Đế Vương Sủng Ái

Chương 216

"Giết tướng trước trận đánh, trời ơi, ai cũng nói Trầm Sát tàn bạo, xem ra đúng là như vậy! Tiểu muội, muội thực sự muốn gả cho một người như vậy sao?" Trên lầu tháp của Dao Phong Trại, đại trại chủ Ấn Phi mặc chiến giáp nhíu mày nhìn thiếu nữ mặc xiêm y sặc sỡ, vẻ mặt không đồng tình.

Thiếu nữ có đôi mày sắc như kiếm, mắt đan phượng, đôi môi căng mọng, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng dung mạo cũng thuộc hàng thượng đẳng. Đặc biệt là giữa hai nghìn nam tử hai phe ta và địch, càng làm tôn lên vài phần nhan sắc cho cô ta.

"Đại ca, nếu muội không tự tìm người thích hợp với mình để gả, huynh nói trong trại có ai dám lấy muội?"

Thiếu nữ này chính là tam trại chủ Ấn Dao Phong của Dao Phong Trại.

Cô ta đang nhìn nhị ca Ấn Hải dẫn binh dưới lầu tháp, có chút căng thẳng và cũng có chút hưng phấn: "Đại ca, huynh nói xem trận này nhị huynh có thể đánh thắng không?"

Ấn Phi cả giận nói: "Vậy muội hi vọng nhị ca của muội thắng hay thua?"

Ấn Dao Phong quay người lại ôm lấy cánh tay của hắn lắc qua lắc lại, nũng nịu nói: "A, đại ca, huynh đang giận Dao Phong đấy sao?"

"Đại ca đâu dám giận muội, bây giờ muội là đại cô nương rồi, nhiều chủ ý."

"Rõ ràng là vẫn còn giận mà." Ấn Dao Phong nói: "Muội biết đại ca và nhị ca không muốn khuất phục người khác, nhưng mục đích chúng ta tới Phá Vực Phong Nguyện dựng trại là gì, đại ca quên rồi sao? Năm đó thôn chúng ta gặp thiên tai, người trong thôn chết thì chết mà bỏ đi thì bỏ đi, những kẻ làm quan cũng bỏ mặc chúng ta, thấy người trong thôn sắp chết đói hết mà vẫn còn đòi hỏi phải chọn thê thiếp cho thành chủ nào đó, lại còn nam nữ đều cần, ra lệnh dẫn hết nam nữ đã qua mười bốn tuổi đi. Người dân trong toàn thôn đều bỏ chạy tới đây, chẳng qua chỉ là muốn sống cuộc sống yên ổn không phải ai cũng có thể ức hiếp đó sao?"

Thấy sắc mặt Ấn Phi dịu lại, Ấn Dao Phong lại nói tiếp: "Nhưng bây giờ Phá Vực Phong Nguyên vô số các thế lực lớn nhỏ, quy mô không hề thua kém một nước nhỏ, đại ca, huynh cho rằng cứ tình hình thế này chúng ta có thể yên ổn được bao lâu nữa? Không phải Trầm Sát đánh tới thì tương lai sẽ có người khác đánh tới. Đương nhiên chúng ta cũng có thể đi đánh người khác, nhưng huynh có hỏi đại tẩu, nhị tẩu và các cháu chưa, còn nữa đã hỏi các huynh đệ dẫn theo cả vợ con ba mẹ tới đây chưa, có ai muốn sống cuộc sống như thế này không?"

"Hừm, vậy muội tưởng rằng, quy thuận Trầm Sát là có thể tiếp tục cuộc sống yên ổn sao? Muội nhìn đi, chủ tưởng trước đây của mình, hắn một kiếm là có thể giết."

Ấn Dao Phong đang định nói gì thì bên ngoài trại, chiến đấu đã bắt đầu mở màn.

Cô ta nhìn thấy nam tử khôi ngô tuấn tú thân mặc huyền y phóng ngựa nước đại, hoàn toàn không sợ đao quang kiếm ảnh, thần sắc lạnh lùng dường như xem thường mọi thứ, trong mắt chỉ có mục tiêu!

