Đế Tôn
Chương 2890: Chú sát Vạn Chú (1)
Phục Sá giáo chủ định nói chuyện chợt thấy Lang Hiên Đạo Tôn nhảy vào hư không. Tương Khang cũng nhảy lên, biến mất.
Trên bầu trời hai quân bay tới bay lui tên ánh sáng chiếu rọi vũ trụ Càn Khôn, là hai thần xạ đẳng cấp Đạo Tôn đại chiến, làm người nhìn hoa mắt.
Lúc này Vạn Chú Đạo Quân đã hoàn thành chú sát đại tế. Vạn Chú Đạo Quân hét chói tai, năm mươi cái chuông cùng ngân. Thoáng chốc có một Đạo Quân rớt xuống, chết trong bụi trần.
Vạt áo Phục Sá giáo chủ bay lên, cắn răng nói:
- Xem ra phải dùng chú đạo khắc chú đạo, ta tự làm phép chú chết Vạn Chú. Thỉnh tranh hồng mông thanh liên của lão sư trợ giúp ta chú sát Vạn Chú Đạo Quân!
Trán Phục Sá giáo chủ lóe tia sáng, một quyển đạo đồ xuất hiện. Đạo đồ mở ra, vẽ một bức hồng mông thanh liên. Đạo đồ bay lên, hồng mông thanh liên trong tranh nhảy nthó trên tờ giấy, sống động như thật. Trông như hồng mông thanh liên báu vật nguyên thủy của Thanh Liên Tiên Tôn xuất hiện.
Quyển tranh hồng mông thanh liên này là Phục Sá giáo chủ phỏng theo hồng mông thanh liên, luyện tinh khí báu vật nguyên thủy của Thanh Liên Tiên Tôn vào trong tranh. Phục Sá giáo chủ cực khổ vất vả qua hơn ức năm, dùng chú đạo trong tiên đạo miêu tả Thanh Liên mới luyện thành, chỉ có một bức duy nhất.
Vì tranh chứa một phần tinh khí hồng mông thanh liên cộng thêm Phục Sá giáo chủ rèn giũa nhiều lần, uy lực rất lớn. Nhưng mỗi khi sử dụng một lần thì uy lực sẽ suy giảm mấy phần. Phục Sá giáo chủ vốn định dùng để chú sát mấy cao thủ mạnh nhất phe Đại La Thiên, như Vạn Vật Đạo Tổ, Hồng Đạo Nhân, Quân Đạo Nhân, Khổ Hạnh giáo chủ.
Thực lực của Vạn Chú Đạo Quân không cao nhưng chú sát đại tế siêu lợi hại. Nếu không giết Vạn Chú Đạo Quân, gã liên tục thi triển chú sát đại tế thì Đạo Quân phe Phục Sá giáo chủ sẽ bị thương vong nặng nề, Phục Sá giáo chủ buộc lòng phải lấy đạo đồ ra chú sát Vạn Chú Đạo Quân trước.
Phục Sá giáo chủ đứng trong hồng mông thanh liên, tóc xõa ngang vai, thi pháp trong hoa sen vận chuyển uy lực dị bảo này.
Vạn Chú Đạo Quân đã chú sát một Đạo Quân, đang định vận dụng năm mươi cái chuông chuẩn bị chú sát Đạo Quân thứ hai đột nhiên cảm thấy choáng váng dầu. Vạn Chú Đạo Quân giật mình, hét thất thanh:
- Có người chú sát ta!
Càn Khôn lão tổ hết hồn, hỏi ngay:
- Vạn Chú đạo huynh, đối thủ thi chú ở đâu? Đạo huynh có phá giải được không?
Đầu óc Vạn Chú Đạo Quân choáng váng, đôi khi tỉnh táo có mơ màng, gã trả lời:
- Cường giả chú đạo tranh đấu, ra tay trước là mạnh. Nếu chúng ta cùng thi chú thì ta có thể phá giải chú sát của đối phương. Nhưng hắn trước ta một bước, ta không còn sức phá giải. Người thi chú ở trong quân địch, ta mượn chú đạo mơ hồ thấy là Phục Sá...
