Đế Vương Sủng Ái
Chương 428
Sau khi nói xong câu này, Lâu Thất bèn quay về bên cạnh Trầm Sát. Nàng chẳng qua là đi lại để vận động một chút, bây giờ bảo nàng rời xa Trầm Sát là không thể.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Trầm Sát, nhìn hắn giống như một người sắp chết, càng nhìn càng tức giận: "Ta nói, sao trên người chàng thứ tạp nham nào cũng có vậy?"
Bây giờ tạm thời có thể bảo vệ tâm trạng của hắn, tâm trạng nàng đã nhẹ nhàng hơn, đầu óc cũng minh mẫn hơn đôi chút. Trầm Sát hiện tuyệt đối không phải bất ngờ trúng gì đó, mà là trong người hắn vốn dĩ đã có cấm chế nào đó, không phải độc, không phải cổ, không phải bùa, nhưng có thể chắc chắn là, phun máu ở đầu tim ra chính là mấu chốt để giải cấm chế. Bởi xác suất phun máu đầu tim của một người là rất nhỏ, nếu như trở thành mấu chốt để giải cấm chế cũng không phải là chuyện lạ.
Chỉ có điều nàng không biết điều đó đối với hắn là phúc hay là họa, bây giờ hung hiểm nhiều hơn, nhưng đan điền của hắn lại thực sự rất kì quái.
Hiện tại nàng tạm thời áp chế được thứ kì quái trong người hắn nhưng không biết cứ để vậy hắn có thể tỉnh lại được không, hoặc cứ để đan điền của hắn kì quái như vậy, không làm gì có phải là việc xấu hay không, vì thế nàng thực sự không thể ngồi yên được nữa.
Trước đây lão đạo sĩ thối không phải dùng bí pháp sư môn gì của lão để vào giấc mơ của nàng sao? Bây giờ nàng cũng học được Khống Mộng Yểm của Tây Phi Hoan, nàng cũng muốn thử xem có thể vào được giấc mơ của lão đạo sĩ thối không, nếu như thành công nàng sẽ có thể hỏi lão đạo sĩ thôi có biết tình hình của Trầm Sát bây giờ là gì hay không.
"Trần Thập."
Trần Thập nghe thấy tiếng nàng gọi vội bước tới, "Cô nương có dặn dò gì?"
"Ngươi ở đây trông coi đế quân, ta ngủ một lát, nhớ nhé, chàng có bất cứ bất thường nào cũng phải gọi ta dậy ngay lập tức."
Lâu Thất bình thường gặp phải khó khăn thường khiến mình bĩnh tĩnh lại trước, chưa bao giờ nàng cảm thấy đặc biệt lo lắng, sốt ruột, hơn nữa cũng không thích dựa vào người khác, cho dù là lão đạo sĩ thối, có thể không tìm thì không tìm, cố gắng hết sức để tự giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ Trầm Sát xảy ra chuyện đã khiến nàng không nhịn được phá vỡ thói quen của mình.
"Vâng!"
Trần Thập tuy cảm thấy lúc này Lâu Thất nói muốn đi ngủ cảm thấy khá kì quái, nhưng hắn không nhiều lời như Lâu Tín, chỉ lập tức nghe theo mệnh lệnh của Lâu Thất.
Lâu Thất đứng dậy tới một góc, lấy ra ba cây hương đặc chế dài bằng một đốt ngón tay trên đai lưng, đốt lửa cắm xuống mặt đất phía trước mặt, sau đó thực hiện một vài thủ quyết.
Tây Phi Hoan muốn thi triển Khống Mộng Yểm rất phiền phức, hơn nữa còn tổn hao tu vi, Lâu Thất học được sau liền cải tiến, nàng chủ yếu dựa vào lực ý chí cực mạnh của mình cùng với thủ quyết đặc biệt.
Sau đó nàng ngồi xếp bằng xuống trước ba nén hương kia, nhắm mắt lại.
Có Trần Thập ở đây nàng yên tâm.
Trần Thập nhìn thấy những hành động của nàng xong mới hiểu đây không đơn thuần là đi ngủ, mặc dù không biết nàng đang làm gì nhưng hắn cũng lập tức đề cao cảnh giác, bây giờ hắn phải để ý tới nàng và để ý tới cả đế quân.