Mục tiêu của hắn chính là Ấn Hải cưỡi ngựa đứng trước trận, nhị ca của cô ta.

Ấn Dao Phong có thể nhìn thấy nhị ca cũng nắm chặt đại đao, nhìn chằm chặp về phía nam tử đang phi ngựa tới.


"Nhị ca lo lắng rồi!" Ấn Dao Phong túm chặt lấy cánh tay của Ấn Phi, móng tay suýt chút nữa cắm vào thịt hắn, nhưng lúc này Ấn Phi dường như không hề phát giác, vì hắn cũng lo lắng.

"Đây chính là khí thế trấn áp." Hắn lẩm bẩm nói: "Không cần ra tay, khí thế cũng có thể hạ gục đối phương trước. Nhị ca của muội một đao thể chém chết ba con mãnh hổ, vậy mà lúc này cũng đã lo lắng!"

"Không có trận chiến này, huynh và nhị ca, còn cả mấy vị thúc bá cũng đều không muốn nghe theo lời muội." Ấn Dao Phong cắn răng: "Các người chỉ đồng ý với muội chiến bại sẽ quy thuận hắn, nhưng nếu như chiến bại rồi mà không có cơ hội quy thuận thì sao?"

Ấn Phi cũng giật mình.

Hắn đã quá xem thường Trầm Sát. Ai có thể ngờ rằng hắn ta đích thân xuất chiến, hơn nữa vừa tới đã nhắm vào Ấn Hải! Nếu như chiến bại có khi nào chỉ có một kết cục là chết?

"Người tới có phải Đế Quân của Phá Vực?" Ấn Hải quát lên một tiếng nhưng huynh muội họ đều nghe ra, hắn ta dùng tới tiếng quát lớn để tăng dũng khí và lòng tin cho mình.

"Nhị trại chủ Ấn Hải của Dao Phong Trại." Giọng trầm lạnh như nước của Trầm Sát theo gió truyền tới, không giống như tiếng quát giận dữ của Ấn Hải, chỉ làm một giọng nói rất trầm và bình tĩnh, nhưng tới tai mọi người lập tức sản sinh ra áp lực." Bổn Đế Quân cho ngươi một cơ hội đầu hàng."

Trên lầu tháp, ánh mắt Ấn Dao Phong lộ vẻ si mê, không ngờ, lời đồn đại là thật, Đế Quân Phá Vực quả nhiên tuấn mỹ bất phàm, vô cùng lạnh lùng.

Cô ta cần nam nhân như vậy, nam nhân như vậy mới là người cô ta muốn!

Nhưng lúc này cô ta vô cùng lo lắng, Trầm Sát cho một cơ hội đầu hàng, theo như cô thấy, tốt nhất là nên nhanh chóng nắm bắt cơ hội này, đầu hàng thôi! Như vậy sẽ không tới mức gây ra thương vọng! Nhưng nhị ca của cô chắc chắn không chịu đầu hàng như vậy!

"Đại ca," cô quay đầu nhìn Ấn Phi: "Hay là..."

Ấn Phi biết cô định nói gì, nhưng vẫn nghiến răng nói: "Không được, không đánh trận này đừng nói nhị ca của muội, cho dù là những huynh đệ ở đây cũng sẽ không hoàn toàn thần phục Trầm Sát, muội phải cho họ một cơ hội lựa chọn, nhỡ chúng ta đánh thắng thì sao?"

Ấn Hải ngoài chiến trường cũng nghĩ như vậy.

Nếu như họ đánh thắng vậy thì họ hoàn toàn có thể đánh vào thành Phá Vực! Đó là một tòa thành trì kiên cố, nơi giàu có nhất an toàn nhất của cả Phá Vực, nếu như thành đó trở thành của họ thì tốt biết bao!


