Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 56


Edit: Mỳ


Sau khi trở về từ nhà của Từ Trừng Ninh. Chỉ một tuần sau đó, Lâm Ấu Tân đã gấp rút lao vào buổi tổng duyệt cuối cùng của vở kịch “Tiểu Hồ Tiên”, bởi vì đoàn kịch sắp cùng với đoàn lớn đến Nhà hát lớn Bắc Kinh để chuẩn bị cho buổi công diễn đầu tiên.


Lần gần nhất cô biểu diễn đã là một năm trước, khi cô kết thúc hợp đồng với Nhà hát Thượng Hải, gia nhập đoàn kịch của Cố Tân Bình. Ngay sau đó là những ngày tháng dài đằng đẵng luyện tập. Đại tiểu thư họ Lâm như cô không thiếu tiền, cô chưa bao giờ phải chạy đôn chạy đáo nộp hồ sơ xin vai, chỉ nhận vai theo duyên số. Suy đi tính lại, “Tiểu Hồ Tiên” chính là vở kịch đầu tiên đánh dấu sự trở lại của cô.


Lâm Ấu Tân hào hứng lựa chọn quần áo trong phòng thay đồ. Vì phải đi ra ngoài, nên hình ảnh cá nhân là quan trọng nhất.


“Lần này đi Bắc Kinh mất khoảng mấy ngày vậy em?”


Chu Bẩm Sơn cầm tách trà, tựa vào khung cửa nhìn cô sắp xếp hành lý. Đúng là đại tiểu thư chẳng hề biết làm việc vặt, nhưng cô lại rất giỏi trong việc sắp xếp đồ đạc của mình, chỉ là không thích làm việc cho đàn ông mà thôi.


Lần này vẫn là ba chiếc vali 30 inch, mười mấy bộ quần áo đã được phối sẵn và cho vào túi đựng, riêng giày dép đã mang theo bảy, tám đôi, chưa kể các loại mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm lỉnh kỉnh. Thậm chí cô còn phải để trống nửa chiếc vali để đến Bắc Kinh mua sắm nữa.


“Khoảng hơn hai mươi ngày, thời gian biểu diễn là hai tuần, nếu hiệu ứng tốt thì sẽ cân nhắc diễn thêm.”


Lâm Ấu Tân sắp xếp hơi mệt, cô bước tới giật lấy tách trà trên tay anh, uống cạn rồi đưa trả lại chiếc cốc rỗng.


Chu Bẩm Sơn cười bất lực, lại ra ngoài pha thêm hai tách nữa, một tách đặt lên bàn trang điểm: “Thời gian khá dài đấy. Anh đi cùng em nhé? Vả lại anh rất quen thuộc với Bắc Kinh, có thể đưa em đi chơi.”


“Anh không phải đi làm sao?” Lâm Ấu Tân ngước lên, tò mò nhìn anh: “Với lại, đội y tế của anh không phải đã được phê duyệt rồi sao? Sắp phải đi cái trấn kia rồi mà.”


“Trấn Nam Ngô.”


Chu Bẩm Sơn cúi đầu thổi lớp bọt trên mặt trà, vẻ mặt bình thản: “Thời gian không gấp gáp đến thế, anh xin nghỉ vài ngày cũng không sao.”


Công việc ở bệnh viện bây giờ nhàn rỗi đến vậy sao? Tuy nhiên, Lâm Ấu Tân do dự vài giây, cuối cùng vẫn từ chối: “Thôi đi, em đi làm mà chứ có phải đi chơi đâu, làm gì có thời gian. Anh cứ yên tâm ở Tây Thành, dù sao chỉ hơn hai mươi ngày thôi, em sẽ quay về ngay mà.”


Chu Bẩm Sơn nhìn cô, hỏi ngược lại: “Chỉ hơn hai mươi ngày thôi sao?”


Hơn hai mươi ngày vẫn chưa đủ dài sao?


“Đúng vậy, chỉ hơn hai mươi ngày thôi.” Lâm Ấu Tân cũng khó hiểu nhìn lại: “Chỉ diễn ở một thành phố, vậy là rất ngắn rồi đó.”


Nhưng những người có công việc ổn định có lẽ không thể hiểu được thời gian biểu của một người làm nghề tự do thật sự “tự do” đến mức nào.


