Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Chương 18
Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân tỉnh giấc. Cô nằm ngây người nhìn lên trần nhà hồi lâu rồi mới chợt nhận ra mình đang ở trên giường.
Đầu óc sau cơn say vẫn còn quay cuồng, nhưng cô hiểu rõ mình không thể nào tự trở về được.
Cô đưa tay xoa xoa thái dương đang giật, rồi vén chăn bước xuống. Vừa mở cửa, cô đã chạm mặt Chu Bẩm Sơn, người vừa tắm xong và đang từ phòng khách bước ra.
Anh mặc một chiếc áo phông đen và quần dài xám. Tóc anh còn hơi ướt, đang được anh lau vội bằng chiếc khăn. Cả người anh thoang thoảng mùi bạc hà và muối biển mát lạnh, phảng phất hương vị tươi mới của biển cả.
“Chào buổi sáng.” Anh thoáng nhìn cô, cất tiếng chào nhẹ nhàng.
“… Chào buổi sáng. Anh đã mua bữa sáng về rồi à?” Lâm Ấu Tân hơi ngại ngùng.
Đây hình như là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau vào buổi sáng kể từ khi sống chung.
“Hôm nay thì chưa, anh dậy có hơi muộn. Anh đang định đi đây.”
Chu Bẩm Sơn khựng tay lại khi đang lấy cốc nước ở quầy bếp, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô: “Anh không ngờ em lại dậy sớm thế.”
“À, em khát nước nên ra uống một cốc thôi. Lát nữa em còn phải ngủ tiếp, nên chắc em sẽ không ăn sáng đâu.”
“Được, vậy em uống cốc này đi.”
“Cảm ơn anh.”
Giữa họ vẫn còn một khoảng cách. Lâm Ấu Tân mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ lựu, lưng hơi hở và không có miếng đệm ngực. Cô ngập ngừng vài giây rồi chủ động bước lên năm sáu bước để nhận lấy cốc nước.
“Đêm qua em ngủ có ngon không?” Anh bỗng cất tiếng hỏi.
Lâm Ấu Tân khựng lại động tác xoay người, vẻ mặt vẫn bình thản: “…Cũng tạm.”
“Tâm trạng em thì sao, có khá hơn chút nào không?”
“Cũng… tốt hơn nhiều rồi ạ.” Cô đã định nói “cũng tạm”, nhưng rồi lại đổi ý.
Đồ dùng trong nhà cô đa số đều là đồ đôi, vậy nên Chu Bẩm Sơn lấy một chiếc cốc giống hệt chiếc vừa nãy, rót đầy nước, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng của cô.
Trông cô giờ đây đã khá hơn nhiều rồi. Thế nhưng khi anh cố tìm kiếm chút dấu vết nào đó, chủ yếu để cho thấy cô không mất trí sau khi say thì anh lại thất bại. Gương mặt cô vẫn luôn điềm tĩnh đến bất ngờ.
Ánh nắng ban mai lúc bảy, tám giờ sáng len lỏi vào phòng khách, đậu trên sàn gỗ lát xương cá rồi lại leo lên bờ vai trần mịn màng của người con gái trước mặt. Một khoảng da thịt trắng ngần lấp lánh như thế bất chợt lọt vào tầm mắt anh.
Yết hầu của Chu Bẩm Sơn khẽ chuyển động, hàng mi rủ xuống, anh hỏi khẽ: “Hôm nay phải đến nhà ông nội ăn cơm, em có muốn vào phòng ngủ thêm một chút nữa không?”
Cả hai đều cảm thấy hơi gượng gạo. Một người chống tay lên bàn, đăm chiêu suy nghĩ. Người còn lại thì quay lưng, dáng vẻ muốn đi mà không tiện. Nghe thấy câu nói ấy, Lâm Ấu Tân như được giải thoát. Cô khẽ “dạ” một tiếng rồi nhanh như cắt chạy ngay về phòng.