Lâu Thất biết sau khi vào Khống Mộng Yểm tuy ý thức vẫn còn rõ ràng, nhưng cơ thể đã vào trạng thái ngủ mơ màng. Nàng vốn không nghĩ rằng mình có thể dễ ngủ tới vậy, dù sao bây giờ cũng không phải buổi tối, hơn nữa nàng cũng không mệt, không ngờ vừa nhắm mắt nàng có thể ngủ liền.
Khi nàng chìm vào giấc ngủ, trong một căn nhà trọ ở Thất Thành, nam nhân vừa bước vào cửa lập tức ánh mắt lóe sáng, dừng bước lại, nhìn về hướng Tiên Nộ Sơn.
Thị nữ đi sau lưng hắn cũng sững lại, hỏi nhỏ: "Công tử, có gì không ổn sao?"
Nam nhân được gọi là công tử chừng hai tư hai lăm tuổi, dáng người cũng không tệ, nhưng dung mạo thì không xuất chúng, không xuất chúng đã đành, đôi mắt nhỏ dài lại lấp lánh ánh sáng nham hiểm, khiến người ta có cảm giác giống một con rắn độc, không thể nào có thiện cảm được.
Hắn lắc đầu nói: "Lên rồi nói."
Đợi lên tới lầu hai, vào tới phòng mà họ đã đặt, hắn bảo thị nữ đóng cửa phòng lại, cài chốt.
Thị nữ đỏ mặt, chủ động bước tới bên cạnh hắn, bắt đầu cởi xiêm y, hắn liếc nhìn cô ta: "Thúy Nhi, ngươi đang làm gì vậy?"
Thị nữ tên Thúy Nhi sững người nhìn hắn: "Công tử không phải bảo nô tì đóng cửa lại sao?"
Trước đây hắn bảo cô ta đóng cửa tức là hắn muốn cô hầu hạ, điều này có gì không đúng?"
Thúy Nhi mặt nóng bừng, có chút tổn thương cắn môi dưới đáp một tiếng, mặc lại y phục.
"Ngươi ra ngoài nghe ngóng xem hướng đông nam Thất Thành có người ở không, vừa nãy ta cảm ứng được có người sử dụng Khống Mộng Yểm ở đó."
"Cái gì? Khống Mộng Yểm?" Thúy Nhi kinh ngạc: "Nhưng Ly vương tử không phải đã nói rồi sao, thánh nữ đã bị đế phi Phá Vực giết rồi! Trên đời này ngoài thánh nữ ra thì chỉ có công tử biết Khống Mộng Yểm thôi."
Không phải cô ta khoa trương, Khống Mộng Yểm là bùa chú độc môn của thánh nữ tiền nhiệm, sau thi thoảng có người học được, chắc chắn sẽ bị bà ta giết, vì Khống Mộng Yểm không phải ai cũng có thể học được, cần có thiên phú cực cao, hơn nữa, cho dù có thiên phú cũng không có ai dạy, vì thế theo họ biết thì cũng chỉ có ba người biết sử dụng.
Thánh nữ tiền nhiệm vẫn đang ở Tây Cương, công tử ở đây, thánh nữ Tây phi Hoan chết trong tay Lâu Thất, vậy là ai? Trừ khi Tây Phi Hoan chưa chết?
Nghĩ tới điều này ánh mắt Thúy Nhi lại ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Từ nhỏ tới lớn cô ta ở bên hầu hạ công tử, mười hai tuổi đã trao thân cho hắn, khi trên giường khiến hắn vui vẻ hắn từng không chỉ một lần nói ràng sớm muộn sẽ cho cô danh phận. Nhưng sau này hắn nói phải cưới Tây Phi Hoan.
Tây Phi Hoan có gì tốt đẹp chứ?
"Ngươi cũng biết bổn công tử hứng thú với bùa chú thế nào đấy, lẽ nào lại đang chất vấn bổn công tử sao?"
"Thúy Nhi không dám!"
Công tử nhà họ đúng là có năng lực bẩm sinh đó, trong phạm vi mười dặm có người thi triển bùa trù lợi hại hắn sẽ có thể lập tức cảm nhận được, tới đối phương cũng không biết. Cũng chính vì thiên phú này mới khiến thánh nữ tiền nhiệm coi trọng hắn hơn, dạy Khống Mộng Yểm cho hắn.
