Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 22
Edit: Mỳ
Căn phòng thoang thoảng hương cam bergamot dịu nhẹ. Lâm Ấu Tân chẳng nhớ mình đã mua loại tinh dầu này từ bao giờ, nhưng mùi hương ấy lúc này đây rõ mồn một trong từng hơi thở. Nó tỏa ra từ vạt áo của Chu Bẩm Sơn.
Khi anh nằm trên người cô rồi lại kiềm chế lùi lại, cô mới nhận ra đó không phải mùi tinh dầu, mà là mùi sữa tắm trên cơ thể anh.
“…Ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
Hơi thở của anh có chút gấp gáp, ngón tay lướt nhẹ qua đôi môi cô, giọng nói khản đặc hơn cả trước lúc hôn.
Sau khi anh rời đi, Lâm Ấu Tân lập tức quay người, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại.
Nói đúng ra, đây là nụ hôn đầu tiên của họ trong lúc cả hai đều tỉnh táo. Cô hoàn toàn không ngờ Chu Bẩm Sơn lại hôn cô mà không xin phép, điều này làm sụp đổ hình tượng chính nhân quân tử của anh trong lòng cô! Quả nhiên, người đứng đắn đến mấy cũng có chút bản chất xấu của đàn ông.
“…Cái đồ lưu manh già!”
Cô ấm ức, lẩm bẩm chửi một tiếng.
Người phía sau hơi khựng lại rồi bật ra một tiếng cười khẽ, gần gũi đến mức như tiếng đá sỏi cọ vào tai. Lâm Ấu Tân mặt đỏ bừng, kéo chăn trùm kín cả mặt.
Một lúc sau, tiếng thở đều đều dần vang lên bên cạnh. Chân trái cô không thoải mái nên nằm nghiêng một lúc rồi lại chuyển sang nằm ngửa.
Trong bóng tối, Chu Bẩm Sơn chậm rãi mở mắt. Ánh trăng ngoài cửa sổ mỏng manh, mờ ảo phác họa đường nét khuôn mặt tinh xảo của cô. Anh lặng lẽ ngắm nhìn, cảm giác bức bối trong lòng lại bùng lên. Cố nhịn rồi lại nhịn, anh chống người dậy, cúi xuống hôn lên tóc cô một cái, sau đó vén chăn bước xuống giường. Chẳng mấy chốc, tiếng nước rào rào từ phòng tắm vọng ra.
Lâm Ấu Tân ngủ ngon cả đêm, tỉnh giấc đúng 7 rưỡi.
Dì Tuỳ đã đến từ lúc 7 giờ. Lúc đó, Chu Bẩm Sơn vừa vệ sinh cá nhân xong và chuẩn bị làm bữa sáng, hai người vô tình chạm mặt nhau trong bếp.
“Cậu Chu, cậu đang làm gì thế?”
Thấy anh định đeo tạp dề vào người, dì Tuỳ ngạc nhiên vội giật lấy: “Để tôi, để tôi làm cho. Cậu cứ đứng sang một bên đợi là được.”
Chu Bẩm Sơn tôn trọng sự phân công công việc nên nhường lại tạp dề, còn mình ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh quầy bar.
Dì Tuỳ ít khi tiếp xúc với Chu Bẩm Sơn, vừa cầm chảo chiên trứng vừa hỏi chuyện.
“Thường ngày ở nhà đều là cậu nấu ăn cho Ấu Tân à?”
“Dì cứ gọi con là Bẩm Sơn thôi ạ. Bữa sáng và bữa tối thì con nấu cả, còn bữa trưa con không về kịp nên cô ấy tự lo.”
“À à, ra là vậy.”
Dì Tuỳ cảm thấy khá áp lực khi nói chuyện với Chu Bẩm Sơn. Bà lén liếc nhìn anh một cái, thấy anh tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng dường như có ý muốn trò chuyện, bà mới dần thoải mái hơn.
“Vậy thì cậu vất vả rồi. Ông nội của con bé cũng muốn cử một người giúp việc từ nhà sang, nhưng Ấu Tân không thích bị người khác làm phiền không gian riêng tư, nên đành thôi.”
