Đế Tôn
Chương 2327: Ai khi dễ ai? (1)
Trong Huyền Thiên tiên vực, các Tiên Quân rất ngạc nhiên.
- Đó là cái gì?
Thái Chân Tiên Quân nhíu mày hỏi:
- Hình như là một cao thủ đẳng cấp Tiên Quân, chẳng lẽ là hỗn độn Cổ Thần xâm nhập vào Tiên giới ta?
Ngọc Cung Tiên Quân lắc đầu, nói:
- Cổ Thần bình thường không dám xâm nhập Tiên giới, chắc là một số cao thủ ẩn trong Tiên giới. Ngươi và ta đều biết Tiên giới che giấu nguy hiểm, có nhiều tồn tại tiền sử trong vô nhân khu đã chuyển thế đến Tiên giới.
Đám người Thái Chân Tiên Quân gật gù, sai người đi xem xét.
Các Tiên Quân ngồi xuống.
Ngọc Kinh Tiên Quân cười nói:
- Hôm nay hãy chia Huyền Châu này đi, không bằng chia năm phần, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Còn tiên thiên nguyên thủy thần linh thì chia bình quân vào môn hạ của các vị sư huynh. Các vị sư huynh nghĩ sao?
Cảnh Nguyệt Nữ Quân mỉm cười nói:
- Đồng ý.
Các Tiên Quân nhìn nhau, cũng gật đầu cười:
- Đồng ý!
Càn Nguyên Tiên Quân cười to, cười bể bụng.
Ngọc Kinh Tiên Quân nhíu mày hỏi:
- Càn Nguyên sư đệ có gì chỉ bảo?
Càn Nguyên Tiên Quân cười suýt tắt thở, một lúc lâu sau mới ngừng:
- Ta cười các ngươi chia đồ của người ta còn làm bộ dáng thế ngoại cao nhân, không cười sao được? Hơn nữa các ngươi chỉ thấy chỗ màu mỡ trong Huyền Châu nhưng không xem đất đai hoang dã. Huyền Châu không chỉ có mảnh đất này, vô nhân cấm khu cũng nằm trong lãnh địa đạo hữu. Các ngươi chia? Chia như thế nào? Ai đi thống lĩnh vô nhân khu, đứng ra cho ta xem!
Các Tiên Quân nhíu mày, một số lòng bực bội.
Long La Bồ Đề Tiên Quân hừ lạnh, nhỏ giọng nói:
- Cây gậy khốn kiếp, cuộc họp quan trọng bị ngươi phá chẳng ra cái gì.
Tình huống trước mắt đúng là có dấu hiệu bị phá rối, Càn Nguyên Tiên Quân không ra hồn. Huyền Châu bao gồm cả vô nhân cấm khu, tuy có nhiều mảnh đất màu mỡ nhưng so với vô nhân cấm khu thì như cọng lông trâu.
Cấm khu nào trong vô nhân cấm khu đều khổng lồ hơn các tiên châu trong Tiên giới, cấm khu như thế nhiều vô số kể trong vô nhân cấm khu.
Ai dám quản lý vô nhân cấm khu?
Dù là Tiên Quân cường đại nhất cũng không dám nói mình có thể an toàn ra khỏi vô nhân cấm khu chứ nói gì quản lý nó?
- Vậy chia Huyền Châu thành sáu đi.
Viên Không Tiên Quân chợt cười nói:
- Vô nhân cấm khu là một đại châu, nếu Huyền Thiên giáo chủ còn sống thì giao cho hắn quản lý, nếu hắn chết thì mặc kệ nó. Các vị sư huynh nghĩ sao?
Các Tiên Quân cười nói:
- Đồng ý!
Viên Không Tiên Quân nói tiếp:
- Huyền Châu chia năm châu kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Năm châu thuộc về Tiên Vương nào quản lý thì còn cần các vị sư huynh chỉ điểm.
Ngọc Kinh Tiên Quân cười nói:
- Hay lấy võ chiến thắng đi? Mỗi người chúng ta chọn một Tiên Vương giành vị trí năm châu, ai liên tục thắng năm người sẽ trở thành chủ một châu.
Các Tiên Quân gật gù:
- Quyết định vậy đi.
Ngọc Kinh Tiên Quân cười nói:
- Ngọc Lâm Tử, ra đi, hãy chào các vị sư thúc sư bá của ngươi.