Cửa phòng vừa đóng sầm lại, cô lập tức ngã nhào xuống giường, mái tóc rối tung vương vãi. Mãi một lúc lâu sau, giữa những nhịp thở gấp gáp và cảm giác nóng bừng nơi má và gáy, cô mới đưa tay lên chạm vào môi mình.
Bữa cơm ở nhà Chu Tái Niên đã được hẹn từ mấy ngày trước. Vốn dĩ họ phải đến vào đúng ngày đăng ký kết hôn, nhưng hôm đó cô bận việc ở nhà hát, còn tuần sau đó thì Chu Bẩm Sơn bận tăng ca nên người lớn hai bên cũng không giục. Hôm nay là cuối tuần, nếu như mà hai người họ không đến nữa thì có vẻ không hợp lý cho lắm.
Chu Tái Niên và vợ sống trong một căn nhà cổ kính, mang vẻ ngoài khiêm tốn. Mãi đến khi đẩy cửa bước vào, người ta mới nhận ra đó là một kiến trúc ba sân trong, ba sân ngoài, được cho là mô phỏng theo thiết kế tứ hợp viện ở Bắc Kinh.
Khi xe dừng trước cánh cổng sơn đỏ son, Lâm Ấu Tân chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
“Chúng ta có nên mua gì không ạ? Đến tay không thì có ổn không anh?”
Chu Bẩm Sơn đang lùi xe vào gara, mắt không rời chiếc gương chiếu hậu bên trái: “Anh đã chuẩn bị cả rồi, em không cần lo đâu.”
“Sao cơ ạ?”
Chu Bẩm Sơn ra hiệu cho cô xuống xe rồi tự mình mở cốp sau. Bên trong xếp ngay ngắn vài túi quà được gói tinh xảo. Cô lướt mắt qua, thấy ngay bộ ba quà biếu tiêu chuẩn khi đi thăm người lớn tuổi là trà, yến sào và nhân sâm. Mỗi món đều có hai phần.
“Anh Chu thật chu đáo quá đi mất.” Cô vừa thấy hơi chột dạ vừa nịnh nọt khen, cười gượng gạo nói: “Em không hề nghĩ đến việc này.”
Chu Bẩm Sơn biết cô cả tuần nay cứ buồn bã ủ ê, đã sớm quên tiệt chuyện mua quà cáp rồi. Anh khẽ nhếch môi, lấy đồ ra và đưa cho cô: “Vậy thì em giúp anh một tay, xách một phần nhé?”
“Được ạ!”
Đồ không nặng, mỗi túi cũng không lớn lắm, cô có thể xách hết bằng một tay. Chu Bẩm Sơn cầm phần còn lại, rồi đóng cốp xe.
“Đi thôi.” Anh vòng qua trước mặt Lâm Ấp Tân, vô cùng tự nhiên nắm lấy bàn tay trống còn lại của cô.
Bàn tay anh không những lớn mà còn rất ấm. Lòng bàn tay thô ráp và chai sần, khác hẳn lần ở chùa Bình Chiêu anh giúp cô ủ ấm tay. Đây có lẽ là lần đầu tiên họ nắm tay nhau.
Tim Lâm Ấu Tân lỡ mất một nhịp. Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt, khẽ nghi hoặc hỏi: “…Anh bảo em xách đồ là để nắm tay em à?”
“Phải.” Chu Bẩm Sơn không chút do dự đáp: “Có vấn đề gì sao?”
Anh như đang hỏi, có chuyện gì không ổn à? Lâm Ấu Tân đối diện với ánh mắt anh một lát, đột nhiên không thể chịu nổi nữa. Cô cứng đờ mặt, lảng tránh: “Không có gì ạ.”
Chu Bẩm Sơn bật cười một tiếng rồi nắm tay cô chặt hơn.
