Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 28
Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân tỉnh dậy vì khát.
Đêm qua, cô ngủ không ngon giấc, cổ họng khô rát. Cả cơ thể nóng bừng, vòng eo như bị một con trăn khổng lồ siết chặt, mang đến cảm giác áp lực khó chịu.
Từ từ mở mắt, nửa phút sau, đầu óc vẫn còn mơ hồ, cô mới chậm chạp hé tấm chăn.
Không phải ảo giác, cũng chẳng phải ác mộng.
Thật sự có một cánh tay vắt ngang eo cô, được bọc trong bộ đồ ngủ lụa đen, bàn tay buông lỏng vẫn đang nắm hờ cổ tay của cô.
Chuyện đêm qua, cô vẫn còn nhớ lờ mờ. Chẳng hạn như Chu Bẩm Sơn đã bế cô lên lầu và đút nước cho cô uống.
Nhắc đến chuyện uống nước, một vài đoạn đối thoại vụn vặt và ngượng ngùng bất chợt ùa về.
Mặt cô đỏ bừng, cứng đờ vài giây, đầu óc ong ong. Cô gần như không thể tin những lời đó lại là của Chu Bẩm Sơn, không nhưng thế bản thân cô càng không thể tin cô lại đáp lại!
“Còn khát không em? Còn muốn uống không?”
“Khát ạ, em muốn.”
“Vậy em há miệng to hơn chút, anh đưa sâu hơn một chút, được không?”
“Được ạ.”
“……”
Cô nhắm mắt lại, một cơn sóng xấu hổ và nóng bừng lan đến gò má, xen lẫn với một nỗi giận dữ khó tả.
Cô không hề ghét việc hôn Chu Bẩm Sơn, thậm chí còn rất thích. Nhưng cô ghét những nụ hôn dụ dỗ khi cô không còn tỉnh táo như thế kia.
Những hành động thân mật không được sự đồng ý thì có khác gì bắt nạt đâu!
Một cảm giác nóng rát, khó chịu len lỏi trong lòng, cô vội vã gạt cánh tay trên eo ra, vén chăn và nhảy xuống giường.
Chu Bẩm Sơn vẫn thức dậy theo đồng hồ sinh học đã hình thành bấy lâu.
Bảy giờ sáng, anh theo thói quen nhìn sang bên cạnh nhưng bất ngờ thấy một góc chăn bị vén lên, còn người thì đã không thấy đâu.
Hôm nay cô ấy dậy sớm thế?
Anh khựng lại một chút rồi vẫn như mọi khi, vào phòng vệ sinh cá nhân, chỉ là nhanh hơn một chút.
Xuống lầu, Chu Bẩm Sơn quả nhiên thấy Lâm Ấu Tân đã ngồi vào bàn ăn sáng.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy hai dây in hoa màu xanh rêu, khoác ngoài là một chiếc áo len rộng thùng thình màu cà phê sữa. Mái tóc dài được búi hờ bằng một cây trâm, trông rất lười biếng và phóng khoáng. Nhìn qua là có thể đoán ngay cô là người làm nghệ thuật.
Chu Bẩm Sơn cúi đầu nhìn trang phục của mình, vẫn là màu đen như thường lệ. Trước đây anh không thấy có gì sai, nhưng hôm nay nhìn lại thì có vẻ hơi quá u ám.
“Bẩm Sơn, con dậy rồi à?”
Lâm Giới Bình là người đầu tiên nhìn thấy anh, cười và đặt cuốn sách trên tay xuống.
“Dạ, con dậy rồi ạ.”
Nghe thấy tiếng, động tác lấy cà phê của Lâm Ấu Tân khựng lại.
“Đêm qua ngủ có ngon không? Lần đầu đến đây ở, không biết con có quen không?”
“Con ngủ rất ngon ạ, cảm ơn ông nội đã quan tâm.” Chu Bẩm Sơn đi đến bên phải của cô, kéo ghế và ngồi xuống.
Người bên cạnh đang ăn một miếng bánh tart bí đỏ, thấy vậy liền nhích sang trái, có vẻ không muốn đến gần.
Động tác ngồi xuống của Chu Bẩm Sơn hơi khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, không hiểu sao mình lại chọc giận cô nữa rồi.
“Ngủ ngon là tốt rồi. Nếu không có việc gì, để Ấu Tân dẫn con đi dạo một vòng, phong cảnh gần Gia Nam rất đẹp.”