Chu Bẩm Sơn rót một cốc nước ấm: “Không sao đâu ạ, con quen rồi, một người hay hai người cũng chẳng khác gì. Hơn nữa, em ấy không kén ăn nên nấu cũng tiện.”
Không kén ăn ư? Dì Tuỳ khựng lại, cười gượng: “Cái con bé này……”
“Sao ạ?” Chu Bẩm Sơn tinh ý nắm bắt.
Dì Tuỳ cúi đầu thái cà chua, nhất thời không nói gì, nhưng nghĩ giấu Chu Bẩm Sơn cũng vô ích nên mới bùi ngùi nói: “Con bé ấy, miệng thì vô tư thế thôi chứ trong lòng tinh tế lắm. Cứ suốt ngày sợ làm phiền người khác.”
“Từ năm 10 tuổi, con bé đã sống chui rúc ở nhà ông nội và nhà dì cả của nó rồi. Dì nó thì bận công việc công ty, ở nhà lại có hai cô con gái, nhiều lúc vì muốn đối xử công bằng, thực đơn đều do chuyên gia dinh dưỡng làm theo sở thích của hai chị, nên quên mất không hỏi Ấu Tân thích ăn gì. Lúc đó, bố con bé mới mất, mẹ nó lại bỏ nó tái hôn, ông nội thì đau khổ vì mất con trai, một đứa trẻ như con bé phải sống nhờ nhà người khác, không dám nói mình không thích ăn gì. Lâu dần, chúng tôi đều nghĩ con bé không kén ăn, dù cho cái gì con bé cũng ăn hết, còn cười tươi nói ‘cảm ơn dì Tuỳ, ngon quá ạ’.”
Chuyện cũ qua lời kể của dì Tuỳ chỉ còn là sự hoài niệm của tháng năm, nhưng lọt vào tai Chu Bẩm Sơn lại như con dao mới mài sắc, cứa vào lòng anh đau nhói.
Anh cau mày, giọng nói không giấu được sự trách móc: “Dì cả của Ấu Tân…”
“Dì của con bé……” Dì Tuỳ lắc đầu: “Cũng không thể trách dì con bé được. Bà chủ nhà này chỉ biết đến công ty thôi, nhiều khi còn chẳng để ý đến con gái mình, nói gì đến cháu gái.”
“Thế nên ông Lâm mới lo cho Ấu Tân nhất, hối thúc con bé kết hôn, chỉ sợ con bé cứ cô đơn một mình cả đời. ” Dì Tuỳ chợt nói một cách chân thành: “Bẩm Sơn à, tôi biết tính Ấu Tân đôi khi hơi bướng bỉnh, khó chiều thật. Nhưng con bé là một cô gái ngoan ngoãn, không có bố mẹ che chở, cả đời này không biết sẽ bị người ta bắt nạt đến thế nào, nên mong cậu hãy bao dung cho con bé. Cơ mà tôi thấy mấy lời vừa nói ban nãy cũng có hơi thừa thãi rồi, lần này từ chuyện nó bị thương ở chân là có thể thấy cậu chăm sóc nó chu đáo đến mức nào. Hôm nay tôi có hơi lỡ lời, mong cậu bỏ qua.”
“Không có gì đâu ạ, cảm ơn dì đã nói cho con biết những điều này.” Chu Bẩm Sơn lập tức đứng dậy: “Hai đứa bọn con mới kết hôn, nhiều điều còn cần phải hòa hợp. Dì nói cho con càng nhiều, con càng có thể hiểu em ấy hơn và chăm sóc em ấy tốt hơn mà.”
“Ừ, cậu chịu lắng nghe thì tôi cũng sẵn lòng chia sẻ thôi. Chẳng là trước đây nó đi xem mắt, gặp toàn những gã đàn ông kỳ quặc, vừa gặp đã đòi nó đẻ ba thằng con trai……”
Lâm Ấu Tân tỉnh dậy thì cảm thấy có tiếng ai đó đang nói chuyện bên ngoài, nhưng lắng nghe hai phút thì tiếng nói đó lại dần im bặt, ngay sau đó là tiếng cửa phòng khẽ mở. Cô vội vàng nhắm mắt lại.
