Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc
Chương 15: 15: Bái Kiến Trưởng Công Chúa
Phan thị và Tiết Oánh vừa mới nghiên cứu về mục đích của Phùng Tĩnh Tô, đến cuối, hai người chỉ có thể suy đoán rằng Phùng Tĩnh Tô vừa mới về nước, trong cung không có mẹ đẻ nâng đỡ, thế đơn lực cô nên tất nhiên sẽ muốn tìm một chỗ dựa.
Bây giờ Hoàng Hậu có nữ nhi Hòa Gia Công Chúa, mặc dù Quý phi không có nữ nhi nhưng Nhị Hoàng Tử cùng Thái Tử và Hoàng Hậu tranh đấu cực kỳ ác liệt nên cũng sẽ không che chở cho ai.
Thục phi có Trinh Thục Công Chúa, Hiền phi bệnh lâu, Đức phi không ra ngoài, các phi tần khác đều muốn tranh giành đấu đá, che chở một cô Công Chúa không có lợi ích gì chắc chắn không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nếu trong đám phi tần không có người thích hợp thì Phùng Tĩnh Tô chỉ có thể phóng tầm mắt ra xa hơn.
Thái Tử là một lựa chọn rất tốt, dù sao cũng là Thái Tử, giữ gìn mối quan hệ cùng Thái Tử chính là có thêm tấm khiên bảo hộ cho tương lai.
“Vốn Thái Tử và Vân Dật Công Chúa đã là huynh muội, sao phải bỏ gần tìm xa làm gì?” Trên xe ngựa, Tiết Oánh và Phan thị bắt đầu thảo luận về chủ đề dang dở.
“Huynh muội trong cung cũng chỉ biết nhau hơn người xa lạ một chút thôi.” Phan thị nói: “Vân Dật Công Chúa đối xử tốt với Ngải nhi thì vừa có thể lôi kéo Thái Tử, vừa có thể lôi kéo cha ngươi.
Cô Công Chúa này ra ngoài mười năm, đến một thư viện nghe nói là rất nổi danh, cũng không phải là vô ích.”
Tiết Oánh hơi tức giận: “Nương, mọi người đều cho rằng phía sau Tam muội là phụ thân, phụ thân sẽ thật sự giúp Thái Tử vì liên quan đến Tiết Ngải sao?”
Phan thị đập tay nàng ta một cái: “Đã nói với ngươi bao lần rồi, không được nói chuyện của cha ngươi.
Cha ngươi chọn cái gì khắc sẽ có lý do của nó, muốn giúp ai, không muốn giúp ai, ngươi không lung lay được, ta cũng không điều khiển được.”
Tiết Oánh xoa bàn tay bị đập đau: “Nữ nhi chỉ sợ phụ thân không giúp mình.”
“Cái đứa nhỏ này, ngươi chỉ thích suy nghĩ lung tung.
Ngươi là trưởng nữ con vợ cả của tướng phủ, là mặt mũi của tướng phủ, cha ngươi không giúp ngươi thì giúp ai? Cả ngày nghĩ đến mấy việc này, chẳng thà ngươi ngẫm lại xem ngươi vừa ý công tử nhà ai, nhanh chóng gả cho thật tốt còn hơn.” Mặc dù Phan thị không nỡ xa Tiết Oánh nhưng nàng ta đã mười sáu, nếu cứ kéo dài thêm thì khó có được hôn sự tốt.
Nữ đại bất trung lưu, lưu lai lưu khứ lưu thành cừu*.
Tiết tướng đã nói với nàng ta mấy lần về hôn sự, nàng ta thấy dòng dõi người ta quá kém nên đã từ chối hết.
*Con gái lớn rồi thì không nên giữ lại, cứ giữ ở trong nhà thì sẽ thành thù.
Mặt Tiết Oánh hơi đỏ lên.
“Nương, nữ nhi cũng không có chí hướng gì lớn, tóm lại, nữ nhi là trưởng nữ nên không thể có hôn sự kém hơn muội muội được.”
Lời này rất có lý.
Đại tiểu thư của tướng phủ tất nhiên phải gả cao hơn.