“Vâng.”
Chu Bẩm Sơn nhận bát cháo mà dì Tùy đưa, mắt lại lướt qua cô.
Người nào đó vẫn không hề xao động trước ánh mắt tha thiết của anh. Cô vẫn nhìn thẳng phía trước với vẻ mặt bình thản, thỉnh thoảng trêu đùa Đậu Miêu Nhi đối diện đang được bảo mẫu đút ăn, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc về phía anh.
Chu Bẩm Sơn khẽ cau mày, lặng lẽ uống cháo, tạm thời lưu lại chuyện này để tìm hiểu sau.
Ăn sáng xong, Chu Bẩm Sơn lên lầu để trả lời một cuộc gọi khẩn cấp. Lâm Ấu Tân định ngủ nướng một giấc thì Lâm Giới Bình đột nhiên gọi cô lại.
“Hôm nay là Tết dương lịch, con gọi điện cho Lê Thanh một tiếng, hỏi thăm đi. Dù sao thì đó cũng là mẹ con, tình cảm cũng nên được duy trì.”
Ông ngồi trên sofa cầm một cuốn album ảnh, giọng không cao nhưng đầy vẻ nhẹ nhõm.
Người càng già càng dễ bỏ qua những chuyện trong quá khứ.
Lâm Giới Bình nhớ lại những năm tháng con trai còn sống, mỗi dịp lễ tết, Lê Thanh luôn là người đầu tiên đến Gia Nam thăm ông. Bà ấy còn dẫn theo một Lâm Ấu Tân được ăn diện như một nàng công chúa nhỏ, hai mẹ con mặc đồ đôi nhìn rất đáng yêu.
Năm đó, ai cũng ghen tị với Lâm Ấu Tân, vì cô có một người mẹ hiền dịu, xinh đẹp và một người cha tuấn tú, phong nhã.
Giờ đây, mười sáu năm đã trôi qua, ân oán lớn đến mấy cũng nên khép lại rồi.
“Có gì để con hỏi chứ. Chứ theo con thấy thì bà ấy không thiếu một đứa con gái là con đâu.”
Lâm Ấu Tân siết chặt tay, dời ánh mắt khỏi cuốn album, vẻ mặt hơi lạnh đi.
Cô cảm thấy Lâm Giới Bình có vẻ đã lú lẫn rồi.
Năm nào gọi điện cũng chẳng khác nào một cuộc chiến loạn lạc?
Gia đình chồng của Lê Thanh ở Macao cũng là một đại gia tộc, rất coi trọng các lễ hội truyền thống. Là dâu cả, bà ấy phải lo rất nhiều việc trong ngoài, mỗi dịp lễ tết đều bận rộn.
Lê Thanh phải gánh vác nhiều vai trò: làm vợ, làm mẹ, làm con dâu, thậm chí là quản gia. Làm gì còn tâm trí để nhớ đến đứa con gái rơi rớt này nữa.
“Dù vậy cũng phải hỏi. Mẹ cũng là người đã sinh ra con, đưa con đến thế giới này, con phải biết ơn. Viên Viên à, đi đi, gọi điện hỏi thăm vài câu cũng không mất miếng thịt nào. Coi như con làm vì ông đi.”
Lâm Giới Bình rất kiên quyết, thậm chí có phần cố chấp. Cô không hiểu được cách sống lấy ân báo oán của ông, nhưng cũng không muốn ông phải lo lắng, đành gật đầu, “Con biết rồi, lát nữa con sẽ gọi.”
Mỗi lần nói chuyện với Lê Thanh đều rất khó khăn, lúc thì người này gọi, lúc thì người kia gọi. Cô cũng chẳng còn hy vọng gì. Cô đứng tựa vào hành lang tầng hai của biệt thự và bấm số.
Đợi đến khi tất cả tiếng chuông chờ kết thúc, Lê Thanh vẫn không bắt máy.
Cô tự giễu cợt một nụ cười như đã đoán trước, cầm điện thoại đứng hứng gió lạnh hai phút rồi trở về phòng.
Lúc ăn trưa, Lâm Giới Bình hỏi cô đã gọi điện chưa, cô dùng đũa chọc chọc hạt cơm; “Con gọi rồi, nhưng mẹ không nghe máy.”