Thấy Chu Bẩm Sơn có vẻ vẫn chưa thể chấp nhận, Lâm Ấu Tân thở dài, tiến lại gần vòng tay ôm lấy eo anh: “Anh à, chuyện này rất bình thường. Nếu gặp phải vở kịch lưu diễn toàn quốc, có khi em phải xa Tây Thành nửa năm trời đấy. Anh phải từ từ quen với nhịp độ công việc của em chứ, không thể lúc nào cũng đi theo em được.”


Trước khi kết hôn, cô đã nói rõ tính chất công việc của mình rồi, khi bận rộn thì sẽ phải đi khắp mọi nơi, thậm chí còn phải ra nước ngoài. Cô và sự ổn định hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.


Ánh mắt Chu Bẩm Sơn dừng lại trên khuôn mặt cô, một khoảnh khắc nào đó, anh lại nghĩ đến Lương Tiêu Thụ.


Hai người họ sẽ không có vấn đề này, bởi vì nghề nghiệp giống nhau, quan điểm giống nhau, hoàn toàn có thể thấu hiểu và đồng hành cùng nhau.


“Không có gì là không thể.” Chu Bẩm Sơn khựng lại vài giây, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Anh có thể nghỉ việc để đi theo em. Đoàn kịch của em chắc chắn cần một bác sĩ đi kèm, nếu có ai đó bị va chạm, bị thương, anh đều có thể chữa trị.”


Lâm Ấu Tân theo bản năng chỉ thấy buồn cười, không coi trọng: “Anh bị bệnh à? Em sẽ về sớm thôi mà.”


Cô cúi đầu nghịch cúc áo của anh, nhưng tai vẫn chưa nghe thấy tiếng đáp lại. Ngước lên, cô đối diện với ánh mắt nghiêm túc và tĩnh lặng của Chu Bẩm Sơn.


Lâm Ấu Tân khựng lại, trong tích tắc, sống lưng cô lạnh toát: “Anh có ý gì vậy?”


Không lẽ anh nói thật ư?


Chẳng lẽ một phó khoa đang ở tuổi sung sức như anh lại chạy đến nhà hát chỉ để chữa trị mấy vết bầm tím, va quẹt xoàng xĩnh của đoàn kịch cô sao? Nếu chuyện này vỡ lở thì e là nhà họ Chu và Bệnh viện số Một sẽ xử lý cô sao đây trời?



Sự kinh ngạc và hoảng sợ của cô không hề che giấu, cứ như thể cô thật sự sợ hãi nếu anh đưa ra quyết định như vậy.


Chu Bẩm Sơn lặng lẽ nhìn cô vài giây, sau đó khẽ nhếch môi, nắm lấy tay cô: “Anh đùa thôi.”


Lâm Ấu Tân thở phào nhẹ nhõm, tức giận đánh vào vai anh một cái: “Đồ thần kinh! Sáng sớm ban ngày ban mặt lại nói mấy câu gì gì dọa em!”


Chu Bẩm Sơn chỉ cười.


Đúng là hơi thần kinh thật, tất cả là do anh đã bị ảnh hưởng bởi những lời khiêu khích hôm đó.


Sắp xếp xong một nửa hành lý, phần còn lại sẽ đóng gói trước hai ngày khởi hành. Lâm Ấu Tân thở phào, chuẩn bị lấy quần áo đi tắm.


Một lát nữa cô còn có hẹn đi ăn tối, Từ Trừng Ninh tổ chức để xin lỗi về chuyện bữa tiệc cua hôm đó. Thực ra chuyện hôm đó cô chẳng trách Từ Trừng Ninh, cô biết bạn thân không cố ý, nhưng Từ Trừng Ninh vẫn cảm thấy day dứt, nhất quyết đòi mời một bữa, nhân tiện tặng cô một chiếc túi để bồi thường.


Không ai có thể từ chối một chiếc túi, thế nên Lâm Ấu Tân đã đồng ý.


Đi ngang qua cửa phòng tắm, Chu Bẩm Sơn vừa lúc bước ra, thấy cô cầm quần áo để thay, anh thuận thế kéo tay cô vào lòng, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai: “Tắm chung nhé.”


Trái tim Lâm Ấu Tân run rẩy, mặt đỏ bừng nhìn đồng hồ treo tường trong phòng ngủ, vừa nũng nịu vừa trách yêu: “Sáng nay vừa mới xong, anh lại muốn rồi à? Anh tính ngày hay sao vậy?”


