Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách

Chương 20


Edit: Mỳ


Giấc ngủ đêm ấy dường như là một thứ xa xỉ đối với họ.


Lâm Ấu Tân chẳng rõ rốt cuộc mình đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết sau khi nụ hôn “có qua có lại” của Chu Bẩm Sơn vừa dứt, hai người cùng im lặng và rồi cũng chìm vào giấc ngủ trong sự im lặng ấy.


Nhưng dù là nằm chung một chiếc giường, cô cũng không hề lo lắng Chu Bẩm Sơn sẽ có thêm hành động gì. Dù sao thì, khi đi ngang quầy hàng siêu thị họ đã không mua thứ đó, cô tin anh tuyệt đối không phải người tầm thường.


Sáng hôm sau thức dậy, Chu Bẩm Sơn đã đi làm. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô bước ra khỏi phòng ngủ, lập tức nhìn thấy bữa sáng được đặt ngay ngắn trên bàn ăn, bên cạnh là một mảnh giấy nhắn.


[Hôm nay ăn hoành thánh nhé. Nước dùng và hoành thánh để riêng, lúc đổ vào thì em nhớ cẩn thận kẻo bỏng tay.]


Phản ứng đầu tiên của cô là, anh dậy từ mấy giờ mà còn có thời gian nấu nướng thế này vậy nhỉ?


Đặt mảnh giấy ghi chú xuống, cô nhẹ nhàng lấy phần thức ăn ra.


Một bát nước dùng nóng, kèm theo đó là sáu chiếc hoành thánh trắng phau nằm gọn trong bát nhỏ. Bên cạnh là bát gia vị gồm hành lá và rau mùi cho cô tự pha.


Lâm Ấu Tân khẽ cúi xuống, mùi hương thơm lừng xộc thẳng vào mũi.


Ăn sáng xong, trong lúc dọn dẹp bát đĩa, ánh mắt cô vô tình lướt qua tờ giấy ghi chú với nét chữ đầy mạnh mẽ kia, trong lòng bỗng có cảm giác thật lạ.


Cô nhớ lại, anh đã làm thêm ở bệnh viện liên tiếp cả tuần, vậy mà sáng nào cũng không quên mua bữa sáng cho cô.


Vả lại, lúc đi đăng ký kết hôn, anh có thể điền ngày sinh của cô vào tờ đơn một cách dứt khoát. Rồi cả chuyện hôm qua, khi ở siêu thị, anh lại nói đúng cỡ dép của cô, những điều mà có lẽ Lê Thanh cũng không còn nhớ.


Anh quan tâm đến cô đến vậy, dường như là quá nhiều rồi.


Nghĩ đến một khả năng nào đó, trái tim của Lâm Ấu Tân bỗng trĩu xuống. Cô rửa bát một cách thất thần rồi vội vàng rời khỏi nhà.


Sau hai tuần chuẩn bị, cuối cùng thì buổi livestream của “Tiểu Hồ Tiên” cũng được ấn định.


Nền tảng được chọn để livestream là Weibo, người dẫn chương trình là một hot streamer thuộc công ty MCN nổi tiếng, có thế mạnh đặc biệt trong việc sản xuất nội dung về văn hóa và giải trí.


Lâm Ấu Tân đã nhận được lịch trình từ trước đó một tuần. Hôm nay cô sẽ chính thức biểu diễn trực tuyến.


“Chúng ta sẽ triển khai theo hai hình thức, cả trực tuyến và trực tiếp. Ý của anh Cố là chúng ta sẽ biểu diễn một trích đoạn tại nhà hát trước, thời lượng khoảng hai mươi phút, còn Tô Thanh Hà vẫn đang ở bệnh viện, chúng ta dự định để anh ấy xuất hiện với vai trò ‘nhận xét của nhà sáng tạo’.”


Đúng 8 giờ 30 phút, Lâm Ấu Tân có mặt tại Nhà hát lớn nhất khu Tây Thành này. Chuyên gia trang điểm giúp cô tạo hình đơn giản, còn Từ Trừng Ninh đứng bên cạnh nhắc lại lần cuối các bước cần làm.