Càn Khôn lão tổ leo lên tường thành nhìn, thấy Phục Sá giáo chủ ở trong một đóa hồng mông thanh liên chân đạp cương đấu, đang thi pháp chú sát Vạn Chú Đạo Quân. Giang Nam nhìn phe mình, Tương Khang đang đấu tên với Lang Hiên Đạo Tôn, bây giờ trong ải chỉ còn sót lại con rồng to, Tịch Ứng Tình. Hai người phụng mệnh bảo vệ Càn Khôn lão tổ.
Càn Khôn lão tổ là thống soái, quản lý các đại quân, điều động binh mã, bày mưu lập. Nếu không ai bảo vệ Càn Khôn lão tổ, thống soái chết thì toàn quân đại loạn.
- Rồng to, ngươi đi đi!
Càn Khôn lão tổ cắn răng:
- Giết Phục Sá đang thi chú cho ta!
Con rồng to gầm rống bay ra khỏi thành ngay, lắc mình biến to gbấp trăm ngàn lần xông hướng con rồng to.
Nơi con rồng to đi qua thiên quân vạn mã gục ngã, bay tứ tán. Con rồng to trùng kích trận địa địch, đại trận chỉ mới chạm vào nó, không ai ngăn bước chân của nó được.
Con rồng to gầm rống lao hướng quân doanh Phục Sá giáo chủ ở. Chỗ đó có các Đạo Quân Đạo Tôn bay lên, nghênh đón con rồng to. Các tiên thiên linh bảo bay lên biến đổi, va chạm trong không trung, hợp sức đánh bật về thế xung phong của con rồng.
Phục Sá giáo chủ lắc mình hiện ra nguyên hình, là người khổng lồ vô song đầu người thân rắn quay quanh trên hồng mông thanh liên, chú sát đại tế sắp hoàn thành.
Phục Sá giáo chủ liếc qua, thấy các Đạo Quân Đạo Tôn thuộc hạ của mình đã tham gia chiến đấu. Phục Sá giáo chủ thống lĩnh bốn mươi hai Đạo Quân làm tiên phong tấn công hùng quan thứ nhất của Đại La Thiên. Các Đạo Quân Đạo Tôn trong ải xuất chiến, bám chặt mười tám Đạo Quân, đang vất vả chiến đấu. Còn lại hơn hai mươi Đạo Quân Đạo Tôn thì chạy ra ngăn con rồng to lại, chém giết thảm liệt.
Đầu óc Phục Sá giáo chủ xoay chuyển mau, thầm nghĩ:
- Con rồng hoang đã ra tay, trong ải không còn ai, chỉ có Vạn Chú sắp chết và Tịch Ứng Tình.
- Nếu có thêm một Đạo Tôn lao vào trong ải là có thể giết Càn Khôn lão tổ, thắng cuộc chiến này. Tiếc rằng con rồng hoang quá mạnh...
Phục Sá giáo chủ mới nghĩ đến đây đột nhiên thấy một đại quân từ hậu phương đến, Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân dẫn đại quân chạy tới.
Phục Sá giáo chủ mừng rỡ hét to:
- Huyền Đô sư huynh, lao vào trong ải ngay, tru sát Càn Khôn lão tổ!
Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân nghe vậy bày trận thế, nhìn hướng cửa thứ nhất Đại La Thiên. Trên tường thành, Càn Khôn lão tổ đứng xem cuộc chiến. Tịch Ứng Tình đứng sau lưng Càn Khôn lão tổ.
Càn Khôn lão tổ cắn răng, nhỏ giọng nói:
- Tịch Thiên Vương, Phục Sá chỉ còn lại một người, Huyền Đô đến giết ta. Ngươi cứ mặc kệ ta, đi chém Phục Sá cứu Vạn Chú đi!