Vừa đi qua tấm bình phong trước cổng, Lâm Ấu Tân nghe thấy có người gọi mình. Ngước lên, cô thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân. Ánh mắt cô ấy có chút gì đó giống Chu Bẩm Sơn. Bên cạnh cô ấy là một chàng trai trẻ, hai người họ có vẻ ngoài rất giống nhau.
“Túc Hàm, Tĩnh Thủy.”
Chu Bẩm Sơn hơi cúi đầu, ghé sát tai cô nhắc nhở.
“Đây là em trai và em gái của anh à?”
“Ừm, cùng cha khác mẹ. Hai đứa nó là sinh đôi.”
Lâm Ấu Tân chợt hiểu ra. Hèn chi, họ rất giống nhau, thế nhưng khi so với Chu Bẩm Sơn thì hai người này chỉ có vài nét tương tự mà thôi.
“Anh cả.”
Chu Túc Hàm tiến lại gần trước tiên, trang phục vest đen lịch lãm, một vẻ lạnh lùng toát ra nhưng sâu trong đáy mắt lại là sự háo hức, dường như vô cùng mong ngóng gặp người anh cả của mình.
Anh ta không cất lời trò chuyện với Lâm Ấu Tân ngay, thay vào đó chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào.
Khác hẳn với Chu Túc Hàm, Chu Tĩnh Thủy lại tươi cười rạng rỡ chạy tới. Cô ấy tự nhiên khoác lấy cánh tay cô, “Chào chị dâu, em là Tĩnh Thủy, em út trong nhà. Anh hai với em chỉ mới biết chuyện hai anh chị đăng ký kết hôn cách đây vài hôm thôi, bởi em mới vội vã đưa bà nội đến. May mà vẫn kịp cùng anh chị dùng bữa. Chúc mừng anh chị nhé!”
Chu Tĩnh Thủy nói liền một mạch, Lâm Ấu Tân chỉ mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn em, mọi người đã vất vả rồi.”
Gặp gỡ trưởng bối hôm nay, Lâm Ấu Tân chọn lối trang điểm trong trẻo, tự nhiên. Thế nhưng Chu Tĩnh Thủy vẫn tinh ý nhận ra những hạt kim tuyến xanh nhạt lấp lánh nơi khóe mắt cùng đường kẻ eyeliner sắc sảo. Nó giống như một nốt nhạc vui tươi, rực rỡ, phá vỡ sự nhàm chán đơn điệu.
“Chị dâu này, lớp trang điểm của chị đẹp thật đấy. Chị làm thế nào vậy?”
Trang điểm là cách mà những người con gái thường dùng để mở đầu câu chuyện. Thấy Chu Tĩnh Thủy đã chủ động khoác tay mình, Lâm Ấu Tân khéo léo rút tay khỏi bàn tay Chu Bẩm Sơn, chuyển sang cầm hộp quà. Bàn tay Chu Bẩm Sơn thoáng chốc trống rỗng, anh khẽ liếc nhìn Chu Tĩnh Thủy, ánh mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
Trong bữa tiệc gia đình hôm nay, Lâm Ấu Tân lần đầu tiên chính thức gặp bà nội của Chu Bẩm Sơn, bà Phùng Dục Quỳnh.
Với mái tóc bạc trắng, trước tiên bà vẫy tay gọi Tĩnh Thủy lại gần rồi mới hướng ánh nhìn về phía Lâm Ấu Tân, nụ cười nhạt nhòa pha chút xa cách: “Đây là con dâu cả phải không? Chào con, lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Lâm Ấu Tân từ từ lấy lại bình tĩnh, ánh mắt vẫn rạng rỡ nụ cười: “Con thưa bà ạ.”
Bà Phùng Dục Quỳnh gật đầu, không nói thêm gì, chỉ bảo cô ngồi xuống ghế sofa.
Vì Lâm Giới Bình đang trò chuyện với Chu Tái Niên, còn Chu Bẩm Sơn thì bận nói chuyện với em trai nên Lâm Ấu Tân cũng im lặng, an nhiên ngồi chờ dùng bữa.