Cảnh Nguyệt Nữ Quân bước ra, cười tủm tỉm chào mọi người. Tu A Tiên Quân kêu Tu A Mộng Khiết. Viên Không Tiên Quân kêu Long Phùng. Tự Nhiên Tiên Quân kêu Đan Dương. Cảnh Nguyệt Nữ Quân kêu Kim Huyên. Các Tiên Quân khác cũng kêu môn sinh đắc ý của mình ra, toàn là người từng vào vùng đất nguyên thủy, được tiên duyên rất lớn. Những người này đã chứng đạo Tiên Vương, không thua kém Tiên Vương thế hệ trước hay thậm chí càng mạnh.
Đám Tiên Quân đều có suy tính riêng, định giành Huyền Châu bảo địa vào danh nghĩa của mình. Dù tương lai Tiên Quân trở thành chư hầu thi bọn họ có chỗ đứng.
Đây là phòng ngừa chu đáo, Tiên Vương bình thường chỉ biết chinh chiến, làm gì có mưu tính thâm sâu như bọn họ?
Thật ra đa số tiên châu trong Tiên giới hoặc trong tối hoặc ngoài sáng đều nằm trong tay các Tiên Quân, nếu ngày nào Thiên Quân cai quản hai cung, Tiên Quân biến thành chư hầu thì bọn họ có đường lui cho mình.
Tử Tiêu Lão Đạo lên tiếng:
- Nếu vậy thì ta cũng chọn một người xuất chiến.
Viên Không Tiên Quân cười nói:
- Tử Tiêu đạo hữu cũng là Tiên Quân nên tất nhiên có một danh ngạch.
Tử Tiêu Lão Đạo nhìn Đạo Vương:
- Đạo Vương, ngươi xuất chiến đi.
Lòng Đạo Vương máy động, hiểu ý ngay. Tử Tiêu Lão Đạo muốn cho Huyền Châu một cơ hội, nếu Đạo Vương thắng là có thể giữ lại một mảnh đất cắm dùi.
Huyền Nữ nương nương bỗng cười nói:
- Vậy danh ngạch của ta sẽ do tiểu cô nương này xuất chiến.
Huyền Nữ nương nương chỉ hướng Băng Liên Thánh Mẫu, ánh mắt lóe tia hơi khó chịu nhưng lộ ra sự lợi hại của nàng. Huyền Nữ nương nương nhận ra Băng Liên Thánh Mẫu chính là Thiên Quân tiền sử từng cướp đồng sinh băng phách hoa của mình, biết Băng Liên Thánh Mẫu lợi hại. Cho nên Huyền Nữ nương nương chọn Băng Liên Thánh Mẫu xuất chiến để Giang Nam giữ lại một mảnh đất cắm dùi, báo đáp ơn hắn đã giúp nàng.
Càn Nguyên Tiên Quân chớp mắt, quét tới quét lui đám người Huyền Thiên tiên vực, bỗng cười nói:
- Đông Cực tiểu nha đầu, ngươi xuất chiến thay ta đi.
Vẻ mặt Giang Tuyết thản nhiên gật đầu.
Huyền Đô Tiên Quân ho khan:
- Ta không thể ngoại lệ, Nam Quách, ngươi xuất chiến thay ta.
Nam Quách Tiên Ông mừng rỡ, đang định bước ra khỏi hàng thì Ngọc Kinh Tiên Quân tằng hắng:
- Huyền Đô đạo hữu, Nam Quách Đạo Nhân có tiếng xấu lẫy lừng, khó làm chủ một châu. Huống chi hắn chỉ là chân tiên, không hợp lý.
Tiên Quân khác cười nói:
- Ngọc Kinh sư huynh hãy cho phép Huyền Đô sư huynh đi, một chân tiên bình thường không tạo sóng to gì được.
Ngọc Kinh Tiên Quân lắc đầu, kiên quyết không cho Nam Quách Tiên Ông xuất chiến.
- Quy định là quy định, không thể sửa đổi.
Huyền Đô Tiên Quân sửng sốt, nhìn Ngọc Kinh Tiên Quân chằm chằm. Ngọc Kinh Tiên Quân cười nhìn lại Huyền Đô Tiên Quân, không nhường một bước.