Cô làm dấu hiệu “OK”: “Nhưng lúc đầu không phải nói em sẽ đến bệnh viện livestream cùng Tô Thanh Hà sao? Kế hoạch thay đổi rồi à?”


“Thay đổi rồi.” Từ Trừng Ninh nhấp một ngụm nước, giọng khàn khàn: “Sau khi bàn bạc, mọi người thấy cách đó không đủ trực quan, cũng không đạt hiệu quả cao. Phương án hiện tại tốt hơn nhiều.”


“Được.”


Lâm Ấu Tân không có ý kiến gì về những phần công việc không thuộc nhiệm vụ của mình.


Vì là buổi livestream, không phải biểu diễn sân khấu, nên cô soi gương trang điểm thật kỹ, nhờ chị chuyên viên trang điểm che bớt quầng thâm mắt giúp.


“Tối qua cậu làm gì mà quầng thâm đen sì thế kia?”


Từ Trừng Ninh vừa bận rộn vừa liếc sang hỏi.



Lâm Ấu Tân tự dưng thấy chột dạ, khẽ ho một tiếng: “…Ngủ không được.”


Nhưng rõ ràng Từ Trừng Ninh đã hiểu lầm, cô ấy tưởng rằng sau một tuần nghỉ ngơi, cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.


“Cứ từ từ thôi, vì cái người họ Lương kia mà cậu mất ngủ gần một năm rồi, cũng chẳng thiếu mấy ngày này. Mấy đứa nặng tình như tụi mình là dễ bị tình cảm hành hạ lắm. Chị em sẽ ở bên cạnh cậu mà.”


Lâm Ấu Tân: “…….”


Thật sự, lần này không phải vì Lương Tiêu Thụ.


Nhưng mỗi lần Từ Trừng Ninh nói một câu là lại chặn đứng quyết tâm nói với cô ấy là mình đã kết hôn.


Nói ra vào lúc này, ngược lại sẽ bị Từ Trừng Ninh nghi ngờ vấn đề tâm thần của cô.


“Cậu lại đầu hàng gia đình mà kết hôn à? Chẳng lẽ là sau khi chia tay thì buông thả bản thân, tìm đại một người nào đó để sống qua ngày à! Lâm Ấu Tân, tớ coi thường cậu!”


Từ Trừng Ninh chắc chắn sẽ chỉ trích cô như vậy.


“Cô Lâm, đến lượt cô rồi!”


“Có mặt đây!”


Vừa trang điểm xong, đúng lúc nhân viên đến gọi.


Lâm Ấu Tân vội đứng dậy: “Tôi lên sân khấu đây.”


Phòng làm việc của họ và Nhà hát lớn Tây Thành đã ký hợp đồng hợp tác ba quý. Nhà hát số một dễ dàng sắp xếp lịch, đã định trước nửa tháng sẽ livestream ở đây. Lúc này, nhân viên đã dựng máy quay, có người hô lên “action”, cô và Thi Trần bắt đầu diễn.


Kịch sân khấu khá là khác với đóng phim truyền hình và điện ảnh, họ không được phép vấp thoại, không được quay lại, hơn nữa đây là hình thức livestream quảng bá, nên họ cũng không được nói lắp. Từ lời thoại, cử chỉ, động tác vũ đạo và ca hát đều phải thật hoàn hảo.


Bạn diễn trước đây của Lâm Ấu Tân là Tô Thanh Hà, nên cô khá ít hợp tác với Thi Trần, ban đầu cảm giác cả hai đều khá bình thường, hai phút sau mới dần dần nhập vai.


Chỉ là trong vở “Tiểu Hồ Tiên”, cô đóng vai một con hồ ly nhỏ, động tác phải thể hiện được sự yêu kiều của hồ ly tinh, nhưng đồng thời cũng phải diễn tả được sự ngây thơ, khờ khạo của một tiểu yêu vừa xuống núi, tất cả đều khá khó. Trong một động tác đỡ người nào đó, Thi Trần đã không đỡ vững, khiến cô trượt khỏi mặt bàn, mắt cá chân trái rõ ràng bị trật một cái.


