Đế Vương Sủng Ái
Chương 156
Cuối cùng thì Trầm Sát cũng mở miệng, khi nghe được những gì hắn ta nói thì Phố Ngọc Hà hoảng loạn, suýt hộc máu mồm.
Điều hắn ta nói là: "Vậy tiếp tục ăn đi."
Tiếp tục... ăn...?
Anh ta quả nhiên coi cô như một người dưới trướng.
"Vậy Trần công tử ăn chậm rãi." Mặc dù suýt hộc máu mồm thế nhưng Phố Ngọc Hà không hiểu sao lại càng cảm thấy mê đắm Trầm Sát. Cô thậm chí còn cho rằng hắn dịu dàng hơn cả Ngọc công tử. Nhìn bộ dạng lạnh lùng cùng lời nói lạnh lùng, cô rất muốn chiếm được hắn ta, chinh phục hắn ta. Một khi người đàn ông lạnh lùng bỗng trở lên dịu dàng gì còn gì hạnh phúc hơn.
Có lúc con người là như vậy, quá dịu dàng với họ thì họ lại không biết quý trọng, thế nhưng khi lạnh lùng thì lại cảm thấy muốn chinh phục, rồi sau đó chìm đắm vào đó, cuối cùng biến người ta thành hình bóng lởn vởn trong tim.
Lúc này Phố Ngọc Hà đã nhảy lên.
Đợi họ ăn xong bữa sáng thì Phố Ngọc Hà mới xuất hiện. Cô thay một bộ trang phục khác, với chiếc váy màu liễu khói khiến cô trông thật dịu dàng. Đôi khuyên tai ngọc mã màu đỏ khiến cô thêm phần yêu kiều.
Đây là một cô gái biết cách trang điểm. Cô biết làm thế nào để phô ra vẻ đẹp của mình. Chỉ có điều đáng tiếc là trí tuệ và tình cảm của cô lại không giỏi như thế, nếu không đã không bị thấy sủng và đẩy vào gia trang này.
Thế nhưng khi một thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên quỳ trước mặt, thậm chí đến cả Trần Thập còn có chút động lòng.
Lúc này họ đã chuẩn bị ngựa và xe để lên dường.
Phố Ngọc Hà quỳ trước mặt Trầm Sát, ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nhìn Trầm Sát nói: "Xin công tử hãy mở lòng giúp Phố Ngọc Hà này."
Lâu Thất nhìn thấy Trầm Sát hơi chau màu, thế nhưng Phố Ngọc Hà không nhìn thấy.
Dù sao thì cũng là đã nhận ân tình của người ta, được cho ở, cho ăn. Mặc dù đã trả tiền nhưng cũng là nợ một phần nghãi tình. Thấy họ không nói gì, Nguyệt vệ thở dài: "Phố cô nương hãy mau đứng dậy đã."
"Không, công tử không nhận lời, Phố Ngọc Hà này quả thật chẳng còn đường nào để đi cả"
"Cô hãy đứng dậy đã, quỳ như thế này e rằng không hay."
Phố Ngọc Hà nhìn Trầm Sát, lúc này mới đứng dậy khi được Hỷ Nhi và Hoa Thẩm dìu.
Những gì Phố Ngọc Hà từng trải qua cũng là bình thương. Nhà họ Phố nghe nói cũng giàu nhất nhì ở trong thành Đông Thanh, lại thêm dung mạo xinh đẹp nên rất được Phố lão gia sủng ai, muốn gì được đó, nên hình thành tính cách ngang ngược. Chỉ có điều đáng tiếc là mẹ cô qua đời một năm trước, nửa năm sau Phố lão gia lấy vợ kế. Người này không phải dạng vừa, vào phủ được nửa năm đã tìm cách lôi kéo Phố lão gia, khiến Phố Ngọc Hà không còn được sủng ái. Phố Ngọc Hà rất không phục, bắt đầu đấu với bà ta. Thế nhưng điều đó cũng khiến người đàn bà kia bất mãn với Phố Ngọc Hà, luôn tìm cách đẩy cô ra khỏi nhà họ Phố.
Lúc này bà ta lại mang thai, vì không có con trai nên Phố lão gia hết sức sủng ái, bắt đầu nghe lời bà ta, thậm chí bà ta còn gả Phố Ngọc Hà cho một gã đàn ông ngoài bốn mươi tuổi đã chết vợ.