Chu Bẩm Sơn tiến đến bên giường, nhìn đôi mắt lấp la lấp lánh đang đảo quanh của cô, bật cười: “Tỉnh rồi thì dậy đi, anh bế em đi vệ sinh cá nhân trước rồi anh đi làm.”
Ai đó hé một con mắt, giấu nửa khuôn mặt trong chăn. “Em tự làm được, anh cứ đi đi.”
“Em đi bằng cách nào?”
“Thì em nhảy lò cò.”
“Muốn trẹo luôn cả chân phải nữa à?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô đột nhiên mất hết can đảm để nói thêm gì. Lâm Ấu Tân lặng lẽ vén chăn, đưa hai cánh tay ra về phía anh.
Những ngày gần đây, việc tiếp xúc thân thể quá thường xuyên đã khiến cả tâm lý và cơ thể cô có chút miễn dịch. Bởi vậy nên khi Chu Bẩm Sơn bế cô đến phòng ăn, dì Tùy đã “Ôi chao” lên một tiếng đầy bất ngờ.
Dì Tùy cười mắng yêu: “Nếu không phải là làm ở bệnh viện nên Bẩm Sơn khó xin nghỉ phép, thì thằng bé đã chăm sóc con cả ngày rồi. Có được cái xe đi lại bằng thịt người như thế, con và dì ở nhà lại thành ra chịu thiệt thòi mất.”
Lâm Ấu Tân ngạc nhiên nhìn dì Tùy một cái. Cô không biết từ bao giờ mà dì lại thân thiết với Chu Bẩm Sơn đến vậy, còn nói chuyện đùa cợt tự nhiên như thế.
Cô lặng lẽ uống một ngụm sữa, không đáp lời, chỉ thấy khóe môi Chu Bẩm Sơn mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Trong lòng bỗng dâng lên một luồng hơi ấm áp, không thể diễn tả thành lời.
/
Ngày thứ năm sau khi bị thương ở chân, Lâm Ấu Tân bắt đầu nhận thêm một vài công việc trực tuyến.
Từ Trừng Ninh gọi điện để thảo luận về lịch trình livestream mới nhất. Thì ra họ đã lên kế hoạch biến các buổi livestream và phỏng vấn thành một chuỗi sự kiện, nhằm tăng cường mức độ phủ sóng và tạo hiệu ứng truyền thông trước khi vở kịch “Tiểu Hồ Tiên” chính thức công diễn.
Việc chọn diễn viên chính để phỏng vấn phải được cân nhắc kỹ lưỡng, ưu tiên những người từng tham gia các vở kịch lớn và có tác phẩm tiêu biểu. Lựa chọn đi lựa chọn lại, chỉ có Lâm Ấu Tân và Lam Yên, một diễn viên hạng B cùng đoàn, là đủ tiêu chuẩn.
“Vai Hồ Tiên sẽ do cậu và Lam Yên luân phiên đảm nhận. Còn vai đạo sĩ, bên tớ tạm thời chọn Tô Thanh Hà.”
Lâm Ấu Tân suy nghĩ một lúc, rồi không đồng tình lắm: “Tớ thấy vai nam chính nên để Thí Hàn diễn thì thích hợp hơn. Tô Thanh Hà mới diễn kịch sân khấu chưa đầy một năm, sao lại có thể coi là có tác phẩm tiêu biểu được? Như thế thì không công bằng.”
Từ Trừng Ninh cũng tỏ ra bất lực: “Nhưng Tô Thanh Hà là diễn viên có sức hút, tất cả hiệu ứng truyền thông của chúng ta đều phụ thuộc vào anh ta.”
“…Nhưng như vậy quá bất công với Thí Hàn. Hay là cứ để cả hai cùng lên sóng đi.”
“Cậu tưởng tớ chưa từng nghĩ đến sao? Nhưng Thí Hàn không đồng ý, anh ta vốn đã coi thường việc Tô Thanh Hà đến để đánh bóng tên tuổi, giờ lại từ chối cùng lên sân khấu.”