Nhưng hiện tại Tam tiểu thư của tướng phủ đã được chỉ hôn làm Trắc phi của Thái Tử, nếu Đại tiểu thư muốn gả cao hơn thì chỉ có làm chính phi của Thái Tử.
Mà vị trí chính phi phải giữ lại cho Công Chúa nước láng giềng.
Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì việc này cũng không thể thay đổi.
Phan thị thở dài, chỉ vì tư tâm này của Tiết Oánh mà hôn sự mới kéo dài đến ngày hôm nay.
Tiết Oánh không muốn gả thấp hơn muội muội thì thật sự không thể gả.
Bây giờ Phan thị lại hơi hối hận, sớm biết lúc ấy Hoàng Hậu nhắc tới việc kết hôn thì đã để Tiết Oánh gả cho Thái Tử làm Trắc phi rồi.
Lúc ấy nàng ta cũng rất kiêu, luôn cảm giác Đại nữ nhi của mình chỗ nào cũng tốt, như tiên trên trời thì sao có thể gả cho Thái Tử làm Trắc phi được? Trắc phi chỉ là cái tên cho êm tai, trên thực tế còn không phải là thiếp sao? Nữ nhi xuất thân đích nữ tất nhiên phải làm chính thê.
Nhưng mà Hoàng Hậu đã để mắt đến nữ nhi Tiết gia, tốt xấu gì cũng cho danh phận Trắc phi nên nàng ta cũng không dám dùng thứ nữ để lừa Hoàng Hậu, cũng may là nàng ta còn có một đứa con gái, thế là Tiết Ngải đã thành Trắc phi của Thái Tử.
Đối với Hoàng Hậu, quan trọng là thân phận đích nữ tướng phủ, về phần là Đại tiểu thư hay Tam tiểu thư thì nàng ta cảm thấy cũng không khác nhau là mấy.
Mình đã được như ý nguyện, nay lại thế thành kỵ hổ*, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
*Thế thành kỵ hổ: cưỡi trên lưng hổ, muốn xuống cũng không được.
Trong xe ngựa của Phùng Tĩnh Tô, bởi vì có Tiểu Châu, Tiểu Đóa và Mộng An ở trong nên hai người đều rất an tĩnh.
Sắc đỏ trên mặt Tiết Ngải cũng đã rút đi, nàng chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Có cung nữ nha hoàn ở đây, Phùng Tĩnh Tô không trêu Hồ Ly được nữa, thế là nàng lại nhíu mày nhìn chúng cung nữ nha hoàn.
Tiểu Châu Tiểu Đóa và Mộng An đều đã biết được thân phận dư thừa của mình, mỗi người đều tận lực co người về sau, hận không thể chui vào bên trong vách xe ngựa.
Mộng An đã chịu áp suất suốt đường dài bây giờ mới dám thở phào một cái, tranh thủ thời gian đỡ chủ tử nhà mình xuống xe.
“Không cần.” Phùng Tĩnh Tô nói.
Tiết Ngải và Mộng An đều sửng sốt, Tiểu Đóa nói: “Xe ngựa Công Chúa có thể vào đến cửa trong.”
Đây là đặc quyền của Hoàng thất.
Mộng An đành phải đỡ Tiết Ngải ngồi xuống, mãi cho đến cửa trong, mọi người mới xuống xe.
Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải đợi một lúc sau mới thấy Phan thị dẫn bốn vị tiểu thư đi tới.
Tiết Chỉ thấy Tiết Ngải thản nhiên đứng bên người Phùng Tĩnh Tô, tất cả phu nhân hay tiểu thư đi tới đều phải thi lễ với Phùng Tĩnh Tô, giống như thi lễ với Tiết Ngải vậy, nàng ta ghen ghét nắm chặt khăn trong tay: “Có gì đặc biệt hơn người? Cáo mượn oai hùm, tiểu nhân đắc chí*.”
* Những người thủ đoạn mượn uy danh từ kẻ có quyền để hù dọa người khác.
Tiết Nghệ giật giật tay áo của nàng ta: “Nhị tỷ, chú ý lời nói.”
“Xì!” Tiết Chỉ không phục.
Nha đầu ngu ngốc vụng về đó lại lọt mắt Công Chúa, ảnh hưởng đến sự uy tín của nàng ta.