Vẻ mặt Lâm Giới Bình cứng lại, rồi an ủi cô: “Có lẽ mẹ con ở nhà bận quá, cứ đợi một chút nữa xem sao.”
“Mẹ muốn nghe thì nghe, không thì thôi.”
Khúc Tĩnh Đồng và Trình Hạo đến đây mỗi năm, đương nhiên biết Lâm Giới Bình đang nói gì. Hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi sự thương xót và chua xót.
Những lúc như thế này, Lâm Ấu Tân rất không muốn nhìn vào ánh mắt của bất kỳ ai.
Cô ghét bị thương hại, cũng ghét bị cảm thông.
Dù không có bố mẹ, cô vẫn có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt, chẳng có gì to tát cả.
Bàn ăn bỗng trở nên im lặng lạ thường, chỉ còn tiếng bát đũa va chạm và tiếng ê a của Đậu Miêu Nhi.
Còn Chu Bẩm Sơn, người duy nhất không hay biết chuyện gì, cũng không có ý định hỏi han. Thỉnh thoảng, anh lại liếc nhìn Lâm Ấu Tân, trong mắt ẩn chứa một vài nỗi lo lắng, nhưng đã được che giấu rất kỹ.
“Bẩm Sơn, nghe nói bố và dì của con đã từ Kinh Bắc đến rồi, hôm nay là Tết dương lịch, tối nay đến nhà ông nội con dùng bữa đi.”
Không khí quá ngột ngạt, Lâm Giới Bình lấy cớ anh để chuyển hướng câu chuyện.
“Tùy theo ý của Ấu Tân, con thế nào cũng được, đi hay không cũng chẳng sao.” Chu Bẩm Sơn từ tốn nói.
Lâm Giới Bình cau mày.
Hai đứa này lấy nhau thì đúng là một cặp trời sinh rồi, đứa nào cũng lạnh lùng như nhau.
Vợ chồng Khúc Tĩnh Đồng lại nhìn nhau, hai người này đúng là xứng đôi.
Ông thở dài: “Thế sao được, dù gì cũng phải có lễ nghĩa, không người ta lại nói nhà họ Lâm không biết phép tắc. Ấu Tân, con thấy sao?”
“Vậy thì đi thôi.” Lâm Ấu Tân ủ rũ nói: “Cả thế giới này đều là lễ nghĩa, sao lại có lắm quy tắc thế không biết.”
Thêm một lịch trình đột xuất, Lâm Ấu Tân lên lầu trang điểm, thay quần áo, Khúc Tĩnh Đồng đi cùng cô.
Trình Hạo cảm thấy đêm qua đã uống rượu và tạo được chút tình nghĩa với Chu Bẩm Sơn, lại là anh em cột chèo, nên anh lén lôi anh sang một bên.
“Hôm nay em vợ anh tâm trạng không tốt, tối nay qua nhà cậu, cậu chăm sóc nó nhiều hơn một chút nhé.”
“Em biết rồi.” Chu Bẩm Sơn không ngờ Trình Hạo lại quan tâm như vậy, bèn hỏi thắng: “Vì mẹ cô ấy à anh?”
“Chính xác.” Nhắc đến Lê Thanh, Trình Hạo cũng có chút bực bội: “Bố của em vợ anh qua đời vì tai nạn xe không được mấy tháng, mẹ em ấy đã mang thai và tái hôn, sinh con khi còn chưa hết tang, sau đó còn chuyển đến Macao sống. Lúc đó em vợ anh mới mười tuổi, đã bị bà ấy bỏ lại cho ông ngoại nuôi, mười mấy năm không hề hỏi han. Người mẹ này cũng thật tàn nhẫn.”
Chu Bẩm Sơn cau mày: “Nếu đã như vậy, tại sao vẫn phải gọi điện?”
Trình Hạo thở dài: “Ông ngoại bắt phải làm thế. Dù sao cũng là mẹ ruột, máu mủ ruột thịt mà. Mỗi dịp lễ tết là lại như vậy, Ấu Tân lần nào cũng như rơi một lớp da. Cũng tại con bé quá nặng tình cảm, không nỡ để ông ngoại lo lắng, lại còn nặng lòng về tình máu mủ. Nếu anh mà là em ấy, anh đã chẳng thèm qua lại nữa rồi.”
Trình Hạo đang bế Đậu Miêu Nhi, cô bé có vẻ rất thích Chu Bẩm Sơn, bàn tay nhỏ bé cứ nắm chặt chiếc đồng hồ của anh không chịu buông.
