Đế Vương - Lê Văn Cương

C60: Vứt bỏ quân cờ 2

108@-

Sáng ngày hôm sau, tại cấm địa trong hoàng cung của họ Mạc, lúc này Hạ Hoàng đang mang theo Mạc Nhược Lan đi gặp lão tổ của họ Mạc. Nhìn về phía một toa cùng điện đã bị đóng kín cửa, lúc này hạ hoang cúi đầu chắp tay thành kính nói rằng.

- Bái kiến lão tổ, ta có việc cầu kiến, mong lão tổ cho phép.

Âm thanh của hạ hoàng vừa kết thúc, lúc này ở trong cung điện cũng truyền ra một tiếng trầm thấp vang lên.

- Vào đi.

- Đa tạ lão tổ.

Hạ Hoàng khi nói xong thì dắt theo Mạc Nhược Lan đi vào nơi này, bên trong đại điện một ông lão đang mặc một bộ long bào, ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, dùng một đôi mắt thâm thúy nhìn về phía hai người Hạ Hoàng và Mạc Nhược Lan lên tiếng nói rằng.

- Tiểu Mạc hôm nay ngươi đến đây là có việc gì.

Hạ Hoàng nghe vậy thì hướng về phía lão tổ giải thích sự kiện trong thời gian vừa qua, cũng như sự hiện hữu của Vũ tộc và mối quan hệ của Mạc Nhược Lan và vũ tộc lúc này. Đồng thời cũng nói rõ vấn đề của Mạc Nhược Lan.

Mà trong lúc này, Mạc Nhược Lan cũng không ngừng cúi đầu âm thầm đánh giá vị lão tổ của mình. Một lúc trước Hạ Hoàng đã cho người tìm đến cô ta, để cô ta nói rõ vấn đề của Thanh Vũ điện. Đối với việc này trong lòng của cô ta tất nhiên là tràn đầy lo lắng.

Có điều cô ta lúc này đã bị Thanh Vũ điện nắm thóp, bây giờ lại bị người của hoàng tộc phát hiện. Vậy nên cô ta quyết định lấy lui làm tiến, nói rõ tất cả vấn đề của Thanh Vũ điện cho phụ hoàng của mình. Tất nhiên vấn đề hạ độc lão tổ cô ta sẽ không nói, bởi vì việc này mà nói thì nó liên lụy quá nhiều.

Mà vị lão tổ của họ Mạc kia, sau khi nghe hết mọi việc thì nhìn về phía Mạc Nhược Lan bằng một ánh mắt trầm tư sau đó nói rằng:




- Ngươi mặc dù nắm giữ thể chất cửu âm chi thể, nhưng bất quá lại tu luyện ma công. Đây chính là làm mất mặt Đại Hạ Hoàng Triều chúng ta.

Nghe lão tổ nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này sợ hãi sau đó quỳ gối xuống đất nói rằng:

- Bẩm lão tổ trước kia là ta nhỏ người nhẹ dạ, mới tin tưởng bọn chúng. Đến bây giờ bởi vì bọn chúng uy hiếp ta, khiến ta phải làm theo lời bọn chúng.

Lão tổ họ Mạc nghe vậy thì nhìn về phía Mạc Nhược lại một chút sau đó nói rằng:

- Ngươi có biết căn cứ của Thanh Vũ điện hay không.

Mạc Nhược Lan nghe vậy thì gật đầu sau đó nói rằng:

- Trong kinh đô của chúng ta, tại một tòa tiểu lâu góc phía đông, chính là một căn cứ của Thanh Vũ Điện. Ngoài nơi này những nơi khác ta không biết.

Nghe Mạc Nhược Lan nói vậy, lão tổ họ Mạc lúc này nhìn về phía hoàng đế của Đại hạ hoàng triều lên tiếng nói rằng:

- Ngươi bây giờ mang theo con gái của ngươi, cùng với người Vũ tộc tiến về phía căn cứ của Thanh Vũ điện tiêu diệt bọn chúng đi. Đồng thời cũng hướng việc này đến vũ tộc nói một cách rõ ràng, tuyệt đối không được có phần giấu giếm.

Nghe lão tổ của mình nói vậy, lúc này Hạ Hoàng gật đầu sau đó mang theo Mạc Nhược Lan rời đi. Nhìn về phía Mạc Nhược Lan rời đi, vị lão tổ họ Mạc này lại nhìn về phía một góc trong phòng nói rằng.

- Hai vị khách quý nếu đã đến rồi, tại sao không hiện thân.

- ha ha không nghĩ đến một võ đế sơ kỳ như ngươi, vậy mà cũng có thể dò xét ra được việc chúng ta xuất hiện ở đây.

