Đế Vương Sủng Ái
Chương 525
Lâu Thất mỉm cười, cả người nhảy lên lưng hắn như một con khỉ, ôm chặt lấy cổ hắn. Nàng siết rất chặt nhưng Trầm Sát không hề lên tiếng, chỉ đỡ lấy mông nàng mặc nàng làm gì thì làm.
Lâu Thất nhớ vừa nãy mắt hắn đỏ hoe, nàng lại không khỏi mềm lòng, áp sát mặt lên bờ vai rộng rãi của hắn, khẽ nói: "Đừng tự trách mình, lúc nào ta cũng đều có thể tự bảo vệ bản thân mình được."
Nói xong nàng lại nhào mạnh về phía trước, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, thơm một cái thật mạnh lên má hắn, Trầm Sát quay mặt lại, môi chạm môi nàng, hôn nàng một lát sau đó mới buông ra.
Trầm ngâm một hồi lâu sau, Trầm Sát mới khẽ nói: "Thất Thất, cám ơn nàng có khả năng đó."
Cám ơn nàng có khả năng tự bảo vệ mình, mới khiến ta có cơ hội tìm được nàng. Cám ơn nàng có nàng này khiến ta không phải hối hận và đau khổ suốt quãng đời còn lại.
Lâu Thất dừng lại một lát, thực sự không quen thấy hắn cảm tính như vậy, nàng đảo mắt giơ tay vỗ vai hắn: "Đi! Ngựa phi mau!"
Những lời nói lúc trước hai người đều nói rất nhỏ, bây giờ đột nhiên câu nói này của nàng nói rất lớn tiếng, khiến mọi người đều không khỏi giật mình.
Coi đế quân là thú cưỡi.
Trầm Sát trong lòng cũng sửng sốt, sau đó liền mỉm cười: "Tuân lệnh, đế hậu ngồi vững nhé!"
Hắn không dùng khinh công, cõng nàng còn cố ý chòng chành, đi nhanh về phía đường ngầm bị dây mây che phủ.
Hỏa vội vàng lên trước, xách kiếm chém hết những dây mây kia đi, để lộ ra một cửa động tối thui, dưới chân còn có nước chảy vào đây, xộc lên một thứ mùi khiến người ta mắc ói.
Lâu Thất ấn vai Trầm Sát: "Cẩn thận chút, trong này có thi độc."
Lâu Tín và Trần Thập cũng đã đi tới, Trần Thập bước lên trước mở đường, Lâu Tín bảo vệ bên cạnh, nghe xong liền hỏi: "Sao đế hậu lại biết?"
Lâu Thất không trả lời hắn, ngược lại lại hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy U U không?" Lúc trước nàng rơi xuống bất ngờ, cũng không biết U U đi đâu rồi?
Trầm Sát nói: "Bổn đế quân để Thiên Nhất, Địa Nhị đi tìm nó." Trước khi xuống nước hắn đã ra lệnh cho Thiên Nhất, Địa Nhị, vì thế hai người họ không xuống theo.
Vừa dứt lời, phía sau liền có tiếng người rơi xuống, đồng thời có một luồng lưu quang bay tới rơi xuống vai Trầm Sát, kêu u u với Lâu Thất, đôi mắt to tròn ngân ngấn lệ.
Lâu Thất thở phào, vỗ đầu nó: "Không được khóc! Nam tử hán... tiểu hồ ly..."
Thiên Nhất và Địa Nhị chạy tới, thấy Lâu Thất lập tức vui mừng: "Đế hậu không sao, thật tốt quá."
"Các ngươi có gặp thứ gì không?" Lâu Thất quay đầu lại nhìn họ, mặt lập tức biến sắc, hai tay giữ chặt lấy vai Trầm Sát, khiến hắn cũng quay đầu lại.
Dưới ánh sáng u tối, Thiên Nhất và Địa Nhị quần áo rách tả tơi với mức độ không giống nhau, nhưng trong bóng tối thế này, những vị trí rách đó đều phát ra huỳnh quang màu hồng đào nhàn nhạt, giống như bị phun bột huỳnh quang vậy.
Thực ra cảnh tượng này không hề đáng sợ, nhưng mọi người thấy Lâu Thất mặt biến sắc, lập tức đều trở nên lo lắng, họ tới giờ đương nhiên đều rất tin tưởng bản lĩnh của nàng, thứ có thể khiến nàng mặt biến sắc đương nhiên không phải thứ gì tốt đẹp.
Thiên Nhất và Địa Nhị đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng không dám giấu giếm điều gì, chỉ U U nói: "Khi chúng thuộc hạ tìm được Tử Vân Hồ, nó đang bị mắc vào một tấm lưới treo trên cây ở trong rừng, cây đó rất cao, chúng thuộc hạ trèo lên cây gỡ dây buộc. Chỉ có điều cái cây đó khá quái dị, bên trên có đầy gai, y phục của thuộc hạ bị gai trên cây móc vào, nhưng không bị thương.
Địa Nhị bổ sung thêm: "Trên thân cây đó có một số chỗ bị trầy vỏ chảy ra một một số dịch dính, thuộc hạ bị dính vào."
Hai người họ nhìn có vẻ thê thảm nhưng chỉ là y phục bị cào rách, có một số vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, những vết thương ngoài ra này đối với họ không có là gì nhưng bây giờ thấy Lâu Thất mặt biến sắc.
"Đế hậu, có gì không ổn sao?" Hỏa từ sau khi Thiên Ảnh chết, vô cùng coi trọng ám vệ bên cạnh Trầm Sát, đặc biệt là Thiên Nhất và Địa Nhị, hắn không muốn hai người họ có bất cứ vấn đề gì.
Lâu Thất vỗ vai Trầm Sát: "Đặt ta xuống."
Cánh tay đỡ nàng của hắn bất giác siết chặt hơn.
Lâu Thất lập tức phát giác, ngẫm nghĩ một lát liền hiểu cảm giác của hắn, mặc dù nàng bị bắt đi nhưng tổn thương tinh thần của Trầm Sát chắc chắn lớn hơn nàng.
"Trần Thập, Lâu Tín." Nàng không nói muốn xuống đất nữa, ngược lại lại bò lên lưng hắn.
"Đế hậu xin cứ sai bảo." Trần Thập nhìn thấy nàng như vậy liền hiểu ý, bước lên một bước, Lâu Tín cũng không do dự.
Lâu Thất nheo mắt, nói: "Đi giúp họ lột da móc thịt."
"Cái gì?" Hiên Viên Trọng Châu cũng kêu lên thất thanh.
Đi lột da móc thịt?
Ánh mắt Trầm Sát sắc lạnh.
Lâu Thất mặc kệ bọn họ, nói tiếp: "Các ngươi đều phải đeo găng tay, tốc độ phải nhanh, ở đây tối tăm vừa thích hợp, nhìn thấy chưa, những chỗ có ánh huỳnh quang màu hồng đào đó đều phải cắt bỏ."
Trần Thập từ trước tới giờ luôn dứt khoát làm theo mệnh lệnh không bao giờ nghi ngờ lời nàng nói, lập tức rút một lưỡi dao nhỏ trên đai lưng. Đai lưng của hắn và Lâu Tín đều giống với Lâu Thất, chỉ có điều Lâu Thất cất nhiều thuốc, của họ ngoài thuốc ra còn cất một số đồ khác, ví dụ như những lưỡi dao rất mỏng này.
"Việc này, đế hậu, nương nương, phải cắt sâu chừng nào?" Tay Lâu Tín run rẩy, không khỏi nuốt nước miếng. Đây không phải là một chỗ, trên người họ có rất nhiều chỗ phát sáng, nhìn bằng mắt thường có thể thấy mười mấy chỗ, nếu như cắt hết, họ có còn lành lặn nữa không?
Còn lành lặn nữa không?
Hỏa bước lên một bước, sắc mặt lo lắng: "Đế hậu, có cách nào thay thế không?"
Lâu Thất sắc mặt sa sầm, không đếm xỉa gì tới hắn, mà quay sang nhìn Thiên Nhất: "Cái chết của Thiên Ảnh ta cũng đau lòng tới tận bây giờ, Thiên Nhất, nói thật với các ngươi, các ngươi vốn dĩ..." Nàng nghiến răng dừng lại một lát nói: "vốn dĩ đã không thể cứu được, nhưng ta không muốn nhìn thấy ai trong số các ngươi chết trước mắt ta, ta có thuốc tê, nhưng nếu như dùng thuốc tê, những con trùng đó sẽ liều mạng chui vào trong, ngược lại càng khiến chúng xâm nhập nhanh hơn, chỉ có thể chịu đựng, sẽ rất đau đớn, nhưng ta sẽ không để các ngươi phải chết. Có chịu được không?"
Thiên Nhất nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Thuộc hạ đa tạ sự hậu ái của đế hậu với Thiên Ảnh! Thiên Ảnh có thể hi sinh vì chủ tử đó là vinh dự của hắn! Thuộc hạ có thể chịu được!"
Địa Nhị cũng nghiến răng: "Thuộc hạ có thể chịu được."
Hiên Viên Trọng Châu không nói gì, chắp tay sau lưng đứng nhìn ở bên cạnh.
"Trần Thập, Lâu Tín, ra tay."
"Tuân lệnh!"
Trần Thập và Lâu Tín lập tức lấy ra một đôi găng tay rất mỏng trong tay nải, nhanh chóng đeo lên, cầm dao bước tới bên Thiên Nhất và Địa Nhị.
Hai người đứng thẳng người.
Lâu Thất nói: "Cây đó... là thứ còn tác ác hơn cả Âm Địa Quỷ Thảo." nghe vậy, ngoài Hiên Viên Trọng Châu ra, những người khác đều hiểu sự tà ác và nguy hiểm của thứ đồ này, đặc biệt là Trần Thập, Lâu Tín và cả Trầm Sát. Bọn họ không chỉ một lần nhìn thấy nàng dùng Âm Địa Quỷ Thảo, hơn nữa thứ gì nàng cũng có thể để họ mang theo, chỉ có bột Quỷ Thảo là nàng tự mình mang theo, không cho họ chạm vào.
"Cây đó không có tên, thứ các ngươi chạm vào không phải mủ cây mà là trùng kí sinh, trùng kí sinh trên cây, thứ trùng đó có màu hồng đào, vì thế huỳnh quang màu hồng đào trên người các ngươi bây giờ cũng không phải nhựa dính, toàn là trùng.
Nàng nói xong bản thân mình cũng không khỏi rùng mình, thầm chửi một tiếng chết tiệt. Rõ ràng nàng rất ghét những thứ này nhưng lại rất có duyên với chúng.
Song nàng vẫn vô cùng trấn tĩnh tiếp tục nói: "Tốc độ của những con trùng đó rất chậm, vì thế tới bây giờ chắc chúng mới chui một nửa người vào trong thịt, mặc dù sẽ phun độc dịch vào trong nhưng không phải hoàn toàn hết thuốc chữa. Trần Thập, Lâu Tín, động tác phải nhanh lên.
Nghe lời nàng nói, sắc mặt mọi người đều sa sầm, muốn nôn nhưng cũng không nôn được. Trần Thập và Lâu Tín đã kéo áo của hai người xuống, vốn dĩ y phục đã rách tả tơi, vừa kéo đã rơi xuống.
"Hỏa vệ nhóm lửa đốt hết những y phục đó đi."
Hỏa không dám chần chừ, lập tức dùng kiếm khều hai bộ y phục, nhóm lửa đốt hết đi. Vốn dĩ hắn còn nghi ngờ, y phục toàn là nước, sao có thể cháy được? Nhưng vừa đốt lửa, mồi lửa vừa chạm vào y phục, y phục lập tức cháy bùng.
"Mủ cây đúng là có một ít, đó là thứ dễ cháy!" Lâu Thất nói. Loại cây này nàng vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy ở đại lục Long Ngâm, vì lão đạo sĩ thối từng nói, đại lục Long Ngâm mới có, không ngờ ở Lưu Liên Cốc của Đông Thanh cũng có thể gặp phải.
Bây giờ nàng có chút nghi ngờ, cô gái lông trắng kia không phải người Đông Thanh, mà là người tới từ đại lục Long Ngâm, điều này cũng có thể giải thích tại sao cô ta thiên phú hơn người, và ở đại lục Tứ Phương hoàn toàn không nghe nói về cô ta.
Thiên Nhất và Địa Nhị cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi, Trần Thập xoay lưỡi dao, cắt đi ống quấn.
Hai người từ nhỏ luyện võ, cơ thể sắc chắc khỏe mạnh, tràn ngập vẻ đẹp cơ bắp. Đương nhiên, lúc này Lâu Thất cũng không có tâm trạng chiêm ngưỡng, tới đế quân đại thần lúc này cũng không ngăn cản nàng nghìn cơ thể người đàn ông khác.
Trần Thập ra tay trước, hắn nghe lời Lâu Thất xong liền hiểu ra, đương nhiên phải ra tay trước với những nơi gần điểm yếu hại.
Dao đầu tiên ở trước ngực. Hắn nghiến chặt răng, một dao đâm xuống sau đó nghiêng lưỡi dao để khoét thịt, lập tức khoét được một miếng thịt đỏ tươi. Thiên Nhất rên lên một tiếng, sau đó lại cắn chặt răng.
"Hỏa vệ, rơi ra miếng nào, đốt ngay miếng đó." Lâu Thất mặt không chút biểu cảm.
"Tuân lệnh!"
Sau miếng thứ hai, tiếp theo đó động tác của họ nhanh hơn, hạ dao, móc thịt, vứt ra, đốt lửa, ba người đều làm rất nhanh, nhưng điều đó cũng chứng minh trên người Thiên Nhất và Địa Nhị nhanh chóng xuất hiện vô số hố máu.
Nơi này trên mặt đất là nước, còn là nước băng, rất lạnh lẽo, vừa bị lạnh vừa phải chịu đau, lại còn không được dùng thuốc, đúng là phải chịu nỗi đau khổ nghịch thiên.
Trầm Sát và Lâu Thất lặng lẽ quan sát, nhìn hết toàn bộ quá trình, những đau đớn mà những người này phải chịu đều là vì họ, tất cả những điều này đầu phải ghi khắc trong tim, sau này cho dù họ ngồi ở vị trí nào đi chăng nữa cũng không thể quên đi tâm nguyện ban đầu.
Tới sau cùng, Thiên Nhất và Địa Nhị đều biến thành huyết nhân, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đế Vương Sủng Ái
Lâu Thất nhớ vừa nãy mắt hắn đỏ hoe, nàng lại không khỏi mềm lòng, áp sát mặt lên bờ vai rộng rãi của hắn, khẽ nói: "Đừng tự trách mình, lúc nào ta cũng đều có thể tự bảo vệ bản thân mình được."
Nói xong nàng lại nhào mạnh về phía trước, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, thơm một cái thật mạnh lên má hắn, Trầm Sát quay mặt lại, môi chạm môi nàng, hôn nàng một lát sau đó mới buông ra.
Trầm ngâm một hồi lâu sau, Trầm Sát mới khẽ nói: "Thất Thất, cám ơn nàng có khả năng đó."
Cám ơn nàng có khả năng tự bảo vệ mình, mới khiến ta có cơ hội tìm được nàng. Cám ơn nàng có nàng này khiến ta không phải hối hận và đau khổ suốt quãng đời còn lại.
Lâu Thất dừng lại một lát, thực sự không quen thấy hắn cảm tính như vậy, nàng đảo mắt giơ tay vỗ vai hắn: "Đi! Ngựa phi mau!"
Những lời nói lúc trước hai người đều nói rất nhỏ, bây giờ đột nhiên câu nói này của nàng nói rất lớn tiếng, khiến mọi người đều không khỏi giật mình.
Coi đế quân là thú cưỡi.
Trầm Sát trong lòng cũng sửng sốt, sau đó liền mỉm cười: "Tuân lệnh, đế hậu ngồi vững nhé!"
Hắn không dùng khinh công, cõng nàng còn cố ý chòng chành, đi nhanh về phía đường ngầm bị dây mây che phủ.
Hỏa vội vàng lên trước, xách kiếm chém hết những dây mây kia đi, để lộ ra một cửa động tối thui, dưới chân còn có nước chảy vào đây, xộc lên một thứ mùi khiến người ta mắc ói.
Lâu Thất ấn vai Trầm Sát: "Cẩn thận chút, trong này có thi độc."
Lâu Tín và Trần Thập cũng đã đi tới, Trần Thập bước lên trước mở đường, Lâu Tín bảo vệ bên cạnh, nghe xong liền hỏi: "Sao đế hậu lại biết?"
Lâu Thất không trả lời hắn, ngược lại lại hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy U U không?" Lúc trước nàng rơi xuống bất ngờ, cũng không biết U U đi đâu rồi?
Trầm Sát nói: "Bổn đế quân để Thiên Nhất, Địa Nhị đi tìm nó." Trước khi xuống nước hắn đã ra lệnh cho Thiên Nhất, Địa Nhị, vì thế hai người họ không xuống theo.
Vừa dứt lời, phía sau liền có tiếng người rơi xuống, đồng thời có một luồng lưu quang bay tới rơi xuống vai Trầm Sát, kêu u u với Lâu Thất, đôi mắt to tròn ngân ngấn lệ.
Lâu Thất thở phào, vỗ đầu nó: "Không được khóc! Nam tử hán... tiểu hồ ly..."
Thiên Nhất và Địa Nhị chạy tới, thấy Lâu Thất lập tức vui mừng: "Đế hậu không sao, thật tốt quá."
"Các ngươi có gặp thứ gì không?" Lâu Thất quay đầu lại nhìn họ, mặt lập tức biến sắc, hai tay giữ chặt lấy vai Trầm Sát, khiến hắn cũng quay đầu lại.
Dưới ánh sáng u tối, Thiên Nhất và Địa Nhị quần áo rách tả tơi với mức độ không giống nhau, nhưng trong bóng tối thế này, những vị trí rách đó đều phát ra huỳnh quang màu hồng đào nhàn nhạt, giống như bị phun bột huỳnh quang vậy.
Thực ra cảnh tượng này không hề đáng sợ, nhưng mọi người thấy Lâu Thất mặt biến sắc, lập tức đều trở nên lo lắng, họ tới giờ đương nhiên đều rất tin tưởng bản lĩnh của nàng, thứ có thể khiến nàng mặt biến sắc đương nhiên không phải thứ gì tốt đẹp.
Thiên Nhất và Địa Nhị đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng không dám giấu giếm điều gì, chỉ U U nói: "Khi chúng thuộc hạ tìm được Tử Vân Hồ, nó đang bị mắc vào một tấm lưới treo trên cây ở trong rừng, cây đó rất cao, chúng thuộc hạ trèo lên cây gỡ dây buộc. Chỉ có điều cái cây đó khá quái dị, bên trên có đầy gai, y phục của thuộc hạ bị gai trên cây móc vào, nhưng không bị thương.
Địa Nhị bổ sung thêm: "Trên thân cây đó có một số chỗ bị trầy vỏ chảy ra một một số dịch dính, thuộc hạ bị dính vào."
Hai người họ nhìn có vẻ thê thảm nhưng chỉ là y phục bị cào rách, có một số vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, những vết thương ngoài ra này đối với họ không có là gì nhưng bây giờ thấy Lâu Thất mặt biến sắc.
"Đế hậu, có gì không ổn sao?" Hỏa từ sau khi Thiên Ảnh chết, vô cùng coi trọng ám vệ bên cạnh Trầm Sát, đặc biệt là Thiên Nhất và Địa Nhị, hắn không muốn hai người họ có bất cứ vấn đề gì.
Lâu Thất vỗ vai Trầm Sát: "Đặt ta xuống."
Cánh tay đỡ nàng của hắn bất giác siết chặt hơn.
Lâu Thất lập tức phát giác, ngẫm nghĩ một lát liền hiểu cảm giác của hắn, mặc dù nàng bị bắt đi nhưng tổn thương tinh thần của Trầm Sát chắc chắn lớn hơn nàng.
"Trần Thập, Lâu Tín." Nàng không nói muốn xuống đất nữa, ngược lại lại bò lên lưng hắn.
"Đế hậu xin cứ sai bảo." Trần Thập nhìn thấy nàng như vậy liền hiểu ý, bước lên một bước, Lâu Tín cũng không do dự.
Lâu Thất nheo mắt, nói: "Đi giúp họ lột da móc thịt."
"Cái gì?" Hiên Viên Trọng Châu cũng kêu lên thất thanh.
Đi lột da móc thịt?
Ánh mắt Trầm Sát sắc lạnh.
Lâu Thất mặc kệ bọn họ, nói tiếp: "Các ngươi đều phải đeo găng tay, tốc độ phải nhanh, ở đây tối tăm vừa thích hợp, nhìn thấy chưa, những chỗ có ánh huỳnh quang màu hồng đào đó đều phải cắt bỏ."
Trần Thập từ trước tới giờ luôn dứt khoát làm theo mệnh lệnh không bao giờ nghi ngờ lời nàng nói, lập tức rút một lưỡi dao nhỏ trên đai lưng. Đai lưng của hắn và Lâu Tín đều giống với Lâu Thất, chỉ có điều Lâu Thất cất nhiều thuốc, của họ ngoài thuốc ra còn cất một số đồ khác, ví dụ như những lưỡi dao rất mỏng này.
"Việc này, đế hậu, nương nương, phải cắt sâu chừng nào?" Tay Lâu Tín run rẩy, không khỏi nuốt nước miếng. Đây không phải là một chỗ, trên người họ có rất nhiều chỗ phát sáng, nhìn bằng mắt thường có thể thấy mười mấy chỗ, nếu như cắt hết, họ có còn lành lặn nữa không?
Còn lành lặn nữa không?
Hỏa bước lên một bước, sắc mặt lo lắng: "Đế hậu, có cách nào thay thế không?"
Lâu Thất sắc mặt sa sầm, không đếm xỉa gì tới hắn, mà quay sang nhìn Thiên Nhất: "Cái chết của Thiên Ảnh ta cũng đau lòng tới tận bây giờ, Thiên Nhất, nói thật với các ngươi, các ngươi vốn dĩ..." Nàng nghiến răng dừng lại một lát nói: "vốn dĩ đã không thể cứu được, nhưng ta không muốn nhìn thấy ai trong số các ngươi chết trước mắt ta, ta có thuốc tê, nhưng nếu như dùng thuốc tê, những con trùng đó sẽ liều mạng chui vào trong, ngược lại càng khiến chúng xâm nhập nhanh hơn, chỉ có thể chịu đựng, sẽ rất đau đớn, nhưng ta sẽ không để các ngươi phải chết. Có chịu được không?"
Thiên Nhất nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Thuộc hạ đa tạ sự hậu ái của đế hậu với Thiên Ảnh! Thiên Ảnh có thể hi sinh vì chủ tử đó là vinh dự của hắn! Thuộc hạ có thể chịu được!"
Địa Nhị cũng nghiến răng: "Thuộc hạ có thể chịu được."
Hiên Viên Trọng Châu không nói gì, chắp tay sau lưng đứng nhìn ở bên cạnh.
"Trần Thập, Lâu Tín, ra tay."
"Tuân lệnh!"
Trần Thập và Lâu Tín lập tức lấy ra một đôi găng tay rất mỏng trong tay nải, nhanh chóng đeo lên, cầm dao bước tới bên Thiên Nhất và Địa Nhị.
Hai người đứng thẳng người.
Lâu Thất nói: "Cây đó... là thứ còn tác ác hơn cả Âm Địa Quỷ Thảo." nghe vậy, ngoài Hiên Viên Trọng Châu ra, những người khác đều hiểu sự tà ác và nguy hiểm của thứ đồ này, đặc biệt là Trần Thập, Lâu Tín và cả Trầm Sát. Bọn họ không chỉ một lần nhìn thấy nàng dùng Âm Địa Quỷ Thảo, hơn nữa thứ gì nàng cũng có thể để họ mang theo, chỉ có bột Quỷ Thảo là nàng tự mình mang theo, không cho họ chạm vào.
"Cây đó không có tên, thứ các ngươi chạm vào không phải mủ cây mà là trùng kí sinh, trùng kí sinh trên cây, thứ trùng đó có màu hồng đào, vì thế huỳnh quang màu hồng đào trên người các ngươi bây giờ cũng không phải nhựa dính, toàn là trùng.
Nàng nói xong bản thân mình cũng không khỏi rùng mình, thầm chửi một tiếng chết tiệt. Rõ ràng nàng rất ghét những thứ này nhưng lại rất có duyên với chúng.