Chu Bẩm Sơn tháo đồng hồ ra và đưa cho Đậu Miêu.
Anh không muốn tìm hiểu sâu về quá khứ đen tối đó, mối quan hệ gia đình ở châu Á là thứ khó đánh giá nhất, giống như một chiếc áo khoác ẩm ướt, không thể cởi ra cũng không thể mặc vào. Anh cũng từng có cảm giác tương tự. Nhưng lúc này, việc truy tìm nguồn gốc không có ý nghĩa gì, con người chỉ có thể nhìn về phía trước.
Vì vậy anh hỏi: “Thế những năm trước khi tâm trạng em ấy không tốt thì sẽ làm gì? Ở bên cạnh ông nội à?”
Một câu hỏi hoàn toàn bình thường nhưng Trình Hạo bỗng thay đổi sắc mặt, ngượng ngùng gãi đầu: “Không, chuyện này… khó nói lắm.”
Chu Bẩm Sơn đã đoán được, giọng nói trầm xuống: “Em đều biết cả, anh cứ nói đi.”
“…Thế anh nói rồi cậu đừng có giận, là cậu tựhỏi đấy nhé.”
“Anh nói đi.”
“Khụ.” Trình Hạo sờ mũi, nói lấp lửng: “Thì… không phải trước đây em ấy có một mối tình đầu kéo dài bảy, tám năm sao. Cậu nhóc đó rất ngầu, rất hợp với em ấy, hai người luôn có những câu chuyện để nói. Những lúc như thế này, cậu ta đều ở bên cạnh em ấy. Anh đoán là đưa em ấy đi chơi, còn những chuyện khác thì riêng tư quá, tôi không rõ.”
Chu Bẩm Sơn cúi đầu im lặng.
/
Lâm Ấu Tân trang điểm xong, thay một chiếc áo len rộng màu đỏ thắt eo, kết hợp cùng chân váy ngắn và bốt cao cổ. Nhìn màu sắc quả thật có chút ý vị của việc đi ra mắt nhà chồng.
Bước xuống lầu, Chu Bẩm Sơn đã đứng đợi, anh vẫn khoác lên mình bộ đồ đen quen thuộc.
“Chân em sẽ lạnh đấy, mặc thêm chút nữa đi.”
“Em lười thay lại lắm, cứ đại vậy đi anh.”
Cô không mấy vui vẻ nhưng nụ cười dành cho anh vẫn rất tự nhiên, như thể không muốn cảm xúc của mình làm ảnh hưởng đến anh. Chu Bẩm Sơn nhìn cô thật sâu, chẳng nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ mở cửa xe cho cô.
Anh thầm ước gì lúc này mình có thể trở thành một người thú vị, nhưng tiếc là anh không phải. Có lẽ, người đó ở bên, cô mới thực sự vui vẻ.
Lên xe, Chu Bẩm Sơn im lặng lái, còn Lâm Ấu Tân thì dựa vào cửa kính xe, thất thần.
Một lát sau, điện thoại cô rung lên, mở màn hình ra, là tin nhắn của Lê Thanh.
Mẹ: [Viên Viên, con gọi cho mẹ có chuyện gì không?]
Cô đứng hình hai giây, rồi bật cười nhạt. Xem kìa, mẹ cô căn bản không hề nhớ. Những dịp lễ tết như thế này, bà ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc hỏi thăm cô.
Ấu Tân: [Không có gì, con gọi nhầm thôi.]
Mẹ: [Ồ, hôm nay mẹ bận lắm, phải chăm lo cho cả nhà, dạo này lại hay đau dạ dày. Thế nên mẹ không nói chuyện với con nữa nhé, khi nào rảnh mẹ sẽ đến thăm con.]
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm được: [Đau dạ dày thì phải đi khám bác sĩ, sức khoẻ là quan trọng nhất.]
Nhưng có lẽ Lê Thanh đã bận rộn rồi, tin nhắn này không bao giờ được hồi đáp.
Cô tắt mở màn hình nhiều lần, mong mỏi Lê Thanh có thể nhắn thêm vài câu, ít nhất là hỏi han về sức khỏe. Nhưng nửa tiếng trôi qua, chẳng có tin nhắn mới nào đến. Có lẽ bà ấy thật sự không có thời gian để bận tâm đến cô.