Phố Ngọc Hà cãi nhau với cha một trận, còn người vợ kế kia giả bộ bị cô đẩy ngã khiến Phố não gia nổi giận nên đẩy cô xuống gia trang để phản tỉnh bản thân.
Những người ở dưới nông trang nghe theo truyền ý của bà vợ kế, không coi cô ra gì, ngày nào cũng chọc tức cô. Phố Ngọc Hà lúc này chỉ mang theo Hoa Thẩm và một người hầu gái nhỏ tuổi là Hỷ Nhi nên chẳng làm được gì. Hôm qua Hỷ Nhi cầm những đồng bạc còn lại tới trong thành mua một con ngựa, sau đó họ định qua về Phố phủ tính nợ với mụ đàn bà kia.
Chẳng ngờ Hỷ Nhi lại bị lừa, mua phải xe ngựa xấu, nửa đường xe hỏng, ngựa thì chạy mất. Khó khăn lắm họ mới quay lại được, bị Phố Ngọc Hà phạt quỳ rồi mắng nhiếc cả tiếng đồng hồ, tới cả đêm cũng không cho ngủ.
Cũng đúng lúc này bọn người Trầm Sát tới mượn phòng nghỉ.
Nghe ba người kể lại sự tình, Lâu Thất cười nhưng không nói gì, Nguyệt nhìn cô ta hỏi: "Không biết Phố tiểu thư bây giờ có dự tính gì?"
Khi hỏi điều này Nguyệt nghĩ có lẽ họ thích chiếc xe ngựa của mình. Tối qua lúc mở cửa, ánh mắt của Hoa Thẩm đã cho thấy điều này.
Anh nhìn Lâu Thất, cũng là để muốn tìm hiểu xem cô có đồng ý nhường chiếc xe ngựa này cho Phố Ngọc Hà hay không. Thế nhưng Lâu Thất không nói gì, chỉ cười một cách đầy ẩn ý.
Nghe hắn ta hỏi vậy, Phố Ngọc Hà lập tức nói: "Không giấu gì công tử, Ngọc Hà bây giờ đã hiểu rõ, Ngọc Hà tuổi còn nhỏ, quay về phủ cũng không phải đối thủ của mụ đàn bà kia. Cha bây giờ đều nghe mụ ta, không đoái hoài gì tới tôi. Nếu quay về, e rằng sẽ bị ép gả cho lão kia làm vợ lẽ mất. Vì thế tôi dự định đi Kim Châu, nương nhờ dì của tôi. Để dì tôi đứng ra làm chủ.
"Thiếu lộ phí phải không?" Trầm Sát lên tiếng. Hắn ta vốn chẳng muốn nghe nói nhiều, chỉ là Lâu Thất nghe có vẻ thích thú nên mới để cho cô ta nói. Bây giờ kể xong sự tình nhưng vẫn dài dòng, nên hắn ta thấy không vui, hỏi thẳng có phải thiếu tiền hay không?
Phố Ngọc Hà có lẽ không nhìn ra biểu cảm của hắn ta, chỉ nghe tới khi hắn ta hỏi về vấn đề lộ phí, trong lòng nghĩ rằng hắn ta đã bắt đầu quan tâm tới mình, có thể những điều cô phải trải qua khiến hắn ta động lòng rồi sao?
Cô lắc đầu rồi lại gật đầu, "Lộ phí ư... Phố Ngọc Hà vẫn còn thế nhưng dì của tôi lại đang ở Kim Châu. Dựa vào sức yếu tay mềm của ta, e rằng không thể tới đó được,"
"Đưa ngân lượng cho cô ta." Trầm Sát ngắt lời, thật không hiểu nổi sao cô ta lắm lời đến vậy, "Cô đi mua một chiếc xe ngựa mới."
Phố Ngọc Hà giật mình, "Mua xe ngựa nhưng ta không biết chạy xe."
"Vậy thì thuê người."
"thế nhưng ta không biết được phu xe đó có tốt hay không?" Phố Ngọc Hà lúc này đã nhận ra sự khó chịu của Trầm Sát, vội nói: "Phố Ngọc Hà muốn nhờ công tử giúp đỡ, có thể đưa tôi tới Kim châu không?"
Câu này vừa nói ra khiến tất cả đều im lặng. Trần Thập nhìn cô ta với hắn mắt tinh quái. Cô này gan không phải nhỏ, dám nhờ Đế Quân đưa tới Kim Châu. Cô ta nghĩ mình là ai chứ!