"Không dám thì hãy mau đi điều tra!" Hắn hừ một tiếng, khi cô ta ra ngoài liền bổ sung một câu, "Nhân tiện điều tra hành tung của Lâu Thất."
"Vâng!"
"Thúy Nhi đáp một tiếng rồi mở cửa đi ra, sau đó xoay tay đóng cửa phỏng lại, trong lòng tức giận, đâu phải làm chuyện đó, chỉ nói có mấy câu, tại sao ban nãy lại kêu cô ta khóa cửa?
Nghe tiếng bước chân cô ta rời đi, trên xà nhà có một bóng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng bay xuống, cô ta mặc một bộ đồ nhẹ nhàng màu đen, bó sát người, tôn lên vóc dáng nuột nà.
"Tinh Nhi bái kiến công tử."
"Tinh Nhi, lại đây." Hắn ta ngoắc tay tay gọi cô gái rõ ràng là ám vệ của mình, nữ ám vệ tên gọi Tinh Nhi lặng lẽ một lát rồi bước tới bên cạnh hắn, còn chưa kịp nói gì thì đã bị hắn xoay người lại, nằm bò trên bàn.
Hắn thuần thục cởi đai lưng của cô ta ra, kéo quần xuống, sau đó lại cởi đai của mình, vừa cởi vừa nói: "Nha đầu Thúy Nhi dọc đường hầu hạ nhiều lần rồi, bổn công tử thực sự đã chán ngán, còn Tinh Nhi ngươi đã hai tháng chưa hầu hạ bổn công tử rồi, hãy để bổn công tử hạ hỏa chút nào."
Nói xong hắn đã bắt đầu, hoàn toàn không đợi Tinh Nhi thích ứng.
Một hồi sau, âm thanh nóng bỏng trong phòng mới dừng lại, hắn nói với Tinh Nhin tay đang run run mặc đồ: "Quy tắc cũ, tối nay tìm cho bổn công tử hai nàng đáng yêu tới đây."
Tinh Nhi mặt không chút biểu cảm đáp lời: "Vâng."
Trời vẫn chưa tạnh mưa, khách của nhà trọ cũng ít, Thúy Nhi xuống lầu một mượn dù của chưởng quỹ sau đó rời khỏi nhà trọ, dọc đường hỏi thăm tìm tới phủ thành chủ.
Trên đường không mấy người qua lại, nhưng cửa tiệm, tửu lầu bên bên đường vẫn có người.
Mưa không nhỏ, đợi khi cô ta tới phủ thành chủ, xiêm y đã ướt hết, thấy cửa phủ thành chủ đóng chặt, cô ta liền quay người bước tới một tiệm hàng ở phía đối diện.
Cô nương muốn mua gì sao?" Chưởng quỹ vốn tưởng trời mưa không ngớt thế này sẽ không có khách tới mua hàng, liền lập tức tươi cười bước tới.
Thúy Nhi lặng lẽ đưa mắt quan sát chưởng quỹ chạc ngoài ba mươi này sau đó mỉm cười rạng rỡ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Công tử nhà chúng ta muốn chọn mấy bộ trang sức cài tóc bằng đá quý cho thiếu phu nhân tương lai, bảo ta tới chọn trước, chưởng quỹ, có bộ trang sức nào đẹp không, mang ra đây ta xem nào."
Mấy bộ?
Chưởng quỹ lập tức nghe được từ then chốt, mua một lúc mấy bộ, đây là khách hàng sộp, mặc dù thị nữ này nhìn rất lạ nhưng Thất Thành là thành mới, dường như ngày nào cũng có người dọn tới ở, có thể nói trong thành phần lớn là người lạ, vì thế điểm này không có gì lạ cả.
"Được thôi, cô nương, hay là cô lên nhã thất ở lầu hai ngồi trước, ta đi chuẩn bị."
"Được thôi, vậy ta lên lầu đợi chưởng quỹ nhé." Thúy Nhi xinh đẹp lắc éo đi lên lầu hai, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn ông ta mỉm cười.
Nụ cười này dường như mọi đàn ông đều hiểu là ý gì. Tim chưởng quỹ đập mạnh, nhìn theo vòng eo đang uốn éo của Thúy Nhi không rời mặt.