Thấy cô Vân Dật Công Chúa này có vẻ cao thâm khó dò vậy mà lại mù mắt trong chuyện tình cảm, nhìn trúng một người đầu gỗ.
Phùng Tĩnh Tô chờ người của Tiết gia tới, tiếp tục hỏi: “Tiết phu nhân, ta và Tam tiểu thư cực kỳ hợp ý, lát nữa để Tam tiểu thư dự tiệc cùng ta thì rất tốt.”
“Có thể lọt được vào mắt xanh của Công Chúa đương nhiên là chuyện tốt.” Trong lòng Phan thị đã không còn gợn sóng.
Dù sao cũng chỉ lôi kéo quan hệ, cũng được, nàng cũng không muốn hao tâm tổn trí coi chừng nữ nhi này.
“Cảm ơn phu nhân.” Hết thảy việc làm của Phùng Tĩnh Tô chỉ để cho Tiểt Ngải không khó xử quá mức.
Sau ngày hôm nay, Tiểu Hồ Ly của nàng sẽ rực rỡ hào quang, danh chấn kinh thành.
Nàng muốn để người của Tiết gia biết đằng sau Tiết Ngải còn có một Công Chúa, vậy thì Tiết Ngải sẽ được sống tốt hơn ở trong nhà.
Đến sau hoa viên, rất nhiều phu nhân tiểu thư đã ở đó.
Thấy Phùng Tĩnh Tô xuất hiện, đám người nhanh chóng thi lễ.
Phùng Tĩnh Tô chào hỏi từng người một rồi dẫn Tiết Ngải đến phòng khách.
Trong sảnh chật ních người, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa mặc cung phục màu tím sẫm ngồi ở giữa.
Bên cạnh là Minh Huy Trưởng Công Chúa đang ngồi nói chuyện.
Mặc dù hai người là tỷ muội nhưng chênh nhau đến hơn mười tuổi, nhìn giống như hai thế hệ hơn.
Ôn Thuần Công Chúa và Minh Hinh Công Chúa cũng chưa tới.
Vốn dĩ đám Công Chúa bọn họ không cần đến dự tiệc sớm như thế.
Phùng Tĩnh Tô rời cung sớm như vậy cũng chỉ để được đi cùng Tiết Ngải thôi.
“Vân Dật bái kiến hai vị cô mẫu.” Phùng Tĩnh Tô thi lễ.
“Thần nữ Tiết Ngải bái kiến hai vị Trưởng Công Chúa.” Tiết Ngải cũng nhanh chóng thi lễ.
“Chà, hôm nay Vân Dật không chỉ tới sớm mà còn dẫn theo một người bạn nhỏ nữa sao.” Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cười: “Mau miễn lễ.
Đến đây ngồi với ta đi.” Nàng cười nói với Minh Huy Trưởng Công Chúa: “Ta đã lớn tuổi, chỉ thích tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, yêu kiều như hoa, nhìn thôi đã thấy vui.”
Phùng Tĩnh Tô nắm tay Tiết Ngải ngồi xuống bên cạnh Minh Kỳ Trưởng Công Chúa: “Cô mẫu, đây là Tiết Ngải, bạn nhỏ mới chơi với Vân Dật.”
Tiết Ngải có đôi mắt xanh sáng, gương mặt hồn nhiên, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa vừa thấy đã thích: “Không tệ, là một mỹ nhân khuynh thành.
Tiết Ngải, hình như ta đã nghe thấy ở đâu đó rồi, rất quen tai.” Nàng nhìn về phía muội muội với ánh mắt xin giúp đỡ.
Minh Huy Trưởng Công Chúa cười nói: “Đại tỷ, đây là Tiết Tam tiểu thư được chỉ hôn làm Trắc phi cho Thái Tử.”
“À à, đúng đúng đúng, thảo nào ta lại thấy quen tai.
Ôi, Thái Tử có phúc lớn, đến ta còn thích bộ dáng bé nhỏ này.” Minh Kỳ Trưởng Công Chúa vừa nói vừa kéo cổ tay Tiết Ngải: “Ai, sao nha đầu này còn không có vòng tay thế?” Cũng không đợi người khác trả lời, nàng cởi vòng ngọc dương son trên tay ra rồi đeo vào tay Tiết Ngải.