Hắn hừ một tiếng, bật cười cao ngạo: "Chi bằng bổn trại chủ cho ngươi một cơ hội, ngươi hàng phục Dao Phong Trại chúng ta, có được không?"

"Nực cười!" Ưng phi ngựa đuổi tới, vừa nghe thấy câu nói đó liền bật cười ha ha:"Một Dao Phong Trại nhỏ bé có thể dung nạp được tôn giá của Đế Quân sao, đúng là hoang tưởng! Chủ tử, thuộc hạ lên bắt hắn!"

Trầm Sát gật đầu: "Bắt sống cho bổn Đế QUân."

Lời nói này hoàn toàn xem thường Ấn Hải, hắn sao có thể phục, lập tức vung đại đạo trong tay, chém xuống đầu Ưng.

"Cũng có chút man lực."

Ưng thét lên một tiếng, dùng kiếm để đỡ.

Chỉ nghe thấy keng một tiếng, trường kiếm của Ưng đúng là đã đỡ được đại đao của Ấn Hải!

Ấn Hải đứng lên bàn đạp của ngựa để tăng thân cao, dùng chiều cao để tăng cường áp lực, hai tay nắm chặt đại đao ấn xuống kiếm của Ưng. Hai tay Ưng nắm chuôi kiếm, kiếm nằm ngang trên đầu, tư thế này vốn thuộc thế yếu, một bên lưỡi kiếm đã cách đỉnh đầu hắn chỉ một nắm tay, bây giờ vẫn còn đang từ từ nén xuống, nhìn khá mệt nhọc.

Trên lầu tháp, Ấn Dao Phong nắm chặt nắm đấm vung lên: "Nhị ca, đánh bại hắn, đánh bại hắn!" Dù sao cũng không phải đánh Trầm Sát, chắc chắn phải ủng hộ nhị ca mình!

Lúc này, cô ta nhìn thấy bên mình có người trà trộn vào trong đám đông, kéo cung, mũi tên nhằm thẳng vào Trầm Sát. Cô ta giật mình suýt chút nữa kêu lên thất thanh, Ấn Phi lập tức bịt miệng cô ta lại.

Hắn biết cô ta định kêu gì: "Muội điên rồi sao! Đây là chiến trường, chúng ta là hai phe đối địch, có phải muội muốn phản bội Dao Phong Trại không? Có lẽ hắn sẽ bắn trúng thì sao?"

Nếu như bắn trúng vậy thì Trầm Sát bị bắn ở đây, họ đại thắng!

Không ủng hộ thì thôi sao lúc này lại có thể kêu lên để đối phương phát giác ra chứ?

Ấn Dao Phong trợn tròn mắt, nhìn về phía mũi tên bay khỏi dây cung, bắn mạnh về phía ngực Trầm Sát. Khi mũi tên đó đi được một nửa chặng đường hắn dường như không hề phát giác ra, như thể sắp sửa trúng tên.

Ấn Dao Phong quên cả giãy giụa, Ấn Phi cũng bịt chặt miệng cô tròn mắt dõi theo.


Gần rồi, gần rồi.

Đúng lúc người bắn đi mũi tên đó vui mừng háo hức, tưởng rằng mình có thể một tên trúng đối phương, Trầm Sát bất ngờ vòng tay ra sau, năm ngón tay túm lại, mũi tên đó bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tay không bắt tên.

"A! Có còn là người không?" Ấn Phi lẩm bẩm kêu lên. Không cần nhìn, chỉ nhẹ nhàng nắm đại một cái!

"Thần kỳ quá!" Ấn Dao Phong cuối cùng cũng kéo được tay đại ca mình ra, ánh mắt toát lên thần thái đặc biệt: "Đại ca, muội muốn gả cho hắn, chỉ gả cho hắn."

Cô chỉ gả cho người đàn ông như vậy, những người đàn ông khác cô ta không cần, không cần.