Đợi ông ta lấy xong mấy bộ đồ trang sức mang lên lầu, vừa đẩy cửa phòng đầu tiên lập tức hít mạnh một hơi, sau đó mặt đỏ bừng.
Chỉ thấy Thúy Nhi đã cởi hết xiêm y, chỉ còn lại đồ lót nhỏ xíu, không thể che hết cảnh đẹp trước ngực.
Thúy Nhi ngoắc tay về phía ông ta: "Chưởng quỹ, lại đây nào."
Hai mắt chưởng quỹ nhìn chằm chặp, sau đó lập tức nhào về phía Thúy Nhi, nhanh chóng đè cô ta xuống bàn chơi tận tình. Chỉ có điều khi ông ta lên đỉnh lần cuối cùng và gục xuống người Thúy Nhi, làn da căng mịn trên người lập tức như bị hút khô nước, nhăn nheo chỉ còn lại một bộ khung xương.
"Ngươi... ngươi làm gì ta vậy?" Giọng chưởng quỹ lập tức trở lên khàn đục, giống như nói một câu cũng lấy mạng của ông ta.
Thúy Nhi đẩy ông ra xuống khỏi người mình, sau đó đứng dậy lột y phục của ông ta, mặc từng chiếc một lên người.
"Sao không phải là ngươi làm gì ta?" Thúy Nhi chê bai nhìn ông ta, nói: "Ta là một cô gái yếu ớt."
Yếu cái cóc khô! Rõ ràng là một ả quái vật! Ai đời mới mây mưa mấy lần với cô ta đã biến thành người già khô đét thế này? Nhưng ông ta đã không thể nói lên lời, ông ta có thể cảm thấy cơ thể mình đang nhanh chóng mất đi sức sống, ông ta tuyệt vọng!
Thúy Nhi mặc đồ xong liền lấy ra một con dao găm, cúi xuống, lưỡi dao găm lạnh toán ghé sát vào mặt chưởng quỹ, nói nhỏ: "Xin lỗi nhé, công tử nhà chúng ta cần một căn nhà ở gần phủ thành chủ, dùng để theo dõi Lâu Thất, vì thế mượn da ngươi để dùng nhé!"
Đế Vương Sủng Ái
Nàng ngồi xuống bên cạnh Trầm Sát, nhìn hắn giống như một người sắp chết, càng nhìn càng tức giận: "Ta nói, sao trên người chàng thứ tạp nham nào cũng có vậy?"
Bây giờ tạm thời có thể bảo vệ tâm trạng của hắn, tâm trạng nàng đã nhẹ nhàng hơn, đầu óc cũng minh mẫn hơn đôi chút. Trầm Sát hiện tuyệt đối không phải bất ngờ trúng gì đó, mà là trong người hắn vốn dĩ đã có cấm chế nào đó, không phải độc, không phải cổ, không phải bùa, nhưng có thể chắc chắn là, phun máu ở đầu tim ra chính là mấu chốt để giải cấm chế. Bởi xác suất phun máu đầu tim của một người là rất nhỏ, nếu như trở thành mấu chốt để giải cấm chế cũng không phải là chuyện lạ.
Chỉ có điều nàng không biết điều đó đối với hắn là phúc hay là họa, bây giờ hung hiểm nhiều hơn, nhưng đan điền của hắn lại thực sự rất kì quái.
Hiện tại nàng tạm thời áp chế được thứ kì quái trong người hắn nhưng không biết cứ để vậy hắn có thể tỉnh lại được không, hoặc cứ để đan điền của hắn kì quái như vậy, không làm gì có phải là việc xấu hay không, vì thế nàng thực sự không thể ngồi yên được nữa.
Trước đây lão đạo sĩ thối không phải dùng bí pháp sư môn gì của lão để vào giấc mơ của nàng sao? Bây giờ nàng cũng học được Khống Mộng Yểm của Tây Phi Hoan, nàng cũng muốn thử xem có thể vào được giấc mơ của lão đạo sĩ thối không, nếu như thành công nàng sẽ có thể hỏi lão đạo sĩ thôi có biết tình hình của Trầm Sát bây giờ là gì hay không.
"Trần Thập."
Trần Thập nghe thấy tiếng nàng gọi vội bước tới, "Cô nương có dặn dò gì?"