“Bẩm Sơn, công việc của con có bận quá không? Sao lại tăng ca cả tuần như vậy?” Trên bàn ăn, Chu Tái Niên tỏ vẻ nghiêm nghị, mở đầu câu chuyện: “Đã là người có gia đình rồi, con phải chú ý đến việc vun đắp tình cảm vợ chồng đấy.”
Lâm Ấu Tân nghe vậy thấy hơi ngượng, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ cả cô và Chu Bẩm Sơn đều có một phần lỗi trong chuyện này.
Ngồi bên cạnh, Phùng Dục Quỳnh khẽ vỗ tay chồng, nhẹ nhàng trách móc: “Tôi đã bảo rồi, chuyện của hai vợ chồng trẻ thì ít xen vào thôi, già rồi mà vẫn chưa nhớ sao?”
Chu Tái Niên dường như nhớ ra chuyện cũ, nét mặt hơi khựng lại: “Tôi chỉ tiện miệng nhắc nhở thôi, sau này sẽ không nói nữa.”
Cùng lúc đó, Lâm Giới Bình ở vị trí chủ tọa cũng lên tiếng dặn dò đứa cháu gái của mình.
“Ấu Tân à, Bẩm Sơn bận thì con đến bệnh viện thăm nom nó. Con làm nghề tự do vô bổ, chắc chắn sẽ nhàn rỗi hơn một bác sĩ rồi.”
Lâm Ấu Tân không khỏi cau mày, hít một hơi, nghề tự do thì sao lại vô bổ và nhàn rỗi chứ?
Cô bĩu môi, vừa định lên tiếng thì bàn tay dưới gầm bàn đột ngột bị nắm chặt lấy.
“Ông ơi, công việc của Ấu Tân cũng bận lắm.” Chu Bẩm Sơn dùng tay còn lại rút một tờ khăn giấy, lau miệng: “Em ấy tập luyện rất vất vả, thời gian của con thì con tự biết sắp xếp. Sau này con sẽ cân bằng mọi việc, không cần cô ấy phải vì con mà chịu thiệt thòi.”
Ý tứ che chở trong lời nói này quá rõ ràng khiến cho Phùng Dục Quỳnh và Chu Túc Hàm đồng thời nhìn anh, trong mắt họ đều ánh lên sự kinh ngạc.
Chu Tĩnh Thủy thậm chí còn sững sờ đến mức bật ra câu hỏi: “Anh cả, anh thông suốt rồi đấy à?”
Chu Bẩm Sơn liếc mắt lạnh lùng: “Khi ăn không được nói chuyện.”
Chu Tĩnh Thủy: ”……”
Mãi sau đó, khi mọi người đã cầm đũa và chuyển sang câu chuyện khác, bàn tay trái của Lâm Ấu Tân mới được buông ra.
Chu Bẩm Sơn nắm rất lâu. Có trời mới biết lòng bàn tay cô vừa rồi đã ướt đẫm mồ hôi vì tim đập dồn dập như thế nào. Cả mu bàn tay vẫn còn vương lại sự ấm áp đến nóng bỏng.
/
Dùng bữa xong, cả hai ngồi trong xe đều trở nên im lặng lạ thường.
“Em có rảnh không?” Anh bất chợt lên tiếng: “Đi siêu thị với anh một chuyến.”
Lâm Ấu Tân ngẩn ra: “Anh cần mua gì à?”
Chu Bẩm Sơn quay sang, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh vẫn đang đi dép lê dùng một lần dành cho khách.”
Chẳng hiểu sao, cô lại thấy lời anh nói có chút buồn cười. Lâm Ấu Tân cố nín cười: “Em xin lỗi, là do em sơ suất. Giờ chúng ta đi luôn nhé?”
“Ừm.”