Lâm Ấu Tân nhíu mày: “…Nhưng làm thế anh ta sẽ bị vụt mất đi cơ hội xuất hiện trước công chúng.”
“Thế thì tớ chịu thôi.” Từ Trừng Ninh nhún vai: “Tớ chỉ là một biên kịch, vì nể mặt thầy Cố nên mới kiêm luôn việc quảng bá, chứ không thể đảm đương luôn cả việc an ủi diễn viên được. Tớ cũng đâu có ba đầu sáu tay. Hơn nữa, với cái nết của Thí Hàn ấy, luôn cảm thấy người khác đối xử không công bằng với mình. Cái đợt cậu kèm cho Hạ Triệu Kinh, anh ta đã ở trong phòng tập chèn ép thằng bé ấy. Chậc chậc, lời lẽ khó nghe lắm. Chỉ có thể nói là lòng đố kỵ của đàn ông cũng mạnh lắm.”
Nhắc đến Hạ Triệu Kinh, Lâm Ấu Tân chợt nhớ ra gần đây cô không còn kèm lời thoại cho cậu ấy nữa, tiện thể hỏi luôn: “À phải rồi, gần đây Hạ Triệu Kinh thế nào? ‘Khổ Nhĩ’ khó khăn lắm mới được diễn lại, đừng để cậu ấy làm hỏng vở kịch.”
“Cũng được, vẫn vậy thôi. Mới hôm qua cậu ấy còn nói muốn đến thăm cậu đấy.” Từ Trừng Ninh đưa mắt nháy nháy đầy ẩn ý: “Cậu em trai này quan tâm cậu lắm đó nha.”
Khi Lâm Ấu Tân đang gọi điện, dì Tùy đang ở bên cạnh đút hoa quả cho cô. Dì nghe thấy vậy, tinh ý nhìn cô một cái.
Lâm Ấu Tân ngượng ngùng ho nhẹ: “…Đừng có nói lung tung, tớ với cậu nhóc đó chỉ đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp thôi. À, này Tiểu Ninh, tớ có chuyện muốn nói với cậu, bây giờ cậu có rảnh không?”
“Bây giờ á? Cũng được, tớ đang ở nhà hát đây, hơi lộn xộn xíu. Mà cậu muốn nói gì thế?”
Thời điểm này có vẻ không thích hợp cho lắm.
Lâm Ấu Tân vuốt trán: “…Thôi, để lần sau vậy.”
Từ Trừng Ninh không hiểu: “Hai ngày nữa tớ sẽ qua chỗ cậu để chỉnh lại thiết bị livestream. Cậu lo mà chuẩn bị sẵn nhé.”
“Tớ nhớ rồi mà.”
/
Nguyên cả ngày hôm nay, Chu Bẩm Sơn bận rộn đến mức không có một phút nghỉ ngơi.
Sáng sớm, anh bị Trạch Giang Đào gọi đi dự buổi họp đánh giá. Từ mười giờ, ba ca phẫu thuật liên tiếp không cho phép anh kịp ăn bữa trưa. Mọi chuyện còn rắc rối hơn khi nhóm thực tập sinh mắc lỗi, suýt chút nữa rút nhầm ống dẫn lưu của bệnh nhân. May mắn thay, sự cố không quá nghiêm trọng, tuy là thế nhưng việc bồi thường và xin lỗi cũng không thể tránh khỏi.
Vì chuyện này, anh đã phải tan ca muộn hơn một tiếng. Sau khi huấn luyện lại nhóm thực tập sinh, anh lại bị Trạch Giang Đào gọi vào hỏi han về những vấn đề quản lý, không hề liên quan đến chuyên môn. Mãi đến bảy rưỡi tối, anh mới trở về nhà.
Thật không may, hôm nay dì Tùy có chút việc riêng nên đã về sớm, không kịp chuẩn bị bữa tối. Chu Bẩm Sơn nhìn bàn ăn trống rỗng, khẽ nhíu mày đầy mệt mỏi. Nhưng khi nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sofa, dáng vẻ đói đến tội nghiệp, mọi phiền muộn trong anh đều tan biến, thay vào đó là một nụ cười ấm áp.