"Ngươi ở đây trông coi đế quân, ta ngủ một lát, nhớ nhé, chàng có bất cứ bất thường nào cũng phải gọi ta dậy ngay lập tức."
Lâu Thất bình thường gặp phải khó khăn thường khiến mình bĩnh tĩnh lại trước, chưa bao giờ nàng cảm thấy đặc biệt lo lắng, sốt ruột, hơn nữa cũng không thích dựa vào người khác, cho dù là lão đạo sĩ thối, có thể không tìm thì không tìm, cố gắng hết sức để tự giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ Trầm Sát xảy ra chuyện đã khiến nàng không nhịn được phá vỡ thói quen của mình.
"Vâng!"
Trần Thập tuy cảm thấy lúc này Lâu Thất nói muốn đi ngủ cảm thấy khá kì quái, nhưng hắn không nhiều lời như Lâu Tín, chỉ lập tức nghe theo mệnh lệnh của Lâu Thất.
Lâu Thất đứng dậy tới một góc, lấy ra ba cây hương đặc chế dài bằng một đốt ngón tay trên đai lưng, đốt lửa cắm xuống mặt đất phía trước mặt, sau đó thực hiện một vài thủ quyết.
Tây Phi Hoan muốn thi triển Khống Mộng Yểm rất phiền phức, hơn nữa còn tổn hao tu vi, Lâu Thất học được sau liền cải tiến, nàng chủ yếu dựa vào lực ý chí cực mạnh của mình cùng với thủ quyết đặc biệt.
Sau đó nàng ngồi xếp bằng xuống trước ba nén hương kia, nhắm mắt lại.
Có Trần Thập ở đây nàng yên tâm.
Trần Thập nhìn thấy những hành động của nàng xong mới hiểu đây không đơn thuần là đi ngủ, mặc dù không biết nàng đang làm gì nhưng hắn cũng lập tức đề cao cảnh giác, bây giờ hắn phải để ý tới nàng và để ý tới cả đế quân.
Lâu Thất biết sau khi vào Khống Mộng Yểm tuy ý thức vẫn còn rõ ràng, nhưng cơ thể đã vào trạng thái ngủ mơ màng. Nàng vốn không nghĩ rằng mình có thể dễ ngủ tới vậy, dù sao bây giờ cũng không phải buổi tối, hơn nữa nàng cũng không mệt, không ngờ vừa nhắm mắt nàng có thể ngủ liền.
Khi nàng chìm vào giấc ngủ, trong một căn nhà trọ ở Thất Thành, nam nhân vừa bước vào cửa lập tức ánh mắt lóe sáng, dừng bước lại, nhìn về hướng Tiên Nộ Sơn.
Thị nữ đi sau lưng hắn cũng sững lại, hỏi nhỏ: "Công tử, có gì không ổn sao?"
Nam nhân được gọi là công tử chừng hai tư hai lăm tuổi, dáng người cũng không tệ, nhưng dung mạo thì không xuất chúng, không xuất chúng đã đành, đôi mắt nhỏ dài lại lấp lánh ánh sáng nham hiểm, khiến người ta có cảm giác giống một con rắn độc, không thể nào có thiện cảm được.
Hắn lắc đầu nói: "Lên rồi nói."
Đợi lên tới lầu hai, vào tới phòng mà họ đã đặt, hắn bảo thị nữ đóng cửa phòng lại, cài chốt.
Thị nữ đỏ mặt, chủ động bước tới bên cạnh hắn, bắt đầu cởi xiêm y, hắn liếc nhìn cô ta: "Thúy Nhi, ngươi đang làm gì vậy?"
Thị nữ tên Thúy Nhi sững người nhìn hắn: "Công tử không phải bảo nô tì đóng cửa lại sao?"
Trước đây hắn bảo cô ta đóng cửa tức là hắn muốn cô hầu hạ, điều này có gì không đúng?"
Thúy Nhi mặt nóng bừng, có chút tổn thương cắn môi dưới đáp một tiếng, mặc lại y phục.
"Ngươi ra ngoài nghe ngóng xem hướng đông nam Thất Thành có người ở không, vừa nãy ta cảm ứng được có người sử dụng Khống Mộng Yểm ở đó."