Xe chạy được một đoạn, hai người vẫn không nói gì nhiều. Thoát khỏi không gian gia đình lớn, hai người trong xe ai cũng có một vài tâm tư riêng, sự im lặng cứ thế bao trùm hết đợt này đến đợt khác. Lâm Ấu Tân thậm chí còn thấy hơi bồn chồn, cô sợ Chu Bẩm Sơn sẽ hỏi han cô.
“Anh có muốn nghe bài gì không?”
“Không có, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là nghe ‘sự im lặng’ này.”
Lâm Ấu Tân: “……”
Cô cố nhịn, cuối cùng không nhịn được mà lườm anh một cái, giọng nói vừa có lý lại vừa hùng hồn: “Vậy thì anh nói đi chứ. Công việc bận rộn mà cũng chẳng nói nhiều lời, đúng là đáng ghét!”
Cái giọng nói hơi hờn dỗi này rất giống Lâm Ấu Tân, cuối cùng cô cũng không còn vẻ ủ rũ nữa.
Chu Bẩm Sơn tạm thời không nói gì, nhưng khi lái xe, anh vẫn kịp liếc sang cô một ánh mắt như cười như không: “Anh có thể nói, nhưng anh sợ em không muốn nghe.”
“Em có gì mà không muốn…”
Nói được nửa câu, trong lòng cô bỗng giật mình, chuông báo động vang lên.
“Khụ khụ khụ khụ khụ.” Cô phản ứng cực nhanh, ôm ngực ho sù sụ: “…Em bị… khụ khụ khụ khụ… sặc nước bọt rồi!”
Dù Chu Bẩm Sơn có ngốc đến đâu cũng nhận ra cô đang diễn trò. Anh tấp xe vào lề, từ tốn đưa tay ra vỗ lưng cô: “Chậm thôi, không cần vội, cứ từ từ nói.”
Nhưng ngay khi bàn tay anh đặt vào vị trí sau gáy và dọc sống lưng cô, toàn thân cô bỗng giật mạnh một cái. Một cảm giác ngứa ran đột ngột lan truyền từ vị trí giữa hai xương bướm. Cô nhanh chóng nép sát vào cửa xe, thậm chí còn không kịp giả vờ ho nữa, toàn thân co rúm lại, mặt đỏ bừng: “Anh đừng có chạm vào chỗ đó!”
Bàn tay Chu Bẩm Sơn lơ lửng giữa không trung, anh hơi sững lại, lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô. Không giống vẻ ghét bỏ, mà chỉ đơn thuần là sự phản ứng, có chút giận dỗi và cả xấu hổ.
“Khó chịu à?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Ấu Tân có chút bực mình, cô vội đưa tay ra gãi mạnh vào chỗ anh vừa chạm, vẻ mặt căng thẳng: “Không có.”
Chu Bẩm Sơn càng thêm khó hiểu: “Em…”
“Không có gì hết! Anh còn đi siêu thị nữa không hả!”
Chú mèo nhỏ tiếp tục phát điên.
Chu Bẩm Sơn hít một hơi thật sâu: “…Đi, anh đi ngay đây. Em đừng giận.”
Anh khởi động xe lại, Lâm Ấu Tân không nói gì, còn anh cũng không thể tập trung được nữa. Anh bắt đầu suy nghĩ về những căn bệnh tiềm ẩn có thể gây ra triệu chứng như cô. Mãi cho đến khi xe từ từ đi vào bãi đỗ xe của siêu thị, sau khi đã loại trừ hàng loạt các vấn đề phản xạ thần kinh ở cổ, trong đầu anh đột nhiên bật ra một thuật ngữ y học bằng tiếng Anh:
Erogenous Zones.
Lời tác giả:
Erogenous Zones: Vùng nhạy cảm.
Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Đánh giá:
Truyện Đêm Dài Của Anh - Ngân Hà Khách
Story
Chương 18
10.0/10 từ 33 lượt.