Song nàng vẫn vô cùng trấn tĩnh tiếp tục nói: "Tốc độ của những con trùng đó rất chậm, vì thế tới bây giờ chắc chúng mới chui một nửa người vào trong thịt, mặc dù sẽ phun độc dịch vào trong nhưng không phải hoàn toàn hết thuốc chữa. Trần Thập, Lâu Tín, động tác phải nhanh lên.
Nghe lời nàng nói, sắc mặt mọi người đều sa sầm, muốn nôn nhưng cũng không nôn được. Trần Thập và Lâu Tín đã kéo áo của hai người xuống, vốn dĩ y phục đã rách tả tơi, vừa kéo đã rơi xuống.
"Hỏa vệ nhóm lửa đốt hết những y phục đó đi."
Hỏa không dám chần chừ, lập tức dùng kiếm khều hai bộ y phục, nhóm lửa đốt hết đi. Vốn dĩ hắn còn nghi ngờ, y phục toàn là nước, sao có thể cháy được? Nhưng vừa đốt lửa, mồi lửa vừa chạm vào y phục, y phục lập tức cháy bùng.
"Mủ cây đúng là có một ít, đó là thứ dễ cháy!" Lâu Thất nói. Loại cây này nàng vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy ở đại lục Long Ngâm, vì lão đạo sĩ thối từng nói, đại lục Long Ngâm mới có, không ngờ ở Lưu Liên Cốc của Đông Thanh cũng có thể gặp phải.
Bây giờ nàng có chút nghi ngờ, cô gái lông trắng kia không phải người Đông Thanh, mà là người tới từ đại lục Long Ngâm, điều này cũng có thể giải thích tại sao cô ta thiên phú hơn người, và ở đại lục Tứ Phương hoàn toàn không nghe nói về cô ta.
Thiên Nhất và Địa Nhị cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi, Trần Thập xoay lưỡi dao, cắt đi ống quấn.
Hai người từ nhỏ luyện võ, cơ thể sắc chắc khỏe mạnh, tràn ngập vẻ đẹp cơ bắp. Đương nhiên, lúc này Lâu Thất cũng không có tâm trạng chiêm ngưỡng, tới đế quân đại thần lúc này cũng không ngăn cản nàng nghìn cơ thể người đàn ông khác.
Trần Thập ra tay trước, hắn nghe lời Lâu Thất xong liền hiểu ra, đương nhiên phải ra tay trước với những nơi gần điểm yếu hại.
Dao đầu tiên ở trước ngực. Hắn nghiến chặt răng, một dao đâm xuống sau đó nghiêng lưỡi dao để khoét thịt, lập tức khoét được một miếng thịt đỏ tươi. Thiên Nhất rên lên một tiếng, sau đó lại cắn chặt răng.
"Hỏa vệ, rơi ra miếng nào, đốt ngay miếng đó." Lâu Thất mặt không chút biểu cảm.
"Tuân lệnh!"
Sau miếng thứ hai, tiếp theo đó động tác của họ nhanh hơn, hạ dao, móc thịt, vứt ra, đốt lửa, ba người đều làm rất nhanh, nhưng điều đó cũng chứng minh trên người Thiên Nhất và Địa Nhị nhanh chóng xuất hiện vô số hố máu.
Nơi này trên mặt đất là nước, còn là nước băng, rất lạnh lẽo, vừa bị lạnh vừa phải chịu đau, lại còn không được dùng thuốc, đúng là phải chịu nỗi đau khổ nghịch thiên.
Trầm Sát và Lâu Thất lặng lẽ quan sát, nhìn hết toàn bộ quá trình, những đau đớn mà những người này phải chịu đều là vì họ, tất cả những điều này đầu phải ghi khắc trong tim, sau này cho dù họ ngồi ở vị trí nào đi chăng nữa cũng không thể quên đi tâm nguyện ban đầu.
Tới sau cùng, Thiên Nhất và Địa Nhị đều biến thành huyết nhân, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đế Vương Sủng Ái
Đánh giá:
Truyện Đế Vương Sủng Ái
Story
Chương 525
10.0/10 từ 25 lượt.