Trên phần “Đội ngũ đánh giá sáng tạo” của buổi livestream, Tô Thanh Hà đau đến “hít” một tiếng: “Ôi, cô Lâm bị trật chân rồi à? Cú này không nhẹ đâu.”


Người dẫn chương trình đã mải mê xem, bàng hoàng hỏi lại: “Có à? Không thấy gì cả, cô Lâm diễn rất ổn định mà.”


Cố Tân Bình bên cạnh nói thẳng: “Trật rồi, trọng tâm đều dồn sang chân phải, nhưng khả năng xử lý tình huống khẩn cấp của cô ấy rất tốt, nên cũng gọi là chống chế được.”


Buổi livestream vẫn đang tiếp tục, các diễn viên cũng đã quen với mọi tình huống bất ngờ. Lâm Ấu Tân vẫn giữ gương mặt diễn xuất đỉnh cao để tiếp tục diễn, chỉ dồn nhiều trọng tâm hơn vào chân phải.


Sau khi phần livestream của cô kết thúc và xuống sân khấu, cô đau đến mức sắp khóc, Từ Trừng Ninh vội vàng chạy tới: “Có phải trật chân rồi không, tớ đưa cậu đi bệnh viện ngay bây giờ!”


/


Cả buổi sáng, tâm trí Chu Bẩm Sơn cứ lơ lửng ở đâu đâu.


Trước khi vào phòng phẫu thuật, anh gửi cho Lâm Ấu Tân hai tin nhắn WeChat. Một tin hỏi cô đã dậy chưa, tin còn lại là hỏi cô đã ăn sáng chưa. Nhưng đến khi anh ra khỏi phòng mổ, bên kia vẫn chẳng có hồi đáp.


Hôm nay khoa không bận rộn lắm. Vừa hay một thực tập sinh mang báo cáo tổng kết video phẫu thuật hai ngày trước đến, hỏi Chu Bẩm Sơn có thời gian giúp cậu xem qua không.


“Cứ để ở đó đi, lát nữa tôi xem.”


Chu Bẩm Sơn vừa nhăn mày gửi tin nhắn hỏi Văn Trừ, vừa ra hiệu cho cậu thực tập sinh đặt tài liệu xuống rồi rời đi.



Đột nhiên, trên điện thoại anh hiện lên m


ột cuộc gọi thoại WeChat, không ngờ lại là Khúc Tĩnh Đồng.


“Chị họ, có chuyện gì không ạ?”


Anh chỉ ngập ngừng hai giây rồi nhấc máy, nghiêm chỉnh chào hỏi.


Cái cách xưng hô này khiến Tĩnh Đồng thực sự nghẹn họng.


Tuy nhiên, cô ấy không có tâm trạng để nghĩ nhiều, thẳng vào vấn đề: “Chu Bẩm Sơn, anh có bận không? Ấu Tân bị trật chân rồi, khá nghiêm trọng. Em ấy vừa mới được đưa đến đây thôi. Lát nữa bạn cô ấy phải đi, còn tôi thì không rời đi được. Anh có tiện ghé qua xem em ấy một lát được không?”


Nghe thấy cái tên Lâm Ấu Tân, Chu Bẩm Sơn đã đứng phắt dậy, vẻ mặt nghiêm nghị: “Em ấy ở sảnh cấp cứu hay khoa chỉnh hình à? Tôi sẽ đến ngay bây giờ.”


Từ khoa cấp cứu đến khoa đầu mặt không quá xa, chắc anh sẽ đến rất nhanh.


Thế nhưng, phản ứng đầu tiên của Lâm Ấu Tân vẫn là gọi cho Khúc Tĩnh Đồng. Âu cũng bởi cô đã quen với việc chị gái thân thiết nhất chính là người đầu tiên cô tìm đến mỗi khi cần giúp đỡ.


Ngoài ra, còn một lý do khó nói khác, đó là cô chưa hề kể với Từ Trừng Ninh rằng mình có một người chồng đang làm việc tại chính bệnh viện này.


Một chuyện mà ngay từ đầu đã giấu, giờ đột nhiên tiết lộ, chắc chắn cô sẽ bị cô bạn thân trách móc vì tội không coi nhau là bạn!