Nguyệt cũng giật mình, sau đó cười khẽ.
Trầm Sát không quan tâm tới đối phương, lập tức ra lệnh xuất phát.
Nhìn phản ứng này, Phố Ngọc Hà bật khóc, nếu không nắm được cơ hội này, lúc trước họ đã đánh hai mụ đàn bà. Bây giờ họ đi rồi, thì những ngày tháng tiếp theo ở trang trại e rằng sẽ không dễ dàng gì.
Cô ngay lập tức lao lên phía trước, nước mắt giàn giụa, "Trần công tử, cầu xin ngài hay giúp tôi. Cho dù không tới được Kim Châu thì có thể đưa tôi tới một nơi nào đó gần Kim Châu được không?"
Lâu Thất nhìn bộ dạng này của cô ta, quả thật nếu không đem cô ta đi thì sẽ không biết bị làm phiền tới khi nào nên đánh mắt sang Nguyệt.
Quả thật Nguyệt đã có cách. Ở đây vẫn là địa bàn của Đông Thanh. Hắn biết người của Đông Thanh sẽ đuổi theo, vài người họ rất dễ bị bại lộ thân phận. Thế nhưng nếu trong đoàn người có 3 người nữ giới, thì sẽ là một cách để che đậy thân phận.
Cũng không phải là không có điều tốt.
Bây giờ hắn đã biết Lâu Thất đồng ý chuyện này, chủ nhân chắc sẽ không phản đối. Thấy ánh mắt của Lâu Thất, hắn ta thở dài một tiếng rồi nói: "Đem cô theo một đoạn cũng được, chỉ có điều nếu lệnh tôn biết sẽ buộc tội chúng tôi bắt cóc cô."
Phố Ngọc Hà nghe vậy liền đồng ý, vui sướng tột độ rồi nói ngay: "Không đâu, tôi có thể lập cam đoan, nói rõ là tự nguyện đi với các người! "
"Vậy thì trên đường đi, Phố tiểu thư phải nghe lời chúng tôi đó "
"Nghe lời, tôi sẽ nghe lời!"
Khi biết có thể đi cùng họ, trên đường đi cô sẽ có thời gian ở gần Trầm Sát, trong lòng Phố Ngọc Hà cảm thấy vui như hoa nở.
Không cần cô ta nói, những người trong trại nhìn cô ta quỳ mà van xin người khác đem đi thì trong lòng chửi rủa. Thế nhưng cũng không dám ngăn cản, nếu không Phố lão gia mà tức giận, thì họ sẽ hết đời.
Thế nhưng dù họ có ngăn cản thì những Thị vệ của Phá Vực cũng chẳng để yên, nhìn những thanh gươm sáng loáng họ đã sợ hãi co rúm người.
Phố Ngọc Hà ngồi trên xe ngựa, nhìn đám nô tài ngỗ ngược với cô đang sợ hãi, cô cảm thấy rất khoan khoái, oai phong. Thị vệ khí thế ngút trời, xem ra người này không phải dạng vừa.
Ba người họ không có đồ đạc gì nhiều, nên hành lý không chiếm nhiềm vị trí.
"Hoa Thẩm, Hỷ Nhi, các người cưỡi ngựa." Ngồi trên xe ngựa Phố Ngọc Hà nói với hai người, sau đó nhìn về phía Trầm Sát. Cô là khách, còn hắn ta là chủ nhân. Vì thế chiếc xe này để họ ngồi cùng là phù hợp nhất? Nghĩ tới việc ngồi cùng xe ngựa, Phố Ngọc Hà đột nhiên thấy nóng ran trong người.
Hoa Thẩm và Hỷ Nhi hơi ngạc nhiên, họ biết cưỡi ngựa, nhưng chỉ quen những con ngừa già yếu trong phủ, mà cũng mới cưỡi 3-4 lần. Nhìn những người thị vệ này sức vóc cường tráng, rồi nhìn những con ngựa to lớn, xem ra lên ngựa còn khó, chứ nói gì tới chuyện cưỡi chúng.
"Không cần đâu, các người ngồi trên xe đi" Lâu Thất nói.
Hoa Thẩm và Hỷ Nhi mới nhẹ người
Phố Ngọc Hà thì không vui: "Họ có thể ngồi cùng xe ngựa của Trần công tử không?"