"Cái gì? Khống Mộng Yểm?" Thúy Nhi kinh ngạc: "Nhưng Ly vương tử không phải đã nói rồi sao, thánh nữ đã bị đế phi Phá Vực giết rồi! Trên đời này ngoài thánh nữ ra thì chỉ có công tử biết Khống Mộng Yểm thôi."
Không phải cô ta khoa trương, Khống Mộng Yểm là bùa chú độc môn của thánh nữ tiền nhiệm, sau thi thoảng có người học được, chắc chắn sẽ bị bà ta giết, vì Khống Mộng Yểm không phải ai cũng có thể học được, cần có thiên phú cực cao, hơn nữa, cho dù có thiên phú cũng không có ai dạy, vì thế theo họ biết thì cũng chỉ có ba người biết sử dụng.
Thánh nữ tiền nhiệm vẫn đang ở Tây Cương, công tử ở đây, thánh nữ Tây phi Hoan chết trong tay Lâu Thất, vậy là ai? Trừ khi Tây Phi Hoan chưa chết?
Nghĩ tới điều này ánh mắt Thúy Nhi lại ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Từ nhỏ tới lớn cô ta ở bên hầu hạ công tử, mười hai tuổi đã trao thân cho hắn, khi trên giường khiến hắn vui vẻ hắn từng không chỉ một lần nói ràng sớm muộn sẽ cho cô danh phận. Nhưng sau này hắn nói phải cưới Tây Phi Hoan.
Tây Phi Hoan có gì tốt đẹp chứ?
"Ngươi cũng biết bổn công tử hứng thú với bùa chú thế nào đấy, lẽ nào lại đang chất vấn bổn công tử sao?"
"Thúy Nhi không dám!"
Công tử nhà họ đúng là có năng lực bẩm sinh đó, trong phạm vi mười dặm có người thi triển bùa trù lợi hại hắn sẽ có thể lập tức cảm nhận được, tới đối phương cũng không biết. Cũng chính vì thiên phú này mới khiến thánh nữ tiền nhiệm coi trọng hắn hơn, dạy Khống Mộng Yểm cho hắn.
"Không dám thì hãy mau đi điều tra!" Hắn hừ một tiếng, khi cô ta ra ngoài liền bổ sung một câu, "Nhân tiện điều tra hành tung của Lâu Thất."
"Vâng!"
"Thúy Nhi đáp một tiếng rồi mở cửa đi ra, sau đó xoay tay đóng cửa phỏng lại, trong lòng tức giận, đâu phải làm chuyện đó, chỉ nói có mấy câu, tại sao ban nãy lại kêu cô ta khóa cửa?
Nghe tiếng bước chân cô ta rời đi, trên xà nhà có một bóng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng bay xuống, cô ta mặc một bộ đồ nhẹ nhàng màu đen, bó sát người, tôn lên vóc dáng nuột nà.
"Tinh Nhi bái kiến công tử."
"Tinh Nhi, lại đây." Hắn ta ngoắc tay tay gọi cô gái rõ ràng là ám vệ của mình, nữ ám vệ tên gọi Tinh Nhi lặng lẽ một lát rồi bước tới bên cạnh hắn, còn chưa kịp nói gì thì đã bị hắn xoay người lại, nằm bò trên bàn.
Hắn thuần thục cởi đai lưng của cô ta ra, kéo quần xuống, sau đó lại cởi đai của mình, vừa cởi vừa nói: "Nha đầu Thúy Nhi dọc đường hầu hạ nhiều lần rồi, bổn công tử thực sự đã chán ngán, còn Tinh Nhi ngươi đã hai tháng chưa hầu hạ bổn công tử rồi, hãy để bổn công tử hạ hỏa chút nào."
Nói xong hắn đã bắt đầu, hoàn toàn không đợi Tinh Nhi thích ứng.
Một hồi sau, âm thanh nóng bỏng trong phòng mới dừng lại, hắn nói với Tinh Nhin tay đang run run mặc đồ: "Quy tắc cũ, tối nay tìm cho bổn công tử hai nàng đáng yêu tới đây."
Tinh Nhi mặt không chút biểu cảm đáp lời: "Vâng."
Trời vẫn chưa tạnh mưa, khách của nhà trọ cũng ít, Thúy Nhi xuống lầu một mượn dù của chưởng quỹ sau đó rời khỏi nhà trọ, dọc đường hỏi thăm tìm tới phủ thành chủ.