Chu Bẩm Sơn khẽ cười. Tính chu kỳ sinh lý thì không đến nỗi, nhưng anh muốn thật.


Bế bổng cô đặt lên bệ rửa mặt, Chu Bẩm Sơn chống tay lên gạch men ở hai bên đùi cô, kéo nhẹ dây áo xuống vai, ánh mắt trở nên u tối: “Thật sự là em phải đi công tác hơn hai mươi ngày sao?”


“… Không chắc, nếu hiệu ứng tốt thì sẽ thêm buổi diễn, có thể sẽ hơn bốn mươi ngày.”


Chu Bẩm Sơn khẽ cắn một cái như để trừng phạt, Lâm Ấu Tân đau điếng, theo phản xạ định đá anh. Nhưng chỉ một giây sau, cô đã chìm trong hơi ấm nồng nàn. Lòng cô mềm nhũn, anh hiểu cô đến mức chỉ cần một cử chỉ đã có thể chữa lành mọi vết thương.


“… Em thật sự không còn kịp thời gian nữa rồi, chỉ có một tiếng thôi.”


Thấy anh có ý định kéo dài màn dạo đầu, Lâm Ấu Tân có chút hoảng hốt. Đáng lý, cô không nên trêu chọc anh mới đúng.


Chu Bẩm Sơn ngẩng đầu cười khẽ, không biết lấy điện thoại từ đâu ra, ném lên bệ rửa mặt: “Yên tâm, anh sẽ không để em đến muộn đâu.”


Vừa dứt lời, Lâm Ấu Tân còn chưa kịp phản ứng, anh đã bắt đầu không chút do dự. Lâm Ấu Tân bất ngờ rên lên một tiếng, vành mắt nhanh chóng ươn ướt, sau khi hoàn hồn thì mắng anh: “… Chu Bẩm Sơn, anh đúng là đồ điên!”


Cái người vừa bị gọi là ‘đồ điên’ kia trực tiếp ôm cô đi thẳng vào vòi sen. Nước lạnh từ trên đầu dội xuống, cô run rẩy co người lại, bám chặt lấy điểm tựa duy nhất trong cơ thể anh, điều này lại càng khiến đôi mắt anh thêm phần d*c v*ng.


Lưng cô bỗng dán vào lớp gạch men lạnh lẽo. Cùng với hơi nước nóng bốc lên từ vòi sen và những cú th*c m*nh mẽ, tấm kính phòng tắm cũng dần mờ đi bởi một lớp sương mỏng.


Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại không mấy hài hòa vang lên cùng với tiếng kêu thất thanh: “… Đồng hồ báo thức kêu rồi kìa! Chu Bẩm Sơn, tới giờ rồi! Em thực sự không kịp mất!”


“Sắp xong rồi.” Anh chỉ còn một chút nữa thôi.


Đầu óc Lâm Ấu Tân trở nên mụ mị, tầm nhìn cũng vì thế mà trở nên mờ ảo hơn. Cô chưa bao giờ cảm thấy chuyện này lại k*ch th*ch đến vậy. Cái cảm giác gấp gáp và đắm chìm đan xen khiến cô dễ dàng tan chảy hơn mọi khi gấp ngàn lần.


……


Khúc Tĩnh Đồng và Từ Trừng Ninh đúng hẹn đợi cô ở dưới lầu. Lâm Ấu Tân chưa bao giờ đến muộn, đúng 11 giờ 30 phút, họ nhìn thấy một người đang luống cuống bước ra khỏi cửa kính tự động, vội vàng đi trên đôi giày cao gót.


Từ Trừng Ninh định lên tiếng gọi, thì lại thấy Chu Bẩm Sơn đi theo sau, mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu trắng be và quần ống rộng cùng màu, hai tay đút túi, không biết đã nói gì với cô.


Sau đó, Lâm Ấu Tân lại lạch bạch quay trở lại, kiễng chân hôn anh một cái.


Từ Trừng Ninh câm nín, hỏi người ngồi ghế phụ: “… Chị à, em hỏi lại lần nữa, hai người họ thực sự quen nhau qua mai mối sao?”