Tịch Ứng Tình cất bước đi xuống hùng quan. Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân trầm ngâm giây lát, đi ra đại quân. Hai người gặp nhau.
Tịch Ứng Tình khom người nói:
- Lão sư.
Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân cười lớn:
- Đừng đa lễ, bây giờ ngươi và ta là hai nhà đối địch, không chết không ngừng, ngươi không cần gọi ta là sư phụ nữa.
- Một ngày làm sư phụ, suốt đời là sư phụ.
Tịch Ứng Tình thở dài:
- Hôm nay hai sư đồ ta gặp nhau trong sinh tử, thật không ngờ. Lão sư có còn nhớ năm xưa lão thu ta làm đồ đệ không?
Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân nhớ dĩ vãng, tinh thần hoảng hốt. Lúc này Tịch Ứng Tình sử dụng tiên thiên mộng kính chiếu bầu trời, kéo Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân vào giấc mơ. Tịch Ứng Tình nhảy lên lao hướng trung quân địch.
- Ha ha ha ha ha ha! Ứng Tình, ngươi vẫn gian xảo như vậy. Nếu ngươi và ta không là sư đồ nhiều năm thì ta đã mắc lừa ngươi.
Tịch Ứng Tình mới cất bước đột nhiên một cái đỉnh to bay ra, trong thiên địa thêm các loại lực lượng tạo hóa. Ba ngàn ba ngàn đại đạo biến thành linh quang phong tỏa bốn phía.
Cái đỉnh to bao phủ, thiên địa đột nhiên thay đổi, hư không tạo vật, trời trăng sao hiện ra, hoa cỏ cây cối, chim bay cá lội, tất cả hóa sinh biến thành thế giới hoàn chỉnh.
Tịch Ứng Tình bị nhốt trong thế giới tạo hóa này, đưa mắt nhìn không thấy vị trí của Phục Sá giáo chủ đâu, cũng không tìm thấy Đại La Thiên, chiến trường đó.
Đế Tôn
Trên bầu trời hai quân bay tới bay lui tên ánh sáng chiếu rọi vũ trụ Càn Khôn, là hai thần xạ đẳng cấp Đạo Tôn đại chiến, làm người nhìn hoa mắt.
Lúc này Vạn Chú Đạo Quân đã hoàn thành chú sát đại tế. Vạn Chú Đạo Quân hét chói tai, năm mươi cái chuông cùng ngân. Thoáng chốc có một Đạo Quân rớt xuống, chết trong bụi trần.
Vạt áo Phục Sá giáo chủ bay lên, cắn răng nói:
- Xem ra phải dùng chú đạo khắc chú đạo, ta tự làm phép chú chết Vạn Chú. Thỉnh tranh hồng mông thanh liên của lão sư trợ giúp ta chú sát Vạn Chú Đạo Quân!
Trán Phục Sá giáo chủ lóe tia sáng, một quyển đạo đồ xuất hiện. Đạo đồ mở ra, vẽ một bức hồng mông thanh liên. Đạo đồ bay lên, hồng mông thanh liên trong tranh nhảy nthó trên tờ giấy, sống động như thật. Trông như hồng mông thanh liên báu vật nguyên thủy của Thanh Liên Tiên Tôn xuất hiện.
Quyển tranh hồng mông thanh liên này là Phục Sá giáo chủ phỏng theo hồng mông thanh liên, luyện tinh khí báu vật nguyên thủy của Thanh Liên Tiên Tôn vào trong tranh. Phục Sá giáo chủ cực khổ vất vả qua hơn ức năm, dùng chú đạo trong tiên đạo miêu tả Thanh Liên mới luyện thành, chỉ có một bức duy nhất.