Trên đường không mấy người qua lại, nhưng cửa tiệm, tửu lầu bên bên đường vẫn có người.
Mưa không nhỏ, đợi khi cô ta tới phủ thành chủ, xiêm y đã ướt hết, thấy cửa phủ thành chủ đóng chặt, cô ta liền quay người bước tới một tiệm hàng ở phía đối diện.
Cô nương muốn mua gì sao?" Chưởng quỹ vốn tưởng trời mưa không ngớt thế này sẽ không có khách tới mua hàng, liền lập tức tươi cười bước tới.
Thúy Nhi lặng lẽ đưa mắt quan sát chưởng quỹ chạc ngoài ba mươi này sau đó mỉm cười rạng rỡ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Công tử nhà chúng ta muốn chọn mấy bộ trang sức cài tóc bằng đá quý cho thiếu phu nhân tương lai, bảo ta tới chọn trước, chưởng quỹ, có bộ trang sức nào đẹp không, mang ra đây ta xem nào."
Mấy bộ?
Chưởng quỹ lập tức nghe được từ then chốt, mua một lúc mấy bộ, đây là khách hàng sộp, mặc dù thị nữ này nhìn rất lạ nhưng Thất Thành là thành mới, dường như ngày nào cũng có người dọn tới ở, có thể nói trong thành phần lớn là người lạ, vì thế điểm này không có gì lạ cả.
"Được thôi, cô nương, hay là cô lên nhã thất ở lầu hai ngồi trước, ta đi chuẩn bị."
"Được thôi, vậy ta lên lầu đợi chưởng quỹ nhé." Thúy Nhi xinh đẹp lắc éo đi lên lầu hai, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn ông ta mỉm cười.
Nụ cười này dường như mọi đàn ông đều hiểu là ý gì. Tim chưởng quỹ đập mạnh, nhìn theo vòng eo đang uốn éo của Thúy Nhi không rời mặt.
Đợi ông ta lấy xong mấy bộ đồ trang sức mang lên lầu, vừa đẩy cửa phòng đầu tiên lập tức hít mạnh một hơi, sau đó mặt đỏ bừng.
Chỉ thấy Thúy Nhi đã cởi hết xiêm y, chỉ còn lại đồ lót nhỏ xíu, không thể che hết cảnh đẹp trước ngực.
Thúy Nhi ngoắc tay về phía ông ta: "Chưởng quỹ, lại đây nào."
Hai mắt chưởng quỹ nhìn chằm chặp, sau đó lập tức nhào về phía Thúy Nhi, nhanh chóng đè cô ta xuống bàn chơi tận tình. Chỉ có điều khi ông ta lên đỉnh lần cuối cùng và gục xuống người Thúy Nhi, làn da căng mịn trên người lập tức như bị hút khô nước, nhăn nheo chỉ còn lại một bộ khung xương.
"Ngươi... ngươi làm gì ta vậy?" Giọng chưởng quỹ lập tức trở lên khàn đục, giống như nói một câu cũng lấy mạng của ông ta.
Thúy Nhi đẩy ông ra xuống khỏi người mình, sau đó đứng dậy lột y phục của ông ta, mặc từng chiếc một lên người.
"Sao không phải là ngươi làm gì ta?" Thúy Nhi chê bai nhìn ông ta, nói: "Ta là một cô gái yếu ớt."
Yếu cái cóc khô! Rõ ràng là một ả quái vật! Ai đời mới mây mưa mấy lần với cô ta đã biến thành người già khô đét thế này? Nhưng ông ta đã không thể nói lên lời, ông ta có thể cảm thấy cơ thể mình đang nhanh chóng mất đi sức sống, ông ta tuyệt vọng!
Thúy Nhi mặc đồ xong liền lấy ra một con dao găm, cúi xuống, lưỡi dao găm lạnh toán ghé sát vào mặt chưởng quỹ, nói nhỏ: "Xin lỗi nhé, công tử nhà chúng ta cần một căn nhà ở gần phủ thành chủ, dùng để theo dõi Lâu Thất, vì thế mượn da ngươi để dùng nhé!"
Đế Vương Sủng Ái
Đánh giá:
Truyện Đế Vương Sủng Ái
Story
Chương 428
10.0/10 từ 25 lượt.