Nhưng họ còn chưa kịp kinh ngạc hết thì thấy Trầm Sát bay lên khỏi mình ngựa, vung tay trong không trúng, ném mũi tên kia về phía kẻ vừa bắn tên, lực và tốc độ thậm chỉ mạnh hơn cả gã ta dùng cung tên để bắn.

Gã đàn ông kia mới đầu cho rằng hắn quá ngông cuồng, lẽ nào như vậy có thể ném trúng gã? Tay không bắt tên đã đành, lại còn tay không phóng tên đi!

Nhưng ngay sau đó gã ta nghe thấy trên lầu tháp, đại trại chủ kêu lên: "Mau tránh ra! Tránh ra!"

Đã quá muộn rồi.

Trước khi gã định né tránh, mũi tên đó đã bay tới trước mặt. Không, đã cắm vào ngực hắn. Gã đàn ông kia trợn mắt ngã xuống, trước khi chết điều hắn nghĩ là, tại sao hắn lại cố thể hiện làm chi?

Sau khi gã đàn ông này ngã xuống, Trầm Sát vung tay, một ngàn binh mã lập tức dũng mãnh xông tới, giao chiến kịch liệt với người của Dao Phong Trại.

"Giết!"

Bên kia, Ấn Dao Phong sắc mặt tái nhợt.


Ư đột nhiên đẩy cánh tay lên, chân đồng thời kẹp chặt, ngựa lập tức xoay vòng, đại đao của Ấn Hải chệch đi, rơi xuống sau đuôi ngựa.

"Đánh lại!" Ấn Hải thét lên một tiếng, tiếp tục vung đao chém xuống.

Ưng cười nhạt: "Lẽ nào không có ai nói với ngươi rằng vũ khí không phải càng nặng càng lớn là càng có cơ hội chiến thắng sao?" Nói xong hắn bay lên khỏi lưng ngựa, người bay trên không vung trường kiếm chém qua đầu Ấn Hải, Ấn Hải phản ứng cũng nhanh, lập tức cúi người, nhưng vẫn chậm một chút, lưỡi kiếm chém qua đầu, cắt đi búi tóc của hắn, chỉ còn lại một chút tóc ngắn xõa xuống, lập tức trở nên vô cùng nhếch nhác.

Ấn Hải trong lòng khiếp sợ, vốn dĩ hắn tưởng rằng mình có vài phần chắc chắn có thể thắng được Trầm Sát, bây giờ xem ra tới một trong tứ vệ thuộc hạ của Trầm Sát hắn cũng không đánh nổi!

Nhìn lại, phe mình tuy có một ngàn hai trăm người, cũng rất dũng mãnh nhưng vẫn bị đối phương áp đảo đánh.

Ấn Hải mặt tái mét.

"Này, phân tâm trên chiến trường, muốn chết bổn vệ cho ngươi được toại nguyện." Giọng Ưng vang lên, sau đó một luồng mãnh lực đánh trúng vai hắn, hắn nhất thời không nắm chắc đại đao, đại đao rơi xuống đất.

Mất đi vũ khí, Ấn Hải trong lòng hoang mang, kiếm của Ưng vệ đã kề sát trên cổ hắn.

Trên lầu tháp vọng tới tiếng hô lớn: "Đừng giết nhị ca của ta, chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng!"

Việc đã tới nước này, Ấn Phi cũng không ngăn Ấn Dao Phong nữa, nếu đánh tiếp họ không có cơ hội thắng, hơn nữa có chết nhiều người hơn nữa.

Ba trại chủ của Dao Phong Trại quy thuận.

Ấn Dao Phong đi theo hai huynh trưởng bị dẫn tới trước mặt Trầm Sát, cô ta ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đẹp như thiên thần trong mắt mình, ánh mắt có phần si mê.

"Đế Quân, Dao Phong nghe nói lập mười công cho Đế Quân có thể thành phi, Dao Phong cũng muốn lập hai công cho Đế Quân!"

Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta.

Hai công?

Đế Vương Sủng Ái
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đế Vương Sủng Ái Truyện Đế Vương Sủng Ái Story Chương 216
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...