“Em muốn ăn gì để anh đi mua. Giờ anh không kịp nấu nữa rồi.” Anh hỏi cô.
Lâm Ấu Tân dạo này đã ăn quá nhiều đồ thanh đạm, thèm ăn lắm rồi. Cô nhanh chóng giơ tay lên: “Em muốn ăn đồ Nhật! Em đợi anh lâu lắm rồi đấy! Giờ có thể ăn được chưa ạ!”
Chu Bẩm Sơn theo bản năng nhíu mày: “Đồ Nhật không tốt cho chân em…”
Nhưng nói được nửa câu, nhớ lại lời dì Tùy kể rằng ngày bé cô không được ăn những món mình thích, giọng anh đột ngột chùng xuống, dịu dàng hỏi: “Em muốn gọi đồ ăn, hay chúng ta ra ngoài?”
“Em gọi xong rồi! Lát nữa anh chỉ cần mở cửa thôi.”
Lâm Ấu Tân đã đặt một suất Omakase ở nhà hàng mới trên đường Hải Đường. Cô từng cùng Khúc Tĩnh Đồng đến đây ăn và uống rượu tại đó.
Nhưng hình như Chu Bẩm Sơn không thích ăn đồ sống. Anh chỉ ăn một phần mì nhỏ. Thấy anh ăn ít, Lâm Ấu Tân cảm thấy hơi áy náy và lặng lẽ ghi nhớ sở thích ăn uống của anh.
Sau bữa tối, Chu Bẩm Sơn lại là người dọn dẹp. Anh thu gom rác nhà bếp vào túi rồi để trước cửa, để tiện mang đi vứt vào sáng hôm sau.
Dọn dẹp xong, trời vẫn còn sớm. Lâm Ấu Tân hỏi anh tối nay có phải tăng ca hay xem luận văn gì không.
“Không xem nữa, hôm nay anh có hơi mệt.” Anh đáp.
Lâm Ấu Tân ngạc nhiên: “Hôm nay anh bận lắm à?”
Chu Bẩm Sơn tựa lưng vào sofa, tháo kính ra xoa xoa sống mũi. Cả người anh toát lên vẻ mệt mỏi: “Ừ, ba ca phẫu thuật rồi còn phải đi thăm khám. Mấy đứa nhỏ thực tập sinh không thông minh lắm, hướng dẫn chúng nó mệt muốn chết.”
Lâm Ấu Tân khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên cô nghe Chu Bẩm Sơn than phiền. Từ trước đến nay, trước mặt cô, anh luôn không biểu lộ cảm xúc tiêu cực.
Lâm Ấu Tân nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy anh muốn đi nghỉ ngơi, hay…”
“Mới bảy giờ tối.” Chu Bẩm Sơn bất lực nhìn cô: “Giờ này đi ngủ thì có hơi sớm quá.”
“À, vậy bình thường anh có hoạt động gì để thư giãn không?”
“Thư giãn sao?”
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn ngưng đọng hai giây, rồi anh nhìn cô: “Tập gym hoặc là thả lỏng đầu óc, nghĩ về một vài điều, một vài người.”
“Rồi đến giờ thì đi ngủ.”
Lâm Ấu Tân không thể kìm được biểu cảm trên khuôn mặt, cô bĩu môi đầy chê bai: “Không phải em nói chứ, cuộc sống của anh thật sự quá nhàm dữ luôn á.”
Chu Bẩm Sơn không phủ nhận. Anh biết cuộc sống của mình rất tẻ nhạt, không chỉ cuộc sống mà cả con người anh cũng chẳng có gì thú vị để thu hút người khác.
“Anh xin lỗi.” Anh chỉ có thể nói: “Hy vọng không làm em thấy nhàm chán.”
Lâm Ấu Tân bật cười vì câu nói đó, kiêu ngạo hất cằm: “Anh tự đề cao mình quá rồi đấy, em sẽ không bị anh ảnh hưởng đâu.”