Đế Vương Sủng Ái
Điều hắn ta nói là: "Vậy tiếp tục ăn đi."
Tiếp tục... ăn...?
Anh ta quả nhiên coi cô như một người dưới trướng.
"Vậy Trần công tử ăn chậm rãi." Mặc dù suýt hộc máu mồm thế nhưng Phố Ngọc Hà không hiểu sao lại càng cảm thấy mê đắm Trầm Sát. Cô thậm chí còn cho rằng hắn dịu dàng hơn cả Ngọc công tử. Nhìn bộ dạng lạnh lùng cùng lời nói lạnh lùng, cô rất muốn chiếm được hắn ta, chinh phục hắn ta. Một khi người đàn ông lạnh lùng bỗng trở lên dịu dàng gì còn gì hạnh phúc hơn.
Có lúc con người là như vậy, quá dịu dàng với họ thì họ lại không biết quý trọng, thế nhưng khi lạnh lùng thì lại cảm thấy muốn chinh phục, rồi sau đó chìm đắm vào đó, cuối cùng biến người ta thành hình bóng lởn vởn trong tim.
Lúc này Phố Ngọc Hà đã nhảy lên.
Đợi họ ăn xong bữa sáng thì Phố Ngọc Hà mới xuất hiện. Cô thay một bộ trang phục khác, với chiếc váy màu liễu khói khiến cô trông thật dịu dàng. Đôi khuyên tai ngọc mã màu đỏ khiến cô thêm phần yêu kiều.
Đây là một cô gái biết cách trang điểm. Cô biết làm thế nào để phô ra vẻ đẹp của mình. Chỉ có điều đáng tiếc là trí tuệ và tình cảm của cô lại không giỏi như thế, nếu không đã không bị thấy sủng và đẩy vào gia trang này.
Thế nhưng khi một thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên quỳ trước mặt, thậm chí đến cả Trần Thập còn có chút động lòng.
Lúc này họ đã chuẩn bị ngựa và xe để lên dường.
Phố Ngọc Hà quỳ trước mặt Trầm Sát, ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nhìn Trầm Sát nói: "Xin công tử hãy mở lòng giúp Phố Ngọc Hà này."
Lâu Thất nhìn thấy Trầm Sát hơi chau màu, thế nhưng Phố Ngọc Hà không nhìn thấy.
Dù sao thì cũng là đã nhận ân tình của người ta, được cho ở, cho ăn. Mặc dù đã trả tiền nhưng cũng là nợ một phần nghãi tình. Thấy họ không nói gì, Nguyệt vệ thở dài: "Phố cô nương hãy mau đứng dậy đã."
"Không, công tử không nhận lời, Phố Ngọc Hà này quả thật chẳng còn đường nào để đi cả"
"Cô hãy đứng dậy đã, quỳ như thế này e rằng không hay."
Phố Ngọc Hà nhìn Trầm Sát, lúc này mới đứng dậy khi được Hỷ Nhi và Hoa Thẩm dìu.
Những gì Phố Ngọc Hà từng trải qua cũng là bình thương. Nhà họ Phố nghe nói cũng giàu nhất nhì ở trong thành Đông Thanh, lại thêm dung mạo xinh đẹp nên rất được Phố lão gia sủng ai, muốn gì được đó, nên hình thành tính cách ngang ngược. Chỉ có điều đáng tiếc là mẹ cô qua đời một năm trước, nửa năm sau Phố lão gia lấy vợ kế. Người này không phải dạng vừa, vào phủ được nửa năm đã tìm cách lôi kéo Phố lão gia, khiến Phố Ngọc Hà không còn được sủng ái. Phố Ngọc Hà rất không phục, bắt đầu đấu với bà ta. Thế nhưng điều đó cũng khiến người đàn bà kia bất mãn với Phố Ngọc Hà, luôn tìm cách đẩy cô ra khỏi nhà họ Phố.
Lúc này bà ta lại mang thai, vì không có con trai nên Phố lão gia hết sức sủng ái, bắt đầu nghe lời bà ta, thậm chí bà ta còn gả Phố Ngọc Hà cho một gã đàn ông ngoài bốn mươi tuổi đã chết vợ.
Phố Ngọc Hà cãi nhau với cha một trận, còn người vợ kế kia giả bộ bị cô đẩy ngã khiến Phố não gia nổi giận nên đẩy cô xuống gia trang để phản tỉnh bản thân.