Nhưng cô thật sự không thể ngờ, Khúc Tĩnh Đồng lại có thể…không đáng tin cậy đến thế!


Khu vực cấp cứu đông nghịt bệnh nhân, khi cô và Từ Trừng Ninh đến, suýt nữa không còn chỗ ngồi. Mãi mới đến lượt, lại có người chen ngang.


“Này, có hiểu thế nào là người đến trước, được phục vụ trước không hả!” Từ Trừng Ninh vẫn đang livestream trên điện thoại, vừa nói vừa kéo mạnh tay người đàn ông phía trước.


Từ Trừng Ninh cao 1m75, mái tóc ngắn nhuộm màu xám khói, khoác ngoài chiếc áo vest oversize, bên dưới là chân váy da và bốt đinh tán. Gương mặt cô toát lên vẻ một người phụ nữ mạnh mẽ, đầy uy quyền. Gã đàn ông liếc nhìn cô từ trên xuống dưới một cách quái dị: “Thế hệ trẻ thời nay à… Con gái tôi đau tay lắm rồi, cho chúng tôi vào trước đi! Hai cô đâu có vội.”


Từ Trừng Ninh cười khẩy: “Ai bảo chúng tôi không vội? Bạn thân tôi đau chân gần chết đây này, sao phải nhường cho ông? Tránh ra!”


“Tôi mặc kệ, chúng tôi đến rồi. Cô đừng có mà làm loạn nữa, cứ để chúng tôi vào trước đi!”


Một bên là bố mẹ đưa con gái đi khám, một bên là hai cô gái yếu thế. Chẳng mấy chốc, hai bên bắt đầu xô đẩy.


Gã đàn ông thấy mọi người xung quanh đang nhìn và bàn tán, tức giận đến mức nhắm ngay Lâm Ấu Tân đang đứng cạnh Từ Trừng Ninh, giơ tay đẩy mạnh.


Lâm Ấu Tân nhíu mày, định né tránh nhưng chân không thể cử động. Cứ tưởng sẽ ngã, thì từ phía sau, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, giữ chặt.


“Muốn quậy nát cái bệnh viện này à?” Chu Bẩm Sơn lạnh lùng lên tiếng, giọng nói trầm thấp: “Bảo vệ sẽ đến ngay đây, anh muốn bị đưa vào danh sách đen của bệnh viện hay sao?”


“Bác sĩ… chúng tôi… chúng tôi vội…”


Gã đàn ông thấy bên kia bỗng xuất hiện một vị bác sĩ cao ráo, lạnh lùng, lập tức co rụt cổ, giọng yếu đi hẳn.


Chu Bẩm Sơn chắc chắn đã vội vã chạy đến. Lâm Ấu Tân cảm nhận rõ nhịp thở anh vẫn chưa đều, đặc biệt là cánh tay đang ôm eo cô, hơi run nhẹ.


“Ai đến phòng cấp cứu mà không vội. Về xếp hàng sau đi. Nếu không biết cách gọi số, thì tìm tình nguyện viên mà hỏi.”


Thấy bác sĩ đã nói thế, gã đàn ông lầm bầm đầy vẻ không cam tâm, vẫy tay ra hiệu cho vợ và con gái đi theo.


“Đồ chết tiệt, thật là không có đạo đức!” Từ Trừng Ninh nhân cơ hội quay lại mắng chửi, sợ người ta đi xa không nghe thấy.


Lâm Ấu Tân cũng lợi dụng lúc Từ Trừng Ninh không để ý, lặng lẽ đẩy bàn tay đang giữ eo mình ra.



Chu Bẩm Sơn nhíu mày, cúi đầu nhìn cô. Thấy ánh mắt cô né tránh, anh khựng lại rồi im lặng rút tay về.


Vừa lúc, bệnh nhân phía trước khám xong. Lâm Ấu Tân được Từ Trừng Ninh dìu, nhảy lò cò vào trong.


Bác sĩ Vương trực cấp cứu vừa khám xong bệnh nhân trước, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên: “Trưởng khoa Chu, sao anh lại xuống đây?”


Chu Bẩm Sơn không trả lời, chỉ lườm Lâm Ấu Tân một cái.