Huyền Đô Tiên Quân im lặng giây lát sau nói:
- Tịch Ứng Tình, ngươi lên.
Tịch Ứng Tình khom lưng vâng dạ.
Đạo Vương ho khan bước ra đứng giữa thế giới lưu ly, thản nhiên nói:
- Ai đến chỉ giáo?
Đạo Vương khí thế hùng hồn, tuy là cảnh giới Tiên Vương nhưng toát ra khí chất vô địch. Dù là Tiên Quân cũng biến sắc mặt trước khí thế của Đạo Vương.
Giang Tuyết nhấc chân bước ra, mỉm cười nói:
- Đạo huynh, ta tới trước đi.
Đạo Vương nhíu mày thì thầm:
- Đông Cực đạo hữu...
Giang Tuyết cười nói:
- Ta có cách thắng.
Đạo Vương gật đầu, xoay người lùi ra, khí thế vô địch biến mất, cảm giác áp lực lòng người cũng mất.
Các Tiên Quân lòng run lên thầm nghĩ:
- Đạo Vương này không tầm thường, không phải vật trong ao.
Cảnh Nguyệt Nữ Quân nhẹ giọng nói:
- Kim Huyên, ngươi so chiêu với Đông Cực đi.
Nữ Tiên Vương Kim Huyên bước tới trước mặt Giang Tuyết, cười nói:
- Đông Cực đạo hữu, mời.
Giang Tuyết đáp lễ:
- Mời!
Kim Huyên ra tay ngay, nàng là một trong các nhân vật nổi bật nhất của đệ tử Tiên Quân. Trong vùng đất nguyên thủy, Kim Huyên từng đánh nhau với Giang Nam, thực lực siêu đẳng. Khi Kim Huyên điều khiển Thất Bảo đế xa thậm chí ngăn cản tiên đạo linh căn trùng kích. Hơn nữa Kim Huyên được một gốc tiên đạo linh căn, thực lực tăng vùn vụt.
Kim Huyên ra tay, gió mưa vần vũ, thần thông bùng phát lay động hư không Tiên giới, đánh xuyên bốn tầng hư không. Các Tiên Quân gật gù, rất mong chờ vào Kim Huyên.
Đế Tôn
- Đó là cái gì?
Thái Chân Tiên Quân nhíu mày hỏi:
- Hình như là một cao thủ đẳng cấp Tiên Quân, chẳng lẽ là hỗn độn Cổ Thần xâm nhập vào Tiên giới ta?
Ngọc Cung Tiên Quân lắc đầu, nói:
- Cổ Thần bình thường không dám xâm nhập Tiên giới, chắc là một số cao thủ ẩn trong Tiên giới. Ngươi và ta đều biết Tiên giới che giấu nguy hiểm, có nhiều tồn tại tiền sử trong vô nhân khu đã chuyển thế đến Tiên giới.
Đám người Thái Chân Tiên Quân gật gù, sai người đi xem xét.
Các Tiên Quân ngồi xuống.
Ngọc Kinh Tiên Quân cười nói:
- Hôm nay hãy chia Huyền Châu này đi, không bằng chia năm phần, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Còn tiên thiên nguyên thủy thần linh thì chia bình quân vào môn hạ của các vị sư huynh. Các vị sư huynh nghĩ sao?
Cảnh Nguyệt Nữ Quân mỉm cười nói:
- Đồng ý.
Các Tiên Quân nhìn nhau, cũng gật đầu cười:
- Đồng ý!
Càn Nguyên Tiên Quân cười to, cười bể bụng.
Ngọc Kinh Tiên Quân nhíu mày hỏi:
- Càn Nguyên sư đệ có gì chỉ bảo?
Càn Nguyên Tiên Quân cười suýt tắt thở, một lúc lâu sau mới ngừng:
- Ta cười các ngươi chia đồ của người ta còn làm bộ dáng thế ngoại cao nhân, không cười sao được? Hơn nữa các ngươi chỉ thấy chỗ màu mỡ trong Huyền Châu nhưng không xem đất đai hoang dã. Huyền Châu không chỉ có mảnh đất này, vô nhân cấm khu cũng nằm trong lãnh địa đạo hữu. Các ngươi chia? Chia như thế nào? Ai đi thống lĩnh vô nhân khu, đứng ra cho ta xem!
Các Tiên Quân nhíu mày, một số lòng bực bội.