Những người ở dưới nông trang nghe theo truyền ý của bà vợ kế, không coi cô ra gì, ngày nào cũng chọc tức cô. Phố Ngọc Hà lúc này chỉ mang theo Hoa Thẩm và một người hầu gái nhỏ tuổi là Hỷ Nhi nên chẳng làm được gì. Hôm qua Hỷ Nhi cầm những đồng bạc còn lại tới trong thành mua một con ngựa, sau đó họ định qua về Phố phủ tính nợ với mụ đàn bà kia.
Chẳng ngờ Hỷ Nhi lại bị lừa, mua phải xe ngựa xấu, nửa đường xe hỏng, ngựa thì chạy mất. Khó khăn lắm họ mới quay lại được, bị Phố Ngọc Hà phạt quỳ rồi mắng nhiếc cả tiếng đồng hồ, tới cả đêm cũng không cho ngủ.
Cũng đúng lúc này bọn người Trầm Sát tới mượn phòng nghỉ.
Nghe ba người kể lại sự tình, Lâu Thất cười nhưng không nói gì, Nguyệt nhìn cô ta hỏi: "Không biết Phố tiểu thư bây giờ có dự tính gì?"
Khi hỏi điều này Nguyệt nghĩ có lẽ họ thích chiếc xe ngựa của mình. Tối qua lúc mở cửa, ánh mắt của Hoa Thẩm đã cho thấy điều này.
Anh nhìn Lâu Thất, cũng là để muốn tìm hiểu xem cô có đồng ý nhường chiếc xe ngựa này cho Phố Ngọc Hà hay không. Thế nhưng Lâu Thất không nói gì, chỉ cười một cách đầy ẩn ý.
Nghe hắn ta hỏi vậy, Phố Ngọc Hà lập tức nói: "Không giấu gì công tử, Ngọc Hà bây giờ đã hiểu rõ, Ngọc Hà tuổi còn nhỏ, quay về phủ cũng không phải đối thủ của mụ đàn bà kia. Cha bây giờ đều nghe mụ ta, không đoái hoài gì tới tôi. Nếu quay về, e rằng sẽ bị ép gả cho lão kia làm vợ lẽ mất. Vì thế tôi dự định đi Kim Châu, nương nhờ dì của tôi. Để dì tôi đứng ra làm chủ.
"Thiếu lộ phí phải không?" Trầm Sát lên tiếng. Hắn ta vốn chẳng muốn nghe nói nhiều, chỉ là Lâu Thất nghe có vẻ thích thú nên mới để cho cô ta nói. Bây giờ kể xong sự tình nhưng vẫn dài dòng, nên hắn ta thấy không vui, hỏi thẳng có phải thiếu tiền hay không?
Phố Ngọc Hà có lẽ không nhìn ra biểu cảm của hắn ta, chỉ nghe tới khi hắn ta hỏi về vấn đề lộ phí, trong lòng nghĩ rằng hắn ta đã bắt đầu quan tâm tới mình, có thể những điều cô phải trải qua khiến hắn ta động lòng rồi sao?
Cô lắc đầu rồi lại gật đầu, "Lộ phí ư... Phố Ngọc Hà vẫn còn thế nhưng dì của tôi lại đang ở Kim Châu. Dựa vào sức yếu tay mềm của ta, e rằng không thể tới đó được,"
"Đưa ngân lượng cho cô ta." Trầm Sát ngắt lời, thật không hiểu nổi sao cô ta lắm lời đến vậy, "Cô đi mua một chiếc xe ngựa mới."
Phố Ngọc Hà giật mình, "Mua xe ngựa nhưng ta không biết chạy xe."
"Vậy thì thuê người."
"thế nhưng ta không biết được phu xe đó có tốt hay không?" Phố Ngọc Hà lúc này đã nhận ra sự khó chịu của Trầm Sát, vội nói: "Phố Ngọc Hà muốn nhờ công tử giúp đỡ, có thể đưa tôi tới Kim châu không?"
Câu này vừa nói ra khiến tất cả đều im lặng. Trần Thập nhìn cô ta với hắn mắt tinh quái. Cô này gan không phải nhỏ, dám nhờ Đế Quân đưa tới Kim Châu. Cô ta nghĩ mình là ai chứ!
Nguyệt cũng giật mình, sau đó cười khẽ.