Từ Trừng Ninh lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng. Cô nhìn Chu Bẩm Sơn rồi lại ghé sát tai Lâm Ấu Tân: “Bạn của cậu à?”


“…Ừm.” Lâm Ấu Tân hít một hơi thật sâu, đưa tay lên trán: “Chuyện có hơi phức tạp, lát nữa tớ kể cậu nghe sau. Bây giờ cậu cứ coi anh ấy là anh trai tớ đi.”


Từ Trừng Ninh bĩu môi không vui: “Anh trai nào? Sao tớ chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới? Cậu còn có chuyện giấu tớ à?”


Lâm Ấu Tân chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, tiến thoái lưỡng nan: “…Khi nào rảnh, khi nào rảnh sẽ nói!”


Đứng phía sau hai cô gái, Chu Bẩm Sơn hiểu ra. Anh cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi là anh trai của cô ấy. Bác sĩ Vương, làm phiền anh khám giúp cô ấy.”


Bác sĩ Vương tên thật là Vương Ngọc, là bạn học với Chu Bẩm Sơn thời còn học tiến sĩ. Nhờ mối quan hệ này, anh ấy khám rất cẩn thận.


“Hiện tại xem ra không nghiêm trọng lắm. Có gãy xương hay không thì phải chụp phim mới biết. Đây là trang phục diễn à? Bị tai nạn trên sân khấu sao?”


Lâm Ấu Tân gật đầu, vẻ mặt nhăn nhó: “Bị trẹo chân, nhưng vì đang livestream nên không thể xuống. Tôi phải cố nhảy thêm hai mươi phút mới đến được đây đó.”


Vương Ngọc tặc lưỡi, lắc đầu khâm phục: “Phó khoa Chu, em gái anh chịu đau giỏi đấy. Không gãy xương cũng tự hành hạ cho gãy xương rồi còn đâu.”


Chu Bẩm Sơn lạnh lùng liếc nhìn cô, không rõ là giận vì cô không biết giữ gìn sức khỏe hay là vì hai từ “em gái” kia nữa.


Rời khỏi phòng cấp cứu, Từ Trừng Ninh đi đóng viện phí, Chu Bẩm Sơn đến bàn tiếp tân mượn xe lăn. Nhưng được biết xe đã cho mượn hết, phải đợi nửa tiếng nữa mới có. Anh đành sắp xếp cho Lâm Ấu Tân ngồi đợi trên ghế.


Khung cảnh này sao mà quen thuộc đến thế. Hình như mới tháng trước thôi, cô đến khám và bị tê chân, được Chu Bẩm Sơn đẩy đi khắp khoa nội trú.


Cũng chính những ngày nằm viện đó đã khiến cô nảy ra ý định đồng ý kết hôn với Chu Bẩm Sơn.


Chỉ là lúc đó cô không ngờ là chỉ một tháng sau, cô lại phải tái nhập viện trong một tình huống ngượng ngùng đến vậy.


Lâm Ấu Tân hít một hơi thật sâu, lén nhìn biểu cảm của Chu Bẩm Sơn.


Rồi luôn, gương mặt anh vẫn không một chút biểu cảm nào.


“Anh Chu……”


Cô gọi khẽ, giọng đầy vẻ chột dạ.


Phòng cấp cứu rất ồn ào, Chu Bẩm Sơn đứng cạnh không nói gì, không biết có nghe thấy không.


Lâm Ấu Tân đành vươn tay, khẽ kéo ống tay áo chiếc áo blouse trắng của anh, giọng nói yếu ớt đầy vẻ tủi thân: “…Em thấy không khỏe.”


Lần này, Chu Bẩm Sơn có phản ứng. Sau năm giây, anh cúi đầu nhìn cô: “Đau à?”


“Dạ, hơi… À không, là đau kinh khủng luôn!”


Cô ngồi, anh đứng. Bàn tay trái của anh buông thõng ngay trước mắt cô, một bàn tay thon dài và trắng trẻo.


Lâm Ấu Tân cắn môi, do dự hai giây, rồi dứt khoát vươn tay nắm lấy hai ngón tay anh, mắt ầng ậc nước, khẽ lắc nhẹ: “Cảm giác như xương sắp vỡ ra rồi í. Anh Chu, em có chết không? Em sợ quá…”



Giọng cô mềm mại và yếu ớt hơn bất cứ lúc nào, khiến Chu Bẩm Sơn phải nhìn cô đầy bất lực.