Vì tranh chứa một phần tinh khí hồng mông thanh liên cộng thêm Phục Sá giáo chủ rèn giũa nhiều lần, uy lực rất lớn. Nhưng mỗi khi sử dụng một lần thì uy lực sẽ suy giảm mấy phần. Phục Sá giáo chủ vốn định dùng để chú sát mấy cao thủ mạnh nhất phe Đại La Thiên, như Vạn Vật Đạo Tổ, Hồng Đạo Nhân, Quân Đạo Nhân, Khổ Hạnh giáo chủ.
Thực lực của Vạn Chú Đạo Quân không cao nhưng chú sát đại tế siêu lợi hại. Nếu không giết Vạn Chú Đạo Quân, gã liên tục thi triển chú sát đại tế thì Đạo Quân phe Phục Sá giáo chủ sẽ bị thương vong nặng nề, Phục Sá giáo chủ buộc lòng phải lấy đạo đồ ra chú sát Vạn Chú Đạo Quân trước.
Phục Sá giáo chủ đứng trong hồng mông thanh liên, tóc xõa ngang vai, thi pháp trong hoa sen vận chuyển uy lực dị bảo này.
Vạn Chú Đạo Quân đã chú sát một Đạo Quân, đang định vận dụng năm mươi cái chuông chuẩn bị chú sát Đạo Quân thứ hai đột nhiên cảm thấy choáng váng dầu. Vạn Chú Đạo Quân giật mình, hét thất thanh:
- Có người chú sát ta!
Càn Khôn lão tổ hết hồn, hỏi ngay:
- Vạn Chú đạo huynh, đối thủ thi chú ở đâu? Đạo huynh có phá giải được không?
Đầu óc Vạn Chú Đạo Quân choáng váng, đôi khi tỉnh táo có mơ màng, gã trả lời:
- Cường giả chú đạo tranh đấu, ra tay trước là mạnh. Nếu chúng ta cùng thi chú thì ta có thể phá giải chú sát của đối phương. Nhưng hắn trước ta một bước, ta không còn sức phá giải. Người thi chú ở trong quân địch, ta mượn chú đạo mơ hồ thấy là Phục Sá...
Càn Khôn lão tổ leo lên tường thành nhìn, thấy Phục Sá giáo chủ ở trong một đóa hồng mông thanh liên chân đạp cương đấu, đang thi pháp chú sát Vạn Chú Đạo Quân. Giang Nam nhìn phe mình, Tương Khang đang đấu tên với Lang Hiên Đạo Tôn, bây giờ trong ải chỉ còn sót lại con rồng to, Tịch Ứng Tình. Hai người phụng mệnh bảo vệ Càn Khôn lão tổ.
Càn Khôn lão tổ là thống soái, quản lý các đại quân, điều động binh mã, bày mưu lập. Nếu không ai bảo vệ Càn Khôn lão tổ, thống soái chết thì toàn quân đại loạn.
- Rồng to, ngươi đi đi!
Càn Khôn lão tổ cắn răng:
- Giết Phục Sá đang thi chú cho ta!
Con rồng to gầm rống bay ra khỏi thành ngay, lắc mình biến to gbấp trăm ngàn lần xông hướng con rồng to.
Nơi con rồng to đi qua thiên quân vạn mã gục ngã, bay tứ tán. Con rồng to trùng kích trận địa địch, đại trận chỉ mới chạm vào nó, không ai ngăn bước chân của nó được.
Con rồng to gầm rống lao hướng quân doanh Phục Sá giáo chủ ở. Chỗ đó có các Đạo Quân Đạo Tôn bay lên, nghênh đón con rồng to. Các tiên thiên linh bảo bay lên biến đổi, va chạm trong không trung, hợp sức đánh bật về thế xung phong của con rồng.
Phục Sá giáo chủ lắc mình hiện ra nguyên hình, là người khổng lồ vô song đầu người thân rắn quay quanh trên hồng mông thanh liên, chú sát đại tế sắp hoàn thành.