Khúc Tĩnh Đồng tùy ý liếc ra ngoài cửa sổ, rồi lại thản nhiên lướt tin tức giải trí, cô đã quá quen với cảnh này rồi, hồi ở Hải Thành đã bị họ làm cho ngấy chết đi được.



“Tám năm không liên lạc, thế thì cũng chẳng khác gì người lạ.” Từ Trừng Ninh nheo mắt.


Cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, đặc biệt là ánh mắt của Chu Bẩm Sơn, rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống vẻ nên có của một cặp đôi kết hôn mai mối mới chỉ hai tháng.


Thế là, vị biên kịch Từ đại tài bắt đầu vận dụng trí tưởng tượng: “Chị nói xem, có khả năng nào anh ta đã thầm yêu em gái chị nhiều năm rồi không! Từ hồi kèm toán cho em ấy ấy!”


Tĩnh Đồng suýt sặc nước bọt, bật cười: “Mấy người biên kịch các em lại thích nghĩ những điều táo bạo như vậy à?”


“Đây là suy luận hợp lý của em thôi.”


“Thầm yêu em gái chị tám năm và vẫn độc thân, cái kiểu hình tượng nam chính tĩnh lặng như vậy em không thấy quá phi thực tế sao?”


Trong thực tế làm gì có kiểu người như vậy, tìm được một người đàn ông bình thường không phải là ‘tra nam’ đã khó rồi, huống chi là một người có cả ngoại hình lẫn phẩm chất như thế này.


Từ Trừng Ninh đã gặp gỡ biết bao nhiêu đàn ông, lập tức xấu hổ đầu hàng: “Cũng đúng.”


Thôi vậy, cứ coi như hai người não yêu này hên sao tìm thấy nhau, cùng nhau đắm chìm vào tình yêu vậy.


Lâm Ấu Tân lao vào xe như một cơn gió, cô hoàn toàn không có thời gian trang điểm, chỉ kịp tô một chút son để vớt vát lại vẻ tươi tắn.


Một bữa tiệc lại vội vàng như vậy, hoàn toàn không phải phong cách của cô.


Từ Trừng Ninh nhìn cô qua gương chiếu hậu, mỉm cười đầy ẩn ý mà không nói ra, còn Khúc Tĩnh Đồng thì đưa điện thoại cho cô. Trong đó là một tin tức giải trí vừa được cập nhật.


Lâm Ấu Tân khẽ ho một tiếng rồi nhận lấy, chỉ đọc vài dòng, lông mày đã khẽ cau lại.


/


Chu Bẩm Sơn trải qua mấy ngày trong cảm giác bất an, cuối cùng, một ngày trước khi Lâm Ấu Tân đi công tác, anh đã nhận được một email từ người bạn mà anh vẫn liên lạc.


Lần này không có quá nhiều thông tin chuyên ngành, chỉ liệt kê một vài lịch trình công khai của các studio ngôi sao.


[Ngày 28 tháng 3, phim điện ảnh “Hồ Địa Sinh” lưu diễn, địa điểm: Tây Thành]


[Ngày 29 tháng 3, chụp quảng cáo kem chống nắng, địa điểm: Tây Thành]


[Ngày 31 tháng 3, chụp bìa tạp chí MASTER, địa điểm: Bắc Kinh]


[Từ ngày 1 tháng 4 đến ngày 15 tháng 4, phim điện ảnh “Hồ Địa Sinh” lưu diễn, địa điểm: Bắc Kinh]


Khi nhìn thấy hai chữ “Bắc Kinh”, lông mày Chu Bẩm Sơn khẽ nhíu lại.


Trùng hợp thế sao?


Hôm nay là ngày 29, ngày mai Lâm Ấu Tân sẽ đi Bắc Kinh.


Chu Bẩm Sơn nhìn chằm chằm vào email, có chút thất thần.


Cho đến khi cửa thư phòng có tiếng gõ, là Lâm Ấu Tân thò đầu vào nhìn anh.


“Có chuyện gì à?” Anh lập tức tắt trang email đi.


“Mọi người trong nhóm đang thống kê số người đi xe ra sân bay, ngày mai anh đưa em đi nhé? Nếu không thì em đi xe buýt cùng Tiểu Ninh cũng được.”


Chu Bẩm Sơn không chút do dự: “Anh đưa em đi.”


“Vậy được rồi.”



Khác biệt duy nhất là, so với lần trước Chu Bẩm Sơn làm bộ bị ốm và dính chặt lấy cô, thì Lâm Ấu Tân lại không thể hiện sự chia ly nào cả.


Chu Bẩm Sơn giúp cô mang ba chiếc vali lớn đi ký gửi. Sau khi xong xuôi, anh có chút không yên tâm hỏi: “Ra sân bay xong em lấy đồ thế nào? Anh đưa em đi rồi quay về nhé?”


Đồ đạc của đoàn kịch ai cũng không ít, nhìn qua có vẻ không có ai có thể có thêm một tay để giúp cô.


“Em tự lo được hết mà!”


Lâm Ấu Tân bất lực, rõ ràng cô đã nói với anh rất nhiều lần rồi. Trước đây cô đi lưu diễn khắp nơi đều tự mình lo liệu những việc vặt này, đã quen từ lâu rồi, thế mà anh vẫn lo lắng vớ vẩn.


“Hơn nữa, em chỉ cần đứng đó thôi, sẽ có rất nhiều đàn ông đến giúp, anh đừng có lo lắng vớ vẩn nữa. Chắc chắn em sẽ không để mình phải vất vả đâu.”


Vừa dứt lời, Lâm Ấu Tân nghe thấy Từ Trừng Ninh bên cạnh khẽ thở dài.


Cô lập tức nhận ra có gì đó không đúng, nhưng đã quá muộn, khuôn mặt Chu Bẩm Sơn đã hoàn toàn lạnh đi.


“… Ý em là em sẽ không để mình chịu thiệt thòi.” Cô lấp l**m nhỏ giọng, nịnh nọt nắm lấy tay anh.


Chu Bẩm Sơn liếc nhìn cô một cái, thấy cô nũng nịu như một chú mèo nhỏ, anh bất lực quay mặt đi. Sau đó, anh dừng lại vài giây, rồi quay lại, nghiêm túc dặn dò: “Mỗi ngày đều phải gọi điện cho anh, gọi video, cả ba bữa ăn cũng phải báo cáo. Ngoài thời gian làm việc, anh gọi điện bất cứ lúc nào, em cũng phải nghe máy.”


???


Từ Trừng Ninh đứng bên cạnh nghe mà sốc.


Này bạn hiền, chồng cậu đây là giám sát đấy à? Cầm tù từ xa sao?


Lâm Ấu Tân cũng lộ vẻ khó xử: “… Có hơi quá nghiêm khắc không anh, lúc nào cũng nghe máy thì hơi khó.”


“Tại sao lại khó?” Chu Bẩm Sơn không thể hiểu được. “Em không phải nói là diễn kịch rất mệt, ngoài lên sân khấu thì chỉ ở khách sạn nghỉ ngơi sao?”


“….” Lâm Ấu Tân bĩu môi: “Thì em cũng có thể đang ngủ mà.”


“Bật video lên, anh sẽ nhìn em ngủ.”


Cứu…


Từ Trừng Ninh không thể nghe tiếp được nữa, cô ấy sợ mình không kiềm chế được mà chửi bậy.


Lâm Ấu Tân nhìn Tiểu Ninh im lặng đi xa, bất lực: “Chu Bẩm Sơn, anh thật sự là quá dính người!”


“Đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt mà, em thông cảm cho anh. Đi vào kiểm tra an ninh đi, sắp đến giờ rồi.”


“……”


Em cũng đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt mà, sao em không được như vậy chứ?


Lâm Ấu Tân không biết nói gì, cũng không thể làm gì được, cuối cùng đành bất lực vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”


Ánh mắt Chu Bẩm Sơn đầy luyến tiếc, anh nắm lấy cô: “Hôn anh một cái rồi hãy đi.”


Từ Trừng Ninh đã đi qua cửa kiểm tra an ninh trước và đợi cô ở lối ra. Nhìn thấy cô đến muộn, son môi cũng đã trôi đi một chút, cô ấy bất lực ngước nhìn trời.


“Tớ nói này, cậu thật sự không cảm thấy chồng cậu có chút kiểm soát sao?”


Lâm Ấu Tân ngơ ngác: “Hả? Có sao? Anh ấy chỉ hơi dính người thôi mà.”


Từ Trừng Ninh: “… Hơi thôi à? Cậu không cảm thấy sao?”



Từ Trừng Ninh: ……


Hết thuốc chữa rồi.


Lên máy bay, Từ Trừng Ninh ngồi đúng số ghế bên cạnh Cố Tân Bình, Lâm Ấu Tân như thường lệ đã nâng hạng lên ghế hạng nhất, sau đó xin một chiếc khăn ướt tẩm cồn từ tiếp viên hàng không, lau sạch bàn ăn, tay vịn và những nơi có thể chạm vào.


Có lẽ cô thực sự đã bị anh ta lây, đi đâu cũng phải khử trùng.


Sau khi lau sạch sẽ, cô gửi một tin nhắn cho Chu Bẩm Sơn, sau đó chuẩn bị đi ngủ.


Từ Tây Thành đến Bắc Kinh chỉ mất hai giờ bay, vừa đủ để cô chợp mắt một giấc.


Bao nhiêu năm nay cô đã quen với việc di chuyển bằng máy bay, thuần thục lấy bịt mắt và tai nghe ra. Vừa đeo bịt mắt và tai nghe vào, cô mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện ở lối đi.


“Chào anh, có thể làm phiền anh đổi chỗ được không ạ? Ghế của tôi và bạn gái không mua được gần nhau.”


Người đàn ông trung niên: “Không thành vấn đề.”


Lâm Ấu Tân nghĩ là ai đó muốn đổi chỗ, cho đến khi có người ngồi xuống bên cạnh cô.


Mùi nước hoa nam quen thuộc, cô nghi ngờ nhưng không dám chắc, bèn kéo bịt mắt xuống.


Nhìn lại, quả nhiên là Lương Tiêu Thụ.


Anh ta đeo kính râm, khẩu trang và một chiếc mũ len màu đen, trang phục không nổi bật nhưng lại rất thu hút sự chú ý.


Lâm Ấu Tân chỉ tô một chút son môi.


Động tác của cô khẽ cứng lại.


Mặc dù Khúc Tĩnh Đồng đã cho cô xem lịch trình gần đây của Lương Tiêu Thụ ở những nơi tương tự với cô, nhưng cô vẫn không ngờ lại trùng hợp đến mức đi cùng một chuyến bay.


“Chào buổi sáng.”


Lương Tiêu Thụ đặt chiếc túi xách mang theo lên đùi, hai chân dang rộng, vẻ mặt bình thản chào cô.


Lâm Ấu Tân lặng lẽ nhìn anh ta vài giây, rất nhiều câu nói đã đến cửa miệng, nhưng không một lời nào thốt ra. Cô chỉ kéo bịt mắt xuống, quay mặt về phía cửa sổ và giả vờ ngủ, coi anh ta như không khí.


Lương Tiêu Thụ nhận ra sự bài xích thầm lặng của cô, anh ta cứng đờ trên ghế vài giây, cuối cùng tự chế giễu bản thân rồi nói khẽ: “Cứ ngủ đi, anh sẽ không làm phiền em, chỉ là…”


“Chỉ là quá nhớ em mà thôi.”


Một năm qua, chỉ có anh ta mới biết đã sống những ngày tháng như thế nào. Lý do duy nhất để anh ta kiên trì, chẳng qua cũng chỉ vì muốn sớm thành công, trở về cưới cô mà thôi.


Câu nói cuối cùng này, khiến hàng mi của người đang bịt mắt khẽ run lên không kiểm soát, hơi thở trở nên khó nhọc.


Cô nhớ lại ngày xưa khi còn học ở Mỹ. Có một khoảng thời gian con đường từ sân bay đến khu dân cư không được an toàn, Lương Tiêu Thụ luôn ăn mì gói liên tục mấy tháng trời, dùng hết số tiền kiếm được từ việc làm thêm để đưa cô đến căn hộ ở Mỹ, rồi lại một mình mua vé máy bay giá rẻ để về.


Cô nói anh ta ngốc thì anh ta lại nói, ngốc cũng chỉ vì quá nhớ em, không muốn để lại tiếc nuối.


“Dù nghèo cũng có cách để yêu em, anh không hề hối hận.”


Khi đó, họ vừa tròn hai mươi tuổi.


[Lời của tác giả]


Anh Chu: Giám sát vợ toàn diện (vẻ mặt âm u)


Em Lâm: Anh ta ngồi cạnh em trên máy bay rồi.


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 56
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...