Long La Bồ Đề Tiên Quân hừ lạnh, nhỏ giọng nói:
- Cây gậy khốn kiếp, cuộc họp quan trọng bị ngươi phá chẳng ra cái gì.
Tình huống trước mắt đúng là có dấu hiệu bị phá rối, Càn Nguyên Tiên Quân không ra hồn. Huyền Châu bao gồm cả vô nhân cấm khu, tuy có nhiều mảnh đất màu mỡ nhưng so với vô nhân cấm khu thì như cọng lông trâu.
Cấm khu nào trong vô nhân cấm khu đều khổng lồ hơn các tiên châu trong Tiên giới, cấm khu như thế nhiều vô số kể trong vô nhân cấm khu.
Ai dám quản lý vô nhân cấm khu?
Dù là Tiên Quân cường đại nhất cũng không dám nói mình có thể an toàn ra khỏi vô nhân cấm khu chứ nói gì quản lý nó?
- Vậy chia Huyền Châu thành sáu đi.
Viên Không Tiên Quân chợt cười nói:
- Vô nhân cấm khu là một đại châu, nếu Huyền Thiên giáo chủ còn sống thì giao cho hắn quản lý, nếu hắn chết thì mặc kệ nó. Các vị sư huynh nghĩ sao?
Các Tiên Quân cười nói:
- Đồng ý!
Viên Không Tiên Quân nói tiếp:
- Huyền Châu chia năm châu kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Năm châu thuộc về Tiên Vương nào quản lý thì còn cần các vị sư huynh chỉ điểm.
Ngọc Kinh Tiên Quân cười nói:
- Hay lấy võ chiến thắng đi? Mỗi người chúng ta chọn một Tiên Vương giành vị trí năm châu, ai liên tục thắng năm người sẽ trở thành chủ một châu.
Các Tiên Quân gật gù:
- Quyết định vậy đi.
Ngọc Kinh Tiên Quân cười nói:
- Ngọc Lâm Tử, ra đi, hãy chào các vị sư thúc sư bá của ngươi.
Cảnh Nguyệt Nữ Quân bước ra, cười tủm tỉm chào mọi người. Tu A Tiên Quân kêu Tu A Mộng Khiết. Viên Không Tiên Quân kêu Long Phùng. Tự Nhiên Tiên Quân kêu Đan Dương. Cảnh Nguyệt Nữ Quân kêu Kim Huyên. Các Tiên Quân khác cũng kêu môn sinh đắc ý của mình ra, toàn là người từng vào vùng đất nguyên thủy, được tiên duyên rất lớn. Những người này đã chứng đạo Tiên Vương, không thua kém Tiên Vương thế hệ trước hay thậm chí càng mạnh.
Đám Tiên Quân đều có suy tính riêng, định giành Huyền Châu bảo địa vào danh nghĩa của mình. Dù tương lai Tiên Quân trở thành chư hầu thi bọn họ có chỗ đứng.
Đây là phòng ngừa chu đáo, Tiên Vương bình thường chỉ biết chinh chiến, làm gì có mưu tính thâm sâu như bọn họ?
Thật ra đa số tiên châu trong Tiên giới hoặc trong tối hoặc ngoài sáng đều nằm trong tay các Tiên Quân, nếu ngày nào Thiên Quân cai quản hai cung, Tiên Quân biến thành chư hầu thì bọn họ có đường lui cho mình.
Tử Tiêu Lão Đạo lên tiếng:
- Nếu vậy thì ta cũng chọn một người xuất chiến.
Viên Không Tiên Quân cười nói:
- Tử Tiêu đạo hữu cũng là Tiên Quân nên tất nhiên có một danh ngạch.
Tử Tiêu Lão Đạo nhìn Đạo Vương:
- Đạo Vương, ngươi xuất chiến đi.
Lòng Đạo Vương máy động, hiểu ý ngay. Tử Tiêu Lão Đạo muốn cho Huyền Châu một cơ hội, nếu Đạo Vương thắng là có thể giữ lại một mảnh đất cắm dùi.
Huyền Nữ nương nương bỗng cười nói:
- Vậy danh ngạch của ta sẽ do tiểu cô nương này xuất chiến.