Cô xụ vai, cuối cùng vứt điện thoại vào túi, coi như mắt không thấy, tâm không phiền.
Chu Bẩm Sơn khẽ quay đầu, nhìn thấu mọi hành động của cô, sau đó lại đưa mắt về phía cột đèn giao thông.
Anh chỉ suy nghĩ mười giây rồi lấy điện thoại ra nhắn vài tin. Lúc xe lăn bánh trở lại, anh đổi hướng đi thẳng.
Lâm Ấu Tân cố ép bản thân không nghĩ đến chuyện của Lê Thanh nữa, cô chống tay lên cằm, ngắm nhìn khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ.
Hôm nay là Tết Dương lịch, trên những hàng cây ven đường ở khu phía Tây thành phố đều treo đèn lồng đỏ và đèn màu, thắp sáng cả con đường.
Đi qua khu phố cổ thì lại càng náo nhiệt hơn, nào là người bán kẹo đường, nặn tò he rồi đến cả miến trộn nướng… bức tường của lầu trống cũng được bao quanh bởi một vòng đèn màu rực rỡ, đỏ tươi, như một tọa độ phát sáng trên bản đồ.
Đến cả mấy quán cà phê thường ngày đắthết cỡ cũng đưa ra chương trình “ly thứ hai giảm nửa giá”…
Khoan đã, khu phố cổ ư?
Cô bỗng giật mình. Quay đầu lại, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên với người bên cạnh: “Đi đến nhà ông nội anh đâu phải đi đường này?”
Tứ hợp viện của Chu Tái Niên ở khu Tây thành phố, mà đi qua phố cổ là đi về phía Nam.
Đường phố cổ hẹp, xe cộ lại đông, Chu Bẩm Sơn lái xe rất cẩn thận, nhưng vẫn dành tâm trí để đáp lời cô: “Ừ, mình không đi nữa.”
Cô trợn tròn mắt: “Nhưng em đã hứa rồi mà.”
Tuy cô thật sự không có tâm trạng để đi xã giao, nhưng trước khi đi, ông Lâm Giới Bình đã gọi điện thoại, nói rằng hai người sẽ đến.
“Ừ, anh cũng đã nói với ông rồi, anh không muốn đi.”
“…Tùy hứng như vậy sao?”
Chu Bẩm Sơn chợt bật cười, hiếm lắm mới nghe được từ “tùy hứng” thốt ra từ miệng cô. Anh tranh thủ lúc rảnh liếc nhìn cô, nụ cười mang chút bất đắc dĩ: “Cả hai chúng ta đều không muốn đi, vậy thì đừng miễn cưỡng nữa.”
“Sao anh biết em không muốn…”
Cô nói mà bản thân cũng không tự tin, bởi lẽ cảm xúc đã sớm hiện rõ trên mặt cô rồi.
Khi xe từ từ rời khỏi khu phố cổ, Lâm Ấu Tân vừa tiêu hóa xong lời nói của anh, lại bắt đầu mơ hồ, cô bối rối nhìn khung cảnh đường phố ngày càng hoang vắng, hỏi: “Thế thì mình đi đâu vậy anh? Về nhà sao?”
Về nhà hình như cũng không phải đi đường này.
“Tối nay chúng ta không về nhà.”
“???”
Một tay Chu Bẩm Sơn giữ vô lăng, tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Cứ yên tâm đi theo anh, đừng nghĩ lung tung.”
Chiếc xe lao đi trong đêm tối, hướng về một nơi lạ lẫm.
Cô giữ nguyên tư thế nghiêng người nhìn Chu Bẩm Sơn, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ khó tả, vừa khó hiểu, lại vừa… có chút phấn khích.
Cô luôn nghĩ Chu Bẩm Sơn là một người rất tuân thủ quy tắc, làm việc tỉ mỉ và nghiêm túc.
Nhưng hành động hiện tại của anh, giống như một nét chữ bị viết lệch ra khỏi ô vuông lúc còn bé. Hoàn toàn ngoài dự đoán, nhưng lại có thể xảy ra.
Thật… k*ch th*ch.
Thế là cô nhìn anh chằm chằm hai giây, rồi quay đầu lại, hướng mắt về phía trước: “Tùy anh thôi. Mình là vợ chồng hợp pháp mà, anh còn có thể bán em đi à?”
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 28
10.0/10 từ 33 lượt.