Bị lây nhiễm cảm xúc vui vẻ của cô, Chu Bẩm Sơn từ từ mỉm cười: “Vậy em có hoạt động nào giúp anh thư giãn không?”
Ngay bây giờ ư?
Lâm Ấu Tân suy nghĩ một lúc: “Anh muốn xem phim không?”
Bây giờ trong căn hộ của cô, ngoài phòng chiếu phim thì cũng chẳng có trò giải trí nào khác.
“Được.” Anh nói.
Lâm Ấu Tân chìa hai cánh tay, ra lệnh cho anh: “Bế em qua đó đi.”
Lần trước, anh bước vào căn phòng này mà không có tâm trí để khám phá, chỉ lo lắng về mùi rượu. Lần này, dưới ánh đèn, anh mới nhìn thấy toàn cảnh căn phòng.
Căn phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông. Vừa bước vào là trần nhà màu xanh thẫm, lấp lánh như bầu trời đầy sao. Dàn âm thanh, micro và hệ thống treo trần đều được trang bị đầy đủ.
Trên tường treo một vài bức ảnh cô biểu diễn, cùng những đĩa nhạc vinyl trang trí. Gần cửa là một tủ rượu và tủ lạnh cao tận trần.
Chu Bẩm Sơn không quen tận hưởng những thứ này, nhưng anh thực sự cảm nhận được cô được nuông chiều từ nhỏ. Ít nhất là về mặt vật chất, cô không thiếu thốn bất cứ điều gì.
“Chu Bẩm Sơn, anh có thích thể loại phim nào không?”
Lâm Ấu Tân cầm điều khiển loay hoay một hồi, không biết anh thích gì nên quay đầu hỏi. Vừa quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt anh đang chăm chú nhìn mình.
Cô bỗng rùng mình: “Anh nhìn em làm gì vậy?”
“Anh đang xem em sẽ chọn bộ phim thú vị nào thôi.”
Chu Bẩm Sơn nén lại nhịp đập trong tim, ngồi xuống cạnh cô.
Sau khi về nhà, cả hai đã thay quần áo thoải mái. Chu Bẩm Sơn mặc áo phông cộc tay màu đen và quần dài, còn Lâm Ấu Tân thì mặc váy hai dây, khoác ngoài một chiếc áo sơ mi rộng.
Trong lúc cử động, tay áo phông của anh khẽ cọ vào tay áo sơ mi của cô.
Khi bật chế độ xem phim, đèn trần tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ trần sao. Bầu không khí ngay lập tức trở nên nồng nàn, lãng mạn hơn.
Lâm Ấu Tân thấy không thoải mái, dịch sang phải một chút: “Phim hài của Châu Tinh Trì(1) được không? Hay là phim của Vương Gia Vệ(2).”
“Vương Gia Vệ đi.” Anh nói.
Trong những khoảnh khắc không thể tập trung, tốt nhất là xem một bộ phim mang chút mơ màng, ảo giác.
Lâm Ấu Tân chọn bộ phim Xuân Quang Xạ Tiết.
Bộ phim sản xuất năm 1997. Mở đầu phim là những khung hình đen trắng, dần dần mới chuyển sang vẻ đẹp điện ảnh điển hình của đạo diễn.
Ngôn ngữ hình ảnh trong Xuân Quang Xạ Tiết vừa nóng bỏng, vừa ồn ào, pha chút hoang dại, lại mang một nỗi buồn man mác. Câu chuyện luôn diễn ra tại Buenos Aires(3), nơi có bầu trời hoàng hôn u ám nhưng lại xanh thẫm một cách kỳ lạ.
Lâm Ấu Tân xem rất chăm chú.
Cô đã xem ít nhất năm trăm bộ phim, nhưng những đạo diễn có phong cách độc đáo thì rất ít. Vương Gia Vệ là một trong số ít đạo diễn Trung Quốc mà cô yêu thích.
Chu Bẩm Sơn lặng lẽ nhìn cô. Gần hai tháng ở bên nhau, anh hiếm khi thấy cô tập trung làm một việc gì đó như vậy.