Huyền Nữ nương nương chỉ hướng Băng Liên Thánh Mẫu, ánh mắt lóe tia hơi khó chịu nhưng lộ ra sự lợi hại của nàng. Huyền Nữ nương nương nhận ra Băng Liên Thánh Mẫu chính là Thiên Quân tiền sử từng cướp đồng sinh băng phách hoa của mình, biết Băng Liên Thánh Mẫu lợi hại. Cho nên Huyền Nữ nương nương chọn Băng Liên Thánh Mẫu xuất chiến để Giang Nam giữ lại một mảnh đất cắm dùi, báo đáp ơn hắn đã giúp nàng.
Càn Nguyên Tiên Quân chớp mắt, quét tới quét lui đám người Huyền Thiên tiên vực, bỗng cười nói:
- Đông Cực tiểu nha đầu, ngươi xuất chiến thay ta đi.
Vẻ mặt Giang Tuyết thản nhiên gật đầu.
Huyền Đô Tiên Quân ho khan:
- Ta không thể ngoại lệ, Nam Quách, ngươi xuất chiến thay ta.
Nam Quách Tiên Ông mừng rỡ, đang định bước ra khỏi hàng thì Ngọc Kinh Tiên Quân tằng hắng:
- Huyền Đô đạo hữu, Nam Quách Đạo Nhân có tiếng xấu lẫy lừng, khó làm chủ một châu. Huống chi hắn chỉ là chân tiên, không hợp lý.
Tiên Quân khác cười nói:
- Ngọc Kinh sư huynh hãy cho phép Huyền Đô sư huynh đi, một chân tiên bình thường không tạo sóng to gì được.
Ngọc Kinh Tiên Quân lắc đầu, kiên quyết không cho Nam Quách Tiên Ông xuất chiến.
- Quy định là quy định, không thể sửa đổi.
Huyền Đô Tiên Quân sửng sốt, nhìn Ngọc Kinh Tiên Quân chằm chằm. Ngọc Kinh Tiên Quân cười nhìn lại Huyền Đô Tiên Quân, không nhường một bước.
Huyền Đô Tiên Quân im lặng giây lát sau nói:
- Tịch Ứng Tình, ngươi lên.
Tịch Ứng Tình khom lưng vâng dạ.
Đạo Vương ho khan bước ra đứng giữa thế giới lưu ly, thản nhiên nói:
- Ai đến chỉ giáo?
Đạo Vương khí thế hùng hồn, tuy là cảnh giới Tiên Vương nhưng toát ra khí chất vô địch. Dù là Tiên Quân cũng biến sắc mặt trước khí thế của Đạo Vương.
Giang Tuyết nhấc chân bước ra, mỉm cười nói:
- Đạo huynh, ta tới trước đi.
Đạo Vương nhíu mày thì thầm:
- Đông Cực đạo hữu...
Giang Tuyết cười nói:
- Ta có cách thắng.
Đạo Vương gật đầu, xoay người lùi ra, khí thế vô địch biến mất, cảm giác áp lực lòng người cũng mất.
Các Tiên Quân lòng run lên thầm nghĩ:
- Đạo Vương này không tầm thường, không phải vật trong ao.
Cảnh Nguyệt Nữ Quân nhẹ giọng nói:
- Kim Huyên, ngươi so chiêu với Đông Cực đi.
Nữ Tiên Vương Kim Huyên bước tới trước mặt Giang Tuyết, cười nói:
- Đông Cực đạo hữu, mời.
Giang Tuyết đáp lễ:
- Mời!
Kim Huyên ra tay ngay, nàng là một trong các nhân vật nổi bật nhất của đệ tử Tiên Quân. Trong vùng đất nguyên thủy, Kim Huyên từng đánh nhau với Giang Nam, thực lực siêu đẳng. Khi Kim Huyên điều khiển Thất Bảo đế xa thậm chí ngăn cản tiên đạo linh căn trùng kích. Hơn nữa Kim Huyên được một gốc tiên đạo linh căn, thực lực tăng vùn vụt.
Kim Huyên ra tay, gió mưa vần vũ, thần thông bùng phát lay động hư không Tiên giới, đánh xuyên bốn tầng hư không. Các Tiên Quân gật gù, rất mong chờ vào Kim Huyên.
Đế Tôn
Đánh giá:
Truyện Đế Tôn
Story
Chương 2327: Ai khi dễ ai? (1)
10.0/10 từ 28 lượt.