bức thư thứ hai bên dưới mục “chưa đọc”.
Chỉ vừa mở ra, bên trong đã là hàng loạt ảnh chụp cùng báo cáo hành tung. Khoảnh khắc nhìn thấy ba chữ “Lương Tiêu Thụ” kèm theo ảnh chụp, đồng tử cô đột ngột co rút lại.
Lương Tiêu Thụ?
Chu Bẩm Sơn đang điều tra Lương Tiêu Thụ?
Cô gắng sức đè nén cảm giác nghẹn lại nơi lồng ngực, thoát ra rồi mở bức thư thứ hai, nội dung cũng gần như giống hệt.
Lại thoát ra, mở bức thứ ba, vẫn y nguyên.
Thư thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy…
Một tuần một lần, đề tài điều tra đều không thay đổi, tất cả đều là ảnh chụp và báo cáo hành tung của Lương Tiêu Thụ.
Ban đầu cô không hiểu vì sao Chu Bẩm Sơn phải làm như vậy, cho đến khi mở bức thư cuối cùng, cũng là bức được gửi sớm nhất.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, đầu óc cô “ong” một tiếng, sống lưng lạnh toát.
Trong ảnh… là cô.
Dựa vào quần áo và bối cảnh, cộng thêm thời gian gửi mail, vừa khớp với mấy ngày anh đi công tác ở Hải Thành.
Nhìn dáng vẻ chính mình bị chụp lại trong bức ảnh, một luồng lạnh lẽo từ gót chân dâng thẳng lên.
Cô đã hiểu rồi.
Chu Bẩm Sơn chưa từng thực sự điều tra Lương Tiêu Thụ, anh chỉ đang dùng phương pháp loại trừ… để điều tra cô.
Nhận ra được điều này, mọi chuyện dường như lập tức trở nên sáng tỏ.
Tin nhắn mà Lam Yên gửi, thực ra là do anh xóa.
Chuyện của Hoa Vũ Quốc Tế, rất có khả năng cũng là Chu Bẩm Sơn sai Chu Tĩnh Thủy làm.
Nhưng chỉ nghi ngờ thôi thì chưa đủ, cô cần phải xác thực.
Lâm Ấu Tân nhìn chằm chằm dãy thông báo trong hòm thư, siết chặt con chuột, trực tiếp mở mục “Thư đã gửi”.
Có nhận thì ắt là đã có gửi.
Quả nhiên, Chu Bẩm Sơn đã gửi mail cho “người bạn” mà anh vẫn luôn liên lạc, thời gian hiển thị là hai ngày trước.
Chu Bẩm Sơn: [Không cần theo dõi nữa, anh ta sắp bị sắp xếp ra nước ngoài rồi, sẽ không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.]
Chỉ vỏn vẹn mấy dòng chữ trong hòm thư, lần đầu tiên đã khiến cô tận mắt thấy rõ một bộ mặt khác của Chu Bẩm Sơn.
Đó là sự lạnh lùng tàn nhẫn, kiểu sinh sát do con nhà thế gia nắm trong tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Chu ơi, đời anh toi rồi, toi thật rồi. Lần này vợ anh chạy mất rồi, chạy mất rồi, vợ không cần anh nữa đâu, lêu lêu lêu lêu
Gợi ý nhỏ:
– Tin nhắn của Lam Yên đã bị lão Chu xóa, chi tiết xin xem ở chương 40.
– Tĩnh Thủy mở công ty giải trí, chi tiết xem ở chương 32.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 62
10.0/10 từ 33 lượt.