Ở Lâm Ấu Tân luôn có nét dí dỏm, nếu không quan sát kỹ, người ta sẽ khó mà nhận ra cô cũng có những lúc nghiêm túc với cuộc sống.
“Ăn hoa quả không em?”
Khi phim chiếu được nửa chừng, anh khẽ hỏi.
Ánh mắt cô vẫn không rời màn hình: “Cũng được.”
Chu Bẩm Sơn nhanh chóng đi ra ngoài, lát sau quay lại đưa cho cô một đĩa xoài và dâu tây đã cắt sẵn.
“Cảm ơn anh.”
Lâm Ấu Tân đón lấy, vừa ăn vừa xem, dần dần quên mất bên cạnh còn có một người khác. Và người đang ở cạnh cô cũng im lặng, lặng lẽ.
Cô thích xem phim với người như Chu Bẩm Sơn. Anh có đạo đức của một người xem phim, không nói chuyện, không bình luận, càng không khoe khoang. Cô rất ghét những người thích tỏ vẻ hiểu biết.
Thế nhưng, có những bộ phim vì nội dung hay cách quay mà có người rất thích nhưng có người lại không thể xem nổi, ví dụ như Chu Bẩm Sơn vì giờ đây anh đã quá mệt mỏi.m sau một ngày dài.
Khi phim chiếu được hơn nửa, anh đã khoanh tay, từ từ nhắm mắt lại.
“Em nghĩ hai người họ thật ra…”
Lâm Ấu Tân không kìm được muốn thảo luận với anh, nhưng vừa quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông mệt mỏi đang tựa lưng vào ghế sofa, vòng tay ôm lấy chính mình.
Qua lớp áo cộc tay, những cơ bắp rắn chắc của anh ẩn hiện. Đôi chân anh hơi cong, hơi mở.
Lúc này, vẻ đẹp tuyệt đỉnh của ánh sáng và màu sắc trong phim của Vương Gia Vệ cũng phản chiếu lên gương mặt và thân hình anh.
Lâm Ấu Tân không kìm được nhướng mày.
Lúc này, nhìn dưới góc độ nghệ thuật, khó mà phủ nhận anh có tiềm năng được các đạo diễn phim chọn vào vai.
Cô vô thức tiến lại gần, cố gắng dùng mắt mình để lưu lại ánh sáng và màu sắc của khoảnh khắc này, cùng với hàng lông mi dài ẩn sau cặp kính của anh.
Dần dần, cô bắt đầu dùng ánh mắt để phác họa đường chân mày, sống mũi cao và đôi môi mỏng của anh…
Anh dùng sữa tắm hương cam bergamot sao? Sao cô lại chưa từng ngửi thấy mùi này trong nhà.
Cô thậm chí còn định đến gần để ngửi thử.
Nghĩ là làm, cô ghé sát vào cổ anh.
Nhưng gần như cùng lúc đó, Chu Bẩm Sơn đang chợp mắt trên sofa mở mắt ra.
“Em đang làm gì đấy?”
Ánh mắt anh sâu thẳm khó tả, giọng nói khàn khàn.
Khoảng cách gần đến mức hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, trở nên nóng bỏng.
Lâm Ấu Tân nghẹn lời, đột nhiên thấy thiếu tự tin một cách lạ lùng: “Em… em không làm gì cả…”
Cô theo bản năng muốn lùi lại, nhưng cánh tay đã bị anh nắm lấy. Và rồi cô bị anh bế lên đặt gọn lỏn vào lòng.
Hơi thở gần như chạm nhau. Luồng khí nóng bỏng phả vào môi cô, dưới thân cũng trở nên nóng hơn.
Trái tim cô như hẫng đi vài nhịp. Hàng mi dài khẽ rung lên theo từng nhịp thở. Ngay khi cô nhắm mắt lại, một bàn tay đã len lỏi lên giữ lấy gáy cô, mạnh mẽ hé mở môi răng cô rồi dằn dỗi xâm nhập.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 22
10.0/10 từ 33 lượt.