Dù biết đây chỉ là chiêu trò của cô chứ không phải thật lòng, nhưng trái tim anh vẫn không kìm được mà tan chảy.


Anh bật cười, đầy vẻ đầu hàng. Bàn tay anh choàng qua nắm lấy tay cô, còn dịu dàng xoa xoa: “Nói năng linh tinh gì thế.”


“Tại em sợ mà…” Cô quyết tâm làm nũng đến cùng.


Chu Bẩm Sơn nửa quỳ xuống, nhìn thẳng vào cô: “Không sao đâu, đừng lo.”


Lâm Ấu Tân luôn cảm thấy ánh mắt của Chu Bẩm Sơn như hồ sâu, như nước trong giếng. Đặc biệt là khi anh im lặng nhìn cô, ánh mắt ấy u tối, sâu thẳm và đầy tình cảm đến mức khiến người ta chìm đắm vào đó.


Tim cô khẽ rung lên, cô chớp chớp hàng mi rồi lảng tránh ánh mắt anh: “Ồ…”


Một lúc sau, Từ Trừng Ninh đóng tiền xong quay lại. Cả hai lại hiểu ý buông tay nhau ra.


Từ Trừng Ninh đưa một xấp giấy tờ vào lòng Lâm Ấu Tân: “Ấu Tân, tớ phải về nhà hát đây. Thầy Cố tìm tớ. Cậu với… anh trai này có ổn không?”


“…Ổn mà.”


Chu Bẩm Sơn cũng lấy hết giấy tờ từ tay Lâm Ấu Tân, vẻ mặt bình thản: “Cảm ơn cô đã đưa cô ấy đến. Phần còn lại cứ để tôi lo.”


Từ Trừng Ninh nhíu mày đầy nghi hoặc. Thái độ này của cái người này kỳ lạ thế nhỉ?


“…Không có gì. Vậy tớ đi trước đây.”


Bàn y tá cuối cùng cũng có xe lăn trống. Chu Bẩm Sơn mượn một chiếc, bế ngang cô lên rồi đẩy đến khoa X-quang.


Đã đến giờ nghỉ trưa nên không còn bệnh nhân xếp hàng. Trưởng khoa X-quang Hứa đang chuẩn bị tan làm, thấy Chu Bẩm Sơn thì ngạc nhiên: “Tiểu Chu, sao cậu lại đích thân đưa bệnh nhân đến đây vậy?”


“Trưởng khoa Hứa, có thể làm phiền chú mười phút, chụp phim cho cô ấy không? Lần sau cháu sẽ mời chú ăn cơm ạ.”


“Ối, chuyện nhỏ thôi, không cần mời! Giờ này cũng không còn ai. Đưa vào chụp luôn đi.”


Chu Bẩm Sơn mỉm cười, đẩy cô vào.


Lâm Ấu Tân cần phải nằm lên bàn chụp. Vì đi lại bất tiện, Chu Bẩm Sơn trực tiếp bế cô lên, tiện thể điều chỉnh tư thế cho cô.


Sau khi sắp xếp xong, anh cúi xuống rồi tiện tay xoa đầu cô an ủi: “Chụp phim không đau, đừng sợ.”


Trưởng khoa Hứa mở to mắt kinh ngạc.


Lâm Ấu Tân nằm trên bàn, có chút ngượng nghịu. “…Chuyện này em biết! Anh ra ngoài đi!”


Chu Bẩm Sơn bật cười: “Biết rồi. Anh đợi em ở ngoài.”


Vừa định bước ra, trưởng khoa Hứa không nhịn được, kéo anh lại: “Tiểu Chu, đây là…?”


Chu Bẩm Sơn liếc nhìn người đang nằm trên bàn, khẽ nói: “Vợ cháu.”


Lời tác giả:


Lâm Ấu Tân: Đây là anh trai tôi.


Chu Bẩm Sơn: Đây là vợ tôi.


Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách Story Chương 20
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...