Phục Sá giáo chủ liếc qua, thấy các Đạo Quân Đạo Tôn thuộc hạ của mình đã tham gia chiến đấu. Phục Sá giáo chủ thống lĩnh bốn mươi hai Đạo Quân làm tiên phong tấn công hùng quan thứ nhất của Đại La Thiên. Các Đạo Quân Đạo Tôn trong ải xuất chiến, bám chặt mười tám Đạo Quân, đang vất vả chiến đấu. Còn lại hơn hai mươi Đạo Quân Đạo Tôn thì chạy ra ngăn con rồng to lại, chém giết thảm liệt.
Đầu óc Phục Sá giáo chủ xoay chuyển mau, thầm nghĩ:
- Con rồng hoang đã ra tay, trong ải không còn ai, chỉ có Vạn Chú sắp chết và Tịch Ứng Tình.
- Nếu có thêm một Đạo Tôn lao vào trong ải là có thể giết Càn Khôn lão tổ, thắng cuộc chiến này. Tiếc rằng con rồng hoang quá mạnh...
Phục Sá giáo chủ mới nghĩ đến đây đột nhiên thấy một đại quân từ hậu phương đến, Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân dẫn đại quân chạy tới.
Phục Sá giáo chủ mừng rỡ hét to:
- Huyền Đô sư huynh, lao vào trong ải ngay, tru sát Càn Khôn lão tổ!
Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân nghe vậy bày trận thế, nhìn hướng cửa thứ nhất Đại La Thiên. Trên tường thành, Càn Khôn lão tổ đứng xem cuộc chiến. Tịch Ứng Tình đứng sau lưng Càn Khôn lão tổ.
Càn Khôn lão tổ cắn răng, nhỏ giọng nói:
- Tịch Thiên Vương, Phục Sá chỉ còn lại một người, Huyền Đô đến giết ta. Ngươi cứ mặc kệ ta, đi chém Phục Sá cứu Vạn Chú đi!
Tịch Ứng Tình cất bước đi xuống hùng quan. Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân trầm ngâm giây lát, đi ra đại quân. Hai người gặp nhau.
Tịch Ứng Tình khom người nói:
- Lão sư.
Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân cười lớn:
- Đừng đa lễ, bây giờ ngươi và ta là hai nhà đối địch, không chết không ngừng, ngươi không cần gọi ta là sư phụ nữa.
- Một ngày làm sư phụ, suốt đời là sư phụ.
Tịch Ứng Tình thở dài:
- Hôm nay hai sư đồ ta gặp nhau trong sinh tử, thật không ngờ. Lão sư có còn nhớ năm xưa lão thu ta làm đồ đệ không?
Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân nhớ dĩ vãng, tinh thần hoảng hốt. Lúc này Tịch Ứng Tình sử dụng tiên thiên mộng kính chiếu bầu trời, kéo Huyền Đô Tạo Hóa Đạo Quân vào giấc mơ. Tịch Ứng Tình nhảy lên lao hướng trung quân địch.
- Ha ha ha ha ha ha! Ứng Tình, ngươi vẫn gian xảo như vậy. Nếu ngươi và ta không là sư đồ nhiều năm thì ta đã mắc lừa ngươi.
Tịch Ứng Tình mới cất bước đột nhiên một cái đỉnh to bay ra, trong thiên địa thêm các loại lực lượng tạo hóa. Ba ngàn ba ngàn đại đạo biến thành linh quang phong tỏa bốn phía.
Cái đỉnh to bao phủ, thiên địa đột nhiên thay đổi, hư không tạo vật, trời trăng sao hiện ra, hoa cỏ cây cối, chim bay cá lội, tất cả hóa sinh biến thành thế giới hoàn chỉnh.
Tịch Ứng Tình bị nhốt trong thế giới tạo hóa này, đưa mắt nhìn không thấy vị trí của Phục Sá giáo chủ đâu, cũng không tìm thấy Đại La Thiên, chiến trường đó.
Đế Tôn
Đánh giá:
Truyện Đế Tôn
Story
Chương 2890: Chú sát Vạn Chú (1)
10.0/10 từ 28 lượt.