Âm thanh vừa vang lên, lúc này từ một góc trong căn phòng, hai ông lão cũng từ từ đi ra. Họ cũng không phải ai khác chính là hai người Vũ Mạnh Thông và Vũ Minh Quang.

Nhìn về phía họ một chút, vị lão tổ của họ Mạc lúc này mỉm cười đứng dậy chắp tay nói rằng:

- Tại hạ Mạc Tần Quân gặp qua hai vị.

Nghe lão tổ họ Mạc là Mạc Tần Quân nói vậy, hai người Vũ Mạnh Thông cũng chắp tay sau đó lần lượt giới thiệu tên tuổi của mình.

- Tại hạ Vũ Mạnh Thông, còn đây là đường ca của ta Vũ Minh Quang.

Mạc Tần Quân nghe vậy thì lúc này mỉm cười sau đó nó rằng.


- Thì ra là hai vị đến từ vũ tộc, xin mời các ngươi vào đây, nếm thử chén trà mà ta mới pha.

Đợi khi ba người đã biết đến thân phận của nhau, thì họ lúc này tìm lấy một chiếc bàn cũ kỹ ngồi xuống uống nước.


- Hai vị lần này đến đây không biết là có việc gì.

Mạc Tần Quân vừa nói vậy, lúc này Vũ Minh Quang nhìn hắn một chút, sau đó mỉm cười nói rằng:

- Thật ra cũng là liên quan đến vấn đề tiểu hôn sự của hai gia tộc thế hệ trẻ tuổi mà thôi.

Mạc Tần Quân nghe vậy thì gật đầu sau đó nói rằng:

- Bất quá là một tiểu hôn sự, hai vị đích thân đi theo thực sự khiến ta có chút không hiểu.

Mạc Tần Quân vừa nói vậy, lúc này Vũ Mạnh Thông mỉm cười nói rằng:

- Mạc dù nói chuyện sắp tới, sẽ khiến cho ngươi không vui, nhưng ta thật sự vẫn phải nhắc nhở một chút.

- Không biết vị vũ huynh này nói vậy là có ý gì.

- Cháu gái của ngươi xem ca là một đồ đần. Vũ tộc chúng ta thật sự không dám nhận.

Mạc Tần Quân nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó khó hiểu nói rằng.

- Mặc dù đứa trẻ kia có dính líu đến Thanh Vũ điện. Nhưng ta tin rằng đối với những người như chúng ta mà nói, việc này mặc dù có chút rắc rối, nhưng cũng không rắc rối đến đâu mới phải.


Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng.

- Nếu là bình thường tất nhiên cũng không quan trọng, quan trọng ở đây là cháu gái của ngươi có vẻ thật sự quá ngu rồi.

Cô ta vậy mà nhận lấy độc dược Đoạn Hồn Thảo của Thanh Vũ điện, mang đi đầu độc ngươi, ngươi lại không biết hay sao.

- Cái gì.

Mạc Tần Quân nghe vậy thì sửng sốt, lập tức giật mình, sau đó đưa linh lực vào trong cơ thể kiểm tra. đáng tiếc vẫn không cảm thấy có gì, nên hắn hướng ánh mắt nghi kị nhìn về phía hai người Vũ Mạnh Thông. Mà nhìn thấy điệu bộ của hắn, Vũ Mạnh Thông lúc này thở dài nói rằng.

- Ngươi tại sao không vận dụng thần hồn đi,

Mạc Tần Quân nghe vậy thì lúc này có chút do dự. Dù sau công hiệu của đoạn hồn thảo hắn cũng là biết đến, có điều hai vị lão giả này từ trên thân khí tức vô cùng thâm trầm, so với hắn võ đế mới vào cảnh mà nói tuyệt đối là có thể dễ dàng giết chết hắn. Vậy là hắn cũng không lo nghĩ nhiều mà vận dụng thần hồn.

- A…

Không sử dụng thì không biết, vừa sử dụng thân hồn lực lượng của hắn, một cỗ độc tố khủng khiếp lập tức loan tỏa trong cơ thể hắn, khiến cho thần hồn lập tức bị trọng thương. Đối với việc này Mạc Tần Quân sâu trong ánh mắt đã tràn đầy sát khí. Hắn thật không nghĩ đến hậu bối của họ Mạc vậy mà muốn tính kế hắn.

Có điều cảm thấy bản thân mình lần này trọng thương rất nặng, cho dù lần tới muốn đột phá thêm một bước, đạt đến Võ đế Trung Kỳ cũng lại không biết tích dưỡng bao nhiêu năm, càng làm cho trong lòng hắn sát khí tăng cao.



Đế Vương - Lê Văn Cương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đế Vương - Lê Văn Cương Truyện Đế Vương - Lê Văn Cương Story C60: Vứt bỏ quân cờ 2
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...