Trầm Sát không quan tâm tới đối phương, lập tức ra lệnh xuất phát.
Nhìn phản ứng này, Phố Ngọc Hà bật khóc, nếu không nắm được cơ hội này, lúc trước họ đã đánh hai mụ đàn bà. Bây giờ họ đi rồi, thì những ngày tháng tiếp theo ở trang trại e rằng sẽ không dễ dàng gì.
Cô ngay lập tức lao lên phía trước, nước mắt giàn giụa, "Trần công tử, cầu xin ngài hay giúp tôi. Cho dù không tới được Kim Châu thì có thể đưa tôi tới một nơi nào đó gần Kim Châu được không?"
Lâu Thất nhìn bộ dạng này của cô ta, quả thật nếu không đem cô ta đi thì sẽ không biết bị làm phiền tới khi nào nên đánh mắt sang Nguyệt.
Quả thật Nguyệt đã có cách. Ở đây vẫn là địa bàn của Đông Thanh. Hắn biết người của Đông Thanh sẽ đuổi theo, vài người họ rất dễ bị bại lộ thân phận. Thế nhưng nếu trong đoàn người có 3 người nữ giới, thì sẽ là một cách để che đậy thân phận.
Cũng không phải là không có điều tốt.
Bây giờ hắn đã biết Lâu Thất đồng ý chuyện này, chủ nhân chắc sẽ không phản đối. Thấy ánh mắt của Lâu Thất, hắn ta thở dài một tiếng rồi nói: "Đem cô theo một đoạn cũng được, chỉ có điều nếu lệnh tôn biết sẽ buộc tội chúng tôi bắt cóc cô."
Phố Ngọc Hà nghe vậy liền đồng ý, vui sướng tột độ rồi nói ngay: "Không đâu, tôi có thể lập cam đoan, nói rõ là tự nguyện đi với các người! "
"Vậy thì trên đường đi, Phố tiểu thư phải nghe lời chúng tôi đó "
"Nghe lời, tôi sẽ nghe lời!"
Khi biết có thể đi cùng họ, trên đường đi cô sẽ có thời gian ở gần Trầm Sát, trong lòng Phố Ngọc Hà cảm thấy vui như hoa nở.
Không cần cô ta nói, những người trong trại nhìn cô ta quỳ mà van xin người khác đem đi thì trong lòng chửi rủa. Thế nhưng cũng không dám ngăn cản, nếu không Phố lão gia mà tức giận, thì họ sẽ hết đời.
Thế nhưng dù họ có ngăn cản thì những Thị vệ của Phá Vực cũng chẳng để yên, nhìn những thanh gươm sáng loáng họ đã sợ hãi co rúm người.
Phố Ngọc Hà ngồi trên xe ngựa, nhìn đám nô tài ngỗ ngược với cô đang sợ hãi, cô cảm thấy rất khoan khoái, oai phong. Thị vệ khí thế ngút trời, xem ra người này không phải dạng vừa.
Ba người họ không có đồ đạc gì nhiều, nên hành lý không chiếm nhiềm vị trí.
"Hoa Thẩm, Hỷ Nhi, các người cưỡi ngựa." Ngồi trên xe ngựa Phố Ngọc Hà nói với hai người, sau đó nhìn về phía Trầm Sát. Cô là khách, còn hắn ta là chủ nhân. Vì thế chiếc xe này để họ ngồi cùng là phù hợp nhất? Nghĩ tới việc ngồi cùng xe ngựa, Phố Ngọc Hà đột nhiên thấy nóng ran trong người.
Hoa Thẩm và Hỷ Nhi hơi ngạc nhiên, họ biết cưỡi ngựa, nhưng chỉ quen những con ngừa già yếu trong phủ, mà cũng mới cưỡi 3-4 lần. Nhìn những người thị vệ này sức vóc cường tráng, rồi nhìn những con ngựa to lớn, xem ra lên ngựa còn khó, chứ nói gì tới chuyện cưỡi chúng.
"Không cần đâu, các người ngồi trên xe đi" Lâu Thất nói.
Hoa Thẩm và Hỷ Nhi mới nhẹ người
Phố Ngọc Hà thì không vui: "Họ có thể ngồi cùng xe ngựa của Trần công tử không?"
Đế Vương Sủng Ái
Đánh giá:
Truyện Đế Vương Sủng Ái
Story
Chương 156
10.0/10 từ 25 lượt.