Tiết Ngải giật nảy mình, vội vàng nói: “Điện hạ, thần nữ không dám nhận lễ vật quý giá như vậy.”.
“Hử.” Sắc mặt của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Vân Dật, ngươi giúp ta đè nàng lại, không cho nàng cởi ra.”
Vân Dật mau chóng đè hai tay Tiết Ngải xuống: “Cô mẫu, Vân Dật giúp ngài đè nàng.”
Lúc này, Minh Kỳ Trưởng Công Chúa mới tươi cười trở lại.
“Như vậy mới đúng.
Không cho từ chối lễ vật ta thưởng.
Ta biết ngươi lo không biết nên nói thế nào khi về nhà, nếu như Tiết tướng muốn tra hỏi, ngươi cứ nói hắn tìm ta.”
Tiết Ngải không dám từ chối, ánh mắt nàng xin giúp đỡ nhìn về phía Phùng Tĩnh Tô: “Cô mẫu thích nàng mà, nhận đi.” Phùng Tĩnh Tô khẽ gật đầu.
Tiết Ngải yên lòng, vội vàng cảm ơn: “Thần nữ tạ điện hạ ban thưởng.”
Minh Huy Trưởng Công Chúa ngồi cạnh nói: “Hiếm khi Đại tỷ xót một người như thế đấy, Tiết Tam tiểu thư, nếu ngươi rảnh rỗi thì phải đến chơi với Đại tỷ, không phụ lòng nàng thích ngươi như thế.”
Trong lòng Tiết Ngải rất khổ tâm, lời này trả lời thế nào?
Phùng Tĩnh Tô đột nhiên thở dài: “Cô mẫu, coi như Tiết Tam tiểu thư muốn đến chơi với ngài, sợ cũng chỉ là hữu tâm vô lực*.”
*Hữu tâm vô lực: có lòng nhưng không thể làm gì.
“Hả?” Hai vị Trưởng Công Chúa đều rất tò mò: “Sao lại như vậy?”
“Quy củ trong tướng phủ rất nghiêm, nàng là tiểu thư chưa gả nên không thể ra vào tùy ý.
Hơn nữa, nơi cô mẫu ở cũng không phải muốn đến là đến.” Phùng Tĩnh Tô dùng sức đè lại tay của Tiết Ngải, Tiết Ngải lập tức hiểu được mục đích của Phùng Tĩnh Tô.
Minh Huy Trưởng Công Chúa gật đầu: “Đại tỷ, lời của Vân Dật có lý.”
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa cười nói: “Vậy được rồi, nếu về sau ta muốn thì sẽ phái người đến tướng phủ đón Tiết Tam tiểu thư đến đây nói chuyện cùng lão thái thái.”
Tiết Ngải biết giờ phút này là lúc mình tỏ thái độ, vội vàng nói: “Đa tạ điện hạ nâng đỡ, thần nữ đương nhiên cầu còn không được.”
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa nghe vậy thì rất vui mừng, lệnh cho các cung nữ đưa điểm tâm lên, Phùng Tĩnh Tô lấy một phần cho mình, rồi lại lấy một phần cho Tiết Ngải, có ăn hay không cũng không thể từ chối ý tốt của Trưởng Công Chúa.
Minh Huy Trưởng Công Chúa khoát tay: "Thôi, Vân Dật, ngươi dẫn Tiết Tam tiểu thư ra ngoài chơi đi, không cần phải ngồi ở chỗ nhàm chán này với bọn ta nữa.”
Phùng Tĩnh Tô tranh thủ cáo từ, dẫn Tiết Ngải ra phòng khách, lúc này lòng Tiết Ngải vẫn còn sợ hãi: “Ban nãy làm ta sợ muốn chết.”
“Đừng sợ.” Phùng Tĩnh Tô vỗ vỗ vai nàng: “Hết thảy đều có ta ở đây mà.”
“Vâng.” Tiết Ngải gật đầu thật mạnh, đúng vậy, nàng luôn yên lòng khi có Tô tỷ tỷ ở cạnh..
Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc